• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thiết Huyết Chiến Thần Đô Thị - Tiêu Sách (1 Viewer)

  • Chương 139-144

Tiêu Sách nghe xong lại càng mơ hồ, mở miệng nói: "Nếu Đằng Phát cũng là người của ông Triệu, vậy chúng ta đắc tội với anh Pháo Hỏa, bây giờ Đằng Phát tới tìm chúng ta trả thù, không phải là chuyện rất bình thường sao?"

Phương Bác lắc đầu đáp: "Anh Sách, đó là do anh không biết mối quan hệ giữa anh Pháo Hỏa và anh Phát thôi. Mặc dù bọn họ đều là đàn em của ông Triệu, nhưng vốn dĩ không chung một đường. Nếu anh Phát biết rõ người xử lý anh Pháo Hỏa là anh, vậy đừng nói là thay anh Pháo Hỏa tới báo thù chúng ta, ước chừng còn là phải tới mời chúng ta đi nhậu nữa cơ.


Bởi vì anh Phát và anh Pháo Hỏa vốn dĩ có thù oán, hơn nữa đại ca của bọn họ đều là một trong Tứ Đại Kim Cang bên cạnh ông Triệu, theo thứ tự là Lục Hữu Tùng và Tô Mạnh. Hai người đó như nước với lửa, nếu không phải ông Triệu gây áp lực thì bọn họ sớm đã sáp lá cà với nhau rồi. Anh Phát là đàn em của Lục Hữu Tùng, làm sao có thể giúp anh Pháo Hỏa là đàn em của Tô Mạnh mà tới báo thù chúng ta chứ? Chuyện này quả thật là hài hước!"

Phương Bác nói xong, Cố Minh cũng gật đầu nói: "Tôi không biết anh Pháo Hỏa và anh Phát, nhưng mà hai người Lục Hữu Tùng và Tô Mạnh thì biết. Bọn họ quả thật là giống như nước với lửa, nghe nói hai người họ không đội trời chung. Năm đó sáp lá cà với nhau mà đánh suýt chút đã cùng chất chung rồi, đàn em dưới trướng bọn họ chết nhiều vô số. Mà mẹ của Tô Mạnh nghe nói là bị Lục Hữu Tùng hại chết, chỉ là không có tìm được chứng cứ, lại bị áp lực từ phía ông Triệu đè nặng, nếu không thì đã sớm quậy tung lên rồi."

"Theo lý mà nói, anh Phát thân là đàn em của Lục Hữu Tùng, nhất định sẽ không ra mặt cho anh Pháo Hỏa, bọn họ không có đánh nhau đã là may mắn lắm rồi."


Nghe Cố Minh nói xong, Tiêu Sách lập tức gật đầu ngụ ý đã hiểu.

Mặc dù ông Triệu là vương giả trong thế giới ngầm của thành phố Giang Lăng vô cùng dứt khoát, dưới trướng cũng có vô số cao thủ, nổi tiếng nhất chính là Tứ Đại Kim Cang bên cạnh. Nhưng mối quan hệ của Tứ Đại Kim Cang này hình như cũng không phải là bền chặt như thép, ngược lại mỗi người đều có suy tính riêng, có thù hằn qua lại.

Cho nên, tuy thế lực của ông Triệu hùng mạnh, nhưng nội bộ cũng là chia năm xẻ bảy.

Trong đó, người đứng đầu Tứ Đại Kim Cang của ông Triệu tên là Trần Tử, anh ta là cận vệ của ông Triệu, là người có thân phận thần bí nhất. Ông Triệu đi tới đâu cũng có anh ta đi theo, trong những tình huống quan trọng thì lời nói của anh ta cũng được xem là thay mặt cho lời của ông Triệu. Có thể nói, địa vị của người này là dưới một người là ông Triệu nhưng lại trên vạn người khác.Chuyên trang dành cho fan truyện ngôn tình ngontinh.vn

Mà trừ anh ta ra, Lục Hữu Tùng, Tô Mạnh và Trương Cường cũng có vô số đàn em.

Giống như anh Pháo Hỏa chính là một trong những đàn em của Tô Mạnh, quản lý vài địa bàn, dưới trướng có mấy chục tên đàn em. Tuy cũng coi như là người của ông Triệu, nhưng trong đa số những tình huống xảy đến, anh ta chỉ nghe lời của Tô Mạnh mà thôi.

Còn Đằng Phát là đàn em của Lục Hữu Tùng cũng quản lý vài địa bàn, bên dưới cũng có vài chục tên đàn em.

Cũng y như người kia, bọn họ đều là người của ông Triệu, nhưng không có thân thiết lắm. Ngược lại trong những tình huống thông thường xảy đến, anh ta cũng chỉ đấu tranh để tranh giành "mặt mũi" cho đại ca của mình mà thôi.

Tiêu Sách và Tiểu Bác đã đánh anh Pháo Hỏa, xem như là đánh người của ông Triệu, nhất định sẽ bị trả đũa.

Nhưng người tới trả thù Tiêu Sách và Tiểu Bác thay cho anh Pháo Hỏa nhất định sẽ không thể là Đằng Phát.

Đừng nói là báo thù thay anh Pháo Hòa, Đồng Phát ở đó không vỗ tay cổ vũ thêm đã là tốt lắm rồi. Sợ là sẽ không ngừng mỉa mai anh Pháo Hỏa, sau đó sẽ thông báo cho tất cả mọi người cùng biết.

Vì nếu làm anh Pháo Hỏa mất mặt thì Tô Mạnh cũng sẽ mất mặt, như thế thì Lục Hữu Tùng lại có thể ngẩng cao đầu.

Sau khi Phương Bác nói rõ mọi chuyện cho Tiêu Sách xong, người kia lập tức gật gù. Đại khái cũng đã hiểu về vị vương giả trong thế giới ngầm của thành phố Giang Lăng là ông Triệu đó rồi.

Anh cũng hiểu rốt cuộc là tại sao nghe được người thanh niên đó nói xong, Phương Bác lại tức giận như vậy, trực tiếp kết luận là gã ta đang nói dối.

1645186283949.png

Tiêu Sách cười nhạt nói: "Tôi đâu biết tại sao anh ta lại muốn đối phó cậu, nhưng mà muốn biết cũng không khó. Cứ để người này gọi điện cho đại ca của cậu ta, sau đó hỏi một chút là biết thôi. Nếu như người này nói dối, vậy Đằng Phát nhất định sẽ không xuất hiện, tới lúc đó cậu cứ từ từ trừng trị cậu ta. Nếu như cậu ta không nói dối thì Đằng Phát sẽ xuất hiện, chúng ta cứ tóm lấy Đằng Phát thì sẽ biết rốt cuộc anh ta muốn làm gì cậu thôi."

Tiêu Sách nói xong, Phương Bác lập tức sửng sốt, sau đó mắt sáng rực.


Cậu ta cúi người lôi người thanh niên mới vừa bị tát đến lơ ngơ kia lên, hung dữ nói: "Oắt con, tạo mặc kệ đại ca của mày có phải là anh Phát hay không. Nói chung, ai bảo mày tới theo dõi tao thì gọi cho người đó rồi dắt tới đây cho tao. Nếu không, đêm nay mày cứ từ từ chịu dày vò đi."

Người thanh niên kia nghe vậy lập tức run rẩy, sắc mặt còn khó coi hơn so với khi nãy.


Nhưng Phương Bác không cho người kia có thời gian suy nghĩ, trực tiếp móc điện thoại của gã ra bắt gã gọi điện thoại.

Người thanh niên chỉ có thể run rẩy cầm lấy điện thoại, sau đó hít một hơi đợi đầu dây bên kia nhấc máy: "Alo, anh Sóng, em là Da Thỏ... Dạ, em vẫn còn đang ở đây sít sao theo dõi, thằng nhóc đó đã trở về nhà rồi, em còn tận mắt nhìn thấy nó vào trong nhà, hơn nữa cũng uống say mèm cả rồi. Đây nhất định là cơ hội tốt, mấy anh mau chóng tới bắt đi!"

Cúp máy, người thanh niên đó run rẩy nhìn Phương Bác và Tiêu Sách, âm thanh nức nở nói: "Anh hai, tôi thật sự không có nói dối, cầu xin các anh tha cho tôi đi."


Phương Bác hừ lạnh: "Đợi chốc nữa đại ca mày tới thì dĩ nhiên sẽ biết mày có nói láo hay không, cứ chờ ở đây cho tao."

Nói xong, Phương Bác nhìn về phía Tiêu Sách: "Anh Sách, lỡ như đối phương thật sự là anh Phát, bọn họ còn đông người thì làm sao đây?"

Tiêu Sách cười nhạt đáp: "Tới lúc đó cậu cứ đứng một bên nhìn là được, mặc kệ người đến là ai, lén lén lút lút ra tay với Tiểu Bác cậu, vậy chỉ có một kết cục!"

Nói xong, ánh mắt của Tiêu Sách thoáng trở nên lạnh lẽo.

"Dọn dẹp một chút, chuẩn bị đón khách!" Tiêu Sách điềm đạm nói.

Phương Bác và Cố Minh thấy Tiêu Sách sắp sửa đích thân ra tay lại cảm thấy vô cùng hàng phấn, Phương Bác mở miệng nói: "Anh Sách, lần này anh làm chậm lại một chút để bọn em nhìn rõ hơn nha. Ít gì cũng phải học hỏi được hai chiều, sau này việc dọn dẹp đám lâu la đó cũng không cần anh tự tay làm nữa."

Tiêu Sách cười nhạt: "Tôi sẽ cố gắng hết sức."

Tầm khoảng mười lăm phút sau, ba người ở trên ban công tầng hai đã nhìn thấy có một chiếc xe van chạy tới đỗ trong một góc tối, từ trên đó đi xuống tầm mười ba, mười bốn người đàn ông.

Dẫn đầu là một người chừng ba mươi tuổi, dáng người không cao lắm, lại cực kỳ đô con.

Sau khi nhìn rõ được khuôn mặt, Phương Bác lập tức sửng sốt, không nhịn được lại nói: "Mẹ kiếp, lại thực sự là Đằng Phát. Anh Sách, đợi lát nữa nắm cẳng được đám khốn đó, em

muốn dùng những chiêu thức mà anh dạy ra sài với đám chó đó. Em càng phải xem thử, em là quyến rũ vợ của anh ta, hay là chơi con gái của anh ta đây, ấy vậy mà lại không buông tha cho em."

Phương Bác nói xong, Tiêu Sách nhịn không được bật cười, cũng không nói gì thêm.

Trên thực tế, lúc này Tiêu Sách cũng rất tò mò vì sao Đằng Phát lại sai người theo dõi Phương Bác. Nếu khẳng định không phải là báo thù giúp anh Pháo Hỏa, vậy dĩ nhiên là có nguyên nhân khác.

Nhưng suy cho cùng thì Phương Bác chỉ là người thuộc tầng lớp cuối cùng trong xã hội, cậu ta cùng với Tiêu Sách lăn lộn canh chừng quán bar, vốn chỉ là một nhân vật nhỏ bé tầm thường, không đáng để Đằng Phát phải tự đích thân tới đối phó như vậy.

Mà muốn biết rốt cuộc tại sao anh ta lại đối phó Phương Bác, chỉ cần bắt được là biết thôi.

Mặc dù đối phương tới một lúc mười mấy người, nhưng Tiêu Sách lại chẳng hề cảm thấy sợ hãi: "Các cậu ở đây nhìn là được rồi, tôi tới bắt Đằng Phát."

Nói xong, Tiêu Sách nhẹ nhàng bật người nhảy xuống ban công từ tầng hai.

Lúc này, khoảng cách giữa đám người Đằng Phát và nhà của Phương Bác chỉ còn có mấy chục mét nữa. Người kia đang gọi điện cho Da Thỏ, chỉ tiếc là Da Thỏ bây giờ còn đang nằm trong phòng khách nhà của Phương Bắc, vốn dĩ không thể nghe máy được.

Đằng Phát không nghe được đầu dây bên kia nhấc máy, lập tức hơi nhíu mày. Anh ta nhìn thoáng qua nhà của Phương Bác, thoáng do dự.

"Đại ca, Da Thỏ lại đột nhiên không liên lạc được, chúng ta có nên lên không? Không phải có âm mưu gì đó chứ?" Một tên đàn em mở miệng nói với Đằng Phát.

Đằng Phát hừ lạnh: "Có thể có âm mưu gì chứ? Chỉ là một thằng nhóc có chút gian xảo mà thôi. Hôm nay nhất định phải tóm lấy nó, đừng quan tâm Da Thỏ nữa, phải bắt thằng nhóc đó lại trước."

Nói xong, anh ta vung tay lên. Ngay lập tức, mười mấy người đều đi về phía nhà của Phương Bác, nhưng mà đi chưa được hai bước đã dừng lại.
Bởi vì xuất hiện trước mặt họ là Tiêu Sách, anh đang cầm một cành trục đứng đó ngăn lại.

Tiêu Sách vẫn nở nụ cười nhạt, mở miệng nói: "Anh chính là Đằng Phát nhỉ? Mấy người không cần tiến vào, có chuyện gì thì cứ giải quyết ở đây đi."

Đằng Phát nghe vậy, sắc mặt lập tức biến đổi, suýt nữa tưởng rằng thật sự đã lọt vào ổ mai phục rồi.


Nhưng nhìn xung quanh chỉ phát hiện có một mình Tiêu Sách, xung quanh cũng không có ai cả, anh ta lại lập tức cười lạnh.

Đằng Phát mở miệng nói: "Oắt con, mày muốn chết à?"

Tiêu Sách cười nhạt: "Người muốn chết là anh. Nói đi, vì sao lại sai người tới theo dõi Tiểu Bác, rốt cuộc anh muốn làm gì cậu ấy? Nói ra thì anh sẽ bớt đau một chút, còn không nói, vậy cũng đừng trách vì sao tôi lại không khách khí"

"Ha ha ha, hàng ngũ không khách khí? Đằng Phát tao sống ở thành phố Giang Lăng này đã nhiều năm như vậy, chưa từng thấy có thằng nhóc nào kiêu căng như mày cả. Muốn không khách khí với tao hả? Ông đây sẽ giết mày trước đó, lên cho tao, xử nó!"

Đằng Phát ra lệnh, đám đàn em bên cạnh ngay lập tức huơ gậy lên, hung hăng ùa về phía Tiêu Sách.


Tiêu Sách cười lạnh, nhìn thấy nhiều người ùa về phía mình như thế cũng không hề hốt hoảng, chỉ nhẹ nhàng vung tay lên rút cành trúc ra ngoài.

Có lẽ chỉ có những đứa nhỏ lớn lên ở nông thôn, lại nghịch ngợm quậy phá mới biết bị cây tre đánh lên người có cảm giác gì.

Đừng thấy cây tre nho nhỏ mà xem thường, nhưng khi đánh lên người, thì chẳng khác gì dụng cụ tra tấn, nếu chưa từng thử qua cảm giác đau đớn đó thì rất khó để nói rõ.

Đứa nhỏ làm sai, bị bố mẹ dùng roi đánh, chúng làm sao có thể không la hét.

Mà khi bố mẹ dùng roi đánh con cái cũng sẽ không dùng quá nhiều sức, để tránh làm con quá đau, nên vốn dĩ không hề phát huy hết uy lực của cây tre. Hơn nữa, cho dù có dùng sức đánh, thì sức lực của bọn vốn dĩ không thể nào so được Với Tiêu Sách.

Khi cây tre trong tay Tiêu sách đánh lên người đầu tiên, uy lực đó đã phát ra.

Người đó còn chưa chạm vào Tiêu Sách thì đã bị cây tre đánh lên người, đột nhiên hét lên a một tiếng, làn da lộ ra lên trên cánh tay bỗng chốc xuất hiện mười mấy đường máu.

Còn chưa đợi anh ta hét xong, Tiêu Sách lại đánh thêm một cái lên mặt anh ta.

Đột nhiên, cậu thanh niên xông đến nhanh nhất, tích cực nhất đó cảm thấy không ổn lắm, giống như bị một lưỡi dao cắt lên mặt vậy, anh ta lập tức che mặt ngã xuống đất, liều mạng kêu gào, cả cơ thể đều đau đớn đến run rẩy dữ dội.

Tiếng kêu thảm thiết đó khiến lòng người sợ hãi, bỗng nhiên nảy sinh sự hoảng sợ.

Nhưng lúc này có đến mười mấy người cùng lúc xông về phía Tiêu Sách, rất nhiều người phía sau vốn dĩ không nhìn rõ chuyện vừa xảy ra. Người phía trước vốn dĩ đang dừng lại vì sợ hãi, nhưng lại bị người phía sau chen lấn nên bị đẩy đến trước mặt Tiêu Sách.

Tiêu Sách không hề khách sáo với đám người này, vung vẫy cây tre trong tay, cố tình chọn những người lộ ra da thịt để đánh, không vào cánh tay thì là vào mặt.

Cây tre nhỏ trong tay anh lúc này giống như trở thành vô số mũi dao, mỗi lần đánh xuống đều khiến người khác đau đến nhảy dựng lên, hoặc là che mặt ngã xuống.

Không có ai là ngoại lệ, người nào cũng la hét thảm thiết như heo bị giết.

Chỉ trong chớp mắt, có ít nhất năm người trong số đó ngã xuống đất, trên cánh tay và mặt của mỗi người đều lộ ra những đường máu thê thảm, giống như bị dao cắt qua vậy.

Lúc này, những người còn lại đang đứng đầu phát hiện tình hình không đúng, đứng tại chỗ nhìn Tiêu Sách với vẻ mặt kinh sợ.

Mặc dù trong tay bọn họ cầm gậy và vũ khí, nhìn có vẻ là chỉ cần đánh một cái là có thể đánh gãy cây tre trong tay Tiêu Sách, nhưng lại không có ai dám ra tay.

Lúc này, trong mắt bọn họ, cây tre trong tay Tiêu Sách còn khủng khiếp hơn cây dao!

Trong số bọn họ, có không ít người đều là đi trên lưỡi dao, đều từng cầm dao chém người, và cũng từng bị người khác chém, chẳng sợ hãi gì dao, bình thường vẫn luôn xông xáo.

Nhưng lúc này, bọn họ nhìn cây tre nho nhỏ trong tay Tiêu Sách, trong mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Những người lúc nãy xông lên nhanh nhất, bây giờ đang ở gần Tiêu Sách nhất, lúc này người nào cũng đều hận không thể cho bản thân một cái tát, tại sao lúc nãy lại xông xáo như vậy làm gì.
1645186300584.png

Bảy tám tên côn đồ cầm gậy trong tay bị Tiêu Sách cầm cây tre trong tay đuổi đến kêu cha gọi mẹ, điên cuồng bỏ chạy, đến dũng khí chiến đấu chính diện cũng không có.

Tốc độ bọn họ chạy trốn vẫn kém xa tốc độ truy kích của Tiêu Sách, gần như cứ mỗi mấy giây thì có một người bị Tiêu Sách đuổi kịp, sau đó bị cây tre đánh đến kêu la thê thảm, đau đến cây gậy trong tay cũng cầm không vững, ngã xuống đường lầy, lăn lóc trên đất.

Chỉ trong vỏn vẹn không đến nửa phút, tất cả mọi người đã bị Tiêu Sách đánh đến ngã xuống đất, người nào cũng kêu gào trên đường lầy, hiện trường vô cùng thê thảm.


Người đang đứng chỉ còn lại một mình Tiêu Sách, và cả Đằng Phát đang điên cuồng nhảy lên xe Van rời đi cách đó không xa.

Lúc Tiêu Sách xử lý đám côn đồ này, thì đã luôn chú ý đến Đằng Phát, Dù sao Đằng Phát cũng giống như anh Pháo Hoả, đều là người của ông Triệu, địa vị cũng như nhau.

Lúc Tiêu Sách xử lý anh Pháo Hỏa, anh ta đã từng dùng súng.

Nên Tiêu Sách sợ trên người Đằng Phát cũng có súng, nên vẫn luôn nhìn chằm chằm anh ta, sợ anh ta đột nhiên lấy súng ra bắn mình.

Nhưng cho đến khi Tiêu Sách đánh ngã hết đám côn đồ đó, Đằng Phát cũng không làm vậy, mà ngược lại khi nhìn thấy đàn em của mình bị Tiêu Sách đánh ngã xuống đất dễ như trở bàn tay, anh ta không chút do dự mà xoay người rời đi, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.


Chỉ trong chớp mắt, anh ta đã chạy đến bên cạnh chiếc xe Van ở cách đó không xa, vội vàng hét lên với tài xế trên xe: “Lái xe! Lái xe, mẹ nó mau lái xe!”

Tiêu Sách thấy vậy, đột nhiên nở nụ cười lạnh.

Đằng Phát là người mà anh muốn đợi, sao có thể để anh ta chạy mất.

Khi thấy Đằng Phát đã chạy đến bên cạnh xe Van, Tiêu Sách cách anh ta đến hai ba mươi mét, đã không kịp cản anh ta nữa, anh đột nhiên nhặt một cây gậy lên, dùng sức ném về phía Đằng Phát.

Một giây sau, cây gậy đó giống như cây lao, bay với tốc độ cực nhanh đến khoảng cách ba mươi mét, đâm trúng lưng của Đằng phát một cách vô cùng chính xác, khiến anh ta ngã xuống đất.

Đằng Phát chỉ cách chiếc xe khoảng một bước, nhưng một bước này lại trở thành khoảng cách mà anh ta mãi không thể bước đến.

Một gậy này của Tiêu Sách đã khiến anh ta choáng váng đầu óc. Đợi đến khi anh ta lắc lắc đầu để tỉnh táo, thì phát hiện Tiêu Sách đã ung dung đứng ngay trước mặt mình.

Còn đàn em của anh ta đã bỏ lại anh ta, một mình lại chiếc Van bỏ chạy từ lâu rồi.

Đằng Phát nhìn Tiêu Sách, đột nhiên sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Anh ta quét mắt nhìn cây tre trong tay Tiêu Sách một cái, trong đôi mắt sâu thẳm loé qua một tia sợ hãi.

“Nếu đã đến rồi thì cần gì phải vội đi như vậy.” Tiêu Sách ung dung nói.

