Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 133-138
Phương Bác và Cố Minh nghe xong, lập tức cảm thấy nghi ngờ nhìn Tiêu Sách.
Phương Bác gãi đầu, không tin hỏi: "Anh Sách, anh có thể nói cho bọn em biết, số dép lê anh muốn tìm người sản xuất hộ này, đã tìm được người mua rồi đúng không? Nếu như đúng, vậy thì đừng ra vẻ thần bí nữa, mau nói cho bọn em biết đi, để bọn em yên tâm, nếu không thì em sẽ luôn cảm thấy lo sợ trong lòng"
Tiêu Sách thản nhiên cười đáp: "Được thôi, thật ra các cậu không hỏi, tôi cũng chuẩn bị nói Với các cậu rồi, cậu đoán đúng lắm, năm mươi vạn đôi dép lê này, quả thật tôi đã tìm được người mua rồi, vì vậy các cậu chỉ cần lo chuyện lấy được hợp đồng, mau chóng sản xuất, phụ trách giám sát sản xuất là được rồi."
Tiêu Sách nói xong, Phương Bác thấy phấn chấn hơn, vội vàng hỏi tới: "Tiêu Sách, người mua là ai? Chuyện tốt như vậy, sao anh không nói sớm chứ, làm em thấp thỏm mấy ngày liền!"
Cổ Minh cũng tò mò nhìn Tiêu Sách, vẻ mặt cũng hơi hồi hộp.
Bởi vì cậu rất rõ, sau khi sản xuất lô dép lê này ra có thể bán được hay không, có thể kiếm tiền được hay không, có liên quan đến việc cậu có thể lấy lại được vị trí mình từng có hay không.
Mọi chuyện lúc bắt đầu đều rất khó khăn, nếu lần đầu ba người họ hợp tác đã có thể kiếm được tiền, có được bước khởi đầu, vậy thì sau này sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Tiêu Sách thấy vẻ mặt tò mò của hai người thì đã biết rằng, nếu hôm nay anh không nói ra hết, sợ là hai người họ đến tối cũng không ngủ ngon được.
Anh suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Chuyện này phải nói từ hai năm về trước!"
"Hai năm trước, tôi nhận lệnh một mình đến Châu Phi chấp hành nhiệm vụ, sau khi nhiệm vụ thành công, tôi bị quân đội của kẻ địch truy đuổi, bị dồn vào sâu trong rừng nguyên sinh, nhưng vừa may gặp được một bộ lạc ở ẩn ít người biết đến ở Châu Phi... bộ lạc Địch Duy, lúc đó bộ lạc Địch Duy đang xảy ra một vụ bạo loạn, một cuộc khởi nghĩa vũ trang của phái cải cách muốn lật đổ tù trưởng cũ, hai bên đánh nhau hai tháng, thương vong nặng nề."
"Bộ lạc Địch Duy thời trung cổ giai đoạn đầu đã bắt đầu ở ẩn trong vùng núi này, sống cuộc sống ăn lông ở lỗ, bọn họ cắt đứt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, không mặc quần áo, không mang giày, không có điện thoại, không có ti vi, tóm lại không có bất kỳ thiết bị điện tử nào, ngoại trừ săn bắt ra, bọn họ không có bất kỳ hoạt động giải trí nào."
“Mấy đời của họ đều như vậy, không ai cảm thấy cách sống như vậy có vấn đề, nhưng mười
mấy năm trước, một đứa trẻ của bộ lạc vô tình đi ra khỏi rừng núi, được mở mang kiến thức về cách sống muôn màu muôn vẻ ở thế giới bên ngoài... cậu bé quay về bộ lạc, định thuyết phục tù trưởng bước ra khỏi rừng núi, bắt đầu liên hệ với thế giới bên ngoài, sống cuộc sống của người hiện đại, cậu bé miêu tả cuộc sống của người hiện đại rất tươi đẹp, nhưng lại bị tù trưởng từ chối và trách phạt."
"Người trẻ tuổi này không vì thế mà bỏ cuộc, cậu ta thử thuyết phục những người khác đi theo bước chân của mình, những miêu tả về vẻ đẹp thế giới bên ngoài của cậu ta, quả thật giúp cậu ta nhận được rất nhiều sự ủng hộ, càng ngày càng có nhiều người bắt đầu nảy sinh ảo tưởng về thế giới bên ngoài, muốn bước ra khỏi vùng rừng núi khép kín này..."
"Về sau, ngày càng nhiều người vây quanh người trẻ tuổi này, điều này khiến tù trưởng cảm thấy khó chịu, ông ta ra lệnh treo cổ cậu ta, để tránh những tà thuyết mê hoặc lòng người của cậu ta quấy nhiễu đến an ninh của bộ lạc! Còn cậu ta đương nhiên sẽ không cam lòng bị treo cổ, nhân tình hình lúc đó, cậu ta bắt đầu khởi nghĩa vũ trang, dùng chiêu bài muốn dẫn dắt bộ lạc sống cuộc sống mới để lật đổ tù trưởng cũ.".
"Nhưng suy cho cùng cậu ta phát triển chưa lâu, thế lực không bằng tù trưởng, vì vậy cậu ta đã thua trong cuộc chiến này."
"Nhưng lúc tôi đến đó, cậu ta đang bị người ta truy sát, tôi tiện tay cứu cậu ta, ý định ban đầu chỉ là muốn cậu ta dẫn đường cho tôi, đưa tôi ra khỏi vùng rừng núi đó, nhưng cuối cùng lại bị liên lụy."
"Những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian đó tôi cũng không tiện nói, tóm lại cuối cùng người trẻ tuổi này đã thắng trận, trở thành tù trưởng mới của bộ lạc Địch Duy, còn cậu ta chính là người mua hàng của tôi, cũng coi như tôi có ơn với cậu ta, một năm gần đây cậu ta đã củng cố địa vị của mình, đồng thời phát động người dân bộ lạc sửa đường, trải qua một năm trời ròng rã, bây giờ cuối cùng cũng kết nối được với thế giới bên ngoài, bước tiếp theo chính là buôn bán..."
Tiêu Sách nói xong, Cổ Minh và Phương Bác lập tức nhìn nhau, không nói nên lời.
Bọn họ không ai ngờ được, lô dép lê Tiêu Sách đặt làm lại muốn bán cho một bộ lạc ở ẩn của Châu Phi, người mua lại là một tù trưởng.
Cố Minh nuốt nước miếng hỏi: "Anh Sách, bộ lạc này có bao nhiêu người?"
Tiêu Sách thản nhiên đáp: "Bây giờ có khoảng hai mươi lăm vạn người!"
"Hai mươi lăm vạn? Nhiều như vậy, đây không phải là một nước nhỏ sao, nhiều người như vậy lại ở ẩn trong rừng sâu, không chỉ sinh sống được mà còn không bị người ta phát hiện?"
"Đợi cậu đến nơi đó rồi cậu sẽ biết tại sao bọn họ lại sống được, tại sao không bị người ta phát hiện. Nói thật, nếu không phải bọn họ đã xây đường, tôi cũng không muốn đến đó lần thứ hai, nơi đó quả thật là một thế giới khác biệt." Tiêu Sách thản nhiên nói.
Cố Minh bỗng chốc im lặng, một lát sau, đột nhiên mắt cậu sáng bừng lên: "Anh Sách, nếu anh đã có ơn với tù trưởng, vậy thì sau này bộ lạc Địch Duy buôn bán qua lại với thế giới bên ngoài, chúng ta sẽ là sự lựa chọn đầu tiên đúng không? Chuyện ăn ở đi lại của hai mươi lăm vạn người, sau này chúng ta có thể thầu hết rồi nhỉ?"
Tiêu Sách cười đáp: "Tôi cũng nghĩ như vậy đấy! Vụ mua bán lời nhất trên đời này chính là mua bán độc quyền! Bây giờ bộ lạc Địch Duy không có gì cả, muốn sống cuộc sống của người hiện đại thì bọn họ phải mua mọi thứ! Còn chúng ta nếu có thể cung cấp mọi thứ họ cần, vậy thì sẽ đồng nghĩa với việc độc quyền cả lĩnh vực thương mại của bộ lạc Địch Duy!"
Cố Minh nghe xong bỗng nhiên bắt đầu thèm thuồng, nói thầm: "Hai mươi lăm vạn người, nếu chúng ta lời mỗi người một trăm tệ, vậy tổng cộng sẽ là hai nghìn năm trăm vạn tệ! Nếu chúng ta lời mỗi người một nghìn tệ, vậy tổng cộng sẽ là hai tỷ năm ngàn vạn tệ! Lời được một vạn tệ, vậy chẳng phải.."
Nói xong, Cố Minh lập tức nghẹn họng, ánh mắt sáng quắc.
Lúc này, bộ lạc Địch Duy trong lòng của Cố Minh, quả thật giống như vùng đất trù phú của người trinh nữ chưa được khai phá, bên trong đều là kho báu, chỉ cần lấy ra từ từ là được.
Hơn nữa cũng không ai cướp đoạt được!
Cậu nhìn Tiêu Sách, bỗng nhiên cảm thấy sự lựa chọn của mình lại sáng suốt như thế.
Tiêu Sách lúc này lại không nhịn được giội cho cậu một gáo nước lạnh: "Đừng vui vẻ sớm như vậy, sau này sẽ xảy ra chuyện gì cũng không ai biết chắc được, việc chúng ta cần làm chỉ là mau chóng kiếm trước vài khoản. Còn sau này tù trưởng có muốn cho chúng ta độc quyền thương mại cả bộ lạc của họ hay không, thật sự tôi cũng không chắc..."
Cố Minh chợt ngẩn ra, sau đó gật đầu.
Suy cho cùng, cho dù Tiêu Sách đã cứu tù trưởng, nhưng từ việc tù trưởng khởi nghĩa vũ trang, có thể thấy tù trưởng này chắc chắn không phải là kiểu người cam chịu bình thường, chịu ràng buộc từ người khác.
Sau này bộ lạc Địch Duy tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài, tù trưởng quen biết được nhiều người hơn, cậu ta còn muốn giao việc mua bán cho Tiêu Sách hay không cũng là một chuyện khác.
Nếu chỉ tập trung vào bộ lạc Địch Duy, sợ là sau này sẽ thất bại.
Khi bình tĩnh trở lại, Cố Minh lập tức bắt đầu suy nghĩ tích cực hơn, bỗng nhiên cậu cau mày nói: "Anh Sách, tôi còn có một chuyện! Anh nói bộ lạc Địch Duy đã cắt đứt với thế giới bên ngoài mấy trăm năm, vậy chúng ta mua bán với bọn họ, bọn họ lấy gì trả cho chúng ta? Lẽ nào dùng tiền tệ nội địa của bộ lạc Địch Duy sao? Vậy chúng ta lấy thứ đó thì có ích gì!"
Tiêu Sách thản nhiên cười đáp: "Đương nhiên không phải là tiền tệ nội địa của bộ lạc Địch Duy, mà là dùng vàng để mua bán!"
"Vàng?"
"Tôi đã từng thấy mỏ vàng của Bộ lạc Địch Duy, tù trưởng đã đưa tôi đi đến kho báu của cậu ta, theo tôi thấy, kho báu của cậu ta ít nhất cũng có mấy trăm ký vàng! Giá trị của số vàng này đủ cho chúng ta mua bán với bộ lạc Địch Duy trong thời gian dài, chúng ta chỉ cần sau khi giao dịch xong, mang vàng đi đổi thành vàng thỏi hay nhân dân tệ là được rồi."
Cố Minh lập tức lộ ra vẻ hớn hở, cũng không hỏi gì thêm nữa.
Trên thực tế, Tiêu Sách cũng chưa từng nghĩ sẽ làm ăn với bộ lạc Địch Duy cả đời, anh đã từng tiếp xúc với tù trưởng trẻ tuổi đó, biết được cậu ta có dã tâm rất lớn, cho dù anh có an với người ta, sợ là quan hệ hai bên cũng sẽ không giữ được lâu dài, nhưng chỉ cần buôn bán thành công mấy lần đầu, anh đã đạt được mục đích rồi.
Thứ anh cần chỉ là bước khởi đầu mà thôi!
Sau này cho dù bộ lạc Địch Duy làm ăn với ai, anh cũng sẽ không quan tâm, càng sẽ không đỏ mắt thèm thuồng, bởi vì trong lòng anh còn có chí hướng lớn hơn.
"Anh Sách, đợi sau này tôi có tiền, tôi muốn mua lại căn biệt thự của nhà tôi! Sau đó nói với bố tôi, Cố Minh tôi không làm ông ấy mất mặt! Thứ ông ấy làm mất, tôi sẽ lấy về giúp ông ấy!"
Ba người bước về phía khu nhà ổ chuột, Cố Minh say khướt nói.
Phương Bác cũng cười khanh khách đáp: "Đợi sau này tôi có tiền, tôi sẽ mua ba chiếc, không! Mua mười chiếc xe sang, sưu tập một đoàn xe sang, kéo từng thùng tiền đến nhà Linh Linh, vứt tiền trước mặt bọn họ, sau đó nở mày nở mặt cưới Linh Linh về, khiến bọn họ không dám nói tiếng nào!"
"Ha ha, xem kìa, thằng nhóc cậu có chút tương lai đã biết nghĩ đến Linh Linh nhà cậu rồi!" Cố Minh chế giễu nói.
"Vậy cũng tốt hơn thằng nhóc cậu!"
Tiêu Sách dìu hai người, nghe bọn họ nói chuyện sau khi say, ảo tưởng sau khi có tiền sẽ thế nào, nghe họ khoác lác với nhau, bỗng chốc anh cũng không nhịn được bật cười.
Đột nhiên anh nghĩ, đợi sau khi anh có tiền, anh muốn là gì đầu tiên?
Lúc này, Tiêu Sách bỗng nhớ đến dì Hàn.
Dì Hàn!
Đợi sau khi anh có tiền, việc đầu tiên chính là tìm dì Hàn về, bảo dì ấy đến chia vui với thành công của mình!
Rất nhanh, ba người đã đến khu nhà ố chuột.
"Anh Sách, không thể về được! Có người đang theo dõi gần nhà chúng ta!" Lúc này Phương Bác đột nhiên tỉnh táo hơn, vội vàng nói.
Tiêu Sách thản nhiên đáp: "Tôi biết, tôi đến tìm bọn chúng đây, tôi lại muốn xem thử rốt cuộc là ai, nếu không thì các cậu cũng không thể trốn mãi được."
Dứt lời, anh đã bước đến gần nhà Phương Bác.
Anh đảo mắt nhìn xung quanh, rất ung dung, sau đó phát hiện ngay đầu ngõ trước nhà Phương Bác có một bóng người thập thò lén lút, đang nhìn chằm chằm về phía ba người họ.
Tiêu Sách bỗng nhiên bật cười, để Phương Bác và Cổ Minh dìu nhau, sau đó bước nhanh về phía bóng người đằng kia.
Ban đầu người đó không biết Tiêu Sách đã phát hiện ra cậu ta, và đang đi về hướng cậu ta, nhìn thấy Tiêu Sách đang đi về phía mình, cậu ta chỉ quay đi chỗ, giả vờ như đang làm chuyện khác.
Nhưng rất nhanh cậu ta đã phát hiện ra điều bất ổn.
Lúc Tiêu Sách cách cậu ta ngày càng gần và cười lạnh với cậu ta, cậu ta sững sờ một lúc, sau đó xoay người bỏ chạy, nhưng đáng tiếc là đã muộn.
Lúc này khoảng cách Tiêu Sách cách cậu ta chưa đến năm mét.
Lúc cậu ta mới bắt đầu chạy thì Tiêu Sách đã lao lên với tốc độ cực nhanh tóm lấy cổ áo cậu ta, ngay sau đó bốn chân cậu ta rời khỏi mặt đất, rồi lại nhẹ nhàng ném rơi xuống đất.
Sau khi nhìn thấy người trẻ chỉ tầm hai mươi đổ lại ngã xuống đất, Tiêu Sách lại khom lưng xuống nắm lấy cổ áo cậu ta nhấc lên.
Thanh niên bị ngã nên có chút choáng váng, phải một lúc sau mới lấy lại được tỉnh táo, sau đó vẻ mặt lập tức thay đổi, hung dữ nhìn Tiêu Sách đang nắm cổ áo mình.
Thanh niên tức giận quát lớn: “Con mẹ nó anh là ai? Thả tôi ra!”
Tiêu Sách bình thản nói: “Cậu không nhận ra tôi sao? Điều đó khiến tôi hơi ngạc nhiên, có vẻ như không phải nhắm vào tôi... nhưng mà tôi là ai cậu không cần quan tâm, chỉ cần trả lời một vài câu hỏi của tôi là được rồi.”
Thanh niên nghe thấy vào lập tức thay đổi sắc mặt, giọng lạnh tanh: “Con mẹ nó anh tưởng mình là ai? Tôi dựa vào đâu phải trả lời câu hỏi của anh? Lập tức thả tôi ra, nếu không tôi sẽ giết anh!”
Thanh niên vừa gào thét, vừa bắt đầu vùng vẫy.
Nhưng ở trong tay của Tiêu Sách, sức lực mà cậu ta vùng vẫy chỉ giống như thạch sùng rung cây, căn bản không có gì đáng nói, cho dù có giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay Tiêu Sách.
Chỉ là cậu ta liên tục gào thét khiến cho Tiêu Sách lo lắng sẽ thu hút người khác tới.
Lúc này Tiêu Sách lạnh lùng nói: “Câm miệng cho tôi! Còn dám hét cậu nữa, cậu sẽ mất ngón tay!”
Thanh niên vùng vẫy không thoát ra được nghe thấy vậy thì cười lạnh: “Con mẹ nó anh đang dọa ai vậy? Ông đây chỉ là đang ở đây chơi mà thôi! Thế nào? Không được sao? Đây là đất nhà anh sao? Anh vô duyên vô cớ đánh tôi, ông đây muốn báo cảnh sát! Anh cứ chuẩn bị ngồi tù đi! Còn dám đe dọa tôi! Anh cứ thử động tôi một cái xem? Ông đây lại không... a!”
Thanh niên đang nói một cách kiêu ngạo thì đột nhiên hét lên một tiếng thảm thiết, suýt chút nữa tự cắt đứt lưỡi mình.
Lúc này chỉ thấy Tiêu Sách đang bẻ ngón tay của cậu ta, ngón tay đó đã bị xoắn lại thành hình dạng kỳ dị, xương ngón tay bị bẻ gãy khiến cho thanh niên đau đớn đến toàn thân phát run dữ dội, cả cơ thể co lại, từng đợt run trỗi dậy, con người đã trắng bệch, vừa run rẩy vừa phát ra âm thanh thảm thiết.
Tiêu Sách cười lạnh: “Tính kiên nhẫn của tôi có hạn, cậu còn hét thêm một cầu, ngón tay tiếp theo của cậu sẽ phát ra tiếng giòn tan.”
Nói xong, Tiêu Sách nắm lấy ngón tay thứ hai của cậu ta.
Khoảnh khắc đó thanh niên lập tức tỉnh lại trong cơn đau dữ dội, cậu ta sợ hãi nhìn Tiêu Sách, giống như đang nhìn ác quỷ.
Tiếng kêu thê thảm của cậu ta ngay lập tức đông cứng lại, giống như một con vịt bị mắc ở Cô
Cậu ta chỉ có thể run rẩy và dùng giọng nhỏ nhất để nói: “Đừng... đừng làm vậy, anh trai, tôi không hét nữa, đừng bỏ, đau đau đau đau đau...”
Tiêu Sách cười nhạt, rất thỏa mãn với biểu cảm cảm của thanh niên, sớm biết điều như vậy còn cần phải làm như lúc đầu sao? Tự nhiên mất một ngón tay rồi chịu đau đớn, thật đúng là ngu ngốc!
Anh bình thản nói: “Rất tốt! Nếu như không muốn ngón tay mình phát ra tiếng giòn tan, ngoan ngoãn trả lời vài câu hỏi của tôi, nếu như câu trả lời khiến tôi hài lòng, cậu sẽ được thả sớm, nhưng nếu như tôi không thấy hài lòng, hậu quả tự chịu.”
Sắc mặc thanh niên đột nhiên thay đổi, nhưng vẫn dùng sức gật đầu.
Tiêu Sách không lập tức hỏi, mà là kéo cổ áo cậu ta đi đến chỗ của Triệu Hải và Vương Thông.
Lúc này Triệu Hải và Vương Thông đã gần tỉnh hết rượu khi thấy Tiêu Sách tóm được tên bám đuôi, vội vàng phấn khích ra nghênh đón.
“Hải, là cậu ta sao?” Tiêu Sách hỏi.
Triệu Hải lập tức gật đầu: “Chính xác là cậu ta! Cậu ta cho rằng bản thân đã giấu kín, may là tôi cẩn thận nên đã phát hiện ra vài lầm từ sớm, chính là cậu ta đang theo dõi tôi!”
Tiêu Sách gật đầu: “Đi, về nhà nói!”
Tiêu Sách kéo theo thanh niên, một đám bốn người đi vào nhà của Triệu Hải.
Tiêu Sách vứt thanh niên xuống đất, từ trên cao nhìn xuống thấy thanh niên đang run lẩy bẩy, có lẽ vì đang có hơi rượu trong người mà Triệu Hải nhìn thấy thanh niên thì đột nhiên tức giận.
Triệu Hải đạp một cước lên lưng thanh niên mắng: “Thứ chó má, nói! Ai sai mày đến theo dõi tao? Hai tao đến có nhà cũng không dám về, nếu hôm nay mày không nói, ông đây giết chết mày!”
Nói xong anh ấy lại đạp thanh niên một cước.
Cơ thể thanh niên đã cuộn lại giống hình côn trùng, hai tay ôm lấy đầu, vội vàng hét lớn: “Đừng đánh! Đừng đánh! Các anh nhầm người rồi, các anh bắt nhầm người rồi!”
Triệu Hải nghe thấy vậy cười lạnh hỏi: “Nhầm sao? Ý của mày là, mày không theo dõi tao?”
“Tôi thật sự không theo dõi! Tôi thừa nhận mấy ngày nay có chạm mặt anh vài lần, nhưng thật sự chỉ là trùng hợp, tôi không phải đang theo dõi anh!” Thanh niên khóc nói.
Triệu Hải để người khi nghe thấy vậy, sau đó hừ lạnh một tiếng: “Trùng hợp? Con mẹ nó
mày coi ông là đồ ngốc sao? Mỗi một người ở trong trăm mét quanh biển tạo đều biết, mày không phải người ở đây, lại ngày nào cũng canh chừng trước nhà của tao, tao vừa xuất hiện đã lén quan sát tạo, mày dám nói không theo dõi tạo? Hôm nay đánh chết mày!”
Nói xong Triệu Hải làm động tác muốn đánh tiếp.
Thanh niên vội vã nói: “Thật sự chỉ là trùng hợp! Quả thật tôi không phải người ở đây, nhưng tôi vì tôi nợ tiền cờ bạc nên mới ở đây lánh nạn! Sở dĩ tôi luôn ở dưới nhà anh là bởi vì vị trí đó có tầm nhìn tốt, tôi sợ bọn đòi nợ tìm đến, nên mới ở đó để quan sát..”
“Nói dối! Mày lại tiếp tục nói dối!” Triệu Hải cười lạnh, không thể tin lời cậu ta.
“Tôi không nói dối, tất cả tôi nói đều là sự thật, nếu không cho dù anh đánh chết tôi, tôi cũng chỉ nói thật!” Thanh niên nước mắt nước mũi giàn dụa nói.
Biểu cảm đó, thái độ đó của cậu ta khiến cho Tiêu Sách nhất thời cảm thấy có thể là bọn họ thật sự nhầm rồi.
Lúc này cả người thanh niên bộ dạng đều là chữ oan.
Vương Thông do dự một lúc, vẫn không nhịn được nói: “Hải, có phải chúng ta thật sự nhầm rồi không? Hay là cậu bị đuổi giết đến ảo tưởng rồi? Thật sự không phải cậu ta đang theo dõi cậu?”
“Mẹ nó! Coi ông đây là đồ ngốc mà lừa gạt sao? Con mẹ còn cái gì mà nợ cờ bạc đến lánh nạn? Chỉ là trùng hợp nhìn thấy tao? Coi ông đây là đồ ngốc, ông đánh chết mày!”
Triệu Hải vừa nói vừa đạp lên người thanh niên.
Nhưng thanh niên chỉ biết hét lên rằng mình bị oan, không chịu thừa nhận, dù là bị Triệu Hải đạp, cậu ta cũng chỉ ôm lấy đầu nói mình bị oan.
Một lúc xong Triệu Hải tức đến thở hổn hển, thanh niên cũng bị đạp đến mặt mũi bầm dập.
Lúc này Vương Thông không nhịn được nữa lại nói: “Anh Tiêu, Hải, hay là chúng ta thật sự nhầm rồi? Nếu không miệng thằng nhóc này lại cũng như vậy?”
Tiêu Sách cười nhạt, ngăn Triệu Hải đang thở hổn hển muốn tiếp tục đạp.
Tiêu Sách nói: “Miệng rất cứng phải không? Điều đó chưa chắc đúng, chỉ là Hải chưa dùng đúng phương pháp mà thôi, mức độ ép cung này chỉ là nghiệp dư mà thôi, một người có chút khí phách, cứng rắn không nói là chuyện bình thường, suy nghĩ của Thông cũng chính là thứ mà cậu ta muốn nhìn thấy.”
Nói xong Tiêu Sách nói với Triệu Hải: “Hải, cậu qua đây, tôi dậy cậu chút thủ đoạn ép cung, bảo đảm cho dù trong lòng cậu ta có oan đi chăng nữa, cho dù là người thép cũng phải nói
ra!"
Triệu Hải bất ngờ khi nghe thấy vậy.
Sau đó Tiêu Sách nhẹ giọng nói bên tai Triệu Hải, vừa nói vừa quan sát sắc mặt thanh niên đang ở dưới đất.
Thanh niên sau khi nghe thấy lời nói của Tiêu Sau, sắc mặt rất khó coi, biến đổi thất thường, lúc trắng lúc tím, giống như đang sợ hãi, giống như đang do dự.
Tiêu Sách cười lạnh, nói xong thì vỗ vai Triệu Hải.
Thân là đội trưởng của Trung đội Lang Nha, Tiêu Sách có vô số thủ đoạn tra tấn, cho dù có là chiến binh tinh nhuệ nhất, trả qua các loại huấn luyện đặc biệt, nhưng ở trước mặt Tiêu Sách, Tiêu Sách cũng chắc chắn bắt bọn họ mở miệng!
Hơn nữa, những thủ đoạn đó đối với cơ thể người không có quá nhiều tổn thất, cho dù sau đó khám nghiệm vết thương, cũng chỉ là vết thương nhẹ mà thôi.
Triệu Hải đánh thanh niên, nhìn có vẻ rất dã man, nhưng trên thực tế mức độ đau đó không tính là bao nhiêu, hơn nữa dễ đánh chết người.
Tiêu Sách cũng vì sợ Triệu Hải thật sự đánh chết người, dù sao theo Tiêu Sách thấy, thanh niên này đến cùng cũng chỉ là kẻ bám đuôi, một nhân vật tầm thường mà thôi.
Cái anh cần là thứ đang giấu sau lưng thanh niên, người đã chỉ thị cho cậu ta theo dõi Triệu Hai.
Triệu Hải nhận được lời truyền dạy của Tiêu Sách, khuôn mặt bất ngờ lộ ra biểu cảm muốn thử ngay lập tức, nụ cười xấu xa nhìn thanh niên, chậm rãi bước đến gần cậu ta.
Cậu ta không thể chờ đến lúc có thể thử một chút, phương pháp mà Tiêu Sách có thật sự hữu dụng hay không.
Thanh niên đó thay đổi biểu cảm liên tục, lúc này nhìn thấy Triệu Hải cử như nhìn thấy ác ma, lùi lại phía sau một lúc, tinh thần khủng bố đó giống như đã nghiền nát cậu ta.
“Nhóc con, mày phải cứng rắn hơn chút nữa, kiên trì thêm một thời gian nữa! Yên tâm, bọn tạo không vội, thời gian của bọn tao có cả tối, từ từ chiêu đãi mày!”
Triệu Hải xoa xoa tay tiến đến trước mặt thanh niên.
Thanh niên sợ hãi, sắc mặt biến đổi lớn, khoảnh khắc cánh tay của Triệu Hải rơi trên người cậu ta, cuối cùng cậu ta đã hoàn toàn không chịu được nữa.
“Tôi nói! Tôi nói! Đừng ra tay, tôi nói hết!”
Triệu Hải kinh ngạc, tức giận rút tay về, không vui nói: “Mẹ nó! Ông đây còn chưa động tay”
Tiêu Sách cười lạnh: “Lần sau có cơ hội thì dùng thử, trước tiên hãy hỏi cậu ta, rốt cuộc là ai đã phát cậu ta đến theo dõi cậu, bọn chúng muốn làm gì cậu.”
Triệu Hải gật đầu, sau đó bắt đầu dò hỏi thanh niên đang sụp đổ.
Sau hơn mười phút, bọn họ đã có được toàn bộ những thứ mình muốn, quả nhiên thanh niên đã nhận được mệnh lệnh theo dõi Triệu Hải, Triệu Hải không đổ oan cho cậu ta.
Nhưng thanh niên này, chỉ là một người bình thường.
Cậu ta chỉ nhận mệnh lệnh từ đại ca của mình, để cậu ta theo dõi Triệu Hải, còn về việc đại ca cậu ta muốn làm gì Triệu Hải, cậu ta hoàn toàn không biết.
"Anh hai, những gì nên nói tôi đều nói hết rồi, bây giờ tôi có thể đi được chưa?" Người thanh niên kia nơm nớp lo sợ nói.
Tiêu Sách không trả lời, đưa mắt nhìn về phía Phương Bác, chỉ thấy sắc mặt của người kia đang rất khó coi, hung hăng trừng mắt nhìn người thanh niên, vung tay lên tát gã một cái thật mạnh.
"Mẹ kiếp! Mày nói đại ca của mày là Đằng Phát, anh Phát? Là anh Phát kêu mày tới theo dõi ông mày à? Mày tưởng ông đây là thằng ngu chắc? Tao đập chết mày!"
Phương Bác xông tới muốn ra tay lại bị Tiêu Sách kéo lại.
Tiểu Sách hơi nghi ngờ, mở miệng nói: "Tiểu Bác, lời cậu ta nói có vấn đề gì thế? Đằng Phát là ai?"
Tiêu Sách cảm thấy người thanh niên này không giống như đang nói dối, chí ít thì vẻ mặt đó rất thành thật. Nhưng sau khi Phương Bác nghe được lại lập tức kết luận là người này nói doi.
Tiêu Sách cảm thấy, trong chuyện này có vài điểm mình vẫn chưa được biết.
Lúc này, Phương Bác đang giận đến bốc khói đầu, nghe Tiêu Sách hỏi xong lại đáp: "Anh Sách, thằng nhóc này đang nói dối! Anh Phát cũng giống như anh Pháo Hỏa vậy, đều là một trong những đàn em của ông Triệu. Thằng nhóc này lại nói anh Phát muốn đối phó với em, nhất định là đang muốn gắp lửa bỏ tay người, vu oan hãm hại anh Phát, nó tưởng rằng em ngu lắm!"
Phương Bác gãi đầu, không tin hỏi: "Anh Sách, anh có thể nói cho bọn em biết, số dép lê anh muốn tìm người sản xuất hộ này, đã tìm được người mua rồi đúng không? Nếu như đúng, vậy thì đừng ra vẻ thần bí nữa, mau nói cho bọn em biết đi, để bọn em yên tâm, nếu không thì em sẽ luôn cảm thấy lo sợ trong lòng"
Tiêu Sách thản nhiên cười đáp: "Được thôi, thật ra các cậu không hỏi, tôi cũng chuẩn bị nói Với các cậu rồi, cậu đoán đúng lắm, năm mươi vạn đôi dép lê này, quả thật tôi đã tìm được người mua rồi, vì vậy các cậu chỉ cần lo chuyện lấy được hợp đồng, mau chóng sản xuất, phụ trách giám sát sản xuất là được rồi."
Tiêu Sách nói xong, Phương Bác thấy phấn chấn hơn, vội vàng hỏi tới: "Tiêu Sách, người mua là ai? Chuyện tốt như vậy, sao anh không nói sớm chứ, làm em thấp thỏm mấy ngày liền!"
Cổ Minh cũng tò mò nhìn Tiêu Sách, vẻ mặt cũng hơi hồi hộp.
Bởi vì cậu rất rõ, sau khi sản xuất lô dép lê này ra có thể bán được hay không, có thể kiếm tiền được hay không, có liên quan đến việc cậu có thể lấy lại được vị trí mình từng có hay không.
Mọi chuyện lúc bắt đầu đều rất khó khăn, nếu lần đầu ba người họ hợp tác đã có thể kiếm được tiền, có được bước khởi đầu, vậy thì sau này sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Tiêu Sách thấy vẻ mặt tò mò của hai người thì đã biết rằng, nếu hôm nay anh không nói ra hết, sợ là hai người họ đến tối cũng không ngủ ngon được.
Anh suy nghĩ một lúc rồi đáp: "Chuyện này phải nói từ hai năm về trước!"
"Hai năm trước, tôi nhận lệnh một mình đến Châu Phi chấp hành nhiệm vụ, sau khi nhiệm vụ thành công, tôi bị quân đội của kẻ địch truy đuổi, bị dồn vào sâu trong rừng nguyên sinh, nhưng vừa may gặp được một bộ lạc ở ẩn ít người biết đến ở Châu Phi... bộ lạc Địch Duy, lúc đó bộ lạc Địch Duy đang xảy ra một vụ bạo loạn, một cuộc khởi nghĩa vũ trang của phái cải cách muốn lật đổ tù trưởng cũ, hai bên đánh nhau hai tháng, thương vong nặng nề."
"Bộ lạc Địch Duy thời trung cổ giai đoạn đầu đã bắt đầu ở ẩn trong vùng núi này, sống cuộc sống ăn lông ở lỗ, bọn họ cắt đứt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, không mặc quần áo, không mang giày, không có điện thoại, không có ti vi, tóm lại không có bất kỳ thiết bị điện tử nào, ngoại trừ săn bắt ra, bọn họ không có bất kỳ hoạt động giải trí nào."
“Mấy đời của họ đều như vậy, không ai cảm thấy cách sống như vậy có vấn đề, nhưng mười
mấy năm trước, một đứa trẻ của bộ lạc vô tình đi ra khỏi rừng núi, được mở mang kiến thức về cách sống muôn màu muôn vẻ ở thế giới bên ngoài... cậu bé quay về bộ lạc, định thuyết phục tù trưởng bước ra khỏi rừng núi, bắt đầu liên hệ với thế giới bên ngoài, sống cuộc sống của người hiện đại, cậu bé miêu tả cuộc sống của người hiện đại rất tươi đẹp, nhưng lại bị tù trưởng từ chối và trách phạt."
"Người trẻ tuổi này không vì thế mà bỏ cuộc, cậu ta thử thuyết phục những người khác đi theo bước chân của mình, những miêu tả về vẻ đẹp thế giới bên ngoài của cậu ta, quả thật giúp cậu ta nhận được rất nhiều sự ủng hộ, càng ngày càng có nhiều người bắt đầu nảy sinh ảo tưởng về thế giới bên ngoài, muốn bước ra khỏi vùng rừng núi khép kín này..."
"Về sau, ngày càng nhiều người vây quanh người trẻ tuổi này, điều này khiến tù trưởng cảm thấy khó chịu, ông ta ra lệnh treo cổ cậu ta, để tránh những tà thuyết mê hoặc lòng người của cậu ta quấy nhiễu đến an ninh của bộ lạc! Còn cậu ta đương nhiên sẽ không cam lòng bị treo cổ, nhân tình hình lúc đó, cậu ta bắt đầu khởi nghĩa vũ trang, dùng chiêu bài muốn dẫn dắt bộ lạc sống cuộc sống mới để lật đổ tù trưởng cũ.".
"Nhưng suy cho cùng cậu ta phát triển chưa lâu, thế lực không bằng tù trưởng, vì vậy cậu ta đã thua trong cuộc chiến này."
"Nhưng lúc tôi đến đó, cậu ta đang bị người ta truy sát, tôi tiện tay cứu cậu ta, ý định ban đầu chỉ là muốn cậu ta dẫn đường cho tôi, đưa tôi ra khỏi vùng rừng núi đó, nhưng cuối cùng lại bị liên lụy."
"Những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian đó tôi cũng không tiện nói, tóm lại cuối cùng người trẻ tuổi này đã thắng trận, trở thành tù trưởng mới của bộ lạc Địch Duy, còn cậu ta chính là người mua hàng của tôi, cũng coi như tôi có ơn với cậu ta, một năm gần đây cậu ta đã củng cố địa vị của mình, đồng thời phát động người dân bộ lạc sửa đường, trải qua một năm trời ròng rã, bây giờ cuối cùng cũng kết nối được với thế giới bên ngoài, bước tiếp theo chính là buôn bán..."
Tiêu Sách nói xong, Cổ Minh và Phương Bác lập tức nhìn nhau, không nói nên lời.
Bọn họ không ai ngờ được, lô dép lê Tiêu Sách đặt làm lại muốn bán cho một bộ lạc ở ẩn của Châu Phi, người mua lại là một tù trưởng.
Cố Minh nuốt nước miếng hỏi: "Anh Sách, bộ lạc này có bao nhiêu người?"
Tiêu Sách thản nhiên đáp: "Bây giờ có khoảng hai mươi lăm vạn người!"
"Hai mươi lăm vạn? Nhiều như vậy, đây không phải là một nước nhỏ sao, nhiều người như vậy lại ở ẩn trong rừng sâu, không chỉ sinh sống được mà còn không bị người ta phát hiện?"
"Đợi cậu đến nơi đó rồi cậu sẽ biết tại sao bọn họ lại sống được, tại sao không bị người ta phát hiện. Nói thật, nếu không phải bọn họ đã xây đường, tôi cũng không muốn đến đó lần thứ hai, nơi đó quả thật là một thế giới khác biệt." Tiêu Sách thản nhiên nói.
Cố Minh bỗng chốc im lặng, một lát sau, đột nhiên mắt cậu sáng bừng lên: "Anh Sách, nếu anh đã có ơn với tù trưởng, vậy thì sau này bộ lạc Địch Duy buôn bán qua lại với thế giới bên ngoài, chúng ta sẽ là sự lựa chọn đầu tiên đúng không? Chuyện ăn ở đi lại của hai mươi lăm vạn người, sau này chúng ta có thể thầu hết rồi nhỉ?"
Tiêu Sách cười đáp: "Tôi cũng nghĩ như vậy đấy! Vụ mua bán lời nhất trên đời này chính là mua bán độc quyền! Bây giờ bộ lạc Địch Duy không có gì cả, muốn sống cuộc sống của người hiện đại thì bọn họ phải mua mọi thứ! Còn chúng ta nếu có thể cung cấp mọi thứ họ cần, vậy thì sẽ đồng nghĩa với việc độc quyền cả lĩnh vực thương mại của bộ lạc Địch Duy!"
Cố Minh nghe xong bỗng nhiên bắt đầu thèm thuồng, nói thầm: "Hai mươi lăm vạn người, nếu chúng ta lời mỗi người một trăm tệ, vậy tổng cộng sẽ là hai nghìn năm trăm vạn tệ! Nếu chúng ta lời mỗi người một nghìn tệ, vậy tổng cộng sẽ là hai tỷ năm ngàn vạn tệ! Lời được một vạn tệ, vậy chẳng phải.."
Nói xong, Cố Minh lập tức nghẹn họng, ánh mắt sáng quắc.
Lúc này, bộ lạc Địch Duy trong lòng của Cố Minh, quả thật giống như vùng đất trù phú của người trinh nữ chưa được khai phá, bên trong đều là kho báu, chỉ cần lấy ra từ từ là được.
Hơn nữa cũng không ai cướp đoạt được!
Cậu nhìn Tiêu Sách, bỗng nhiên cảm thấy sự lựa chọn của mình lại sáng suốt như thế.
Tiêu Sách lúc này lại không nhịn được giội cho cậu một gáo nước lạnh: "Đừng vui vẻ sớm như vậy, sau này sẽ xảy ra chuyện gì cũng không ai biết chắc được, việc chúng ta cần làm chỉ là mau chóng kiếm trước vài khoản. Còn sau này tù trưởng có muốn cho chúng ta độc quyền thương mại cả bộ lạc của họ hay không, thật sự tôi cũng không chắc..."
Cố Minh chợt ngẩn ra, sau đó gật đầu.
Suy cho cùng, cho dù Tiêu Sách đã cứu tù trưởng, nhưng từ việc tù trưởng khởi nghĩa vũ trang, có thể thấy tù trưởng này chắc chắn không phải là kiểu người cam chịu bình thường, chịu ràng buộc từ người khác.
Sau này bộ lạc Địch Duy tiếp xúc nhiều với thế giới bên ngoài, tù trưởng quen biết được nhiều người hơn, cậu ta còn muốn giao việc mua bán cho Tiêu Sách hay không cũng là một chuyện khác.
Nếu chỉ tập trung vào bộ lạc Địch Duy, sợ là sau này sẽ thất bại.
Khi bình tĩnh trở lại, Cố Minh lập tức bắt đầu suy nghĩ tích cực hơn, bỗng nhiên cậu cau mày nói: "Anh Sách, tôi còn có một chuyện! Anh nói bộ lạc Địch Duy đã cắt đứt với thế giới bên ngoài mấy trăm năm, vậy chúng ta mua bán với bọn họ, bọn họ lấy gì trả cho chúng ta? Lẽ nào dùng tiền tệ nội địa của bộ lạc Địch Duy sao? Vậy chúng ta lấy thứ đó thì có ích gì!"
Tiêu Sách thản nhiên cười đáp: "Đương nhiên không phải là tiền tệ nội địa của bộ lạc Địch Duy, mà là dùng vàng để mua bán!"
"Vàng?"
"Tôi đã từng thấy mỏ vàng của Bộ lạc Địch Duy, tù trưởng đã đưa tôi đi đến kho báu của cậu ta, theo tôi thấy, kho báu của cậu ta ít nhất cũng có mấy trăm ký vàng! Giá trị của số vàng này đủ cho chúng ta mua bán với bộ lạc Địch Duy trong thời gian dài, chúng ta chỉ cần sau khi giao dịch xong, mang vàng đi đổi thành vàng thỏi hay nhân dân tệ là được rồi."
Cố Minh lập tức lộ ra vẻ hớn hở, cũng không hỏi gì thêm nữa.
Trên thực tế, Tiêu Sách cũng chưa từng nghĩ sẽ làm ăn với bộ lạc Địch Duy cả đời, anh đã từng tiếp xúc với tù trưởng trẻ tuổi đó, biết được cậu ta có dã tâm rất lớn, cho dù anh có an với người ta, sợ là quan hệ hai bên cũng sẽ không giữ được lâu dài, nhưng chỉ cần buôn bán thành công mấy lần đầu, anh đã đạt được mục đích rồi.
Thứ anh cần chỉ là bước khởi đầu mà thôi!
Sau này cho dù bộ lạc Địch Duy làm ăn với ai, anh cũng sẽ không quan tâm, càng sẽ không đỏ mắt thèm thuồng, bởi vì trong lòng anh còn có chí hướng lớn hơn.
"Anh Sách, đợi sau này tôi có tiền, tôi muốn mua lại căn biệt thự của nhà tôi! Sau đó nói với bố tôi, Cố Minh tôi không làm ông ấy mất mặt! Thứ ông ấy làm mất, tôi sẽ lấy về giúp ông ấy!"
Ba người bước về phía khu nhà ổ chuột, Cố Minh say khướt nói.
Phương Bác cũng cười khanh khách đáp: "Đợi sau này tôi có tiền, tôi sẽ mua ba chiếc, không! Mua mười chiếc xe sang, sưu tập một đoàn xe sang, kéo từng thùng tiền đến nhà Linh Linh, vứt tiền trước mặt bọn họ, sau đó nở mày nở mặt cưới Linh Linh về, khiến bọn họ không dám nói tiếng nào!"
"Ha ha, xem kìa, thằng nhóc cậu có chút tương lai đã biết nghĩ đến Linh Linh nhà cậu rồi!" Cố Minh chế giễu nói.
"Vậy cũng tốt hơn thằng nhóc cậu!"
Tiêu Sách dìu hai người, nghe bọn họ nói chuyện sau khi say, ảo tưởng sau khi có tiền sẽ thế nào, nghe họ khoác lác với nhau, bỗng chốc anh cũng không nhịn được bật cười.
Đột nhiên anh nghĩ, đợi sau khi anh có tiền, anh muốn là gì đầu tiên?
Lúc này, Tiêu Sách bỗng nhớ đến dì Hàn.
Dì Hàn!
Đợi sau khi anh có tiền, việc đầu tiên chính là tìm dì Hàn về, bảo dì ấy đến chia vui với thành công của mình!
Rất nhanh, ba người đã đến khu nhà ố chuột.
"Anh Sách, không thể về được! Có người đang theo dõi gần nhà chúng ta!" Lúc này Phương Bác đột nhiên tỉnh táo hơn, vội vàng nói.
Tiêu Sách thản nhiên đáp: "Tôi biết, tôi đến tìm bọn chúng đây, tôi lại muốn xem thử rốt cuộc là ai, nếu không thì các cậu cũng không thể trốn mãi được."
Dứt lời, anh đã bước đến gần nhà Phương Bác.
Anh đảo mắt nhìn xung quanh, rất ung dung, sau đó phát hiện ngay đầu ngõ trước nhà Phương Bác có một bóng người thập thò lén lút, đang nhìn chằm chằm về phía ba người họ.
Tiêu Sách bỗng nhiên bật cười, để Phương Bác và Cổ Minh dìu nhau, sau đó bước nhanh về phía bóng người đằng kia.
Ban đầu người đó không biết Tiêu Sách đã phát hiện ra cậu ta, và đang đi về hướng cậu ta, nhìn thấy Tiêu Sách đang đi về phía mình, cậu ta chỉ quay đi chỗ, giả vờ như đang làm chuyện khác.
Nhưng rất nhanh cậu ta đã phát hiện ra điều bất ổn.
Lúc Tiêu Sách cách cậu ta ngày càng gần và cười lạnh với cậu ta, cậu ta sững sờ một lúc, sau đó xoay người bỏ chạy, nhưng đáng tiếc là đã muộn.
Lúc này khoảng cách Tiêu Sách cách cậu ta chưa đến năm mét.
Lúc cậu ta mới bắt đầu chạy thì Tiêu Sách đã lao lên với tốc độ cực nhanh tóm lấy cổ áo cậu ta, ngay sau đó bốn chân cậu ta rời khỏi mặt đất, rồi lại nhẹ nhàng ném rơi xuống đất.
Sau khi nhìn thấy người trẻ chỉ tầm hai mươi đổ lại ngã xuống đất, Tiêu Sách lại khom lưng xuống nắm lấy cổ áo cậu ta nhấc lên.
Thanh niên bị ngã nên có chút choáng váng, phải một lúc sau mới lấy lại được tỉnh táo, sau đó vẻ mặt lập tức thay đổi, hung dữ nhìn Tiêu Sách đang nắm cổ áo mình.
Thanh niên tức giận quát lớn: “Con mẹ nó anh là ai? Thả tôi ra!”
Tiêu Sách bình thản nói: “Cậu không nhận ra tôi sao? Điều đó khiến tôi hơi ngạc nhiên, có vẻ như không phải nhắm vào tôi... nhưng mà tôi là ai cậu không cần quan tâm, chỉ cần trả lời một vài câu hỏi của tôi là được rồi.”
Thanh niên nghe thấy vào lập tức thay đổi sắc mặt, giọng lạnh tanh: “Con mẹ nó anh tưởng mình là ai? Tôi dựa vào đâu phải trả lời câu hỏi của anh? Lập tức thả tôi ra, nếu không tôi sẽ giết anh!”
Thanh niên vừa gào thét, vừa bắt đầu vùng vẫy.
Nhưng ở trong tay của Tiêu Sách, sức lực mà cậu ta vùng vẫy chỉ giống như thạch sùng rung cây, căn bản không có gì đáng nói, cho dù có giãy giụa thế nào cũng không thể thoát khỏi bàn tay Tiêu Sách.
Chỉ là cậu ta liên tục gào thét khiến cho Tiêu Sách lo lắng sẽ thu hút người khác tới.
Lúc này Tiêu Sách lạnh lùng nói: “Câm miệng cho tôi! Còn dám hét cậu nữa, cậu sẽ mất ngón tay!”
Thanh niên vùng vẫy không thoát ra được nghe thấy vậy thì cười lạnh: “Con mẹ nó anh đang dọa ai vậy? Ông đây chỉ là đang ở đây chơi mà thôi! Thế nào? Không được sao? Đây là đất nhà anh sao? Anh vô duyên vô cớ đánh tôi, ông đây muốn báo cảnh sát! Anh cứ chuẩn bị ngồi tù đi! Còn dám đe dọa tôi! Anh cứ thử động tôi một cái xem? Ông đây lại không... a!”
Thanh niên đang nói một cách kiêu ngạo thì đột nhiên hét lên một tiếng thảm thiết, suýt chút nữa tự cắt đứt lưỡi mình.
Lúc này chỉ thấy Tiêu Sách đang bẻ ngón tay của cậu ta, ngón tay đó đã bị xoắn lại thành hình dạng kỳ dị, xương ngón tay bị bẻ gãy khiến cho thanh niên đau đớn đến toàn thân phát run dữ dội, cả cơ thể co lại, từng đợt run trỗi dậy, con người đã trắng bệch, vừa run rẩy vừa phát ra âm thanh thảm thiết.
Tiêu Sách cười lạnh: “Tính kiên nhẫn của tôi có hạn, cậu còn hét thêm một cầu, ngón tay tiếp theo của cậu sẽ phát ra tiếng giòn tan.”
Nói xong, Tiêu Sách nắm lấy ngón tay thứ hai của cậu ta.
Khoảnh khắc đó thanh niên lập tức tỉnh lại trong cơn đau dữ dội, cậu ta sợ hãi nhìn Tiêu Sách, giống như đang nhìn ác quỷ.
Tiếng kêu thê thảm của cậu ta ngay lập tức đông cứng lại, giống như một con vịt bị mắc ở Cô
Cậu ta chỉ có thể run rẩy và dùng giọng nhỏ nhất để nói: “Đừng... đừng làm vậy, anh trai, tôi không hét nữa, đừng bỏ, đau đau đau đau đau...”
Tiêu Sách cười nhạt, rất thỏa mãn với biểu cảm cảm của thanh niên, sớm biết điều như vậy còn cần phải làm như lúc đầu sao? Tự nhiên mất một ngón tay rồi chịu đau đớn, thật đúng là ngu ngốc!
Anh bình thản nói: “Rất tốt! Nếu như không muốn ngón tay mình phát ra tiếng giòn tan, ngoan ngoãn trả lời vài câu hỏi của tôi, nếu như câu trả lời khiến tôi hài lòng, cậu sẽ được thả sớm, nhưng nếu như tôi không thấy hài lòng, hậu quả tự chịu.”
Sắc mặc thanh niên đột nhiên thay đổi, nhưng vẫn dùng sức gật đầu.
Tiêu Sách không lập tức hỏi, mà là kéo cổ áo cậu ta đi đến chỗ của Triệu Hải và Vương Thông.
Lúc này Triệu Hải và Vương Thông đã gần tỉnh hết rượu khi thấy Tiêu Sách tóm được tên bám đuôi, vội vàng phấn khích ra nghênh đón.
“Hải, là cậu ta sao?” Tiêu Sách hỏi.
Triệu Hải lập tức gật đầu: “Chính xác là cậu ta! Cậu ta cho rằng bản thân đã giấu kín, may là tôi cẩn thận nên đã phát hiện ra vài lầm từ sớm, chính là cậu ta đang theo dõi tôi!”
Tiêu Sách gật đầu: “Đi, về nhà nói!”
Tiêu Sách kéo theo thanh niên, một đám bốn người đi vào nhà của Triệu Hải.
Tiêu Sách vứt thanh niên xuống đất, từ trên cao nhìn xuống thấy thanh niên đang run lẩy bẩy, có lẽ vì đang có hơi rượu trong người mà Triệu Hải nhìn thấy thanh niên thì đột nhiên tức giận.
Triệu Hải đạp một cước lên lưng thanh niên mắng: “Thứ chó má, nói! Ai sai mày đến theo dõi tao? Hai tao đến có nhà cũng không dám về, nếu hôm nay mày không nói, ông đây giết chết mày!”
Nói xong anh ấy lại đạp thanh niên một cước.
Cơ thể thanh niên đã cuộn lại giống hình côn trùng, hai tay ôm lấy đầu, vội vàng hét lớn: “Đừng đánh! Đừng đánh! Các anh nhầm người rồi, các anh bắt nhầm người rồi!”
Triệu Hải nghe thấy vậy cười lạnh hỏi: “Nhầm sao? Ý của mày là, mày không theo dõi tao?”
“Tôi thật sự không theo dõi! Tôi thừa nhận mấy ngày nay có chạm mặt anh vài lần, nhưng thật sự chỉ là trùng hợp, tôi không phải đang theo dõi anh!” Thanh niên khóc nói.
Triệu Hải để người khi nghe thấy vậy, sau đó hừ lạnh một tiếng: “Trùng hợp? Con mẹ nó
mày coi ông là đồ ngốc sao? Mỗi một người ở trong trăm mét quanh biển tạo đều biết, mày không phải người ở đây, lại ngày nào cũng canh chừng trước nhà của tao, tao vừa xuất hiện đã lén quan sát tạo, mày dám nói không theo dõi tạo? Hôm nay đánh chết mày!”
Nói xong Triệu Hải làm động tác muốn đánh tiếp.
Thanh niên vội vã nói: “Thật sự chỉ là trùng hợp! Quả thật tôi không phải người ở đây, nhưng tôi vì tôi nợ tiền cờ bạc nên mới ở đây lánh nạn! Sở dĩ tôi luôn ở dưới nhà anh là bởi vì vị trí đó có tầm nhìn tốt, tôi sợ bọn đòi nợ tìm đến, nên mới ở đó để quan sát..”
“Nói dối! Mày lại tiếp tục nói dối!” Triệu Hải cười lạnh, không thể tin lời cậu ta.
“Tôi không nói dối, tất cả tôi nói đều là sự thật, nếu không cho dù anh đánh chết tôi, tôi cũng chỉ nói thật!” Thanh niên nước mắt nước mũi giàn dụa nói.
Biểu cảm đó, thái độ đó của cậu ta khiến cho Tiêu Sách nhất thời cảm thấy có thể là bọn họ thật sự nhầm rồi.
Lúc này cả người thanh niên bộ dạng đều là chữ oan.
Vương Thông do dự một lúc, vẫn không nhịn được nói: “Hải, có phải chúng ta thật sự nhầm rồi không? Hay là cậu bị đuổi giết đến ảo tưởng rồi? Thật sự không phải cậu ta đang theo dõi cậu?”
“Mẹ nó! Coi ông đây là đồ ngốc mà lừa gạt sao? Con mẹ còn cái gì mà nợ cờ bạc đến lánh nạn? Chỉ là trùng hợp nhìn thấy tao? Coi ông đây là đồ ngốc, ông đánh chết mày!”
Triệu Hải vừa nói vừa đạp lên người thanh niên.
Nhưng thanh niên chỉ biết hét lên rằng mình bị oan, không chịu thừa nhận, dù là bị Triệu Hải đạp, cậu ta cũng chỉ ôm lấy đầu nói mình bị oan.
Một lúc xong Triệu Hải tức đến thở hổn hển, thanh niên cũng bị đạp đến mặt mũi bầm dập.
Lúc này Vương Thông không nhịn được nữa lại nói: “Anh Tiêu, Hải, hay là chúng ta thật sự nhầm rồi? Nếu không miệng thằng nhóc này lại cũng như vậy?”
Tiêu Sách cười nhạt, ngăn Triệu Hải đang thở hổn hển muốn tiếp tục đạp.
Tiêu Sách nói: “Miệng rất cứng phải không? Điều đó chưa chắc đúng, chỉ là Hải chưa dùng đúng phương pháp mà thôi, mức độ ép cung này chỉ là nghiệp dư mà thôi, một người có chút khí phách, cứng rắn không nói là chuyện bình thường, suy nghĩ của Thông cũng chính là thứ mà cậu ta muốn nhìn thấy.”
Nói xong Tiêu Sách nói với Triệu Hải: “Hải, cậu qua đây, tôi dậy cậu chút thủ đoạn ép cung, bảo đảm cho dù trong lòng cậu ta có oan đi chăng nữa, cho dù là người thép cũng phải nói
ra!"
Triệu Hải bất ngờ khi nghe thấy vậy.
Sau đó Tiêu Sách nhẹ giọng nói bên tai Triệu Hải, vừa nói vừa quan sát sắc mặt thanh niên đang ở dưới đất.
Thanh niên sau khi nghe thấy lời nói của Tiêu Sau, sắc mặt rất khó coi, biến đổi thất thường, lúc trắng lúc tím, giống như đang sợ hãi, giống như đang do dự.
Tiêu Sách cười lạnh, nói xong thì vỗ vai Triệu Hải.
Thân là đội trưởng của Trung đội Lang Nha, Tiêu Sách có vô số thủ đoạn tra tấn, cho dù có là chiến binh tinh nhuệ nhất, trả qua các loại huấn luyện đặc biệt, nhưng ở trước mặt Tiêu Sách, Tiêu Sách cũng chắc chắn bắt bọn họ mở miệng!
Hơn nữa, những thủ đoạn đó đối với cơ thể người không có quá nhiều tổn thất, cho dù sau đó khám nghiệm vết thương, cũng chỉ là vết thương nhẹ mà thôi.
Triệu Hải đánh thanh niên, nhìn có vẻ rất dã man, nhưng trên thực tế mức độ đau đó không tính là bao nhiêu, hơn nữa dễ đánh chết người.
Tiêu Sách cũng vì sợ Triệu Hải thật sự đánh chết người, dù sao theo Tiêu Sách thấy, thanh niên này đến cùng cũng chỉ là kẻ bám đuôi, một nhân vật tầm thường mà thôi.
Cái anh cần là thứ đang giấu sau lưng thanh niên, người đã chỉ thị cho cậu ta theo dõi Triệu Hai.
Triệu Hải nhận được lời truyền dạy của Tiêu Sách, khuôn mặt bất ngờ lộ ra biểu cảm muốn thử ngay lập tức, nụ cười xấu xa nhìn thanh niên, chậm rãi bước đến gần cậu ta.
Cậu ta không thể chờ đến lúc có thể thử một chút, phương pháp mà Tiêu Sách có thật sự hữu dụng hay không.
Thanh niên đó thay đổi biểu cảm liên tục, lúc này nhìn thấy Triệu Hải cử như nhìn thấy ác ma, lùi lại phía sau một lúc, tinh thần khủng bố đó giống như đã nghiền nát cậu ta.
“Nhóc con, mày phải cứng rắn hơn chút nữa, kiên trì thêm một thời gian nữa! Yên tâm, bọn tạo không vội, thời gian của bọn tao có cả tối, từ từ chiêu đãi mày!”
Triệu Hải xoa xoa tay tiến đến trước mặt thanh niên.
Thanh niên sợ hãi, sắc mặt biến đổi lớn, khoảnh khắc cánh tay của Triệu Hải rơi trên người cậu ta, cuối cùng cậu ta đã hoàn toàn không chịu được nữa.
“Tôi nói! Tôi nói! Đừng ra tay, tôi nói hết!”
Triệu Hải kinh ngạc, tức giận rút tay về, không vui nói: “Mẹ nó! Ông đây còn chưa động tay”
Tiêu Sách cười lạnh: “Lần sau có cơ hội thì dùng thử, trước tiên hãy hỏi cậu ta, rốt cuộc là ai đã phát cậu ta đến theo dõi cậu, bọn chúng muốn làm gì cậu.”
Triệu Hải gật đầu, sau đó bắt đầu dò hỏi thanh niên đang sụp đổ.
Sau hơn mười phút, bọn họ đã có được toàn bộ những thứ mình muốn, quả nhiên thanh niên đã nhận được mệnh lệnh theo dõi Triệu Hải, Triệu Hải không đổ oan cho cậu ta.
Nhưng thanh niên này, chỉ là một người bình thường.
Cậu ta chỉ nhận mệnh lệnh từ đại ca của mình, để cậu ta theo dõi Triệu Hải, còn về việc đại ca cậu ta muốn làm gì Triệu Hải, cậu ta hoàn toàn không biết.
"Anh hai, những gì nên nói tôi đều nói hết rồi, bây giờ tôi có thể đi được chưa?" Người thanh niên kia nơm nớp lo sợ nói.
Tiêu Sách không trả lời, đưa mắt nhìn về phía Phương Bác, chỉ thấy sắc mặt của người kia đang rất khó coi, hung hăng trừng mắt nhìn người thanh niên, vung tay lên tát gã một cái thật mạnh.
"Mẹ kiếp! Mày nói đại ca của mày là Đằng Phát, anh Phát? Là anh Phát kêu mày tới theo dõi ông mày à? Mày tưởng ông đây là thằng ngu chắc? Tao đập chết mày!"
Phương Bác xông tới muốn ra tay lại bị Tiêu Sách kéo lại.
Tiểu Sách hơi nghi ngờ, mở miệng nói: "Tiểu Bác, lời cậu ta nói có vấn đề gì thế? Đằng Phát là ai?"
Tiêu Sách cảm thấy người thanh niên này không giống như đang nói dối, chí ít thì vẻ mặt đó rất thành thật. Nhưng sau khi Phương Bác nghe được lại lập tức kết luận là người này nói doi.
Tiêu Sách cảm thấy, trong chuyện này có vài điểm mình vẫn chưa được biết.
Lúc này, Phương Bác đang giận đến bốc khói đầu, nghe Tiêu Sách hỏi xong lại đáp: "Anh Sách, thằng nhóc này đang nói dối! Anh Phát cũng giống như anh Pháo Hỏa vậy, đều là một trong những đàn em của ông Triệu. Thằng nhóc này lại nói anh Phát muốn đối phó với em, nhất định là đang muốn gắp lửa bỏ tay người, vu oan hãm hại anh Phát, nó tưởng rằng em ngu lắm!"
Bình luận facebook