• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Thiên Tài Cuồng Phi- Phế Vật Tam Tiểu Thư (1 Viewer)

  • chap-180

Thiên Tài Cuồng Phi- Phế Vật Tam Tiểu Thư - Chương 180: Chương 174








Lạc Vân Hi nghe xong lời của hắn, không nói một lời, mắt nhìn thẳng hai mắt Quân Lan Phong, nam nhân này có một đôi mắt đẹp, lông mi dài, mắt đen nhánh không chút tạp chất.





Từ khi nào, ánh sáng trong đôi mắt này đang chuyển biến từng chút một?





Lúc mới gặp uy hiếp, gặp lại thì khiêu khích, về sau là giễu cợt trào phúng, thẳng đến ngày hôm nay, lại hừng hực thâm tình.





"Hi nhi, ngươi nghĩ cái gì vậy?" Quân Lan Phong có chút kích động.





Hắn là thống lĩnh tam quân, trên chiến trường đẫm máu, trí dũng song toàn, chưa bao giờ chỉ bằng kích động mà làm việc, nhưng lại vì nàng mà kích động lần đầu tiên.





Thế mà, lý trí nói cho hắn, Đỗ Tình Yên bệnh lâu mới khỏi, thực sự không chịu nổi kích thích như vậy, như vậy sẽ lấy mạng nàng ta, mà Hi nhi, tuổi còn quá nhỏ, còn có thể đợi.





"Còn nhớ lần đầu chúng ta gặp không?" Lạc Vân Hi ngửa đầu nhìn vầng trăng sáng trên trời, giọng nói có chút nhạt nhẽo.





"Nhớ chứ. Là ngươi giả mạo Lạc Nguyệt Kỳ." Nhắc tới việc này, khóe miệng Quân Lan Phong cong lên ý cười: "Thật là nghịch ngợm."





Lạc Vân Hi nghiêm túc hỏi hắn: "Vậy ngươi cũng biết vì sao nửa đêm canh ba ta lại xuất hiện trong phòng Lạc Nguyệt Kỳ chứ?"





Quân Lan Phong bị nàng hỏi, trầm tư một lát, lắc đầu nói: "Không biết."





"Hôm đó lúc trời tối, Lương Diệp Thu ở trong phòng Lạc Nguyệt Kỳ." Mặt Lạc Vân Hi không hề có cảm xúc, như nói một chuyện không liên quan đến mình.





Trong lòng Quân Lan Phong hơi khó chịu, nghĩ đến Lương Diệp Thu, mày hơi nhướn lên, cười lạnh nói: "Nam nhân kia sao? Hắn vậy mà ghét bỏ ngươi, ha ha, ta sực nhớ là đã cảm thấy buồn cười, Hi nhi tốt như vậy không trân trọng, ngược lại cùng Lạc Nguyệt Kỳ có quan hệ, thật là không có mắt nhìn!"





Nói rồi, hắn dựa một chút vào bên người Lạc Vân Hi, khóe miệng treo ý cười ấm áp.





May là, có một Hi nhi, đáng yêu tinh quái như vậy, thông minh nhanh trí, một Hi nhi nguyên vẹn, cứ như vậy xông vào nội tâm của hắn, người quấy rầy cuộc sống của hắn, lại làm cho hắn lần đầu tiên có ước mơ hướng tới tương lai.





Lạc Vân Hi hơi mỉm cười nói: "Nếu như hắn vẫn chẳng cùng ta từ hôn, sẽ như thế nào đây?"





Mắt Quân Lan Phong trầm xuống, việc này là việc hắn nghĩ cũng không nên suy nghĩ, khinh thường nói: "Hắn xứng sao? Chỉ bằng hắn cũng muốn chiếm cứ Hi nhi? Hắn không từ hôn, bổn vương cũng sẽ thay ngươi ép hắn!"





Nghĩ tới nam nhân chẳng biết gì đó chiếm lấy Lạc Vân Hi, hắn đã cảm thấy buồn nôn và không đáng.





Lạc Vân Hi không một tiếng động kéo dài khoảng cách với hắn, đôi mắt sáng long lanh như sao trời nhìn hắn, nói: "Vậy dựa vào cái gì? Ngươi không từ hôn với Đỗ Tình Yên chứ? Vì nàng ta bệnh, nếu như Lương Diệp Thu cũng sinh bệnh, ta cũng vì hắn mà làm vậy, ngươi sẽ nghĩ sao?"





Quân Lan Phong sửng sốt một lát, hiểu được ý của nàng, trong lòng đau xót, giọng nói cũng mềm xuống: "Hi nhi, trái tim của ta toàn bộ đều cho ngươi, ngươi hãy thông cảm cho ta một chút được không?"





Lạc Vân Hi đã nghiêng đầu đi, môi mỏng khẽ nhếch, trong con ngươi xẹt qua một chút đau xót, ý của hắn nàng có thể hiểu, cũng có thể thông cảm, thế nhưng, nàng không thể nào tiếp thu được!





Nàng chậm rãi, nhẹ giọng nói: "Quân Lan Phong, ta chúc ngươi cùng Đỗ Tình Yên bạc đầu giai lão, vĩnh viễn hạnh phúc! Hẹn gặp lại!"





Mặt Quân Lan Phong đầy kinh ngạc, hai tay run rẩy, giọng nói cũng run rẩy không còn như lúc đầu: "Ngươi...ngươi nói cái gì? Hi nhi!"





Thấy Lạc Vân Hi đi xa, hắn gấp gáp chạy lên, muốn bắt được áo của nàng, giọng nói cũng lập tức trở nên thê thảm: "Hi nhi, ngươi đứng lại!"





Hai tay Lạc Vân Hi nhẹ lật chuyển, khăn quàng cổ bị nàng mở ra, tung bay trong gió, Quân Lan Phong chỉ có thể nắm khăn quàng hồ li vào trong tay, nhưng nữ tử đã đi xa.





Sợ hãi chưa bao giờ có dâng lên trong lòng Quân Lan Phong, tối nay Lạc Vân Hi quá không bình thường! Dường như chưa bao giờ bình tĩnh như vậy!





Hắn phi thân đuổi theo, luôn miệng kêu "Hi nhi", người đã đi xa.





Sau khi hắn đi, Lạc Vân Hi mới từ trong bụi rậm bên cạnh đi ra, mặt không hề có cảm xúc, bước đi về hướng ngược lại.





Từ lúc ra khỏi sơn động dưới nước kia, nàng đã biết, giữa bọn hắn sẽ không còn liên quan gì, cho nên, tối đó, nàng chủ động với hắn, cho hắn một chút ấm áp.





Nàng tin tưởng, cho dù sau này nghĩ lại, nàng cũng sẽ không hối hận.





Bước trên đường nhỏ tại hoàng cung, lo lắng trong lòng dần tản đi, nàng chợt thấy rất dễ dàng.





Kiếp trước, nàng cũng là một thân một mình như vậy, tuy có Lang làm bạn, nhưng hắn chưa bao giờ tiến vào trong lòng nàng, chưa bao giờ trở thành gánh nặng của nàng! Mà bây giờ, nàng lại trở về như trước.





Lạc Vân Hi không nhịn được giơ ra hai tay, để ở trước môi làm thành hình cái kèn, lớn tiếng kêu gào để phát tiết: "A!A!!!"





"Đêm hôm khuya khoắc, kêu la cái gì, không

Đọc nhanh tại Vietwriter.com
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom