Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 101-108
Không có gì chân thật hơn việc cô tận mắt nhìn thấy Tiêu Sách ném cây đinh sắt bình thường ghim thẳng lên bức tường bê tông. Cô hiểu rõ rằng, nếu như Tiêu Sách muốn ghim lên người khác thì chắc chắn cây đinh sắt này sẽ giống như súng đạn, trực tiếp xuyên thẳng lên người, tạo thành lực sát thương vô cùng khủng khiếp.
Quan trọng nhất là Thiên Diệp cảm thấy Tiêu Sách vốn dĩ không dùng hết
sức!
Anh gần như chỉ hơi động cổ tay mà thôi, hoàn toàn chỉ dùng sức ở cổ tay, còn sức của cánh tay, bụng và đùi hoàn toàn không cần sử dụng.
Nếu anh dùng hết sức, vậy uy lực sẽ lớn đến mức nào?
Thiên Diệp khó có thể tưởng tượng, trong lòng cứ cảm thấy thấy chuyện này không khoa học. Nhưng những cây đinh chưa ghim vào tường vẫn còn ở đây, sự thật ở ngay trước mắt, không đến lượt cô không tin.
Nhìn thấy sắc mặt kinh ngạc của Thiên Diệp, Tiêu Sách thản nhiên cười một tiếng.
Anh mở miệng nói: “Tôi chỉ thị phạm cho cô xem một chút thôi, lúc nãy tôi nói rồi, có thể tạo ra uy lực lớn thế nào, 30% phụ thuộc vào kỹ thuật, 70% phụ thuộc là sức mạnh của cơ thể. Sức mạnh của cơ thể vẫn là chìa khoá quyết định uy lực, sức mạnh của cô không yếu, mạnh hơn nhiều so với đàn ông bình thường, thậm chí nếu tôi đoán không sai, sức mạnh của Hoàng Mãnh còn không bằng cô. Nhưng tôi thấy như vậy vẫn còn chưa đủ, muốn ám sát người, cô phải mạnh mẽ hơn nữa! Ít nhất, sức mạnh ở cổ tay phải mạnh hơn.”
Thiên Diệp nghe thấy Tiêu Sách nói sức mạnh cô vẫn chưa đủ, không cảm thấy có chỗ nào không đúng, gật gật đầu nói: “Sau này tôi sẽ mạnh hơn!”.
“Được, vậy tôi sẽ dạy cô kỹ thuật chính xác trước, kỹ thuật chính xác có thể khiến 200% sức mạnh của cô bộc phát ra! Nếu cô có thể nắm chắc 50%, dùng đinh sắt giết người cũng không phải là việc khó, đem theo một cây đinh sắt trên người chính là đem theo một cây súng! Cô tuỳ ý nhặt lấy một ít đá trên đất cũng có thể tạo thành lực sát thương cho kẻ địch, đặc biệt là lúc bị tấn công ở đối diện, cách này có thể cứu mạng cô.”
Nói xong, Tiêu Sách nghiêm túc giải thích cho Thiên Diệp kỹ thuật ném định sắt.
Làm sao để khiến đinh sắt được ném đi với sức mạnh lớn nhất, làm sao để khống chế quỹ đạo và phương hướng của đinh sắt, làm sao để che giấu động tác của mình, anh giải thích từng chút một, sau đó để Thiên Diệp làm thử.
Thiên Diệp cũng biết cơ hội thế này rất khó có được, nên cô học vô cùng nghiêm túc.
“Cô như vậy không đúng, không cần dùng đến sức ở cánh tay, càng đừng nói là vai và eo, nếu như cần như vậy, thì đó là ném lao rồi! Đợi đến khi cô ném ám khí ra, kẻ địch đã có dự cảm từ lâu rồi, kỹ thuật này chỉ cần dùng sức ở cổ tay và ngón tay là đủ rồi, giống như vậy.”
Tiêu Sách thấy Thiên Diệp luyện tập một lúc nhưng vẫn chưa nắm được kỹ thuật chính xác, anh đi đến bên cạnh cô, bắt đầu tay cầm tay dạy cô.
Tiêu Sách ôm lấy cơ thể của Thiên Diệp từ đằng sau, nắm lấy tay cô, dùng động tác để phân tích từng chút một cho cô nghe nên phát lực thế nào, rồi điều chỉnh tư thế phát lực của cô.
Việc này khiến mặt Thiên Diệp đột nhiên đỏ lên, hơi ngại ngùng.
Nhưng cô nhìn gương mặt nghiêng nghiêm túc của Tiêu Sách, cũng rất nhanh đã bỏ qua sự xấu hổ, nghiêm túc học hỏi theo sự chỉ dạy tay cầm tay của anh.
“Cổ tay run như rồng vẫy đuôi, ngón tay gảy như hổ dậm chân, cổ tay và ngón tay hợp sức, dùng sức bắn ra!”
Tiêu Sách nắm tay Thiên Diệp, khiến bàn tay cô cũng run theo một cái, đột nhiên định sắt trong tay cô bắn ra ngoài, định một tiếng ghim lên bức tường bê tông.
Mặc dù không ghim hết hoàn toàn cây đinh sắt vào tường giống như Tiêu Sách đã thị phạm trước đó, nhưng cũng ghim được vào một hai centimet.
Việc này khiến Thiên Diệp rất vui mừng: “Thành công rồi! Tôi thành công rồi!”
Cô quay người lại, muốn biểu đạt sự vui mừng của mình với Tiêu Sách, nhưng lại quên mất anh đang dán sát sau người cô, nên cô vừa xoay người, trán cô vượt qua môi anh.
Tiêu Sách ngây
Việc này khiến Tiêu Sách cảm thấy hơi kỳ lạ.
Vốn dĩ trước đó anh tay cầm tay dạy Thiên Diệp không thấy có vấn đề gì, nhưng bởi vì bầu không khí kỳ lạ lúc này, anh đột nhiên cảm thấy, trước đó anh giống như đang cố ý lợi dụng Thiên Diệp vậy.
Thiên Diệp không nói gì, luyện tập thủ từng lần một, nhưng cô càng như vậy, bầu không khí càng kỳ lạ hơn.
"À... tư thế của cô vẫn không đúng.” Nhìn thấy Thiên Diệp luyện ngày càng tệ, cuối cùng Tiêu Sách vẫn không nhịn được mà mở miệng nói.
Thiên Diệp nghe thấy, mặt hơi đỏ lên, gật gật đầu, sau đó nói: “Mời thầy Tiêu Sách chỉ lại tôi.”
Tiêu Sách đang chuẩn bị đi lên, lần nữa tay cầm tay chỉ dạy, nhưng đột nhiên cảm thấy không thích hợp, ho khan một tiếng, nói: “Giữa cổ tay và ngón tay cô phải tách rời, phải...”
Thiên Diệp ngây ra nhìn Tiêu Sách, vẻ mặt mơ hồ, rõ ràng là không hiểu ý anh.
“Nếu không, tôi thị phạm lần nữa cho cô xem nhé.” Tiêu Sách cầm một cây định sắt lên, định một tiếng ghim lên tường, sau đó nhìn Thiên Diệp.
Thì thấy vẻ mặt cô vẫn mơ hồ như cũ, hiển nhiên là nhìn hiểu, nhưng không biết mình gặp vấn đề ở đâu.
Thấy Tiêu Sách nhíu mày, Thiên Diệp đột nhiên cắn răng, nói: “Tiêu Sách, xin anh hãy tay cầm tay chỉ tôi lần nữa! Thực ra tôi không hiểu lắm cổ tay và ngón tay phải phối hợp thế nào.”
“Chuyện này không tốt lắm đâu, nam nữ thụ thụ bất thân...”
“Xin anh hãy dạy tôi!” Thiên Diệp nghiêm túc nói.
“Được rồi! Kỹ thuật này đúng là không dễ, nếu không tay cầm tay chỉ dạy thì rất khó để học được!” Thấy Thiên Diệp chủ động yêu cầu, Tiêu Sách cũng không nói gì nhiều nữa.
Anh ôm lấy cơ thể Thiên Diệp từ đằng sau lần nữa, nắm lấy cánh tay cô, chỉ cô từng động tác một.
Nhưng lần này, Tiêu Sách có thể cảm nhận được cơ thể của Thiên Diệp trở nên cứng đờ, từ đằng sau có thể nhìn thấy cần cổ trắng nõn của cô đang đỏ bừng một mảng.
Tiêu Sách hơi ngây ra, đột nhiên hiểu ra lúc này trong lòng cô đang nghĩ gì.
Anh hít sâu một hơi, nói: “Bình tĩnh! Đừng nghĩ đến những chuyện khác, nếu không hôm nay cô không cần luyện nữa.”
“Được!”
Mặc dù anh đã nói vậy, nhưng Thiên Diệp cũng không thay đổi gì nhiều, cơ thể vẫn cứng đờ như cũ, khiến Tiêu Sách vô cùng bất lực, chỉ có thể điều chỉnh động tác của cô từng chút một.
Rất nhanh đã đến rạng sáng, đến lượt Hoàng Mãnh đến thay ca cho Tiêu Sách.
Khi Hoàng Mãnh đi vào phòng giám sát, thì nhìn thấy Tiêu Sách đang ôm lấy eo của Thiên Diệp từ đằng sau - người đang đỏ bừng mặt, anh kéo tay cô, từ từ chuyển động.
Cảnh tượng này khiến Hoàng Mãnh ngây ra, tưởng rằng mình hoa mắt.
Nhưng anh ta rất nhanh đã chắc chắn mình không hoa mắt, mà Tiêu Sách thật sự đang ôm lấy cơ thể của Thiên Diệp, đang nắm lấy tay cô!
“Hai người! Hai người! Thiên Diệp!” Hoàng Mãnh chỉ vào Tiêu Sách và Thiên Diệp mà hét lên một tiếng, trong mắt anh ta bỗng nhiên nổi lên ngọn lửa phừng phực.
Cho dù lúc Tiêu Sách đánh bại anh ta, anh ta cũng không tức giận như vậy.
Tiếng hét này kinh động đến Tiêu Sách và Thiên Diệp, Tiêu Sách buông tay Thiên Diệp ra, bình thản nhìn Hoàng Mãnh một cái, hơi ngạc nhiên tại sao phản ứng của anh ta lại lớn như vậy.
Còn Thiên Diệp thì bình thản vén lại phần tóc mai rối loạn, vẻ mặt từ từ bình tĩnh lại.
Cô nhìn Hoàng Mãnh đang tức giận, bình tĩnh nói: “Tiêu Sách đang dạy tôi một chiêu... Đã trễ vậy rồi sao? Vậy tôi đi nghỉ ngơi đây.”
“Tôi cũng đi nghỉ ngơi đây.” Tiêu Sách bình thản nói.
Nói xong, anh và Thiên Diệp vai kề vai đi ra khỏi phòng giám sát, chỉ để lại Hoàng Mãnh đang tức giận đứng tại chỗ.
Đợi Tiêu Sách và Thiên Diệp rời đi rồi, Hoàng Mãnh đột nhiên đạp lật cái ghế trong phòng giám sát, cả người giống như con hổ bị chọc giận, sắc mặt u ám đến đáng sợ.
“Tiêu Sách, mày thật đáng chết!”
Anh ta thấp giọng gầm. Nếu lúc này Tiêu Sách vẫn còn ở đây, chắc chắn có thể phát hiện ra sát ý trong mắt anh ta rõ ràng đến mức nào.
“Còn có con khốn Thiên Diệp! Ông đây theo đuổi cô lâu như vậy, thế mà cô lại không hề cho tôi chút phản ứng! Tiêu Sách chết tiệt mới quen cô vài ngày, cô đã ôm ôm ấp ấp anh ta!
Được, được lắm! Xem Hoàng Mãnh tôi là trò đùa sao? Vậy chúng ta chờ xem, các người đều đáng chết!”
Lầm bầm xong, Hoàng Mãnh từ từ bình tĩnh lại, chỉ là sự hung ác trong mắt vẫn chưa biến mất hết, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Tiêu Sách ở bên kia đã về đến phòng của mình nằm xuống giường ngủ rồi.
Trước đó anh đồng ý dạy Thiên Diệp kỹ thuật ám khí, đương nhiên không phải chỉ đơn giản vì hôm nay anh vui, mà là vì từ trước đến giờ, ấn tượng của anh với Thiên Diệp không tệ.
Thứ hai, cũng là vì cảm thấy sức mạnh của vệ sĩ bên cạnh Cao Cấn Băng có hơi yếu.
Nếu sức mạnh của Thiên Diệp có thể mạnh hơn, Cao Cấn Bằng sẽ càng an toàn hơn. Mà Cao Cấn Băng càng sống lâu thì Tiêu Sách mới có thể kiếm được càng nhiều tiền từ trên người cô ấy.
Chỉ là trong quá trình chỉ dạy, bầu không khí mờ ám với Thiên Diệp là việc Tiêu Sách chưa từng nghĩ đến.
Có lẽ là vì làm vệ sĩ bên cạnh Cao Cấn Băng, nên Thiên Diệp không thu hút lắm, nhưng nhìn kỹ thì cô chắc chắn được xem là một người đẹp.
Nếu cô có thể thay đổi bộ đồ trung tính trên người mình thành bộ dạng nữ tính một chút, lộ ra vẻ đẹp và thân hình cao ráo mảnh mai của cô, dù đặt ở đâu cũng sẽ có không ít người theo đuổi.
Tiêu Sách đang suy nghĩ, cửa phòng đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Vừa mở cửa phòng, Tiêu Sách ngạc nhiên phát hiện, Thiên Diệp vừa tách ra với anh, lúc này đang hơi đỏ mặt đứng ở ngoài phòng anh.
"Còn có chuyện gì sao?" Tiêu Sách nghi ngờ hỏi.
"Ngại quá Tiêu Sách, vốn là không muốn làm phiền anh nữa, nhưng tôi đột nhiên nhớ ra còn có một số chuyện quên nói với anh, vì vậy."
"Vậy vào đây nói đi." Tiêu Sách đẩy cửa phòng ra bảo Thiên Diệp vào.
Mặc dù trời đã rạng sáng, hai người cũng thức cả đêm, nhưng lúc này lại không cảm thấy mệt mỏi, Tiêu Sách rót một cốc nước cho Thiên Diệp, tỏ ý bảo cô ấy có chuyện gì cứ nói thẳng.
Thiên Diệp chần chừ một lát, mở miệng nói: "Trước đây tổng tài tìm tôi, ngoại trừ quyết định khen thưởng ra thì còn bảo tôi hỏi anh một chuyện, lúc trước Hoàng Mãnh cũng có mặt nên tôi không tiện nói, sau đó vẫn luôn xin anh chỉ bảo Vì vậy đã quên mất..."
Tiêu Sách nghe xong lập tức trêu đùa cười đáp: "Bà chủ thú vị thật, muốn khen thưởng tôi thì không tự mình nói, có chuyện muốn hỏi tôi bản thân cũng không tự hỏi, cứ phải bắt cô truyền đạt lại mới được sao? Cô ấy hay ngượng ngùng như vậy à? Hay là tôi đã đắc tội với cô ấy chỗ nào, cô ấy không hề muốn nói chuyện với tôi?"
"Không phải đâu..." Thiên Diệp nghe xong lập tức muốn giải thích.
Nhưng nhớ đến thái độ của Cao Cấn Băng đối với Tiêu Sách, quả thật cũng hơi lạnh nhạt và xa cách, nhưng phút chốc cũng không thể nào tiếp tục giải thích nữa, đành phải im lặng không nói gì.
Tuy cô đã ở bên cạnh Cao Cấn Bằng nhiều năm, nhưng cũng không dám nói là hoàn toàn hiểu rõ Cao Cấn Bằng.
Bây giờ Cao Cấn Băng có thái độ thế nào với Tiêu Sách, cô cũng không tiện nói, giống như là cần sự giúp đỡ của anh, cũng rất tín nhiệm anh, nhưng lại không thích anh.
Nếu như chỉ vì lúc thương lượng đang có mặt cô, anh đã đưa ra một số điều kiện, cho nên Cao Cấn Bằng không thích Tiêu Sách, hình như cũng không hắn.
Ngoài ra, Thiên Diệp cũng không hiểu, tại sao Cao Cấn Băng lại tín nhiệm Tiêu Sách như vậy.
Ngay cả bản thân cô, tiếp xúc với Tiêu Sách rất
Cô đáp lại: "Tổng tài bảo tôi hỏi anh, bên cạnh anh còn có đồng đội nào giỏi một chút không, có thể giới thiệu đến bên cạnh tổng tài, tiền lương và đãi ngộ chắc chắn rất tốt. Xảy ra chuyện ngoài ý muốn tối qua, tổng tài cô ấy cảm thấy lực lượng bảo vệ bên cạnh vẫn chưa đủ, hơn nữa, có lẽ tổng tài muốn thay Hoàng Mãnh."
"Thay Hoàng Mãnh?" Tiêu Sách vô cùng ngạc nhiên nhướng mày.
Sau đó anh nhếch miệng nói: "Người phụ nữ Cao Cấn Băng đó rõ ràng không thích tôi, tại sao lại tín nhiệm tôi như vậy? Còn bảo đồng đội của tôi đến bảo vệ cô ấy? Vậy sau này tôi muốn gây bất lợi cho cô ấy, chẳng khác gì cô ấy mặc cho tôi ức hiếp sao? Cô ấy không sợ tôi sắp xếp những người đó để đối phó cô ấy sao?"
Thiên Diệp nghe xong thì ngạc nhiên, không biết trả lời thế nào.
Bởi vì điểm này, trong lúc Thiên Diệp nói chuyện với Cao Cẩn Băng cũng có nhắc đến, nhưng Cao Cấn Băng chỉ thản nhiên cười, không hề giải thích với cô.
Nhưng nhìn vẻ mặt của Cao Cấn Băng, giống như cô ấy không hề lo lắng Tiêu Sách sẽ gây bất lợi cho cô ấy.
Chuyện này khiến Thiên Diệp nghĩ mãi không ra, luôn cảm thấy Cao Cấn Băng cũng biết chút ít, tin tức cô không biết, cô lại không thể hỏi thêm, đành phải lựa chọn tin tưởng Tiêu Sách giống Cao Cấn Băng.
Thấy Thiên Diệp không nói gì, Tiêu Sách bỗng nhiên trở nên vô cùng hứng thú.
Lúc này anh rất tò mò, trong lòng người phụ nữ Cao Cấn Băng rốt cuộc đang nghĩ gì, ban đầu anh cảm thấy Cao Cấn Băng cũng rất đẹp, làm nghiên cứu cũng giỏi, nhưng bây giờ Tiêu Sách lại cảm thấy, người phụ nữ Cao Cấn Băng này khó hiểu như thế, làm anh cũng thấy không thể nhìn thấu được nữa.
Anh cũng không tiếp tục hỏi đến cùng, nói: "Cô về nói với Cao Cấn Băng, bên cạnh tôi quả thật có một vài đồng đội giải ngũ, nhưng bọn họ có muốn làm công việc nguy hiểm thế này không, tôi cũng không biết nữa, tôi cũng không thể quyết định thay người khác, cho nên đợi tôi hỏi thăm tình hình xong rồi trả lời cô ấy."
"Được!" Thiên Diệp gật đầu đáp.
Theo Thiên Diệp thấy, Tiêu Sách giỏi như vậy, đồng đội của anh chắc chắn cũng không thua kém gì, nếu có thể có thêm vài cao thủ giống Tiêu Sách bảo vệ Cao Cấn Bằng, vậy cho dù Cao Cấn Băng có gặp rắc rối lớn cỡ nào cũng không cần quá lo lắng nữa, trách nhiệm trên vai cô cũng có thể giảm nhẹ một chút.
Tiêu Sách bỗng nhiên lại hỏi: "Tại sao tổng tài lại muốn thay Hoàng Mãnh vậy?"
Thiên Diệp không hề do dự, mở miệng đáp: "Bởi vì không tin tưởng! Tuy Hoàng Mãnh cũng ở bên cạnh tổng tài nhiều năm, nhưng anh ta vẫn không có được sự tín nhiệm của tổng tài, hơn nữa tính cách của anh ta... có lẽ anh không biết, trước đây Hoàng Mãnh từng theo đuổi tổng tài, còn bây giờ anh ta đang theo đuổi tôi..."
"ẶC... cái tên này, cũng giàu tình thương thật." Tiêu Sách thản nhiên nói.
Có một điều anh cảm thấy Thiên Diệp nói rất đúng, đó chính là tích cách của Hoàng Mãnh, chắc chắn chẳng ra làm sao, từ sự đố kỵ anh ta thể hiện ra bên ngoài đối với Tiêu Sách đã có thể nhìn ra được.
Cao Cấn Băng quả thật rất thông minh, nếu không thay Hoàng Mãnh sớm, trước sau gì cũng xảy ra chuyện.
Tiêu Sách không nói gì thêm nữa, thấy Thiên Diệp lúc này vẫn chưa có ý muốn rời đi, vẻ mặt còn lộ ra vẻ khó xử, Tiêu Sách lập tức nhướng mày.
Anh mở miệng hỏi: "Cô còn có chuyện gì nữa sao? Nói mau đi."
Thiên Diệp chợt nghiến răng, ngẩng đầu nhìn Tiêu Sách nói: "Tiêu Sách, tôi còn có một yêu cầu hơi quá đáng... tôi đã từng học môn cấu tạo cơ thể người, tôi biết một con người bình thường, sức mạnh của ngón tay và cổ tay không thể mạnh như anh được, có thể đâm xuyên
"Xem ra, Thiên Diệp cũng là một người phụ nữ từng trải."
Tiêu Sách thầm nghĩ trong lòng.
Thiên Diệp nói rất đúng, ngón tay và cổ tay của Tiêu Sách quả thật đã trải qua rèn luyện theo phương pháp đặc biệt, nếu không thì dùng cách thông thường, cho dù là rèn luyện điên cuồng cũng không thể mạnh như vậy, thậm chí còn không mạnh bằng một nửa!
Nhưng Tiêu Sách cũng đã dạy phương pháp này cho rất nhiều người, bảo vệ được các đồng đội trong Trung đội đặc chiến Lang Nha của anh, vì vậy cũng không phải là bí mật quá lớn đối với anh.
Nhưng anh không trả lời Thiên Diệp ngay, mà mở miệng hỏi: "Cô rất cần trở nên mạnh hơn sao?"
Thiên Diệp nghe xong thì ra sức gật đầu: "Tôi cần phải trở nên mạnh hơn!"
"Tại sao?"
"Tôi phải trở nên mạnh mẽ hơn mới có thể bảo vệ được người tôi cần bảo vệ! Đây là số mệnh từ nhỏ của tôi, bản chất về sự tồn tại của tôi là vì điều đó!" Thiên Diệp nghiến răng nói.
Tiêu Sách cau mày nhìn cô, nói: "Cô nên sống và chính mình, chứ không phải sống vì người khác."
"Nếu tôi đủ mạnh mẽ, sau khi hoàn thành số mệnh của mình, tôi sẽ có thể sống cho chính mình..."
Trong đôi mắt của Thiên Diệp đang đấu tranh, thấy Tiêu Sách còn muốn hỏi tiếp, cô vội nói: "Tiêu Sách, xin anh đừng hỏi nữa, tôi như thế này, rất tốt."
Tiêu Sách lại nhướng mày, nghiêm túc nhìn Thiên Diệp, cuối cùng cũng không hỏi thêm gì nữa.
Anh thản nhiên nói: "Tôi cũng từng vì muốn bảo vệ người mình muốn bảo vệ, nên đã điên cuồng nâng cao thực lực của bản thân, vì vậy tôi cũng hiểu cô, nhưng mà...".
Nghe thấy từ "nhưng mà" của Tiêu Sách, trong lòng Thiên Diệp bỗng nhiên thấy hụt hẫng.
Tiêu Sách thản nhiên bật cười, tiếp tục nói: "Nhưng mà, phương pháp rèn luyện ngón tay và cổ tay của tôi rất đau đớn, cho dù là lính đặc chủng mạnh
mẽ nhất, có thể tiếp tục kiên trì cũng chẳng có mấy người, một người phụ nữ như cô, chắc chắn muốn thử sao? Nếu cô chắc chắn muốn thử, vậy thì tôi có thể dạy cô."
Tiêu Sách vừa dứt lời, Thiên Diệp đã lập tức vui mừng.
Cô phấn khích nói: "Tiêu Sách anh yên tâm, chỉ cần anh bằng lòng dạy tôi, cho dù đau đớn cỡ nào, tôi cũng có thể chịu đựng được!"
Tiêu Sách bất lực lắc đầu, nói: "Đừng nói sớm như vậy, để tránh đến lúc cô không kiên trì được nữa, sẽ không có chỗ chui đâu."
"Thật ra cô nói cũng rất đúng, con người bình thường, sức mạnh của cơ thể cũng có giới hạn, rèn luyện theo cách thông thường, cho dù là tập luyện. không ngừng nghỉ, sức mạnh cũng sẽ ở trong một phạm vi nhất định, sẽ không chênh lệch quá lớn. Nhưng trên đời lại có một số phương pháp, có thể khiến cơ thể con người phá bỏ giới hạn, làm cho giới hạn trở nên cao hơn! Chẳng hạn như các nước bí mật ở phương Tây tiến hành cải tạo sinh vật, biến đổi gen..., dựa trên mức độ nào đó, khiến cơ thể con người đạt đến giới hạn cao hơn, có thể chạy nhanh hơn, nhảy cao hơn, nhìn xa hơn, sức mạnh lớn hơn...".
"Phương pháp này bị cấm ở bên ngoài, nhưng thật ra các nước bí mật đều đang nghiên cứu, cũng đã cho ra nhiều sản phẩm thử nghiệm và thành phẩm... cho dù là nước chúng ta, thật ra cũng có..."
Thiên Diệp nghe xong, lập tức cau mày nói: "Tiêu Sách, trừ khi anh cũng là người cải tạo?"
Tiêu Sách nghe xong thì lườm cô một cái, khó chịu đáp: "Tôi chỉ phổ cập kiến thức khoa học cho cô một chút thôi, cơ thể con người có thể phá bỏ giới hạn, cô học môn cấu tạo cơ thể người sẽ không có ý nghĩa gì dưới tiền đề này. Nhưng điều đó không đại diện cho việc chỉ có cải tạo sinh vật và biến đổi gen mới có thể phá bỏ giới hạn..."
"Phương pháp tôi sử dụng không bao gồm cải tạo sinh vật và biến đổi gen, phương pháp tôi sử dụng chính là ngâm thuốc! Cũng chính là dùng thuốc để tăng cường xương cốt và da thịt trên cơ thể cô, đương nhiên là có thể trở nên mạnh hơn! Nhưng quá trình này cần sử dụng đến một số loại thuốc khá quý hiếm, vì vậy rất khó phổ biến ra bên ngoài, hơn nữa lại vô cùng đau đớn, giống như bị lăng trì vậy! Tôi có rất nhiều đồng đội, bọn họ vô cùng mạnh mẽ, ít nhất cũng mạnh hơn cô bây giờ nhiều, cho dù bị trúng đạn cũng có thể cười nói thoải mái, không rên rỉ tiếng nào. Nhưng cho dù là bọn họ, cũng rất khó kiên trì hoàn thành một liệu trình ngâm thuốc cả bàn tay!".
Tiêu Sách nói xong, Thiên Diệp lập tức há hốc mồm, nhưng trong mắt đều là vẻ phấn khích.
Cho dù Tiêu Sách nói quá trình ngâm thuốc đau đớn như thế nào, cô cũng không hề có ý chùn chân, kích động nói: "Cho dù thế nào tôi cũng muốn thử một chút!"
"Được thôi, nếu cô đã kiên quyết như vậy, tôi sẽ chuẩn bị dược liệu để ngâm thuốc, nhưng những dược liệu này rất hiếm, tiền ngâm thuốc một lần cũng không ít."
"Cần bao nhiêu?"
"Một lần cần chừng này, một tháng mười lần, một liệu trình gồm ba tháng! Tôi đề nghị cô nên thử trước một tháng, một tháng có lẽ là giới hạn thần kinh có thể kiên trì được của một người bình thường..."
Tiêu Sách giơ năm ngón tay ra thản nhiên đáp.
"Một lần năm vạn? Một tháng mười lần? Được! Tôi lập tức chuyển cho anh năm mươi vạn, tôi sẽ thử trước một tháng!" Thiên Diệp phấn khích nói.
Nhưng cô lại không nhận ra, lúc Tiêu Sách nghe cô nói một lần năm vạn, anh đã lập tức tròn xoe đôi mắt ngạc nhiên.
Tiêu Sách không nhịn được vuốt vuốt mũi, cảm thấy hơi cạn lời.
Bởi vì anh nói chỉ là năm nghìn mà thôi, một lần ngâm thuốc là năm nghìn, một tháng mười lần thì cần năm mươi nghìn, theo Tiêu Sách như vậy đã nhiều lắm rồi.
Nhưng Thiên Diệp rõ ràng là đã hiểu lầm ý của Tiêu Sách, hoặc là khái niệm về tiền nhiều hay ít của cô cũng khác với Tiêu Sách.
Theo Thiên Diệp thấy, Tiêu Sách nói dược liệu làm thuốc ngâm rất hiếm, cần phải tốn rất nhiều tiền, vậy một lần ít nhất cũng phải tốn năm vạn, mới có thể coi là nhiều.
Điều này khiến Tiêu Sách kinh ngạc, cảm thấy Thiên Diệp còn là một phú bà trẻ tuổi nữa.
Cô lấy ra năm mươi vạn giống như chỉ có năm trăm tệ, không hề do dự chút nào, thậm chí Tiêu Sách còn cảm thấy cho dù anh nói một lần năm mươi vạn, Thiên Diệp cũng sẽ trả tiền mà không hề do dự.
Hơn nữa, dường như cô sợ Tiêu Sách hối hận, rất nhanh đã chuyển khoản xong, còn mở miệng nói: "Tiêu Sách, nếu số tiền này không đủ, anh lại nói với tôi."
Tiêu Sách im lặng không biết nói gì, vốn là anh quyết định nói ra sự thật, lúc này bỗng nhiên cũng im bặt.
Tiêu Sách mở lời nói: "Chắc là đủ rồi, cô kiên nhẫn chờ là được, dược liệu tôi cần tuy số lượng không lớn, nhưng cũng không phải là thứ hiếm lạ lắm, rất dễ mua được."
"Ừm, cảm ơn." Thiên Diệp nghiêm túc nói.
Tiêu Sách thản nhiên cười đáp: "Cô đừng vội cảm ơn tôi trước, bởi vì có thể thành công hay không, tôi cũng không chắc chắn lắm, nếu đến lúc đó cô không kiên trì được nữa, ngược lại cũng lãng phí tiền bạc... tôi nắn xương cho cô trước, đến lúc đó thành phần thuốc ngâm cũng phải dựa theo tình trạng khác nhau của cơ thể mỗi người mà thay đổi, nắn xương cũng đau đớn giống vậy, chỉ là không bằng một phần mười việc tắm thuốc mà thôi, cô có thể cảm nhận thử cảm giác đau đớn đó..."
Dứt lời, Tiêu Sách vén tay áo lên.
Thiên Diệp gật đầu, chìa tay phải của mình ra, tò mò nhìn Tiêu Sách.
Tiêu Sách nắm lấy cổ tay Thiên Diệp, hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lại, nhẹ nhàng đè xuống, giống như đang cảm nhận xương cốt ở cổ tay của Thiên Diệp.
Không biết anh đã dùng phương pháp gì, theo ngón tay anh đè xuống, Thiên Diệp lập tức cảm thấy cổ tay mình mỏi nhừ tê dại, giống như có vô số con kiến đang bò lên, không chỉ cánh tay mất đi sức lực, dường như cả người cũng mất hết sức lực, không nhịn được khẽ rên một tiếng.
"Cảm giác thật kỳ lạ, nhưng không đau..." Thiên Diệp cắn chặt môi, gương mặt hơi ửng đỏ nói.
Tiêu Sách thản nhiên cười đáp: "Tôi còn chưa bắt đầu đâu, chỉ là cảm nhận xương cốt của cô một chút thôi, bây giờ tôi bắt đầu đây, cô chịu đựng nhé, đừng bất cẩn cắn trúng lưỡi của mình!"
Nghe xong, Thiên Diệp lập tức ra sức gật đầu, đáp: "Anh bắt đầu đi, tôi chuẩn bị xong rồi!"
Tiêu Sách gật đầu, ánh mắt bỗng nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc và chăm chú, cả cánh
Giống như phút chốc bị vô số con bò cạp và rắn độc cắn trúng, cho dù cô tự thấy ý chí của mình rất tốt, cơ thể cũng không khống chế được mà thét chói tai.
Hoặc là nói tiếng hét thảm thiết!
Tiêu Sách không tiếp tục động tác, để cô nghỉ một lát rồi mới mở miệng nói: "Không sao chứ? Cảm thấy thế nào?"
Cơ thể Thiên Diệp vẫn đang run rẩy, giọng run run đáp: "Tôi... tôi không sao, tôi vẫn ổn, anh tiếp tục đi! Tôi có thể kiên trì, anh cứ tiếp tục!".
Tiêu Sách thản nhiên cười đáp: "Cũng kiên cường thật! Nhưng đây không phải chuyện đùa đâu, chịu đựng đau đớn quá mức, rất có thể sẽ tổn thương đến tinh thần và bộ não. Nếu cô cảm thấy khó mà chịu đựng được thì cứ từ bỏ cho xong, đây không phải chuyện mất mặt gì."
"Tôi... tôi không sao, anh cứ tiếp tục đi!" Thiên Diệp nghe xong, vẫn nghiến răng nói, trong ánh mắt không hề có ý định chùn chân.
Tiêu Sách nhướng mày, hơi ngạc nhiên về ý chí của Thiên Diệp.
Những lời trước đó của anh quả thật chỉ là hù dọa Thiên Diệp thôi, cảm giác đau đớn do phương pháp nắn xương của anh tạo thành, không kém hơn lúc bắt đầu ngâm thuốc chút nào.
Cho dù là một người lính đặc chủng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, bị Tiêu Sách "nắn" một chút như thế này cũng phải tê liệt ngã xuống, hoặc là bị choáng cũng rất bình thường.
Nhưng Thiên Diệp không chỉ chịu đựng được, hơn nữa chỉ nghỉ một chút đã có thể tiếp tục, ý chí này đã vượt qua lính đặc chủng rất nhiều.
Có lẽ cô thật sự có thể chịu đựng được một liệu trình ngâm thuốc!
Tiêu Sách thầm suy nghĩ, nhưng đó cũng chỉ là có khả năng mà thôi, dù sao thì lúc ngâm thuốc, đau khổ kéo dài, sẽ không có thời gian ngưng nghỉ như vậy.
Hơn nữa, càng về sau thì lại càng đau đớn!
Cho dù là Tiêu Sách khi đó, cũng giống như rơi xuống địa ngục, bị xé xác phanh thây, phải cắn chặt răng mới có thể kiên trì được, còn người khác có thể hoàn thành hay không, Tiêu Sách không xác định được.
Nhưng cho cô cảm nhận trước, chắc chắn có thể nâng cao khả năng thành công của cô.
Vì vậy, Tiêu Sách tiếp tục nắn xương cho Thiên Diệp, cứ mười phút nắn một lần, mỗi lần đều khiến Thiên Diệp phát ra tiếng hét chói tai vang vọng.
Đến cuối cùng, cơ thể Thiên Diệp không có sức lực run lên cầm cập, chỉ có thể cắn chặt chăn, khẽ rên rỉ, cả người đều đang toát mồ hôi.
Nhưng bọn họ lại không biết, lúc này ở bên ngoài căn phòng của bọn họ, Hoàng Mãnh đang nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt u ám lắng nghe tiếng thét và tiếng kêu rên rỉ của Thiên Diệp.
Lúc anh ta và Tiêu Sách thay ca làm nhiệm vụ, đã phát hiện Tiêu Sách và Thiên Diệp ôm nhau mập mờ.
Khi đó, anh ta theo đuổi Thiên Diệp rất lâu nhưng không có kết quả, giận đến mức suýt chút đã cắn nát môi, sự đố kỵ và ác cảm của anh ta đối với Tiêu Sách bỗng chốc cũng trở thành sự căm thù.
Sau đó, anh ta nhìn Tiêu Sách và Thiên Diệp rời đi, vẻ mặt khó coi nhìn chằm chằm vào camera giám sát.
Rất nhanh, trong camera giám sát, anh ta đã nhìn thấy Thiên Diệp đi đến trước cửa phòng của Tiêu Sách, do dự rất lâu xong mới gõ cửa đi vào trong phòng Tiêu Sách.
Ngay lúc đó, Hoàng Mãnh suýt chút đã đập nát cái bàn rồi.
"Đồ đàn bà đê tiện! Anh đây theo đuổi cô lâu như vậy, cô không có chút phản ứng nào! Tiêu Sách khốn kiếp đó mới đến vài ngày, cô lại chủ động đến phòng anh ta! Được! Được lắm, đồ đàn bà để tiện! Lẽ nào cô cảm thấy Hoàng Mãnh tôi kém xa Tiêu Sách vậy sao? Đây là do cô bất nhân trước, đừng trách tôi bất nghĩa!"
Đôi mắt Hoàng Mãnh đỏ ngầu, cả người đều đang muốn nổ tung.
Nhưng điều khiến anh ta muốn nổ tung thật sự, lại là tiếng thét vang vọng vang lên trong phòng của Tiêu Sách!
Trong đôi mắt Hoàng Mãnh đã mất đi lý trí, tiếng kêu thảm thiết này của Thiên Diệp giống như một cô gái trẻ mất đi lần đầu tiên, không chịu được đau đớn mà hét lên!
Sau đó, tiếng hét chói tai của Thiên Diệp liên tục vang lên, càng khiến anh ta suýt chút đã cắn nát môi mình.
Lúc này, Hoàng Mãnh chỉ muốn không màng tất cả xông vào phòng của Tiêu Sách, đấm chết Tiêu Sách, ra sức chà đạp đồ đàn bà để tiện Thiên Diệp này.
Nhưng không đợi anh ta xông đến cửa phòng của Tiêu Sách, anh ta bỗng chốc đã bình tĩnh lại.
Bởi vì anh ta chợt nhớ ra, có thể anh ta không phải là đối thủ của Tiêu Sách, hơn nữa cho dù không phải là Tiêu Sách, chỉ là một Thiên Diệp thì cũng không phải là người anh ta có thể đối phó được.
Lúc này anh ta xông vào phòng của Tiêu Sách, ngoại trừ bị làm nhục thì cũng không có kết quả khác!
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Hoàng Mãnh rất khó coi, bỗng nhiên trở nên bình tĩnh lại, ánh mắt lạnh lùng càng ngày càng rõ hơn, giống như đang thấm đẫm màu đỏ máu.
Anh ta quay người trở về phòng giám sát, nhìn chằm chằm vào camera, chẳng nói chẳng rằng.
Tiêu Sách nắn xương cho Thiên Diệp, kéo dài suốt nửa tiếng, đây chính là thời gian cần có của một lần ngâm thuốc, nhưng nửa tiếng này đối với Thiên Diệp cũng giống như rơi vào địa ngục.
Cả người cô đều ướt đẫm, quần áo dán chặt lên cơ thể, từng giọt nước nhỏ ra từ trong những sợi tóc, cả người mệt lả giống như mới vớt ra khỏi hồ nước.
Từ đầu đến cuối cô có rất nhiều cơ hội để từ bỏ, nhưng cô không hề làm như vậy.
Thậm chí, ngoại trừ kiềm chế tiếng kêu thảm thiết trong lúc đau đớn ra, cô không hề thốt ra một chữ nào, chỉ im lặng chịu đựng đau đớn, cho dù cơ thể đang co quắp cũng không nói lời nào.
Ý chí của cô khiến Tiêu Sách vô cùng kinh ngạc.
Hoặc là cô có lý do không thể không chịu đựng được, hoặc là ý chí bẩm sinh đã mạnh mẽ, nhưng theo Tiêu Sách thấy, sợ là lý do thứ nhất lại có khả năng hơn.
Sau khi ngừng nắn xương, Thiên Diệp trực tiếp nằm vật ra giường của Tiêu Sách, ngay cả sức về phòng cũng không còn, đôi mắt đang mở to, trong lúc hít thở vài cái ngắn ngủi, đã chìm vào trong giấc ngủ, thậm chí Tiêu Sách cũng không rõ, cô ngủ thật hay là ngất đi.
"Thôi vậy, cứ để cô ngủ ở đây đi."
Tiêu Sách không di chuyển cơ thể Thiên Diệp, chỉ lấy khăn mặt lau mồ hôi khắp người cho cô một chút.
Lúc này nhìn thấy cơ thể Thiên Diệp đang nằm ngang trên giường, sau khi cởi áo khoác thì lộ ra vóc dáng cân đối tuyệt đẹp, cao ráo săn chắc, Tiêu Sách lập tức không nhịn được mà nhướng mày.
Theo Tiêu Sách thấy, nếu chỉ bàn về vóc dáng thì Thiên Diệp còn đẹp hơn Cao Cẩn Băng.
Trong những người Tiêu Sách quen biết, sợ là cũng chỉ có cô gái ngực to Trầm Y mới có thể đè bẹp vóc dáng cổ được.
Chỉ đáng tiếc, tuy gương mặt của Thiên Diệp cũng được coi là ưa nhìn, nhưng không thể sánh với người đẹp như Hàn Vân Tịch hay Cao Cấn Bằng, ngay cả hai người Trầm Y và Ôn Liễu cũng không sánh được.
Nếu không thì cô chắc chắn cũng được coi là báu vật tràn đầy sức hấp dẫn.
Tiêu Sách nghiêm túc thưởng thức một chút, không nhịn được lắc đầu, lấy khăn mặt nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên mặt Thiên Diệp, nhưng trong chốc lát cũng chợt ngẩn ra.
Anh nhìn chằm chằm vào chỗ trên gò má của Thiên Diệp, bỗng nhiên không nhịn được khẽ cau mày.
"Đây là... dấu vết thay đổi gương mặt? Mặt nạ?" Tiêu Sách vô cùng kinh ngạc nhìn Thiên Diệp, anh lại nhìn thấy dấu vết thay đổi gương mặt vô cùng cao siêu trên mặt Thiên Diệp.
Cũng có nghĩa là, Thiên Diệp vẫn luôn đeo mặt nạ trên mặt!
Trước đây ngay cả Tiêu Sách cũng bị lừa, nếu không phải lúc này cô chảy quá nhiều mồ hôi, để lộ ra dấu vết thay đổi khuôn mặt cao siêu như vậy, sợ là Tiêu Sách cũng không phát hiện ra được!
"Tại sao Thiên Diệp cô ấy lại phải thay
Quan trọng nhất là Thiên Diệp cảm thấy Tiêu Sách vốn dĩ không dùng hết
sức!
Anh gần như chỉ hơi động cổ tay mà thôi, hoàn toàn chỉ dùng sức ở cổ tay, còn sức của cánh tay, bụng và đùi hoàn toàn không cần sử dụng.
Nếu anh dùng hết sức, vậy uy lực sẽ lớn đến mức nào?
Thiên Diệp khó có thể tưởng tượng, trong lòng cứ cảm thấy thấy chuyện này không khoa học. Nhưng những cây đinh chưa ghim vào tường vẫn còn ở đây, sự thật ở ngay trước mắt, không đến lượt cô không tin.
Nhìn thấy sắc mặt kinh ngạc của Thiên Diệp, Tiêu Sách thản nhiên cười một tiếng.
Anh mở miệng nói: “Tôi chỉ thị phạm cho cô xem một chút thôi, lúc nãy tôi nói rồi, có thể tạo ra uy lực lớn thế nào, 30% phụ thuộc vào kỹ thuật, 70% phụ thuộc là sức mạnh của cơ thể. Sức mạnh của cơ thể vẫn là chìa khoá quyết định uy lực, sức mạnh của cô không yếu, mạnh hơn nhiều so với đàn ông bình thường, thậm chí nếu tôi đoán không sai, sức mạnh của Hoàng Mãnh còn không bằng cô. Nhưng tôi thấy như vậy vẫn còn chưa đủ, muốn ám sát người, cô phải mạnh mẽ hơn nữa! Ít nhất, sức mạnh ở cổ tay phải mạnh hơn.”
Thiên Diệp nghe thấy Tiêu Sách nói sức mạnh cô vẫn chưa đủ, không cảm thấy có chỗ nào không đúng, gật gật đầu nói: “Sau này tôi sẽ mạnh hơn!”.
“Được, vậy tôi sẽ dạy cô kỹ thuật chính xác trước, kỹ thuật chính xác có thể khiến 200% sức mạnh của cô bộc phát ra! Nếu cô có thể nắm chắc 50%, dùng đinh sắt giết người cũng không phải là việc khó, đem theo một cây đinh sắt trên người chính là đem theo một cây súng! Cô tuỳ ý nhặt lấy một ít đá trên đất cũng có thể tạo thành lực sát thương cho kẻ địch, đặc biệt là lúc bị tấn công ở đối diện, cách này có thể cứu mạng cô.”
Nói xong, Tiêu Sách nghiêm túc giải thích cho Thiên Diệp kỹ thuật ném định sắt.
Làm sao để khiến đinh sắt được ném đi với sức mạnh lớn nhất, làm sao để khống chế quỹ đạo và phương hướng của đinh sắt, làm sao để che giấu động tác của mình, anh giải thích từng chút một, sau đó để Thiên Diệp làm thử.
Thiên Diệp cũng biết cơ hội thế này rất khó có được, nên cô học vô cùng nghiêm túc.
“Cô như vậy không đúng, không cần dùng đến sức ở cánh tay, càng đừng nói là vai và eo, nếu như cần như vậy, thì đó là ném lao rồi! Đợi đến khi cô ném ám khí ra, kẻ địch đã có dự cảm từ lâu rồi, kỹ thuật này chỉ cần dùng sức ở cổ tay và ngón tay là đủ rồi, giống như vậy.”
Tiêu Sách thấy Thiên Diệp luyện tập một lúc nhưng vẫn chưa nắm được kỹ thuật chính xác, anh đi đến bên cạnh cô, bắt đầu tay cầm tay dạy cô.
Tiêu Sách ôm lấy cơ thể của Thiên Diệp từ đằng sau, nắm lấy tay cô, dùng động tác để phân tích từng chút một cho cô nghe nên phát lực thế nào, rồi điều chỉnh tư thế phát lực của cô.
Việc này khiến mặt Thiên Diệp đột nhiên đỏ lên, hơi ngại ngùng.
Nhưng cô nhìn gương mặt nghiêng nghiêm túc của Tiêu Sách, cũng rất nhanh đã bỏ qua sự xấu hổ, nghiêm túc học hỏi theo sự chỉ dạy tay cầm tay của anh.
“Cổ tay run như rồng vẫy đuôi, ngón tay gảy như hổ dậm chân, cổ tay và ngón tay hợp sức, dùng sức bắn ra!”
Tiêu Sách nắm tay Thiên Diệp, khiến bàn tay cô cũng run theo một cái, đột nhiên định sắt trong tay cô bắn ra ngoài, định một tiếng ghim lên bức tường bê tông.
Mặc dù không ghim hết hoàn toàn cây đinh sắt vào tường giống như Tiêu Sách đã thị phạm trước đó, nhưng cũng ghim được vào một hai centimet.
Việc này khiến Thiên Diệp rất vui mừng: “Thành công rồi! Tôi thành công rồi!”
Cô quay người lại, muốn biểu đạt sự vui mừng của mình với Tiêu Sách, nhưng lại quên mất anh đang dán sát sau người cô, nên cô vừa xoay người, trán cô vượt qua môi anh.
Tiêu Sách ngây
Việc này khiến Tiêu Sách cảm thấy hơi kỳ lạ.
Vốn dĩ trước đó anh tay cầm tay dạy Thiên Diệp không thấy có vấn đề gì, nhưng bởi vì bầu không khí kỳ lạ lúc này, anh đột nhiên cảm thấy, trước đó anh giống như đang cố ý lợi dụng Thiên Diệp vậy.
Thiên Diệp không nói gì, luyện tập thủ từng lần một, nhưng cô càng như vậy, bầu không khí càng kỳ lạ hơn.
"À... tư thế của cô vẫn không đúng.” Nhìn thấy Thiên Diệp luyện ngày càng tệ, cuối cùng Tiêu Sách vẫn không nhịn được mà mở miệng nói.
Thiên Diệp nghe thấy, mặt hơi đỏ lên, gật gật đầu, sau đó nói: “Mời thầy Tiêu Sách chỉ lại tôi.”
Tiêu Sách đang chuẩn bị đi lên, lần nữa tay cầm tay chỉ dạy, nhưng đột nhiên cảm thấy không thích hợp, ho khan một tiếng, nói: “Giữa cổ tay và ngón tay cô phải tách rời, phải...”
Thiên Diệp ngây ra nhìn Tiêu Sách, vẻ mặt mơ hồ, rõ ràng là không hiểu ý anh.
“Nếu không, tôi thị phạm lần nữa cho cô xem nhé.” Tiêu Sách cầm một cây định sắt lên, định một tiếng ghim lên tường, sau đó nhìn Thiên Diệp.
Thì thấy vẻ mặt cô vẫn mơ hồ như cũ, hiển nhiên là nhìn hiểu, nhưng không biết mình gặp vấn đề ở đâu.
Thấy Tiêu Sách nhíu mày, Thiên Diệp đột nhiên cắn răng, nói: “Tiêu Sách, xin anh hãy tay cầm tay chỉ tôi lần nữa! Thực ra tôi không hiểu lắm cổ tay và ngón tay phải phối hợp thế nào.”
“Chuyện này không tốt lắm đâu, nam nữ thụ thụ bất thân...”
“Xin anh hãy dạy tôi!” Thiên Diệp nghiêm túc nói.
“Được rồi! Kỹ thuật này đúng là không dễ, nếu không tay cầm tay chỉ dạy thì rất khó để học được!” Thấy Thiên Diệp chủ động yêu cầu, Tiêu Sách cũng không nói gì nhiều nữa.
Anh ôm lấy cơ thể Thiên Diệp từ đằng sau lần nữa, nắm lấy cánh tay cô, chỉ cô từng động tác một.
Nhưng lần này, Tiêu Sách có thể cảm nhận được cơ thể của Thiên Diệp trở nên cứng đờ, từ đằng sau có thể nhìn thấy cần cổ trắng nõn của cô đang đỏ bừng một mảng.
Tiêu Sách hơi ngây ra, đột nhiên hiểu ra lúc này trong lòng cô đang nghĩ gì.
Anh hít sâu một hơi, nói: “Bình tĩnh! Đừng nghĩ đến những chuyện khác, nếu không hôm nay cô không cần luyện nữa.”
“Được!”
Mặc dù anh đã nói vậy, nhưng Thiên Diệp cũng không thay đổi gì nhiều, cơ thể vẫn cứng đờ như cũ, khiến Tiêu Sách vô cùng bất lực, chỉ có thể điều chỉnh động tác của cô từng chút một.
Rất nhanh đã đến rạng sáng, đến lượt Hoàng Mãnh đến thay ca cho Tiêu Sách.
Khi Hoàng Mãnh đi vào phòng giám sát, thì nhìn thấy Tiêu Sách đang ôm lấy eo của Thiên Diệp từ đằng sau - người đang đỏ bừng mặt, anh kéo tay cô, từ từ chuyển động.
Cảnh tượng này khiến Hoàng Mãnh ngây ra, tưởng rằng mình hoa mắt.
Nhưng anh ta rất nhanh đã chắc chắn mình không hoa mắt, mà Tiêu Sách thật sự đang ôm lấy cơ thể của Thiên Diệp, đang nắm lấy tay cô!
“Hai người! Hai người! Thiên Diệp!” Hoàng Mãnh chỉ vào Tiêu Sách và Thiên Diệp mà hét lên một tiếng, trong mắt anh ta bỗng nhiên nổi lên ngọn lửa phừng phực.
Cho dù lúc Tiêu Sách đánh bại anh ta, anh ta cũng không tức giận như vậy.
Tiếng hét này kinh động đến Tiêu Sách và Thiên Diệp, Tiêu Sách buông tay Thiên Diệp ra, bình thản nhìn Hoàng Mãnh một cái, hơi ngạc nhiên tại sao phản ứng của anh ta lại lớn như vậy.
Còn Thiên Diệp thì bình thản vén lại phần tóc mai rối loạn, vẻ mặt từ từ bình tĩnh lại.
Cô nhìn Hoàng Mãnh đang tức giận, bình tĩnh nói: “Tiêu Sách đang dạy tôi một chiêu... Đã trễ vậy rồi sao? Vậy tôi đi nghỉ ngơi đây.”
“Tôi cũng đi nghỉ ngơi đây.” Tiêu Sách bình thản nói.
Nói xong, anh và Thiên Diệp vai kề vai đi ra khỏi phòng giám sát, chỉ để lại Hoàng Mãnh đang tức giận đứng tại chỗ.
Đợi Tiêu Sách và Thiên Diệp rời đi rồi, Hoàng Mãnh đột nhiên đạp lật cái ghế trong phòng giám sát, cả người giống như con hổ bị chọc giận, sắc mặt u ám đến đáng sợ.
“Tiêu Sách, mày thật đáng chết!”
Anh ta thấp giọng gầm. Nếu lúc này Tiêu Sách vẫn còn ở đây, chắc chắn có thể phát hiện ra sát ý trong mắt anh ta rõ ràng đến mức nào.
“Còn có con khốn Thiên Diệp! Ông đây theo đuổi cô lâu như vậy, thế mà cô lại không hề cho tôi chút phản ứng! Tiêu Sách chết tiệt mới quen cô vài ngày, cô đã ôm ôm ấp ấp anh ta!
Được, được lắm! Xem Hoàng Mãnh tôi là trò đùa sao? Vậy chúng ta chờ xem, các người đều đáng chết!”
Lầm bầm xong, Hoàng Mãnh từ từ bình tĩnh lại, chỉ là sự hung ác trong mắt vẫn chưa biến mất hết, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
Tiêu Sách ở bên kia đã về đến phòng của mình nằm xuống giường ngủ rồi.
Trước đó anh đồng ý dạy Thiên Diệp kỹ thuật ám khí, đương nhiên không phải chỉ đơn giản vì hôm nay anh vui, mà là vì từ trước đến giờ, ấn tượng của anh với Thiên Diệp không tệ.
Thứ hai, cũng là vì cảm thấy sức mạnh của vệ sĩ bên cạnh Cao Cấn Băng có hơi yếu.
Nếu sức mạnh của Thiên Diệp có thể mạnh hơn, Cao Cấn Bằng sẽ càng an toàn hơn. Mà Cao Cấn Băng càng sống lâu thì Tiêu Sách mới có thể kiếm được càng nhiều tiền từ trên người cô ấy.
Chỉ là trong quá trình chỉ dạy, bầu không khí mờ ám với Thiên Diệp là việc Tiêu Sách chưa từng nghĩ đến.
Có lẽ là vì làm vệ sĩ bên cạnh Cao Cấn Băng, nên Thiên Diệp không thu hút lắm, nhưng nhìn kỹ thì cô chắc chắn được xem là một người đẹp.
Nếu cô có thể thay đổi bộ đồ trung tính trên người mình thành bộ dạng nữ tính một chút, lộ ra vẻ đẹp và thân hình cao ráo mảnh mai của cô, dù đặt ở đâu cũng sẽ có không ít người theo đuổi.
Tiêu Sách đang suy nghĩ, cửa phòng đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa.
Vừa mở cửa phòng, Tiêu Sách ngạc nhiên phát hiện, Thiên Diệp vừa tách ra với anh, lúc này đang hơi đỏ mặt đứng ở ngoài phòng anh.
"Còn có chuyện gì sao?" Tiêu Sách nghi ngờ hỏi.
"Ngại quá Tiêu Sách, vốn là không muốn làm phiền anh nữa, nhưng tôi đột nhiên nhớ ra còn có một số chuyện quên nói với anh, vì vậy."
"Vậy vào đây nói đi." Tiêu Sách đẩy cửa phòng ra bảo Thiên Diệp vào.
Mặc dù trời đã rạng sáng, hai người cũng thức cả đêm, nhưng lúc này lại không cảm thấy mệt mỏi, Tiêu Sách rót một cốc nước cho Thiên Diệp, tỏ ý bảo cô ấy có chuyện gì cứ nói thẳng.
Thiên Diệp chần chừ một lát, mở miệng nói: "Trước đây tổng tài tìm tôi, ngoại trừ quyết định khen thưởng ra thì còn bảo tôi hỏi anh một chuyện, lúc trước Hoàng Mãnh cũng có mặt nên tôi không tiện nói, sau đó vẫn luôn xin anh chỉ bảo Vì vậy đã quên mất..."
Tiêu Sách nghe xong lập tức trêu đùa cười đáp: "Bà chủ thú vị thật, muốn khen thưởng tôi thì không tự mình nói, có chuyện muốn hỏi tôi bản thân cũng không tự hỏi, cứ phải bắt cô truyền đạt lại mới được sao? Cô ấy hay ngượng ngùng như vậy à? Hay là tôi đã đắc tội với cô ấy chỗ nào, cô ấy không hề muốn nói chuyện với tôi?"
"Không phải đâu..." Thiên Diệp nghe xong lập tức muốn giải thích.
Nhưng nhớ đến thái độ của Cao Cấn Băng đối với Tiêu Sách, quả thật cũng hơi lạnh nhạt và xa cách, nhưng phút chốc cũng không thể nào tiếp tục giải thích nữa, đành phải im lặng không nói gì.
Tuy cô đã ở bên cạnh Cao Cấn Bằng nhiều năm, nhưng cũng không dám nói là hoàn toàn hiểu rõ Cao Cấn Bằng.
Bây giờ Cao Cấn Băng có thái độ thế nào với Tiêu Sách, cô cũng không tiện nói, giống như là cần sự giúp đỡ của anh, cũng rất tín nhiệm anh, nhưng lại không thích anh.
Nếu như chỉ vì lúc thương lượng đang có mặt cô, anh đã đưa ra một số điều kiện, cho nên Cao Cấn Bằng không thích Tiêu Sách, hình như cũng không hắn.
Ngoài ra, Thiên Diệp cũng không hiểu, tại sao Cao Cấn Băng lại tín nhiệm Tiêu Sách như vậy.
Ngay cả bản thân cô, tiếp xúc với Tiêu Sách rất
Cô đáp lại: "Tổng tài bảo tôi hỏi anh, bên cạnh anh còn có đồng đội nào giỏi một chút không, có thể giới thiệu đến bên cạnh tổng tài, tiền lương và đãi ngộ chắc chắn rất tốt. Xảy ra chuyện ngoài ý muốn tối qua, tổng tài cô ấy cảm thấy lực lượng bảo vệ bên cạnh vẫn chưa đủ, hơn nữa, có lẽ tổng tài muốn thay Hoàng Mãnh."
"Thay Hoàng Mãnh?" Tiêu Sách vô cùng ngạc nhiên nhướng mày.
Sau đó anh nhếch miệng nói: "Người phụ nữ Cao Cấn Băng đó rõ ràng không thích tôi, tại sao lại tín nhiệm tôi như vậy? Còn bảo đồng đội của tôi đến bảo vệ cô ấy? Vậy sau này tôi muốn gây bất lợi cho cô ấy, chẳng khác gì cô ấy mặc cho tôi ức hiếp sao? Cô ấy không sợ tôi sắp xếp những người đó để đối phó cô ấy sao?"
Thiên Diệp nghe xong thì ngạc nhiên, không biết trả lời thế nào.
Bởi vì điểm này, trong lúc Thiên Diệp nói chuyện với Cao Cẩn Băng cũng có nhắc đến, nhưng Cao Cấn Băng chỉ thản nhiên cười, không hề giải thích với cô.
Nhưng nhìn vẻ mặt của Cao Cấn Băng, giống như cô ấy không hề lo lắng Tiêu Sách sẽ gây bất lợi cho cô ấy.
Chuyện này khiến Thiên Diệp nghĩ mãi không ra, luôn cảm thấy Cao Cấn Băng cũng biết chút ít, tin tức cô không biết, cô lại không thể hỏi thêm, đành phải lựa chọn tin tưởng Tiêu Sách giống Cao Cấn Băng.
Thấy Thiên Diệp không nói gì, Tiêu Sách bỗng nhiên trở nên vô cùng hứng thú.
Lúc này anh rất tò mò, trong lòng người phụ nữ Cao Cấn Băng rốt cuộc đang nghĩ gì, ban đầu anh cảm thấy Cao Cấn Băng cũng rất đẹp, làm nghiên cứu cũng giỏi, nhưng bây giờ Tiêu Sách lại cảm thấy, người phụ nữ Cao Cấn Băng này khó hiểu như thế, làm anh cũng thấy không thể nhìn thấu được nữa.
Anh cũng không tiếp tục hỏi đến cùng, nói: "Cô về nói với Cao Cấn Băng, bên cạnh tôi quả thật có một vài đồng đội giải ngũ, nhưng bọn họ có muốn làm công việc nguy hiểm thế này không, tôi cũng không biết nữa, tôi cũng không thể quyết định thay người khác, cho nên đợi tôi hỏi thăm tình hình xong rồi trả lời cô ấy."
"Được!" Thiên Diệp gật đầu đáp.
Theo Thiên Diệp thấy, Tiêu Sách giỏi như vậy, đồng đội của anh chắc chắn cũng không thua kém gì, nếu có thể có thêm vài cao thủ giống Tiêu Sách bảo vệ Cao Cấn Bằng, vậy cho dù Cao Cấn Băng có gặp rắc rối lớn cỡ nào cũng không cần quá lo lắng nữa, trách nhiệm trên vai cô cũng có thể giảm nhẹ một chút.
Tiêu Sách bỗng nhiên lại hỏi: "Tại sao tổng tài lại muốn thay Hoàng Mãnh vậy?"
Thiên Diệp không hề do dự, mở miệng đáp: "Bởi vì không tin tưởng! Tuy Hoàng Mãnh cũng ở bên cạnh tổng tài nhiều năm, nhưng anh ta vẫn không có được sự tín nhiệm của tổng tài, hơn nữa tính cách của anh ta... có lẽ anh không biết, trước đây Hoàng Mãnh từng theo đuổi tổng tài, còn bây giờ anh ta đang theo đuổi tôi..."
"ẶC... cái tên này, cũng giàu tình thương thật." Tiêu Sách thản nhiên nói.
Có một điều anh cảm thấy Thiên Diệp nói rất đúng, đó chính là tích cách của Hoàng Mãnh, chắc chắn chẳng ra làm sao, từ sự đố kỵ anh ta thể hiện ra bên ngoài đối với Tiêu Sách đã có thể nhìn ra được.
Cao Cấn Băng quả thật rất thông minh, nếu không thay Hoàng Mãnh sớm, trước sau gì cũng xảy ra chuyện.
Tiêu Sách không nói gì thêm nữa, thấy Thiên Diệp lúc này vẫn chưa có ý muốn rời đi, vẻ mặt còn lộ ra vẻ khó xử, Tiêu Sách lập tức nhướng mày.
Anh mở miệng hỏi: "Cô còn có chuyện gì nữa sao? Nói mau đi."
Thiên Diệp chợt nghiến răng, ngẩng đầu nhìn Tiêu Sách nói: "Tiêu Sách, tôi còn có một yêu cầu hơi quá đáng... tôi đã từng học môn cấu tạo cơ thể người, tôi biết một con người bình thường, sức mạnh của ngón tay và cổ tay không thể mạnh như anh được, có thể đâm xuyên
"Xem ra, Thiên Diệp cũng là một người phụ nữ từng trải."
Tiêu Sách thầm nghĩ trong lòng.
Thiên Diệp nói rất đúng, ngón tay và cổ tay của Tiêu Sách quả thật đã trải qua rèn luyện theo phương pháp đặc biệt, nếu không thì dùng cách thông thường, cho dù là rèn luyện điên cuồng cũng không thể mạnh như vậy, thậm chí còn không mạnh bằng một nửa!
Nhưng Tiêu Sách cũng đã dạy phương pháp này cho rất nhiều người, bảo vệ được các đồng đội trong Trung đội đặc chiến Lang Nha của anh, vì vậy cũng không phải là bí mật quá lớn đối với anh.
Nhưng anh không trả lời Thiên Diệp ngay, mà mở miệng hỏi: "Cô rất cần trở nên mạnh hơn sao?"
Thiên Diệp nghe xong thì ra sức gật đầu: "Tôi cần phải trở nên mạnh hơn!"
"Tại sao?"
"Tôi phải trở nên mạnh mẽ hơn mới có thể bảo vệ được người tôi cần bảo vệ! Đây là số mệnh từ nhỏ của tôi, bản chất về sự tồn tại của tôi là vì điều đó!" Thiên Diệp nghiến răng nói.
Tiêu Sách cau mày nhìn cô, nói: "Cô nên sống và chính mình, chứ không phải sống vì người khác."
"Nếu tôi đủ mạnh mẽ, sau khi hoàn thành số mệnh của mình, tôi sẽ có thể sống cho chính mình..."
Trong đôi mắt của Thiên Diệp đang đấu tranh, thấy Tiêu Sách còn muốn hỏi tiếp, cô vội nói: "Tiêu Sách, xin anh đừng hỏi nữa, tôi như thế này, rất tốt."
Tiêu Sách lại nhướng mày, nghiêm túc nhìn Thiên Diệp, cuối cùng cũng không hỏi thêm gì nữa.
Anh thản nhiên nói: "Tôi cũng từng vì muốn bảo vệ người mình muốn bảo vệ, nên đã điên cuồng nâng cao thực lực của bản thân, vì vậy tôi cũng hiểu cô, nhưng mà...".
Nghe thấy từ "nhưng mà" của Tiêu Sách, trong lòng Thiên Diệp bỗng nhiên thấy hụt hẫng.
Tiêu Sách thản nhiên bật cười, tiếp tục nói: "Nhưng mà, phương pháp rèn luyện ngón tay và cổ tay của tôi rất đau đớn, cho dù là lính đặc chủng mạnh
mẽ nhất, có thể tiếp tục kiên trì cũng chẳng có mấy người, một người phụ nữ như cô, chắc chắn muốn thử sao? Nếu cô chắc chắn muốn thử, vậy thì tôi có thể dạy cô."
Tiêu Sách vừa dứt lời, Thiên Diệp đã lập tức vui mừng.
Cô phấn khích nói: "Tiêu Sách anh yên tâm, chỉ cần anh bằng lòng dạy tôi, cho dù đau đớn cỡ nào, tôi cũng có thể chịu đựng được!"
Tiêu Sách bất lực lắc đầu, nói: "Đừng nói sớm như vậy, để tránh đến lúc cô không kiên trì được nữa, sẽ không có chỗ chui đâu."
"Thật ra cô nói cũng rất đúng, con người bình thường, sức mạnh của cơ thể cũng có giới hạn, rèn luyện theo cách thông thường, cho dù là tập luyện. không ngừng nghỉ, sức mạnh cũng sẽ ở trong một phạm vi nhất định, sẽ không chênh lệch quá lớn. Nhưng trên đời lại có một số phương pháp, có thể khiến cơ thể con người phá bỏ giới hạn, làm cho giới hạn trở nên cao hơn! Chẳng hạn như các nước bí mật ở phương Tây tiến hành cải tạo sinh vật, biến đổi gen..., dựa trên mức độ nào đó, khiến cơ thể con người đạt đến giới hạn cao hơn, có thể chạy nhanh hơn, nhảy cao hơn, nhìn xa hơn, sức mạnh lớn hơn...".
"Phương pháp này bị cấm ở bên ngoài, nhưng thật ra các nước bí mật đều đang nghiên cứu, cũng đã cho ra nhiều sản phẩm thử nghiệm và thành phẩm... cho dù là nước chúng ta, thật ra cũng có..."
Thiên Diệp nghe xong, lập tức cau mày nói: "Tiêu Sách, trừ khi anh cũng là người cải tạo?"
Tiêu Sách nghe xong thì lườm cô một cái, khó chịu đáp: "Tôi chỉ phổ cập kiến thức khoa học cho cô một chút thôi, cơ thể con người có thể phá bỏ giới hạn, cô học môn cấu tạo cơ thể người sẽ không có ý nghĩa gì dưới tiền đề này. Nhưng điều đó không đại diện cho việc chỉ có cải tạo sinh vật và biến đổi gen mới có thể phá bỏ giới hạn..."
"Phương pháp tôi sử dụng không bao gồm cải tạo sinh vật và biến đổi gen, phương pháp tôi sử dụng chính là ngâm thuốc! Cũng chính là dùng thuốc để tăng cường xương cốt và da thịt trên cơ thể cô, đương nhiên là có thể trở nên mạnh hơn! Nhưng quá trình này cần sử dụng đến một số loại thuốc khá quý hiếm, vì vậy rất khó phổ biến ra bên ngoài, hơn nữa lại vô cùng đau đớn, giống như bị lăng trì vậy! Tôi có rất nhiều đồng đội, bọn họ vô cùng mạnh mẽ, ít nhất cũng mạnh hơn cô bây giờ nhiều, cho dù bị trúng đạn cũng có thể cười nói thoải mái, không rên rỉ tiếng nào. Nhưng cho dù là bọn họ, cũng rất khó kiên trì hoàn thành một liệu trình ngâm thuốc cả bàn tay!".
Tiêu Sách nói xong, Thiên Diệp lập tức há hốc mồm, nhưng trong mắt đều là vẻ phấn khích.
Cho dù Tiêu Sách nói quá trình ngâm thuốc đau đớn như thế nào, cô cũng không hề có ý chùn chân, kích động nói: "Cho dù thế nào tôi cũng muốn thử một chút!"
"Được thôi, nếu cô đã kiên quyết như vậy, tôi sẽ chuẩn bị dược liệu để ngâm thuốc, nhưng những dược liệu này rất hiếm, tiền ngâm thuốc một lần cũng không ít."
"Cần bao nhiêu?"
"Một lần cần chừng này, một tháng mười lần, một liệu trình gồm ba tháng! Tôi đề nghị cô nên thử trước một tháng, một tháng có lẽ là giới hạn thần kinh có thể kiên trì được của một người bình thường..."
Tiêu Sách giơ năm ngón tay ra thản nhiên đáp.
"Một lần năm vạn? Một tháng mười lần? Được! Tôi lập tức chuyển cho anh năm mươi vạn, tôi sẽ thử trước một tháng!" Thiên Diệp phấn khích nói.
Nhưng cô lại không nhận ra, lúc Tiêu Sách nghe cô nói một lần năm vạn, anh đã lập tức tròn xoe đôi mắt ngạc nhiên.
Tiêu Sách không nhịn được vuốt vuốt mũi, cảm thấy hơi cạn lời.
Bởi vì anh nói chỉ là năm nghìn mà thôi, một lần ngâm thuốc là năm nghìn, một tháng mười lần thì cần năm mươi nghìn, theo Tiêu Sách như vậy đã nhiều lắm rồi.
Nhưng Thiên Diệp rõ ràng là đã hiểu lầm ý của Tiêu Sách, hoặc là khái niệm về tiền nhiều hay ít của cô cũng khác với Tiêu Sách.
Theo Thiên Diệp thấy, Tiêu Sách nói dược liệu làm thuốc ngâm rất hiếm, cần phải tốn rất nhiều tiền, vậy một lần ít nhất cũng phải tốn năm vạn, mới có thể coi là nhiều.
Điều này khiến Tiêu Sách kinh ngạc, cảm thấy Thiên Diệp còn là một phú bà trẻ tuổi nữa.
Cô lấy ra năm mươi vạn giống như chỉ có năm trăm tệ, không hề do dự chút nào, thậm chí Tiêu Sách còn cảm thấy cho dù anh nói một lần năm mươi vạn, Thiên Diệp cũng sẽ trả tiền mà không hề do dự.
Hơn nữa, dường như cô sợ Tiêu Sách hối hận, rất nhanh đã chuyển khoản xong, còn mở miệng nói: "Tiêu Sách, nếu số tiền này không đủ, anh lại nói với tôi."
Tiêu Sách im lặng không biết nói gì, vốn là anh quyết định nói ra sự thật, lúc này bỗng nhiên cũng im bặt.
Tiêu Sách mở lời nói: "Chắc là đủ rồi, cô kiên nhẫn chờ là được, dược liệu tôi cần tuy số lượng không lớn, nhưng cũng không phải là thứ hiếm lạ lắm, rất dễ mua được."
"Ừm, cảm ơn." Thiên Diệp nghiêm túc nói.
Tiêu Sách thản nhiên cười đáp: "Cô đừng vội cảm ơn tôi trước, bởi vì có thể thành công hay không, tôi cũng không chắc chắn lắm, nếu đến lúc đó cô không kiên trì được nữa, ngược lại cũng lãng phí tiền bạc... tôi nắn xương cho cô trước, đến lúc đó thành phần thuốc ngâm cũng phải dựa theo tình trạng khác nhau của cơ thể mỗi người mà thay đổi, nắn xương cũng đau đớn giống vậy, chỉ là không bằng một phần mười việc tắm thuốc mà thôi, cô có thể cảm nhận thử cảm giác đau đớn đó..."
Dứt lời, Tiêu Sách vén tay áo lên.
Thiên Diệp gật đầu, chìa tay phải của mình ra, tò mò nhìn Tiêu Sách.
Tiêu Sách nắm lấy cổ tay Thiên Diệp, hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lại, nhẹ nhàng đè xuống, giống như đang cảm nhận xương cốt ở cổ tay của Thiên Diệp.
Không biết anh đã dùng phương pháp gì, theo ngón tay anh đè xuống, Thiên Diệp lập tức cảm thấy cổ tay mình mỏi nhừ tê dại, giống như có vô số con kiến đang bò lên, không chỉ cánh tay mất đi sức lực, dường như cả người cũng mất hết sức lực, không nhịn được khẽ rên một tiếng.
"Cảm giác thật kỳ lạ, nhưng không đau..." Thiên Diệp cắn chặt môi, gương mặt hơi ửng đỏ nói.
Tiêu Sách thản nhiên cười đáp: "Tôi còn chưa bắt đầu đâu, chỉ là cảm nhận xương cốt của cô một chút thôi, bây giờ tôi bắt đầu đây, cô chịu đựng nhé, đừng bất cẩn cắn trúng lưỡi của mình!"
Nghe xong, Thiên Diệp lập tức ra sức gật đầu, đáp: "Anh bắt đầu đi, tôi chuẩn bị xong rồi!"
Tiêu Sách gật đầu, ánh mắt bỗng nhiên trở nên vô cùng nghiêm túc và chăm chú, cả cánh
Giống như phút chốc bị vô số con bò cạp và rắn độc cắn trúng, cho dù cô tự thấy ý chí của mình rất tốt, cơ thể cũng không khống chế được mà thét chói tai.
Hoặc là nói tiếng hét thảm thiết!
Tiêu Sách không tiếp tục động tác, để cô nghỉ một lát rồi mới mở miệng nói: "Không sao chứ? Cảm thấy thế nào?"
Cơ thể Thiên Diệp vẫn đang run rẩy, giọng run run đáp: "Tôi... tôi không sao, tôi vẫn ổn, anh tiếp tục đi! Tôi có thể kiên trì, anh cứ tiếp tục!".
Tiêu Sách thản nhiên cười đáp: "Cũng kiên cường thật! Nhưng đây không phải chuyện đùa đâu, chịu đựng đau đớn quá mức, rất có thể sẽ tổn thương đến tinh thần và bộ não. Nếu cô cảm thấy khó mà chịu đựng được thì cứ từ bỏ cho xong, đây không phải chuyện mất mặt gì."
"Tôi... tôi không sao, anh cứ tiếp tục đi!" Thiên Diệp nghe xong, vẫn nghiến răng nói, trong ánh mắt không hề có ý định chùn chân.
Tiêu Sách nhướng mày, hơi ngạc nhiên về ý chí của Thiên Diệp.
Những lời trước đó của anh quả thật chỉ là hù dọa Thiên Diệp thôi, cảm giác đau đớn do phương pháp nắn xương của anh tạo thành, không kém hơn lúc bắt đầu ngâm thuốc chút nào.
Cho dù là một người lính đặc chủng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, bị Tiêu Sách "nắn" một chút như thế này cũng phải tê liệt ngã xuống, hoặc là bị choáng cũng rất bình thường.
Nhưng Thiên Diệp không chỉ chịu đựng được, hơn nữa chỉ nghỉ một chút đã có thể tiếp tục, ý chí này đã vượt qua lính đặc chủng rất nhiều.
Có lẽ cô thật sự có thể chịu đựng được một liệu trình ngâm thuốc!
Tiêu Sách thầm suy nghĩ, nhưng đó cũng chỉ là có khả năng mà thôi, dù sao thì lúc ngâm thuốc, đau khổ kéo dài, sẽ không có thời gian ngưng nghỉ như vậy.
Hơn nữa, càng về sau thì lại càng đau đớn!
Cho dù là Tiêu Sách khi đó, cũng giống như rơi xuống địa ngục, bị xé xác phanh thây, phải cắn chặt răng mới có thể kiên trì được, còn người khác có thể hoàn thành hay không, Tiêu Sách không xác định được.
Nhưng cho cô cảm nhận trước, chắc chắn có thể nâng cao khả năng thành công của cô.
Vì vậy, Tiêu Sách tiếp tục nắn xương cho Thiên Diệp, cứ mười phút nắn một lần, mỗi lần đều khiến Thiên Diệp phát ra tiếng hét chói tai vang vọng.
Đến cuối cùng, cơ thể Thiên Diệp không có sức lực run lên cầm cập, chỉ có thể cắn chặt chăn, khẽ rên rỉ, cả người đều đang toát mồ hôi.
Nhưng bọn họ lại không biết, lúc này ở bên ngoài căn phòng của bọn họ, Hoàng Mãnh đang nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt u ám lắng nghe tiếng thét và tiếng kêu rên rỉ của Thiên Diệp.
Lúc anh ta và Tiêu Sách thay ca làm nhiệm vụ, đã phát hiện Tiêu Sách và Thiên Diệp ôm nhau mập mờ.
Khi đó, anh ta theo đuổi Thiên Diệp rất lâu nhưng không có kết quả, giận đến mức suýt chút đã cắn nát môi, sự đố kỵ và ác cảm của anh ta đối với Tiêu Sách bỗng chốc cũng trở thành sự căm thù.
Sau đó, anh ta nhìn Tiêu Sách và Thiên Diệp rời đi, vẻ mặt khó coi nhìn chằm chằm vào camera giám sát.
Rất nhanh, trong camera giám sát, anh ta đã nhìn thấy Thiên Diệp đi đến trước cửa phòng của Tiêu Sách, do dự rất lâu xong mới gõ cửa đi vào trong phòng Tiêu Sách.
Ngay lúc đó, Hoàng Mãnh suýt chút đã đập nát cái bàn rồi.
"Đồ đàn bà đê tiện! Anh đây theo đuổi cô lâu như vậy, cô không có chút phản ứng nào! Tiêu Sách khốn kiếp đó mới đến vài ngày, cô lại chủ động đến phòng anh ta! Được! Được lắm, đồ đàn bà để tiện! Lẽ nào cô cảm thấy Hoàng Mãnh tôi kém xa Tiêu Sách vậy sao? Đây là do cô bất nhân trước, đừng trách tôi bất nghĩa!"
Đôi mắt Hoàng Mãnh đỏ ngầu, cả người đều đang muốn nổ tung.
Nhưng điều khiến anh ta muốn nổ tung thật sự, lại là tiếng thét vang vọng vang lên trong phòng của Tiêu Sách!
Trong đôi mắt Hoàng Mãnh đã mất đi lý trí, tiếng kêu thảm thiết này của Thiên Diệp giống như một cô gái trẻ mất đi lần đầu tiên, không chịu được đau đớn mà hét lên!
Sau đó, tiếng hét chói tai của Thiên Diệp liên tục vang lên, càng khiến anh ta suýt chút đã cắn nát môi mình.
Lúc này, Hoàng Mãnh chỉ muốn không màng tất cả xông vào phòng của Tiêu Sách, đấm chết Tiêu Sách, ra sức chà đạp đồ đàn bà để tiện Thiên Diệp này.
Nhưng không đợi anh ta xông đến cửa phòng của Tiêu Sách, anh ta bỗng chốc đã bình tĩnh lại.
Bởi vì anh ta chợt nhớ ra, có thể anh ta không phải là đối thủ của Tiêu Sách, hơn nữa cho dù không phải là Tiêu Sách, chỉ là một Thiên Diệp thì cũng không phải là người anh ta có thể đối phó được.
Lúc này anh ta xông vào phòng của Tiêu Sách, ngoại trừ bị làm nhục thì cũng không có kết quả khác!
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Hoàng Mãnh rất khó coi, bỗng nhiên trở nên bình tĩnh lại, ánh mắt lạnh lùng càng ngày càng rõ hơn, giống như đang thấm đẫm màu đỏ máu.
Anh ta quay người trở về phòng giám sát, nhìn chằm chằm vào camera, chẳng nói chẳng rằng.
Tiêu Sách nắn xương cho Thiên Diệp, kéo dài suốt nửa tiếng, đây chính là thời gian cần có của một lần ngâm thuốc, nhưng nửa tiếng này đối với Thiên Diệp cũng giống như rơi vào địa ngục.
Cả người cô đều ướt đẫm, quần áo dán chặt lên cơ thể, từng giọt nước nhỏ ra từ trong những sợi tóc, cả người mệt lả giống như mới vớt ra khỏi hồ nước.
Từ đầu đến cuối cô có rất nhiều cơ hội để từ bỏ, nhưng cô không hề làm như vậy.
Thậm chí, ngoại trừ kiềm chế tiếng kêu thảm thiết trong lúc đau đớn ra, cô không hề thốt ra một chữ nào, chỉ im lặng chịu đựng đau đớn, cho dù cơ thể đang co quắp cũng không nói lời nào.
Ý chí của cô khiến Tiêu Sách vô cùng kinh ngạc.
Hoặc là cô có lý do không thể không chịu đựng được, hoặc là ý chí bẩm sinh đã mạnh mẽ, nhưng theo Tiêu Sách thấy, sợ là lý do thứ nhất lại có khả năng hơn.
Sau khi ngừng nắn xương, Thiên Diệp trực tiếp nằm vật ra giường của Tiêu Sách, ngay cả sức về phòng cũng không còn, đôi mắt đang mở to, trong lúc hít thở vài cái ngắn ngủi, đã chìm vào trong giấc ngủ, thậm chí Tiêu Sách cũng không rõ, cô ngủ thật hay là ngất đi.
"Thôi vậy, cứ để cô ngủ ở đây đi."
Tiêu Sách không di chuyển cơ thể Thiên Diệp, chỉ lấy khăn mặt lau mồ hôi khắp người cho cô một chút.
Lúc này nhìn thấy cơ thể Thiên Diệp đang nằm ngang trên giường, sau khi cởi áo khoác thì lộ ra vóc dáng cân đối tuyệt đẹp, cao ráo săn chắc, Tiêu Sách lập tức không nhịn được mà nhướng mày.
Theo Tiêu Sách thấy, nếu chỉ bàn về vóc dáng thì Thiên Diệp còn đẹp hơn Cao Cẩn Băng.
Trong những người Tiêu Sách quen biết, sợ là cũng chỉ có cô gái ngực to Trầm Y mới có thể đè bẹp vóc dáng cổ được.
Chỉ đáng tiếc, tuy gương mặt của Thiên Diệp cũng được coi là ưa nhìn, nhưng không thể sánh với người đẹp như Hàn Vân Tịch hay Cao Cấn Bằng, ngay cả hai người Trầm Y và Ôn Liễu cũng không sánh được.
Nếu không thì cô chắc chắn cũng được coi là báu vật tràn đầy sức hấp dẫn.
Tiêu Sách nghiêm túc thưởng thức một chút, không nhịn được lắc đầu, lấy khăn mặt nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên mặt Thiên Diệp, nhưng trong chốc lát cũng chợt ngẩn ra.
Anh nhìn chằm chằm vào chỗ trên gò má của Thiên Diệp, bỗng nhiên không nhịn được khẽ cau mày.
"Đây là... dấu vết thay đổi gương mặt? Mặt nạ?" Tiêu Sách vô cùng kinh ngạc nhìn Thiên Diệp, anh lại nhìn thấy dấu vết thay đổi gương mặt vô cùng cao siêu trên mặt Thiên Diệp.
Cũng có nghĩa là, Thiên Diệp vẫn luôn đeo mặt nạ trên mặt!
Trước đây ngay cả Tiêu Sách cũng bị lừa, nếu không phải lúc này cô chảy quá nhiều mồ hôi, để lộ ra dấu vết thay đổi khuôn mặt cao siêu như vậy, sợ là Tiêu Sách cũng không phát hiện ra được!
"Tại sao Thiên Diệp cô ấy lại phải thay
Bình luận facebook