Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Tôn Bất Bại (Full) - Chương 122
Hàn Tam Thiên nheo mắt lại, vì tức giận nên gân xanh trên cổ hắn như muốn nổ tung ra.
Người này giống như khắc tinh trời sinh của hắn.
Từ khi anh xuất hiện trước mặt Hàn Tam Thiên đến nay, hắn chưa từng có được một đêm yên giấc.
Lần trước thì vợ sắp cưới bị cướp mất.
Hôm nay hắn lại bị tự vả ở ngay tại dinh thự nhà họ Hàn.
Nếu như không phải Hàn Tam Thiên cũng coi như đã từng trải qua gió mưa thì e là sớm đã sụp đổ rồi.
Nghe Quân Tường nói vậy.
Hàn Tam Thiên lập tức gằn giọng hỏi: “Xem ra, anh muốn mất cả chì lẩn chài sao?”
Quân Tường lắc đầu: “Nói vậy là sai rồi”.
Hàn Tam Thiên ngẩng đầu lên nhìn Quân Tường.
“Người mất là các người, còn tôi, sẽ không có một chút thương tổn nào”, Quân Tường mỉm cười thản nhiên nói.
Hàn Tam Thiên:
Bên ngoài.
Bên ngoài dinh thự nhà họ Hàn, ánh đèn xe ô tô xuyên rọi màn đêm.
Hai chiếc xe một trước một sau đến trước cổng nhà họ Hàn.
Người xuống xe đầu tiên tóc đã có chút hoa râm, nhưng nhìn dáng vẻ thì cũng chỉ tầm hơn ba mươi tuổi.
Mặc một bộ âu phục màu đen, vừa xuống xe đã thở dài một hơi rồi đi vào trong dinh thự nhà họ Hàn.
Khi thấy người này xuống xe.
Rầm rì loạt xoạt, tất cả gia chủ các gia tộc từ già đến trẻ đang ở trong nhà họ Hàn đều đứng lên chào đón.
Ngược lại, khi Quân Tường nhìn thấy người này, anh quay người ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Khi Hàn Tam Thiên nhìn thấy người này đến, đầu tiên là hơi chút sững sờ, sau đó gương mặt hiện lên sự vui mừng.
Chủ tịch thành phô’ Thiên Nam!
Lưu Thiên Kình.
Chủ tịch thành phố, xưng vương một vùng!
Hàn Tam Thiên vừa muốn đến gần bắt tay thì thấy Lưu Thiên Kình đi nhanh đến bên cạnh Quân Tường.
Giơ hai tay ra muốn bắt tay với Quân Tường.
“Nghe nói anh mới trở về Thiên Nam, nhưng vẫn luôn làm việc kín đáo, vì vậy Thiên Kình không dám mạo muội tới hỏi thăm, hôm nay được gặp mặt, anh quả nhiên là nhân tài kiệt
xuất!”
Hàn Tam Thiên đứng bên cạnh trợn mắt há mồm.
Người con rể của nhà họ Trần này còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của hắn!
Lưu Thiên Kình cũng phải kính trọng.
Người có chức vụ cao nhất một vùng cũng phải cúi đầu khom lưng, nói năng nhỏ nhẹ.
Người này…rốt cuộc có quyền lực gì chứ.
Điều khiến Hàn Tam Thiên phải sợ đến mức nổ tung vẫn còn ở phía sau.
Đối diện với bàn tay đưa ra của giám đốc thành phố Thiên Nam, Lưu Thiên Kình, Quân Tường đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn, trực tiếp coi như không thấy.
Thậm chí còn không thèm nhìn thẳng Lưu Thiên Kình.
Tiếp sau đó, Quân Tường lạnh lùng lên tiếng: “Nói đi, đến đây rốt cuộc có việc gì?”
Biếu cảm của Lưu Thiên Kình không có bất cứ thay đổi nào, ngược lại còn cho rằng việc Quân Tường không nhìn đến mình là điều đương nhiên.
“Thưa anh, những gia tộc này mặc dù bình thường cũng không có thành tích gì, nhưng chung quy lại thì số người liên quan quá nhiều, phủ rộng khắp nơi. Nếu như thật sự bị tiêu diệt toàn bộ vậy thì cả tỉnh Giang Bắc sẽ bị ngừng trệ… mong anh
có thể cho bọn họ…”
Lúc này Quân Tường mới quay đầu lại, ánh mắt nhìn vào Lưu Thiên Kình.
Lưu Thiên Kình, người chưa đến ba mươi lăm tuổi đã có thế nắm giữ một vùng, hiện nay vừa tròn bốn mươi tuổi, rất có triển vọng phát triển lên thêm, một người làm quan lớn như vậy mà bị Quân Tường liếc một cái đã lập tức cụp đuôi sợ hãi.
Cơ thể như không thế hít thở nổi.
“Anh, tới cầu xin thay cho bọn họ sao?”, Quân Tường gõ tay xuống mặt bàn, nhìn Lưu Thiên Kình hỏi.
Lưu Thiên Kình đương nhiên biết thân phận thật sự của Quân Tường.
Thấy Quân Tường hỏi như vậy, Lưu Thiên Kình run rẩy, lập tức khom lưng cúi đầu nói: “Không dám”.
“Lúc bọn họ kết thành liên minh hai mươi hai gia tộc, anh không ngăn cản, bây giờ lại muốn ngăn cân tôi sao? Anh cho rằng tôi dễ thương lượng vậy à?”, Quân Tường thản nhiên nói, gương mặt không có bất cứ biểu cảm nào.
Lưu Thiên Kình toát mồ hôi lạnh, sau khi ngàng đầu lên nhìn Quân Tường thì không dám nói gì nữa.
Hết cách rồi.
Lưu Thiên Kình đã xem qua tài liệu về Quân Tường.
Hồ sơ có mức độ tuyệt mật cao nhất của quân đội, sau khi Lưu Thiên Kình xem xong, khi đối diện với Quân Tường thế này thì thật sự chỉ có thể ngước lên nhìn mà thôi.
“Nhiều gia tộc thế này, nếu như tôi tha cho bọn họ thì có phải sau này ai cũng có thể trèo lên đầu tôi đúng không?”
Quân Tường chậm rãi nói.
Không cho Lưu Thiên Kình chút thể diện nào.
Nhưng Lưu Thiên Kình cũng chỉ biết cúi đầu nhận sai, không dám có bất cứ thái độ nào khác.
Bàn tay của Hàn Tam Thiên không ngừng run rẩy.
Vốn là…
Hàn Tam Thiên cho rằng có lẽ không bằng Quân Tường về mặt võ lực.
Nhưng ít nhất cũng có thể đàn áp được anh về mặt quyền thế!
Nhưng.
Hiện nay xem ra, ngay đến quan lớn một vùng như Lưu Thiên Kình cũng phái khúm núm luồn cúi trước Quân Tường.
Đương nhiên Hàn Tam Thiên đã hiếu ra.
Người này giống như khắc tinh trời sinh của hắn.
Từ khi anh xuất hiện trước mặt Hàn Tam Thiên đến nay, hắn chưa từng có được một đêm yên giấc.
Lần trước thì vợ sắp cưới bị cướp mất.
Hôm nay hắn lại bị tự vả ở ngay tại dinh thự nhà họ Hàn.
Nếu như không phải Hàn Tam Thiên cũng coi như đã từng trải qua gió mưa thì e là sớm đã sụp đổ rồi.
Nghe Quân Tường nói vậy.
Hàn Tam Thiên lập tức gằn giọng hỏi: “Xem ra, anh muốn mất cả chì lẩn chài sao?”
Quân Tường lắc đầu: “Nói vậy là sai rồi”.
Hàn Tam Thiên ngẩng đầu lên nhìn Quân Tường.
“Người mất là các người, còn tôi, sẽ không có một chút thương tổn nào”, Quân Tường mỉm cười thản nhiên nói.
Hàn Tam Thiên:
Bên ngoài.
Bên ngoài dinh thự nhà họ Hàn, ánh đèn xe ô tô xuyên rọi màn đêm.
Hai chiếc xe một trước một sau đến trước cổng nhà họ Hàn.
Người xuống xe đầu tiên tóc đã có chút hoa râm, nhưng nhìn dáng vẻ thì cũng chỉ tầm hơn ba mươi tuổi.
Mặc một bộ âu phục màu đen, vừa xuống xe đã thở dài một hơi rồi đi vào trong dinh thự nhà họ Hàn.
Khi thấy người này xuống xe.
Rầm rì loạt xoạt, tất cả gia chủ các gia tộc từ già đến trẻ đang ở trong nhà họ Hàn đều đứng lên chào đón.
Ngược lại, khi Quân Tường nhìn thấy người này, anh quay người ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh.
Khi Hàn Tam Thiên nhìn thấy người này đến, đầu tiên là hơi chút sững sờ, sau đó gương mặt hiện lên sự vui mừng.
Chủ tịch thành phô’ Thiên Nam!
Lưu Thiên Kình.
Chủ tịch thành phố, xưng vương một vùng!
Hàn Tam Thiên vừa muốn đến gần bắt tay thì thấy Lưu Thiên Kình đi nhanh đến bên cạnh Quân Tường.
Giơ hai tay ra muốn bắt tay với Quân Tường.
“Nghe nói anh mới trở về Thiên Nam, nhưng vẫn luôn làm việc kín đáo, vì vậy Thiên Kình không dám mạo muội tới hỏi thăm, hôm nay được gặp mặt, anh quả nhiên là nhân tài kiệt
xuất!”
Hàn Tam Thiên đứng bên cạnh trợn mắt há mồm.
Người con rể của nhà họ Trần này còn lợi hại hơn so với tưởng tượng của hắn!
Lưu Thiên Kình cũng phải kính trọng.
Người có chức vụ cao nhất một vùng cũng phải cúi đầu khom lưng, nói năng nhỏ nhẹ.
Người này…rốt cuộc có quyền lực gì chứ.
Điều khiến Hàn Tam Thiên phải sợ đến mức nổ tung vẫn còn ở phía sau.
Đối diện với bàn tay đưa ra của giám đốc thành phố Thiên Nam, Lưu Thiên Kình, Quân Tường đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn, trực tiếp coi như không thấy.
Thậm chí còn không thèm nhìn thẳng Lưu Thiên Kình.
Tiếp sau đó, Quân Tường lạnh lùng lên tiếng: “Nói đi, đến đây rốt cuộc có việc gì?”
Biếu cảm của Lưu Thiên Kình không có bất cứ thay đổi nào, ngược lại còn cho rằng việc Quân Tường không nhìn đến mình là điều đương nhiên.
“Thưa anh, những gia tộc này mặc dù bình thường cũng không có thành tích gì, nhưng chung quy lại thì số người liên quan quá nhiều, phủ rộng khắp nơi. Nếu như thật sự bị tiêu diệt toàn bộ vậy thì cả tỉnh Giang Bắc sẽ bị ngừng trệ… mong anh
có thể cho bọn họ…”
Lúc này Quân Tường mới quay đầu lại, ánh mắt nhìn vào Lưu Thiên Kình.
Lưu Thiên Kình, người chưa đến ba mươi lăm tuổi đã có thế nắm giữ một vùng, hiện nay vừa tròn bốn mươi tuổi, rất có triển vọng phát triển lên thêm, một người làm quan lớn như vậy mà bị Quân Tường liếc một cái đã lập tức cụp đuôi sợ hãi.
Cơ thể như không thế hít thở nổi.
“Anh, tới cầu xin thay cho bọn họ sao?”, Quân Tường gõ tay xuống mặt bàn, nhìn Lưu Thiên Kình hỏi.
Lưu Thiên Kình đương nhiên biết thân phận thật sự của Quân Tường.
Thấy Quân Tường hỏi như vậy, Lưu Thiên Kình run rẩy, lập tức khom lưng cúi đầu nói: “Không dám”.
“Lúc bọn họ kết thành liên minh hai mươi hai gia tộc, anh không ngăn cản, bây giờ lại muốn ngăn cân tôi sao? Anh cho rằng tôi dễ thương lượng vậy à?”, Quân Tường thản nhiên nói, gương mặt không có bất cứ biểu cảm nào.
Lưu Thiên Kình toát mồ hôi lạnh, sau khi ngàng đầu lên nhìn Quân Tường thì không dám nói gì nữa.
Hết cách rồi.
Lưu Thiên Kình đã xem qua tài liệu về Quân Tường.
Hồ sơ có mức độ tuyệt mật cao nhất của quân đội, sau khi Lưu Thiên Kình xem xong, khi đối diện với Quân Tường thế này thì thật sự chỉ có thể ngước lên nhìn mà thôi.
“Nhiều gia tộc thế này, nếu như tôi tha cho bọn họ thì có phải sau này ai cũng có thể trèo lên đầu tôi đúng không?”
Quân Tường chậm rãi nói.
Không cho Lưu Thiên Kình chút thể diện nào.
Nhưng Lưu Thiên Kình cũng chỉ biết cúi đầu nhận sai, không dám có bất cứ thái độ nào khác.
Bàn tay của Hàn Tam Thiên không ngừng run rẩy.
Vốn là…
Hàn Tam Thiên cho rằng có lẽ không bằng Quân Tường về mặt võ lực.
Nhưng ít nhất cũng có thể đàn áp được anh về mặt quyền thế!
Nhưng.
Hiện nay xem ra, ngay đến quan lớn một vùng như Lưu Thiên Kình cũng phái khúm núm luồn cúi trước Quân Tường.
Đương nhiên Hàn Tam Thiên đã hiếu ra.
Bình luận facebook