• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên (3 Viewers)

  • Chương 140

Nhóm dịch: Sói già


Tròng mắt của Thiết Nô khó có được đảo hai cái, ném măng trong tay xuống, cầm một hòn đá nhỏ, viết mấy chữ trên mặt đất:


-Bảy tuổi, con đường tơ lụa, tới Đại Chu, bị mua.


Tần Tiêu nhìn thấy mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo khó mà phân biệt nổi kia, không khỏi cười lên ha hả:


-Không tệ lắm, Thiết Nô còn biết viết chữ Hán. Thiết Nô, ngươi là nói ngươi từ nhỏ liền từ con đường tơ lụa tới Đại Chu, sau đó làm nô lệ, rồi bị Phượng tỷ mua?


Thiết Nô gật đầu, lại viết thêm mấy chữ trên đất:


- Đội lạc đà.


Tần Tiêu tiếp tục nói:


-Tới cùng với thương đội lạc đà? Vậy ngươi thế nào lại bị cắt lưỡi?


Thiết Nô đột nhiên kinh hoảng mở to hai mắt, kêu lên ô ô rồi nhanh chóng lắc đầu.


Tần Tiêu vỗ vỗ vai của hắn:


-Đừng sợ đừng sợ. ta sẽ không nói cho Phượng tỷ biết, coi như chúng ta tâm sự có được không? Ngươi không nói thì để ta đoán cũng được. Có phải vì ngươi ăn trộm thứ gì đó nên mới bị cắt lưỡi đứng không?


Thiết Nô chớp mắt một cái, cư nhiên còn lộ ra một cổ đau thương, sau đó gật nhẹ đầu, cầm hòn đá nhỏ kéo thành hai chữ ‘thịt heo’ trên đất.


Lý Tiên Huệ nghiêng đầu sang nhìn, không khỏi lắc đầu thở dài:


-Phượng tỷ thật là độc ác! Bất quá là ăn trộm chút thịt heo thôi mà đã bị cắt mất lưỡi!


Trong đầu Tần Tiêu sáng lên, cẩn thận suy nghĩ một hồi, nhẹ giọng nói với Thiết Nô:


-Thiết Nô, heo sữa quay hôm đó ta đưa cho ngươi ăn có ngon không?


Thiết Nô nhanh chóng gật đầu, cư nhiên giống thiết thụ nở hoa, ngoác miệng cười lộ ra hàm răng trắng bóng, còn giơ ngón tay cái lên ‘ô ô’ đầy vẻ vui sướng.


Tần Tiêu nói:


-Vậy sau này ngươi làm nô lệ của ta đi. Mỗi ngày ta đều cho ngươi ăn một con heo sữa quay, cộng thêm một con cá nữa, thấy thế nào?


Thiết Nô vui vẻ gật đầu chẳng chút do dự, sau đó đột nhiên lại lộ ra vẻ hoảng sợ, còn dứng phắt dậy, lắc đầu khoát tay, kêu lên ô ô, bộ dạng vô cùng kinh hoảng.


Tần Tiêu liền tranh thủ kéo hắn lại, để cho hắn ngồi xuống, nói:


-Tại sao lại kinh hoảng như vậy? chẳng lẽ ngươi có thứ gì nằm trong tay Phượng tỷ?


Thiết Nô khẩn trương nhìn ra bên ngoài cửa sắt thăm dò một chút, sau đó cầm lấy hòn đá nhỏ, viết thành một chữ trên đất:


-Muội.


Tần Tiêu cả kinh nói:


- Mội muội của ngươi, cũng tới Đại Chu thông qua con đường tơ lụa cùng lúc với ngươi, sau đó bị Phượng tỷ mua, giữ lại bên người?


Thiết Nô gật đầu, trên gương mặt ngăm đen, rõ ràng tràn ngập ưu thương, sau đó cúi đầu xuống thật thấp, tiếp tục viết thêm trên mặt đất:


-Muội bị bệnh, không có tiền chữa, ca tự bán mình làm nô lệ.


Tần Tiêu giật mình hiểu ra, thở dài một tiếng:


-Đã rõ rồi. Sau khi tới Đại Chu thì muội muội của ngươi bị bệnh, không có tiền tìm đại phu, ngươi là người dị bang, bộ dạng kì lạ, nên lúc đó cũng không có ai nguyện ý giúp ngươi, vì vậy đành phải bán mình, sau đó bị Phượng tỷ mua?


Thiết Nô gật gật đầu, trong mắt lóe lên lệ quang:


-Năm năm, không thấy muội. Muốn lấy thịt heo cho nàng ăn, tìm không thấy. Muội thích ăn thịt heo.


Trên mặt Lý Tiên Huệ lộ vẻ dau lòng, thương cảm nói:


-Thật đáng thương! Hai huynh muội lưu lạc tha hương, bán mình làm nô lệ đã đành. Ca ca trộm chút thịt heo muốn cho muội muội ăn, còn bị cắt mất lưỡi.


Tần Tiêu hít sâu một hơi, vỗ vỗ lưng của Thiết Nô:


-Như vầy đi. Ta giúp ngươi tìm lại muội muội, ngươi làm nô lệ của ta có được không? Mỗi ngày ta đều cho huynh muội hai người ăn heo sữa quay, có chỗ ở, có đồ để mặc, cũng không có ai đánh chửi các ngươi, càng không bị cắt lưỡi. ngươi có tin ta không?


Thiết Nô đột nhiên ngước đầu lên, kinh ngạc lẫn chút ngốc trệ nhìn Tần Tiêu khoảng chừng ba phút, sau đó chậm rãi lắc đầu, vạch lên đất mấy chữ:


-Muội sẽ chết.


Tần Tiêu nói:


-Thiết Nô, nếu như ngươi cứ một mực làm nô lệ cho Phượng tỷ như vậy, muội muội của ngươi cũng sẽ vĩnh viện bị giam cầm, hai huynh muội các ngươi cả đời này không chừng cũng không thể gặp lại, hơn nữa, Phượng tỷ có thể tùy thời tùy chỗ, giết chết hai huynh muội các ngươi không cần lý do. Chỉ cần muội muội của ngươi còn sống, ta hứa với ngươi, nhất định sẽ tìm lại muội muội của ngươi rồi giao tận tay cho ngươi. Như thế nào?


Thiết Nô lại lo sợ nửa ngày, đột nhiên xoay người quỳ xuống đất, hướng về phía Tần Tiêu dập đầu thật mạnh, nện tới mức mặt đất dưới chân cũng rung lên.


Thiết Nô vội vàng giữ chặt Thiết Nô lại rồi đỡ hắn dậy, thấp giọng nói với hắn:


-Tốt lắm, cứ quyết định như thế đi. Bất quá, nếu muốn cứu muội muội của ngươi, chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi trước đã. Như vầy đi, ta nói với ngươi vài chuyện, ngươi cẩn thận nhớ kỹ, chỉ cần ngươi làm xong là chúng ta sẽ có cách rời khỏi nơi này, được không? Tới đây, ta nói nhỏ cho ngươi nghe.


Thiết Nô gật đầu, đưa tai về phía Tần Tiêu, nghe hắn dặn dò kỹ càng.


Sau đó, Tần Tiêu ngồi xổm xuống bên cạnh Lý Tiên Huệ, bắt đầu bận rộn xử lí cái khóa đồng bên hông nàng.


Thiết Nô mở to hai mắt nhìn, nhìn thấy Tần Tiêu dùng hai cây tăm được mài đến nhỏ xíu từ lau sậy cùng với một cây trâm cài, loay hoay một hồi làm gì đó trên khóa đồng bên hông Lý Tiên Huệ, sau đó một tiếng ‘cạch’ vang lên, cái khóa đồng nặng cỡ năm sáu cân kia liền được mở.


Thiết Nô lộ ra vẻ mặt vui mừng, ném cái khóa đồng qua một bên, sau đó đưa tay nắm lấy cái vòng sắt bên hông Lý Tiên Huệ, vận lực vài phần, quát khẽ một tiếng, bẻ cái vòng sắt nặng nề ra, sau đó chậm rãi kéo rớt qua eo của Lý Tiên Huệ.


Lý Tiên Huệ thở hắt ra một hơi thật dài, nhẹ nhàng vuốt cái eo đang vô cùng đau nhức, cười hì hì nói với Tần Tiêu:


-Tần đại nhân, ta thật ra có điểm nghĩ không ra. Ngươi rốt cuộc là quan hay là trộm vậy? Chiêu mở khóa này ngươi cũng rành như vậy, ha ha!


Cái vòng sắt bị Tần Tiêu ném xuống đất, vang lên một tiếng leng keng thật lớn. Tần Tiêu thở mấy hơi, nhìn cái khóa đồng với vòng sắt kia, thật sự không dám tin, cái thứ nặng khoảng bốn năm mươi cân này (khoảng gần hai mươi đến hai mươi lăm cân ta), khóa lên người một nữ tử yếu đuối ba ngày ba đêm, nàng ta còn có tâm tư nói đùa, chẳng có chút ý tứ kêu khổ chút nào.


Thiết Nô cũng ô ô gật đầu theo, nghi hoặc nhìn Tần Tiêu.


Tần Tiêu cười ha ha hai tiếng:


-Chắc là các ngươi không biết. trước khi ta làm quan, thì chính là tên trộm tiếng tăm lừng lẫy ở huyện Bành Trạch, không có cái khóa nào ta không mở được.


Nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: Nếu nói cho các ngươi biết, mấy kỹ năng này là ta học được trong chương trình huấn luyện ‘gián điệp’ ở quân đội lúc trước thì các ngươi tin thế nào được? ha ha! Chuyện dùng một cái cây mở khóa, với người thời này mà nói có lẽ là một khiêu chiến không lớn không nhỏ. Chỉ là với ta mà nói thì cho dù là xe hơi cao cấp, hay là két sắt này nọ, cũng có thể nhanh chóng mở được.


Lý Tiên Huệ cười khanh khách:


-Tần đại ca thật biêt nói đùa!


Tần Tiêu cười:


-Được lắm, vẫn là tiếng đại ca này dễ nghe hơn. Từ nay về sau cũng đừng gọi Tần đại nhân nữa. Nàng đường đường là quận chúa, ta vẫn một mực gọi nàng là Tiên Nhi đây!


-Lại trêu ta nữa! Không phải ta đã nói rồi sao, ta bây giờ ngay cả thân phận bình dân cũng không có, đã sớm là một người đáng chết….


Tần Tiêu phất tay cắt ngang:


-Được rồi, ngừng lại ở đây. Nàng cũng đừng nhắc tới chuyện cũ mãi. Con người phải luôn tiến về phía trước. nàng xem tình trạng của chúng ta bây giờ không phải đang dần dần được cải thiện sao? Thiết Nô ngươi nói xem có đúng không, nói không chừng qua chuyện lần này, ngươi có thể mang theo muội muội của mình trở về quê cũ.


Thiết Nô vui vẻ gật gật đầu, chớp mắt mấy cái, xoay người đi tới cửa ngoài, còn thuận tay khuân luôn cái cửa sắt.


Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ ngơ ngác nhìn Thiết Nô ra khỏi cửa, không khỏi cùng thốt lên:


-Hắn làm gì vậy?


Tần Tiêu giống như nhớ tới lời Từ Tiểu Nguyệt nói lúc rời thuyền, không khỏi cảm thấy buồn cười:


-Ừm… Thiết Nô hình như là quen ngủ đứng.


Lý Tiên Huệ chớp mắt vài cái, tựa hồ cũng cảm nhận được chút khí tức ám muội trong đó, trên mặt không khỏi ửng hồng, thấp giọng nói:


-Vậy… chúng ta cũng nghỉ ngơi sớm đi. Không phải ngươi đã nói là ngày mai còn có chuyện quan trọng sao?


Cô nam quả nữ ở chung một phòng, hơn nữa lúc trước khi kết hôn giả lại bị Từ Tiểu Nguyệt phá hết hai cánh cửa, Tần Tiêu không khỏi cảm thấy có chút xấu hổ, vì vậy liền kiếm cớ bận việc, lấy đống cỏ lau chưa đốt hết trải đều ra, nói với Lý Tiên Huệ:


-Ừ, ngủ đi Tiên Nhi.


Lý Tiên Huệ đi tới ngồi xuống bên cạnh đám cỏ lau, đột nhiên nhìn Tần Tiêu đầy vẻ hứng thú, mỉm cười, nhẹ giọng hỏi:


-Tần đại ca, một nam tử dũng cảm túc trí, cẩn thận bác ái như huynh, sao tới nay lại không chịu lập gia đình, cũng không yêu ai?


Tần Tiêu cười khan vài tiếng;


-Cái này… đây là vấn đề lịch sử, phức tạp lắm, bây giờ không nói tới.


Lý Tiên Huệ cảm thấy kỳ lạ, nhíu mày hỏi:


-Vấn đề lịch sử?


Chính bản thân của Tần Tiêu cũng nhịn không được mà bật cười:


-Không nói nữa, ngươi nghỉ ngơi sớm một chút đi.


Lý Tiên Huệ cười:


-Vậy còn ngươi?


-Ta đương nhiên cũng đi ngủ.


Lý Tiên Huệ che miệng cười khẽ rồi đứng dậy:


-Ta thấy vừa rồi ngươi đều lấy cỏ lau trải hết cho ta, trong này chẳng còn gì. Chẳng lẽ canh ba nửa đêm ngươi lại tiếp tục xuống sông bẻ tiếp? Thôi, chúng ta ngủ cùng đi.


Tần Tiêu nở nụ cười tự giễu rồi lắc đầu, ngồi xuống cạnh Lý Tiên Huệ:


-Tiên Nhi, nàng có thể nghĩ về ta như vậy thật tốt quá. Kỳ thật ra ta cũng chẳng phải người lương thiện gì, có lẽ nói không chừng sẽ làm ra những chuyện không bằng cả cầm thú đấy?


Lý Tiên Huệ cười khanh khách, tựa đầu vào giữa hai chân:


-Cầm thú thật thì cũng tốt hơn ngụy quân tử! ta cảm thấy, Tần đại ca là một người rất chân thật, sẽ không giở trò trước mặt Tiên Nhi. Không biết vì sao, ngay từ lúc vừa bắt đầu, ta liền tin ngươi một cách khó hiểu. Theo lý thuyết, trên người ta liên quan tới tánh mạng của ngàn vạn người, gánh vác trách nhiệm trọng đai, chỉ chút sai lầm thôi sẽ dẫn tới tai nạn. Chính là, ta hết lần này tới lần khác lại tin ngươi. Ngươi nói, như vậy có kỳ quái hay không?


Tần Tiêu thản nhiên nói:


-Có lẽ, bởi vì ta là huynh đệ kết nghĩa của Lâm Truy Vương Lý Long Cơ, đồng thời cũng là đệ tử của Địch quốc lão.


Lý Tiên Huệ chậm rãi lắc đầu, nói hệt như mê sảng:


-Có một chút … ta cũng không rõ lắm. loại cảm giác này rất kỳ quái. Chính là lúc ta bị giam trong này, ta cũng không chút sợ hãi, ta biết rõ ngươi nhất định sẽ nghĩ ra cách giải quyết chuyện Hỏa Phượng, cũng sẽ không để ta gặp chuyện bất trắc. Bởi vì ngươi đã hứa rồi, ta tin tưởng lời hứa của ngươi.


Tần Tiêu cười ha hả:


-Tiên Nhi thật biết ăn nói, làm cho người ta vui vẻ. Được rồi, không nói nữa, nàng nằm ngủ đi. Mấy ngày nay nàng đều ngồi suốt, chưa được ngủ đàng hoàng giấc nào cả.


Lý Tiên Huệ vẻ mặt có chút giận dỗi trừng mắt nhìn Tần Tiêu:


-Ta nói là thật đó!


-Được được, ta tin nàng là được chứ gì. Nàng ngủ đi.


Lý Tiên Huệ nhíu mày một cái, giận dỗi nằm xuống. vừa nằm xuống không bao lâu lại đột nhiên kêu lên:


-A, đau quá!


Thiết Nô ngoài cửa nhướng mày lên một cái, ngoác miệng lộ ra nụ cười ngây ngô, đi qua bên cạnh mấy bước, ngồi cạnh một tảng đá to dựa đầu đi ngủ.


Tần Tiêu liền tranh thủ đỡ Lý Tiên Huệ ngồi dậy:


-Làm sao vậy, lưng đau à?


Lý Tiên Huệ một tay vịn eo, cắn môi, khẽ gật đầu.


Tần Tiêu trừng mắt một cái, nói với Lý Tiên Huệ:


-Bằng không thì nàng dựa vào người ta nghỉ một cái, đợi đi khỏi nơi này, ta sẽ tìm lang trung chữa thương cho nàng.


Lý Tiên Huệ khẽ gật đầu, nhẹ nhàng dựa lên vài Tần Tiêu, mái tóc xõa dài tới tận trước ngực Tần Tiêu. Tần Tiêu bất giác đưa một tay choàng qua lưng Lý Tiên Huệ, khoát lên cánh tay bên kia của nàng, để cho nàng dựa vững hơn một chút, giảm bớt áp lực cho phần eo. Lý Tiên Huệ tiếp tục nhích sát vào người Tần Tiêu hơn một chút, hai người hình thành tư thế ôm nhau mà ngồi, đầu của Lý Tiên Huệ cũng dựa vào trước ngực Tần Tiêu, gối lên một cánh tay khác của hắn.


Thân thể mềm yếu của Lý Tiên Huệ nhẹ nhàng tựa lên người Tần Tiêu, mấy lọn tóc nghịch ngợm thỉnh thoảng lại cọ cọ lên mặt hắn trêu chọc.


Tần Tiêu cảm giác một hồi ôn ngọc dạt dào, dần dần, trên mặt không tự chủ được mà nóng lên, trong đầu nhanh chóng hiện lên từng đợt ý niệm hương diễm…


Gió buổi đêm, rất nhẹ. Xuyên thấu qua cửa thông gió của nhà đá, thổi vào bên trong, nhẹ nhàng thổi mạt tro cỏ lau dưới đống lửa bay lên giữa không trung, sau đó hóa thành mạt vụn trắng xóa, dần dần tản ra.


Phần eo của Lý Tiên Huệ giống như vẫn còn rất đau đớn, thi thoảng lại nhích người, chậm rãi thay đổi tư thế.


Tần Tiêu lại tăng thêm vài phần lực đạo lên cánh tay, chỉnh nàng ngay lại một tí, không để nàng ngã xuống,


-Có dễ chịu hơn chút nào không?


Cố gắng kềm chế suy nghĩ trong đầu, thấp giọng hỏi.


-Ừ, đỡ hơn một chút.


Lý Tiên Huệ thấp giọng nói,


-Bất quá, ta vẫn không ngủ được, có thể là mấy hôm nay chịu đựng quá sức, giờ chẳng ngủ nổi. Không bằng ngươi hát cho ta nghe đi!


Tần Tiêu sửng sốt:


-Hát?!


Lý Tiên Huệ cười nhẹ, khiến cho thân thể cũng rung nhẹ theo:


-Đúng vậy! Trước kia, lúc bà vú dỗ ta ngủ, đều phải hát, bằng không thì ta không ngủ được.


Tần Tiêu cười khổ:


-Bà vú?


- ha ha!


Tần Tiêu cười ha hả:


-Vậy được rồi! bất quá, ta không dám bảo đảm là nàng nghe ta hát xong có mơ thấy ác mộng hay không.


-Tần đại ca, huynh cung đừng khiêm tốn nữa! Huynh thì dở thế nào được, ta tin chắc là vậy.


Tần Tiêu lại cười ha ha:


-Nàng thế này gọi là mê tín đó có biết không? Xem ra, nàng rất có tiềm năng trở thành truy tinh tộc đó.


-Truy tinh tộc?!


Lý Tiên Huệ nghi hoặc mở to hai mắt,


-Đây là ngôn ngữ địa phương của Giang Nam sao, có nghĩa gì vậy?


-Đúng vậy….


Tần Tiêu cười với vẻ xấu xa,


-Chính là sùng bái một cách mù quáng, thậm chí là mê tín đối với một người nào đó.


Lý Tiên Huệ trừng mắt nhìn Tần Tiêu một cái, tức giận nói:


-Được rồi, Tần đại công tử, ngươi cứ coi như là vậy đi, coi như ta sùng bái ngươi một cách mù quáng được không? Mau hát đi mà!


-Được rồi, vậy thì ta không khách khí nữa, tạm thời làm bà vú của quận chúa một lúc vậy.


Tần Tiêu hắng giọng một cái, cố gắng nhớ lại bài nào mình biết hát. Kỳ thật trước kia lúc còn đi bộ đội, vì làm cho cuộc sống sinh động hơn, thường có mấy cuộc thi hát thế này, phần lớn là hát quân ca, nhưng đôi khi cũng hát vài bài nhạc trẻ phổ biến. nghĩ một lúc, Tần Tiêu lờ mờ chỉ nhớ rõ bài ‘Thời gian bị lãng quên’ nhạc phim Vô Gian Đạo của Thái Cầm, nhất thời tâm huyết dâng trào, hừ một tiếng, nhẹ nhàng hát:


-Là ai đang gõ cửa nhà tôi, là ai đang lay động dây đàn, một đoạn thời gian bị lãng quên, từ từ dâng lên trong lòng tôi…


Hát vài câu, Tần Tiêu dừng lại, quên lời rồi!


Lý Tiên Huệ ngơ ngác sửng sốt nửa ngày:


-Ai da, hay quá! Tại sao lại không hát nữa? Tần đại ca, đây là dân ca của Giang Nam sao? Lạ thiệt nha! Từ trước tới nay ta chưa nghe qua loại nhạc này. Ngươi học ở đâu vậy?


Tần Tiêu cười:


-Quên lời rồi. ừ, nói thế nào nhỉ, coi như nghe người ta hát, sau đó học lỏm hát theo.


Lý Tiên Huệ hưng phấn nói:


-Dạy ta hát đi! Ta thích lắm!


Tần Tiêu ngạc nhiên:


-Tốt thôi… ta không nhớ rõ lời, làm sao dạy được?


Lý Tiên Huệ nói:


-Ngươi hát, ta nghe, sau đó chúng ta dựa theo giai điệu rồi viết lời mới!


-Được rồi…


Thiết Nô ngồi bên ngoài dỏng tai lên nghe ngóng động tĩnh trong phòng, thi thoảng lại muốn chạy tới bên cạnh nhìn thử xem: Đôi tình nhân này đúng là có ý tứ, hơn nửa đêm cái gì không làm, lại đi hát hò là thế nào? Lại là thủ khúc chưa nghe qua bao giờ nữa!


Lúc tia nắng ban mai vừa lộ ra, Lý Tiên Huệ rốt cuộc mang theo nụ cười thỏa mãn, tựa đều gục trên tay Tần Tiêu, nằm trong ngực hắn ngủ say sưa.


Tần Tiêu cũng cảm thấy mệt mỏi, trong thoáng chốc nhìn thấy gương mặt tuyệt sắc khuynh thành trong lòng, hình hoa khảm trên trán cũng vô cùng dụ hoặc, làm cho Tần Tiêu muốn cúi người hôn lên đó, cảm giác một cỗ ý niệm đã đè nén tới cực điểm trong lòng đang dần có xu thế dâng lên.


Đúng lúc này, Lý Tiên Huệ vừa mới thiếp đi đột nhiên nhíu mày, gương mặt lộ vẻ khẩn trương, rốt cuộc la to:


-Chạy mau! Đại ca, Vũ Hoàng muốn giết chúng ta, chạy mau đi…


Cơn buồn ngủ của Tần Tiêu cũng mất hẳn, nhịn không được thở dài một tiếng, ôm Lý Tiên Huệ vào lòng chặt hơn nữa, trong lòng thầm nghĩ: Đúng là một nữ tử vừa kiên cường lại đáng thương! Lúc thế này ta sao có thể sinh ra ý niệm bậy bạ với nàng như thế được? Tuy nói người không phong lưu uổng thiếu niên, nhưng phong lưu cũng phải có nguyên tắc chứ…. Nữ tử như vậy, ta bây giờ lợi dụng lòng biết ơn của nàng mà lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn thì chính là vô sỉ hạ lưu rồi….


Trong đầu miên man suy nghĩ một hồi, mấy ý nghĩ bậy bạ vừa mới kéo tới lập tức biến mất không còn chút gì, Tần Tiêu rốt cuộc cũng dựa lên tường đá, nặng nề chìm vào giấc ngủ.


Vừa mới qua không bao lâu, cửa sắt truyền tới hai tiếng vang ‘cốc cốc’, Tần Tiêu choàng tỉnh, trong lòng thầm quát:


-Tới rồi!


Lý Tiên Huệ cũng tỉnh lại, ngái ngủ quay đầu nhìn về phía Tần Tiêu, lúc này mới phát hiện mình cư nhiêm nằm trong lòng hắn ngủ cả đêm, không khỏi mỉm cười xin lỗi, sau đó ngồi dậy.


Tần Tiêu ra dấu im lặng, đi tới bên cạnh cửa sắt, xuyên qua khe hở, nhìn ra bên ngoài.


Bên bờ sông cách đó không xa, con thuyền đánh cá nhỏ hôm qua cách bờ rất xa, người lái thuyền vẫn là Chu Đại Thông như cũ, hướng Thiết Nô hô:


-Thiết Nô, bọn họ vẫn chưa ngủ dậy đúng không? Vậy đồ ăn hôm nay ngươi cầm cũng được. nói với Tần đại nhân, khi nào hắn muốn giao ra sách Thủy Nhạc thì có thể mang theo ái lữ của hắn tự do rời khỏi nơi này.


