• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị - Tiêu Sách (4 Viewers)

  • Chương 108-114

Nhưng không đợi anh ta xông đến cửa phòng của Tiêu Sách, anh ta bỗng chốc đã bình tĩnh lại.

Bởi vì anh ta chợt nhớ ra, có thể anh ta không phải là đối thủ của Tiêu Sách, hơn nữa cho dù không phải là Tiêu Sách, chỉ là một Thiên Diệp thì cũng không phải là người anh ta có thể đối phó được.


Lúc này anh ta xông vào phòng của Tiêu Sách, ngoại trừ bị làm nhục thì cũng không có kết quả khác!

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Hoàng Mãnh rất khó coi, bỗng nhiên trở nên bình tĩnh lại, ánh mắt lạnh lùng càng ngày càng rõ hơn, giống như đang thấm đẫm màu đỏ máu.

Anh ta quay người trở về phòng giám sát, nhìn chằm chằm vào camera, chẳng nói chẳng rằng.

Tiêu Sách nắn xương cho Thiên Diệp, kéo dài suốt nửa tiếng, đây chính là thời gian cần có của một lần ngâm thuốc, nhưng nửa tiếng này đối với Thiên Diệp cũng giống như rơi vào địa ngục.


Cả người cô đều ướt đẫm, quần áo dán chặt lên cơ thể, từng giọt nước nhỏ ra từ trong những sợi tóc, cả người mệt lả giống như mới vớt ra khỏi hồ nước.

Từ đầu đến cuối cô có rất nhiều cơ hội để từ bỏ, nhưng cô không hề làm như vậy.

Thậm chí, ngoại trừ kiềm chế tiếng kêu thảm thiết trong lúc đau đớn ra, cô không hề thốt ra một chữ nào, chỉ im lặng chịu đựng đau đớn, cho dù cơ thể đang co quắp cũng không nói lời nào.

Ý chí của cô khiến Tiêu Sách vô cùng kinh ngạc.

Hoặc là cô có lý do không thể không chịu đựng được, hoặc là ý chí bẩm sinh đã mạnh mẽ, nhưng theo Tiêu Sách thấy, sợ là lý do thứ nhất lại có khả năng hơn.

Sau khi ngừng nắn xương, Thiên Diệp trực tiếp nằm vật ra giường của Tiêu Sách, ngay cả sức về phòng cũng không còn, đôi mắt đang mở to, trong lúc hít thở vài cái ngắn ngủi, đã chìm vào trong giấc ngủ, thậm chí Tiêu Sách cũng không rõ, cô ngủ thật hay là ngất đi.

"Thôi vậy, cứ để cô ngủ ở đây đi."

Tiêu Sách không di chuyển cơ thể Thiên Diệp, chỉ lấy khăn mặt lau mồ hôi khắp người cho cô một chút.

Lúc này nhìn thấy cơ thể Thiên Diệp đang nằm ngang trên giường, sau khi cởi áo khoác thì lộ ra vóc dáng cân đối tuyệt đẹp, cao ráo săn chắc, Tiêu Sách lập tức không nhịn được mà nhướng mày.

Theo Tiêu Sách thấy, nếu chỉ bàn về vóc dáng thì Thiên Diệp còn đẹp hơn Cao Cẩn Băng.

Trong những người Tiêu Sách quen biết, sợ là cũng chỉ có cô gái ngực to Trầm Y mới có thể đè bẹp vóc dáng cổ được.

Chỉ đáng tiếc, tuy gương mặt của Thiên Diệp cũng được coi là ưa nhìn, nhưng không thể sánh với người đẹp như Hàn Vân Tịch hay Cao Cấn Bằng, ngay cả hai người Trầm Y và Ôn Liễu cũng không sánh được.

Nếu không thì cô chắc chắn cũng được coi là báu vật tràn đầy sức hấp dẫn.

Tiêu Sách nghiêm túc thưởng thức một chút, không nhịn được lắc đầu, lấy khăn mặt nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên mặt Thiên Diệp, nhưng trong chốc lát cũng chợt ngẩn ra.

Anh nhìn chằm chằm vào chỗ trên gò má của Thiên Diệp, bỗng nhiên không nhịn được khẽ cau mày.

"Đây là... dấu vết thay đổi gương mặt? Mặt nạ?" Tiêu Sách vô cùng kinh ngạc nhìn Thiên Diệp, anh lại nhìn thấy dấu vết thay đổi gương mặt vô cùng cao siêu trên mặt Thiên Diệp.

Cũng có nghĩa là, Thiên Diệp vẫn luôn đeo mặt nạ trên mặt!

Trước đây ngay cả Tiêu Sách cũng bị lừa, nếu không phải lúc này cô chảy quá nhiều mồ hôi, để lộ ra dấu vết thay đổi khuôn mặt cao siêu như vậy, sợ là Tiêu Sách cũng không phát hiện ra được!

"Tại sao Thiên Diệp cô ấy lại phải thay
1645017421353.png
1645017427293.png

Sáng ngày hôm sau, Thiên Diệp bị Tiêu Sách gọi dậy.

Khi Thiên Diệp tỉnh lại nhìn thấy Tiêu Sách, đột nhiên cơ thể giật mình một cái, trong phút chốc cô nghĩ đến trải nghiệm đau khổ tối qua, cơ thể bất giác rụt về sau một chút.

Tiêu Sách cười nhẹ một tiếng, có lẽ bây giờ trong lòng Thiên Diệp, anh đã trở thành là ma quỷ rồi.


Anh mở miệng nói: “Tôi định để cô ngủ thêm một chút, nhưng một lát người phụ nữ Cao Cấn Bằng kia phải đến công ty, cô phải dậy chuẩn bị một chút.”

Thiên Diệp gật gật đầu, bò dậy mặc áo khoác lên người.

Cô vén phần tóc mai lộn xộn, nói với Tiêu Sách: “Cảm ơn, tôi chiếm mất giường của anh, tối qua anh không ngủ sao? Tôi thật sự không chống đỡ nổi nữa, nên.”

“Cô không cần giải thích, tôi đã từng trải qua nên tôi hiểu.” Tiêu Sách cười nói.


Thiên Diệp gật đầu, nhúc nhích cổ tay mình một chút. Cô tưởng rằng tôi qua đau như vậy, tay của cô chắc chắn là sẽ sưng lên như củ cà rốt, nhưng Thiên Diệp lại ngạc nhiên phát hiện cổ tay của cô chẳng sao cả, thậm chí cô cảm thấy cổ tay mình càng có lực hơn.

Đây chắc chắn là do ảo tưởng của cô rồi...

Trong lòng Thiên Diệp nghĩ, “nắn xương” mà Tiêu Sách nói quả thật là một hình phạt tàn khốc. Nếu được lựa chọn, cô tuyệt đối không muốn thử lần nào nữa.

Cô bị giày vò một trận như vậy, thế mà lại có thể khiến cổ tay càng có lực hơn?

Tuyệt đối không thể nào!

“Chuyện bôi thuốc, xin anh hãy yên tâm... Tôi đi chuẩn bị trước đây.”

Thiên Diệp nghiêm túc nói xong với Tiêu Sách, thấy anh cười gật đầu, cô xoay người đi ra khỏi phòng, chuẩn bị đưa Cao Cấn Băng về công ty.

Rất nhanh, bốn người ngồi trên xe đi về phía tòa nhà Dược phẩm Tinh Quang.

Bọn họ lái chiếc Land Rover mà tối qua Tiêu Sách vứt ở bên đường, sau đó Thiên Diệp đã cho người lái về. Còn chiếc Bentley kia thì bị hư hại nghiêm trọng, trước khi sửa lại hết thì không thể lái được nữa.

Tiêu Sách ngồi ở vị trí ghế lái, cẩn thận chạy về phía toà nhà Tinh Quang.

Mặc dù khả năng bị phục kích vào ban ngày khá thấp, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không, nên không ai dám buông lỏng cảnh giác. Trong khi đó, anh còn phải cảnh giác với Hoàng Mãnh ngồi ở vị trí phó lái.

Hôm nay, Hoàng Mãnh đặc biệt im lặng. Từ buổi sáng đến giờ, anh ta gần như đều rất bình thường, không nói gì nhiều, cũng không dùng từ ngữ hay ánh mắt khiêu khích Tiêu Sách.

Nhưng càng bình thường thế này thì lại càng không bình thường.

Tiêu Sách vẫn nhớ rõ ánh mắt tức giận đến muốn giết người tối qua khi Hoàng Mãnh nhìn thấy anh và Thiên Diệp tiếp xúc thân mật, đó. Thậm chí, lúc Thiên Dịp không chịu nổi mà đau khổ la hét, Hoàng Mãnh đã hùng hổ chạy đến trước cửa phòng anh, muốn liều mạng với anh, những việc đó Tiêu Sách đều biết hết.

Chỉ là anh không ngờ tới, cuối cùng Hoàng Mãnh lại giữ được bình tĩnh.

Nhưng như vậy lại khiến Tiêu Sách càng cảnh giác với Hoàng Mãnh hơn. Bởi vì một người lòng dạ thẳng thắn, không biết kìm nén cảm xúc của bản thân không đáng sợ, nhưng một khi người như vậy trở nên nham hiểm thì sẽ rất đáng sợ!

Không ai biết rốt cuộc lòng dạ Hoàng Mãnh sâu đến thế nào, đến lúc nào đó sẽ đột nhiên bùng phát ra, nên càng phải cảnh giác.

Tiêu Sách nghĩ, nếu tiếp tục để Hoàng Mãnh ở bên cạnh Thiên Diệp và Cao Cẩn Băng, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện.

May mà trên đoạn đường này Hoàng Mãnh đều không có bất kỳ hành động gì bất thường, bọn họ cũng không bị phục kích, thuận lợi đi vào bãi đậu xe của tòa nhà Tinh Quang.

“Tiêu Sách, hai ngày tiếp theo, tôi sẽ tập trung ở trong phòng thí nghiệm nên sẽ không về biệt thự, khi nào cần anh Thiên Diệp sẽ liên lạc với anh.”

Sau khi Cao Cấn Băng xuống xe, lần đầu tiên chủ động nói chuyện với Tiêu Sách.

Tiêu Sách nghe thấy, đương nhiên là vô cùng vui vẻ, anh không trả lời, mà đưa Cao Cấn Băng đến phòng thí nghiệm, sau đó chuẩn bị rời đi.

Trước khi rời đi, Tiêu Sách cẩn thận dặn dò Thiên Diệp, bảo cô ấy hãy cẩn thận với Hoàng Mãnh, mặc kệ Thiên Diệp có thật sự tập trung hay không, rồi xoay người rời đi.
Anh không lập tức rời khỏi toà nhà Tinh Quang, mà đến phòng làm việc của Trầm Y ở tầng hai.

Nhưng anh không gặp được Trầm ĩ, nghe người của bộ phận nhân sự nói, hôm nay Trầm Y xin nghỉ phép rồi.


Tiêu Sách không ở lại nữa, rời khỏi toà nhà Tinh Quang, đi thẳng về phía bệnh viện Nhân dân. Tối qua anh đã tiến hành chữa trị cho bố Trầm, theo lý mà nói, chắc là bố Trầm không sao rồi.

Nhưng dù sao đó cũng là lần đầu tiên Tiêu Sách dùng cách này để chữa bệnh cứu người, nên rốt cuộc có hiệu quả tốt như ông già kia nói hay không, hoặc có ảnh hưởng gì khác không, Tiêu Sách vẫn chưa dám chắc chắn. Lúc này Trầm Y lại xin nghỉ không đi làm, có lẽ là đang cùng bố Trầm làm kiểm

tra.

Tiêu Sách chuẩn bị đi thăm.


Lúc này, Trầm Y đúng là đang cùng bố Trầm làm kiểm tra.

Khi làm xong tất cả các loại kiểm tra, tất cả đều cho thấy bố Trầm đã không sao rồi, không chỉ máu bầm trong não đã biến mất, mà đến các vấn đề ở lá lách và thận cũng có chuyển biến tốt, các chức năng khác của cơ thể cũng đều nâng cao không ít. Cuối cùng Trầm Y cũng không nhịn được mà bật khóc.

Đến lúc này, cô mới thật sự buông lỏng.

Cô biết lần này bố mình thật sự khỏi rồi, không phải ảo ảnh của cô mà là thật sự khoẻ lại rồi, thậm chí còn khoẻ mạnh hơn trước kia.

“Con bé ngốc này, mấy tháng này vất vả cho con rồi.” Bố Trầm được Trầm Y dìu, hơi đau lòng nói.

“Bổ! Con không vất vả, người vất vả là mẹ, thời gian này đều là mẹ chăm sóc cho bố.” Trầm Y lau nước mắt, nói.

Khoé môi mẹ Trầm cũng đang run rẩy, trong mắt đầy sương, nắm lấy tay bố Trầm nói: “Ông già, ông không sao là tốt rồi, tôi và Tiểu Y vất vả thì có là gì chứ.”

“Bố, buổi sáng hôm ba tháng trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Cuối cùng Trầm Y cũng không nhịn được mà hỏi.

Bố Trầm nghe thấy, sắc mặt nghiêm lại, nói: “Chúng ta trở về rồi nói!”

Ba người trở về phòng bệnh. Bác sĩ Mạc cầm kết quả kiểm tra trong tay, trở về phòng làm việc của mình, miệng lẩm bẩm: “Thật là kỳ tích! Thế mà lại có chuyện này! Đáng lẽ không phải như vậy, bệnh của ông Trầm đã quan sát ba tháng rồi, không thể nào tự nhiên lại có chuyển biến tốt được!”

“Nhưng dù thế nào, cuối cùng ông Trầm cũng khỏi rồi, con bé Tiểu Y cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.”

Bác sĩ Mạc cảm khái nói, sau đó bấm số điện thoại phòng làm việc của viện trưởng, thông báo đầy đủ tình trạng của bố Trầm Y cho ông ta.

Đây là việc tối qua viện trưởng dặn dò bà ấy, bảo rằng sau khi bố Trầm kiểm tra xong thì nhất định phải lập tức báo cho ông ta.

Viện trưởng Lưu nghe bác sĩ Mạc báo cáo, đột nhiên im lặng, sau đó mở

miệng hỏi: “Bác sĩ Mạc, Trầm Trường Phong vẫn luôn là bệnh nhân do bà theo dõi, bà nói xem, sức khoẻ của ông ấy xảy ra kỳ tích như vậy rốt cuộc là do nguyên nhân gì? Chẳng lẽ thật là do sức khoẻ tự động hồi phục?”.

Bác sĩ Mạc nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói: “Chắc chắn không thể nào là tự động hồi phục! Tôi hiểu rất rõ sức khoẻ của Trầm Trường Phong hơn bất kỳ ai, đừng nói là tự động hồi phục, có thể duy trì không chuyển biến xấu đều là nhờ con gái ông ấy không tiếc tiền để cho ông ấy dùng thuốc. Ông ấy có thể hồi phục, chắc chắn là do cơ thể đã xảy ra chuyện gì đó. Lúc này tôi cũng có hỏi con gái của Trầm
1645017447365.png

Viện trưởng Lưu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bác sĩ Mạc, bà quen với vợ và con của Trầm Trường Phong, bà khoan hãy để bọn họ xuất viện, hãy thăm dò ý tứ của họ xem, rốt cuộc là ai, làm sao chữa khỏi cho Trầm Trường Phong. Nếu như có thể làm rõ chuyện này, thì sẽ mang lại tác dụng phát triển to lớn cho nghiên cứu phẫu thuật thần kinh của bệnh viện chúng ta, thậm chí là đối với nghiên cứu phẫu thuật thần kinh của cả nước! Vì vậy, trước khi làm rõ chuyện này, tuyệt đối không thể để Trầm Trường Phong xuất viện, hãy giữ yên bọn họ, biết không?”

“Chuyện này... được rồi, tôi sẽ làm.”


Viện trưởng Lưu cúp điện thoại, sắc mặt nhanh chóng thay đổi.

Ông ta không ngờ, hôm qua ông ta mới nói với người tại to mặt lớn kia rằng tình trạng bệnh thế nào, ở trong nước không thể nào chữa khỏi được. Kết quả ngay hôm đó đã có một ca khỏi bệnh rồi, lại còn ngay dưới mí mắt ông ta.

Chỉ đáng tiếc, ca khỏi bệnh đó không phải là ông già trong nhà người tại to mặt lớn kia...

Nhưng mà, nếu đã có người khỏi thì có lẽ có thể làm rõ, rốt cuộc là khỏi thế nào. Nếu có thể hiểu rõ ràng, thì sẽ có thể chữa khỏi cho người già kia rồi.


Nếu ông già kia được chữa khỏi trong bệnh viện của ông ta, vậy lợi ích của ông ta...

Viện trưởng Lưu đột nhiên nóng lòng, không kịp chờ đợi mà cầm tài liệu về ca bệnh của Trầm Trường Phong đến phòng bệnh chăm sóc đặc biệt.

Lúc này, trong phòng bệnh, một ông già đang yên tĩnh nằm trên giường bệnh. Ngoại trừ hai y tá chăm sóc cho ông ấy, còn có một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi.

Người phụ nữ đó chính là người tên Minh Châu kiêu căng ngạo mạn, bị mẹ Trầm làm đổ chén canh gà,

“Viện trưởng Lưu, sao ông lại đến đây?” Người phụ nữ quét mắt nhìn viện trưởng Lưu một cái, bình thản nói. Dù đang đối mặt với viện trưởng của bệnh viện tốt nhất Giang Lăng, bà ta vẫn hơi tỏ ra kiêu ngạo.

Viện trưởng Lưu nhìn thấy người phụ nữ, bình tĩnh nói: “Cô Lâm, cậu Lâm vẫn chưa qua đây sao?”

“Anh họ tôi tối chút mới về đây! Ông có chuyện gì sao? Đúng rồi, các người đã nghiên cứu cả đêm rồi, bệnh của ông cụ rốt cuộc có chữa được không?”

“Chuyện này.”

“Làm gì mà úp úp mở mở thế, có gì cứ nói đi!”

“Cô Lâm, lần này tôi đến đây đúng là có một tin tốt. Lúc này, trong bệnh viện chúng tôi, một ca bệnh có tình trạng giống như ông cụ đột nhiên có chuyển biến tốt! Chỉ là..”

“Cái gì! Còn có chuyện như vậy sao! Vậy nếu các người đã chữa khỏi cho người khác, vậy thì mau chữa cho ông cụ đi!”

Sắc mặt của viện trưởng Lưu lộ ra vẻ khó xử, đối mặt với sự truy hỏi của người phụ nữ, ông ta chỉ có thể nói hết tất cả những gì mình biết với bà ta.

Người phụ nữ nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, nói: “Ý ông là chỉ cần làm rõ ai là người chữa khỏi cho bệnh nhân đó, sau đó bảo người đó ra tay, vậy thì ông cụ sẽ được cứu rồi đúng không? Vậy còn chờ gì nữa, mau đưa tôi qua đó, tôi phải tự mình tìm ra người đó để chữa khỏi bệnh cho ông cụ!”

Nói xong, trong mắt người phụ nữ tràn đầy sự phấn khích.

Bà ta đột nhiên nghĩ đến những lời anh họ bà ta nói tối qua, nếu ai có thể tìm ra cách để chữa khỏi cho ông cụ, thì sẽ giao tài sản của Đào Nguyên Cốc cho người đó!

Nếu bà ta có thể có được khối tài sản Đào Nguyên Cốc đó, vậy địa vị của bà ta trong gia tộc sẽ lập tức được tăng lên!

Đây chính là một cơ hội cho bà ta!

Bà ta phấn khích giành lấy tài liệu liên quan đến Trầm Trường Phong trong tay viện trưởng Lưu, nhưng lại đột nhiên bị chữ ký của người nhà thu hút, đó là chữ ký của Trầm Y!

1645017465444.png

Người phụ nữ thản nhiên nói: “Không chỉ quen biết mà còn có chút chuyện nữa. Ông nói với tôi phòng bệnh của họ ở đâu, tôi tự nhiên sẽ có cách khiến bọn họ ngoan ngoãn nói ra!”

Người phụ nữ nghĩ đến hai mẹ con Trầm Y bởi vì đền bù sáu mươi vạn mà bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, đột nhiên khóe miệng bà ta lộ ra nụ cười tự tin.


Bà ta cảm thấy đây đúng là cơ hội tuyệt vời mà ông trời đã ban cho bà ta!

Viện trưởng Lưu gần như không dám đặc tội người phụ nữ này, chỉ có thể thành thật nói số phòng bệnh và một vài tình hình cơ bản của của bố Trầm Y cho bà ta nghe.

Nhưng bà ta lại lười nghe, tuỳ ý đuổi viện trưởng Lưu đi. Bà ta nghĩ nghĩ rồi tìm hai vệ sĩ đến, đi cùng mình đến phòng bệnh của bố Trầm Y.

Lúc này, Trầm Y vừa nhận được thông báo của bác sĩ Mạc, nói là cơ thể của bố cô có chút bất thường, bảo bọn họ tạm thời đừng xuất viện, ở lại bệnh viện quan sát một thời gian đã.

Trầm Y không biết mô tê gì, nhưng bác sĩ đã nói vậy thì cô cũng chỉ có thể nghe theo.


“Bố, mẹ, hai người đừng lo lắng, chỉ là chút vấn đề nhỏ mà thôi. Bác sĩ Mạc nói chắc là không sau, chỉ là cần quan sát thêm hai ngày thôi, chúng ta cứ đợi thêm hai ngày đi.”

Trầm Y vỗ về bố mẹ, để tránh khiến bọn họ hốt hoảng lo sợ.

Bố Trầm và mẹ Trầm gật gật đầu, nhưng vẫn nhíu mày như cũ, chỉ có thể thầm cầu nguyện là thật sự không sao, bởi vì bọn họ đã không thể chịu thêm lần đả kích nào nữa.

“Bố, bố vẫn chưa nói buổi sáng ba tháng trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bố bị người nào đánh úp? Hay bọn họ đánh úp bố?”

Trầm Y muốn chuyển chủ đề, đột nhiên mở miệng nói.

Bố Trầm im lặng một lúc, rồi mới nói: “Nói thật, bố thật sự không biết rốt cuộc là ai đã đánh úp bố, nhưng bố cảm thấy chắc chắn là liên quan đến một chuyện!”

“Chuyện gì?” Trầm Y và mẹ Trầm đều tò mò.

“Một vụ án giết người!” Sắc mặt của bố Trầm trở nên nghiêm trọng, nghiêm túc nói.

Ông ấy nói xong, Trầm Y và mẹ Trầm đều lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên. Vẻ mặt Trầm Y nghiêm trọng nói: “Bố, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Có phải bố đã nhìn thấy cái gì, nên có người muốn..”

“Nếu bố thật sự nhìn thấy gì thì cũng thôi đi! Nhưng vấn đề là hôm đó trời tối quá, bố thật sự không nhìn thấy gì cả! Bố chỉ nhìn thấy một bóng đen chém chết một người khác, bố giật mình nên không cẩn thận phát ra tiếng động, sau đó người đó đuổi theo bố. Bố liều mạng chạy liều mạng chạy, cuối cùng cảm thấy đầu bị cái gì đó đập một cái, ngã xuống nước, sau đó bố không biết gì nữa. Đến khi bố tỉnh lại thì đã là ngày hôm qua...”

Bố Trầm nói xong, sắc mặt của Trầm Y và mẹ Trầm đều vô cùng khó coi.

Trầm Y cắn môi, sau khi nghĩ một lúc lâu, đột nhiên nghiêm túc nói: “Bố! Chuyện này ngoại trừ nói với con và mẹ, sau này bố đừng nói với ai cả, cho dù cảnh sát có đến hỏi, bố cũng nhớ đừng nói ra, cứ nói mình không biết gì cả! Nếu không, người lúc đó mà biết bố chưa chết thì sợ là bố sẽ gặp nguy hiểm!”

Cô nói xong, bố Trầm dùng sức gật gật đầu: “Bố cũng nghĩ như vậy.”

Trầm Y hít sâu một hơi, nói: “Con sẽ tìm cơ hội điều tra vụ án của ba tháng trước, hy vọng hung thủ đã lọt lưới rồi.”

“Tiểu Y, con phải cẩn thận một chút.”

“Con biết rồi.”

Một nhà ba người đang nói chuyện, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, khiến cho ba người vốn đang căng thẳng giật mình một cái.

“Ồ, một nhà ba người đều ở đây à, vậy thì tốt rồi.” Người phụ nữ họ Lâm mang theo hai vệ sĩ đi vào, nhìn thấy ba người nhà Trầm ĩ, hơi kiêu ngạo nói.

Trầm Y nhìn thấy người đến là bà ta, đột nhiên sắc mặt trở nên hơi khó coi.

“Bà xã, Tiểu Y, cô ta là ai vậy?” Bố Trầm nhìn thấy sắc mặt của vợ và con gái đều không tốt lắm, không nhịn được mà nhíu mày hỏi.

Trầm Y chỉ có thể kể sơ lược chuyện xảy ra hôm qua cho bố Trầm nghe.

Người phụ nữ cũng không xen vào, đợi Trầm Y nói xong, bà ta mới bình tĩnh mở miệng nói: “Vì vậy, các người đã chuẩn bị xong tiền bồi thường cho chén canh gà đó của tôi chưa? Thực ra bắt các người đến sáu mươi vạn đã là lời cho các người rồi, nếu thật sự bắt các người đến một chén y chang, không có một trăm mấy chục vạn cũng đừng hòng làm ra được!”.
Người phụ nữ hai tay khoanh trước ngực, bày ra bộ dạng tôi đã rất nhân từ rồi.

Trầm Y cắn chặt môi, bước lên trước một bước, nói: “Canh là do chúng tôi làm đổ, chúng tôi sẽ đền. Nhưng chúng tôi tạm thời chưa có nhiều tiền như vậy, nên.”


“Sao? Các người muốn trả góp à? Vậy thì không được, tôi đâu phải là người cho vay tiền...” Người phụ nữ bình thản nói.

Vẻ mặt của một nhà Trầm Y đột nhiên trở nên hơi khó coi.

Mẹ Trầm không nhịn được nói: “Cô à, chúng tôi thật sự không cố ý, hơn nữa, chúng tôi đúng là tạm thời không đền nổi. Tôi xin lỗi cô, cô cho chúng tôi một chút thời gian đi.”

Người phụ nữ nghe thấy, mỉm cười nói: “Thật sự không đền nổi sao? Ha ha, tôi nói đám người ở đáy xã hội các người thật là đáng thương mà, không phải chỉ là sáu mươi vạn thôi sao? Tôi ra ngoài ăn một bữa cơm có khi cũng không chỉ sáu mươi vạn! Bởi vậy mới nói cả đời người, cho dù có thế nào cũng không thể nghèo! Các người nói xem có đúng không?”.

Cả nhà Trầm Y nghe thấy, đưa mắt nhìn nhau, không đáp lại, không hiểu tại sao người phụ nữ này lại nói mấy lời này.


Người phụ nữ nhìn thấy bọn họ không nói gì, khóe miệng vểnh lên, nói: “Nhưng mà các người may mắn, gặp phải người nhân từ khoan dung như tôi, bây giờ tôi cho các người một con đường sáng suốt để đi! Chỉ cần các người giúp tôi một việc, tôi không chỉ không cần các người bồi thường sáu mươi vạn, thậm chí còn cho các người rất nhiều tiền, rất nhiều rất nhiều tiền!”

Bà ta nói xong, cả nhà Trầm Y đều ngây ra. Trầm Y hơi nhíu mày nhìn bà ta, nói: “Bà muốn chúng tôi giúp bà việc gì?”

Người phụ nữ thấy Trầm Y nói chuyện, đột nhiên bày ra bộ dạng quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi, những người dưới đáy xã hội này, chỉ cần có tiền thì cho dù bắt bọn họ làm chó, họ cũng sẽ không do dự.

Bà ta hơi kiêu ngạo nói: “Rất đơn giản! Chỉ cần cô nói với tôi ai đã chữa khỏi bệnh cho ông ta là được rồi!”

Bà ta nói xong, mẹ Trầm và bố Trầm đều lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, chỉ có sắc mặt của Trầm Y là hơi thay đổi, mắt hơi loé sáng.

Cô do dự một lúc, mở miệng nói: “Tôi không biết bà đang nói gì..”

“Đừng giả vờ nữa cô bé à, tôi biết là cô biết rõ ai đã cứu bố cô đúng không? Chỉ cần cô nói với tôi là ai, tôi không chỉ không cần cô bồi thường sáu mươi vạn, mà còn cho các người một trăm vạn! Cô phải suy nghĩ cho kỹ đấy, bởi vì cơ hội này chỉ có một lần thôi!”

Trầm Y nghe thấy, ánh mắt càng loé sáng hơn.

Trên thực tế, trước đó bác sĩ Mạc cũng đã từng hỏi cô, có phải có người tài giỏi nào chữa bệnh cho bố cô hay không.

Nhưng Trầm Y nhớ Tiêu Sách đã dặn dò cô đừng nói với ai, vì vậy cô không dám nói với bác sĩ Mạc về Tiêu Sách, để tránh gây ra phiền phức cho anh.

Nhưng sự xuất hiện của người phụ nữ này lại khiến Trầm Y hơi khó xử.

Bởi vì, chỉ cần cô nói ra Tiêu Sách, không chỉ có thể không cần bồi thường số tiền sáu mươi vạn, mà còn có thù lao một trăm vạn, đây chẳng khác nào nhặt được tiền.

Trong khoảnh khắc này, bố mẹ Trầm Y đều im lặng nhìn cô.

Sắc mặt Trầm Y biến đổi thất thường, gần như đang xoắn xuýt. Còn người phụ nữ kia nhìn thấy bộ dạng đó của cô thì lại càng chắc chắn hơn, hai tay khoanh trước ngực, bày ra bộ dạng đã nắm chắc phần thắng.

Trầm Y cắn chặt môi, đột nhiên hít sâu một hơi, nói: “Xin lỗi, tôi không biết bà đang nói gì, tôi cũng không rõ bệnh của bố tôi làm sao khỏi, có lẽ là do ông trời thương hại những người dưới đáy xã hội như chúng tôi chăng! Vì vậy, chuyện bà muốn chúng tôi giúp, tôi không thể nào giúp được, có lẽ bà tìm nhầm người rồi. Tiền bồi thường cho bà, tự tôi sẽ nghĩ cách. Bây giờ mời bà rời khỏi đây, bố tôi vừa hồi phục, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.”

Trầm Y nói xong, cảm thấy như trút được gánh nặng.

Số tiền bồi thường sáu mươi vạn đúng là một số tiền lớn đối với cô, tiền thù lao một trăm vạn lại càng có sức cám dỗ.

Nhưng cô không muốn bán đứng Tiêu Sách!

Bởi vì Tiêu Sách không chỉ cứu bố cô mà còn từng cứu cô. Nếu không có anh, cô cũng không thể nào tưởng tượng được rốt cuộc cuộc sống bây giờ của mình tồi tệ đến thế nào. Có lẽ, có khi cô không chịu được áp lực mà tự tử cũng nên.

Vì vậy, dù cho có cám dỗ lớn thế nào, cô cũng không thể bán đứng Tiêu

Sách!

Đây là giới hạn làm người của cô.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom