• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị - Tiêu Sách (2 Viewers)

  • Chương 115-118

Câu trả lời của cô khiến người phụ nữ kia ngây ra, sau đó sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Bà ta hừ lạnh một tiếng, lạnh giọng nói: “Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, tốt nhất cô hãy nói ra, như vậy đối với mọi người đều tốt. Nếu không, rắc rối của cô không chỉ có vấn đề sáu mươi vạn đầu, mà là...”

Sau đó, bà ta nhìn hai vệ sĩ mặc áo đen ở sau lưng, tiếp tục lạnh giọng nói: “Cho dù cô không chủ động nói ra, tôi cũng có một trăm cách để khiến cô nói ra! Tốt nhất có thông minh một chút, đừng ép tôi dùng thủ đoạn bất chính, đến lúc đó cô không những không có được gì, mà còn phải chịu những việc không tốt nữa đấy...”


Trầm Y nghe thấy, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cắn răng nói: “Bà uy hiếp tôi?”

Vẻ mặt người phụ nữ loé lên tia khinh thường, bình thản nói: “Uy hiếp cô thì sao? Một ranh con như cô có thể bị tôi uy hiếp là một vinh hạnh rồi!”

“Bà!”

Sắc mặt Trầm Y vô cùng khó coi, hít sâu một hơi, giọng điệu cứng rắn nói: “Bây giờ tôi không muốn nói chuyện với bà, mời bà rời khỏi đây, đừng làm phiền bố tôi nghỉ ngơi! Còn về việc bồi thường, bà đến tòa án kiện chúng tôi đi, đến lúc đó tòa án phán bao nhiêu tiền thì chúng ta sẽ bồi thường bấy nhiêu tiền. Bây giờ mời bà rời khỏi đây!”

“Nhóc con, cô thật là không biết tốt xấu!” Sắc mặt của người phụ nữ không vui, đè nén lửa giận.


“Mời bà rời khỏi đây!”

Trầm Y tiếp tục giữ giọng điệu cứng rắn, đã hoàn toàn trở mặt với người phụ nữ này.

Sắc mặt của người phụ nữ u ám, nhìn thấy vẻ mặt cứng rắn của Trầm Y, đột nhiên cười lạnh một tiếng nói: “Hay lắm con ranh, dám nói chuyện với tôi như vậy, thật là muốn bị đánh mà, hôm nay tôi sẽ cho cô một bài học!”

Nói xong, bà ta không hề báo trước mà đột nhiên đánh một bạt tay về phía mặt Trầm Y.

Sắc mặt Trầm Y thay đổi, nhưng không thể nào tránh kịp. Lúc này, mẹ Trầm đột nhiên chặn ngay trước người Trầm Y, đỡ lấy cái tát này thay cô.

Cái tát của người phụ nữ đánh lên mặt mẹ Trầm bốp một cái.

"Me!"

Trầm Y kêu lên một tiếng, đẩy mẹ Trầm ra sau lưng, hung hăng trừng người phụ nữ kia, nghiến răng nghiến lợi.

Người phụ nữ vẫn tiếp tục cười lạnh một tiếng, nói với hai vệ sĩ ở sau lưng: “Dạy dỗ bọn họ một bài học cho tôi, xảy ra chuyện thì tôi sẽ chịu trách nhiệm! Thay tôi nói với bọn họ, kẻ ở dưới đáy xã hội thì phải ngoan ngoãn nghe lời! Nếu không, thì sẽ bị trừng phạt!”

Hai người vệ sĩ mà bà ta mang theo nhận được mệnh lệnh, lập tức vây quanh Trầm Y với vẻ mặt lạnh lùng.

Hai người vệ sĩ này đều là những người đàn ông trung niên cực kỳ vạm vỡ, bước đến với vẻ mặt lạnh lùng, ngay cả đàn ông trưởng thành cũng thấy hoảng sợ, huống chi là Trầm Y.

Nét mặt cô ấy lập tức biến sắc, không nhịn được mà lùi về sau vài bước.

hai người vệ sĩ không hề để tâm tới sự sợ hãi của cô ấy, đưa tay ra tát vào khuôn mặt xinh đẹp của Trầm ĩ, nếu như bị đánh thật thì mặt chắc chắn sẽ bị biến dạng.

“Tiểu Y cẩn thận!”.

“Đừng làm hại con gái của tôi!”

Trong nháy mắt, mẹ Trầm, bố Trầm đều hét lên, chỉ thấy bố Trầm ngay lập tức đứng lên khỏi giường bệnh, lao tới bên cạnh Trầm Y đẩy cô ấy ra, lấy bản thân chắn ngay trước mặt cô ấy.

Bộp!

cú tát mạnh mẽ của vệ sĩ ngay lập tức đánh vào mặt của bố Trầm, trực tiếp hất bố Trầm ngã xuống đất, khóe miệng ho ra máu, mặt sưng vù lên.

Nhưng ông ấy không hề kêu rên tiếng nào, ngã xuống xong lập tức ôm lấy chân của một vệ sĩ, lớn tiếng nói: “Tiểu Y! Con mau chạy đi!”

“Bố!”

Cảnh tượng trước mặt lập tức khiến mắt của Trầm Y đỏ lên.

1645017498935.png

Vệ sĩ đẩy mạnh một cái, mẹ Trầm lập tức bị đẩy ra, đập vào phía trên của giường bệnh, không nhịn được mà kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt trắng bệch, ôm lấy bụng mình.

“Me!"


Trầm Y thấy vậy, lập tức chạy tới bên cạnh mẹ, kiểm tra tình hình của bà ấy.

Mẹ Trầm nén đau lại gần che chở cho Trầm Y ở phía sau mình, quát lớn với hai người vệ sĩ: “Các người ở đây gây tội, các người ắt sẽ bị trời phạt!”

“Ha ha, trời phạt? Bà già, ở đây, Lâm Minh Châu tôi chính là ông trời đó! Tôi đã cho các người cơ hội rồi, nhưng bản thân các người không biết nắm bắt, nếu nói cho tôi biết từ sớm, thì cũng đâu phải chịu đau khổ như vậy? Tôi cho các người một cơ hội cuối cùng, nói ra điều tôi muốn biết, mọi người đều bình an vô sự.”

Lâm Minh Châu khoanh hai tay trước ngực, cười nhạt nói.

Trầm Y cắn chặt môi, nhìn bố mẹ bị thương, giờ phút này đột nhiên trở nên rất yếu ớt.


Không đợi cô ấy lên tiếng, mẹ Trầm mở miệng nói: “Các ngươi nằm mơ đi! Tuy cả nhà chúng tôi đều là những người bình thường, đều là người ở tầng lớp thấp nhất trong xã hội, nhưng cũng sẽ không nhập bọn với loại người như các bà, chúng tôi cũng sẽ không khuất phục! Hôm nay các người muốn làm hại con gái của tôi, trước tiên đánh chết bà lão ta đây đã!”.

Lâm Minh Châu nghe vậy, sắc mặt lập tức khó coi, nghiến răng nói: “Vậy để tôi đánh chết bà!”

Nói xong, bà ta liếc mắt ra lệnh cho hai người vệ sĩ.

Hai người vệ sĩ lập tức hành động, trong đó một vệ sĩ lắc chân, hất bố Trầm ra, còn vệ sĩ khác thì nhắm về phía mẹ Trầm, đưa tay ra muốn túm lấy tóc bà ấy, còn bà ấy đang muốn bảo vệ Trầm Y ở trước mặt.

Trầm Y thấy cảnh tượng như vậy, lập tức hét lên, giọng đầy sự tức giận và tuyệt vọng.

Mà trong lúc vệ sĩ đang túm lấy tóc của mẹ Trầm, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra từ phía bên ngoài, ở cửa phòng bệnh xuất hiện một bóng người, nhìn thấy cảnh tượng ở bên trong phòng bệnh, ánh mắt lộ ra sự lạnh lùng và tức giận.

“Các người muốn chết sao?”

Người đến chính là Tiêu Sách, vốn dĩ anh chỉ muốn tới xem bệnh tình của bố Trầm có thật sự là tốt lên không, nhưng vừa đến cửa phòng bệnh, đã nghe thấy tiếng hét của Trầm Y.

Đẩy cửa phòng bệnh ra, nhìn thấy mặt bố Trầm đầy máu ngã ở trên đất, còn mẹ Trầm thì đang bảo vệ Trầm Y ở phía sau, bị một người giống như vệ sĩ túm lấy tóc.

Mà ở chính giữa phòng bệnh, một người phụ nữ trung niên với vẻ mặt kiêu ngạo, lạnh lùng khoanh tay trước ngực nhận tất cả.

Tiêu Sách ngay lập tức nổi giận.

Anh không chút do dự, đến hoa quả trên tay cũng không bỏ xuống, dậm chân một cái, mạnh mẽ lao tới, trong nháy mắt đã ở trước mặt cái người vệ sĩ đang nắm tóc mẹ Trầm.

Tên vệ sĩ này phản ứng cực kỳ nhanh, lập tức buông mẹ Trầm ra, xoay người đấm vào ngực của Tiêu Sách, nhếch môi cười nhạt, trước tiên xử lý Tiêu Sách đã rồi tính tiếp.

Cú đấm của anh ta vừa nhanh vừa chắc, đã tưởng tượng ra hình ảnh Tiêu Sách bị bay ra ngoài sau cú đấm này.

Nhưng cú đấm của anh ta lại bị đánh hụt vào không khí, Tiêu Sách nhẹ nhàng xoay người một cái, vút qua cú đấm của anh ta, đưa cơ thể tới trước mặt anh ta.

Vệ sĩ có chút sửng sốt, giây tiếp theo cảm thấy cơ thể của mình bị bay lên.

Sau đó, anh ta bị đập mạnh xuống mặt đất, kêu lên một tiếng đau đớn, cảm nhận được hình như xương cốt đều bị gãy rồi, thở không nổi, gần như bị ngất đi.

Mà Tiêu Sách, sau khi làm xử lý xong thì ngay lập tức chuyển ánh mắt lên người vệ sĩ thứ hai.

Tên vệ sĩ này vừa mới đá bố Trầm ra, còn chưa kịp đi đến chỗ của Trầm Y, nhìn thấy đồng nghiệp của mình bị Tiêu Sách nắm cổ vật xuống đất, sắc mặt lập tức biến sắc.

Khi Tiêu Sách nhìn về hướng của anh ta, trên mặt anh ta lập tức hiện lên một chút hoảng sợ.

Những biểu cảm hoảng sợ của anh ta vẫn chưa hiện ra hết, thì bóng dáng của Tiêu Sách đã xuất hiện trước mặt anh ta, khuôn mặt lạnh lùng tràn đầy sự ớn lạnh.

“Đồ cặn bã, nằm xuống cho tôi!”
Tiêu Sách lạnh lùng quát lên một tiếng, sau đó dùng chiêu cũ trong nháy mắt đưa tay ra túm lấy cổ của tên vệ sĩ, sau đó dùng lực đập mạnh một nhát.

Thân hình vạm vỡ của vệ sĩ lập tức bị nhấc lên, sau đó đập mạnh xuống sàn nhà cứng chắc của phòng bệnh, cả tòa nhà dường như rung lên một cái.


Vệ sĩ còn chưa kịp kêu lên một tiếng đã trực tiếp bị đánh, mất đi sức chiến đấu.

Mà tất cả điều này, đều xảy ra trong nháy mắt, mãi đến khi hai tên vệ sĩ ngã xuống đất, mất hết năng lực chiến đấu, những người khác trong phòng bệnh, mới có phản ứng lại.

Trầm Y nhìn thấy Tiêu Sách như một vị thần từ trên trời rơi xuống đi đến cứu cô ấy, trong mắt chợt hiện lên một tầng sương mù, giống như đang chết đuối trong tuyệt vọng, mà đột nhiên nắm được một tấm gỗ vậy, cái loại cảm xúc vui sướng và hạnh phúc này, khó có thể diễn tả bằng lời.

Mà Lâm Minh Châu ở bên kia có cảm giác hoàn toàn trái ngược với Trầm Y, bà ta trừng mắt nhìn hai người vệ sĩ mà mình mang tới, bị Tiêu Sách đánh ngã xuống đất như đánh hai đứa trẻ vậy, sau đó còn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn bà ta thì ngay lập tức bị dọa sợ, hét không thành tiếng.

“Cậu, cậu, cậu...”


Bà ta ấp a ấp úng nói, cơ thể từ từ lùi về phía bên ngoài phòng bệnh.

Sự kiêu ngạo và lạnh lùng ban nãy của bà ta, lúc này đều biến thành hoang mang và sợ hãi, giống như mẹ con Trầm Y khi nãy vậy, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

"Hừ!”

Nhưng sau đó Tiêu Sách lạnh lùng hừ một tiếng, lập tức khiến bà ta không dám cử động.

Lúc này, đôi mắt lạnh lùng của Tiêu Sách nhìn chằm chằm vào bà ta, khiến bà ta cảm giác giống như bị con sói hoang đang đói nhìn vậy, chỉ cần bà ta dám động đậy, con sói sẽ vồ lấy bà ta.

Bà ta chỉ có thể run rẩy nói: “Cậu! Cậu đừng qua đây, cậu dám làm tôi bị thương thì chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đâu! Tôi là Lâm Minh Châu, ở thành phố Giang Lăng này không ai dám động vào tôi!”

Tiêu Sách nghe vậy, vẻ mặt lập tức tỏ vẻ chán ghét, đi về phía người phụ nữ đó.

“Cậu đừng qua đây! Đừng qua đây, á!”

Lâm Minh Châu lập tức sợ hãi đến mức run rẩy hét ầm lên, hai tay ôm mặt ngồi xuống đất, khắp người run lên vì sợ hãi.

Tiêu Sách cười nhạt cúi đầu xuống nhìn bà ta, trong lòng không hề có chút ý nghĩ thương hại, lạnh giọng nói: “Không muốn người khác làm vậy với mình thì cũng đừng làm vậy với người khác, nếu bà cũng biết sợ, thì lúc đầu đừng làm như vậy!”

Nói xong, bàn tay to lớn của Tiêu Sách, nắm lấy tóc của Lâm Minh Châu.

Nhưng đúng lúc này, bên ngoài phòng bệnh đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân lộn xộn mà vội vàng, chí ít cũng có hơn mười người, nhanh chóng đi tới bên ngoài phòng bệnh.

Tiêu Sách cau mày, đột nhiên dừng tay lại.

Giây tiếp theo, một đám người xông vào phòng bệnh, trong đó người dẫn đầu, là một người trung niên tầm bốn mươi tuổi, cực kỳ đẹp trai, phong thái hơn người.

Ông ta nhìn tình hình trong phòng bệnh, sắc mặt lập tức nghiêm nghị.

Tiêu Sách liếc mắt nhìn ông ta một cái, cuối cùng ánh mắt bị thu hút bởi hình bóng khác ở phía sau ông ta, không nhịn được mà ngây người ra, một lúc sau mới hoàn hồn trở lại.

Chỉ thấy đó là một người phụ nữ tầm hai mươi tuổi, mặc một chiếc quần lụa mỏng màu trắng tinh khiết, lạnh lùng đứng ở đằng sau người đàn ông trung niên.

Tiêu Sách không biết hình dung ngoại hình của cô ấy như thế nào, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy, Tiêu Sách bất giác nghĩ tới hai người dì Hàn. và Cao Cấn Bằng.

Đây là một người đẹp thuộc hạng thượng phẩm, có thể sáng ngang với dì Hàn, Cao Cấn Bằng!

Mà nhìn vào mắt cô ấy, thân thể của Tiêu Sách bất giác ớn lạnh, chỉ cảm thấy hình như không khí đang hạ xuống, lạnh đến lạ thường.

Tiêu Sách đã từng cho rằng Cao Cấn Băng rất lạnh lùng, lúc nào cũng lạnh lùng, không nói chuyện cũng khiến người khác khó chịu.
Nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ này, Tiêu Sách đột nhiên cảm thấy, Cao Cẩn Băng quả thật ấm áp lẽ như là áo bông nhỏ, còn người phụ nữ ở trước mặt, mới thật sự là tảng băng trôi ngàn năm!

Ngoại trừ người đàn ông trung niên và người phụ nữ này, Tiêu Sách đều không thèm nhìn những người khác một cái.


Anh thu mắt, xoay người bước lại, đỡ bố Trầm và mẹ Trầm dậy, sau đó nhẹ nhàng nói với Trầm Y: “Trầm Y, có chuyện gì vậy?”

“Sao lại thế này!”

Lúc này, người đàn ông trung niên sắc mặt không tốt cũng lên tiếng.

Người phụ nữ tên Lâm Minh Châu kia bị Tiêu Sách làm cho sợ hãi đến mức ôm đầu ngồi xổm trên đất kêu la thảm thiết, khi nghe thấy giọng của người đàn ông trung niên, giống như đã tìm thấy một vị cứu tinh vậy.

Bà ta gào khóc nói: “Lão Lâm, cuối cùng anh cũng tới, anh mà không tới thì có khi em bị người ta đánh chết rồi.”


“Rốt cuộc là có chuyện gì, nói!” Người đàn ông trung niên liếc nhìn đám người Tiêu Sách, lạnh lùng nói.

Thân thể người phụ nữ lập tức run lên, do dự một lúc, vẫn mở lời giải thích rõ ràng, bà ta không dám đổi trắng thành đen, nhưng cũng rất thành thục mà thêm mắm thêm muối vào.

Bên trong phòng bệnh, lập tức rơi vào sự yên bình ngắn ngủi, hai bên đều đang tự tìm hiểu sự việc.

Sau khi Tiêu Sách làm rõ xong, lạnh lùng hừ một tiếng, Vỗ nhẹ vào vai của Trầm Y, dưới tình huống như vậy, mà Trầm Y lại không khai anh ra là đã rất tốt rồi.

Đối phương muốn anh cứu một bệnh nhân gần giống như bố Trầm, nếu ăn nói nhẹ nhàng, Tiêu Sách cũng không hẳn là không cứu.

Nhưng người phụ nữ đó, lại chọn cách thô bạo nhất, lúc Trầm Y không muốn nói ra chuyện Tiêu Sách, bà ta không chỉ đe dọa, mà còn trực tiếp ra tay, làm bố Trầm vừa mới bình phục bị thương trở lại.

Anh lạnh lùng nhìn người phụ nữ đó và người đàn ông rõ ràng là người chống lưng cho người phụ nữ đó.

Lúc này người đàn ông trung niên cũng hiểu rõ sự việc rồi, khi ông ta biết Lâm Minh Châu muốn tìm người chữa trị cho ông cụ, sắc mặt cũng lập tức trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.

Thậm chí, trong mắt ông ta còn có sự kinh ngạc vui mừng.

Còn người phụ nữ đó, nhìn thấy sắc mặt của người đàn ông trung niên không còn khó coi nữa, lập tức gào khóc nói: “Lão Lâm, em cũng chỉ vì muốn ông cụ có thể mau mau khỏi bệnh... nếu như anh đến muộn một chút, em đã bị người ta đánh chết rồi, anh phải làm chủ cho em, nhà họ Lâm chúng ta bị ức hiếp như vậy, nếu như bị truyền ra ngoài.”

Người đàn ông trung niên nghe vậy, lập tức lạnh nhạt hừ một tiếng: “Im đi, anh biết phải giải quyết như nào!”

Nói xong, ông ta nhìn về phía đám người của Tiêu Sách, bình tĩnh nói: “Nhóc con, cậu làm người nhà họ Lâm chúng tôi bị thương, có phải nên cho tôi một lời giải thích không?”

“Giải thích sao?”

Tiêu Sách nghe thấy vậy, đột nhiên cười nhạo một tiếng: “Đúng là tự cao tự đại! Ông cho rằng người nhà họ Lâm các người là con người, còn người khác thì không phải là con người sao? Suy cho cùng là ai đã đánh ai trước hả? Tôi chẳng qua là ngăn cản người nhà họ Lâm các người tiếp tục phạm tội mà thôi, vậy mà lại có thể bắt tôi giải thích cho các người sao? Ha ha ha!”

Người đàn ông trung niên nghe thấy vậy sắc mặt cũng không hề thay đổi.

Nhưng Lâm Minh Châu ở đằng sau ông ta, chế giễu nói: “Thằng nhóc này! Các người, những kẻ hèn mọn ti tiện này, làm sao có thể sánh được với người nhà họ Lâm chúng ta chứ! Mày chết chắc rồi!”.

Tiêu Sách ngay lập tức quét đôi mắt lạnh lùng về phía bà ta, khóe miệng hiện ra nụ cười chế giễu.

“Vậy sao? Rất tốt, vậy ngược lại để tôi xem xem, người nhà họ Lâm các người, đến cùng là không giống người người bình thường ở chỗ nào, là da mặt dày hơn, cho nên mới có thể chịu đánh được đúng không?”

1645017527040.png

Tiêu Sách đột nhiên cười to một tiếng, thậm chí cả người có phần không nói nên lời.

Anh nhìn người đàn ông trung niên đứng đầu, nhàn nhạt hỏi: “Ý của bọn họ cũng là ý của ông đúng không?”


Sắc mặt của người đàn ông trung niên chưa hề thay đổi, nghe thấy Tiêu Sách nói như vậy, cũng chỉ bình tĩnh nói: “Cậu trai trẻ này, tôi không muốn tranh luận cái vấn đề ai cao hơn ai với cậu, tôi chỉ muốn biết là ai đã chữa khỏi bệnh cho ông cụ nằm ở phía sau cậu? Chỉ cần cậu nói cho tôi biết là ai, những người làm cậu khó xử, bất kể là ai, tôi đều sẽ giải quyết một cách nghiêm túc! Công bằng mà cậu muốn có, đương nhiên tôi cũng sẽ cho cậu, sẽ không để cậu chịu bất cứ thiệt thòi nào.”

Ông ta nói xong, sắc mặt của Lâm Minh Châu thay đổi ngay lập tức.

“Lão Lâm! Anh Ba!” Bà ta sốt ruột nói, dường như muốn làm cho người đàn ông trung niên đổi ý.

“Im lặng!”


Người đàn ông trung niên nhẹ giọng mắng, sau đó nhìn Tiêu Sách.

Có vẻ như ông ta đã cho Tiêu Sách thể diện hết cỡ, cũng đã cho Tiêu Sách một bậc thang để đi xuống, chỉ cần đám người Tiêu Sách nói ra là ai đã cứu bố Trầm, mọi người đều có thể đạt được kết quả vừa ý.

Nhưng ông ta nói xong, Tiêu Sách không thể không cười thêm lần nữa, trên mặt đầy vẻ chế giễu.

Anh không hề biết người đàn ông trung niên này, càng không biết thân phận của ông ta là gì, mà lại có thể có dũng khí nói ra một câu như vậy, thật là nực cười đến tột cùng!

Bọn họ muốn biết ai là người đã cứu bố Trầm, nhưng cuối cùng lại muốn chỉ cần nói ra thì xong tất cả?

Làm thế nào mà có thể đơn giản như vậy được!

Nhìn vết máu đầy trên mặt, cả người bố Trầm vẫn run lên như cũ, cùng với khuôn mặt tái nhợt của ba người mẹ Trầm và Trầm ĩ, sắc mặt Tiêu Sách u ám.

Sự việc lần này, đám người này muốn dọn dẹp đơn giản như thế thôi sao?

Không có cửa!

“Sao cậu lại cười?” Người đàn ông trung niên khẽ cau mày nói.

Khoé miệng của Tiêu Sách cong lên, hờ hững nói: “Tôi cười vì ông quá ngạo mạn! Nói thật với ông, tôi thực sự biết rõ bệnh tình của ông cụ Trầm như thế nào, tôi cũng biết rõ ai là người đã chữa khỏi nó, nhưng ông nghĩ ông là ai? Một đám người không coi ai ra gì, tôi sẽ không bao giờ nói cho các người, các người có thể làm gì được tôi?”

Anh nói xong, đám người ở phía sau người đàn ông trung niên bỗng nhiên náo động hẳn lên.

“Im mồm, thằng nhóc kia! Mày có biết là mày đang nói chuyện với ai không hả? Có can đảm nói lời ngông cuồng, coi chừng bị cắt mất lưỡi đó!”

“Gan lớn, thằng nhóc này đúng là đang đi tìm cái chết!”

Người đàn ông trung niên nghe thấy lời nói kiêu ngạo và không hề có ý tốt của Tiêu Sách thì ngay tức khắc sắc mặt của ông ta cũng càng lúc càng khó coi, sau đó nghe những lời bàn tán của đám người ở sau lưng ông ta thì lại càng khiến sắc mặt của ông ta trở nên u ám hơn.

Ông ta quay người lại, đột nhiên hét lên với đám người ở phía sau: “Tất cả im miệng hết cho tôi! Không có sự đồng ý của tôi, ai ở đây mà dám nói thêm một lời nào nữa, thì cút ra ngoài ngay lập tức!”

Mọi người ngoại trừ người đẹp bằng giá kia, những người khác đều im lặng ngay lập tức, cúi đầu không dám nói thêm gì nữa.

Lúc này người đàn ông trung niên mới quay đầu lại, nhìn Tiêu Sách nói: “Cậu trai trẻ này, nếu như cậu tức giận vì những gì đã xảy ra trước đó, vậy thì tôi mong cậu thứ lỗi. Quay lại vấn đề cũ, xin cậu hãy cho tôi biết người đã cứu ông cụ này rốt cuộc là cao nhân phương nào? Điều này đối với tôi mà nói là cực kỳ quan trọng, nếu như cậu bằng lòng nói ra, họ Lâm tôi chắc chắn sẽ có hậu tạ!”

“Thế nào? Uy hiếp không thành nên lấy lòng sao? Có phải là nếu tôi đồng ý thì mọi chuyện sẽ giống như lúc nãy, trực tiếp cho những vệ sĩ tai to mặt lớn của các người xử lý chúng tôi? Đánh cho khi đầu chúng tôi chảy máu luôn sao? Sau đó nói một câu, người có tiền đánh người bình thường có thể gọi là đánh người sao?”

Tiêu Sách mỉa mai nói.

“Vậy cậu muốn như thế nào thì mới bằng lòng nói cho tôi biết?” Người đàn ông trung niên cau mày hỏi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom