Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Tôn Bất Bại (Full) - Chương 154
Cô nhóc gật đầu: “Được được được, em đều làm được…”
Đột nhiên, cô nhóc nín bặt, trợn tròn mắt, tò mò nhìn Quân Tường: “Không phải anh muốn em làm ấm giường đó chứ?”
Quân Tường liếc cô nhóc một cái.
“Cỡ A thì chưa đủ tiêu chuẩn làm ấm giường”.
Nói xong anh quay người đi về xe.
Cô nhóc cúi đầu nhìn ngực mình, chép miệng nói: “Rõ ràng là B+ mà”.
Doanh Tiêu phủi tay quay lại
xe.
Thì đã thấy Tô Diệc Viên ở trên xe rồi.
Anh ta hơi chút sững sờ.
Tô Diệc Viên liền chỉ ngón tay nhỏ nhẳn vào Quân Tường giải thích: ‘Anh ấy đã thu nhận em rồi, em phải làm việc cho anh ấy!”
Doanh Tiêu không hiểu gì: “Làm việc?”
Cô nhóc giải thích thêm: “Giặt quần áo nấu cơm, không phải là dạng làm ấm giường đâu”.
“0…”, Doanh Tiêu nâng tông giọng lên, nhìn Quân Tường.
Ánh mắt hiện lên những suy nghĩ kỳ quái.
Chẳng trách, mấy cô gái con nhà danh môn vọng tộc ngồi bên cạnh Chiến Tôn, Chiến Tôn cũng chẳng phản ứng gì, hóa ra là thích gu thế này…
Doanh Tiêu giơ ngón tay cái lên ra hiệu với Quân Tường.
Quân Tường lạnh lùng nói: “Cút”.
Quay đầu lại nhìn cô nhóc này, Quân Tường lại thấy đau đầu.
Đúng lúc đau đầu thì Trần Nộ gọi điện thoại tới.
“Chiến Tôn, khách sạn đã mua xong rồi”.
Quân Tường hỏi: “ở chỗ nào?”
“ở bên cạnh bệnh viện Giang Dương, 5 sao”.
“Tốt, anh đi thông báo cho mấy người bạn hồi nhỏ của tôi, toàn bộ tập hợp tại khách sạn”.
“Vâng, Chiến Tôn”.
“Đi thôi, đến bệnh viện Giang Dương”, Quân Tường nói.
Doanh Tiêu gật đầu, lập tức lái xe đi.
“Wow, anh lợi hại như vậy sao, còn mua được hẳn cả một khách sạn nữa?”, Tô Diệc Viên ngồi bên cạnh tò mò hỏi.
Quân Tường nhìn cô nhóc hỏi: “Thế thì sao?”
“Vậy sau này mồi bữa em có thể ăn nhiều hơn chút được không?”
Quân Tường cạn lời, khịt
mũi.
Anh thực sự không hiếu, mấy cô nhóc bây giờ rốt cuộc là đang nghĩ cái gì.
Chiếc xe nhanh chóng đến bệnh viện Giang Dương.
Quân Tường vừa xuống xe đã nhìn thấy Tiểu Ngưng Nhi đang ngồi bó gối ở một góc khóc thút thít, tên béo thì không biết làm sao ở bên cạnh an ủi.
“Có chuyện gì vậy?”
Quân Tường đi tới, nhìn thấy mặt của Tiểu Ngưng Nhi sưng đỏ lên, trên mặt còn in hằn năm đầu ngón tay.
“Không có gì…”, nhìn thấy Quân Tường đi tới, Tiểu Ngưng Nhi lập tức che mặt đi.
Cúi đầu nói.
“Là ai làm vậy?”, Quân Tường nheo mắt lại, ánh mắt có chút không vui.
“Thật sự không có gì…”, Tiểu Ngưng Nhi lau nước mắt, lắc đầu nói.
Tên béo bên cạnh cũng thở dài một hơi rồi nói: “Thôi bỏ đi anh Tường”.
“Chồng của Tiểu Ngưng Nhi là trùm một vùng Giang Dương, chúng ta không đấu lại được đâu, không phải là vấn đề có tiền hay không…”
Quân Tường ngắt lời tên béo, bá khí trong ánh mắt tràn ra, khí thế bốc lên.
“Cho dù hắn có là trùm của trùm, tôi bảo hắn quỳ hắn cũng phải quỳ!”
Đột nhiên, cô nhóc nín bặt, trợn tròn mắt, tò mò nhìn Quân Tường: “Không phải anh muốn em làm ấm giường đó chứ?”
Quân Tường liếc cô nhóc một cái.
“Cỡ A thì chưa đủ tiêu chuẩn làm ấm giường”.
Nói xong anh quay người đi về xe.
Cô nhóc cúi đầu nhìn ngực mình, chép miệng nói: “Rõ ràng là B+ mà”.
Doanh Tiêu phủi tay quay lại
xe.
Thì đã thấy Tô Diệc Viên ở trên xe rồi.
Anh ta hơi chút sững sờ.
Tô Diệc Viên liền chỉ ngón tay nhỏ nhẳn vào Quân Tường giải thích: ‘Anh ấy đã thu nhận em rồi, em phải làm việc cho anh ấy!”
Doanh Tiêu không hiểu gì: “Làm việc?”
Cô nhóc giải thích thêm: “Giặt quần áo nấu cơm, không phải là dạng làm ấm giường đâu”.
“0…”, Doanh Tiêu nâng tông giọng lên, nhìn Quân Tường.
Ánh mắt hiện lên những suy nghĩ kỳ quái.
Chẳng trách, mấy cô gái con nhà danh môn vọng tộc ngồi bên cạnh Chiến Tôn, Chiến Tôn cũng chẳng phản ứng gì, hóa ra là thích gu thế này…
Doanh Tiêu giơ ngón tay cái lên ra hiệu với Quân Tường.
Quân Tường lạnh lùng nói: “Cút”.
Quay đầu lại nhìn cô nhóc này, Quân Tường lại thấy đau đầu.
Đúng lúc đau đầu thì Trần Nộ gọi điện thoại tới.
“Chiến Tôn, khách sạn đã mua xong rồi”.
Quân Tường hỏi: “ở chỗ nào?”
“ở bên cạnh bệnh viện Giang Dương, 5 sao”.
“Tốt, anh đi thông báo cho mấy người bạn hồi nhỏ của tôi, toàn bộ tập hợp tại khách sạn”.
“Vâng, Chiến Tôn”.
“Đi thôi, đến bệnh viện Giang Dương”, Quân Tường nói.
Doanh Tiêu gật đầu, lập tức lái xe đi.
“Wow, anh lợi hại như vậy sao, còn mua được hẳn cả một khách sạn nữa?”, Tô Diệc Viên ngồi bên cạnh tò mò hỏi.
Quân Tường nhìn cô nhóc hỏi: “Thế thì sao?”
“Vậy sau này mồi bữa em có thể ăn nhiều hơn chút được không?”
Quân Tường cạn lời, khịt
mũi.
Anh thực sự không hiếu, mấy cô nhóc bây giờ rốt cuộc là đang nghĩ cái gì.
Chiếc xe nhanh chóng đến bệnh viện Giang Dương.
Quân Tường vừa xuống xe đã nhìn thấy Tiểu Ngưng Nhi đang ngồi bó gối ở một góc khóc thút thít, tên béo thì không biết làm sao ở bên cạnh an ủi.
“Có chuyện gì vậy?”
Quân Tường đi tới, nhìn thấy mặt của Tiểu Ngưng Nhi sưng đỏ lên, trên mặt còn in hằn năm đầu ngón tay.
“Không có gì…”, nhìn thấy Quân Tường đi tới, Tiểu Ngưng Nhi lập tức che mặt đi.
Cúi đầu nói.
“Là ai làm vậy?”, Quân Tường nheo mắt lại, ánh mắt có chút không vui.
“Thật sự không có gì…”, Tiểu Ngưng Nhi lau nước mắt, lắc đầu nói.
Tên béo bên cạnh cũng thở dài một hơi rồi nói: “Thôi bỏ đi anh Tường”.
“Chồng của Tiểu Ngưng Nhi là trùm một vùng Giang Dương, chúng ta không đấu lại được đâu, không phải là vấn đề có tiền hay không…”
Quân Tường ngắt lời tên béo, bá khí trong ánh mắt tràn ra, khí thế bốc lên.
“Cho dù hắn có là trùm của trùm, tôi bảo hắn quỳ hắn cũng phải quỳ!”
Bình luận facebook