• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị - Tiêu Sách (1 Viewer)

  • Chương 131-132

Tiêu Sách đã từng muốn nói chuyện này cho Phương Bác nghe.

Nhưng sau đó phát hiện, tình cảm của Linh Linh và Phương Bác rất tốt, Linh Linh cũng rất chăm sóc Phương Bác, Tiêu Sách lo lắng sau khi anh nói ra sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của hai người.

Cho nên, trong tình huống cảm nhận được Linh Linh không có ý đe dọa uy hiếp Phương Bác nên Tiêu Sách lựa chọn im lặng.


Có lúc không biết được sự thật ngược lại là một loại hạnh phúc.

Giống như Phương Bác lúc này.

Nếu như Linh Linh thật sự là người phụ nữ có chuyện xưa thậm chí còn là một sát thủ hoặc là lính đánh thuê, sau khi Phương Bác biết được thì tình cảm của hai người có thể được như trước hay không cũng rất khó nói.

“Anh Sách, anh đang nghĩ gì vậy?” Phương Bác đột nhiên cắt đứt dòng suy nghĩ của Tiêu Sách.


Tiêu Sách cười nhạt nói: “Không có gì, chỉ là đang nghĩ, đợi đến lúc cậu và Linh Linh kết hôn thì tôi nên tặng cậu quà gì thì tốt hơn đây...”

Phương Bác nghe thấy vậy, đột nhiên nhếch miệng cười.

NCC

“Kết hôn vẫn còn sớm quá, sự nghiệp còn chưa thành công, nào dám bàn đến chuyện kết hôn chứ! Bố mẹ Linh Linh không chỉ yêu cầu hai mươi vạn tiền sính lễ còn muốn em mua nhà ở thành phố Giang Lăng nữa, đến lúc nào em mới mua được chứ!”

Tiêu Sách cười nhạt nói: “Có lẽ, rất nhanh sẽ có thôi... Đúng rồi, cậu gặp bố mẹ của Linh Linh rồi, quê nhà của Linh Linh ở đâu vậy? Trong nhà cô ấy còn có ai không?”

“Quê của Linh Linh là thành phố Vân Quế, gần vùng biên giới Hoa Việt, nơi đó rất nghèo, người dân rất hung hãn, lần trước em đến suýt bị người ta đánh đấy. Đợi lần sau em có tiền sính lễ và nhà lại đến cầu hôn, đến lúc đó anh Sách đi với em, như vậy em mới có cảm giác an toàn.”

“Thành phố Vân Quế, vùng biên giới Hoa Việt..”

Tiêu Sách lẩm bẩm một câu, mỉm cười trả lời: “Được! Lần sau cậu đến nhà Linh Linh cầu hôn, tôi sẽ đi với cậu, ai dám lên mặt với cậu, tôi sẽ giúp cậu đánh người đó!”.

2

“Ha ha, vậy là tốt nhất, lần trước đến em phải giả vờ là cháu trai mấy ngày, lần sau phải làm ông chủ lớn mới được!” Phương Bác vui vẻ nói.

Hai người nói chuyện phiếm với nhau, rất nhanh đã đến buổi trưa rồi, Cố Minh cũng gọi điện thoại lại, ba người hẹn gặp nhau ở một quán cơm nhỏ.

Tiêu Sách và Phương Bác đến nơi đó trước cùng đợi Cố Minh đến.

Lúc Cố Minh tới nơi, trên mặt lộ ra một chút vui mừng và hưng phấn, cậu không nói gì, cầm lấy chén trà uống một ngụm lớn.

Phương Bác vội vàng hỏi: “Minh, đàm phán thế nào rồi?”

“Đừng nhắc nữa, lúc đàm phán đến cuối cùng rồi, đối phương đến nước bọt cũng không cho tôi uống, tức giận đến mức cơm trưa cũng không giữ tôi ở lại ăn.” Cố Minh mỉm cười nói.

Phương Bác nhất thời nhíu mày: “Vậy là đàm phán thất bại rồi sao?”

Tiêu Sinh cười nhạt: “Là đàm phán thành công rồi, chỉ là Minh hét giá quá chát, khiến người của đối phương tức giận, cho nên không giữ cậu ấy ở lại ăn. cơm trưa.”

Cố Minh nghe thấy vậy, đột nhiên cười ha ha nói: “Vẫn là anh Sách lợi hại.”

Cậu ngồi xuống, nhất thời đắc ý nói: “Trước kia lúc tôi là phú nhị đại, lúc bố tôi đàm phán hợp đồng thì có gọi tôi đi cùng, tôi cảm thấy rất nhàm chán, chẳng muốn đi tí nào! Nhưng bây giờ tôi mới phát hiện, chuyện trên bàn đàm phán thật sự quá thú vị, đủ loại đấu đá nhau, ra giá, ngồi tại chỗ mặc cả, nhìn thằng nhóc kia sắc mặt xanh mét nhưng lại không thể không đồng ý với điều kiện của tôi, cảm giác thật là sảng khoái!”

Phương Bác vui vẻ nói: “Vậy đã đàm phán được đến mức nào rồi?”

Tiêu Sách cũng tò mò nhìn Cố Minh, thật không thể ngờ Cổ Minh ngoại trừ có ý chí chiến đấu rất mạnh còn có một mặt thiên bẩm như vậy.
1645099092523.png
1645099099375.png

“Minh, cậu nói vào điểm chính nhanh đi, rốt cuộc làm đàm phán được giá cả như thế nào? Cậu cứ lảm nhảm mãi, tôi sốt ruột chết rồi.” Phương Bác nói.


Cổ Minh cười nhạt: “Thằng nhóc cậu, vội gì chứ! Cậu đoán xem.”

“Bốn đồng?” Phương Bác trực tiếp nói.

“Đoán nữa đi!”


“Lẽ nào là ba đồng năm?”.

“Ba đồng ba một đôi! Tôi đã xem qua hàng rồi, chất lượng chắc chắn có thể đáp ứng được yêu cầu của anh Sách, nhưng mà sau đó, tôi vẫn phải giám sát chặt chẽ đảm bảo chất lượng, để tránh cho bọn họ giở trò lừa gạt.”

Tiêu Sách nghe thấy vậy, nhất thời có chút không nói nên lời nhìn Cố Minh, trước đó theo những gì anh tìm hiểu, nếu đặt làm dép lê theo yêu cầu của anh thì cả năm đồng một đội đã tốt lắm rồi, còn phải số lượng lớn mới được.

Mà Cố Minh, quả nhiên đã ép giá xuống chỉ còn ba đồng năm một đôi, chẳng trách đối phương tức giận không thèm giữ cậu ở lại ăn cơm trưa. Chỉ sợ với giá cả này, nhà mấy căn bản là không có lợi nhuận hoặc là không có được bao nhiêu lợi nhuận, cũng chỉ là để công nhân trong nhà máy có việc làm, không đến mức trả lương một cách vô ích mà thôi.

Anh giơ ngón cái ra nhìn Cố Minh: “Làm tốt lắm, sau này chuyện đàm phán sẽ giao cho cậu.”

Cố Minh nhếch miệng cười, nhưng rất nhanh lại nhíu mày nói: “Nhưng mà, đối phương cũng đưa ra một vài điều kiện, đối với chúng ta mà nói chỉ sợ còn có khó khăn rất lớn.”

“Nói xem nào, đối phương có điều kiện gì.”

“Nhìn chung, đối phương đã đưa ra hai phương án hợp tác, chỉ có giá cả ở phương án một mới là ba đồng ba, nếu không cho dù có đưa ra cao hơn bọn họ cũng không làm được.”

Tiêu Sách gật gật đầu, ra hiệu Cổ Minh tiếp tục nói.

“Phương án thứ nhất là trước khi bắt đầu sản xuất chúng ta cần phải giao cho bọn họ một nửa tiền hàng trước, dùng để cung ứng vật tư và trả tiền nợ lương cho công nhân viên của nhà máy, số tiền là tám mươi hai vạn năm nghìn. Theo tôi được biết, công nhân trong nhà máy đã hai tháng rồi chưa được nhận lương, công nhân có ý kiến rất nhiều, bọn họ muốn khoản dự chi này chủ yếu là để ổn định công nhân. Nhưng mà tôi cảm thấy như vậy quá mạo hiểm, huống hồ, hơn tám mươi vạn, chúng ta hoàn toàn không thể gom được!”

“Mà phương án thứ hai, trước tiên chúng ta phải thanh toán hai mươi phần trăm tiền hàng, cũng chính là ba mươi vạn. Sau đó mỗi lần giao hàng thanh toán năm vạn, mười phần trăm của tiền hàng cần thanh toán còn lại mãi đến hai tháng sau đơn đặt hàng hoàn thành. Nhưng nếu như chúng ta lựa chọn phương án này, thì giá cả được đưa ra là ba đồng năm, đơn giá năm mươi vạn, chúng ta phải thanh toán mười vạn đồng! Nhưng mà ngay cả như vậy, khoản dự chi hơn ba mươi vạn chúng ta cũng không kiếm ra được...trừ phi, tìm người để vay!”.

Cố Minh nói xong, Phương Bác nhất thời mặt mày ủ dột, nói: “Hơn ba mươi vạn đấy, bây giờ chúng ta đến mười vạn cũng không đủ, lẽ nào thật sự phải đi vay nặng lãi sao?”



1645099109277.png
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom