Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Tôn Bất Bại (Full) - Chương 123
Về mặt quyền thế, hắn và Quân Tường cũng khác nhau một trời một vực!
Thậm chí, khoảng cách xa đến mức mà ngay cả Lưu Thiên Kình đến cầu xin cũng bị coi thường!
Chống hai tay lên mặt bàn, Hàn Tam Thiên cảm thấy đầu óc mình choáng váng.
Liên minh hai mươi hai gia tộc này của hắn.
Trong mắt đối phương, thực sự chỉ là… một trò cười.
“Anh Quân, đúng là lâu quá rồi không gặp…”
Ngoài cửa, chiếc xe thứ hai đến cùng với Lưu Thiên Kình mở ra.
Một người trẻ tuổi bước từ trên xe xuống, vẻ mặt tươi cười nói với Quân Tường.
Nhìn thấy người trẻ tuổi này, không chỉ tất cả những gia chủ gia tộc có mặt ở đó mà ngay đến Lưu Thiên Kình cũng bất giác trở nên tôn kính vài phần.
Không vì nguyên nhân nào khác.
Người thanh niên này đến từ Đế Đô.
Xuất thân từ Thiên Môn!
Thiên Mòn vọng tộc chính là gia tộc lớn tồn tại từ khi Võ Quốc khai thiên lập địa.
Chưa đến mức một tay che trời.
Nhưng một cái dậm chân cũng có thể khiến cả Võ Quốc chấn động.
Quân Tường nhìn về phía người thanh niên, ánh mắt anh trở nên tối tăm.
“Đế Giao Long, sao cậu lại có thời gian rảnh đến thành phố này vậy?”
Đế Giao Long, tam thiếu gia chi nhánh đời thứ ba của nhà họ Đế, Thiên Môn vọng tộc.
Chú ý.
Chỉ là chi nhánh đời thứ ba nhà họ Đế mà thôi!
Còn chưa phải là con trưởng của dòng chính.
Đã khiến tất cả gia tộc ở Thiên Nam, cộng thêm cả chủ tịch thành phố khúm na khúm núm.
Có thế thấy nhà họ Đế Thiên Môn, lực lượng ăn sâu, thế lực hùng hậu thế nào.
Thân hình Đế Giao Long cân xứng, mặc một bộ vest màu trắng bạc, phía sau đầu có tết một bím tóc, đeo cặp kính đen, đem đến một phong thái rất nghệ sĩ.
“Anh Quân, lần này em đến cũng chỉ có hai việc thôi”, Đế Giao Long nhìn Quân Tường, mặt mày tươi cười.
Quân Tường ngước mắt lên: “Nói”.
“Việc thứ nhất, xin tha cho nhà họ Hàn, vẫn mong anh Quân có thế bỏ qua cho nhà họ Hàn, những gia tộc khác thì tùy ý anh xử lý”, Đế Giao Long nhìn Hàn Tam Thiên, vừa cười vừa nói.
“Việc thứ hai?”, Quân Tường cầm ly rượu vang bên cạnh lên.
Lắc một vòng ly rượu vang rồi hỏi.
“Việc thứ hai là chuyện vui, bố em thực sự quá yêu thích anh Quân rồi, còn định gả chị em cho anh. Nhưng… chắc anh Quân phải chịu thiệt thòi một chút, đến ở rể nhà họ Đế”.
Ồ…
Tất cả gia chủ bao gồm cả Lưu Thiên Kình đều quay sang nhìn Đế Giao Long.
Hàn Tam Thiên trong lòng cũng sôi trào lên, vô cùng ngưỡng mộ nhìn Quân Tường!
ở rể nhà họ Đế, Thiên Môn vọng tộc!
ít nhất cũng đỡ phải phấn đấu hai trăm năm!
Một bước lên mây, một bước lên trời!
Nhưng, Quân Tường chỉ cười lạnh nhạt.
“Nói với bố cậu, lão chó già Đế Thế Thiên rằng nhà họ Đế vẫn còn nợ tôi ba mươi sáu mạng người”.
“Đợi lần tới đến Đế Đô, tòi sẽ
• * đích thân tới nhà họ Đế các người đòi lại”.
“Hai chuyện này tôi đều không thành toàn cho nhà họ Đê’ được rồi. Đế Giao Long, sự nhẩn nại của tôi có hạn, cho cậu hai phút, nếu như còn đứng trước mặt tôi thì cậu sẽ biến thành một con giao long chết đó”.
Ngữ khí của Quân Tường u ám, thái độ băng lạnh, không hề coi nhà họ Đế ra gì.
Đế Giao Long nghe Quân Tường nói vậy, lập tức gật đầu mỉm cười, giống như người Quân Tường đang nói không phải là cậu ta, mắng chửi cũng không phải là bô’ cậu ta: “Vâng anh Quân”, nói xong rồi liền quay người rời đi, không hề dây dưa dài dòng.
Xụp!
Hàn Tam Thiên ngã vật xuống đất.
Hắn biết mình xong đời rồi, hắn đã chọc vào một vị Diêm Vương sống, ai cũng không thể cứu hắn được nữa!
Quân Tường quay đầu lại, nhìn Hàn Tam Thiên.
“Nói đi, anh muốn chết thế nào?”
“Anh…”
Hàn Tam Thiên mở miệng, mấy lần định nói nhưng lại nuốt ngược vào trong.
Người này là một người tàn nhẫn mà ngay đến giám đốc thành phô’ Thiên Nam, còn cả nhà họ Đế cũng không coi ra gì!
Hắn nói gì đó thì đối phương có thể bỏ qua cho sao?
Hàn Tam Thiên biết, việc đến nước này rồi có nói gì cũng vô ích.
Lưu Thiên Kình bên cạnh nhíu mày.
Nhìn dáng vẻ của Quân Tường, vốn định cầu xin nhưng thực sự không biết phải mở miệng thế nào.
Bố vợ của Hàn Tam Thiên là giám đốc tỉnh Giang Bắc!
Là một vị quan chức vùng biên giới chân chính!
Nhưng, đối với Lưu Thiên Kình thì vẫn không thế có sức áp lực bằng Quân Tường được.
“Bố vợ tôi là giám đốc tỉnh Giang Bắc, nếu như tôi vứt bỏ nhà họ Hàn, dâng tất cả mọi thứ của nhà họ Hàn cho anh thì anh có thể tha cho tôi một mạng được không?”, Hàn Tam Thiên trong lúc tuyệt vọng đã ngước mắt lên nhìn Quân Tường cầu xin.
Cầu xin một cơ hội sống.
Những người có mặt ở đó không chỉ có mồi Hàn Tam Thiên.
Tất cả các gia chủ đều trông rất tiều tụy, cơ thế lung lay sắp đổ, sắc mặt như sắp chết đến nơi.
Không ai có thể ngờ được.
Liên minh của hai mươi hai gia tộc vần chẳng là gì trong mắt Quân Tường.
Hai ba trăm cao thủ võ
đạo.
Tất cả đều bại dưới tay một người!
Giám đốc thành phô’ Thiên Nam, cộng thêm một vị con cháu Thiên Môn vọng tộc, cũng đều bị coi thường.
Hôm nay, cho dù có thần tiên tới cũng không thế cứu được họ.
Rất nhiều gia chủ đang co quắp trên vị trí ghế ngồi của mình.
Mặt mày xám ngoét như tro tàn.
Quân Tường nở một nụ cười lạnh nhạt nhìn tất cả mọi người.
Anh quay đầu lại, ánh mắt quét đến Hàn Tam Thiên.
“Ồ, tôi nói này, sao anh lại khoa trương như vậy”.
“Tôi cũng có quen biết qua với giám đốc tỉnh Giang Bắc, Hoàng Vô Cực”, Quân Tường mở miệng nói.
Ánh mắt của Hàn Tam Thiên lập tức xuất hiện sự vui mừng.
“….Xin anh bỏ qua cho tôi, sau này tôi có làm trâu làm ngựa cũng sẽ nhất định báo đáp ân tình của anh!”
Quân Tường lắc đầu nói: “Cho dù có quen biết thì tôi cũng không định bỏ qua cho anh”.
“Nhưng, dù sao cũng là con rể của người quen cũ, tôi có thế cho anh chết toàn thây”.
Nụ cười trên mặt Hàn Tam Thiên chớp mắt đông cứng lại.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn Quân Tường, giống như thoáng cái đã già đi rất nhiều vậy.
Quân Tường quay đầu lại, nhìn về phía Trần Nhã.
Mặc dù Trần Nhã đã có đủ ấn tượng với sức mạnh của Quân Tường rồi.
Nhưng hôm nay vẫn khiến cô ta hoàn toàn kinh ngạc.
“Gọi điện thoại thông báo cho nhà họ Tiết, nhà họ Tạ và nhà họ Ninh đến đây”.
Dù Trần Nhã không biết vì sao Quân Tường lại làm như vậy, nhưng vẫn làm theo lời anh nói.
Chưa đến mười phút, cả ba gia chủ đều đã đến nhà họ Hàn.
Tạ Vũ Đình, Tiết Luân, Ninh Họa Lầu.
Lúc cả bả người đến nhà họ Hàn, tất cả đều vô cùng khiếp sợ.
Hai ba trăm tên vệ sĩ đều nằm lăn lộn rên rỉ dưới đất.
Gia chủ của liên minh hai mươi hai gia tộc ai nấy mặt mày như tro tàn, đặc biệt là Hàn Tam Thiên, ánh mắt vô hồn, đã không còn thần thái gì nữa rồi.
Ba vị gia chủ ngơ ngác nhìn nhau.
Thậm chí, khoảng cách xa đến mức mà ngay cả Lưu Thiên Kình đến cầu xin cũng bị coi thường!
Chống hai tay lên mặt bàn, Hàn Tam Thiên cảm thấy đầu óc mình choáng váng.
Liên minh hai mươi hai gia tộc này của hắn.
Trong mắt đối phương, thực sự chỉ là… một trò cười.
“Anh Quân, đúng là lâu quá rồi không gặp…”
Ngoài cửa, chiếc xe thứ hai đến cùng với Lưu Thiên Kình mở ra.
Một người trẻ tuổi bước từ trên xe xuống, vẻ mặt tươi cười nói với Quân Tường.
Nhìn thấy người trẻ tuổi này, không chỉ tất cả những gia chủ gia tộc có mặt ở đó mà ngay đến Lưu Thiên Kình cũng bất giác trở nên tôn kính vài phần.
Không vì nguyên nhân nào khác.
Người thanh niên này đến từ Đế Đô.
Xuất thân từ Thiên Môn!
Thiên Mòn vọng tộc chính là gia tộc lớn tồn tại từ khi Võ Quốc khai thiên lập địa.
Chưa đến mức một tay che trời.
Nhưng một cái dậm chân cũng có thể khiến cả Võ Quốc chấn động.
Quân Tường nhìn về phía người thanh niên, ánh mắt anh trở nên tối tăm.
“Đế Giao Long, sao cậu lại có thời gian rảnh đến thành phố này vậy?”
Đế Giao Long, tam thiếu gia chi nhánh đời thứ ba của nhà họ Đế, Thiên Môn vọng tộc.
Chú ý.
Chỉ là chi nhánh đời thứ ba nhà họ Đế mà thôi!
Còn chưa phải là con trưởng của dòng chính.
Đã khiến tất cả gia tộc ở Thiên Nam, cộng thêm cả chủ tịch thành phố khúm na khúm núm.
Có thế thấy nhà họ Đế Thiên Môn, lực lượng ăn sâu, thế lực hùng hậu thế nào.
Thân hình Đế Giao Long cân xứng, mặc một bộ vest màu trắng bạc, phía sau đầu có tết một bím tóc, đeo cặp kính đen, đem đến một phong thái rất nghệ sĩ.
“Anh Quân, lần này em đến cũng chỉ có hai việc thôi”, Đế Giao Long nhìn Quân Tường, mặt mày tươi cười.
Quân Tường ngước mắt lên: “Nói”.
“Việc thứ nhất, xin tha cho nhà họ Hàn, vẫn mong anh Quân có thế bỏ qua cho nhà họ Hàn, những gia tộc khác thì tùy ý anh xử lý”, Đế Giao Long nhìn Hàn Tam Thiên, vừa cười vừa nói.
“Việc thứ hai?”, Quân Tường cầm ly rượu vang bên cạnh lên.
Lắc một vòng ly rượu vang rồi hỏi.
“Việc thứ hai là chuyện vui, bố em thực sự quá yêu thích anh Quân rồi, còn định gả chị em cho anh. Nhưng… chắc anh Quân phải chịu thiệt thòi một chút, đến ở rể nhà họ Đế”.
Ồ…
Tất cả gia chủ bao gồm cả Lưu Thiên Kình đều quay sang nhìn Đế Giao Long.
Hàn Tam Thiên trong lòng cũng sôi trào lên, vô cùng ngưỡng mộ nhìn Quân Tường!
ở rể nhà họ Đế, Thiên Môn vọng tộc!
ít nhất cũng đỡ phải phấn đấu hai trăm năm!
Một bước lên mây, một bước lên trời!
Nhưng, Quân Tường chỉ cười lạnh nhạt.
“Nói với bố cậu, lão chó già Đế Thế Thiên rằng nhà họ Đế vẫn còn nợ tôi ba mươi sáu mạng người”.
“Đợi lần tới đến Đế Đô, tòi sẽ
• * đích thân tới nhà họ Đế các người đòi lại”.
“Hai chuyện này tôi đều không thành toàn cho nhà họ Đê’ được rồi. Đế Giao Long, sự nhẩn nại của tôi có hạn, cho cậu hai phút, nếu như còn đứng trước mặt tôi thì cậu sẽ biến thành một con giao long chết đó”.
Ngữ khí của Quân Tường u ám, thái độ băng lạnh, không hề coi nhà họ Đế ra gì.
Đế Giao Long nghe Quân Tường nói vậy, lập tức gật đầu mỉm cười, giống như người Quân Tường đang nói không phải là cậu ta, mắng chửi cũng không phải là bô’ cậu ta: “Vâng anh Quân”, nói xong rồi liền quay người rời đi, không hề dây dưa dài dòng.
Xụp!
Hàn Tam Thiên ngã vật xuống đất.
Hắn biết mình xong đời rồi, hắn đã chọc vào một vị Diêm Vương sống, ai cũng không thể cứu hắn được nữa!
Quân Tường quay đầu lại, nhìn Hàn Tam Thiên.
“Nói đi, anh muốn chết thế nào?”
“Anh…”
Hàn Tam Thiên mở miệng, mấy lần định nói nhưng lại nuốt ngược vào trong.
Người này là một người tàn nhẫn mà ngay đến giám đốc thành phô’ Thiên Nam, còn cả nhà họ Đế cũng không coi ra gì!
Hắn nói gì đó thì đối phương có thể bỏ qua cho sao?
Hàn Tam Thiên biết, việc đến nước này rồi có nói gì cũng vô ích.
Lưu Thiên Kình bên cạnh nhíu mày.
Nhìn dáng vẻ của Quân Tường, vốn định cầu xin nhưng thực sự không biết phải mở miệng thế nào.
Bố vợ của Hàn Tam Thiên là giám đốc tỉnh Giang Bắc!
Là một vị quan chức vùng biên giới chân chính!
Nhưng, đối với Lưu Thiên Kình thì vẫn không thế có sức áp lực bằng Quân Tường được.
“Bố vợ tôi là giám đốc tỉnh Giang Bắc, nếu như tôi vứt bỏ nhà họ Hàn, dâng tất cả mọi thứ của nhà họ Hàn cho anh thì anh có thể tha cho tôi một mạng được không?”, Hàn Tam Thiên trong lúc tuyệt vọng đã ngước mắt lên nhìn Quân Tường cầu xin.
Cầu xin một cơ hội sống.
Những người có mặt ở đó không chỉ có mồi Hàn Tam Thiên.
Tất cả các gia chủ đều trông rất tiều tụy, cơ thế lung lay sắp đổ, sắc mặt như sắp chết đến nơi.
Không ai có thể ngờ được.
Liên minh của hai mươi hai gia tộc vần chẳng là gì trong mắt Quân Tường.
Hai ba trăm cao thủ võ
đạo.
Tất cả đều bại dưới tay một người!
Giám đốc thành phô’ Thiên Nam, cộng thêm một vị con cháu Thiên Môn vọng tộc, cũng đều bị coi thường.
Hôm nay, cho dù có thần tiên tới cũng không thế cứu được họ.
Rất nhiều gia chủ đang co quắp trên vị trí ghế ngồi của mình.
Mặt mày xám ngoét như tro tàn.
Quân Tường nở một nụ cười lạnh nhạt nhìn tất cả mọi người.
Anh quay đầu lại, ánh mắt quét đến Hàn Tam Thiên.
“Ồ, tôi nói này, sao anh lại khoa trương như vậy”.
“Tôi cũng có quen biết qua với giám đốc tỉnh Giang Bắc, Hoàng Vô Cực”, Quân Tường mở miệng nói.
Ánh mắt của Hàn Tam Thiên lập tức xuất hiện sự vui mừng.
“….Xin anh bỏ qua cho tôi, sau này tôi có làm trâu làm ngựa cũng sẽ nhất định báo đáp ân tình của anh!”
Quân Tường lắc đầu nói: “Cho dù có quen biết thì tôi cũng không định bỏ qua cho anh”.
“Nhưng, dù sao cũng là con rể của người quen cũ, tôi có thế cho anh chết toàn thây”.
Nụ cười trên mặt Hàn Tam Thiên chớp mắt đông cứng lại.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn Quân Tường, giống như thoáng cái đã già đi rất nhiều vậy.
Quân Tường quay đầu lại, nhìn về phía Trần Nhã.
Mặc dù Trần Nhã đã có đủ ấn tượng với sức mạnh của Quân Tường rồi.
Nhưng hôm nay vẫn khiến cô ta hoàn toàn kinh ngạc.
“Gọi điện thoại thông báo cho nhà họ Tiết, nhà họ Tạ và nhà họ Ninh đến đây”.
Dù Trần Nhã không biết vì sao Quân Tường lại làm như vậy, nhưng vẫn làm theo lời anh nói.
Chưa đến mười phút, cả ba gia chủ đều đã đến nhà họ Hàn.
Tạ Vũ Đình, Tiết Luân, Ninh Họa Lầu.
Lúc cả bả người đến nhà họ Hàn, tất cả đều vô cùng khiếp sợ.
Hai ba trăm tên vệ sĩ đều nằm lăn lộn rên rỉ dưới đất.
Gia chủ của liên minh hai mươi hai gia tộc ai nấy mặt mày như tro tàn, đặc biệt là Hàn Tam Thiên, ánh mắt vô hồn, đã không còn thần thái gì nữa rồi.
Ba vị gia chủ ngơ ngác nhìn nhau.
Bình luận facebook