Nói xong thì ra sức tung đồ lên, ném một túi vải bố to tới bên cạnh bờ. Thiết Nô máy móc đi tới khiêng lên vai rồi đi về phía nhà đá.


Chu Đại Thông tiếp tục hô:


-Tần đại nhân, ta biết rõ ngươi nghe được tiếng của ta. Trong bao vải có giấy bút và nghiên mực, lúc nào ngươi nghĩ kỹ thì viết địa điểm giấu Thủy Nhạc sách lên đó rồi đưa cho Thiết Nô đem đi. Nhớ kỹ, bản thân ngài không cần phải đi ra!


Sau đó Tần Tiêu nhìn thấy, Chu Đại Thông chống sào tre, đẩy thuyền đánh cá ra xa.


Tần Tiêu cười lạnh, trầm giọng mắng:


-Lũ gian trá! Kiêng kị Tần mỗ tới mức không dám lên bờ!


Sau đó lập tức lại vui mừng nói:


-Như vậy cũng tốt, vừa vặn để ta dụng kế!


Lý Tiên Huệ ngạc nhiên nói:


-Tần đại ca có tính toàn gì không?


Tần Tiêu mỉm cười thần bí:


-Chờ rồi sẽ biết!


Thiết Nô đi tới bên cửa, gõ cửa, Tần Tiêu mở cửa để cho hắn đi vào. Mở túi vải bố ra, bên trong có mấy cái bánh bao khô cứng, cùng với một cái nghiên mực, vài trang giấy và cây bút lông.


Tần Tiêu cười ha hả, cầm lấy nghiên mài mực, cầm bút viết lên tờ giấy:


-Thị khả nhẫn, thục bất khả nhẫn, mau thả bọn ta ra, bằng không thì ngọc đá cùng tan!


-Phượng tỷ vì sao lại thất hứa, lại không có thành ý như vậy? chẳng lẽ vẫn còn hoài nghi Tần mỗ có ý phản chiến, hay là sẽ góp sức cùng yêu phụ kia?


….


Đại loại cứ thế, ngữ khí ngày càng mềm mỏng, viết cũng hơn bảy tám tờ. Sau đó Tần Tiêu xếp mấy tờ giấy đàng hoàng theo thứ tự, lấy một cục đá đè lại, nói với Thiết Nô:


-Thiết Nô, ngươi nhớ cho kỹ, mỗi lần bọn họ tới thì ngươi lấy một tờ từ trên xuống dưới rồi đưa cho bọn họ, rõ chưa?


Thiết Nô gật đầu.


Lý Tiên Huệ thấy buồn cười:


-Tần đại ca, chiêu này có hữu dụng không? Có thể lừa được Phượng tỷ luôn vô cùng khôn khéo kia sao?


Tần Tiêu cười to:


-Hẳn là không có vấn đề gì đâu! Đầu tiên là bọn họ kiêng kị võ công của ta nên không dám lên bờ, đây là thứ nhất; hơn nữa bằng sự hiểu biết của ta đối với tính cách của Phượng tỷ, cùng với tình cảnh trước mặt của chúng ta, mấy lời này là vừa đúng. Phượng tỷ không cho là ta có thể tháo được khóa đồng trên người của nàng, cũng biết rõ ta không thể vứt bỏ ngươi mà chạy thoát một mình; hơn nữa Thiết Nô biểu lộ cứng nhắc, lại không biết nói chuyện, tự nhiên cung sẽ không lộ chuyện. thấy được mấy tờ giấy này, nàng ta sẽ cho là chúng ta vẫn còn ở nhà đá này!


Lý Tiên Huệ cười khanh khách:


-Xem ra mấy ngày ở chung này, nàng cùng với đám người Phượng tỷ ngược lại cũng vừa là đối thủ vừa thành tri kỷ luôn rồi!


Tần Tiêu cũng cười theo, sau đó nghiêm túc nói:


-Đêm nay sao bắc đẩu xuất hiện thì chính là tới lúc chúng ta rời khỏi nơi này. Thiết Nô, ủy khuất ngươi ở lại nơi này thêm vài ngày, chuyện đâu vào đấy ta sẽ lập tức tới đón ngươi.


Lý Tiên Huệ nghi hoặc nói:


-Tần đại ca, không phải ngày hôm qua ngươi còn nói hòn đảo hoang này bốn phía đều là bạch thủy mênh mông, đám lau sậy gần nhất cũng xa hơn một dặm sao? Hơn nữa, cỏ lau mọc lên như mê cung như thế, huống hồ gì… ta cũng không biết bơi….


Tần Tiêu mỉm cười tràn đầy tự tin:


-Mê cung như thế thì cũng không vây khốn được Tần mỗ. Đúng thật là ta không nhớ được đường, nhưng chỉ cần sao bắc đẩu mọc thì cho dù là biển cả mênh mông ta cũng có thể bơi tới bờ được. Còn có, Tiên Nhi, nàng không biết bơi cũng không sao, chỉ cần ta vẫn còn nổi thì nhất định sẽ không để nàng bị chìm đâu.


Lý Tiên Huệ liên tục khoát tay:


-Không được! Không được! Như vậy quá khó khăn! Hay là ngươi trốn một mình đi, sau đó lại nghĩ cách tới cứu chúng ta!


Tần Tiêu vẫn giữ gương mặt tươi cười như cũ:


-Yên tâm đi, không có vấn đề gì. Tần Tiêu ta không phải là loại người khinh xuất, không biết tự lượng sức mình. Nếu chỉ là một mình ta chạy trốn thì cũng sẽ không chờ tới bây giờ. Nếu như không thể cứu được ngươi ra thì tất cả mọi chuyện đều thành công cốc. Vạn nhất có sơ xuất để bọn họ phát hiện ta đã bỏ trốn một mình, tới lúc đó muốn gặp lại nàng…đó mới thật sự là khó như lên trời.


Sự tự tin này của Tần Tiêu cơi như là có căn cứ. lúc còn trong quân đội, đã từng trải qua vô số khóa huấn luyện mang theo đồ nặng bơi đường dài rồi. Tin là cái cô nàng Lý Tiên Huệ dáng người uyển chuyển này vào trong nước cũng không thể nặng bằng mấy cây súng ống kia được, hơn nữa, người là sống, vào nước cũng nổi được. Chỉ cần mình dạy nàng ta chút bí quyết thì mang nàng ta đi cũng không khó khăn lắm. Vạn nhất thật sự không còn cách nào khác thì cùng lắm là cột nàng ta lên lưng như balo rồi bơi qua là được. Không giãy giụa chòi đạp thôi thì cũng dễ làm đúng không?


Lý Tiên Huệ oán hận dậm chân:


-Ta đúng là gánh nặng mà! Sớm biết như vậy thì lúc trước ta đã sớm học bơi rồi….


Tần Tiêu cười ha hả, dò xét đồ ăn trong bao vải một hồi, nói:


-Mấy thứ này cũng đừng ăn nữa. Hôm nay chúng ta tiếp tục ăn cá với măng non. Ai dám chắc là trong mấy cái bánh bao này có thuốc gì gì đó để cho người ta không còn chút sức lực nào hay không?


Màn đêm rốt cuộc cũng buông xuống.


Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ đều cảm giác được, chưa từng hy vọng màn đêm nhanh tới như thế.


Trong nháy mắt đi ra khỏi nhà đá, Lý Tiên Huệ ngẩng đầu nhìn Tần Tiêu, nói:


-Tần đại ca, mặc kệ chúng ta có thể thuận lợi rời khỏi nơi này hay không, sau khi rời khỏi sẽ gặp phải cảnh ngộ gì. Nhưng ta vĩnh viễn đều sẽ nhớ rõ đêm hôm qua, cùng với bài hát ‘Thời gian bị lãng quên’ mà ngươi đã dạy ta, đúng không?


Tần Tiêu khẽ gật đầu:


-Đúng, ngươi học rất nhanh!


Lý Tiên Huệ cười khẽ:


-Ta sẽ không quên đoạn thời gian này. Đây là một đêm thoải mái nhất trong đời ta. Ta cảm thấy, dường như chỉ có lúc đó, ta mới quên đi thân phận cùng với những phiền não khác, chân chính được làm chính bản thân mình. Cảm ơn ngươi, Tần đại ca!


Tần Tiêu không khỏi nắm lấy tay Lý Tiên Huệ:


-Đừng nói mấy lời bi lụy tiêu cực như vậy. Ta vẫn còn rất nhiều bài hát có thể dạy nàng nữa đây, cam đoan nàng chưa từng nghe qua lần nào đâu. Chờ tới lúc chúng ta rời khỏi nơi này, giải quyết xong chuyện Hỏa Phượng, ta lại tiếp tục từ từ dạy nàng, được không?


Lý Tiên Huệ gật đầu, cắn môi, hít sâu một hơi, vành mắt cũng dần đỏ lên, cười tự giễu:


-Không nói nữa, ta rốt cuộc lại nói mấy lời ủ rủ làm người khác mất hứng như vậy. chúng ta đi thôi, Tần đại ca!


Đến bờ sông, Tần Tiêu cởi áo ra ném cho Thiết Nô, đang chuẩn bị nhảy xuống sông thì lại nhìn thấy Lý Tiên Huệ đang cởi y phục rộng thùng thình của mình ra, chỉ còn lại cái áo yếm, lộ ra da thịt tuyết trắng bên trong, bên hông quả nhiên bầm tím một mảng to, đứng đó run rẩy. Tần Tiêu lấy y phục của mình ở chỗ Thiết Nô tới đưa cho Lý Tiên Huệ:


-Mặc vào đi, quấn kín một chút, đừng để bị lạnh.


- Nhưng mà…. Mặc y phục này vào, xuống nước sẽ nặng hơn!


Lý Tiên Huệ lắc đầu, không chịu.


-Mặc đi, không sao cả.


Tần Tiêu nhãn tình sáng quắc, kiên trì.


Đợi Lý Tiên Huệ mặc quần áo tử tế, Tần Tiêu cõng Lý Tiên Huệ trên lưng, sau đó dùng đai lưng mỏng màu xanh lá cột hai người lại với nhau rồi dứt khoát nhảy xuống nước.


Thân thể mềm mại của Lý Tiên Huệ rốt cuộc cũng dán hẳn lên trên lưng Tần Tiêu, giống hệt như hắn đã dặn dò lúc trước vậy, không động đậy, lại tự giác áp sát vào một chút, giám bớt lực cản của nước, làm cho Tần Tiêu bớt mệt hơn.


Tần Tiêu tận lực bơi rất vững vàng, mắt lại quan sát dò xét bốn phía, lo sợ sẽ có người của Hỏa Phượng mai phục gần đó. Bất quá may mắn là xem ra Từ Tiểu Nguyệt rất yên tâm với đám cỏ lau cùng với cái khóa đồng kia, hoặc là nói, nàng ta căn bản không nghĩ tới Tần Tiêu lại bí quá hóa liều, mạo hiểm bất chấp nguy cơ chết trong bụng cá, dùng phương pháp nguyên thủy nhất để cứu Lý Tiên Huệ thoát ra.


Hồ nước trong tiết thanh minh, lạnh thấu xương. Trong lòng Lý Tiên Huệ lại cảm thấy một cỗ ôn thủy thẳng tắp thấm vào tứ chi bách hải của nàng.


Sau khi cách bờ vài thước, Tần Tiêu bắt đầu đạp nước bơi, lưng cõng Lý Tiên Huệ, vững vàng bơi về phía đám cỏ lau.


Lý Tiên Huệ tựa đầu lên vai Tần Tiêu, trong lòng nhớ lại lúc bị hạ chỉ giết chết ở Trường An, cùng với tình cảnh phiêu bạt Giang Nam suốt hai năm qua, không tự chủ được mà nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai vô cùng khỏe mạnh đã cho nàng cảm giác vô cùng an toàn này, rốt cuộc có hai giọt lệ vô thanh vô tức chảy xuống.


Cho tới hôm nay, tận sâu trong nội tâm đã sớm tàn lụi của nàng, phảng phất lại dần dần khôi phục chút sức sống, dường như lại ẩn hiện cỗ xuân ý ngọt ngào như mật ngọt.


Sau khi bơi tới bên cạnh đám cỏ lau, Tần Tiêu liền tháo dây lưng bên hông ra, hai chân duỗi thẳng ra đã mơ hồ chạm được đáy hồ bên dưới.


Tần Tiêu nói:


-Tiên Nhi, bên cạnh cỏ lau là đất bùn, ta cõng nàng đi thì sẽ bị lún, nàng xuống đi, ta đỡ nàng đi qua.


Lý Tiên Huệ ừ một tiếng, được Tần Tiêu đỡ nách, nhẹ nhàng đỡ xuống từ trên lưng. Sau đó Tần Tiêu đỡ nàng, chậm rãi đi về phía cỏ lau.


Lý Tiên Huệ đi chân trần giẫm lên cỏ lau, cảm thấy một trận lạnh buốt, thân thể cũng lạnh tới phát run, mặt trắng bệch không còn chút máu, hàm răng không tự chủ được mà va nhau lách cách.


Hai người đi lên cỏ lau, Tần Tiêu nhìn thấy bộ dạng lạnh run của Lý Tiên Huệ thì bắt đầu cảm thấy sầu não, vốn định nghỉ ngơi một lúc, chính là Lý Tiên Huệ toàn thân ướt đẫm như thế, ở trên cỏ lau bị gió đêm lạnh thổi, tất nhiên sẽ càng bị lạnh hơn nữa, có thể bị nhiễm phong hàn.


Tần Tiêu cắn răng một cái:


-Tiên Nhi, kiên trì một chút, không thể nghỉ được. Chúng ta cứ đi dọc theo hướng này, tiếp tục bơi xuống, có nước thì xuống nước, không có nước thì dẫm lên cỏ, không quẹo đi đâu hết, chỉ có như vậy mới có thể đi ra khỏi mê cung này. Nếu dừng lại đón gió thì sẽ càng lạnh hơn nữa, cuối cùng sẽ bị rút gân đó.


Lý Tiên Huệ răng va lách cách, rùng mình một cái:


-Nói như vậy, ngươi… ngươi sẽ mệt chết mất!


Tần Tiêu cười, nắm lấy cánh tay Lý Tiên Huệ gạt cỏ lau mà đi:


-Không sợ! ta là siêu nhân!


Lý Tiên Huệ buồn bực nói:


-Siêu… siêu nhân?


Tần Tiêu cười ha hả, dùng tay chân rẽ đám cỏ lau mọc cao san sát, mở ra một con đường nhỏ, vừa đủ để hai người đi qua. Lúc Lý Tiên Huệ xuống nước chính là mang đôi hài thêu mũi cong, vì vậy liền dễ dàng bị rơi mất. lúc này chỉ có thể dùng đôi chân trần đã bị đông cứng mà dẫm lên cành cây cỏ dại cùng với đám cỏ lau kia, đi chưa được bao lâu thì đã bị cắt nhiều đường, máu tuôn không ngớt, nhưng vẫn cắn răng không kêu lên, đi theo phía sau Tần Tiêu, bước về phía trước không chút do dự.


Đi qua đám cỏ lau này, Tần Tiêu lại địu nàng trên lưng, lúc Lý Tiên Huệ giơ đôi chân dính đầy máu tươi và bùn đất ra, Tần Tiêu nhìn thấy mà giật mình một hồi, trong lòng không khỏi thầm mắng mình: đúng là quá sơ ý rồi! cư nhiên lại quên mất Lý Tiên Huệ không có mang giày!


Lúc vào nước lần nữa, Tần Tiêu cõng Lý Tiên Huệ trên lưng, bơi về phía trước. Lúc bới tới bụi cỏ lau gần đó, hai người lại tách ra, Tần Tiêu một phát nắm lấy tay Lý Tiên Huệ, không nói một lời liền cõng lên vai.


Lý Tiên Huệ cắn môi, cố gắng nói với giọng điệu bình tĩnh:


-Ngươi thật sự muốn kiệt sức mà chết ở chỗ này sao?


-Tiên Nhi…


Ngữ khí của Tần Tiêu nhẹ nhàng,


-Vì sao chân của nàng bị thương lại không nói cho ta biết? Loại chuyện thế này không được xảy ra lần nữa, có biết không?


Lý Tiên Huệ nuốt lời muốn nói sau xuống, tựa lên lưng, sau đó hắn liền sải bước xông vào phiến cỏ lau thứ hai.


Mảnh đất mọc đầy cỏ lau, gió lùa qua khẽ lá kêu lên sàn sạt, bùn lầy bên hồ nước trong trẻo nhưng lạnh lùng, trừ mấy thứ đó ra, chính là tiếng hít thở ồ ồ của Tần Tiêu, cùng với tiếng vang của bước chân giẫm lên cỏ lau.


Ước chừng qua hai canh giờ, Tần Tiêu cõng Lý Tiên Huệ trên lưng, rốt cuộc cũng vượt qua mảnh cỏ lau cuối cùng, thấy được mặt hồ một mảnh mênh mông, đen khịt mà lại sâu thẳm.


Tần Tiêu nhẹ nhàng đặt Lý Tiên Huệ xuống, thở hổn hển một hồi, cười ha hả:


-Thế nào hả, Tiên Nhi, ta nói rồi mà! Biện pháp điên khùng của ta rất có tác dụng nha! Đi thẳng một đường, chẳng quẹo vào đâu. Ngươi xem! Chúng ra thoát ra được rồi! Trước mắt chính là hồ Bành Lễ đó!


Lý Tiên Huệ bị lạnh cóng tới mức cả người cũng cứng nhăc, trên mặt cũng xám ngoét, môi khẽ run, miễng cưỡng cười một cái:


-Ừ.. ừ! Tần đại ca, ngươi cuối cùng cũng thành công!


Tần Tiêu giang tay ra, xoa xoa gương mặt sắp đông cứng của Lý Tiên Huệ, thấp giọng nói:


-Không phải ta mà là chúng ta, có biết không? Là chúng ta! Được rồi! Nghỉ ngơi một chút, chúng ta liền bơi qua hồ Bành Lễ này, tìm một chỗ để nghỉ ngơi cho tốt rồi bàn tiếp chuyện đại sự.


Lý Tiên Huệ đưa mắt nhìn mặt nước mênh mông trước mặt, lo lắng nói:


-Ngươi đã bơi suốt cả đêm rồi, còn có thể bơi tiếp sao? Nếu không thì chúng ta ở lại đây nghỉ ngơi thêm một chút, đốt một đống lửa…


-Ngàn vạn lần không được đốt lửa!


Tần Tiêu vội nói,


-Tiên Nhi, không còn cách nào khác, phải để nàng chịu khổ rồi. nếu bây giờ đốt lửa thì nói không chừng sẽ dẫn tặc nhân của Hỏa Phượng ở gần đây tới, lúc đó thì phiền toái lắm. Còn có, nói không chừng trên hồ này có thuyền tuần tra của Hỏa Phượng, tới lúc đó ta còn có thể lặn xuống nước, nàng trước khi lặn xuống nước thì nhớ hít sâu một hơi, lúc xuống nước ngàn vạn lần không được thở, bằng không sẽ sặc nước đó, có biết không?


Lý Tiên Huệ quả cảm gật đầu:


-Ừ, biết rồi. Tần đại ca, chúng ta đi thôi, ta không sao hết, có thể tiếp tục.


Tần Tiêu hít sâu mấy hơi, đứng lên ngồi xuống mấy cái:


-Tới đây, Tiên Nhi! Chúng ta sắp thành công rồi.


Lý Tiên Huệ cởi y phục đang mặc trên người chỉ chừa lại cái yếm, nằm úp sấp trên lưng Tần Tiêu, nhẹ nhàng vịn vai của hắn.


Tần Tiêu cảm giác sau lưng một hồi mát lạnh cùng tê dại khác thường, không khỏi thoáng cả kinh, nói:


-Tiên Nhi, nàng…


-Không sao hết, dù sao cũng lạnh, mặc thêm quần áo cũng chẳng dễ chịu hơn là mấy. Cởi ra thì ngươi sẽ thoải mái hơn một chút…


Tần Tiêu cũng không tiếp tục kiến trì nữa, cắn răng một cái, cõng nàng trên lưng trầm xuống nước, bơi về phía bắc.


Sở Tiên sơn trang nằm ở phía đông hồ Bành Lễ, dựa theo trí nhớ, lúc đó lên thuyền ở Sở Tiên sơn trang xong, đi về hướng bắc một lúc rồi mới chuyển về phía tây đi vào phiến cỏ lau này. Hiện tại đi về hướng bắc, rời khỏi Sở Tiên sơn trang xa một chút, có lẽ sẽ an toàn hơn một chút.


Nước trong hồ Bành Lễ, dưới gió đêm thổi qua, nổi lên từng đợt sóng gợn không nhỏ. Vừa rồi ở trong đám cỏ lau có chúng chắn đỡ, lại cản bớt gió, sóng nhỏ hơn rất nhiều. nhưng bây giờ, Tần Tiêu lưng cõng Lý Tiên Huệ, thường xuyên bất ngờ bị một con sóng táp đúng vào mặt, Lý Tiên Huệ thì lúc nào cũng bị sặc nước, không ngừng ho khan. Qua một lúc, Lý Tiên Huệ tựa hồ cũng thích ứng hơn một chút, tranh thủ thời gian hít một hơi thật sâu, sau đó nín thở. Nhưng áp lực nước đúng là làm cho người ta khó chịu, nhất là cảm giác áp bách giữa ngực và bụng, cảm thấy hô hấp khó khăn.


Tần Tiêu cắn chặt răng, ra sức bơi về phía trước. cũng không lâu sau, cảm giác chân Lý Tiên Huệ khoát bên hông mình run lên, hơn nữa ngày càng trở nên cứng ngắc.


Tần Tiêu thầm nghĩ trong lòng:


-Hỏng rồi! Nước hồ quá lạnh, Lý Tiên Huệ rốt cuộc cũng bị chuột rút!


Đúng lúc này, Tần Tiêu đột nhiên lại nhìn thấy phía trước có bóng một chiếc thuyền đang lướt tới, mơ hồ còn nghe được có người đang trò chuyện trên thuyền.


-Đại ca ngươi nói xem có kỳ quái không, Phượng tỷ cư nhiên lại điều hết tất cả huynh đệ chúng ta tới Sở Tiên sơn trang. Chỗ đó không phải có rất nhiều quan binh và quan viên Giang Nam sao?


-Ai, cấp trên làm việc, đám sai vặt chúng ta đừng có thắc mắc, đỡ rước lấy họa.


-Đành vậy… không nói nữa, uống rượu đi. Lạnh thế này mà lại sai chúng ta canh gác tuần hồ, đúng là xúi quẩy mà!


-Ngươi coi ngươi đi, cứ luôn mồm cằn nhằn như thế, ngày nào đó sẽ bị cắt mất lưỡi đấy!


Mặt hồ cực kì tĩnh lặng, tiếng nói của hai người ở tít xa nhưng vẫn truyền vào tai rõ mồn một.


Tần Tiêu âm thầm suy đoán trong lòng:


-Sai vặt tuần hồ? không biết quanh đây có bao nhiêu thuyền như vậy. nếu chỉ có một chiếc thì cũng dễ giải quyết!


Lúc này, Lý Tiên Huệ mới vừa nãy còn đang cố gắng giãy giụa một chân, rốt cuộc cũng không động đậy được, hai tay ôm lấy cổ Tần Tiêu cũng run lên kịch liệt.


Tần Tiêu biết rõ, bị chuột rút rất đau, hơn nữa lại càng lúc càng rút nhiều hơn, thẳng tới lúc toàn thân đều co thành một cục, không cách nào hành động. cho dù là người bơi giỏi tới mấy, gặp phải tình huống như vậy thì kết quả cũng là chết đuối.


Người bơi lặn giỏi táng thân dưới nước phần lớn đều là vì nguyên nhân này!


Tần Tiêu đưa một tay ra, đụng tới huyệt thừa sơn ở trên bắp chân bị chuột rút của Lý Tiên Huệ, ngón tay cái dụng vài phần lực, qua lại xoa nắn.


Lý Tiên Huệ nhẹ nhàng nói:


-Đỡ hơn nhiều rồi, ngươi cứ tiếp tục bơi đi….


Tần Tiêu vừa mới buông tay ra, hai chân của Lý Tiên Huệ đều đồng thời rút gân!


Tần Tiêu đang chuẩn bị tiếp tục đưa tay qua xoa bóp giúp nàng thì không ngờ Lý Tiên Huệ đột nhiên đẩy mạnh vai của Tần Tiêu, cả người ngả ngửa về phía sau. Bởi vì có lực đẩy khá mạnh nên Lý Tiên Huệ vừa rơi xuống đã chìm ngay vào trong nước.


Tần Tiêu quá sợ hãi, vội vàng hụp xuống nước, nhanh chóng bơi về phía Lý Tiên Huệ!


Vận khí khá tốt!


Trong lòng Tần Tiêu thầm kêu may mắn!


Đáy nước ban đêm gần như không nhìn thấy gì, có thể tìm được nàng thật đúng là vạn hạnh!


Lý Tiên Huệ cứ như đang nhẹ nhàng bay, không hề giãy dụa, cũng không có bất kỳ động tác nào. Mái tóc dài trên đầu xõa tung tứ tán, từng chút, từng chút một, uốn lượn theo dòng nước, nổi bật lên vẻ điềm tĩnh nhưng thê lương trên gương mặt tái nhợt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom