• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên (7 Viewers)

  • Chương 142

Nhóm dịch: Sói già


Từ Tiểu Nguyệt ném một ánh mắt về phía Tần Tiêu, bỗng nhiên hất đầu một cái, đi về phía bên cạnh. Tần Tiêu hiểu ý, đi theo, bọn người Tần Lệ Lệ cũng đi theo đằng sau.


Đi vào trong phòng, Từ Tiểu Nguyệt hé ra khuôn mặt rất bực mình ngồi ở trên ghế thái sư, vỗ cái bàn, oán hận gầm hét lên:


- Những tên cẩu quan này không tán thưởng, vào ngày mai giờ Thìn nếu không có chuyện gì xảy ra, đều giết hết không tha một ai cho ta!


Tuân Lệ Lệ cười mỉm tiến lên, hơi cúi đầu xuống nói:


- Phượng Tỷ bớt giận... Ta đoán chừng những người này chết là vì sĩ diện chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Trước mắt bao nhiêu người đương nhiên không công khai tỏ vẻ ý tứ nguyện ý thuần phục. Nếu có thể phân ra mà khuyên bảo, có lẽ hiệu quả tốt hơn một chút.


Tử Tiểu Nguyệt hừ một tiếng rồi nói:


- Chuyện cho tới nước này chỉ có thể làm như thế mà thôi. Tần Tiêu, ta lệnh cho ngươi đi hoàn thành việc này. Có thể khuyên được vài người thì khuyên, không thể khuyên được thì đem tất cả đi chém hết đi!


Tần Tiêu chắp tay lên tiếng:


- Dạ!


Trong lòng thầm suy nghĩ nói: xem ra, Từ Tiểu Nguyệt tìm người giả trang ta, cũng rất ít người biết chuyện này, phỏng chừng ngay cả Tuân Lệ Lệ đều vẫn chưa hay biết điều gì chăng? Bọn họ hẳn cho là ta nhiệt sẵn sàng góp sức cho Từ Tiểu Nguyệt... Nhìn ánh mắt của tỷ muội Mặc Y cùng Tử Địch thì liền hiểu rõ, xem ra tỷ muội thấy ta khom lưng cúi đầu trước Từ Tiểu Nguyệt cùng Ngô Hưng Quốc, chắc trong nội tâm đang oán hận mong chém chết ta, ước gì lột da lột xương ta ra ấy chứ. Hơn nữa từ nét mặt của bọn họ có thể thấy được, tự nhiện xuất hiện một “Phượng Tỷ” chính thức hoặc chuyện Anh quốc công này cũng là kinh ngạc không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Từ Tiểu Nguyệt, rốt cuộc cũng nóng vội vàng ra ngoài. Xem ra chuyện Tuân Lệ Lệ mất quyền lực đối với nàng càng ngày càng kiêng kị....


Cứ như vậy, Tần Tiêu ngồi một mình ở trong phòng, Từ Tiểu Nguyệt cùng bọn người Tuân Lệ Lệ núp ở phòng kế, những quan lại không chịu góp sức thì từng người từng người bị dẫn tiến vào. Tần Tiêu chiếu theo lí do thoái thác đoạt ở chỗ Mã Nam, tận tình khuyên bảo, ước chừng là nói Chu Triều vô năng như thế nào, Võ Tắc Thiên hoang dâm vô đạo như thế nào, thần khí Lý gia sớm nên trở về, còn nói những lời hứa hẹn tương lai tốt hơn. Mười bảy quan tướng đều lặng yên không ra tiếng mặc cho Tần Tiêu nói miệng đầy nước bọt bay tứ tung, nếu không thì giống như Vạn Lôi mở miệng liền thóa mạ Tần Tiêu, những quan viên chịu sẵn sàng góp sức còn chưa tới hai người.


Tần Tiêu âm thầm đem chuyện này nhớ cho kỹ, âm thầm vui mừng: Đại đa số quan của Chu Triều đều là quan tốt! Trách không được Đại Đường trong lịch sử Trung Quốc có thể trở thành thiên triều thịnh thế số một, một phần do Đường Thái Tông lưu truyền xuống bầu không khí quan liêm thanh khiết, từ Trinh Quán một mực lan truyền đến Võ Chu, thẳng đến Khai nguyên thịnh thế sau này... Tạo ra một đám quan tốt mà! Cũng khó trách Đường Triều trong lịch sử Trung Quốc là triều đại ít tham quan nhất!


Một mực bộn rộn từ tối đến sáng sớm, Từ Tiểu Nguyệt rốt cuộc cũng mất đi tính kiên nhẫn, ở cách vách oán hận quát:


- Không cần khuyên nữa! Toàn bộ ra cho ta xem! Trước bắt làm con tin, sau này lấy ra toàn bộ tế Tiên Phong Đại Kỳ cho ta!


Tần Tiêu bộn rộn đến nỗi miệng đắng lưỡi khô, đang ngồi uống nước trà, giả làm bộ dạng không còn chút sức lực nào bất lực ngồi ở trên ghế thở ra.


Từ Tiểu Nguyệt từ phòng bên bước ra đẩy cửa đi vào, ngồi trên ghế thái sư, con mắt lẳng lặng đảo qua đám người trong phòng.


