Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Thiên Tôn Bất Bại (Full) - Chương 165
Đám côn đồ này hát năm sáu bài, Doanh Tiêu mới cho chúng rời khỏi đây.
Quân Tường bảo Doanh Tiêu đưa Tô Diệc Viên về khách sạn còn anh thì lái xe đi về phía nhà mình.
Đèn đêm ở thành phố Giang Dương sáng rực, ánh đèn lấp lánh khiến toàn thành phố rực rỡ nhiều màu sắc.
Nhưng xe vừa đi được vài phút thì Quân Tường có cảm giác gì đó không ổn.
Anh nhìn gương chiếu hậu thì phát hiện có bốn năm chiếc xe đi theo mình.
Anh nheo mắt, lấm bẩm: “Còn dám đi theo mình nữa?”
Sau đó, anh giảm tốc độ để đợi mấy chiếc xe đó.
Chiếc xe màu đen ngòm bật đèn sáng trưng rồi lao về trước.
Lý Chấn nheo mắt lại. Gã không thể ngờ, mục tiêu của mình lại dễ dàng để mình bắt được như vậy.
Nhớ lại bộ dạng thê thảm của Tôn Khải đến tìm mình lúc chiều…
ở thành phố Giang Dương này, có ai không biết Tôn Khải là người của mình đâu?
Đánh chó cũng phải nể mặt
chủ!
Làm như này có khác nào tát vào mặt Lý Chấn?
Vì vậy giữa đêm, gã dẫn theo đàn em đến gây phiền phức cho Quân Tường.
ở thành phố Giang Dương này không có chuyện gì mà nhà họ Lý của gã không làm được và cũng không có ai dám dây vào gã.
Đánh người của gã thì chắc chắn phải trả giá đắt!
Gã phải cho kẻ đó biết rằng, đẳc tội với cậu chủ hai nhà họ Lý sẽ có cái giá như nào.
“Đâm đi!”, Lý Chấn ngậm điếu xì gà, nhả ra làn khói rồi nói với giọng khinh bỉ.
Chiếc xe gầm rú lao về trước, sau đỏ rầm một cái đâm vào xe của Quân Tường.
Biếu cảm trên mặt Quân Tường vẫn không đổi, nheo mắt nói: “Đua xe với tôi sao?”
Anh đạp ga, chiếc xe lập tức rung lắc.
Quân Tường giậm chân ga, sau đó xe của anh lập tức tăng tốc.
“ở đây người đi đường đông quá, để tôi tìm khu phố trống rồi chơi với các người”, Quân Tường nheo mắt, nắm chặt vô lăng.
Thấy xe của Quân Tường tăng tốc, Lý Chấn lập tức nẳm chặt nắm đấm, quát: “Đuổi theo!”
Quân Tường bảo Doanh Tiêu đưa Tô Diệc Viên về khách sạn còn anh thì lái xe đi về phía nhà mình.
Đèn đêm ở thành phố Giang Dương sáng rực, ánh đèn lấp lánh khiến toàn thành phố rực rỡ nhiều màu sắc.
Nhưng xe vừa đi được vài phút thì Quân Tường có cảm giác gì đó không ổn.
Anh nhìn gương chiếu hậu thì phát hiện có bốn năm chiếc xe đi theo mình.
Anh nheo mắt, lấm bẩm: “Còn dám đi theo mình nữa?”
Sau đó, anh giảm tốc độ để đợi mấy chiếc xe đó.
Chiếc xe màu đen ngòm bật đèn sáng trưng rồi lao về trước.
Lý Chấn nheo mắt lại. Gã không thể ngờ, mục tiêu của mình lại dễ dàng để mình bắt được như vậy.
Nhớ lại bộ dạng thê thảm của Tôn Khải đến tìm mình lúc chiều…
ở thành phố Giang Dương này, có ai không biết Tôn Khải là người của mình đâu?
Đánh chó cũng phải nể mặt
chủ!
Làm như này có khác nào tát vào mặt Lý Chấn?
Vì vậy giữa đêm, gã dẫn theo đàn em đến gây phiền phức cho Quân Tường.
ở thành phố Giang Dương này không có chuyện gì mà nhà họ Lý của gã không làm được và cũng không có ai dám dây vào gã.
Đánh người của gã thì chắc chắn phải trả giá đắt!
Gã phải cho kẻ đó biết rằng, đẳc tội với cậu chủ hai nhà họ Lý sẽ có cái giá như nào.
“Đâm đi!”, Lý Chấn ngậm điếu xì gà, nhả ra làn khói rồi nói với giọng khinh bỉ.
Chiếc xe gầm rú lao về trước, sau đỏ rầm một cái đâm vào xe của Quân Tường.
Biếu cảm trên mặt Quân Tường vẫn không đổi, nheo mắt nói: “Đua xe với tôi sao?”
Anh đạp ga, chiếc xe lập tức rung lắc.
Quân Tường giậm chân ga, sau đó xe của anh lập tức tăng tốc.
“ở đây người đi đường đông quá, để tôi tìm khu phố trống rồi chơi với các người”, Quân Tường nheo mắt, nắm chặt vô lăng.
Thấy xe của Quân Tường tăng tốc, Lý Chấn lập tức nẳm chặt nắm đấm, quát: “Đuổi theo!”
Bình luận facebook