Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Tôn Bất Bại (Full) - Chương 121
Chí ít liên minh hai mươi hai gia tộc giờ đây muốn chèn ép Quân Tường thì đúng là nằm mơ rồi.
Hàn Tam Thiên thở dài một hơi, sau đó cố kìm chế để mình không run lấy bẩy, biểu cảm bình tĩnh hơn chút, nói: “Chúng ta có thể nói chuyện không?”
Giọng điệu không còn hống hách như trước, thái độ cũng khiêm tốn hơn.
“Đợi tao giải quyết ông ta trước đã”, Quân Tường giơ tay lên chỉ về phía lão Vân.
Lão Vân nghe thấy vậy thì toàn thân căng thẳng.
“Nói đi! Ồng muốn chết thế nào?”, Quân Tường sắc mặt vui vẻ, không do dự gì mà hỏi người khác muốn chết ra sao.
vẻ kiêu ngạo trên mặt lão Vân biến mất, sắc mặt hoảng loạn, tóc bạc cũng không ngừng đung đưa run rẩy.
“Đừng giết tôi! Tôi nguyện nhận cậu làm chủ, sau này sẽ nghe cậu sai bảo”, lão Vân quỳ xuống đất nhìn Quân Tường cầu xin.
“Tôi đã bước vào cánh giới thứ tám rồi, cậu đừng giết tôi…”, trên mặt ông ta đều là vẻ căng thẳng.
Quân Tường mang cho ông ta sự kinh hãi quá lớn.
Chưa ra tay mà đã bị đánh bại trong giây lát.
Người này rốt cuộc có võ công như nào?
Lão Vân không muốn đánh đấm gì nữa, trong mắt chỉ còn lại vẻ hoảng sợ.
Quân Tường với vẻ mặt khinh bỉ lắc đầu, nói: “Võ giả không còn sức chiến đấu nữa thì làm sao được gọi là võ giả?”
Anh lại nói với giọng đầy thâm ý: “Sự kiêu ngạo trong thời gian dài khiến kinh nghiệm và sức chiến đấu của ông mai một”.
“Mặc dù có cảnh giới thứ tám nhưng không bằng người ở cảnh giới thứ sáu nhưng ngày nào cũng rèn luyện. Tôi cần một ‘con chó’ như này để làm gì?”
Sắc mặt lão Vân tái nhợt đi.
Thân người ông ta không ngừng run rẩy.
Đúng như Quân Tường nói, cảnh giới về sau của ông ta đều dựa vào thuốc nên mới cố gắng gượng được.
Vì vậy, khi đối mặt với Trần Nộ đã khó đỡ chiêu rồi chứ càng không nói đến chạm mặt Quân Tường.
“Không… Tôi vẫn chưa muốn chết…”, lão Vân lắc đầu, giãy dụa nói.
“Đúng là ồn ào quá!”, Quân Tường nắm lấy cái đũa bên cạnh, cánh tay run rấy.
Sau đó, cái đũa vung lên không trung rồi xuyên ngang cổ họng lão Vân.
Bụp!
Lão Vân ngã quỵ xuống đất, chết một cách tức tưởi.
Hàn Tam Thiên nhắm chặt mắt lại, sắc mặt âm trầm.
Cảm giác bị dày vò dấy lên trong lòng hắn ta.
Quân Tường giải quyết xong lão Vân rồi mới quay đầu lại nhìn Hàn Tam Thiên.
“Nói đi! Muốn nói chuyện thế nào?”
Giết người xong nhưng biếu cảm của Quân Tường vẫn rất thản nhiên.
Ánh mắt Hàn Tam Thiên nhìn về phía Quân Tường có chút né tránh, theo bản năng mà lùi về sau.
“Chi bằng chúng ta giảng hòa, sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Anh thấy sao?”, Hàn Tam Thiên do dự, nói.
“Khì khì! Gia chủ nhà họ Hàn đúng là hài hước”, Quân Tường hai tay đút túi, đứng phắt dậy.
“Hai mươi hai gia tộc liên minh muốn truy sát Quân Tường này. Vậy mà giờ nói giảng hòa là giảng hòa sao? Gia chủ nhà họ Hàn không thấy mình đang nằm mơ sao?”
Hàn Tam Thiên sắc mặt biến đổi, nói: “Đừng có ức hiếp người quá đáng. Phải biết rằng bọn này vẫn chưa dùng hết sức lực đâu”.
Quân Tường không quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng: “Gia chủ Hàn, anh chắc chắn muốn uy hiếp tôi?”
Hàn Tam Thiên nắm chặt nắm đấm nói: “Ai có thể tha được thì tha đi! Cục diện như này, giảng hòa chẳng phải là kết quả tốt nhất sao?”
Hàn Tam Thiên nhìn Quân Tường rồi lại nói: “Tránh hai bên đều tốn thất, dừng tay không phải là tốt sao?”
Quân Tường cười lạnh một tiếng, nói: “Chọc vào Quân Tường đây mà định cho qua như vậy. Gia chủ Hàn! Đúng là nằm mơ giữa ban ngày”.
“Vậy anh muốn thế nào?”, Hàn Tam Thiên nâm chặt nắm đấm, đỏ ửng mắt nhìn về phía Quân Tường.
Quân Tường đứng thẳng người, hai tay đút túi, quay đầu lại nhìn Hàn Tam Thiên, điệu cười nham hiểm: “Hàn Tam Thiên! Tao muốn lấy đầu của mày, mày có cho không?”
Hàn Tam Thiên thở dài một hơi, sau đó cố kìm chế để mình không run lấy bẩy, biểu cảm bình tĩnh hơn chút, nói: “Chúng ta có thể nói chuyện không?”
Giọng điệu không còn hống hách như trước, thái độ cũng khiêm tốn hơn.
“Đợi tao giải quyết ông ta trước đã”, Quân Tường giơ tay lên chỉ về phía lão Vân.
Lão Vân nghe thấy vậy thì toàn thân căng thẳng.
“Nói đi! Ồng muốn chết thế nào?”, Quân Tường sắc mặt vui vẻ, không do dự gì mà hỏi người khác muốn chết ra sao.
vẻ kiêu ngạo trên mặt lão Vân biến mất, sắc mặt hoảng loạn, tóc bạc cũng không ngừng đung đưa run rẩy.
“Đừng giết tôi! Tôi nguyện nhận cậu làm chủ, sau này sẽ nghe cậu sai bảo”, lão Vân quỳ xuống đất nhìn Quân Tường cầu xin.
“Tôi đã bước vào cánh giới thứ tám rồi, cậu đừng giết tôi…”, trên mặt ông ta đều là vẻ căng thẳng.
Quân Tường mang cho ông ta sự kinh hãi quá lớn.
Chưa ra tay mà đã bị đánh bại trong giây lát.
Người này rốt cuộc có võ công như nào?
Lão Vân không muốn đánh đấm gì nữa, trong mắt chỉ còn lại vẻ hoảng sợ.
Quân Tường với vẻ mặt khinh bỉ lắc đầu, nói: “Võ giả không còn sức chiến đấu nữa thì làm sao được gọi là võ giả?”
Anh lại nói với giọng đầy thâm ý: “Sự kiêu ngạo trong thời gian dài khiến kinh nghiệm và sức chiến đấu của ông mai một”.
“Mặc dù có cảnh giới thứ tám nhưng không bằng người ở cảnh giới thứ sáu nhưng ngày nào cũng rèn luyện. Tôi cần một ‘con chó’ như này để làm gì?”
Sắc mặt lão Vân tái nhợt đi.
Thân người ông ta không ngừng run rẩy.
Đúng như Quân Tường nói, cảnh giới về sau của ông ta đều dựa vào thuốc nên mới cố gắng gượng được.
Vì vậy, khi đối mặt với Trần Nộ đã khó đỡ chiêu rồi chứ càng không nói đến chạm mặt Quân Tường.
“Không… Tôi vẫn chưa muốn chết…”, lão Vân lắc đầu, giãy dụa nói.
“Đúng là ồn ào quá!”, Quân Tường nắm lấy cái đũa bên cạnh, cánh tay run rấy.
Sau đó, cái đũa vung lên không trung rồi xuyên ngang cổ họng lão Vân.
Bụp!
Lão Vân ngã quỵ xuống đất, chết một cách tức tưởi.
Hàn Tam Thiên nhắm chặt mắt lại, sắc mặt âm trầm.
Cảm giác bị dày vò dấy lên trong lòng hắn ta.
Quân Tường giải quyết xong lão Vân rồi mới quay đầu lại nhìn Hàn Tam Thiên.
“Nói đi! Muốn nói chuyện thế nào?”
Giết người xong nhưng biếu cảm của Quân Tường vẫn rất thản nhiên.
Ánh mắt Hàn Tam Thiên nhìn về phía Quân Tường có chút né tránh, theo bản năng mà lùi về sau.
“Chi bằng chúng ta giảng hòa, sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Anh thấy sao?”, Hàn Tam Thiên do dự, nói.
“Khì khì! Gia chủ nhà họ Hàn đúng là hài hước”, Quân Tường hai tay đút túi, đứng phắt dậy.
“Hai mươi hai gia tộc liên minh muốn truy sát Quân Tường này. Vậy mà giờ nói giảng hòa là giảng hòa sao? Gia chủ nhà họ Hàn không thấy mình đang nằm mơ sao?”
Hàn Tam Thiên sắc mặt biến đổi, nói: “Đừng có ức hiếp người quá đáng. Phải biết rằng bọn này vẫn chưa dùng hết sức lực đâu”.
Quân Tường không quay đầu lại, giọng nói lạnh lùng: “Gia chủ Hàn, anh chắc chắn muốn uy hiếp tôi?”
Hàn Tam Thiên nắm chặt nắm đấm nói: “Ai có thể tha được thì tha đi! Cục diện như này, giảng hòa chẳng phải là kết quả tốt nhất sao?”
Hàn Tam Thiên nhìn Quân Tường rồi lại nói: “Tránh hai bên đều tốn thất, dừng tay không phải là tốt sao?”
Quân Tường cười lạnh một tiếng, nói: “Chọc vào Quân Tường đây mà định cho qua như vậy. Gia chủ Hàn! Đúng là nằm mơ giữa ban ngày”.
“Vậy anh muốn thế nào?”, Hàn Tam Thiên nâm chặt nắm đấm, đỏ ửng mắt nhìn về phía Quân Tường.
Quân Tường đứng thẳng người, hai tay đút túi, quay đầu lại nhìn Hàn Tam Thiên, điệu cười nham hiểm: “Hàn Tam Thiên! Tao muốn lấy đầu của mày, mày có cho không?”
Bình luận facebook