Sắc mặt của Đằng Phát khó coi, cắn răng nói: “Anh là ai? Anh muốn chống đối với tôi à? Anh có biết tôi là ai không?”

Tiêu Sách cười hừ một tiếng: “Đại ca Đằng thật là có khí phách...”

Nghe thấy Tiêu Sách gọi tên mình, sắc mặt của Đằng Phát lại càng trở nên khó coi hơn. Khi biết biệt hiệu của mình không dọa được Tiêu Sách, anh ta bỗng trở nên vô cùng sốt ruột, đặc biệt là khi nhìn thấy cây tre trong tay Tiêu Sách, sắc mặt của anh ta càng trở nên trắng bệch hơn, sợ Tiêu Sách đột nhiên đánh lên mặt anh ta một cái.

Tiêu Sách cười khẽ một tiếng, mở miệng nói: “Đại ca Đằng không cần phải sợ, chỉ cần anh thành thật, tôi sẽ không đánh anh, tôi chỉ là có vài vấn đề muốn hỏi anh thôi.”

Nghe thấy Tiêu Sách nói sẽ không đánh mình, Đồng Phát mới hơi thở phào một hơi.

Anh ta cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, mở miệng nói: “Anh muốn hỏi gì? Hôm nay Đằng Phát tôi thua rồi, anh muốn biết gì thì cứ hỏi! Nhưng có thể để anh em của tôi đến bệnh viện băng bó trước không?”

Tiêu Sách nhìn Đằng Phát, sau đó cười khẽ một tiếng: “Đương nhiên là có thể. Nhưng nếu anh định để bọn họ đi sau đó tìm viện binh đến cứu anh, vậy thì có lẽ là anh đã sai rồi. Với người như bọn họ, cho dù có đến nhiều hơn cũng vô dụng. Hơn nữa, nếu tôi mà nhìn thấy người nào, thì tôi sẽ để anh trải nghiệm cái gì gọi là tuyệt vọng trước.”

Tiêu Sách nói xong, dùng cây tre nhẹ nhàng đánh lên mặt Đằng Phát một cái.

Đằng Phát đột nhiên co rút khóe miệng, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp, mở miệng nói: “Anh yên tâm, Đằng Phát tôi nhận thua!”

Đợi Đằng Phát sắp xếp cho đảm anh em rời đi rồi, dặn dò bọn họ không được nói chuyện ngày hôm nay với ai, anh ta mới đi theo sau Tiêu Sách với vẻ mặt phức tạp, đi vào nhà của Phương Bác.

Phương Bác thấy Tiêu Sách bắt Đằng Phát về, đột nhiên xông lên đá một củ khiến Đằng Phát ngã xuống đất, miệng không ngừng mắng: “Thằng chó, ông đây đâu có chọc gì mày? Tại sao mày lại muốn giết chết ông đây? Nếu không nhờ anh Sách, ông đây còn không bị mày giết chết rồi à? Bây giờ ông đây giết chết mày trước!”

Sắc mặt của Đằng Phát khó coi, nhưng lại không hề lên tiếng, mặc cho Phương Bác đá thêm một cú lên người mình.
1645186311507.png

Sắc mặt của Đằng Phát không dễ nhìn, nhưng vẫn gật gật đầu: “Ngày đầu tiên Đồng Phát tôi làm việc này đã biết rằng ra ngoài lăn lộn sớm muộn cũng phải trả giá! Hôm nay tôi thua rồi, cũng đã chuẩn bị tâm lý! Chỉ là tôi không ngờ, vốn dĩ chỉ là một nhiệm vụ đơn giản, thế mà lại gặp phải cao thủ như anh!”

Tiêu Sách nghe thấy thì nâng mày, thản nhiên nói: “Nhiệm vụ? Ý của đại ca Đằng là, anh cho người theo dõi anh em của tôi, muốn ra tay với cậu ấy, là bởi vì thực hiện nhiệm vụ?”


Đằng Phát thản nhiên nói: “Tôi biết anh muốn biết cái gì, tôi cũng không giấu diếm làm gì. Tôi và cậu ta xưa nay không có thù oán gì, tôi muốn ra tay với cậu ta đúng là vì thực hiện một nhiệm vụ!”

Nói xong, Đằng Phát do dự một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Trước đó, tôi mua cho em gái ở dưới quê một căn nhà làm của hồi môn, nên tình hình kinh tế hơi khó khăn. Tôi định dẫn đảm anh em ra ngoài kiếm thêm chút thu nhập, nên mới nhận nhiệm vụ này. Nếu tôi biết trước bên cạnh cậu ta có cao thủ như anh, chắc chắn tôi sẽ không nhận nhiệm vụ này.”

“Nói cụ thể xem, nhiệm vụ mà anh nhận là gì? Nhận nhiệm vụ từ đầu?” Tiêu Sách nghiêm túc hỏi.

Đằng Phát cũng rất thức thời, biết rằng thua trong tay một cao thủ như Tiêu Sách, cho dù có cứng miệng không nói, thì anh cũng sẽ có cách khiến mình mở miệng, chẳng qua là chịu thêm chút khổ mà thôi.


Vì vậy, anh ta đã nói ra tất cả mọi chuyện.

Sau khi anh ta nói xong, Tiêu Sách mới biết, thì ra Đằng Phát cũng là một quân nhân giải ngũ. Sau khi Đằng Phát giải ngũ, mặc dù đi theo ông Triệu lăn lộn, nhưng đồng thời anh ta còn có một thân phận khác.

Đó là sát thủ cấp đồng trên Hắc Bảng!

Mấy ngày trước, người đại diện của Đằng Phát đã nhận một nhiệm vụ trên Hắc Bảng, nội dung nhiệm vụ là lấy đi thứ gì đó trên người Phương Bác, tiền thù lao của nhiệm vụ là năm mươi vạn.

Đằng Phát đã điều tra về Phương Bác, biết Phương Bác là người dưới đáy xã hội, không hề có quan hệ gì chống lưng, vì năm mươi vạn này, anh ta quyết định nhận nhiệm vụ.

Sau đó thì xảy ra những chuyện tiếp theo, anh ta bảo đàn em của mình theo dõi Phương Bác, tìm cơ hội bắt anh ấy, lấy đồ trên người anh ấy.

Nhưng đáng tiếc, Phương Bác vẫn luôn rất cẩn thận, không hề cho Đằng Phát cơ hội nào để ra tay. Hôm nay Đồng Phát tường là cơ hội đến rồi, nên tự mình đưa người đến, thế mà lại gặp phải cao thủ như Tiêu Sách.

“Nhiệm vụ của anh tìm một thứ đồ à?” Cuối cùng, Tiêu Sách hỏi.

“Tôi cũng không biết cụ thể là gì, nhiệm vụ chỉ nói là một vật to bằng khoảng một ngón tay, có hình dạng như một thanh gỗ màu đen.” Đằng Phát mở miệng nói.

Anh ta nói xong, Tiêu Sách và Phương Bác đều ngây ra,

Phương Bác mau chóng lấy ví tiền của mình ra, lấy một món đồ như một thanh gỗ màu đen từ trong ra, nói: “Anh đến bắt tôi là vì thứ này?”

Đằng Phát nhìn thanh gỗ màu đen trong tay Phương Bác, mắt hơi nóng lên, dù sao thứ này đại diện cho tiền thù lao năm mươi vạn của anh ta.

Nhưng anh ta không có hành động gì bất thường, bởi vì anh ta biết, chỉ cần Tiêu Sách ở đây, anh ta không có bất kỳ cơ hội nào lấy được món đồ này, nhiệm vụ của anh ta đã thất bại rồi.

Anh ta gật gật đầu: “Theo như miêu tả thì chắc là thứ này.”

Phương Bác đột nhiên ngẩn người một lúc lâu, ngạc nhiên nói: “Thế mà lại có người bỏ năm mươi vạn để thuê người làm nhiệm vụ, chỉ vì có được thứ này trên người tôi? Vậy thứ này phải đáng giá bao tiền?”

Tiêu Sách thản nhiên nói: “Cụ thể đáng giá bao nhiêu thì không biết, nhưng chắc chắn là nhiều hơn con số năm mươi vạn rất nhiều! Bởi vì năm mươi vạn chỉ là tiền công mà anh ấy có được, người đại diện của anh ấy đã lấy một ít tiền hoa hồng, Hắc Bản cũng đã lấy một chút! Vì vậy, người đăng nhiệm vụ này chắc chắn đã bỏ ra nhiều hơn năm mươi vạn!”

Phương Bác vẫn còn ngẩn người, anh ấy thật sự không ngờ thanh gỗ màu đen này lại đáng giá như vậy.

Anh ấy đột nhiên nghĩ đến Lý Cát Xương, mặc dù Lý Cát Xương không phải là người của ông Triệu, nhưng cũng là một tên côn đồ, bên dưới có mười mấy đàn em, anh ta cũng từng bắt cóc Linh Linh, bạn gái của Phương Bác vì để lấy được thanh gỗ màu đen này mà. Khi đó, Phương Bác không nghĩ gì nhiều, nhưng bây giờ nghe thấy năm mươi vạn mới biết rằng thanh gỗ màu đen này không đơn giản.
“Rốt cuộc đây là thứ gì thế? Cho dù là làm bằng vàng thì cũng không đáng giá như vậy chứ? Gỗ trầm hương? Gỗ mun?” Phương Bác lẩm bẩm nói.


“Dù là vậy cũng không đáng giá như vậy!” Tiêu Sách thản nhiên nói.

“Có lẽ đây vốn dĩ không phải là thanh gỗ..”

Thực ra, từ lần đầu tiên nhìn thấy thanh gỗ màu đen này, Tiêu Sách đã cảm thấy thứ đồ này không đơn giản. Nhưng anh lại không biết là gì, nên định tìm ông già để hỏi. Ông già đó hiểu biết sâu rộng, có lẽ sẽ biết, kết quả là vẫn không liên lạc được với ông già đó, nên cho đến bây giờ, Tiêu Sách vẫn chưa biết đây là thứ gì.


Nhưng từ tình hình bây giờ mà nhìn, ít nhất có thể khẳng định, thứ đồ này chắc chắn không đơn giản.

Dù là Lý Cát Xương hay Đồng Phát thì cũng đều là con cờ của người khác mà thôi, chắc chắn là có người nhận ra món đồ này, muốn mượn tay của Lý Cát Xương và Đồng Phát để có được nó.

Nhưng mà tất cả đã bị Tiêu Sách phá hoại rồi.

Lúc này, Phương Bác mở miệng nói: “Đúng rồi anh Sách, Hắc Bảng đó là gì vậy?”

Tiêu Sách im lặng một lúc, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Đó là một tổ chức bí ẩn nhất trong thế giới ngầm, được xem như một tổ chức sát thủ phân tán, cậu cũng có thể xem đó như

một nền tảng để giao dịch, chỉ cần có tiền thì có thể đăng bất kỳ nhiệm vụ gì, những sát thủ trên thế giới này đều nhận nhiệm vụ trên đó”

“Ghê gớm vậy sao? Tại sao em chưa từng nghe nói nhỉ?”

“Mặc dù Hắc Bảng nổi tiếng khắp thế giới, nhưng dù sao cũng là hoạt động trong bóng tối, nên người bình thường không biết cũng là chuyện bình thường. Thứ hai là do nước Hoa kiểm soát nghiêm ngặt, các kênh bình thường không thể nào truy cập vào trang web của Hắc Bảng, và cũng không thể nào biết được tin tức của Hắc Bảng, nên cậu mới không biết

“Còn về việc ghê gớm thì cũng không đến mức đó, bởi vì Hắc Bảng chỉ là cung cấp một nền tảng mà thôi, thật sự ghê gớm phải là những sát thủ dựa vào Hắc Bảng để kiếm cơm kìa. Hắc Bảng sẽ dựa vào sức mạnh, mức độ hoàn thành nhiệm vụ của mỗi sát thủ để phân chia cấp bậc của họ. Cấp bậc càng cao thì sẽ nhận được nhiệm vụ có độ khó càng cao và tiền thù lao càng nhiều, Hắc Bảng sẽ lấy ít tiền hoa hồng hơn... Cấp bậc thấp nhất là sát thủ cấp sắt, còn gọi là là sát thủ mới gia nhập...

“Thù lao của nhiệm vụ mà bọn họ có thể nhận thường chỉ nằm trong khoảng năm mươi vạn, cũng chỉ là những người một số nhiệm vụ đơn giản như giúp chủ thuê dạy dỗ người khác. Nếu có được kênh thì dù là một tên côn đồ nhỏ cũng có thể đăng ký làm sát thủ cấp sắt. Đây là cấp độ có số lượng sát thủ nhiều nhất trong Hắc Bảng, nhưng thông thường sức mạnh đều rất kém, cũng không có người đại diện.”

“Sau khi hoàn thành vài nhiệm vụ thì có thể nâng cấp thành sát thủ cấp đồng. Sát thủ cấp đồng bắt buộc phải có người đại diện, người đại diện và sát thủ là quan hệ cộng sự, nhưng thường là ở trời nam đất bắc, chẳng bao giờ gặp nhau. Người đại diện có trách nhiệm giúp sát thủ lập ra kế hoạch, tạo ra thân phận giả, tính toán con đường bỏ trốn, và giải quyết một vài chuyện mà sát thủ không tiện làm... Sát thủ đến cấp đồng đã được xem là sát thủ chuyên nghiệp rồi, thù lao của nhiệm vụ nhận được nằm trong khoảng hai trăm vạn, có rất nhiều nhiệm vụ đều là giết người.”

Nói xong, Tiêu Sách nhìn Đằng Phát một cái, thật không ngờ anh ta lại là sát thủ cấp đồng của Hắc Bảng, nhưng trông anh ta có vẻ không chuyên nghiệp lắm, chỉ có vẻ chơi đùa, kiếm thêm chút tiền mà thôi.

Tiêu Sách tiếp tục nói: “Sau sát thủ cấp đồng là sát thủ cấp bạc. Yêu cầu để lên được sát thủ cấp bạc là phải nhận ba nhiệm vụ diệt khẩu trở lên! Và thù lao của nhiệm vụ cấp này cũng hơn một ngàn vạn! Cũng có nghĩa là, bất kỳ một sát thủ cấp bậc nào trên Hắc Bảng cũng đều từng thật sự giết người, hơn nữa còn từng làm rất nhiều nhiệm vụ, có kinh nghiệm phong phú.”

“Nhưng sát thủ cấp bạc cũng không được xem là ghê gớm, một vài quân nhân giải ngũ chỉ cần có chút sức mạnh, dám tàn nhẫn giết vài người, thì không khó để thăng lên cấp độ đó... Sát thủ thật sự ghê gớm, là sát thủ cao hơn cấp bạc, đó là sát thủ cấp vàng. Điều kiện để thăng lên sát thủ cấp vàng rất khó, không phải chỉ dựa vào việc tích lũy một vài nhiệm vụ đơn giản là có thể thăng lên được, mà phải cần hoàn thành ít nhất năm nhiệm vụ mà Hắc Bảng xác định có độ khó bốn sao. Mà sát thủ có tỷ lệ thành công nhiệm vụ trên chín mươi lăm phần trăm mới có thể trở thành sát thủ cấp vàng. Điều này cũng có nghĩa là, cứ mỗi hai mươi nhiệm vụ, thì chỉ có thể thất bại hay từ bỏ một lần. Những sát thủ này có bản lĩnh không bình thường, hơn nữa ai cũng có thủ đoạn, ai ai cũng đều có thiên phú và kỹ năng riêng của mình. Một khi bị bọn họ nhắm trúng, người bình thường gần như không có cơ hội sống sót, cho dù là quân nhân đặc chủng cũng khó có thể chống lại thủ đoạn của bạn sát thủ
“Trên sát thủ cấp vàng, còn có sát thủ cấp bạch kim, Chỉ có những người xuất sắc trong số sát thủ cấp vàng, tất cả các phương diện đều được đánh giá trong top mới có thể trở thành sát thủ cấp bạch kim. Một khi thăng đến sát thủ cấp bạch kim thì sẽ được hưởng thụ rất nhiều đặc quyền, ví dụ như được ưu tiên chọn nhiệm vụ, mỗi năm được tổng bộ của Hắc Bảng trợ giúp một lần, Hắc Bảng lấy rất ít tiền hoa hồng vâng vâng... Khi đạt đến sát thủ cấp độ này thì thường rất ít khi ra tay, bởi vì bọn họ đã dựa vào Hắc Bảng mà kiếm được số tiền tiêu cả đời cũng không hết rồi, chỉ có một vài nhiệm vụ có tiền công đủ nhiều, bọn họ mới nhận...”

“Mà sát thủ cấp bạch kim vẫn chưa phải là mạnh nhất, vẫn còn sát thủ cấp kim cương! Tôi cũng không biết sát thủ cấp kim cương cần điều kiện gì để thăng cấp. Số lượng sát thủ ở cấp độ này vô cùng ít ỏi, người nào cũng đều rất bí ẩn, cách giết người chẳng giống ai, đến Tổng thống của một vài quốc gia tầm trung, bọn họ cũng dám đi ám sát, hơn nữa còn có rất nhiều vụ thành công”


“Cho đến hôm nay, trên Hắc Bảng vẫn còn treo hai nhiệm vụ có độ khó chín sao, đó là ám sát Tổng thống nước M và ám sát số một nước Hoa. Hai nhiệm vụ này đã treo ở đó mấy năm rồi, thù lao lên đến cả tỷ, nhưng lại không có sát thủ nào nhận nhiệm vụ này, Nghe nói mấy vua sát thủ trên Hắc Bảng đã chuẩn bị kết hợp với nhau, cùng nhận hai nhiệm vụ này, nhưng tạm thời vẫn chưa thấy tin tức gì, không biết là thật hay giả.”

“Mà vua sát thủ là sát thủ hơn cả cấp kim cương, là sát thủ hàng đầu trên Hắc Bảng! Số lượng sát thủ cấp này chỉ đếm trên đầu ngón tay, ai cũng đều rất bí ẩn, nghe nói là có sức

mạnh phi thường, chỉ có rất ít người nhìn thấy, bởi vì những người từng nhìn thấy đều đã chết hết rồi.”


Tiêu Sách nói xong, Phương Bác hơi há hốc mồm, kinh ngạc không biết nói gì.

Phương Bác tưởng rằng, người của ông Triệu, Triệu Quân đã là đại diện cho thế giới ngầm, ít nhất là vua của thế giới ngầm của thành phố Giang Lăng rồi. Nhưng bây giờ xem ra, thế giới ngầm phức tạp và lớn mạnh hơn anh ấy nghĩ nhiều.

Không hiểu Hắc Bảng thì vẫn ổn, bây giờ được Tiêu sách phổ cập, Phương Bác đột nhiên thấy hơi sợ: “Vậy ý của anh Sách là, em đã bị sát thủ của Hắc Bảng nhắm trúng rồi à?”

Tiêu Sách nghe thấy thì cười khẽ một tiếng: “Vậy thì cũng không đến mức như vậy. Nhiệm vụ nhỏ trên người cậu vốn dĩ không đáng để mắt tới trên Hắc Bảng, nếu người đại diện của Đằng Phát đã nhận nhiệm vụ của cậu, vậy thì những người đại diện và sát thủ khác sẽ không nhìn thấy nhiệm vụ này trong một thời gian ngắn. Vì vậy, tạm thời cậu không cần quá lo lắng.”

“Nhưng mà...”

“Nhưng mà cái gì?” Vốn dĩ Phương Bác đã thở phào một hơi, nhưng nghe thấy Tiêu Sách nói “nhưng mà”, anh ấy lại trở nên căng thẳng.

“Nhưng mà, trong tay một người đại diện có lẽ không chỉ có một sát thủ. Sau khi Đằng Phát thất bại, người đại diện của anh ấy có thể sẽ cho sát thủ khác nhận nhiệm vụ này.”

Tiêu Sách nói xong, Đằng Phát nãy giờ không lên tiếng đột nhiên mở miệng nói: “Anh ấy nói không sai, Nhiệm vụ của tôi thất bại, nhưng không có nghĩa là người đại diện của tôi cũng thất bại. Chắc chắn anh ta sẽ cho người khác nhận nhiệm vụ này, cho đến khi anh ta cảm thấy nhiệm vụ này không thể nào hoàn thành thì mới từ bỏ...”

“Mà từ bỏ nhiệm vụ thì phải trả cái giả rất lớn, nên có lẽ anh ta sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành nhiệm vụ, Mặc dù tôi không biết trong tay người đại diện của tôi có bao nhiêu sát thủ, nhưng tôi biết ít nhất anh ta còn là người đại diện của một sát thủ cấp vàng. Nếu anh ta phái sát thủ cấp vàng đến thì..”

“Nếu phái đến thì cứ đánh là được.” Tiêu Sách ung dung nói, trên mặt tỏ vẻ tự tin tuyệt đối.

Đằng Phát đột nhiên nghẹn lại. Nhưng nghĩ đến sức mạnh của Tiêu Sách lúc nãy khi xử lý đàn em của anh ta thì anh ta lại không thể nói ra bất cứ lời phản bác nào.

Trong mắt anh ta, sức mạnh của Tiêu Sách đúng là vượt qua sát thủ cấp vàng bình thường trên Hắc Bảng.

Đây cũng là lý do tại sao anh ta lại phối hợp và thành thật như vậy.

Nghe thấy lời nói của Tiêu Sách, vốn dĩ Phương Bác đang bất an đột nhiên cảm thấy yên tâm hơn nhiều, nhưng anh ấy vẫn nhíu mày nói: “Anh Sách, anh thì không sợ những sát thủ đó, những mục tiêu của bọn họ là em.”

Tiêu Sách nghe thấy thì cũng nhíu mày, đúng là anh không sợ những sát thủ bình thường của Hắc Bảng, nhưng Phương Bác thì không được.

Mà anh cũng không thể cứ ở bên cạnh Phương Bác bảo vệ anh ấy. Đừng nói là sát thủ cấp vàng, cho dù là cấp bạc, thậm chí là sát thủ cấp đồng như Đằng Phát, Phương Bác cũng chưa chắc có thể chống lại được
1645186333018.png
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom