Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 141
Nhóm dịch: Sói già
Tần Tiêu nhanh chóng bơi tới phía sau lưng của nàng, duỗi hai tay ra ôm lấy nàng từ phái sau, sau đó ôm chặt lấy nàng nổi lên mặt nước.
Tần Tiêu hạ giọng, oán hận mắng nhỏ bên tai nàng:
-Ngươi điên rồi!
Hai chân của Lý Tiên Huệ đã cứng nhắc như cột đá, rốt cuộc cũng không cách nào di chuyển được chút nào nữa, lúc này mới thở hổn hển, thấp giọng nói:
-Tần đại ca, cứ mặc kệ ta đi. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì cả hai người chúng ta đều sẽ không toàn mạng.
-Câm miệng!
Tần Tiêu giận dữ, thực sự hận không thể tát nàng hai cái cho tỉnh lại,
-Cố gắng chút nữa, nàng có nhìn thấy con thuyền đằng trước không? Là thuyền của Hỏa Phượng, chúng ta đi đoạt thuyền!
Đúng lúc này, trên con thuyền lại có động tĩnh, có người cầm theo lồng đèn đi ra, còn hỏi:
-Đại ca, ngươi có nghe được thanh âm gì không? Lạ quá!
Tần Tiêu giật mình, thấp giọng nói:
-Nín thở!
Sau đó cứ ôm lấy Lý Tiên Huệ từ sau lưng như vậy rồi hụp xuống nước.
Sau khi xuống nước, Tần Tiêu thả lỏng một tay nhẹ nhàng kéo Lý Tiên Huệ, còn một cánh tay khác thì ra sức rẽ nước, tốc độ cực nhanh. Dần dần, đã thấy được ánh sáng cùng với thân thuyền đen nhánh trên đỉnh đầu.
Chính là trong miệng Lý Tiên Huệ đã bắt đầu sủi bọt khí, còn không ngừng bị uống nước.
Lý Tiên Huệ đột nhiên giãy dụa, muốn thoát khỏi cánh tay của Tần Tiêu!
Tần Tiêu đưa một tay ra nắm lấy vai của nàng, một tay kia vịn chặt sau đầu của nàng, hôn lên môi nàng….
Lý Tiên Huệ không khỏi yên tĩnh trở lại, cùng hắn hôn môi.
Một cỗ không khí theo miệng của Tần Tiêu truyền vào trong miệng Lý Tiên Huệ.
Đôi mắt của Lý Tiên Huệ bởi vì sợ bị nước hồ làm cho đau rát mà vẫn nhắm chặt nay cũng mở to ra, lẳng lặng, ai oán nhìn nam tử mơ hồ trước mắt.
Trong lòng của nàng, bắt đầu vang lên một thanh âm: để cho ta chết ngay bây giờ cũng tốt! nếu như vậy thì giờ khắc này sẽ trở thành vĩnh hằng….
Mặc dù chỉ là trong nháy mắt ngắn ngủi, chính là Lý Tiên Huệ lại cảm giác như mơ như thực mà đã trôi qua mấy đời rồi.
Tần Tiêu ngẩng đầu nhìn thoáng qua, không có ánh lửa, biết rõ người trên thuyền không phát hiện ra điều gì bất thường nên đã đi vào lại trong thuyền. vì vậy hai chân đạp nước, ôm lấy Lý Tiên Huệ từ phía sau lưng, trồi lên mặt nước, vừa lúc lại ở cạnh mép thuyền.
Tần Tiêu đột nhiên đưa một tay túm lấy mép thuyền, ra sức kéo manh, dưới chân phát lực, giống như giao long xuất thủy, vững vàng đứng trên đầu thuyền!
Hai tên tiểu lâu la ngồi trong thuyền đồng thanh cả kinh hô to:
-Ai!
Tần Tiêu đặt Lý Tiên Huệ đã ngất xỉu trên đầu thuyền.
Hai tên lâu la nhìn Tần Tiêu ngực trần trước mặt, cùng với Lý Tiên Huệ đã ngất xíu nằm trên mặt đất, không khỏi nhất tề mở to hai mắt, rút đao ra:
-Đúng là chán sống! Thuyền của gia gia mà các ngươi cũng dám xông lên!
Tần Tiêu cũng không để ý tới, vừa mới đặt Lý Tiên Huệ nằm ngay ngắn đã cong người lại thật mạnh, vọt tới trước mặt hai người nhanh như quỷ mị, nhanh chóng đánh một chưởng lên cổ tay một tên, khủy tay còn lại thì đập thật mạnh vào huyệt thái dương của tên còn lại.
Hai tên lâu la la lên một tiếng rồi ngã xuống đất. tới lúc chết cũng không biết là bị giết chết như thế nào.
Đây là kỹ xảo đánh nhau của bộ đội đặc chủng!
Đây gọi là ‘Quyền hữu quyền tiêm, chưởng hữu chưởng nhận, trửu hữu trửu phong’! lính đặc chủng không phải cái loại hay xuất hiện trên tv, giơ tay đá chân múa máy cho đẹp mắt, mà ra tay cần phải chú ý tới hiệu quả. Một chiêu mất mạng, hoặc là đánh cho đầu váng mắt hoa, khiến kẻ địch mất hết sức chống cự rồi giết chết, tuyệt không cho phép đánh tới chiêu thứ ba!
Hoặc là nói, đây là kỹ thuật giết người căn bản! chính thức liều mạng, lính đaực chủng không biết chuyện đánh tới điểm là dừng, thường là đánh vào giữa trán, mũi và cằm không phải đối tượng để công kích. Thủ đoạn như của Tần Tiêu chính là cái điển hình nhất!
Mặc dù Tần Tiêu học võ cổ truyền, chính là loại tuyệt kỹ thế này cũng tuyệt không dám lơ là, cũng dung hợp nó vào trong võ thuật của mình. Chính là vì lo lắng một ngày nào đó sẽ cần dùng đến.
Tần Tiêu lập tức ôm Lý Tiên Huệ vào đặt trong phòng nhỏ trên tàu, hai tay nhấn ngực của nàng theo tiết tấu, sau đó lại hô hấp nhân tạo. Một lúc sau, Lý Tiên Huệ mới phun nước hồ ra sau đó ho khan kịch liệt. Tần Tiêu thả lỏng, thở mạnh một hơi, xoa bóp huyệt thừa sơn trên chân của nàng, cùng với huyệt nhân trung ở giữa môi và mũi của nàng.
Lý Tiên Huệ rốt cuộc cũng từ từ tỉnh lại, hơn nữa hai chân cũng không còn run rẩy cứng ngắc như trước nữa.
Tần Tiêu lại lột sạch sẽ hai tên tiểu lâu la kia, cầm lấy đai lưng, cột xác của hai tên đó lại với nhau, chân bó thành một cục, cột thật chắc lại rồi lại ném vào trong hồ. Hai cái xác bị cột thành một cục nhanh chóng chìm nghỉm vào trong hồ. cho dù là trương sình lên thì cũng không dễ gì mà nổi lên được.
Làm xong hết mấy chuyện này, Tần Tiêu rốt cuộc ngồi bệt xuống ván thuyền, lồng ngực phập phồng kịch liệt, thở gấp từng hơi, từng chuỗi bọt nước men theo gương mặt góc cạnh rõ ràng của hắn mà chậm rãi nhỏ xuống….
Trên người Lý Tiên Huệ mặc bộ quần áo của một tên lâu la, dựa vào trên thuyền lấy cái lò lửa nhỏ dùng để hâm rượu mà sửu ấm, trên tóc và cơ thể phát ra từng đợt nhiệt khí, thân thể thi thoảng lại run lên một hồi, rồi hắt xì vài cái.
Nàng thi thoảng lại đưa mắt nhìn về phía Tần Tiêu đang chèo thuyền ở phía đuôi thuyền, trên mặt đã sớm đỏ rực hết cả lên, không biết là do lò lửa hay là vì vừa uống xong một ít rượu trắng trên thuyền nữa.
Tần Tiêu cảm giác được Lý Tiên Huệ đang nhìn mình, quay về phía nàng mỉm cười một cái:
-Nàng cảm thấy thế nào rồi, có gà quay để ăn, lò lửa để sưởi ấm, lại uống thêm một ít rượu để chống lạnh, giờ đã thấy đỡ hơn chưa? Vận khí của chúng ta coi như cũng không tệ, đồ ăn đêm mà hai tên lâu la này chuẩn bị cũng rất phong phú, bằng không thì ta cũng chẳng có sức mà chèo thuyền rồi.
Lý Tiên Huệ gật gật đầu:
-Ừ, đỡ hơn nhiều rồi.
Trên mặt lại đỏ hơn, sau đó cúi gầm mặt xuống.
Lúc sắp tới hừng đông thì thuyền rốt cuộc cũng cập vào bờ, đây là một rừng cây, gần đó đều không nhìn thấy ngôi nhà nào hết.
Tần Tiêu và Lý Tiên Huệ đều mặc một bộ quần áo chỉnh tề, rời khỏi thuyền đi vào trong rừng cây. Tần Tiêu lấy đao đánh cho thuyền chìm xong rồi, quay sang nhìn thấy Lý Tiên Huệ bước đi khập khiễng, không nói lời nào liền vác Lý Tiên Huệ lên vai, không để cho nàng tự đi bộ.
Chân của Lý Tiên Huệ trải qua một đêm ngâm trong nước, trước đó còn bị lau sậy cứa đứt nhiều chỗ, sau còn bị chuột rút hồi lâu, mơ hồ đã bị nhiễm trùng nhẹ rồi, đi lại cực kỳ bất tiện.
Lúc sắc trời đã rõ ràng hơn, đi qua khỏi phiến rừng cây, Tần Tiêu rốt cuộc mừng rỡ khi nhìn thấy một cái thôn trang nhỏ. Tần Tiêu đi đầu lẻn vào trong thôn, quan sát rõ xung quanh hết thảy, cũng không phát hiện thấy bất kỳ điều bất thường gì, thôn dân ở chỗ này, đều là nông gia bình thường. phía sau thôn trang này chính là môt ngọn núi trồng trà, lúc này đúng là thời gian tốt nhất để hái trà.
Rất nhiều thôn dân cầm giỏ đan bằng trúc, bắt đầu một ngày làm việc đầy bận rộn của mình.
Tần Tiêu lưng cõng Lý Tiên Huệ, đi tới bên cạnh một cái sân nhỏ của một nhà kia, thấy trong sân có một lão bà bà đang lựa lá trà, nên đi vào, thả Lý Tiên Huệ xuống, thi lễ rồi nói với bà:
-Lão bà bà, nương tử của ta sinh bệnh, chân lại bị thương, xin hỏi có thể nghỉ ngơi ở chỗ này của bà bà một chút được không?
Lão phụ nhân tuổi khoảng chừng hơn năm mươi tuổi ngẩng đầu lên, trên trán đầy nếp nhăn:
-A… các người là ai vậy? Tại sao toàn thân lại ướt sủng thế kia?
Tần Tiêu ôm quyền thi lễ với bà:
-Hồi lão bà bà, chúng ta chỉ là người qua đường bình thường thôi, lúc ngồi thuyền không cẩn thận nên bị rơi xuống nước, nương tử của ta vừa bị thương lại nhiễm lạnh. Lão bà bà yên tâm, chúng ta sẽ trả tiền ở trọ cho bà.
Lão phụ nhân vội đứng dậy:
-Không cần phải đưa tiền đâu! Ta quanh năm đều ở nhà chẳng đi đâu bao giờ, lão đầu tử nhà ta thì lại không như vậy, ra ngoài bán trà nên thường xuyên không về nhà. Vào đi, vào đi, ta xem cô bé này hình như nhiễm lạnh không nhẹ đâu đó, mặt mũi cũng tím xanh hết cả rôi.
Dứt lời liền ngoắc tay gọi hai người vào trong nhà.
Trong lòng Tần Tiêu vui mừng, cõng Lý Tiên Huệ đi vào trong nhà của lão bà bà. Trong nhà tuy khá đơn giản nhưng lại rất sạch sẽ, ba gian phòng ngủ đơn sơ được thu xếp vô cùng gọn gàng ngăn nắp.
-Đỡ nương tử của ngươi vào đây nằm nghỉ đi này.
Lão phụ nhân dẫn hai người đi vào trong một gian phòng, mở toan hết hai cánh cửa sổ ra, là một gian phòng khách gọn gàng sáng sủa.
Tần Tiêu đỡ Lý Tiên Huệ ngồi lên giường:
-Cám ơn lão bà bà.
Sau đó móc ra số tiền lấy được lúc lục soát trên thuyền nhét vào trong tay lão phụ nhân:
-Xin lão bà bà hãy nhận lấy, thật đúng là làm phiền bà bà rồi.
-A, thằng nhóc ngươi cũng thật là! Ta cũng đã nói rồi còn gì, không cần đưa tiền bạc gì cả đâu. Chúng ta cũng không thiếu thốn gì ít tiền thế này. Lấy lại đi, ta đi nấu chút canh bổ, ngươi tranh thủ thời gian đi mua ít thuốc về cho nương tử nhà ngươi đi, thôn trên có lang trung, cách đây ba căn nhà, hoặc là mời thẳng hắn tới đây cũng được nữa.
Tần Tiêu bái tạ:
-Đa tạ lão bà bà nhiều lắm!
Tần Tiêu cuối cùng cũng thở hắt ra một hơi, đỡ Lý Tiên Huệ nằm lên giường xong, lại thay nàng đắp chăn thật kĩ rồi nói:
-Ta đi một chút sẽ trở lại nàng, ngươi cứ an tâm nghỉ ngơi đi.
Lý Tiên Huệ gật đầu:
-Ừ, ta chờ ngươi.
Tần Tiêu đột nhiên nhớ ra, đây là lần thứ hai nàng nói mấy câu này.
Ý vị trong lời nói, đã không phải loại ỷ lại cùng tín nhiệm giống như lúc trước nữa mà đã biến thành một loại chờ mong rồi.
Tần Tiêu vỗ vỗ bờ vai của nàng:
-Ta sẽ quay lại ngay thôi.
Tần Tiêu chạy tới bên cạnh, mời vị lang trung hơn bốn mươi tuổi kia tới, bắt mạch xem xét vết thương một hồi xong thì đắp một ít thuốc trên chân cho Lý Tiên Huệ, sau đó viết một phương thuốc:
-Theo phương thuốc này lên huyện mua thuốc đi, chỗ dược liệu này chỗ ta không có đủ. Nương tử của ngươi cũng không có gì đáng lo, chỉ là bị nhiễm lạnh hơi nặng, nhưng cũng không được xem nhẹ, bằng không thì sẽ trở thành bệnh nặng đấy.
Tần Tiêu cám ơn lang trung, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng được thả xuống. lão phụ nhân nấu xong một chén canh khưu hàn xong liền múc lên cho Lý Tiên Huệ uống.
Tần Tiêu rất cảm kích, quay sang nói với lão phụ nhân:
-Lão bà bà, vãn sinh thật sự rất cảm kích người! sau này vãn sinh nhất định sẽ hồi báo ơn này.
Lão phụ nhân ngồi xuống một cái ghế, mỉm cười khoát tay:
-Ta nói, tiểu tử ngươi cũng đừng có mà khách khí nữa. người trong thôn bọn ta đều là như thế cả, mặc kệ là ngươi tới nhà nào thì cũng được tiếp đãi như vậy thôi.
Tần Tiêu hỏi:
-Lão bà bà, nơi này gọi là thôn gì ạ?
Lão phụ nhân nói:
-Chỗ này của bọn ta ấy à, gọi là thôn Phúc Trạch, huyện Đô Xương ở Giang Châu.
Tần Tiêu cười ha hả nói:
-Vãn sinh là người huyện Bành Trạch, đã sớm nghe nói Đô Xương nổi tiếng với nhiều loại trà ngon, không nghĩ tới hôm nay đánh bậy đánh bạ lại đi tới một thôn chuyên làm trà thế này.
Lão phụ nhân vui mừng nói:
-Từ huyện Bành Trạch tới sao? Vậy thì cũng xem như hàng xóm rồi! huyện Bành Trạch cũng là một địa phương rất tốt đấy, địa linh nhân kiệt, nghe nói trước đây không lâu còn có một vị võ trạng nguyên, được phong làm khâm sai Giang Nam đó!
Lý Tiên Huệ nấp ở trong chăn, khẽ bật cười khanh khách, đôi mắt mở to, nhìn Tần Tiêu không chớp lấy một cái.
Lão phụ nhân xem ra còn bận chuyện gì đấy nên đứng dậy nói với Tần Tiêu:
-Tiểu tử, ta cũng không nói chuyện phiếm với ngươi được nữa. hôm nay hai người các ngươi cứ ở lại nhà của ta đi, bây giờ ta sẽ đi nấu cơm trưa! Nhớ kỹ đó, tranh thủ đi bốc thuốc theo đơn thuốc về sắc cho nương tử của ngươi uống đi!
Sau đó lại cố ý đè thấp thanh âm, kề sát vào tai Tần Tiêu nói:
-Bây giờ còn trẻ thì cố đừng để lại mầm bệnh gì, bằng không lúc sinh con sẽ phiền toái lắm, tới lúc về già còn có thể bị phong thấp nữa đó, có biết không?
Tần Tiêu trong lòng thầm mướp mồ hôi:
-Ách… đã biết rồi ạ, cám ơn lão bà bà, vậy ta đi ngay đây.
Lão phụ nhân khoát tay rồi đi ra ngoài:
-Mau đi nhanh đi, đừng có chậm trễ!
Sau đó không bao lâu, chợt nghe thấy trong sân truyền tới thanh âm giết gà, tay chân của lão phụ nhân cũng còn nhanh nhẹn, rất nhanh đã hầm cách thủy xong một nồi canh gà thật ngon, ba người ngồi chung một bàn, vui vẻ ăn xong bữa.
Đêm đó, hai người liền ngủ lại nơi này. Ngày hôm sau, Lý Tiên Huệ ngủ một đêm thật ngon, lại thêm được uống thuốc đầy đủ nên cũng tốt hơn rất nhiều, trên mặt cũng hồng nhuận hơn, dần dần khôi phục chút nhan sắc khi xưa.
Vừa vặn là lão phụ nhân tốt bụng hiếu khách kia nói chuyện với Lý Tiên Huệ cũng rất hợp ý, lão đầu ra ngoài bán trà chẳng mấy khi về nhà, thế nên giữ hai người ở lại xem như có người bầu bạn với mình vài ngày cho đỡ buồn, cũng tiện cho Lý Tiên Huệ nghỉ ngơi thêm ít ngày. Tần Tiêu cũng có ý này cho nên giả đò khách sáo một hồi rồi gật đầu đáp ứng ở lại.
Tần Tiêu nói với Lý Tiên Huệ:
-Tiên Nhi, nàng ở lại nơi này nghỉ ngơi cho tốt, ta còn vài chuyện rất quan trọng cần phải làm. Làm xong chuyện này thì ta lập tức quay lại đón nàng.
Lý Tiên Huệ gật gật đầu, nhìn Tần Tiêu đầy ôn nhu:
-Cứ đi làm chuyện ngươi muốn làm đi, ta ở đây chờ ngươi.
Tần Tiêu cầm số tiền còn lại đi tìm mấy ngư dân gần đó mua một chiếc thuyền đánh cá nhỏ, đi về phía Sở Tiên sơn trang. Tới lúc xế chiều, cuối cùng cũng tới cách Sở Tiên sơn trang không xa, lúc này mới bỏ thuyền, một mình nhảy vào trong hồ nước, bơi về phía sơn trang.
Tần Tiêu nhớ rõ, tối hôm qua nghe loáng thoáng hai tên lâu la trên thuyền nói, Phượng tỷ đã điều hết tất cả người của Hỏa Phượng tới Sở Tiên sơn trang, biết rõ sự tình có chỗ không ổn.
Hôm nay đã là ngày thứ sáu hẹn với Lý Trọng Tuấn, nếu như đột nhiên xảy ra chuyện gì thì phiền toái to!
Quả nhiên, chờ lúc hắn lặng lẽ lên bờ thì nhìn thấy phía xa, bên ngoài của lớn của Sở Tiên sơn trang có một đám binh phủ bao vây xung quanh, ước chừng khoảng một ngàn người, hai tên tướng quân đứng bên cạnh cờ kia, có một tên hắn biết, chính là Quan Thiết Sơn, một tên khác ngồi ngay ngắn ở đó phỏng chừng có chức quan phải cao hơn Quan Thiết Sơn, phỏng chừng chính là Chiết Trùng đô úy Ngạc Châu phủ Tiêu Điền.
Tần Tiêu vòng qua phạm vi tai mắt của đám người này, vòng một đường, đi tới phía sau Sở Tiên sơn trang rồi leo tường đi vào trong trang, đúng lúc lại là hậu hoa viên, có rất nhiều cây cối, tiện cho việc ẩn thân.
Tần Tiêu cúi người xuống thấp, nhanh chóng lẻn qua hoa viên, đập vào mắt chính là hậu đường và nhà bếp của Sở Tiên sơn trang, hơn mười đầu bếp đang ra sức chiên xào, tiếng nồi niêu khua nhau lách cách, mấy cái nồi lớn để nấu cơm cũng đang bốc khói nghi ngút. Ước chừng có hơn một trăm nha hoàn, nô bộc, đầu bếp đang bận rộn làm việc, khí thế ngất trời, động tác nhuần nhuyễn như nước chảy mây trôi.
Trong lòng Tần Tiêu không khỏi âm thầm buồn bực: Kỳ quái, như thế nào lại không khác gì lúc bình thường thế này? Chẳng lẽ Từ Tiểu Nguyệt giam ta lại xong, nhưng không hề làm gì ở Sở Tiên sơn trang? Vẫn là tìm cho được Lý Tự Nghiệp và Phạm Đức Thức rồi hãy nói sau!
Tần Tiêu vượt qua góc tường nhà bếp xong liền sử dụng Phi Tiên Bộ, vượt qua nóc nhà của mấy dãy nhà nối tiếp nhau, tránh trong một góc khuất của góc phòng cẩn thận quan sát kỹ một hồi, thấy không có ai đi qua mới xoay người nhảy xuống dưới đất, xoay người nhẹ nhàng nhanh chóng chạy tới ngoài cửa sổ phòng khách của Lý Tự Nghiệp, nhìn quanh dò xét tìm hiểu một hồi, mới dùng ngón tay nhẹ nhàng khoét một lỗ trên cửa sổ, nhìn vào bên trong thử mới thấy là chẳng có gì hết!
Tần Tiêu thầm nghĩ: Có lẽ nào Lý Tự Nghiệp cũng bị bọn họ lén nhốt lại rồi?
Đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nghe thấy trong phòng vang lên một tiếng ‘phốc’, nghe như tiếng vải vóc bị xé rách, cũng tựa như tiếng…. đánh rắm. Tần Tiêu trong lòng sinh nghi, đi tới bên cạnh cửa sổ xe xét, trên cửa bị một cái khóa lớn khóa chặt.
Lẽ nào có người ở trong phong sao? Hoặc là nói Lý Tự Nghiệp bị giam ở bên trong?
Tròng mắt Tần Tiêu xoay một vòng, đi tới bên cửa sổ nắm lấy song cửa sổ, thầm vận lực, ‘cạch’ một tiếng, kéo cái then cài bên trong xuống, mở hé ra một chút rồi nhanh chóng lách người vào trong một cách nhẹ nhàng linh hoạt.
Trong phòng rất ngay ngắn, chẳng thấy gì hết, nhưng lại thoáng ngửi thấy mùi gì đó thum thủm. Tần Tiêu dò xét khắp nơi một hồi, cúi người xuống xem xét dưới giường, tứ chi của Lý Tự Nghiệp bị trói lại cứng ngắc rồi bị nhét xuống gầm giường, nhìn qua thì chính là đang ngủ thẳng cẳng chẳng hay biết gì.
Tần Tiêu trong lòng vừa kinh ngạc, sợ hãi, lại cảm thấy rất buồn cười: Cái tên này như thế nào lại bị người ta bắt lại thế này? Nếu vừa rồi không phải hắn nằm mơ thả một cái rắm to như thế thì không phải là mình có tìm tới chết cũng không thấy hắn à?
Tần Tiêu cúi người xuống dưới giường, một phát túm lấy Lý Tự Nghiệp rồi kéo hắn ra ngoài. Lý Tự Nghiệp hoàn toàn tỉnh ngủ, trong miệng bị nhét một miếng vải, trợn to mắt nhìn Tần Tiêu, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ.
Tần Tiêu thấy lạ bèn lên tiếng hỏi:
-Làm sao vậy huynh đệ, sao lại trừng mắt nhìn ta chằm chằm vậy?
Lý Tự Nghiệp bị trói như cái bánh tét không thể nhúc nhích được, lại dùng sức húc đầu về phía trước, bộ dạng hệt như là muốn liều mạng với Tần Tiêu vậy.
Tần Tiêu liền tranh thủ đè hắn lại, làm một động tác im lặng:
-Đừng lên tiếng! ta giúp ngươi lấy miếng vải bịt miệng ra, ngươi nói cho ta biết những chuyện đã xảy ra có được không? Nhưng ngươi phải hứa với ta là ngàn vạn lần không được làm ồn, bằng không chúng ta đều xong đời, đại sự cũng hỏng bét!
Lý Tự Nghiệp oán hận gật gật đầu.
Tần Tiêu vừa mới giúp hắn tháo miếng vải bịt miệng ra thì Lý Tự Nghiệp liền há miệng ra quát thật to mấy câu mà Tần Tiêu nghe chả hiểu gì:
-Con mẹ nó, ngươi là đồ ngụy quân tử… ô ô…..
Tần Tiêu lập tức lấy tay bụm miệng Lý Tự Nghiệp lại:
-Không phải đã nói ngươi đừng có mà hét lên rồi sao! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, ngươi bị điên à?
Lý Tự Nghiệp lồng ngực phập phồng kịch liệt, trong ánh mắt tựa hồ bắn ra cả lửa, lại một lần nữa oán hận gật gạt đầu.
Tần Tiêu chậm rãi rút tay lại:
-Ta đã nói rồi, ngươi ngàn vạn lần đừng có cãi lời, bằng không ta lại trói ngươi lại rồi ném xuống gầm giường lần nữa đấy!
Lý Tự Nghiệp há miệng ra, hoạt động hàm một cái, thè lưỡi ra liếm môi mấy cái rồi mới thấp giọng nói đầy vẻ oán hận:
-Tần Tiêu, ngươi nói cho ta biết, tại sao lại đánh thuốc mê ta? Còn tìm ta đòi Thủy Nhạc sách gì gì đó nữa? Ta làm gì biết Thủy Nhạc sách là cái cọng lông gì chứ, ngươi nhiều nhất chỉ đưa cho ta mỗi một quyển ‘đạo đức kinh’ mà thôi, ta cũng đã trả lại cho ngươi rồi, hơn nữa không phải cũng đã bị ngươi đốt mất rồi sao! Con mẹ nó chứ, ngươi có phải là thật sự coi trọng mấy ả đàn bà của Hỏa Phượng nên theo chân bọn họ làm chuyện xấu hay không?
Tần Tiêu nhíu mày:
-Ta tìm ngươi đòi Thủy nhạc sách bao giờ, lại còn đánh thuốc mê ngươi nữa chứ?
Lý Tự Nghiệp hung hăng đớp lại một cái:
-Mẹ nó chứ! Chuyện xảy ra mới có hai ngày mà bây giờ đã chối bay chối biến! hai hôm nay lão Lý ta đều bị nhét ở dưới giường, ngươi cũng thật là đủ nham hiểm, không mang thức ăn tới cho ta, làm hại bụng ta rỗng tuếch, cứ phóng rắm mãi. Ngươi lại còn nói nếu không giao Thủy nhạc sách ra thì sẽ không cho ăn gì hết! Đây không phải là ngươi nói à!
Tần Tiêu mày kiếm nhíu lại, suy nghĩ một hồi rồi gật đầu:
-Rõ rồi! Từ Tiểu Nguyệt nhốt ta lên đảo rồi tìm người cải trang thành bộ dạng của ta… thật hèn hạ!
Lý Tự Nghiệp sững sốt:
-Ngươi nói bậy cái gì thế? Chẳng lẽ cậy mạnh không thành, bây giờ lại chuyển sang dụ dỗ ta à? Ta nói cho ngươi biết, ta không có ngu như vậy đâu!
Tần Tiêu nghiêm mặt nhìn Lý Tự Nghiệp:
-Lý huynh đệ, Tần Tiêu ta trong mắt ngươi lại là loại người hèn hạ như vậy sao? Lẽ nào ngươi cũng không nhận ra đó là có kẻ dịch dung giả làm ta hay sao?
Lý Tự Nghiệp chăm chú nhìn chằm chằm Tần Tiêu cả nửa ngày, đột nhiên kích động mở to hai mắt, suýt tí nữa đã gào lên, cố gắng giảm nhỏ tiếng lại nói:
-Đúng rồi! Lần này là đúng rồi! Huynh đệ, ngươi thật sự đã trở lại rồi!
Tần Tiêu vội vàng giúp hắn cởi dây thừng ra, vừa làm vừa nói:
-Mau nói cho ta biết đi, đã xảy ra chuyện gì rồi? hai hôm nay trong Sở Tiên sơn trang rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Lý Tiên Huệ thoát khỏi dây thừng, cố gắng bò người lên, ưỡn người giãn gân cốt một cái, oán hận gắt một tiếng:
-Con mẹ nó, nếu không phải kẻ đó giả trang thành bộ dạng của ngươi thì lão Lý ta thế nào lại gặp phải tình cảnh như vậy! lần thứ hai lúc hắn tới ta mới nhận ra được! tuy rằng ta bị nhét dưới gầm giường, nhưng ta cũng biết rõ Sở Tiên sơn trang mấy ngày này đã bị canh giữ cẩn mật chẳng khác gì đầm rồng hang hổ rồi!
Tần Tiêu đang chuẩn bị hỏi Lý Tự Nghiệp mọi chuyện cho rõ ràng, thì nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng bước chân, đang đi về phía bên này.
Tần Tiêu lại lần nữa cuộn dây thừng lên người Lý Tự Nghiệp, nói hắn giả bộ bộ dạng y như đang bị trói, nằm ở đáy giường, còn chính mình thì xoay người một cái nhảy lên xà nhà tránh ở một góc xem.
Sau một lát, nghe được có tiếng âm thanh đang mở khóa truyền vào, sau đó cửa bị đẩy ra. Âm thanh của một người nam nhân vang lên:
- Chờ ở bên ngoài.
- Vâng, đại nhân.
Hai gã sai vặt trả lời.
- Đại nhân sao?
Trong lòng Tần Tiêu có chút nghi ngờ.
- Là quan gì vậy chứ?
Vụng trộm thò đầu nhìn xuống xung quanh một cái, thì thấy người nọ ở trước mắt mặc bộ y phục nhà Hồ giống thói quen của mình lúc trước, tư thế cùng thân thể rất giống, phải nói là có tám phần giống với mình.
Tần Tiêu trong lòng cười lạnh, liền hiểu rõ tên đại nhân kia không phải là “Tần Tiêu” giả hay sao!
Tần Tiêu giả xoay người đóng cửa lại, đi đến bên giường, thân thể cúi xuống, nói giọng trêu tức:
- Ủy khuất cho ngươi rồi, Lý tướng quân à. Sao rồi, ngươi vẫn nên trả lại Thủy Nhạc Sách cho ta, bởi vì như vậy bổn quan cũng muốn làm người tốt một chút, chúng ta vẫn là huynh đệ.
Dứt lời liền cười hai tiếng “hắc hắc”
Trong nội tâm của Tần Tiêu vừa căm tức lại vừa muốn ói, giả trang thành lão tử, cũng không cần giả trang hèn mọn bỉ ổi như vậy chứ!
Trong lúc Tần Tiêu giả đang dương dương đắc ý, thình lình ở dưới đáy giường duỗi ra một cái bàn tay một phen bắt được cổ họng của hắn.
Tần Tiêu từ trên xà nhà xoay người nhảy xuống ngay bên cạnh Tần Tiêu giả, lạnh giọng quát khẽ một tiếng:
- Không tệ lắm, ngay cả thanh âm của Tần mỗ giả cũng không khác lắm.
Toàn thân của Tần Tiêu giả run lên, thân thể của hắn bỗng nhiên mềm nhũn, ngồi bệt xuống mặt đất.
Tần Tiêu hắng giọng một cái, học theo ngữ điệu của Tần Tiêu giả này, nói với cánh cửa đối diện:
- Hai người các ngươi, tiến vào.
Sau đó lách mình trốn vào cạnh cửa.
Hai tên sai vặt đẩy cửa đi vào, vừa nhìn thấy Tần Tiêu giả bị chế trụ, không khỏi mở miệng lắp bắp kinh hãi, còn chưa có phục hồi lại tinh thần, thì huyệt thái dương của mỗi tên đều bị trúng một kích của Tần Tiêu, con mắt trợn ngược lên, liền đổ xụp xuống đất.
Tần Tiêu kéo hai cỗ thi thể vào tầng trong, sau đó đóng cửa chính lại, rồi đi đến trước mặt Tần Tiêu giả, sát khí sôi trào thấp giọng quát một tiếng:
- Muốn chết hay muốn sống?
Tần Tiêu giả bị người ta bóp yết hầu nói không ra lời, đành phải dùng vẻ mặt hoảng sợ hai mắt mở to nhìn, cái miệng há to thành hình trong, xem khẩu hình từ miệng thì chắc muốn nói chữ “Sống”.
Tần Tiêu cười lạnh:
-Tần mỗ là ngươi thủ đoạn, ngươi cũng thấy đấy. Nếu ngươi muốn la to lên, ta sẽ cho ngươi mất mạng ngay tức thì.
Tần Tiêu giả kinh hoảng gật đầu.
Tần Tiêu vỗ cánh tay của Lý Tự Nghiệp một cái:
-Buông hắn ra đi, ngươi cũng nên xuất hiện đi huynh đệ, ngươi cứ ở dưới giường thế này, chẳng lẽ sợ mình chưa đủ ngốc.
Lý Tự Nghiệp từ đáy giường bò ra, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn tên Tần Tiêu giả kia, hận không thể băm hắn thành từng đoạn.
Tần Tiêu giơ nắm tay lên, đối diện với đầu của tên Tần Tiêu giả, nghiêm nghị nói:
- Nói, tại sao phải giả trang thành ta, các ngươi cuối cùng còn kế hoạch gì nữa?
Trên mặt tên Tần Tiêu giả chảy mồ hôi ròng ròng, chật vật nuốt một miếng nước bọt:
- Đại...Đại nhân tha mạng, tiểu nhân chỉ là một hạ nhân, nghe theo mệnh lệnh của Phượng Tỷ để làm việc, cũng không biết quá nhiều chuyện. Phượng Tỷ nói cho ta một lí do để cho ta thoái thác, để ta ghi nhớ lại, sau đó trong bữa tiệc tối, sau lần cuối cùng khuyên bảo các vị tướng quan ở Giang Nam, sẵn sàng góp sức vì Hỏa Phượng. Còn có, còn có chính là... Phương Tỷ cho rằng đại nhân đưa Thủy Nhạc Sách cho Lý tướng quân bảo quản, vì vậy dùng Lý Tiên Huệ làm mồi nhử, để đại nhân một mình đến, sau đó để tiểu nhân giả trang thành bộ dáng đại nhân, tìm Lý tướng quân đòi Thủy Nhạc Sách.
Tần Tiêu hừ lạnh một tiếng:
- Thủ đoạn đó, chỉ có chút tài mọn, Tần mỗ đã sớm ngờ tới! Còn về phần lí do thoái thác đâu? Lấy ra đây.
Tên Tần Tiêu giả bối rối lấy một phần tờ bản thảo từ bên hông ra, đưa cho Tần Tiêu.
Tần Tiêu tiếp tục ép hỏi:
-Vậy người ngươi là ai? Đồng hành cùng ta là Phạm Thức Đức hiện đang bị nhốt ở đâu? Hiện tại ở Sở tiên sơn trang, có bao nhiêu người của các ngươi ở đó canh gác?
Tần Tiêu giả cuống quít nói:
- Phạm tiên sinh bị trói trong bồn tắm, có mấy huynh đệ ở đó canh gác. Phượng tỷ dẫn theo một ngàn huynh đệ Thánh Sơn hiện đã đều hơn một nửa vào trong trang rồi, còn có Tiêu Điền cùng Quan Thiết Sơn dẫn theo binh lính Ngạc Châu, ước chừng cũng có khoảng hai ba ngàn người, đều đóng quân ở bên trong sân sơn trang. Phượng tỷ nói, nếu đêm nay quan tướng Giang Nam còn không chịu sẵn sàng góp sức thì đều giết chết hết. Đều những người này đến, chính là chuẩn bị đàn áp...
Tần Tiêu tức giận nhướng lông mày lên:
- Thật là tâm tư ác độc! Nói, ngươi có thân phận gì trong đó?
Tên Tần Tiêu giả chán nản cuối đầu xuống, ấp a ấp úng nói:
-Tiểu nhân là thủ hạ của Phượng tỷ chính là tiểu đầu mục của ngài, bình thường hay quen bắt chước, vì vậy Phượng Tỷ sớm sắp xếp ta đến bên cạnh đại nhân, học tập động tác cùng âm thanh của đại nhân...
Tần Tiêu thấp giọng tức giận nói:
- Ngươi là tổng quản của sơn trang, Mã Nam?
Tần Tiêu giả gật đầu, thở dài một hơi:
- Đúng là tiểu nhân...
- Còn có chuyện gì nữa, mau nói cho xong đi, nói không chừng ta có thể tha cho ngươi một mạng.
Tần Tiêu giả kinh hoảng nói:
-Đại nhân, những gì tiểu nhân biết, đều nói hết cả rồi... Còn..còn có chính là, Phượng Tỷ nói muốn Lý tướng quân trong lúc này tìm không thấy Thủy Nhạc Sách liền đi lục soát thân thể của ngươi, hoặc là dùng Lý Tiên Huệ ngay trước mặt uy hiếp ngươi. Nàng...nàng đã sớm hạ độc ở trong đồ ăn rồi!
- Quả nhiên là hèn hạ!
Lý Tự Nghiệp chặn ngang một câu:
-Phá Phong đao của lão tử đâu?!
-Ở...ở trong phòng nhỏ, a không không, là treo trong phòng động phòng của Tần đại nhân...
Hai mắt Tần Tiêu sáng lên, đấm một quyền về huyệt thái dương của hắn. Mã Nam trợn hai mặt mãnh liệt lật mình, thẳng tắp ngã xuống mặt đất, lập tức tắt thở.
Lý Tự Nghiệp không khỏi líu cả lưỡi:
- Huynh đệ, ta chưa từng thấy ngươi xuất thủ giết người. Không ngờ ngươi giết người so với giết gà còn lưu loát hơn nữa!
Tần Tiêu lạnh lùng trừng mắt nhìn thi thể của Mã Nam:
- Giết một con kiến hôi so với gia cầm tự nhiên là lưu loát hơn rồi. Không nói nhiều, mau cởi quần áo của thằng nhãi này ra thay cho ta, mau giấu ba bộ thi thể này đi. Đêm nay, chính là thời khắc giải quyết tất cả mọi việc rồi!
Sau một lát, Tần Tiêu đổi lại một bộ y phục nhà Hồ hồi trước hay mặc, thản nhiên từ trong phòng đi ra, quay người khóa cửa lại, đi về phía trước.
Đi ra chưa được bao nhiêu bước, liền nhìn thấy trước mặt là Ngô Hưng Quốc dẫn theo vài tên quan lại Giang nam vội vàng hướng bên này đi tới, thấy Tần Tiêu cũng không có một chút cung kính như lúc trước, vênh váo tự đắc quát:
- Chuyện này có thành hay không đó?
Trong lòng Tần Tiêu cười thầm, nhịn xuống một cổ tức giận đang muốn trào lên, chắp tay khom lưng cười nói:
- Còn chưa có...
Ngô Hưng Quốc phẩy tay áo một cái, trừng Tần Tiêu một cái:
- Thật sự là phế vật... Chư vị đại nhân, chúng ta đi thôi, thỉnh đến phòng bên trong này nghe đàm luận.
Dứt lời dẫn theo mấy tên quan tướng đi vào một gian phòng bên cạnh, gắt gao đóng cửa phòng lại.
Trong nội tâm Tần Tiêu âm thầm cười lạnh: những tên quan tướng này, đều là thuộc hạ đáng tin của Hỏa Phượng sao? Cùng nhau nhốt ở trong phòng, còn có thể thương nghị ra cái chuyện gì chứ, phòng chừng là đang hỏi thăm tình hình lương thực tiền bạc để chuẩn bị làm tiệc.
Còn chưa có đi vào sảnh đường lớn, chợt nghe thấy bên kia một hồi ầm ĩ, xem ra màn tiệc đã chính thức mở rồi. Bất đồng chính là, cái tiếng ầm ĩ này không phải là cái loại nâng ly cụng chén như dĩ vãng mà là tiếng xích sắt kéo vang, cùng mấy tạp âm như tiếng đẩy bàn đụng ghế.
Tần Tiêu đi đến sảnh để xem xét, nhìn thấy bốn phía đứng đầy người trên tay cầm Thiết nỗ, trên mỗi người áo đen còn mang theo cương đao, thần sắc bưu hãn đằng đằng sát khí. Trong sảnh thì ngược lại trên hơn trăm bàn tiệc rượu ngon, nhưng mà đại bộ phận mọi người đều mặt mày ủ rũ như cha mẹ chết, nhìn kĩ hơn thì sẽ thấy trên hai tay cùng dưới chân đều có một cái khóa sắt; mà bên ngoài thành thì có một ít người không bị xiềng xích, đang ở bên kia, mỗi người đều trò chuyện vui vẻ, cứ như thường lệ là uống rượu ăn thịt. Hai bên đối lập, cứ như nói ra sự khác biệt giữa thiên đường với địa ngục.
Tần Tiêu nhanh chóng nhìn lướt qua, phát hiện có mấy quan lại bí mật gặp mình lúc trước, hiện giờ vì phải làm ra bộ dạng sẵn sàng góp sức cho Hỏa Phượng cho nên lúc này đành phải đàng hoàng ngồi theo bọn quan lại phản nghịch, nhưng mà bên hông vẫn treo một túi gấm màu hồng. Những người này đều không dám nhìn về phía Tần Tiêu, ánh mắt đang trốn tránh. Trong lòng Tần Tiêu thầm suy nghĩ: Trước cứ làm Tần Tiêu giả lừa gạt mấy người này đã, những người này phỏng chừng cũng hơi trợn tròn mắt đây. Đáng giận! Dám làm bại hoại thanh danh làm người của Tần mỗ ta!
Đúng lúc này, bọn người gồm Từ Tiểu Nguyệt, Lĩnh Trứ, Tuân Lệ Lệ đi vào trong đại sảnh, hiện trường lập tức an tĩnh lại, hắc y sát thủ cũng những quan lại phản nghịch nhất tề quỳ gối xuống:
- Tham kiến Anh quốc công!
Tần Tiêu nén giận làm bộ dạng bái theo bọn người kia y như một bức tượng, trong lòng âm thầm nổi giận mắng: Từ Kính Nghiệp thừa kế tước vị công tước, được gọi là Anh quốc công coi như cũng cho qua đi không có gì đáng nói; nhưng ngươi là một cái yêu phụ, cũng dám xưng là công hậu, ta nhổ vào ấy!
Từ Tiểu Nguyệt ngồi xuống cái ghế dành cho mình, khuôn mặt bự kia mang theo xuân phong đắc ý cười nói:
- Chư vị không cần đa lễ, tất cả đứng lên đi. Hôm nay mở tiệc, ta tự mình tiếp khách, mọi người hôm nay nhất định không say không nghỉ nha!
Trong đám quan tướng đeo xiềng xích, đã có người hừ lạnh một tiếng, vô cùng khinh thường nói:
- Vượn đội mũ người làm ra vẻ tự cao tự đại, thật tức cười!
Tử Tiểu Nguyệt giận dữ:
- Người đâu, ném hắn ra ngoài chém thành thịt vụn, quăng xuống cho cá ăn!
- Dạ!
Vài hắn y sát thủ theo lệnh tiến vào, xông vào bữa tiệc muốn kéo người.
Tần Tiêu vội vàng lên tiếng ngăn cản:
- Chậm đã!
Sau đó đi đến bên cạnh Từ Tiểu Nguyệt, thấp giọng nói:
- Phượng Tỷ mở tiệc vui, không nên giết người. Nếu có thể bỗng nhiên thu mua lòng người, nói không chừng còn có thể khuyên thêm vài người nữa.
Sau đó thuận tiện liếc mắt đến người bên cạnh nàng là bọn người Tuân Lệ Lệ cùng Mặc Y và Tử Địch, phát hiện các nàng đều nhất tề nhìn chằm chằm vào mặt đất, không có con mắt nào nhìn hắn.
Tử Tiểu Nguyệt nghi hoặc nhìn Tần Tiêu vài lần, thấp giọng nói:
- Không thể tưởng tượng được, ngươi cũng còn có thể phân rõ một chút sự tình nữa chứ.
- Thôi, nể mặt phu quân của ta, tha cho ngươi một mạng. Chư vị không cần phải chú ý đến, mời tiếp tục hưởng dụng bữa tiệc.
Tử Tiểu Nguyệt cao giọng tuyên bố, sau đó xông đến khoác tay Tần Tiêu:
- Đi thôi, đến phiên ngươi rồi.
Tần Tiêu đi đến trước mặt người nọ, cầm lấy một chén rượu, nhìn hắn hình như là một võ quan, cười hì hì nói:
- Tướng quân bớt giận, bớt giận, thỉnh uống một lý để giải bớt khó chịu.
Người nọ bộ dạng cao lớn mày rậm mắt to, là một người vô cùng mạnh mẽ, gò má trên mặt trái còn có nhiều vết đao, thần sắc thật là dũng mãnh, nhìn bộ dạng thì tuổi cũng chừng ba mươi lăm ba mươi sáu. Lúc này hắn mãnh liệt khoát tay, hất đổ chén rượu ở trong tay Tần Tiêu ra:
- Ta nhổ vào! Cẩu quan! Nếu không phải thứ sử đại nhân mời ta tới đây, bổn tướng sao lại trúng phải gian kế của các ngươi chứ! Muốn giết cứ giết, không cần nói nhảm. bổn tướng thà chết như vậy chứ quyết không làm tặc tử bán nước!
Tần Tiêu làm bộ giận dữ, nghiêm nghị quát:
- Tên vô danh tiểu tốt nhà ngươi không biết tốt xấu, dám khinh thường bổn quan! Mau xưng tên, bổn quan phải chu di cửu tộc nhà ngươi!
Người nọ tức giận gắt một cái:
- Ta nhổ vào! Bằng ngươi mà cũng xứng nói ra những câu như “Chu di cửu tộc” này sao, ngươi tưởng ngươi là Đương kim thánh thượng chắc?! Bổn tướng ngồi không thay tên đứng không đổi họ, Đô úy Vạn Lôi của phủ Nhạc Châu đã đánh là thắng! Ngươi muốn giết thì cứ giết, nhưng mà bổn tướng nói cho ngươi biết, nếu ngươi không có giết hết nhà của bổn tướng, thì Tần Tiêu ngươi sẽ sớm chết vạn lần trong tay người nhà của bổn tướng!
Vạn Lôi sao? Tên rất hay! Như sét đánh, thật sự là người cũng như tên! Trong lòng Tần Tiêu âm thầm kính nể.
- Người đâu!
Tần Tiêu tức giận đến nỗi không kiềm chế được
- Bắt giữ người này lại, bổn quan muốn tự mình xử lý hắn.
Vạn Lôi bị vài hắc y nhân kéo ra ngoài, trên dọc đường đi còn thóa mạ cẩu quan, cấu kết với nhau làm việc xấu, đảm bảo sẽ chết không yên lành!
Gây sức ép như thế một hồi, tràng diện lập tức lạnh lẽo hơn.
Từ Tiểu Nguyệt cố gắng cười vui đi đến đại sảnh, giơ chén rượu lên:
- Chư vị, không cần kinh hoảng, chúng ta quả quyết không tùy ý giết người. Chư vị đều là khách quý, hôm nay nhất định phải tận hứng hưởng thụ! Mời mọi người cạn chén!
Tần Tiêu đi theo phụ họa:
-Chư vị đại nhân, tướng quân, Anh quốc công thành khẩn như thế, chúng ta không thể bỏ qua hảo ý của nàng, mời!
Bởi vì sự kiện uy hiếp Vạn Lôi vừa rồi, rất nhiều người không thể không chần chờ cầm chén rượu lên, cạn một chén.
Tử Tiểu Nguyệt vỗ vỗ tay:
- Đến nha, có ca mua giúp vui cho chư vị đại nhân!
Có hơn mười nữ tử mặc hồng y nửa người trên gần như lộ ra trọn vẹn, nhẹ nhàng đi ra, trên đại sảnh tiếng sáo cùng trống nhạc cũng bắt đầu vang lên, một hồi ca múa tươi đẹp hương diễm, biểu diễn ở giữa những người cầm Thiết nỗ và những người bị xiềng xích.
Những bọn quan lại phản nghịch kia đương nhiên là đều nịnh hót khen hay, cùng nhau nâng chén nâng ly, phảng phất giống như đang nhìn thấy một đất nước hòa bình và thịnh vượng.
Tần Tiêu nhanh chóng bơi tới phía sau lưng của nàng, duỗi hai tay ra ôm lấy nàng từ phái sau, sau đó ôm chặt lấy nàng nổi lên mặt nước.
Tần Tiêu hạ giọng, oán hận mắng nhỏ bên tai nàng:
-Ngươi điên rồi!
Hai chân của Lý Tiên Huệ đã cứng nhắc như cột đá, rốt cuộc cũng không cách nào di chuyển được chút nào nữa, lúc này mới thở hổn hển, thấp giọng nói:
-Tần đại ca, cứ mặc kệ ta đi. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì cả hai người chúng ta đều sẽ không toàn mạng.
-Câm miệng!
Tần Tiêu giận dữ, thực sự hận không thể tát nàng hai cái cho tỉnh lại,
-Cố gắng chút nữa, nàng có nhìn thấy con thuyền đằng trước không? Là thuyền của Hỏa Phượng, chúng ta đi đoạt thuyền!
Đúng lúc này, trên con thuyền lại có động tĩnh, có người cầm theo lồng đèn đi ra, còn hỏi:
-Đại ca, ngươi có nghe được thanh âm gì không? Lạ quá!
Tần Tiêu giật mình, thấp giọng nói:
-Nín thở!
Sau đó cứ ôm lấy Lý Tiên Huệ từ sau lưng như vậy rồi hụp xuống nước.
Sau khi xuống nước, Tần Tiêu thả lỏng một tay nhẹ nhàng kéo Lý Tiên Huệ, còn một cánh tay khác thì ra sức rẽ nước, tốc độ cực nhanh. Dần dần, đã thấy được ánh sáng cùng với thân thuyền đen nhánh trên đỉnh đầu.
Chính là trong miệng Lý Tiên Huệ đã bắt đầu sủi bọt khí, còn không ngừng bị uống nước.
Lý Tiên Huệ đột nhiên giãy dụa, muốn thoát khỏi cánh tay của Tần Tiêu!
Tần Tiêu đưa một tay ra nắm lấy vai của nàng, một tay kia vịn chặt sau đầu của nàng, hôn lên môi nàng….
Lý Tiên Huệ không khỏi yên tĩnh trở lại, cùng hắn hôn môi.
Một cỗ không khí theo miệng của Tần Tiêu truyền vào trong miệng Lý Tiên Huệ.
Đôi mắt của Lý Tiên Huệ bởi vì sợ bị nước hồ làm cho đau rát mà vẫn nhắm chặt nay cũng mở to ra, lẳng lặng, ai oán nhìn nam tử mơ hồ trước mắt.
Trong lòng của nàng, bắt đầu vang lên một thanh âm: để cho ta chết ngay bây giờ cũng tốt! nếu như vậy thì giờ khắc này sẽ trở thành vĩnh hằng….
Mặc dù chỉ là trong nháy mắt ngắn ngủi, chính là Lý Tiên Huệ lại cảm giác như mơ như thực mà đã trôi qua mấy đời rồi.
Tần Tiêu ngẩng đầu nhìn thoáng qua, không có ánh lửa, biết rõ người trên thuyền không phát hiện ra điều gì bất thường nên đã đi vào lại trong thuyền. vì vậy hai chân đạp nước, ôm lấy Lý Tiên Huệ từ phía sau lưng, trồi lên mặt nước, vừa lúc lại ở cạnh mép thuyền.
Tần Tiêu đột nhiên đưa một tay túm lấy mép thuyền, ra sức kéo manh, dưới chân phát lực, giống như giao long xuất thủy, vững vàng đứng trên đầu thuyền!
Hai tên tiểu lâu la ngồi trong thuyền đồng thanh cả kinh hô to:
-Ai!
Tần Tiêu đặt Lý Tiên Huệ đã ngất xỉu trên đầu thuyền.
Hai tên lâu la nhìn Tần Tiêu ngực trần trước mặt, cùng với Lý Tiên Huệ đã ngất xíu nằm trên mặt đất, không khỏi nhất tề mở to hai mắt, rút đao ra:
-Đúng là chán sống! Thuyền của gia gia mà các ngươi cũng dám xông lên!
Tần Tiêu cũng không để ý tới, vừa mới đặt Lý Tiên Huệ nằm ngay ngắn đã cong người lại thật mạnh, vọt tới trước mặt hai người nhanh như quỷ mị, nhanh chóng đánh một chưởng lên cổ tay một tên, khủy tay còn lại thì đập thật mạnh vào huyệt thái dương của tên còn lại.
Hai tên lâu la la lên một tiếng rồi ngã xuống đất. tới lúc chết cũng không biết là bị giết chết như thế nào.
Đây là kỹ xảo đánh nhau của bộ đội đặc chủng!
Đây gọi là ‘Quyền hữu quyền tiêm, chưởng hữu chưởng nhận, trửu hữu trửu phong’! lính đặc chủng không phải cái loại hay xuất hiện trên tv, giơ tay đá chân múa máy cho đẹp mắt, mà ra tay cần phải chú ý tới hiệu quả. Một chiêu mất mạng, hoặc là đánh cho đầu váng mắt hoa, khiến kẻ địch mất hết sức chống cự rồi giết chết, tuyệt không cho phép đánh tới chiêu thứ ba!
Hoặc là nói, đây là kỹ thuật giết người căn bản! chính thức liều mạng, lính đaực chủng không biết chuyện đánh tới điểm là dừng, thường là đánh vào giữa trán, mũi và cằm không phải đối tượng để công kích. Thủ đoạn như của Tần Tiêu chính là cái điển hình nhất!
Mặc dù Tần Tiêu học võ cổ truyền, chính là loại tuyệt kỹ thế này cũng tuyệt không dám lơ là, cũng dung hợp nó vào trong võ thuật của mình. Chính là vì lo lắng một ngày nào đó sẽ cần dùng đến.
Tần Tiêu lập tức ôm Lý Tiên Huệ vào đặt trong phòng nhỏ trên tàu, hai tay nhấn ngực của nàng theo tiết tấu, sau đó lại hô hấp nhân tạo. Một lúc sau, Lý Tiên Huệ mới phun nước hồ ra sau đó ho khan kịch liệt. Tần Tiêu thả lỏng, thở mạnh một hơi, xoa bóp huyệt thừa sơn trên chân của nàng, cùng với huyệt nhân trung ở giữa môi và mũi của nàng.
Lý Tiên Huệ rốt cuộc cũng từ từ tỉnh lại, hơn nữa hai chân cũng không còn run rẩy cứng ngắc như trước nữa.
Tần Tiêu lại lột sạch sẽ hai tên tiểu lâu la kia, cầm lấy đai lưng, cột xác của hai tên đó lại với nhau, chân bó thành một cục, cột thật chắc lại rồi lại ném vào trong hồ. Hai cái xác bị cột thành một cục nhanh chóng chìm nghỉm vào trong hồ. cho dù là trương sình lên thì cũng không dễ gì mà nổi lên được.
Làm xong hết mấy chuyện này, Tần Tiêu rốt cuộc ngồi bệt xuống ván thuyền, lồng ngực phập phồng kịch liệt, thở gấp từng hơi, từng chuỗi bọt nước men theo gương mặt góc cạnh rõ ràng của hắn mà chậm rãi nhỏ xuống….
Trên người Lý Tiên Huệ mặc bộ quần áo của một tên lâu la, dựa vào trên thuyền lấy cái lò lửa nhỏ dùng để hâm rượu mà sửu ấm, trên tóc và cơ thể phát ra từng đợt nhiệt khí, thân thể thi thoảng lại run lên một hồi, rồi hắt xì vài cái.
Nàng thi thoảng lại đưa mắt nhìn về phía Tần Tiêu đang chèo thuyền ở phía đuôi thuyền, trên mặt đã sớm đỏ rực hết cả lên, không biết là do lò lửa hay là vì vừa uống xong một ít rượu trắng trên thuyền nữa.
Tần Tiêu cảm giác được Lý Tiên Huệ đang nhìn mình, quay về phía nàng mỉm cười một cái:
-Nàng cảm thấy thế nào rồi, có gà quay để ăn, lò lửa để sưởi ấm, lại uống thêm một ít rượu để chống lạnh, giờ đã thấy đỡ hơn chưa? Vận khí của chúng ta coi như cũng không tệ, đồ ăn đêm mà hai tên lâu la này chuẩn bị cũng rất phong phú, bằng không thì ta cũng chẳng có sức mà chèo thuyền rồi.
Lý Tiên Huệ gật gật đầu:
-Ừ, đỡ hơn nhiều rồi.
Trên mặt lại đỏ hơn, sau đó cúi gầm mặt xuống.
Lúc sắp tới hừng đông thì thuyền rốt cuộc cũng cập vào bờ, đây là một rừng cây, gần đó đều không nhìn thấy ngôi nhà nào hết.
Tần Tiêu và Lý Tiên Huệ đều mặc một bộ quần áo chỉnh tề, rời khỏi thuyền đi vào trong rừng cây. Tần Tiêu lấy đao đánh cho thuyền chìm xong rồi, quay sang nhìn thấy Lý Tiên Huệ bước đi khập khiễng, không nói lời nào liền vác Lý Tiên Huệ lên vai, không để cho nàng tự đi bộ.
Chân của Lý Tiên Huệ trải qua một đêm ngâm trong nước, trước đó còn bị lau sậy cứa đứt nhiều chỗ, sau còn bị chuột rút hồi lâu, mơ hồ đã bị nhiễm trùng nhẹ rồi, đi lại cực kỳ bất tiện.
Lúc sắc trời đã rõ ràng hơn, đi qua khỏi phiến rừng cây, Tần Tiêu rốt cuộc mừng rỡ khi nhìn thấy một cái thôn trang nhỏ. Tần Tiêu đi đầu lẻn vào trong thôn, quan sát rõ xung quanh hết thảy, cũng không phát hiện thấy bất kỳ điều bất thường gì, thôn dân ở chỗ này, đều là nông gia bình thường. phía sau thôn trang này chính là môt ngọn núi trồng trà, lúc này đúng là thời gian tốt nhất để hái trà.
Rất nhiều thôn dân cầm giỏ đan bằng trúc, bắt đầu một ngày làm việc đầy bận rộn của mình.
Tần Tiêu lưng cõng Lý Tiên Huệ, đi tới bên cạnh một cái sân nhỏ của một nhà kia, thấy trong sân có một lão bà bà đang lựa lá trà, nên đi vào, thả Lý Tiên Huệ xuống, thi lễ rồi nói với bà:
-Lão bà bà, nương tử của ta sinh bệnh, chân lại bị thương, xin hỏi có thể nghỉ ngơi ở chỗ này của bà bà một chút được không?
Lão phụ nhân tuổi khoảng chừng hơn năm mươi tuổi ngẩng đầu lên, trên trán đầy nếp nhăn:
-A… các người là ai vậy? Tại sao toàn thân lại ướt sủng thế kia?
Tần Tiêu ôm quyền thi lễ với bà:
-Hồi lão bà bà, chúng ta chỉ là người qua đường bình thường thôi, lúc ngồi thuyền không cẩn thận nên bị rơi xuống nước, nương tử của ta vừa bị thương lại nhiễm lạnh. Lão bà bà yên tâm, chúng ta sẽ trả tiền ở trọ cho bà.
Lão phụ nhân vội đứng dậy:
-Không cần phải đưa tiền đâu! Ta quanh năm đều ở nhà chẳng đi đâu bao giờ, lão đầu tử nhà ta thì lại không như vậy, ra ngoài bán trà nên thường xuyên không về nhà. Vào đi, vào đi, ta xem cô bé này hình như nhiễm lạnh không nhẹ đâu đó, mặt mũi cũng tím xanh hết cả rôi.
Dứt lời liền ngoắc tay gọi hai người vào trong nhà.
Trong lòng Tần Tiêu vui mừng, cõng Lý Tiên Huệ đi vào trong nhà của lão bà bà. Trong nhà tuy khá đơn giản nhưng lại rất sạch sẽ, ba gian phòng ngủ đơn sơ được thu xếp vô cùng gọn gàng ngăn nắp.
-Đỡ nương tử của ngươi vào đây nằm nghỉ đi này.
Lão phụ nhân dẫn hai người đi vào trong một gian phòng, mở toan hết hai cánh cửa sổ ra, là một gian phòng khách gọn gàng sáng sủa.
Tần Tiêu đỡ Lý Tiên Huệ ngồi lên giường:
-Cám ơn lão bà bà.
Sau đó móc ra số tiền lấy được lúc lục soát trên thuyền nhét vào trong tay lão phụ nhân:
-Xin lão bà bà hãy nhận lấy, thật đúng là làm phiền bà bà rồi.
-A, thằng nhóc ngươi cũng thật là! Ta cũng đã nói rồi còn gì, không cần đưa tiền bạc gì cả đâu. Chúng ta cũng không thiếu thốn gì ít tiền thế này. Lấy lại đi, ta đi nấu chút canh bổ, ngươi tranh thủ thời gian đi mua ít thuốc về cho nương tử nhà ngươi đi, thôn trên có lang trung, cách đây ba căn nhà, hoặc là mời thẳng hắn tới đây cũng được nữa.
Tần Tiêu bái tạ:
-Đa tạ lão bà bà nhiều lắm!
Tần Tiêu cuối cùng cũng thở hắt ra một hơi, đỡ Lý Tiên Huệ nằm lên giường xong, lại thay nàng đắp chăn thật kĩ rồi nói:
-Ta đi một chút sẽ trở lại nàng, ngươi cứ an tâm nghỉ ngơi đi.
Lý Tiên Huệ gật đầu:
-Ừ, ta chờ ngươi.
Tần Tiêu đột nhiên nhớ ra, đây là lần thứ hai nàng nói mấy câu này.
Ý vị trong lời nói, đã không phải loại ỷ lại cùng tín nhiệm giống như lúc trước nữa mà đã biến thành một loại chờ mong rồi.
Tần Tiêu vỗ vỗ bờ vai của nàng:
-Ta sẽ quay lại ngay thôi.
Tần Tiêu chạy tới bên cạnh, mời vị lang trung hơn bốn mươi tuổi kia tới, bắt mạch xem xét vết thương một hồi xong thì đắp một ít thuốc trên chân cho Lý Tiên Huệ, sau đó viết một phương thuốc:
-Theo phương thuốc này lên huyện mua thuốc đi, chỗ dược liệu này chỗ ta không có đủ. Nương tử của ngươi cũng không có gì đáng lo, chỉ là bị nhiễm lạnh hơi nặng, nhưng cũng không được xem nhẹ, bằng không thì sẽ trở thành bệnh nặng đấy.
Tần Tiêu cám ơn lang trung, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng được thả xuống. lão phụ nhân nấu xong một chén canh khưu hàn xong liền múc lên cho Lý Tiên Huệ uống.
Tần Tiêu rất cảm kích, quay sang nói với lão phụ nhân:
-Lão bà bà, vãn sinh thật sự rất cảm kích người! sau này vãn sinh nhất định sẽ hồi báo ơn này.
Lão phụ nhân ngồi xuống một cái ghế, mỉm cười khoát tay:
-Ta nói, tiểu tử ngươi cũng đừng có mà khách khí nữa. người trong thôn bọn ta đều là như thế cả, mặc kệ là ngươi tới nhà nào thì cũng được tiếp đãi như vậy thôi.
Tần Tiêu hỏi:
-Lão bà bà, nơi này gọi là thôn gì ạ?
Lão phụ nhân nói:
-Chỗ này của bọn ta ấy à, gọi là thôn Phúc Trạch, huyện Đô Xương ở Giang Châu.
Tần Tiêu cười ha hả nói:
-Vãn sinh là người huyện Bành Trạch, đã sớm nghe nói Đô Xương nổi tiếng với nhiều loại trà ngon, không nghĩ tới hôm nay đánh bậy đánh bạ lại đi tới một thôn chuyên làm trà thế này.
Lão phụ nhân vui mừng nói:
-Từ huyện Bành Trạch tới sao? Vậy thì cũng xem như hàng xóm rồi! huyện Bành Trạch cũng là một địa phương rất tốt đấy, địa linh nhân kiệt, nghe nói trước đây không lâu còn có một vị võ trạng nguyên, được phong làm khâm sai Giang Nam đó!
Lý Tiên Huệ nấp ở trong chăn, khẽ bật cười khanh khách, đôi mắt mở to, nhìn Tần Tiêu không chớp lấy một cái.
Lão phụ nhân xem ra còn bận chuyện gì đấy nên đứng dậy nói với Tần Tiêu:
-Tiểu tử, ta cũng không nói chuyện phiếm với ngươi được nữa. hôm nay hai người các ngươi cứ ở lại nhà của ta đi, bây giờ ta sẽ đi nấu cơm trưa! Nhớ kỹ đó, tranh thủ đi bốc thuốc theo đơn thuốc về sắc cho nương tử của ngươi uống đi!
Sau đó lại cố ý đè thấp thanh âm, kề sát vào tai Tần Tiêu nói:
-Bây giờ còn trẻ thì cố đừng để lại mầm bệnh gì, bằng không lúc sinh con sẽ phiền toái lắm, tới lúc về già còn có thể bị phong thấp nữa đó, có biết không?
Tần Tiêu trong lòng thầm mướp mồ hôi:
-Ách… đã biết rồi ạ, cám ơn lão bà bà, vậy ta đi ngay đây.
Lão phụ nhân khoát tay rồi đi ra ngoài:
-Mau đi nhanh đi, đừng có chậm trễ!
Sau đó không bao lâu, chợt nghe thấy trong sân truyền tới thanh âm giết gà, tay chân của lão phụ nhân cũng còn nhanh nhẹn, rất nhanh đã hầm cách thủy xong một nồi canh gà thật ngon, ba người ngồi chung một bàn, vui vẻ ăn xong bữa.
Đêm đó, hai người liền ngủ lại nơi này. Ngày hôm sau, Lý Tiên Huệ ngủ một đêm thật ngon, lại thêm được uống thuốc đầy đủ nên cũng tốt hơn rất nhiều, trên mặt cũng hồng nhuận hơn, dần dần khôi phục chút nhan sắc khi xưa.
Vừa vặn là lão phụ nhân tốt bụng hiếu khách kia nói chuyện với Lý Tiên Huệ cũng rất hợp ý, lão đầu ra ngoài bán trà chẳng mấy khi về nhà, thế nên giữ hai người ở lại xem như có người bầu bạn với mình vài ngày cho đỡ buồn, cũng tiện cho Lý Tiên Huệ nghỉ ngơi thêm ít ngày. Tần Tiêu cũng có ý này cho nên giả đò khách sáo một hồi rồi gật đầu đáp ứng ở lại.
Tần Tiêu nói với Lý Tiên Huệ:
-Tiên Nhi, nàng ở lại nơi này nghỉ ngơi cho tốt, ta còn vài chuyện rất quan trọng cần phải làm. Làm xong chuyện này thì ta lập tức quay lại đón nàng.
Lý Tiên Huệ gật gật đầu, nhìn Tần Tiêu đầy ôn nhu:
-Cứ đi làm chuyện ngươi muốn làm đi, ta ở đây chờ ngươi.
Tần Tiêu cầm số tiền còn lại đi tìm mấy ngư dân gần đó mua một chiếc thuyền đánh cá nhỏ, đi về phía Sở Tiên sơn trang. Tới lúc xế chiều, cuối cùng cũng tới cách Sở Tiên sơn trang không xa, lúc này mới bỏ thuyền, một mình nhảy vào trong hồ nước, bơi về phía sơn trang.
Tần Tiêu nhớ rõ, tối hôm qua nghe loáng thoáng hai tên lâu la trên thuyền nói, Phượng tỷ đã điều hết tất cả người của Hỏa Phượng tới Sở Tiên sơn trang, biết rõ sự tình có chỗ không ổn.
Hôm nay đã là ngày thứ sáu hẹn với Lý Trọng Tuấn, nếu như đột nhiên xảy ra chuyện gì thì phiền toái to!
Quả nhiên, chờ lúc hắn lặng lẽ lên bờ thì nhìn thấy phía xa, bên ngoài của lớn của Sở Tiên sơn trang có một đám binh phủ bao vây xung quanh, ước chừng khoảng một ngàn người, hai tên tướng quân đứng bên cạnh cờ kia, có một tên hắn biết, chính là Quan Thiết Sơn, một tên khác ngồi ngay ngắn ở đó phỏng chừng có chức quan phải cao hơn Quan Thiết Sơn, phỏng chừng chính là Chiết Trùng đô úy Ngạc Châu phủ Tiêu Điền.
Tần Tiêu vòng qua phạm vi tai mắt của đám người này, vòng một đường, đi tới phía sau Sở Tiên sơn trang rồi leo tường đi vào trong trang, đúng lúc lại là hậu hoa viên, có rất nhiều cây cối, tiện cho việc ẩn thân.
Tần Tiêu cúi người xuống thấp, nhanh chóng lẻn qua hoa viên, đập vào mắt chính là hậu đường và nhà bếp của Sở Tiên sơn trang, hơn mười đầu bếp đang ra sức chiên xào, tiếng nồi niêu khua nhau lách cách, mấy cái nồi lớn để nấu cơm cũng đang bốc khói nghi ngút. Ước chừng có hơn một trăm nha hoàn, nô bộc, đầu bếp đang bận rộn làm việc, khí thế ngất trời, động tác nhuần nhuyễn như nước chảy mây trôi.
Trong lòng Tần Tiêu không khỏi âm thầm buồn bực: Kỳ quái, như thế nào lại không khác gì lúc bình thường thế này? Chẳng lẽ Từ Tiểu Nguyệt giam ta lại xong, nhưng không hề làm gì ở Sở Tiên sơn trang? Vẫn là tìm cho được Lý Tự Nghiệp và Phạm Đức Thức rồi hãy nói sau!
Tần Tiêu vượt qua góc tường nhà bếp xong liền sử dụng Phi Tiên Bộ, vượt qua nóc nhà của mấy dãy nhà nối tiếp nhau, tránh trong một góc khuất của góc phòng cẩn thận quan sát kỹ một hồi, thấy không có ai đi qua mới xoay người nhảy xuống dưới đất, xoay người nhẹ nhàng nhanh chóng chạy tới ngoài cửa sổ phòng khách của Lý Tự Nghiệp, nhìn quanh dò xét tìm hiểu một hồi, mới dùng ngón tay nhẹ nhàng khoét một lỗ trên cửa sổ, nhìn vào bên trong thử mới thấy là chẳng có gì hết!
Tần Tiêu thầm nghĩ: Có lẽ nào Lý Tự Nghiệp cũng bị bọn họ lén nhốt lại rồi?
Đang chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nghe thấy trong phòng vang lên một tiếng ‘phốc’, nghe như tiếng vải vóc bị xé rách, cũng tựa như tiếng…. đánh rắm. Tần Tiêu trong lòng sinh nghi, đi tới bên cạnh cửa sổ xe xét, trên cửa bị một cái khóa lớn khóa chặt.
Lẽ nào có người ở trong phong sao? Hoặc là nói Lý Tự Nghiệp bị giam ở bên trong?
Tròng mắt Tần Tiêu xoay một vòng, đi tới bên cửa sổ nắm lấy song cửa sổ, thầm vận lực, ‘cạch’ một tiếng, kéo cái then cài bên trong xuống, mở hé ra một chút rồi nhanh chóng lách người vào trong một cách nhẹ nhàng linh hoạt.
Trong phòng rất ngay ngắn, chẳng thấy gì hết, nhưng lại thoáng ngửi thấy mùi gì đó thum thủm. Tần Tiêu dò xét khắp nơi một hồi, cúi người xuống xem xét dưới giường, tứ chi của Lý Tự Nghiệp bị trói lại cứng ngắc rồi bị nhét xuống gầm giường, nhìn qua thì chính là đang ngủ thẳng cẳng chẳng hay biết gì.
Tần Tiêu trong lòng vừa kinh ngạc, sợ hãi, lại cảm thấy rất buồn cười: Cái tên này như thế nào lại bị người ta bắt lại thế này? Nếu vừa rồi không phải hắn nằm mơ thả một cái rắm to như thế thì không phải là mình có tìm tới chết cũng không thấy hắn à?
Tần Tiêu cúi người xuống dưới giường, một phát túm lấy Lý Tự Nghiệp rồi kéo hắn ra ngoài. Lý Tự Nghiệp hoàn toàn tỉnh ngủ, trong miệng bị nhét một miếng vải, trợn to mắt nhìn Tần Tiêu, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ.
Tần Tiêu thấy lạ bèn lên tiếng hỏi:
-Làm sao vậy huynh đệ, sao lại trừng mắt nhìn ta chằm chằm vậy?
Lý Tự Nghiệp bị trói như cái bánh tét không thể nhúc nhích được, lại dùng sức húc đầu về phía trước, bộ dạng hệt như là muốn liều mạng với Tần Tiêu vậy.
Tần Tiêu liền tranh thủ đè hắn lại, làm một động tác im lặng:
-Đừng lên tiếng! ta giúp ngươi lấy miếng vải bịt miệng ra, ngươi nói cho ta biết những chuyện đã xảy ra có được không? Nhưng ngươi phải hứa với ta là ngàn vạn lần không được làm ồn, bằng không chúng ta đều xong đời, đại sự cũng hỏng bét!
Lý Tự Nghiệp oán hận gật gật đầu.
Tần Tiêu vừa mới giúp hắn tháo miếng vải bịt miệng ra thì Lý Tự Nghiệp liền há miệng ra quát thật to mấy câu mà Tần Tiêu nghe chả hiểu gì:
-Con mẹ nó, ngươi là đồ ngụy quân tử… ô ô…..
Tần Tiêu lập tức lấy tay bụm miệng Lý Tự Nghiệp lại:
-Không phải đã nói ngươi đừng có mà hét lên rồi sao! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, ngươi bị điên à?
Lý Tự Nghiệp lồng ngực phập phồng kịch liệt, trong ánh mắt tựa hồ bắn ra cả lửa, lại một lần nữa oán hận gật gạt đầu.
Tần Tiêu chậm rãi rút tay lại:
-Ta đã nói rồi, ngươi ngàn vạn lần đừng có cãi lời, bằng không ta lại trói ngươi lại rồi ném xuống gầm giường lần nữa đấy!
Lý Tự Nghiệp há miệng ra, hoạt động hàm một cái, thè lưỡi ra liếm môi mấy cái rồi mới thấp giọng nói đầy vẻ oán hận:
-Tần Tiêu, ngươi nói cho ta biết, tại sao lại đánh thuốc mê ta? Còn tìm ta đòi Thủy Nhạc sách gì gì đó nữa? Ta làm gì biết Thủy Nhạc sách là cái cọng lông gì chứ, ngươi nhiều nhất chỉ đưa cho ta mỗi một quyển ‘đạo đức kinh’ mà thôi, ta cũng đã trả lại cho ngươi rồi, hơn nữa không phải cũng đã bị ngươi đốt mất rồi sao! Con mẹ nó chứ, ngươi có phải là thật sự coi trọng mấy ả đàn bà của Hỏa Phượng nên theo chân bọn họ làm chuyện xấu hay không?
Tần Tiêu nhíu mày:
-Ta tìm ngươi đòi Thủy nhạc sách bao giờ, lại còn đánh thuốc mê ngươi nữa chứ?
Lý Tự Nghiệp hung hăng đớp lại một cái:
-Mẹ nó chứ! Chuyện xảy ra mới có hai ngày mà bây giờ đã chối bay chối biến! hai hôm nay lão Lý ta đều bị nhét ở dưới giường, ngươi cũng thật là đủ nham hiểm, không mang thức ăn tới cho ta, làm hại bụng ta rỗng tuếch, cứ phóng rắm mãi. Ngươi lại còn nói nếu không giao Thủy nhạc sách ra thì sẽ không cho ăn gì hết! Đây không phải là ngươi nói à!
Tần Tiêu mày kiếm nhíu lại, suy nghĩ một hồi rồi gật đầu:
-Rõ rồi! Từ Tiểu Nguyệt nhốt ta lên đảo rồi tìm người cải trang thành bộ dạng của ta… thật hèn hạ!
Lý Tự Nghiệp sững sốt:
-Ngươi nói bậy cái gì thế? Chẳng lẽ cậy mạnh không thành, bây giờ lại chuyển sang dụ dỗ ta à? Ta nói cho ngươi biết, ta không có ngu như vậy đâu!
Tần Tiêu nghiêm mặt nhìn Lý Tự Nghiệp:
-Lý huynh đệ, Tần Tiêu ta trong mắt ngươi lại là loại người hèn hạ như vậy sao? Lẽ nào ngươi cũng không nhận ra đó là có kẻ dịch dung giả làm ta hay sao?
Lý Tự Nghiệp chăm chú nhìn chằm chằm Tần Tiêu cả nửa ngày, đột nhiên kích động mở to hai mắt, suýt tí nữa đã gào lên, cố gắng giảm nhỏ tiếng lại nói:
-Đúng rồi! Lần này là đúng rồi! Huynh đệ, ngươi thật sự đã trở lại rồi!
Tần Tiêu vội vàng giúp hắn cởi dây thừng ra, vừa làm vừa nói:
-Mau nói cho ta biết đi, đã xảy ra chuyện gì rồi? hai hôm nay trong Sở Tiên sơn trang rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Lý Tiên Huệ thoát khỏi dây thừng, cố gắng bò người lên, ưỡn người giãn gân cốt một cái, oán hận gắt một tiếng:
-Con mẹ nó, nếu không phải kẻ đó giả trang thành bộ dạng của ngươi thì lão Lý ta thế nào lại gặp phải tình cảnh như vậy! lần thứ hai lúc hắn tới ta mới nhận ra được! tuy rằng ta bị nhét dưới gầm giường, nhưng ta cũng biết rõ Sở Tiên sơn trang mấy ngày này đã bị canh giữ cẩn mật chẳng khác gì đầm rồng hang hổ rồi!
Tần Tiêu đang chuẩn bị hỏi Lý Tự Nghiệp mọi chuyện cho rõ ràng, thì nghe thấy bên ngoài cửa có tiếng bước chân, đang đi về phía bên này.
Tần Tiêu lại lần nữa cuộn dây thừng lên người Lý Tự Nghiệp, nói hắn giả bộ bộ dạng y như đang bị trói, nằm ở đáy giường, còn chính mình thì xoay người một cái nhảy lên xà nhà tránh ở một góc xem.
Sau một lát, nghe được có tiếng âm thanh đang mở khóa truyền vào, sau đó cửa bị đẩy ra. Âm thanh của một người nam nhân vang lên:
- Chờ ở bên ngoài.
- Vâng, đại nhân.
Hai gã sai vặt trả lời.
- Đại nhân sao?
Trong lòng Tần Tiêu có chút nghi ngờ.
- Là quan gì vậy chứ?
Vụng trộm thò đầu nhìn xuống xung quanh một cái, thì thấy người nọ ở trước mắt mặc bộ y phục nhà Hồ giống thói quen của mình lúc trước, tư thế cùng thân thể rất giống, phải nói là có tám phần giống với mình.
Tần Tiêu trong lòng cười lạnh, liền hiểu rõ tên đại nhân kia không phải là “Tần Tiêu” giả hay sao!
Tần Tiêu giả xoay người đóng cửa lại, đi đến bên giường, thân thể cúi xuống, nói giọng trêu tức:
- Ủy khuất cho ngươi rồi, Lý tướng quân à. Sao rồi, ngươi vẫn nên trả lại Thủy Nhạc Sách cho ta, bởi vì như vậy bổn quan cũng muốn làm người tốt một chút, chúng ta vẫn là huynh đệ.
Dứt lời liền cười hai tiếng “hắc hắc”
Trong nội tâm của Tần Tiêu vừa căm tức lại vừa muốn ói, giả trang thành lão tử, cũng không cần giả trang hèn mọn bỉ ổi như vậy chứ!
Trong lúc Tần Tiêu giả đang dương dương đắc ý, thình lình ở dưới đáy giường duỗi ra một cái bàn tay một phen bắt được cổ họng của hắn.
Tần Tiêu từ trên xà nhà xoay người nhảy xuống ngay bên cạnh Tần Tiêu giả, lạnh giọng quát khẽ một tiếng:
- Không tệ lắm, ngay cả thanh âm của Tần mỗ giả cũng không khác lắm.
Toàn thân của Tần Tiêu giả run lên, thân thể của hắn bỗng nhiên mềm nhũn, ngồi bệt xuống mặt đất.
Tần Tiêu hắng giọng một cái, học theo ngữ điệu của Tần Tiêu giả này, nói với cánh cửa đối diện:
- Hai người các ngươi, tiến vào.
Sau đó lách mình trốn vào cạnh cửa.
Hai tên sai vặt đẩy cửa đi vào, vừa nhìn thấy Tần Tiêu giả bị chế trụ, không khỏi mở miệng lắp bắp kinh hãi, còn chưa có phục hồi lại tinh thần, thì huyệt thái dương của mỗi tên đều bị trúng một kích của Tần Tiêu, con mắt trợn ngược lên, liền đổ xụp xuống đất.
Tần Tiêu kéo hai cỗ thi thể vào tầng trong, sau đó đóng cửa chính lại, rồi đi đến trước mặt Tần Tiêu giả, sát khí sôi trào thấp giọng quát một tiếng:
- Muốn chết hay muốn sống?
Tần Tiêu giả bị người ta bóp yết hầu nói không ra lời, đành phải dùng vẻ mặt hoảng sợ hai mắt mở to nhìn, cái miệng há to thành hình trong, xem khẩu hình từ miệng thì chắc muốn nói chữ “Sống”.
Tần Tiêu cười lạnh:
-Tần mỗ là ngươi thủ đoạn, ngươi cũng thấy đấy. Nếu ngươi muốn la to lên, ta sẽ cho ngươi mất mạng ngay tức thì.
Tần Tiêu giả kinh hoảng gật đầu.
Tần Tiêu vỗ cánh tay của Lý Tự Nghiệp một cái:
-Buông hắn ra đi, ngươi cũng nên xuất hiện đi huynh đệ, ngươi cứ ở dưới giường thế này, chẳng lẽ sợ mình chưa đủ ngốc.
Lý Tự Nghiệp từ đáy giường bò ra, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn tên Tần Tiêu giả kia, hận không thể băm hắn thành từng đoạn.
Tần Tiêu giơ nắm tay lên, đối diện với đầu của tên Tần Tiêu giả, nghiêm nghị nói:
- Nói, tại sao phải giả trang thành ta, các ngươi cuối cùng còn kế hoạch gì nữa?
Trên mặt tên Tần Tiêu giả chảy mồ hôi ròng ròng, chật vật nuốt một miếng nước bọt:
- Đại...Đại nhân tha mạng, tiểu nhân chỉ là một hạ nhân, nghe theo mệnh lệnh của Phượng Tỷ để làm việc, cũng không biết quá nhiều chuyện. Phượng Tỷ nói cho ta một lí do để cho ta thoái thác, để ta ghi nhớ lại, sau đó trong bữa tiệc tối, sau lần cuối cùng khuyên bảo các vị tướng quan ở Giang Nam, sẵn sàng góp sức vì Hỏa Phượng. Còn có, còn có chính là... Phương Tỷ cho rằng đại nhân đưa Thủy Nhạc Sách cho Lý tướng quân bảo quản, vì vậy dùng Lý Tiên Huệ làm mồi nhử, để đại nhân một mình đến, sau đó để tiểu nhân giả trang thành bộ dáng đại nhân, tìm Lý tướng quân đòi Thủy Nhạc Sách.
Tần Tiêu hừ lạnh một tiếng:
- Thủ đoạn đó, chỉ có chút tài mọn, Tần mỗ đã sớm ngờ tới! Còn về phần lí do thoái thác đâu? Lấy ra đây.
Tên Tần Tiêu giả bối rối lấy một phần tờ bản thảo từ bên hông ra, đưa cho Tần Tiêu.
Tần Tiêu tiếp tục ép hỏi:
-Vậy người ngươi là ai? Đồng hành cùng ta là Phạm Thức Đức hiện đang bị nhốt ở đâu? Hiện tại ở Sở tiên sơn trang, có bao nhiêu người của các ngươi ở đó canh gác?
Tần Tiêu giả cuống quít nói:
- Phạm tiên sinh bị trói trong bồn tắm, có mấy huynh đệ ở đó canh gác. Phượng tỷ dẫn theo một ngàn huynh đệ Thánh Sơn hiện đã đều hơn một nửa vào trong trang rồi, còn có Tiêu Điền cùng Quan Thiết Sơn dẫn theo binh lính Ngạc Châu, ước chừng cũng có khoảng hai ba ngàn người, đều đóng quân ở bên trong sân sơn trang. Phượng tỷ nói, nếu đêm nay quan tướng Giang Nam còn không chịu sẵn sàng góp sức thì đều giết chết hết. Đều những người này đến, chính là chuẩn bị đàn áp...
Tần Tiêu tức giận nhướng lông mày lên:
- Thật là tâm tư ác độc! Nói, ngươi có thân phận gì trong đó?
Tên Tần Tiêu giả chán nản cuối đầu xuống, ấp a ấp úng nói:
-Tiểu nhân là thủ hạ của Phượng tỷ chính là tiểu đầu mục của ngài, bình thường hay quen bắt chước, vì vậy Phượng Tỷ sớm sắp xếp ta đến bên cạnh đại nhân, học tập động tác cùng âm thanh của đại nhân...
Tần Tiêu thấp giọng tức giận nói:
- Ngươi là tổng quản của sơn trang, Mã Nam?
Tần Tiêu giả gật đầu, thở dài một hơi:
- Đúng là tiểu nhân...
- Còn có chuyện gì nữa, mau nói cho xong đi, nói không chừng ta có thể tha cho ngươi một mạng.
Tần Tiêu giả kinh hoảng nói:
-Đại nhân, những gì tiểu nhân biết, đều nói hết cả rồi... Còn..còn có chính là, Phượng Tỷ nói muốn Lý tướng quân trong lúc này tìm không thấy Thủy Nhạc Sách liền đi lục soát thân thể của ngươi, hoặc là dùng Lý Tiên Huệ ngay trước mặt uy hiếp ngươi. Nàng...nàng đã sớm hạ độc ở trong đồ ăn rồi!
- Quả nhiên là hèn hạ!
Lý Tự Nghiệp chặn ngang một câu:
-Phá Phong đao của lão tử đâu?!
-Ở...ở trong phòng nhỏ, a không không, là treo trong phòng động phòng của Tần đại nhân...
Hai mắt Tần Tiêu sáng lên, đấm một quyền về huyệt thái dương của hắn. Mã Nam trợn hai mặt mãnh liệt lật mình, thẳng tắp ngã xuống mặt đất, lập tức tắt thở.
Lý Tự Nghiệp không khỏi líu cả lưỡi:
- Huynh đệ, ta chưa từng thấy ngươi xuất thủ giết người. Không ngờ ngươi giết người so với giết gà còn lưu loát hơn nữa!
Tần Tiêu lạnh lùng trừng mắt nhìn thi thể của Mã Nam:
- Giết một con kiến hôi so với gia cầm tự nhiên là lưu loát hơn rồi. Không nói nhiều, mau cởi quần áo của thằng nhãi này ra thay cho ta, mau giấu ba bộ thi thể này đi. Đêm nay, chính là thời khắc giải quyết tất cả mọi việc rồi!
Sau một lát, Tần Tiêu đổi lại một bộ y phục nhà Hồ hồi trước hay mặc, thản nhiên từ trong phòng đi ra, quay người khóa cửa lại, đi về phía trước.
Đi ra chưa được bao nhiêu bước, liền nhìn thấy trước mặt là Ngô Hưng Quốc dẫn theo vài tên quan lại Giang nam vội vàng hướng bên này đi tới, thấy Tần Tiêu cũng không có một chút cung kính như lúc trước, vênh váo tự đắc quát:
- Chuyện này có thành hay không đó?
Trong lòng Tần Tiêu cười thầm, nhịn xuống một cổ tức giận đang muốn trào lên, chắp tay khom lưng cười nói:
- Còn chưa có...
Ngô Hưng Quốc phẩy tay áo một cái, trừng Tần Tiêu một cái:
- Thật sự là phế vật... Chư vị đại nhân, chúng ta đi thôi, thỉnh đến phòng bên trong này nghe đàm luận.
Dứt lời dẫn theo mấy tên quan tướng đi vào một gian phòng bên cạnh, gắt gao đóng cửa phòng lại.
Trong nội tâm Tần Tiêu âm thầm cười lạnh: những tên quan tướng này, đều là thuộc hạ đáng tin của Hỏa Phượng sao? Cùng nhau nhốt ở trong phòng, còn có thể thương nghị ra cái chuyện gì chứ, phòng chừng là đang hỏi thăm tình hình lương thực tiền bạc để chuẩn bị làm tiệc.
Còn chưa có đi vào sảnh đường lớn, chợt nghe thấy bên kia một hồi ầm ĩ, xem ra màn tiệc đã chính thức mở rồi. Bất đồng chính là, cái tiếng ầm ĩ này không phải là cái loại nâng ly cụng chén như dĩ vãng mà là tiếng xích sắt kéo vang, cùng mấy tạp âm như tiếng đẩy bàn đụng ghế.
Tần Tiêu đi đến sảnh để xem xét, nhìn thấy bốn phía đứng đầy người trên tay cầm Thiết nỗ, trên mỗi người áo đen còn mang theo cương đao, thần sắc bưu hãn đằng đằng sát khí. Trong sảnh thì ngược lại trên hơn trăm bàn tiệc rượu ngon, nhưng mà đại bộ phận mọi người đều mặt mày ủ rũ như cha mẹ chết, nhìn kĩ hơn thì sẽ thấy trên hai tay cùng dưới chân đều có một cái khóa sắt; mà bên ngoài thành thì có một ít người không bị xiềng xích, đang ở bên kia, mỗi người đều trò chuyện vui vẻ, cứ như thường lệ là uống rượu ăn thịt. Hai bên đối lập, cứ như nói ra sự khác biệt giữa thiên đường với địa ngục.
Tần Tiêu nhanh chóng nhìn lướt qua, phát hiện có mấy quan lại bí mật gặp mình lúc trước, hiện giờ vì phải làm ra bộ dạng sẵn sàng góp sức cho Hỏa Phượng cho nên lúc này đành phải đàng hoàng ngồi theo bọn quan lại phản nghịch, nhưng mà bên hông vẫn treo một túi gấm màu hồng. Những người này đều không dám nhìn về phía Tần Tiêu, ánh mắt đang trốn tránh. Trong lòng Tần Tiêu thầm suy nghĩ: Trước cứ làm Tần Tiêu giả lừa gạt mấy người này đã, những người này phỏng chừng cũng hơi trợn tròn mắt đây. Đáng giận! Dám làm bại hoại thanh danh làm người của Tần mỗ ta!
Đúng lúc này, bọn người gồm Từ Tiểu Nguyệt, Lĩnh Trứ, Tuân Lệ Lệ đi vào trong đại sảnh, hiện trường lập tức an tĩnh lại, hắc y sát thủ cũng những quan lại phản nghịch nhất tề quỳ gối xuống:
- Tham kiến Anh quốc công!
Tần Tiêu nén giận làm bộ dạng bái theo bọn người kia y như một bức tượng, trong lòng âm thầm nổi giận mắng: Từ Kính Nghiệp thừa kế tước vị công tước, được gọi là Anh quốc công coi như cũng cho qua đi không có gì đáng nói; nhưng ngươi là một cái yêu phụ, cũng dám xưng là công hậu, ta nhổ vào ấy!
Từ Tiểu Nguyệt ngồi xuống cái ghế dành cho mình, khuôn mặt bự kia mang theo xuân phong đắc ý cười nói:
- Chư vị không cần đa lễ, tất cả đứng lên đi. Hôm nay mở tiệc, ta tự mình tiếp khách, mọi người hôm nay nhất định không say không nghỉ nha!
Trong đám quan tướng đeo xiềng xích, đã có người hừ lạnh một tiếng, vô cùng khinh thường nói:
- Vượn đội mũ người làm ra vẻ tự cao tự đại, thật tức cười!
Tử Tiểu Nguyệt giận dữ:
- Người đâu, ném hắn ra ngoài chém thành thịt vụn, quăng xuống cho cá ăn!
- Dạ!
Vài hắn y sát thủ theo lệnh tiến vào, xông vào bữa tiệc muốn kéo người.
Tần Tiêu vội vàng lên tiếng ngăn cản:
- Chậm đã!
Sau đó đi đến bên cạnh Từ Tiểu Nguyệt, thấp giọng nói:
- Phượng Tỷ mở tiệc vui, không nên giết người. Nếu có thể bỗng nhiên thu mua lòng người, nói không chừng còn có thể khuyên thêm vài người nữa.
Sau đó thuận tiện liếc mắt đến người bên cạnh nàng là bọn người Tuân Lệ Lệ cùng Mặc Y và Tử Địch, phát hiện các nàng đều nhất tề nhìn chằm chằm vào mặt đất, không có con mắt nào nhìn hắn.
Tử Tiểu Nguyệt nghi hoặc nhìn Tần Tiêu vài lần, thấp giọng nói:
- Không thể tưởng tượng được, ngươi cũng còn có thể phân rõ một chút sự tình nữa chứ.
- Thôi, nể mặt phu quân của ta, tha cho ngươi một mạng. Chư vị không cần phải chú ý đến, mời tiếp tục hưởng dụng bữa tiệc.
Tử Tiểu Nguyệt cao giọng tuyên bố, sau đó xông đến khoác tay Tần Tiêu:
- Đi thôi, đến phiên ngươi rồi.
Tần Tiêu đi đến trước mặt người nọ, cầm lấy một chén rượu, nhìn hắn hình như là một võ quan, cười hì hì nói:
- Tướng quân bớt giận, bớt giận, thỉnh uống một lý để giải bớt khó chịu.
Người nọ bộ dạng cao lớn mày rậm mắt to, là một người vô cùng mạnh mẽ, gò má trên mặt trái còn có nhiều vết đao, thần sắc thật là dũng mãnh, nhìn bộ dạng thì tuổi cũng chừng ba mươi lăm ba mươi sáu. Lúc này hắn mãnh liệt khoát tay, hất đổ chén rượu ở trong tay Tần Tiêu ra:
- Ta nhổ vào! Cẩu quan! Nếu không phải thứ sử đại nhân mời ta tới đây, bổn tướng sao lại trúng phải gian kế của các ngươi chứ! Muốn giết cứ giết, không cần nói nhảm. bổn tướng thà chết như vậy chứ quyết không làm tặc tử bán nước!
Tần Tiêu làm bộ giận dữ, nghiêm nghị quát:
- Tên vô danh tiểu tốt nhà ngươi không biết tốt xấu, dám khinh thường bổn quan! Mau xưng tên, bổn quan phải chu di cửu tộc nhà ngươi!
Người nọ tức giận gắt một cái:
- Ta nhổ vào! Bằng ngươi mà cũng xứng nói ra những câu như “Chu di cửu tộc” này sao, ngươi tưởng ngươi là Đương kim thánh thượng chắc?! Bổn tướng ngồi không thay tên đứng không đổi họ, Đô úy Vạn Lôi của phủ Nhạc Châu đã đánh là thắng! Ngươi muốn giết thì cứ giết, nhưng mà bổn tướng nói cho ngươi biết, nếu ngươi không có giết hết nhà của bổn tướng, thì Tần Tiêu ngươi sẽ sớm chết vạn lần trong tay người nhà của bổn tướng!
Vạn Lôi sao? Tên rất hay! Như sét đánh, thật sự là người cũng như tên! Trong lòng Tần Tiêu âm thầm kính nể.
- Người đâu!
Tần Tiêu tức giận đến nỗi không kiềm chế được
- Bắt giữ người này lại, bổn quan muốn tự mình xử lý hắn.
Vạn Lôi bị vài hắc y nhân kéo ra ngoài, trên dọc đường đi còn thóa mạ cẩu quan, cấu kết với nhau làm việc xấu, đảm bảo sẽ chết không yên lành!
Gây sức ép như thế một hồi, tràng diện lập tức lạnh lẽo hơn.
Từ Tiểu Nguyệt cố gắng cười vui đi đến đại sảnh, giơ chén rượu lên:
- Chư vị, không cần kinh hoảng, chúng ta quả quyết không tùy ý giết người. Chư vị đều là khách quý, hôm nay nhất định phải tận hứng hưởng thụ! Mời mọi người cạn chén!
Tần Tiêu đi theo phụ họa:
-Chư vị đại nhân, tướng quân, Anh quốc công thành khẩn như thế, chúng ta không thể bỏ qua hảo ý của nàng, mời!
Bởi vì sự kiện uy hiếp Vạn Lôi vừa rồi, rất nhiều người không thể không chần chờ cầm chén rượu lên, cạn một chén.
Tử Tiểu Nguyệt vỗ vỗ tay:
- Đến nha, có ca mua giúp vui cho chư vị đại nhân!
Có hơn mười nữ tử mặc hồng y nửa người trên gần như lộ ra trọn vẹn, nhẹ nhàng đi ra, trên đại sảnh tiếng sáo cùng trống nhạc cũng bắt đầu vang lên, một hồi ca múa tươi đẹp hương diễm, biểu diễn ở giữa những người cầm Thiết nỗ và những người bị xiềng xích.
Những bọn quan lại phản nghịch kia đương nhiên là đều nịnh hót khen hay, cùng nhau nâng chén nâng ly, phảng phất giống như đang nhìn thấy một đất nước hòa bình và thịnh vượng.
Bình luận facebook