Tần Tiêu, Tuân Lệ Lệ, Mặc Y, Tử Địch, sau Ngô Hưng Quốc mới đến.


Những người này, nhất tề chắp tay rủ xuống đứng thẳng, lẳng lặng đứng thành một hàng, lặng yên mà không nói, bầu không khí hiện giờ cực kỳ bị đè nén.


Từ Tiểu Nguyệt cầm lấy một ly trà, mở nắp lên, chậm rãi kê miệng trên cái chén, thản nhiên nói:


- Trà ngon, trà ngon... Chỉ tiếc, Lệ tỷ pha cho ta chén Bích Giản Minh Nguyệt này, sợ là bỏ thêm mấy vật khác vào nữa thôi?


Tuân Lệ Lệ có chút kinh ngạc cùng cả kinh, ngẩng đầu nghi ngờ nói:


- Phượng Tỷ, ngươi nói gì ta không hiểu.


- Không rõ sao?


Từ Tiểu Nguyệt kéo dài âm thanh, cực kỳ ngạo mạn nói:


Ta đây cho ngươi gặp mặt một người, rồi ngươi sẽ hiểu.


Dứt lời vỗ vỗ tay:


- Vào đi!


Cửa phòng bị đẩy ra, hôm nay Chu Đại Thông mặc một trường sam màu xám, vẻ mặt hờ hững, đi tới bên cạnh Từ Tiểu Nguyệt:


- Thuộc hạ “Xuất Thủy Vân Long Chu Đại Thông”, bái kiến Anh quốc công!


Tuân Lê Lê quả nhiên sợ hãi, rung giọng nói:


- Ngươi...Ngươi có thể nói!


Chu Đại Thông hừ lạnh một tiếng:


- Không nghĩ tới sao, Tuân Lệ Lệ. Năm đó chúng ta đều là tứ đại hộ vệ bên cạnh Anh quốc công, không ngờ ngươi lại âm thầm hạ độc ta thuốc vừa câm lại vừa điếc, sau đó lại giả mù sa mưa thương hại ta là một phế nhân rồi thu mua ta. Chỉ là ngươi không biết rằng, Anh quốc công thông tuệ đến mức nào, sao có thể bị lũ tiểu nhân như ngươi lừa bịp cơ chứ?! Nàng chẳng những không tin tưởng những tin đồn nhảm nói ta toan tính làm phản mà ngươi tạo ra, lại khổ tâm giúp ta giải độc, chữa tốt cho thương thế của ta.


Từ Tiểu Nguyệt hừ hừ cười lạnh:


- Tuân Lệ Lệ, dã tâm của ngươi thật lớn, rõ ràng dám âm thầm mưu đồ làm phản, muốn soán quyền. Chỉ tiếc, lúc xảy ra sự kiện Chu Đại Thông vào mười năm trước, ta đã bắt đầu đề phòng ngươi. Mỗi bước quân cờ của ngươi, hay mỗi sự kiện, đều không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta.


Tuân Lệ Lệ, cười khổ lắc đầu, đột nhiên cười ha hả:


- Ha ha ha! Từ Tiểu Nguyệt ngươi là tiểu tiện nhân, ngươi nghĩ rằng Tuân Lệ Lệ ta dễ đối phó như vậy hay sao? Người đâu, động thủ!!


Vừa dứt lời, lập tức toàn bộ cửa sổ bên cạnh bị người phá xông vào, bảy tám Hắc y nhân mặc y phục dạ hành, đồng loạt tiến lên, vây xung quanh Tuân Lệ Lệ.


Tần Tiêu vốn là người đứng chính giữa hai nhóm người, lúc này đang thối lui đến một góc tường. Mặc Y cùng Tử Địch càng bối rối hơn, không biết nên đứng về bên nào, đành phải đi theo Tần Tiêu lui về góc tường.


Trong phòng, chia làm ba nhóm người: Từ Tiểu Nguyệt cùng Chu Đại Thông; Tuân Lệ Lệ cùng Ngô Hưng Quốc và đám người áo đen kia; Tần Tiêu cùng tỷ muội Mặc Y và Tử Địch.


Không nghĩ tới, đối với sự xâm nhập của mấy Hắc y nhân này, thần sắc trên mặt của Từ Tiểu Nguyệt vẫn lạnh nhạt như cũ giống như không thấy chuyện gì đang xảy ra, ung dung nói rằng:


- Tuân Lệ Lệ, những năm gần đây của ngươi là nhờ Vi Đình âm thầm giúp ngươi huấn luyện bảy tử sĩ sao? Nghe nói bảy tử sĩ này, tùy tiện dùng hai người cũng có thể khiến tứ đại hộ vệ phải liều mạng. Ta hôm nay thật đúng là biết một chút đó, bảy tử sĩ này không biết có lợi hại như trong truyền thuyết kia hay không.


Tuân Lệ Lệ ha ha cười:


- Thật buồn cười, nha đầu nhà ngươi không biết sao! Chết đến nơi, còn làm bộ làm tịch chi nữa. Ngươi cho rằng, những người kia thuộc người của Hỏa Phượng sao, có thể nghe lời điều khiển của ngươi hay sao?


- Qua nhiều năm như vậy, bọn họ chỉ có biết ta là Phương Tỷ thôi, nào biết đến Xú nha đầu nhà ngươi chứ! Hiện tại ngươi chỉ có một Chu Đại Thông, cho dù ban đầu hắn là người đứng đầu tứ đại hộ vệ chúng ta thì sao nào? Ta không tin, hắn có thể thắng được ta cùng Vi...


Lời nói của Tuân Lệ Lệ đột nhiên dừng lại, mắt mở thật lớn, chậm rãi cuối đầu xuống, nhìn bụng của mình, đầu của một cây đoản kiếm, từ phía sau lưng nàng đâm tới, đầu kiếm hiện ra trước bụng!


Tần Tiêu cùng bọn người Mặc Y cũng nhịn không được kinh hô một tiếng, hầu như không thể tin một màn ở trước mắt này!


Nguyên gốc Ngô Hưng Quốc bên cạnh Tuân Lệ Lệ lẳng lặng không nói lời nào, đột nhiên trên mặt lộ ra nụ cười giả tạo dữ tợn, bỗng lấy tay từ sau lưng Tuân Lệ Lệ rút ra, sau đó tiến lên vài bước, chắp tay nói với Từ Tiểu Nguyệt:


- Thuộc hạ Vi Đình, phục mệnh Anh quốc công báo cáo kết quả công việc.


Bảy tử sĩ, cũng giống như người chết, mắt nhìn thấy Tuân Lệ Lệ bị đâm bị thương, cũng không động một chút nào! Xem ra, bọn họ cũng chỉ là thân tín của Vi Đình, căn bản không phải dưới trướng của Tuân Lệ Lệ.


Tuân Lệ Lệ giống như cái giá đỡ, ngã xụi lơ trên mặt đất, dùng ngón tay đang chảy máu đầm đìa chỉ Vi Đình:


- Ngươi... Vì sao...


Từ Tiểu Nguyệt đắc ý cười to, đứng dậy, bước đi thong thả đến thân thể đang run rẩy không ngừng phun máu tưới của Tuân lệ Lệ, một cước dẫm lên mặt của nàng, khinh thường nói:


- Ngươi quá tự phụ rồi đó Tuân Lệ Lệ, ngươi cũng quá coi thường ta rồi. Hặc là nói, ngươi quá tin tưởng nam nhân ở chung hai mươi năm với ngươi. Dường như ngươi không biết rằng, nữ nhân, cho dù bảo dưỡng đến đâu cũng phải già đi. Nữ nhân già rồi, thì cho dù ăn mặc như thế nào cũng không có hương vị gì cả. Ngươi nghĩ mà xem? Lỗi ở chỗ là ta trẻ hơn so với ngươi vài tuổi ha ha ha ha!


Tuân Lệ Lệ đột nhiên nhổ ra một ngụm máu tươi, bởi vì bị giẫm ở bên mặt phải, cho nên sự tức giận cũng không thấy rõ:


- Gian phu dâm phụ!


Từ Tiểu Nguyệt hung hăng ngang ngược cười ha hả:


- Chửi giỏi lắm, chửi giỏi lắm! Những việc này không phải đều do Tuân Lệ Lệ ngươi an bài hay sao? Ba năm trước, ngươi liền đề nghị ta đến ở phủ thứ sử Ngạc Châu, nói ở đây sẽ âm thầm chỉ dẫn cho hết thảy mọi việc. Nói cho cùng, ngươi còn không phải muốn đưa ta đi thật xa, còn mình ở Hỏa Phượng lộng quyền sao? Chỉ là ngươi không ngờ tới, ta lại làm nữ nhân của thứ sử, lại không nghĩ tới là cùng thứ sử lên giường, ha ha!!


Trên mặt Vi Đình đứng ở sau lưng nàng lúc trắng lúc xanh, xấu hổ quay đầu đi, hung hăng trừng mắt nhìn góc tường, dường như muốn biến nó thành một cái hố.


Tần Tiêu mãnh liệt áp chế lửa giận trong lòng không cử động một chút nào, nhưng tay để ở sau lưng, đã nắm thành một quyền rồi, nổi cả gân xanh lên. Tần Tiêu thấy rõ ràng, Tuân Lệ Lệ bị một đao phía sau lưng đâm tới, dường như đã đâm nát thận, sợ là thần tiên đến đây cũng không cứu nỗi, cái chết của nàng là kết cục đã định rồi. Việc trong yếu ở trước mắt, chính là cố gắng giữ cho mình được tỉnh táo, bằng không đầu óc càng nóng thì nhất định sẽ hỏng chuyện!


Tỷ muội Mặc Y cùng Tử Địch sớm đã bị tình huống trước mắt này làm cho kinh hoảng rồi, lúc này không biết mình đứng ở lập trường gì nữa, quan hệ của những người này có chút mơ hồ, đành phải ngơ ngác đứng bên cạnh Tần Tiêu, vô tội và bối rối nhìn cảnh trước mắt.


Từ Tiểu Nguyệt tâm nguyện vừa lòng thỏa mãn, tiếp tục nói xàng nói bậy:


- Kỳ thật Tuân Lệ Lệ ngươi coi như cũng là một nữ nhân thông minh, biến Chu Đại Thông thành phế nhân rồi thu dưới trướng, Hổ Vạn Cầu vẫn âm thầm vấn vương ngươi, ngay cả Vi Đình cũng là nam nhân của ngươi. Xem biểu hiện thì tất cả nhân vật trọng yếu đều phải nghe lệnh ngươi. Chỉ là ngươi cũng không ngờ tới, Vi Đinh là người ngươi tín nhiệm nhất, từ ba năm trước đã chán ghét nữ nhân vô sỉ còn tự cho là nhã lệ thoát tục của ngươi, cam tâm sẵn sàng góp sức với ta. Gần đây, ngươi còn muốn muốn thế lực bên ngoài đối phó với ta, còn định dùng Tần Tiêu miệng còn hôi sữa kia đến tính kế ta. Ngươi cũng đã biết rồi đấy, những việc làm của ngươi, cản bản không có cái nào có thể thoát khỏi đôi mắt của ta!


Dứt lời Từ Tiểu Nguyệt dùng chân nâng mặt Tuân Lệ nâng lên, chỉ một ngón tay về phía Tần Tiêu:


- Tuân Lệ Lệ, ngươi có phải rất ngạc nhiên hay không, ngươi sắp bị ta giết, Tần đại nhân của ngươi, vì sao còn không ra tay giúp ngươi? Hỏi con rể tốt của con gái ngươi một câu, cuối cùng là xảy ra chuyện gì. Xem như năm đó cũng có công lao, ta ban thưởng cho ngươi được chết nhắm mắt.


Tuân Lệ Lệ một mực không ngừng run rẩy, trên đầu trên mặt dính đầy vết máu cùng bụi bẩn, chậm rãi ngước đầu, nhìn về phía Tần Tiêu.


Mặc Y cùng Tử Địch đồng thời phát ra âm thanh kinh ngạc khẽ hỏi:


- Con rể? Cái mà là con rể chứ?!


Lúc này trên mặt Tần Tiêu sớm đã khoác lên một bộ mặt giận dữ như có như không, hai con mắt híp lại, chậm rãi quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.


Trời đã sáng rồi.


Vài tiếng gà gáy thông báo bình minh từ xa truyền đến.


Tần Tiêu quay đầu, con mắt đang híp lại từ từ mở to ra, bắn ra sát khí lạnh thấu xương:


- Mặc Y, Tử Địch các ngươi nghe cho kỹ. Trước mắt người trong vũng máu này là mẹ ruột của các ngươi. Người giết mẹ ruột của các ngươi, một tháng trước, cấu kết với Vi Đình giết phụ thân Hổ Vạn Cầu của các ngươi. Sau đó, bọn họ còn muốn nhốt Tần Tiêu thật lại, lấy một tên giả trang ta để lên sân khấu.


Hai tỷ muội đồng thời kêu lên sợ hãi:


- Ngươi nói cái gì?!


Vi Đình không khỏi hoảng sợ nói:


- Mã Nam lớn mật, dám gọi thẳng tục danh của ta.... Ngươi, ngươi làm sao có thế biết những chuyện này của ta chứ?!


Hai tay Tần Tiêu nắm lại thành quyền, tức giận trừng mắt nhìn Vi Đình cùng Từ Tiểu Nguyệt:


- Từ Tiểu Nguyệt, Vi Đình, bản quan nghĩ trò chơi này cũng nên kết thúc được rồi!


Mặt của Từ Tiểu Nguyệt trong nháy mắt trở nên tái xanh, toàn thân không tự chủ lui về phía sau Vi Đình cùng Chu Đại Thông, đôi môi run rẩy, kinh hoảng quát khẽ:


- Ngươi...Ngươi là Tần Tiêu thật?!


- Cái gì?! Đều đó không có khả năng!


Vi Đình và Chu Đại Thông cùng nhau la hoảng lên, hai người bày ra một tư thế lá chắn, chắn Từ Tiểu Nguyệt ở sau lưng. Chu Đại Thông mở to hai mắt ra nhìn:


- Hắn làm sao có thể, từ trong bãi lau sậy đi ra được! Ngay cả thuyền cũng không có, chẳng lẽ hắn có thể bay sao?!


Bảy tử sĩ nhanh chóng di chuyển, bảy chuôi trường dao làm thành một cái hình quạt, vây bọn người Tần Tiêu cùng Mặc Y vào trung tâm.


Tuân Lệ Lệ nằm trên mặt đất, đột nhiên cười như điên, sau đó lại kịch liệt ho khan:


- Tốt! Tốt lắm tốt lắm! Kế trong kế, tất cả mọi người chúng ta, đều bị Tần Tiêu tính kế! Từ Tiểu Nguyệt, cuối cùng ngươi cũng không có kết cục tốt!


Hai mắt Từ Tiểu Nguyệt trừng trừng, quát to:


- Tiện nhân, chết đến nơi còn bịa đặt lung tung! Tần Tiêu, ngươi đơn phương độc mã, cũng dám xưng bản quan với ta sao!


- Cho dù võ công ngươi có giỏi đến đâu, cũng chắc có thể thắng tất cả mọi người trong phòng! Huống chi, ta còn có ba nghìn hộ vệ đang đóng quân ở sở tiên sơn trang. Hôm nay, người xong đời mới chính là ngươi!!


Trên mặt Tần Tiêu giống như kết hàn băng, ngoại trừ sát ý lạnh lùng, không có lộ ra vẻ gì khác một chút nào. Hắn một mực quan sát tình cảnh trước mắt, cố gắng tìm ra cơ hội thích hợp nhất, hữu hiệu nhất rồi nhanh chóng phóng ra một bên góc, tranh thủ trước tiên đột phá ra được một cửa, làm như vậy cũng khiến địch nhân trước mắt kinh sợ.


Mặc Y cùng Tử Địch cũng cùng nhau lấy kiếm ra khỏi vỏ, hai tay cầm lấy một cây kiếm uốn éo như con rắn, đứng tựa lưng chung một chỗ, cùng thân thể Tần Tiêu tạo thành một hình tam giác.


Mặt của Mặc Y như sương lạnh, vừa run sợ vừa nói:


- Tần Tiêu, những lời ngươi vừa mới nói, đều là sự thật sao?


- Phải.


Tần Tiêu nhổ ra một chữ, như miếng sắt rơi xuống đất nhưng không có tiếng kim loại rơi.


Tuân Lệ Lệ đang nằm trong vũng máu, đột nhiên mở to con mắt ra, dùng sức lực cuối cùng của mình, thì thào hô:


- Mặc Y, Tử Địch nương thực xin lỗi các con! Hổ Vạn Cầu, ta thực xin lỗi ngươi!!


Sau đó thân thể mãnh liệt run lên vài cái, cuối cùng ngã trên mặt đất, không động đậy được nữa.


- Lão tặc, ta liều mạng với ngươi!!


Âm thanh Tử Địch mang theo giọng khóc nức nở, giận dữ dùng sức gầm lên một tiếng, kiếm của nàng biến hóa thành một đạo ánh sáng màu hồng, đánh về phía Vi Đình.


Mặc Y cũng lách mình động thủ, cùng Tử Địch đánh ra!


Bảy chuôi trường thủ đao của bảy tử sĩ, trong nháy mắt lại chỉnh tề kéo theo bảy đạo ánh sáng tử vong tới, đâm chém về phía hai tỷ muội kia, đao ảnh cứ cuồng loạn nhảy múa bao phủ toàn thân hai tỷ muội vào bên trong!


Dường như là cùng lúc đó, Tần Tiêu đột nhiên phát lực, cánh tay dài bỗng nhiên biến hóa, Thiết chưởng biến thành đao, giống như ảnh con rắn uốn éo đang bơi, trong giây lát một vật lấp lánh nhanh chóng tiến vào biển ảnh đao của bảy tử sĩ từ kẽ hở!


Bảy tử sĩ cảm giác trước mặt một hồi choáng váng, không khỏi cùng nhau sợ hãi, miễn cưỡng thu đao lại, bứt ra nhảy về phía sau, cùng nhau quay cuồng một vòng, nửa ngồi ở trên mặt đất, ra tay chưởng một cái, trường đao ở bên cạnh hạ xuống.


Tần Tiêu vươn người đứng dậy, chậm rãi lấy bàn tay xuất chưởng đang để ngang trước ngực kia hạ xuống.


Mặc Y cùng Tử Địch, cũng sợ ngây người ra, rút kiếm quay về, đứng ở bên cạnh Tần Tiêu.


Lách tách…


Bầu không khí trong phòng, dường như trong nháy mắt đang đọng lại, tĩnh lặng đến mức đáng sợ.


Lách tách, lách tách…


Trên lòng bàn tay của Tần Tiêu xuất hiện một dòng máu tươi, chậm rãi chảy tới gạch đá màu xanh trên mặt đất, từng đợt bụi nho nhỏ tung bay, trong nháy mắt ngưng tụ thành từng quả từng quả huyết cầu.


Mà trên tay của hắn, căn bản không có chút vết thương nào!


Bảy tử sĩ giống như gặp quỷ cùng nhau kinh ngạc mở to hai mắt ra nhìn hắn, trong đó có ba người đột nhiệt từ trong cổ họng phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân run rẩy nặng nề ngã trên mặt đất.


Ba cái trường thủ đao quay tròn trên mặt đất, giống như đang vui đùa, khiến con mắt Vi Đình đau nhức, toàn thân run cầm cập vì sợ hãi.


Vệt nước mắt trên mặt Tử Địch còn chưa có khô, nàng nuốt một miếng nước bọt, trầm thấp nói:


- Quá…quá là đáng sợ! Tay không đánh với dao sắc, trong nháy mắt đánh chết ba người!


Gương mặt của Mặc Y giống như bức tượng, rất bình tĩnh, nhìn Tuân Lệ Lệ một cái, ung dung nói:


- Địch nhi, chuyện vừa rồi ngươi thấy được sao?


Vi Đình cùng Chu Đại Thông che chở cho Từ Tiểu Nguyệt, chậm rãi thối lui về phía sau.


Còn lại bốn tử sĩ, nắm thanh trường thủ đao trong tay thật chặt chỉ vào Tần Tiêu, lồng ngực nhấp nhô, thở hổn hển, chậm rãi lui về phía sau.


Tần Tiêu khẽ nghiêng cái cổ, chậm rãi quét qua mỗi người trong phòng, khẽ nói giọng âm trầm:


- Ta đã nói rồi, trò chơi đã kết thúc!


- Mặc Y, Tử Địch…


Tần Tiêu dừng nói lại một chút.


- Bốn tử sĩ giao cho các ngươi. Võ nghệ bọn họ hiện giờ tách ra cũng chỉ bình thường mà thôi, chỉ là có chút ăn ý với nhau. Lấy võ nghệ của hai tỷ muội các ngươi, đồng tâm đối địch, chắc là không có vấn đề gì lớn.


- Dạ!


Mặc Y cùng Tử Địch trăm miệng một lời, nhất tề kêu lên một tiếng, xuất kiếm ra, hai đạo hồng quang, đâm thẳng về phía bốn tử sĩ kia!


Tần Tiêu nhấc mấy bước chân, chậm rãi tới gần bọn người Từ Tiểu Nguyệt, khỏe miệng dần dần giương lên một tia ngạo mạn mà lãnh khốc, chậm rãi nói rằng:


- Cùng mỗ quyết chiến một trận sinh tử đi.


Thân thể của Vi Đình cùng Chu Đại Thông nhất tề chấn động, không tự chủ được lui về phía sau một bước.


Từ Tiểu Nguyệt không không khỏi vừa sợ vừa giận, nghiêm nghị quát:


- Mau xông lên! Thân là tứ đại hộ vệ nào có thể lại sợ một tên tiểu tử lông vàng cơ chứ! Lên, giết hắn rồi! Phần thưởng của mỗi người là một trăm vạn xâu tiền!


Vi Đình cùng Chu Đại Thông cắn răng một cái, đồng thời phát ra một tiếng hét thật to, đột nhiên đánh về phía Tần Tiêu!


Trong tay của Vi Đình có thêm một Nguyệt Loan Đao hình cung, Chu Đại Thông rút ra một cây Sài Đao dài ba thước ở phía sau lưng, cùng nhau chém về phía Tần Tiêu.


Tần Tiêu cười lạnh một tiếng, nhanh chóng nhấc chân lên, mũi chân điểm một cái, cả thân thể nhảy ra xa, thong dong tránh được hai đạo đao ảnh.


- Rầm rầm!!


Gạch đá màu xanh của sàn nhà, cư nhiên bị hai luồng sức mạnh của cây đao bổ xuống nứt ra hai đoạn khe hở!


Từ Tiểu Nguyệt thừa cơ đẩy cửa sổ ra, lên tiếng hô to:


- Người đâu! Người đâu!!


Tần Tiêu nghe được sau lưng truyền đến một tiếng yêu kiều, sau đó là thanh âm của trường kiếm đâm tới tận xương. Quay đầu nhìn lại, thì thấy một hắc y tử sĩ bị Mặc Y dùng một kiếm đâm thủng ngực, mất mạng ngay tại chỗ; còn Tử Địch uốn éo cái eo mềm, ở giữa không trung vòng trở lại cắt một kiếm, khiến một hắc y tử sĩ khác bị cắt một đoạn từ trán đến mũi, máu tươi phun ra, nhuộm gương mặt xinh đẹp như hoa của hai tỷ muội trước mắt như giống quỷ dạ xoa dưới âm phủ, dữ tợn và vô cùng khủng bố.


Còn lại hai tên hắc y tử sĩ dựa lưng vào nhau, không ngừng thở hổn hển, trong ánh mắt đã tràn ngập sợ hãi cùng tuyệt vọng, cây đao cầm trên tay, đã bắt đầu run lên.


Tử Địch cười lạnh:


- Bảy tử sĩ sao? Hừ! So với bảy tử thi cũng không khác gì lắm! Tỷ tỷ, nhanh chóng giải quyết hai con chó nhỏ này thôi, rồi cùng đi tìm lão tặc Vi Đình liều mạng!


- Được!


Một làn gió mạnh thổi trước mặt, cây đao của Vi Đình cùng Chu Đại Thông đã bổ đến trước mắt. Tần Tiêu lại một lần nữa xoay người, nhảy lên cửa sổ, Vi Đình cùng Chu Đại Thông đuổi theo sát, ba người đến trong sân, cách nhau mười thước, dùng mắt giằng co.


Đúng lúc này, ở lối vào của đình viện, truyền đến mấy tiếng gào to, một đám người đông nghịt trên tay cầm Cương Đao vọt lên trước. Đúng là thuộc hạ của Hỏa Phượng, nghe được thanh âm bên này đánh nhau liền đến cứu viện!


Từ Tiểu Nguyệt chạy ra ngoài, chỉ vào Tần Tiêu đắc ý cười to:


- Tần đại nhân, Võ trạng nguyên sao? Võ trạng nguyên thì rất giỏi hay sao? Ta thấy cũng không có gì hơn! Ta không tin, ngươi có thể giết được hơn ba nghìn người ở Sở Tiên sơn trang! Ta nhổ vào! Hữu dũng vô mưu sao, thiệt thòi cho ngươi còn tự cho là mình trí dũng vô song không ai làm gì được, hiện tại ngươi cứ tiếp tục cười nữa đi!


Tần Tiêu lẳng lặng nghe Từ Tiểu Nguyệt đang cuồng vọng kêu gào, trên mặt vẫn mang bộ dạng trầm tĩnh, cuối cùng chậm rãi nói rằng:


- Từ Tiểu Nguyệt, ngươi có biết ngươi thua ở đâu hay không?


Từ Tiểu Nguyệt hừ lạnh một tiếng:


- Chết đến nơi mà còn dám ngụy biện! Ta thấy, ngươi ngoài trừ cái miệng láu cá ra còn không có được cái gì khác! Phỏng chừng trên giường cũng là con cua mềm!


Lời nói của Từ Tiểu Nguyệt còn chưa dứt, trên nóc nhà truyền đến một tiếng nổ lôi đình, một thân ảnh khổng lồ như chim đại bàng đang chụp mồi, giết chết hết đám người Hắc y!


- Có ông nội ngươi ở chỗ này! Đám tiểu hầu tử các ngươi toàn bộ chết đi!!


Lý Tự Nghiệp giống như thiên thần đến thế gian, rơi xuống chính giữa đám sát thủ kia, dọa cho đám người kia chết khiếp.


Lời còn chưa dứt, Phong Trường Đao trong tay Lý Nghiệp giống như bão nổi lên, đảo qua bổ xuống cắt qua hai tên sát thủ ở trước mặt.


Vèo!


Hai cái đầu người trong nháy mắt không thấy bóng dáng, cơ thể run rẩy, máu tươi từ cái cổ phun ra giống như suối điên cuồng rơi vãi xung quanh, một hồi mưa máu nhuộm cả bầu trời.


Hai cổ thi thể ầm ầm ngã xuống đất, tứ chi theo bản năng vẫn còn đang run rẩy.


Lý Tự Nghiệp lấy tay lau máu tươi bắn ở trên mặt, cất tiếng cười thật to:


- Thống khoái thống khoái! Con mẹ nó, lão tử đã nhẫn nhịn từ lâu rồi! Giết!!!


Từ Tiểu Nguyệt hoảng sợ mở to hai mắt ra nhìn, nuốt một miếng nước bọt, vẫn cường ngạnh nói:


- Một tên Lý Tự Nghiệp thì thế nào chứ? Chỉ vài tên vô học các ngươi thì có thể ngăn được thiên quân vạn mã của ta được hay sao?


Tần Tiêu lắc đầu, đột nhiên cười ha hả lên, âm thanh giảm thấp xuống ra vẻ thần bí, nói:


- Từ Tiểu Nguyệt, ngươi nghe đi… yên lặng mà nghe. Nghe được cái gì? Bên ngoài là âm thanh gì?


Từ Tiểu Nguyệt chau mày, lập tức trở nên sợ hãi:


- Có chuyện gì xảy ra! Chuyện gì đang xảy ra vậy?!


Vi Đình cùng Chu Đại Thông cũng đồng thời hoảng sợ, hai mặt nhìn nhau.


Đúng lúc này, hai tên Hắc y sát thủ thất thố hốt hoảng thất tha thất thiểu chạy tới, kinh hoảng hô:


- Chủ nhân!! Tiêu rồi, toàn bộ tiêu rồi!


Từ Tiểu Nguyệt giận dữ, giơ lên thanh trường thủ đao vừa rồi nhặt được ở trong phòng, chém tên sát thủ kia một đao, nghiêm nghị hỏi câu khác:


- Thúi lắm! Ngươi mới tiêu thì có! Ngươi tới đây nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì?


Một sát thủ khác hoảng sợ mặt mũi trắng bệch, run rẩy nói:


Lý…Lý Trọng Tuấn dẫn theo Vũ lâm vệ, đồng thời đánh từ đường thủy lẫn đường bộ, Tiêu tướng quân cùng Quân tướng quân đã không thể đối kháng! Vũ lâm vệ đã giết Lăng Vân Cư!


- Cái gì!!


Từ Tiểu Nguyệt, Vi Đình, Chu Đại Thông đồng thời cùng nhau kêu to!


Từ Tiểu Nguyệt kinh hoảng kêu lên:


- Hôm qua mã thám còn báo lại cho ta là Lý Trọng Tuấn còn đang cách chúng ta ba trăm dặm, tại sao hôm nay có thể đến được Sở Tiên sơn trang chứ?! Tiền đường chính là ba nghìn nhân mã, sao có thể lại bị thất bại như thế được chứ?!


Tên sát thủ kia bối rối lắc đầu:


- Tiểu nhân không biết..


- Hỗn đản! Súc sinh!


Từ Tiểu Nguyệt thở hổn hển, rống giận mấy tiếng, chém một đao xuống đầu tên sát thủ kia, nhanh như chớp lăn đến một góc sân.


Tần Tiêu một mực lạnh lùng nhìn vào đám bọn Từ Tiểu Nguyệt, lúc này đột nhiên dùng lực, quát lên một tiếng thật to:


- Từ Tiểu Nguyệt, Vi Đình, Chu Đại Thông, còn không mau thúc thủ chịu trói, còn đợi đến khi nào!!


Bọn người Từ Tiểu Nguyệt như bị sét đánh, toàn bộ đều run rẩy, quay mặt lại trợn mắt hung hăng nhìn Tần Tiêu.


Từ Tiểu Nguyệt hung hăng không sợ chết tiến lên hai bước, đi đến bên cạnh Vi Đình cùng Chu Đại Thông, lấy đao chỉ vào Tần Tiêu, nổi cơn giận kêu gào:


- Tần Tiêu, tên gian tặc nhà ngươi! Ta nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu!


Tần Tiêu hừ lạnh một tiếng, toàn thân dâng lên sát khí:


- Chỉ tiếc, người chết nhất định là ngươi!


- Hừ, chưa hẳn!


Từ Tiểu Nguyệt chậm rãi thối lui bước chân


- Mất ba nghìn nhân mã mà thôi, Giang Nam vẫn là của ta. Ngươi cùng Lý Trọng Tuấn, sớm muộn gì cũng phải táng thân ở Giang Nam!


Tần Tiêu cười ha hả, dùng ánh mắt coi thường nhìn Từ Tiểu Nguyệt, nói:


- Buồn cười thật, chuyện cho tới bây giờ rồi mà ngươi vẫn còn muốn nằm mông. Nếu như không ngoài dự đoán của ta, luýc này hang ổ ở Ngạc CHâu của ngươi đã bị đại quân công hãm rồi. Vật tư bên trong Thiên Thánh Sơn cũng đã bị Cao Tiên Chi thu vào trong tay. Ngươi giờ còn vốn liếng gì chứ? Ngươi chỉ còn có thể dựa vào thủ đoạn hèn hạ vô sỉ áp chế quan lại Giang Nam sao? Trong tay ngươi có chứng cớ gì để áp chế bọn họ đây? Nói thật cho người biết, tất cả những chứng cớ của quan lại Giang Nam, đều đã ở trong tay ta rồi,. Người trừ giữ được một ít đồng tiền thối đã mốc méo cùng đám quân lính tôm tướng cua ô hợp này, giờ thì còn tiền vốn gì nữa chứ!


- Ngươi!!!


Toàn thân Từ Tiểu Nguyệt phát run, cắn môi đến nỗi chảy cả máu, điên cuồng quát:


- Tần Tiêu, Từ Tiểu Nguyệt ta thề không chung một trời với ngươi! Mọi người lên, giết, giết tên gian tặc này cho ta!


Vi Đình cùng Chu Đại Thông lại cùng nhau hét to lên một tiếng, lại một lần nữa xông về phía Tần Tiêu chém giết; hơn trăm tên Hắc y sát thủ cũng cùng nhau vây tới, đồng loạt nhảy vào vòng chiến, vây Tần Tiêu ở bên trong,


Tần Tiêu cười gằn mấy tiếng, nhanh chóng thoát ra, vây một tên sát thủ bên cạnh lại, hắn nhẹ nhàng chặn một quyền uy hiếp kia, thuận tay đánh một kích lên cổ tay của hắn. Cương Đao trong tay của sát thủ rớt xuống, Tần Tiêu một phen tiếp được, chợt khẽ vung tay một cái, liền chém đứt cánh tay thành ba đoạn!


Vài tiếng kêu thảm thiết đồng thời phát ra, trong lúc đó một đạo ánh sáng phát ra, trên mặt đất đã có ba người nằm vật xuống, thân thể run rẩy thống khổ không chịu nổi!


Hai con Vi Đình mắt đỏ lên như máu, giống như dã thú nổi điên đang điên cuồng rít gào như sấm. Hồ Nguyệt Loan Đao vung lên một cách tàn bạo, toàn thân cao thấp của Tần Tiêu bị bao phủ ở bên trong đó! Chu Đại Thông tận dụng cơ hội xông lên cầm đao bổ xuống chỉ bằng một tay, thân hình dao động trong gió, xem ra danh hào “Xuất Thủy Vân Long” cũng không phải là chuyện đùa, cái tên cũng thật là xứng đáng.


Tần Tiêu di chuyển thân thể nhanh như điện, trong lòng trầm tĩnh như nước, né tránh khỏi một nhát đao kia. Một thân quần áo không dính một chút bụi dùng Cương Đao đón đỡ các loại công kích như mưa như gió, lúc nào cũng từ kẽ hở chém ra một đao, vì vậy lại có thêm một tánh mạng được kết thúc.


Nhẹ nhàng sử dụng công phu khinh công, mạnh mẽ phản công lại, trong nháy mắt đôi mắt chim ưng lại tỏa ra sát khí, hơn nữa Cương Đao quỷ dị khó lường, Tần Tiêu đã biến thành một Tu La chỉ biết đâm giết trên chiến trường, giống như hắn đang biểu diễn chém giết trên sân khấu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom