Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 126-130
Nhưng nếu đối phương nói chuyện đàng hoàng, Tiêu Sách cũng sẽ không buông lời ác.
Từ lúc Lâm Vân xuất hiện tới giờ, ngoại trừ lúc mới đầu có tý kiêu ngạo ra thì chưa từng làm ra chuyện gì khiến Tiêu Sách thấy khó chịu cả, ngược lại thái độ khá là mềm mỏng với sự biến đổi của anh, cho nên Tiêu Sách cũng chấp nhận nể mặt ông ta. Nếu không thì Tiêu Sách nhất định sẽ không phải là kiểu người giữ lời hứa như mình đã nói thế này đâu.
Thêm nữa cũng là vì thân phận của Lâm Vân. Tiêu Sách cảm thấy nếu mình có thể duy trì được mối quan hệ với người này thì sẽ có lợi cho anh.
Cho nên, anh lại mở miệng nói tiếp: "Đại ca Lâm, tôi biết là chỉ nói thôi thì không thể nào tin được, hiện tại người bệnh đang ở đâu, có thể đưa tôi đi xem thử không?"
Lâm Vân nghe thế lập tức vui vẻ nói: "Không! Không phải đại ca không tin em trai Tiêu Sách, chỉ là thấy cậu còn trẻ thế lại có bản lĩnh như vậy khiến đại ca hơi ngạc nhiên thôi. Tôi dắt em trai tới xem thử cho ông cụ, ông cụ hiện tại cuối cùng cũng có thể được cứu rồi."
Nói xong, Lâm Vân cũng không chậm trễ nữa bèn dắt Tiêu Sách cùng Lâm Bán Thanh tới phòng chăm sóc đặc biệt.
Được Lâm Vân dặn dò nên lúc này không có ai tới gần phòng bệnh cả, Tiêu Sách nhìn ông cụ ít nhất đã hơn bảy mươi tuổi, mặt đầy đốm đồi mồi đang nằm trên giường bệnh kia, lập tức thoáng chau mày.
Tình trạng của ông cụ này khá giống với bố Trầm, nhưng mà trạng thái cơ thể của ông cụ có thể nói là nặng hơn bố Trầm nhiều.
Nhưng mà, chuyện này cũng không làm khó được Tiêu Sách.
Tiêu Sách cảm nhận tình hình người già một chút, lập tức đứng dậy nói: "Đại ca Lâm, nếu như anh tin tưởng tôi thì tạm thời ra ngoài đi, tình hình của ông cụ không được lạc quan, tôi nhất định phải lập tức điều trị cho ông ấy, nếu không sẽ rất phiền phức. Nhưng mà, lúc tôi trị liệu không được có ai khác ở bên cạnh."
Lâm Vân nghe xong lập tức đáp: "Được! Em trai có cần gì cứ việc nói, chúng tôi chờ ở bên ngoài cửa."
"Không cần, đừng để cho ai tới quấy rầy là được rồi." Tiêu Sách điềm đạm nói.
Lâm Vân không nói gì thêm, chỉ là có hơi tò mò. Lâm Bán Thanh dường như muốn ở lại trong phòng bệnh, sau khi trở ra lại khẩn trương đứng đợi bên ngoài.
"Bố? Bố tin lời anh ta? Lỡ như anh ta gây trở ngại cho ông cụ, vậy nhà họ Lâm chúng ta gặp phiền phức lớn rồi."
Lâm Bán Thanh đột ngột lên tiếng nói.
Lâm Vân nghe thế chỉ lắc đầu đáp: "Không thể không tin, tình hình của ông cụ không thể tiếp tục kéo dài được nữa. Mà cậu ta, là hy vọng duy nhất! Hơn nữa, không chỉ có bố tin cậu ta, Bán Thanh cũng không phải là tin cậu ta đó sao? Nếu không với tính cách của con, đã không tin cậu ta thì cho dù có trâu bò vào kéo cũng không thể mang con ra được."
Lâm Bán Thanh nghe thế khẽ nhướng mày, lạnh nhạt nói: "Anh ta không có ý muốn giết chóc."
Lâm Vân gật đầu cười: "Đợi xem đi! Là phúc thì không phải họa, mà đã là họa thì sẽ không tránh khỏi. Nếu như ông trời muốn diệt trừ nhà họ Lâm của
mình thì cũng không tránh được, chí ít thì Bán Thanh là con còn có đường lui. Nhưng nếu Tiêu Sách thật sự chữa hết bệnh cho công cụ, vậy nhà họ Lâm của chúng ta không sụp đổ nữa rồi, cậu ta cũng là người có ơn rất lớn với nhà họ Lâm chúng ta."
"Hiện tại con cũng rất tò rốt cuộc là anh ta là từ đầu chui ra. Vừa nãy tiểu Thật ra tay với anh ta, mặc dù là sơ suất khinh địch, nhưng mà anh ta có thể phản đòn của tiểu Thất chỉ trong chớp nhoáng, điều này chứng tỏ thực lực không đơn giản.
Toàn bộ thành phố Giang Lăng này rất ít người có thể làm được như thế, một người là Trần Tử ở bên cạnh Tào Quân, một người là Ảnh Tử ở bên cạnh Lý Tuyết Nhi, một người là Hàn Tô bên cạnh của bố, chỉ e là khó tìm được người thứ tư.
Lâm Bán Thanh nói xong, Lâm Vân lập tức thất thần, trầm ngâm suy nghĩ.
Một lúc sau, ông ta mới mở miệng nói: "Cho dù như thế nào thì cậu ta không phải là địch, cũng không phải người bên kia. Tuổi tác của hai đứa cũng không chênh lệch lắm, chính là có thể tiếp xúc nhiều hơn một chút. Dựa vào trí thông minh của Ban Thanh thì bố tin là nhất định có thể nhanh chóng trai ra được chuyện bên trong, nhưng mà nhớ kỹ, không thể tùy tiện lật mặt với
cậu ta."
Lâm Bán Thanh nghe thế, khẽ nhếch môi đáp: "Con đang có dự định như thế..."
Có Lâm Vân ở đây, tất cả các cuộc kiểm tra đều được bật đèn xanh, rất nhanh ông ta đã nhận được kết quả kiểm tra rồi.
“Thật kỳ lạ, khối máu đông trong đầu ông cụ ít nhất đã tan bớt một nửa rồi! Hơn nữa còn tránh khỏi vùng chèn lên dây thần kinh, rốt cuộc là làm sao lại được như vậy nhỉ? Với tình hình này, cho dù không tiến hành phẫu thuật thì chỉ cần ý chí của ông cụ đủ mạnh, có khả năng sẽ tỉnh lại được!”
Viện trưởng Lưu nhìn kết quả kiểm tra, kinh ngạc nói.
Ông ta rất muốn Lâm Vân nói cho ông ta biết rốt cuộc là ai làm tất cả những điều này nhưng Lâm Vân sau khi nghe xong phân tích của ông ta, sắc mặt lộ ra vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng, hoàn toàn không có ý nói cho ông ta biết.
Ông ta cũng không nhiều lời, trực tiếp rời khỏi phòng làm việc của viện trưởng Lưu, trở lại phòng bệnh chăm sóc đặc biệt.
Vẻ mặt vui mừng, ông ta trực tiếp nắm lấy tay của Tiêu Sách, kích động nói: “Em trai Tiêu Sách! Cậu đúng là giỏi quá, ông cụ thật sự có chuyển biến tốt đẹp rồi, đến viện trưởng Lưu cũng cảm thấy đây là kỳ tích đấy!”
Tiêu Sách cười nhạt, nói: “Lâm đại ca, đừng vui mừng quá sớm, bệnh tình của ông cụ mặc dù có chuyển biến tốt, nhưng cơ thể của ông quả thực rất yếu, giống như đèn dầu cạn dầu rồi. Cho dù trong đầu không có máu bầm, sức khỏe cơ thể vẫn rất quan trọng, giai đoạn này xảy ra vấn đề gì cũng rất khó nói.”
Lâm Vân nghe vậy, nhất thời ngây người, sau đó không khỏi thở dài một tiếng.
Tiêu Sách cười nhạt, chuyển đề tài nói: “Nhưng mà Lâm đại ca cũng không cần lo lắng quá đâu, cách điều trị của tôi không chỉ làm tan khối máu đông trong đầu ông cụ, mà còn có thể bồi dưỡng các cơ quan khác trong cơ thể ông cụ nữa. Đợi qua mấy ngày nữa tôi lại đến, đại khái sau ba bốn lần thì ông cụ không những có thể tỉnh lại mà cơ thể cũng có thể hồi phục hơn rất nhiều, ít nhất sống thêm mấy năm nữa cũng không có vấn đề gì.”
Lâm Vân nghe vậy, trong nháy mắt lại lộ ra vẻ kinh ngạc vui mừng, nắm lấy tay Tiêu Sách lần nữa.
Ông ta kích động nói: “Em trai Tiêu Sách, ông cụ giao cho cậu, nếu như ông cụ thật sự có thể tỉnh lại hơn nữa cơ thể hồi phục thì sau này cậu chính là người có ơn lớn với nhà họ Lâm tôi, là anh em thân thiết của Lâm Vân tôi!”
Tiêu Sách nghe thấy vậy, không khỏi sờ sờ mũi, nhìn Lâm Bán Thanh ở bên cạnh.
“Mặc dù em trai Tiêu Sách quen biết với con gái tôi nhưng đại ca vẫn muốn giới thiệu với cậu một chút. Đây là con gái của tôi, tên là Lâm Bán Thanh. Đứa con gái này được mẹ chiều hư cho nên tính tình không được tốt lắm, nhưng tôi thấy tuổi của hai người chênh lệch không nhiều, sau này có thể qua lại với nhau nhiều hơn. Sau này tôi có thể khá bận rộn, lúc cậu chữa trị cho ông cụ có thể tìm Bán Thanh để con bé dẫn đường, con bé sẽ thu xếp mọi chuyện.”
Tiêu Sách nghe thấy vậy có chút kinh ngạc, Lâm Vân giới thiệu con gái của mình cho anh là có ý gì chứ?
Không phải là thấy anh anh tuấn tài giỏi nên muốn tác hợp cho hai người họ đấy chứ?
Nhưng từ chuyện lần trước xem ra Lâm Bán Thanh không nghe lời của Lâm Vân, chỉ e Lâm Bán Thanh cũng không phải là người Lâm Vân có thể làm mối được, điều này là có ý gì chứ?
Lâm Bán Thanh mặc dù hơi lạnh lùng nhưng quả thực rất xinh đẹp, là một trong bốn người đẹp của Giang Lăng.
Có cơ hội có thể tiếp xúc với người đẹp của Giang Lăng, đương nhiên Tiêu Sách cũng không từ chối, nếu như nói với Cổ Minh, Phương Bác, anh và Lâm Bán Thanh một trong bốn người đẹp của Giang Lăng là bạn bè chỉ sợ họ sẽ hâm mộ chết mất. Kể ra đây cũng ra chuyện rất đẹp mắt mà có người đàn ông nào không có lòng hư vinh chứ, Tiêu Sách cũng không phải là ngoại lệ.
Anh nhất thời mỉm cười nói: “Đại ca quá khiêm tốn rồi, cũng chỉ có người như anh mới có thể nuôi dưỡng được một cô con gái vừa xinh đẹp vừa xuất sắc như cô Bán Thanh.”
Cái gọi là vươn tay không đánh vào khuôn mặt tươi cười, câu nói lấy lòng này của Tiêu Sách bất luận là Lâm Vân hay Lâm Bán Thanh nghe thấy cũng cảm thấy rất thoải mái.
Cho dù hoa khôi Lâm Bán Thanh lạnh lùng thường được rất nhiều người gọi là “tôm hùm nhở” lúc này cũng nhìn Tiêu Sách mỉm cười.
Cô ấy mở miệng nói: “So với anh Tiêu Sách thì tôi vẫn chưa được xem là xuất sắc đâu.”
“Cô Bán Thanh quá khiêm tốn rồi.”
“Được rồi, người trẻ tuổi các cậu nói chuyện đi, tôi quay lại xem ông cụ thể nào đã, sau đó còn có việc bận nữa, em trai Tiêu Sách ông cụ phải dựa phải cậu rồi.”
“Lâm đại ca yên tâm.”
Sau khi Lâm Vân rời đi, hành lang ngoài phòng bệnh chỉ còn lại Tiêu Sách và Lâm Bán Thanh, mặc dù trước đó hai người nịnh bợ lẫn nhau nhưng Lâm Vân vừa đi, cả hai nhất thời rơi vào trầm mặc lúng túng.
Mà đến lúc này, Tiêu Sách mới hiểu, cảm giác ở chung với một núi băng thực sự rốt cuộc là như thế nào.
Quả thực là không cần điều hòa, cũng có thể lạnh thấu tim!
Mà núi băng này lại xinh đẹp như vậy làm hại anh không nỡ rời đi.
“Cô Bán Thanh...”
“Anh Tiêu Sách lớn hơn tôi mấy tuổi, gọi tôi là Bán Thanh được rồi.” Lâm Bán Thanh bình tĩnh nói. Giọng nói của cô ấy vẫn luôn nhẹ nhàng, không giống như vẻ ngoài và khí chất của cô ấy.
Mà lúc cô ấy mở miệng nói chuyện, khí chất lạnh lùng giống như đã biến mất đi rất nhiều.
“Long Thất bên cạnh tôi, mặc dù không được xem là cao thủ có trình độ cao nhất nhưng người có thể đánh bại cô ấy ở thành phố Giang Lăng này cũng không nhiều. Mà Tiêu Sách anh lại dễ dàng khống chế được cô ấy, sức mạnh như vậy quả thực là khiến Bán Thanh rất kinh ngạc. Không biết trước kia anh Tiêu Sách làm gì? Trước đó Bán Thanh vậy mà lại chưa bao giờ nghe nói tới anh.”
Tiêu Sách nghe vậy, nhất thời nhíu mày, cảm thấy Lâm Bán Thanh này đang muốn thăm dò anh.
Anh cười nhạt nói: “Bên cạnh Bán Thanh có vệ sĩ lợi hại như vậy, tôi cũng đã nghe qua rồi mà sở dĩ tôi có thể khống chế được cô ấy, chẳng qua là bởi vì cô ấy sơ suất mà thôi. Nếu như còn có lần nữa thì tôi còn lâu mới có thể trở thành đối thủ của cô ấy. Mà tôi, cũng chỉ là đi bộ đội mấy năm thôi, không có gì đáng nhắc tới cả”.
“Thật sao?”
“Đương nhiên.”
Hai người Tiêu Sách và Lâm Bán Thanh anh một lời cô một câu, mặc dù trông thì bầu không khí không tồi nhưng thực ra là Lâm Bán Thanh vẫn luôn thăm dò anh.
Tiêu Sách đột nhiên nói: “Bán Thanh, tôi còn có việc bận, không làm phiền cô nữa, lần sau lúc tôi điều trị cho ông cụ chúng ta lại liên lạc nhé.”
Thấy Tiêu Sách phải đi, Lâm Bán Thanh do dự một chút, vẫn gật gật đầu, nói: “Được! Nếu như có chuyện gì, tôi sẽ liên hệ với anh Tiêu Sách.”
“Tạm biệt.”
Nói xong, Tiêu Sách trực tiếp rời đi.
Lúc này Tiêu Sách mới lờ mờ hiểu ra, sở dĩ Lâm Vân giới thiệu cho Lâm Bán Thanh quen biết với anh không phải là để tác hợp cho hai người bọn họ mà là Lâm Bán Thanh đã bắt đầu hứng thú đến anh.
Loại hứng thú này, không phải là hứng thú hấp dẫn nhau giữa nam và nữ.
Mà là Lâm Bán Thanh bắt đầu có sự hứng thú đối với thực lực, bản lĩnh của anh.
Tiêu Sách không muốn tiết lộ chuyện của mình cho Lâm Bán Thanh, anh có hơi nhìn không thấy người phụ nữ này, cho nên trong lòng đã có chủ ý, sau này phải ít tiếp xúc với Lâm Bán Thanh đi.
Sau đó, Tiêu Sách đến thăm bố mẹ của Trầm Y, vết thương của hai người bọn họ đã được xử lý, may mà không có gì đáng ngại cả.
Sau khi xác định bọn họ không có chuyện gì cả, Tiêu Sách cũng không làm phiền họ nữa, dù sao bố Trầm vừa tỉnh, người trong nhà còn có nhiều chuyện muốn nói, cho nên anh trực tiếp rời khỏi bệnh viện Nhân dân.
Mấy ngày tiếp theo, Cao Cấn Băng luôn bận rộn ở trong phòng thí nghiệm nên không về biệt thự ở, cho nên mấy ngày tiếp theo Tiêu Sách cũng không cần đi làm, giống như được nghỉ phép.
Anh suy nghĩ một chút, trực tiếp trở về thôn Hà Bá.
“Anh Sách, anh quay về rồi.” Phương Bác nhìn thấy Tiêu Sách, cực kỳ vui
mừng: “Nhanh nói cho em biết, cảm giác sống chung với Cao Cấn Băng như thế nào? Có phải là rất thoải mái không?”
Tiêu Sách nghe vậy, mỉm cười nói: “Thoải mái? Đúng là xinh đẹp thật nhưng quá lạnh lùng, không có cảm giác gì cả, nhưng mà so với Lâm Bán Thanh thì lại tốt hơn nhiều.”
“Anh đừng có mà khoác lác, Lâm Bán Thanh sao, nói như anh Sách quen biết Lâm Bán Thanh vậy.”
Tiêu Sách cười nhạt, không giải thích gì, mở miệng hỏi: “Minh đâu?”
Anh mở miệng nói: “Liên lạc với Minh đi, đợi cậu ấy đàm phán xong thì chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, bàn về kế hoạch tiếp theo!”
Lúc này trong thẻ của Tiêu Sách cũng đã có tám mươi vạn rồi, kế hoạch của anh cũng có thể hơi thay đổi một chút, đẩy nhanh tiến độ, những việc này đều cần Phương Bác và Cố Minh thực hiện.
Phương Bác gật gật đầu, gửi tin nhắn cho Cố Minh, nhìn Tiêu Sách có lời muốn nói nhưng lại thôi.
Tiêu Sách lập tức nói: “Sao thế? Tiểu Bác, có phải là có chuyện gì rồi không?”.
Phương Bác nói: “Anh Sách, thực ra có chuyện muốn nói với anh, hai ngày nay em vẫn luôn cảm thấy, có người đang theo dõi em, giống như muốn làm gì em...”
Tiêu Sách nghe vậy, nhíu nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Phương Bác suy nghĩ một chút, nói: “Lần trước em đã nói với anh, có một đám người chặn đường em và Cố Minh, chỉ là bọn em xem xét tình hình rồi nhanh chóng chuồn đi. Mà lần này, em phát hiện bọn chúng bám đuôi đến gần nhà em, cho nên em không dám về nhà, phải ở trong phòng trọ của Linh Linh.”
Tiêu Sách nghe thấy vậy, nhất thời rơi vào trầm tư.
Một lúc sau, anh nói: “Cũng không cần phải đoán mò là ai đâu, hai ngày nay tôi không phải đi làm, tôi và cậu ở đây chờ, nếu như bọn chúng dám đến thì bắt lại hỏi một chút là biết ngay thôi mà.”
Phương Bác gật gật đầu, mỉm cười nói: “Có anh Sách ở đây thì em yên tâm rồi, đợi làm rõ rốt cuộc là ai muốn gây bất lợi cho em, anh đây đánh gãy tay người đó!”.
Tiêu Sách mỉm cười, không tiếp tục suy nghĩ nhiều nữa.
“Lần trước tôi để cậu xem những cuốn sách kia, cậu xem thế nào rồi?” Tiêu Sách nói sang chuyện khác.
Phương Bác nghe vậy, nhất thời than khóc nói: “Anh Sách, anh còn không biết em sao? Nếu em có bản lĩnh xem hiểu được thì em đã không ở chỗ này rồi? Em đã rất cố gắng để đọc nhưng hầu như là không hiểu gì cả. Em cảm thấy, em căn bản là không phù hợp với việc này...”
Tiêu Sách lắc lắc đầu, cũng biết quả thực là hơi làm khó Phương Bác rồi.
Thực tế đâu chỉ có Phương Bác cho dù là Tiêu Sách nhìn những thuật ngữ chuyên ngành tài chính đó cũng sẽ nhức đầu, cho nên anh mới nghĩ đến giao chuyện này cho Phương Bác.
Nhưng mà rõ ràng, Phương Bác cũng rất đau đầu.
May mà, Tiêu Sách còn có Trầm ĩ, anh nói: “Cậu đừng lo lắng, có thể xem hiểu được thì xem, xem không hiểu cũng không sao. Khoảng thời gian này tôi sẽ tìm một chuyên gia có kinh nghiệm dẫn dắt cậu. Nhưng lý thuyết trong sách này không phải chỉ xem hiểu là được mà kinh nghiệm còn quan trọng hơn, nếu không tại sao có nhiều doanh nhân tư nhân không có trình độ văn hóa nhưng vẫn thành công như vậy?”
Phương Bác nghe thấy vậy, lập tức cười mỉm nói: “Anh Sách, nghe thú vị thật đấy! Đến lúc đó anh tìm cho em một người đẹp toàn năng, có chuyện gì cũng thư ký làm không có gì cũng thư ký, ha ha...”
Nếu như cậu không sợ bạn gái Linh tinh của cậu vác dao đến chém thì đến lúc đó cứ thử làm xằng bậy xem.” Tiêu Sách mỉm cười nói.
Phương Bác lập tức cười lên nói: “Chắc chắn không thể, Linh Linh nhà em là dịu dàng nhất trên đời này cô ấy chính là người dịu dàng nhất, sao có thể chém em được chứ.”
“Dịu dàng sao?” Tiêu Sách cười nhạt, không nói gì thêm.
Trên thực tế, Tiêu Sách vẫn luôn có một bí mật, hoặc là nói đã có suy đoán trong lòng nhưng không nói cho Phương Bác biết.
Đó chính là Linh Linh bạn gái của Phương Bác, có thể không đơn giản, ít nhất cũng không đơn giản như Phương Bác biết, cô ấy có lẽ là một người phụ nữ có bí mật!
Mà sở dĩ Tiêu Sách có phỏng đoán như vậy là bởi vì vết sẹo để lại trên khuôn mặt ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô ấy trông giống như là vết sẹo do bị bỏng để lại.
Từ lúc Lâm Vân xuất hiện tới giờ, ngoại trừ lúc mới đầu có tý kiêu ngạo ra thì chưa từng làm ra chuyện gì khiến Tiêu Sách thấy khó chịu cả, ngược lại thái độ khá là mềm mỏng với sự biến đổi của anh, cho nên Tiêu Sách cũng chấp nhận nể mặt ông ta. Nếu không thì Tiêu Sách nhất định sẽ không phải là kiểu người giữ lời hứa như mình đã nói thế này đâu.
Thêm nữa cũng là vì thân phận của Lâm Vân. Tiêu Sách cảm thấy nếu mình có thể duy trì được mối quan hệ với người này thì sẽ có lợi cho anh.
Cho nên, anh lại mở miệng nói tiếp: "Đại ca Lâm, tôi biết là chỉ nói thôi thì không thể nào tin được, hiện tại người bệnh đang ở đâu, có thể đưa tôi đi xem thử không?"
Lâm Vân nghe thế lập tức vui vẻ nói: "Không! Không phải đại ca không tin em trai Tiêu Sách, chỉ là thấy cậu còn trẻ thế lại có bản lĩnh như vậy khiến đại ca hơi ngạc nhiên thôi. Tôi dắt em trai tới xem thử cho ông cụ, ông cụ hiện tại cuối cùng cũng có thể được cứu rồi."
Nói xong, Lâm Vân cũng không chậm trễ nữa bèn dắt Tiêu Sách cùng Lâm Bán Thanh tới phòng chăm sóc đặc biệt.
Được Lâm Vân dặn dò nên lúc này không có ai tới gần phòng bệnh cả, Tiêu Sách nhìn ông cụ ít nhất đã hơn bảy mươi tuổi, mặt đầy đốm đồi mồi đang nằm trên giường bệnh kia, lập tức thoáng chau mày.
Tình trạng của ông cụ này khá giống với bố Trầm, nhưng mà trạng thái cơ thể của ông cụ có thể nói là nặng hơn bố Trầm nhiều.
Nhưng mà, chuyện này cũng không làm khó được Tiêu Sách.
Tiêu Sách cảm nhận tình hình người già một chút, lập tức đứng dậy nói: "Đại ca Lâm, nếu như anh tin tưởng tôi thì tạm thời ra ngoài đi, tình hình của ông cụ không được lạc quan, tôi nhất định phải lập tức điều trị cho ông ấy, nếu không sẽ rất phiền phức. Nhưng mà, lúc tôi trị liệu không được có ai khác ở bên cạnh."
Lâm Vân nghe xong lập tức đáp: "Được! Em trai có cần gì cứ việc nói, chúng tôi chờ ở bên ngoài cửa."
"Không cần, đừng để cho ai tới quấy rầy là được rồi." Tiêu Sách điềm đạm nói.
Lâm Vân không nói gì thêm, chỉ là có hơi tò mò. Lâm Bán Thanh dường như muốn ở lại trong phòng bệnh, sau khi trở ra lại khẩn trương đứng đợi bên ngoài.
"Bố? Bố tin lời anh ta? Lỡ như anh ta gây trở ngại cho ông cụ, vậy nhà họ Lâm chúng ta gặp phiền phức lớn rồi."
Lâm Bán Thanh đột ngột lên tiếng nói.
Lâm Vân nghe thế chỉ lắc đầu đáp: "Không thể không tin, tình hình của ông cụ không thể tiếp tục kéo dài được nữa. Mà cậu ta, là hy vọng duy nhất! Hơn nữa, không chỉ có bố tin cậu ta, Bán Thanh cũng không phải là tin cậu ta đó sao? Nếu không với tính cách của con, đã không tin cậu ta thì cho dù có trâu bò vào kéo cũng không thể mang con ra được."
Lâm Bán Thanh nghe thế khẽ nhướng mày, lạnh nhạt nói: "Anh ta không có ý muốn giết chóc."
Lâm Vân gật đầu cười: "Đợi xem đi! Là phúc thì không phải họa, mà đã là họa thì sẽ không tránh khỏi. Nếu như ông trời muốn diệt trừ nhà họ Lâm của
mình thì cũng không tránh được, chí ít thì Bán Thanh là con còn có đường lui. Nhưng nếu Tiêu Sách thật sự chữa hết bệnh cho công cụ, vậy nhà họ Lâm của chúng ta không sụp đổ nữa rồi, cậu ta cũng là người có ơn rất lớn với nhà họ Lâm chúng ta."
"Hiện tại con cũng rất tò rốt cuộc là anh ta là từ đầu chui ra. Vừa nãy tiểu Thật ra tay với anh ta, mặc dù là sơ suất khinh địch, nhưng mà anh ta có thể phản đòn của tiểu Thất chỉ trong chớp nhoáng, điều này chứng tỏ thực lực không đơn giản.
Toàn bộ thành phố Giang Lăng này rất ít người có thể làm được như thế, một người là Trần Tử ở bên cạnh Tào Quân, một người là Ảnh Tử ở bên cạnh Lý Tuyết Nhi, một người là Hàn Tô bên cạnh của bố, chỉ e là khó tìm được người thứ tư.
Lâm Bán Thanh nói xong, Lâm Vân lập tức thất thần, trầm ngâm suy nghĩ.
Một lúc sau, ông ta mới mở miệng nói: "Cho dù như thế nào thì cậu ta không phải là địch, cũng không phải người bên kia. Tuổi tác của hai đứa cũng không chênh lệch lắm, chính là có thể tiếp xúc nhiều hơn một chút. Dựa vào trí thông minh của Ban Thanh thì bố tin là nhất định có thể nhanh chóng trai ra được chuyện bên trong, nhưng mà nhớ kỹ, không thể tùy tiện lật mặt với
cậu ta."
Lâm Bán Thanh nghe thế, khẽ nhếch môi đáp: "Con đang có dự định như thế..."
Có Lâm Vân ở đây, tất cả các cuộc kiểm tra đều được bật đèn xanh, rất nhanh ông ta đã nhận được kết quả kiểm tra rồi.
“Thật kỳ lạ, khối máu đông trong đầu ông cụ ít nhất đã tan bớt một nửa rồi! Hơn nữa còn tránh khỏi vùng chèn lên dây thần kinh, rốt cuộc là làm sao lại được như vậy nhỉ? Với tình hình này, cho dù không tiến hành phẫu thuật thì chỉ cần ý chí của ông cụ đủ mạnh, có khả năng sẽ tỉnh lại được!”
Viện trưởng Lưu nhìn kết quả kiểm tra, kinh ngạc nói.
Ông ta rất muốn Lâm Vân nói cho ông ta biết rốt cuộc là ai làm tất cả những điều này nhưng Lâm Vân sau khi nghe xong phân tích của ông ta, sắc mặt lộ ra vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng, hoàn toàn không có ý nói cho ông ta biết.
Ông ta cũng không nhiều lời, trực tiếp rời khỏi phòng làm việc của viện trưởng Lưu, trở lại phòng bệnh chăm sóc đặc biệt.
Vẻ mặt vui mừng, ông ta trực tiếp nắm lấy tay của Tiêu Sách, kích động nói: “Em trai Tiêu Sách! Cậu đúng là giỏi quá, ông cụ thật sự có chuyển biến tốt đẹp rồi, đến viện trưởng Lưu cũng cảm thấy đây là kỳ tích đấy!”
Tiêu Sách cười nhạt, nói: “Lâm đại ca, đừng vui mừng quá sớm, bệnh tình của ông cụ mặc dù có chuyển biến tốt, nhưng cơ thể của ông quả thực rất yếu, giống như đèn dầu cạn dầu rồi. Cho dù trong đầu không có máu bầm, sức khỏe cơ thể vẫn rất quan trọng, giai đoạn này xảy ra vấn đề gì cũng rất khó nói.”
Lâm Vân nghe vậy, nhất thời ngây người, sau đó không khỏi thở dài một tiếng.
Tiêu Sách cười nhạt, chuyển đề tài nói: “Nhưng mà Lâm đại ca cũng không cần lo lắng quá đâu, cách điều trị của tôi không chỉ làm tan khối máu đông trong đầu ông cụ, mà còn có thể bồi dưỡng các cơ quan khác trong cơ thể ông cụ nữa. Đợi qua mấy ngày nữa tôi lại đến, đại khái sau ba bốn lần thì ông cụ không những có thể tỉnh lại mà cơ thể cũng có thể hồi phục hơn rất nhiều, ít nhất sống thêm mấy năm nữa cũng không có vấn đề gì.”
Lâm Vân nghe vậy, trong nháy mắt lại lộ ra vẻ kinh ngạc vui mừng, nắm lấy tay Tiêu Sách lần nữa.
Ông ta kích động nói: “Em trai Tiêu Sách, ông cụ giao cho cậu, nếu như ông cụ thật sự có thể tỉnh lại hơn nữa cơ thể hồi phục thì sau này cậu chính là người có ơn lớn với nhà họ Lâm tôi, là anh em thân thiết của Lâm Vân tôi!”
Tiêu Sách nghe thấy vậy, không khỏi sờ sờ mũi, nhìn Lâm Bán Thanh ở bên cạnh.
“Mặc dù em trai Tiêu Sách quen biết với con gái tôi nhưng đại ca vẫn muốn giới thiệu với cậu một chút. Đây là con gái của tôi, tên là Lâm Bán Thanh. Đứa con gái này được mẹ chiều hư cho nên tính tình không được tốt lắm, nhưng tôi thấy tuổi của hai người chênh lệch không nhiều, sau này có thể qua lại với nhau nhiều hơn. Sau này tôi có thể khá bận rộn, lúc cậu chữa trị cho ông cụ có thể tìm Bán Thanh để con bé dẫn đường, con bé sẽ thu xếp mọi chuyện.”
Tiêu Sách nghe thấy vậy có chút kinh ngạc, Lâm Vân giới thiệu con gái của mình cho anh là có ý gì chứ?
Không phải là thấy anh anh tuấn tài giỏi nên muốn tác hợp cho hai người họ đấy chứ?
Nhưng từ chuyện lần trước xem ra Lâm Bán Thanh không nghe lời của Lâm Vân, chỉ e Lâm Bán Thanh cũng không phải là người Lâm Vân có thể làm mối được, điều này là có ý gì chứ?
Lâm Bán Thanh mặc dù hơi lạnh lùng nhưng quả thực rất xinh đẹp, là một trong bốn người đẹp của Giang Lăng.
Có cơ hội có thể tiếp xúc với người đẹp của Giang Lăng, đương nhiên Tiêu Sách cũng không từ chối, nếu như nói với Cổ Minh, Phương Bác, anh và Lâm Bán Thanh một trong bốn người đẹp của Giang Lăng là bạn bè chỉ sợ họ sẽ hâm mộ chết mất. Kể ra đây cũng ra chuyện rất đẹp mắt mà có người đàn ông nào không có lòng hư vinh chứ, Tiêu Sách cũng không phải là ngoại lệ.
Anh nhất thời mỉm cười nói: “Đại ca quá khiêm tốn rồi, cũng chỉ có người như anh mới có thể nuôi dưỡng được một cô con gái vừa xinh đẹp vừa xuất sắc như cô Bán Thanh.”
Cái gọi là vươn tay không đánh vào khuôn mặt tươi cười, câu nói lấy lòng này của Tiêu Sách bất luận là Lâm Vân hay Lâm Bán Thanh nghe thấy cũng cảm thấy rất thoải mái.
Cho dù hoa khôi Lâm Bán Thanh lạnh lùng thường được rất nhiều người gọi là “tôm hùm nhở” lúc này cũng nhìn Tiêu Sách mỉm cười.
Cô ấy mở miệng nói: “So với anh Tiêu Sách thì tôi vẫn chưa được xem là xuất sắc đâu.”
“Cô Bán Thanh quá khiêm tốn rồi.”
“Được rồi, người trẻ tuổi các cậu nói chuyện đi, tôi quay lại xem ông cụ thể nào đã, sau đó còn có việc bận nữa, em trai Tiêu Sách ông cụ phải dựa phải cậu rồi.”
“Lâm đại ca yên tâm.”
Sau khi Lâm Vân rời đi, hành lang ngoài phòng bệnh chỉ còn lại Tiêu Sách và Lâm Bán Thanh, mặc dù trước đó hai người nịnh bợ lẫn nhau nhưng Lâm Vân vừa đi, cả hai nhất thời rơi vào trầm mặc lúng túng.
Mà đến lúc này, Tiêu Sách mới hiểu, cảm giác ở chung với một núi băng thực sự rốt cuộc là như thế nào.
Quả thực là không cần điều hòa, cũng có thể lạnh thấu tim!
Mà núi băng này lại xinh đẹp như vậy làm hại anh không nỡ rời đi.
“Cô Bán Thanh...”
“Anh Tiêu Sách lớn hơn tôi mấy tuổi, gọi tôi là Bán Thanh được rồi.” Lâm Bán Thanh bình tĩnh nói. Giọng nói của cô ấy vẫn luôn nhẹ nhàng, không giống như vẻ ngoài và khí chất của cô ấy.
Mà lúc cô ấy mở miệng nói chuyện, khí chất lạnh lùng giống như đã biến mất đi rất nhiều.
“Long Thất bên cạnh tôi, mặc dù không được xem là cao thủ có trình độ cao nhất nhưng người có thể đánh bại cô ấy ở thành phố Giang Lăng này cũng không nhiều. Mà Tiêu Sách anh lại dễ dàng khống chế được cô ấy, sức mạnh như vậy quả thực là khiến Bán Thanh rất kinh ngạc. Không biết trước kia anh Tiêu Sách làm gì? Trước đó Bán Thanh vậy mà lại chưa bao giờ nghe nói tới anh.”
Tiêu Sách nghe vậy, nhất thời nhíu mày, cảm thấy Lâm Bán Thanh này đang muốn thăm dò anh.
Anh cười nhạt nói: “Bên cạnh Bán Thanh có vệ sĩ lợi hại như vậy, tôi cũng đã nghe qua rồi mà sở dĩ tôi có thể khống chế được cô ấy, chẳng qua là bởi vì cô ấy sơ suất mà thôi. Nếu như còn có lần nữa thì tôi còn lâu mới có thể trở thành đối thủ của cô ấy. Mà tôi, cũng chỉ là đi bộ đội mấy năm thôi, không có gì đáng nhắc tới cả”.
“Thật sao?”
“Đương nhiên.”
Hai người Tiêu Sách và Lâm Bán Thanh anh một lời cô một câu, mặc dù trông thì bầu không khí không tồi nhưng thực ra là Lâm Bán Thanh vẫn luôn thăm dò anh.
Tiêu Sách đột nhiên nói: “Bán Thanh, tôi còn có việc bận, không làm phiền cô nữa, lần sau lúc tôi điều trị cho ông cụ chúng ta lại liên lạc nhé.”
Thấy Tiêu Sách phải đi, Lâm Bán Thanh do dự một chút, vẫn gật gật đầu, nói: “Được! Nếu như có chuyện gì, tôi sẽ liên hệ với anh Tiêu Sách.”
“Tạm biệt.”
Nói xong, Tiêu Sách trực tiếp rời đi.
Lúc này Tiêu Sách mới lờ mờ hiểu ra, sở dĩ Lâm Vân giới thiệu cho Lâm Bán Thanh quen biết với anh không phải là để tác hợp cho hai người bọn họ mà là Lâm Bán Thanh đã bắt đầu hứng thú đến anh.
Loại hứng thú này, không phải là hứng thú hấp dẫn nhau giữa nam và nữ.
Mà là Lâm Bán Thanh bắt đầu có sự hứng thú đối với thực lực, bản lĩnh của anh.
Tiêu Sách không muốn tiết lộ chuyện của mình cho Lâm Bán Thanh, anh có hơi nhìn không thấy người phụ nữ này, cho nên trong lòng đã có chủ ý, sau này phải ít tiếp xúc với Lâm Bán Thanh đi.
Sau đó, Tiêu Sách đến thăm bố mẹ của Trầm Y, vết thương của hai người bọn họ đã được xử lý, may mà không có gì đáng ngại cả.
Sau khi xác định bọn họ không có chuyện gì cả, Tiêu Sách cũng không làm phiền họ nữa, dù sao bố Trầm vừa tỉnh, người trong nhà còn có nhiều chuyện muốn nói, cho nên anh trực tiếp rời khỏi bệnh viện Nhân dân.
Mấy ngày tiếp theo, Cao Cấn Băng luôn bận rộn ở trong phòng thí nghiệm nên không về biệt thự ở, cho nên mấy ngày tiếp theo Tiêu Sách cũng không cần đi làm, giống như được nghỉ phép.
Anh suy nghĩ một chút, trực tiếp trở về thôn Hà Bá.
“Anh Sách, anh quay về rồi.” Phương Bác nhìn thấy Tiêu Sách, cực kỳ vui
mừng: “Nhanh nói cho em biết, cảm giác sống chung với Cao Cấn Băng như thế nào? Có phải là rất thoải mái không?”
Tiêu Sách nghe vậy, mỉm cười nói: “Thoải mái? Đúng là xinh đẹp thật nhưng quá lạnh lùng, không có cảm giác gì cả, nhưng mà so với Lâm Bán Thanh thì lại tốt hơn nhiều.”
“Anh đừng có mà khoác lác, Lâm Bán Thanh sao, nói như anh Sách quen biết Lâm Bán Thanh vậy.”
Tiêu Sách cười nhạt, không giải thích gì, mở miệng hỏi: “Minh đâu?”
Anh mở miệng nói: “Liên lạc với Minh đi, đợi cậu ấy đàm phán xong thì chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm, bàn về kế hoạch tiếp theo!”
Lúc này trong thẻ của Tiêu Sách cũng đã có tám mươi vạn rồi, kế hoạch của anh cũng có thể hơi thay đổi một chút, đẩy nhanh tiến độ, những việc này đều cần Phương Bác và Cố Minh thực hiện.
Phương Bác gật gật đầu, gửi tin nhắn cho Cố Minh, nhìn Tiêu Sách có lời muốn nói nhưng lại thôi.
Tiêu Sách lập tức nói: “Sao thế? Tiểu Bác, có phải là có chuyện gì rồi không?”.
Phương Bác nói: “Anh Sách, thực ra có chuyện muốn nói với anh, hai ngày nay em vẫn luôn cảm thấy, có người đang theo dõi em, giống như muốn làm gì em...”
Tiêu Sách nghe vậy, nhíu nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Phương Bác suy nghĩ một chút, nói: “Lần trước em đã nói với anh, có một đám người chặn đường em và Cố Minh, chỉ là bọn em xem xét tình hình rồi nhanh chóng chuồn đi. Mà lần này, em phát hiện bọn chúng bám đuôi đến gần nhà em, cho nên em không dám về nhà, phải ở trong phòng trọ của Linh Linh.”
Tiêu Sách nghe thấy vậy, nhất thời rơi vào trầm tư.
Một lúc sau, anh nói: “Cũng không cần phải đoán mò là ai đâu, hai ngày nay tôi không phải đi làm, tôi và cậu ở đây chờ, nếu như bọn chúng dám đến thì bắt lại hỏi một chút là biết ngay thôi mà.”
Phương Bác gật gật đầu, mỉm cười nói: “Có anh Sách ở đây thì em yên tâm rồi, đợi làm rõ rốt cuộc là ai muốn gây bất lợi cho em, anh đây đánh gãy tay người đó!”.
Tiêu Sách mỉm cười, không tiếp tục suy nghĩ nhiều nữa.
“Lần trước tôi để cậu xem những cuốn sách kia, cậu xem thế nào rồi?” Tiêu Sách nói sang chuyện khác.
Phương Bác nghe vậy, nhất thời than khóc nói: “Anh Sách, anh còn không biết em sao? Nếu em có bản lĩnh xem hiểu được thì em đã không ở chỗ này rồi? Em đã rất cố gắng để đọc nhưng hầu như là không hiểu gì cả. Em cảm thấy, em căn bản là không phù hợp với việc này...”
Tiêu Sách lắc lắc đầu, cũng biết quả thực là hơi làm khó Phương Bác rồi.
Thực tế đâu chỉ có Phương Bác cho dù là Tiêu Sách nhìn những thuật ngữ chuyên ngành tài chính đó cũng sẽ nhức đầu, cho nên anh mới nghĩ đến giao chuyện này cho Phương Bác.
Nhưng mà rõ ràng, Phương Bác cũng rất đau đầu.
May mà, Tiêu Sách còn có Trầm ĩ, anh nói: “Cậu đừng lo lắng, có thể xem hiểu được thì xem, xem không hiểu cũng không sao. Khoảng thời gian này tôi sẽ tìm một chuyên gia có kinh nghiệm dẫn dắt cậu. Nhưng lý thuyết trong sách này không phải chỉ xem hiểu là được mà kinh nghiệm còn quan trọng hơn, nếu không tại sao có nhiều doanh nhân tư nhân không có trình độ văn hóa nhưng vẫn thành công như vậy?”
Phương Bác nghe thấy vậy, lập tức cười mỉm nói: “Anh Sách, nghe thú vị thật đấy! Đến lúc đó anh tìm cho em một người đẹp toàn năng, có chuyện gì cũng thư ký làm không có gì cũng thư ký, ha ha...”
Nếu như cậu không sợ bạn gái Linh tinh của cậu vác dao đến chém thì đến lúc đó cứ thử làm xằng bậy xem.” Tiêu Sách mỉm cười nói.
Phương Bác lập tức cười lên nói: “Chắc chắn không thể, Linh Linh nhà em là dịu dàng nhất trên đời này cô ấy chính là người dịu dàng nhất, sao có thể chém em được chứ.”
“Dịu dàng sao?” Tiêu Sách cười nhạt, không nói gì thêm.
Trên thực tế, Tiêu Sách vẫn luôn có một bí mật, hoặc là nói đã có suy đoán trong lòng nhưng không nói cho Phương Bác biết.
Đó chính là Linh Linh bạn gái của Phương Bác, có thể không đơn giản, ít nhất cũng không đơn giản như Phương Bác biết, cô ấy có lẽ là một người phụ nữ có bí mật!
Mà sở dĩ Tiêu Sách có phỏng đoán như vậy là bởi vì vết sẹo để lại trên khuôn mặt ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô ấy trông giống như là vết sẹo do bị bỏng để lại.
Bình luận facebook