• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên (1 Viewer)

  • Chương 143

Nhóm dịch: Sói già


Giờ phút này, nhưng mà người nào giờ vẫn tin tưởng hắn là văn sĩ nho nhã nhẹ nhàng, hoặc là yếu đuối chỉ biết cùng quan lại khoác lác bịa chuyện như thế, vậy thì người đó chắc hẳn là kẻ điên hoặc chính là ngu ngốc!


Thân thể của Tần Tiêu giống như đang trải qua lễ rửa tội bằng máu tưới, vốn y phục của nhà Hồ là trắng sáng không tỳ vết, lúc này đã không còn nhìn ra được màu lúc ban đầu.


Thần sắc của hắn giống như đang ngủ đông, giống con báo đang đi săn, trầm ổn và bình tĩnh, lại khiến cho tâm tình của người khác rất sợ hãi, ánh mắt của hắn, so với chim ưng chụp mồi càng thêm nhạy cảm cùng lãnh khốc!


Bụp bụp bụp!


Lại có ba viên pháo được phóng lên trời!


Mấy lọn tóc trên thái dương của Tần Tiêu dính đầy máu của địch nhân, hiện đang từ cổ chảy xuống!


Giờ phút này, hắn chỉ nhớ rõ một việc đó chính là thu thập tính mạng của mấy tên tạp chủng này!


Người nào dám ngăn cản ta, kẻ nào ngịch ra, kẻ nào phạm ta, giết không tha!!!


Từ Tiểu Nguyệt đứng ở một bên, trên mặt đã không giống như bình thường nữa mà cả người dường như bị hóa đá, ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, kinh hoàng, sợ hãi thì thào lẩm bẩm:


- Là kẻ điên! Yêu quái! Ma thần! Súc sinh kia là Ma thần!!....


Tần Tiêu bên này thì đơn giản là lưu loát giết người như ngóe, còn Lý Tự Nghiệp bên kia thì giống như một cái địa ngục kinh hãi thế tục!


Hắn cầm Phong Trường Đao chém giết đã không biết chặt được bao nhiêu cái cổ hoặc là chém rụng bao nhiêu tay chân, chỉ biết lúc này vẫn giống như con mãnh thú khát máu đang giương nanh múa vuốt, hắn tàn nhẫn và điên cuồng cướp đi biết bao nhiêu tính mạng của đám người bên cạnh!


- Giết!! Giết sạch các ngươi!! Con mẹ nói, giết!


Lý Tự Nghiệp rống lên từng tiếng thật to như tiếng sét đánh, những tảng đá xanh cản đường đều bị hắn cho một chưởng.


- Thống khoái, thống khoái! Thêm vài tên nữa đi! Giết!


Đống thi thể bên cạnh Lý Tự Nghiệp không có cái nào được trọn vẹn đang chồng chất đầy ở phía sau, có thể thấy vẫn có Hắc y sát thủ hung hãn không sợ chết bổ nhào về phía hắn, vây hắn ở bên trong, sau đó thay phiên nhau giáp công!


Đao kiếm như ảnh, máu chảy thành sông!


- Lý tướng quân, bổn tướng đến giúp ngươi!


Một tiếng rống rung trời, bên cạnh là một đại hán uy lẫm xung phong liều chết tới, Trường Đao trong tay múa may, kín đến nỗi không có một kẽ hở, chém ra một con đường máu, xông vào đứng tựa lưng cùng với Lý Tự Nghiệp.


Lý Tự Nghiệp hung hăng lau máu tươi bắn trên mặt một cái, quát lớn:


- Huynh đệ là ai?!


Người tới vung đao lên, vung lên chém vào ba thanh Cương Đao:


- Vạn Lôi phủ Nhạc Châu! Lý tướng quân, hiện giờ giết địch trước, rồi nói chuyện sau!


- Được, giết! Giết sạch đám người này!


Hai tướng cùng nhau rống to một tiếng, đột nhiên đứng dậy vung đao chém giết!


Vốn là bị vây trong một đám người, lập tức bọn họ đứng dậy chém giết khiến cho mỗi người phải tản ra bốn phía.


- Khá lắm! Đao pháp của Vạn tướng quân rất mãnh liệt!


- Lý tướng quân cũng không có kém!


- Giết!!!


Hai con hổ đói lại một lần nữa cùng nhau chém giết!


Đám người vây quanh Tần Tiêu lại càng ngày càng ít. Còn lại có mười mấy tên Hắc y sát thủ, trong mắt mấy người đó đã chứa ý sợ hãi, chần chờ.


Chém giết nửa ngày, vậy mà còn chưa có sờ được góc áo của người này một cái nào, lại bị hắn tiện tay giết chết ba đến bốn mươi người!


Thực lực cách xa như thế thì còn đánh như thế nào được?!


Đây là đang cùng quỷ đánh nhau chứ làm gì có chuyện không bình thường như vậy được!


Bọn sát thủ cũng là được phụ thân nuôi dưỡng, tuy rằng bình thường Tử Tiểu Nguyệt cũng ra quy củ cực nghiêm khắc, nhưng thấy cái chết đang uy hiếp ở trước mắt, vẫn không tự chủ sinh ra ý muốn bỏ chạy, không còn lòng dạ nào muốn tham chiến.


Ở chính giữa, Tần Tiêu vung Trường Đao lên, quét qua mặt đất, một đạo máu trên đao không ngừng chảy trên mặt đất, lẫm liệt quát:


- Còn có ai không sợ chết thì tiến lên! Hôm nay bổn quan đại khai sát giới, người nào ngăn cản ta đều chết!


Vi Đình cùng Chu Đại Thông một mực cẩn thận, tuy rằng từ nãy giờ không có bị thương gì, nhưng ý chí và lòng cam đảm bị sa sút không có một chút ý chí chiến đấu nào, lúc này đã nhảy ra khỏi vòng chiến đấu, toàn thân phát run nhất thời cùng thở hổn hển.


Từ Tiểu Nguyệt thở hổn hển xông lên phía trước quát hai người:


- Lên đi…! Hai người các ngươi là bọn hèn nhát, còn dám xưng là vô địch thiên hạ! Ngay cả một tên tiểu tử lông vàng mà cũng không đối phó được!


Vi Đình giận tím mặt, trở tay tát lên mặt Từ Tiểu Nguyệt một cái, tát mạnh đến nỗi khiến cho mắt nàng nổ đom đóm:


- Câm mồm, ngươi là đồ kỹ nữ thúi! Không phải bởi vì ngươi có dã tâm muốn thâu tóm thiên hạ, loại bỏ những người bất đồng ý kiến, dung túng huynh đệ của mình, cho tới lúc này còn muốn làm cấp trên hay sao? Chúng ta liều chết liều sống chém giết, ngươi không làm được cái rắm gì mà chỉ biết mắng chửi người! Lão tử nói cho ngươi biết, lão tử đã nhẫn nhịn ngươi từ lâu lắm rồi, hừ!


Từ Tiểu Nguyệt giống như đang gặp quỷ kinh ngạc trừng mắt nhìn Vi Đình:


- Ngươi....Ngươi thật to gan! Dám dánh ta!


Vi Đình nghiến răng nghiến lợi:


- Không chỉ muốn đánh ngươi mà lão tử còn muốn giết ngươi!


Chu Đại Thông nhảy ra trước mặt Vi Đình ngăn cản hắn lại:


- Vi Đình, ngươi điên rồi! Ngươi quên ngày đó chúng ta đã thề rồi sao, không được phạm thượng!


- Chu Đại Thông, ngươi thật là đồ ngu xuẩn!


Vi Đình oán hận gắt lên một cái, lớn tiếng nổi giận mắng:


- Chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể giết kỹ nữ này, rồi đầu hàng triều đình, lúc đó mới mong có thể giữ lại được một mạng!


- Ngươi!...


Chu Đại Thông cùng Từ Tiểu Nguyệt đồng thời giận dữ, bực bội nói không ra lời.


- Cẩu tặc thay đổi thất thường! Nạp mạng đi!


Sau lưng truyền đến một tiếng yêu kiều, ở giữa không trung, một bóng dáng đang lượn vòng cầm theo một thanh kiếm màu đỏ tươi, đột nhiên đánh úp xuống đỉnh đầu của Vi Đình!


Là Tử Địch! Trên mặt Tử Địch vô cùng tức giận!


- Xú nha đầu, đừng quên các ngươi là do lão tử dạy đỗ!


Vi Đình cắn răng gầm nhẹ một tiếng, không hề lùi bước mà còn tiến tới, một cước đạp thanh kiếm ở giữa không trung đang lao tới kia!


Tử Địch múa kiếm nhìn như kín không kẽ hở, thì đột nhiên bị Vi Đình ở trước mặt tìm ra được một cái lỗ hổng, Hồ Nguyệt Loan Đao giống như một con rắn độc xà tới, từ kẽ hở này xuyên qua, một đao chém trúng đầu vai của Tử Địch!


Tử Địch kêu thảm một tiếng, ầm ầm rớt xuống đất, đầu vai ở trên cánh tay phải bị chém trúng, viết thương dài hơn một thước, máu tươi đang phun trào ra.


- Địch nhi!


Mặc Y chạy đến, một đạo thân ảnh cầm kiếm sà xuống mặt đất, đánh thẳng vào Vi Đình, nhanh như điện như sấm chớp.


Vi Đình vừa rơi xuống đất chuẩn bị dùng một đao kết thúc Tử Địch, không ngờ lúc này lại thấy Mặc Y đang đánh úp lại, lại lần nữa cười lạnh một tiếng, nâng người dậy, cơ hồ là dùng chiêu thức giống y hệt Mặc Y, tiến tới chém giết nàng!


Hai thân ảnh bắn ra hồng quang, thời gian trôi qua nhanh đang lúc so chiêu Mặc Y thét lên một tiếng, cũng rơi xuống trên mặt đất, trên người cũng bị chém một đao, miệng vết thương giống y hệt của Tử Địch.


Vi Đình vô cùng đắc ý, cười ha ha:


- Xú nha đầu, thời điểm năm đó ta dạy võ cho các ngươi, còn cố ý lưu lại một chiêu, chính là đề phòng chuyện phát sinh như ngày hôm nay. Các ngươi luyện thêm một trăm năm nữa cũng không phải là đối thủ của lão phu!


Từ Tiểu Nguyệt lạnh lùng trừng Vi Đình một lát, âm thầm buông lỏng góc áo Chu Đại Thông:


- Chúng ta đi thôi, phía sau gian phòng này, còn có mật đạo...


Dứt lời, hai người chậm rãi thối lui ra đằng sau.


Đúng lúc này, ở cửa lớn ngoài hậu đường, truyền đến mấy thanh âm hô hào rất lớn, mấy khối ván cửa trong nháy mắt cũng bị đẩy ngã xuống, mấy trăm quân sĩ Vũ lâm vệ cầm trường thương xông vào liều chết tiến vào bên trong.


Tần Tiêu nhìn thấy Lý Trọng Tuấn cầm theo một thanh Hoành Đao màu vàng, đứng ở phía sau lối vào, quát lớn một tiếng:


-Bao vây lại, cung thủ trên nóc nhà chú ý, nếu có người dám di chuyển, dùng loạn tiễn bắn chết cho ta!


- Dạ!


Đám quân sĩ cùng nhau hét lên đáp lời.


Thanh âm Lý Trọng Tuấn như sấm chớp quét qua tai:


- Người trong nội viện nghe đây, toàn bộ bỏ vũ khí xuống, quỳ xuống đầu hàng, nếu như phản kháng liền giết chết, bầm thây vạn đoạn!


Mười sáu tên Hắc y sát thủ còn lại đã sớm sợ đến vỡ mật, không hề có ý chí chiến đấu, lúc này biết rõ thời thế đã mất, đều ném binh khí, quỳ trên mặt đất kêu cha gọi mẹ cầu được tha.


Vi Đình sững sờ nhìn cảnh trước mắt, từ trong đáy lòng dâng lên một cổ tuyệt vọng, ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ. Từ Tiểu Nguyệt cùng Chu Đại Thông thối lui vào trong phòng tìm kiếm mật đạo đào tẩu, lại phát hiện nóc phòng chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện rất nhiều cung thủ, nhất tề ngắm vào bọn họ, vì vậy cũng không dám nhúc nhích một chút nào nữa.


Đám Hắc y sát thủ bên kia hoặc bị Lý Tự Nghiệp cùng Vạn Lôi giết chết hoặc là bị Vũ lâm vệ bắt sống, lúc này chỉ còn rải rác vài người còn đang vùng vẫy giãy chết. Hai tướng buông tha cho đám tiểu tốt này, chạy đến bên cạnh Tần Tiêu, cùng tham gia chiến đấu.


Tần Tiêu lập tức cảm thấy áp lực giảm đi nhiều, nhanh chóng thoát ra chiến đoàn, ngồi xổm xuống bên cạnh hai tỷ muội Mặc Y:


- Không có sao chứ?


- Không có việc gì.


- Không chết được! Tần Tiêu, ngươi đáp ứng rồi đó, ngươi phải giúp chúng ta giết cái lão tặc này!


Tần Tiêu chậm rãi đứng dậy:


- Không cần nàng nói. Ta cũng đang có ý định muốn đánh hắn.


Dứt lời ném Cương Đao nhuộm đầy máu qua một bên, từng bước một tiến tới, tới gần Vi Đình.


Vi Đình lấy Hồ Nguyệt Loan Đao gác ở giữa ngực, sợ đến nỗi run lên thối lui về phía sau:


- Ngươi...Ngươi làm cái gì! Ta đầu hàng, ta nguyện ý đầu hàng! Binh sĩ đầu hàng sẽ không bị xỉ nhục, ngươi không thể giết ta!


Tần Tiêu phẫn nộ trừng mắt, đang chuẩn bị ra tay giết chết tên Vi Đình dối trá này ngay lập tức, chợt nghe đằng sau lưng vang lên mấy tiếng:


- Tần huynh đệ, Tần huynh đệ của ta ở đâu? Tần Tiêu ngươi ở chỗ nào?!


Là Lý Trọng Tuấn!


Tần Tiêu nhìn chằm chằm vào Vi Đình không quay đầu lại:


- Điện hạ, Tần Tiêu ở chỗ này!


Lý Trọng Tuấn dẫn hơn trăm binh Vũ lâm vệ nhanh chóng chạy tới, nhìn về phía bọn người Từ Tiểu Nguyệt nghiêm nghị quát:


- Trói toàn bộ lại cho ta!


Chu Đại Thông thở dài một hơi, ném Sài Đao trên mặt đất, cúi thấp đầu xuống. Từ Tiểu Nguyệt thì toàn thân mềm nhũn, co quắp ngã trên mặt đất, tiếp đó ngất đi.


Lý Trọng Tuấn chạy đến bên cạnh Tần Tiêu, đập một chưởng thật mạnh lên trên vai của hắn:


- Tần huynh đệ, ngươi không sao chứ? Chuyện này khiến ngươi hả giận chứ! Mấy ngày qua chịu đựng sự buồn bực cùng nỗi oán khí, bây giờ cũng đã phát tiết xong! Sao, thống khoái chứ! Ha ha!


Tần Tiêu ôm quyền thi lễ với Lý Trọng Tuấn, ánh mắt lại một mực lạnh lùng trừng về phía kia một cái, nhìn Vi Đình đang một mực lui về phía sau lưng dựa vào tường:


- Cũng không tệ lắm. Chỉ là, còn có một chuyện trọng yếu ta chưa có làm, khiến cho nội tâm của ta không được thoải mái cho lắm!


Lý Trọng Tuấn ngạc nhiên nói:


- A, là chuyện gì vậy?


Khóe miệng Tần Tiêu nhếch lên, lộ ra nụ cười lạnh đầy dữ tợn và khát máu, chậm rãi nâng một tay lên dùng ngón trỏ chỉ Vi Đình:


- Ta muốn tự tay xé tên cẩu tặc này thành mười tám miếng!


Lý Trọng Tuấn đảo mắt nhìn chằm chằm vào Ngô Hưng Quốc, mặt lạnh như sương quát:


- Hừ, Ngô thứ sử! Thân là đại quan của Chu triều, lại đi theo bọn phản nghịch mua phản, giết chết một trăm lần cũng không đền bù đủ tội!


Lại lập tức hạ giọng, nói với Tần Tiêu:


- Chỉ là huynh đệ à, nếu hắn chết không được minh bạch thì chỉ sợ khó bịt miệng người đời. Không bằng như vầy, ngươi cứ đánh hắn thành người tàn phế để giải hết giận trước, sau đó xử phạt ở mức cao nhất của pháp luật là đưa hắn đi chém, như vậy, cũng có thể ăn nói với hoàng đế bên kia, quân tướng cùng dân chúng Giang Nam cũng không có hiểu lầm ngươi!


Tần Tiêu chắp tay với hắn:


- Tạ điện hạ đã thành toàn. Điện hạ, lão tặc này rất là hung ác và ác độc, kính xin điện hạ cùng chư vị, đều lui ra phía sau xem cuộc chiến. Ngày hôm nay ta nhất định phải tự mình ra tay cho hắn biết tư vị người bị làm nhục!


Lý Trọng Tuấn khoát tay chặn lại:


- Mọi người lui ra phía sau đi!


Sau nói dẫn mọi người lui về phía sau. Hai tỷ muội Mặc Y và Tử Địch đang nằm trên mặt đất cũng được Lý Tự Nghiệp đỡ qua một bên, lấy một miếng vải quần áo băng bó miệng vết thương để cầm máu.


Tần Tiêu híp hai con mắt lại, dùng thanh âm không nóng không lạnh, cầm đao đứng đối diện với Vi Đình nói:


- Vi Đình, ngươi đừng có oán ta ỷ thế lấy nhiều người ức hiếp một người. Tại trận chiến hôm nay, nếu ngươi có thể đánh bại ta, Tần Tiêu ta lấy danh nghĩa tổ tiên thề sẽ tha chết cho ngươi, để ngươi đào tẩu!


Con mắt của Vi Đình vốn đang xám xịt, đột nhiên bắn ra tinh quang:


- Tần Tiêu, lời ngươi nói là thật sao?!


Tần Tiêu hừ lạnh một tiếng:


- Ngươi cho rằng, Tần mỗ ta là loại người gian trá độc ác không giữ lời như ngươi hay sao? Đến đây đi, sử dụng Loan Đao trong tay của ngươi đi, mở ra một con đường sống!


Lời nói của Tần Tiêu còn chưa dứt, Vi Đình hét to một tiếng, như con sói đang chụp mồi, quơ Hồ Nguyệt Loan Đao bổ về phía Tần Tiêu!


Tần Tiêu hơi nghiêng người, dùng một chân ở ngay tại chỗ xoay tròn một cái thật là quỷ dị, còn chân kia thì quét ngang qua vai của Vi Đình một cái!


-Bịch


- một tiếng, má trái của Vi Đình bị một cước của Tần Tiêu đá trúng, bay ngược ra sau khoảng sáu thước rồi té lăn trên đất, khạc một cái nhổ ra một ngụm máu cùng vài cái răng bị gãy!


- Vi Đình.


Tần Tiêu đứng thẳng người:


- Ta khinh thường ngươi nên không thèm dùng tay đánh ngươi. Một cước vừa rồi, ta thay mặt Hổ Vạn Cầu thưởng cho ngươi. Ngươi lợi dụng hắn dùng tấm lòng nghĩa khí để đi lừa gạt, quả thực là người cực kỳ vô sỉ khiến ta chán ghét!


- Ta nhổ vào! Ngươi mà cũng dám đi giáo huấn người khác!


Vi Đình từ trên mặt đất nhổm dậy, hung hãn vung đao chém tới một lần nữa.


Lần này Tần Tiêu không có phản công lại, lúc cây đao gần tới trước mặt, liền uốn éo cái eo giống như ảo ảnh, khó khăn lắm mới nhìn thấy được đầu đao, hiện đang tiến tới vị trí là trước ngực của Vi Đình!


Vi Đình quá sợ hãi, đang chuẩn bị nhảy ra, không ngờ Tần Tiêu cười lên mấy tiếng, dùng tay chưởng thay đao, chém tới tấp vào cổ tay cầm đao của Vi Đình.


Một tiếng


-cộp!


giòn tan vang lên, Vi Đình chật vật rút lui mấy bước, Hồ Nguyệt Loan Đao cũng bị rơi xuống đất, cổ tay thì bị chặt, ngón tay co rút thành một đoạn giống như cái chân gà, đang kịch liệt run rẩy.


-Ngươi…


Vi Đình tím tái cả mặt, oán độc trừng mắt nhìn Tần Tiêu.


Tần Tiêu vung tay áo, như một cây thiết thương đứng sừng sững trước mặt Vi Đình:


- Vừa rồi, ngươi dùng chính cái tay này, cây đao này, làm Mặc Y cùng Tử Địch bị thương phải không? Chắc hẳn, lúc trước ngươi chắc cũng dùng phương thức như vậy, vụng trộm phái sát thủ đến giết Hổ Vạn Cầu! Hiện tại ta cho ngươi biết cái gì gọi là báo ứng!


Vi Đình chán nản đặt mông ngồi trên mặt đất:


- Đừng đánh nữa. Ngươi giết ta đi!


Tần Tiêu cười lạnh:


- Hạng người vô sỉ bỉ ổi như ngươi cũng không đáng để Tần mỗ ta tiếp tục ra tay!


Tần Tiêu còn chưa dứt lời, tay kia của Vi Đình lại thình lình ra ám chiêu, vài đạo ánh sáng vừa nhanh vừa hiểm tiến thẳng về phía Tần Tiêu.


Tần Tiêu nhanh chóng giơ tay phải lên, dùng tay chụp được rất nhanh mấy đạo ánh sáng kia rơi vào tay Tần Tiêu! Vi Đình quá sợ hãi, lập tức từ trên mặt đất nhảy dựng lên, dùng tay trái nắm Hồ Nguyệt Loan Đao ở trên mặt đất lên, che ở trước ngực.


Tần Tiêu nhìn cương châm trong tay, liếc mắt nhìn Vi Đình vài lần, khinh miệt nói:


- Là Hỏa Trúc Xà Nhi sao?... Có một việc ta quên nói cho ngươi biết. Mặc Y đã sớm dùng ám khí này với ta rồi, hơn nữa lúc ấy nàng dùng càng thêm tinh diệu hơn so với ngươi, nhưng cũng phải thất thủ. Loại thủ đoạn hạ lưu này của ngươi, đối với Tần mỗ ta cũng vô dụng.


Vi Đình đã triệt để tuyệt vọng, chó cùng bứt giậu đứng dậy hét to:


- Lão tử liều mạng với ngươi!


Tay trái vung đao bổ về phía Tần Tiêu. Tần Tiêu cười lạnh, đợi cho cây đao của hắn lao tới trước người, đột nhiên một phát bắt được cổ tay trái của hắn, một tiếng hét chói tai vang lên, cổ tay của hắn đã bị bẻ gãy! Sau đó, Tần Tiêu nghiêng ngươi phi tới, xoay người đá lên mặt Vi Đình một cước.


Cái tát này là trả thù thay cho Tuân Lệ Lệ!


Đá xong một cước, thân hình Tần Tiêu không dừng lại, đá tiếp một cái khác, tiếp tục bên mặt kia của Vi Đình.


Thay Mặc Y, Tử Địch đánh ngươi!


Thân hình Tần Tiêu nhanh như gió, ra chân đá như bão tố!


Thay dân chúng Ngạc Châu đánh ngươi!


Thay Từ Tiểu Nguyệt đánh ngươi!


Thay Nghĩa Hưng Vương, Lý Tự Nghiệp, Phạm Thức Đức quất ngươi!


Lúc này miệng Vi Đình đã phun ra cả đống máu tươi đầu óc choáng váng, gầm mấy câu mơ hồ nghe không rõ:


Lão tử không có đắc tội với mấy người kia!


Thay Trương Tam Lý Tứ Vương Ngũ Triệu Lục đánh chết tên vương bát đản nhà ngươi!


Sau khi bị liên hoàn đá, miệng Vi Đình toàn là máu còn mặt xưng phù lên như đầu heo, ầm ầm một tiếng đụng vào tường, thân thể mềm nhũn té xuống đất, trên mặt giống như bị nướng thành đường đỏ, thành một viên đường cháy khét.


Tần Tiêu đứng ở chỗ đó, cảm giác trong lòng giống như đã giải được hận, mấy ngày qua phải đè nén oán khí, cuối cùng hôm nay cũng được phóng ra, hiện giờ không tự chủ được mà thở gấp.


Lý Trọng Tuấn đi tới, vỗ vỗ bả vai Tần Tiêu:


- Huynh đệ, đã buông lỏng được chưa. Ta cũng biết mấy ngày nay, áp lực của ngươi rất là lớn. Nhưng hiện tại, chúng ta còn nhiều chuyện trọng yếu phải làm.


Tần Tiêu khẽ gật đầu, không có ý nở nụ cười:


- Điện hạ, đã để cho ngài chê giễu rồi... Tần Tiêu rồi, kỳ thật tâm huyết của ta cũng chỉ là mãng phu vọng động!


Lý Trọng Tuấn cười ha ha:


- Đường đường là Võ trạng nguyên thiên hạ, nếu không có tâm huyết mới khiến cho người ta chê cười đó! Huynh đệ, ngay lúc này ngươi có thành đại anh hùng của cả Giang Nam đó! Tiền đồ vô lượng! Người đâu, mau trói Ngô Hưng Quốc lại cho ta, trông coi thật nghiêm cho ta!


Tần Tiêu hít sâu mấy hơi, đảo mắt đánh giá bốn phía, trong lòng không khỏi dâng lên một lỗi buồn vô cớ. Hồi tưởng lại lúc mới đến Giang Nam này, có khi nào nghĩ tới mình sẽ trải qua sự việc động trời như thế này chứ.


Trong đình viện đã biến thành A tỳ địa ngục, bốn phía đều là những thi thể ngổn ngang lộn xộn. Từng đám máu tươi đem phiến thổ địa nơi này nhộm thành một màu đỏ chói. Dưới mái hiên mưa chảy xuống đất khiến nơi này biến thành một bãi bùn, chảy lênh láng cũng không phải là dòng nước thanh tịnh mà là một màu đỏ tươi của máu.


Lý Trọng Tuấn nhìn thân hình Tần Tiêu đẫm máu trông như một ác quỷ, không khỏi cười nhẹ:


- Huynh đệ, cho dù là người từ lò mổ heo đi ra, cũng không thể giống một người đầy máu như ngươi đâu. Ngươi nghỉ ngơi một chút đi, tắm rửa sạch sẽ, sau đó, sẽ có một người quen biết cũ tới thăm ngươi.


- Người quen biết cũ sao?


Tần Tiêu nghi hoặc nhìn Lý Trọng Tuấn, trong lòng nghĩ thầm: chẳng lẽ, Lý Trọng Tuấn đã tìm được Lý Tiên Huệ rồi sao?


Tần Tiêu chắp tay:


-Vâng, điện hạ.


Một lát sau, cửa ra vào vang lên một tiếng gõ nhẹ, Tần Tiêu động cũng không muốn động:


-Cửa không đóng, vào đi.


Trên đầu vai của Mặc Y cùng Tử Địch đều được băng bó cầm máu, đi vào trong nhà, nhất tề quỵ gối trước mặt Tần Tiêu, cung kính dập đầu.


Tần Tiêu vội vàng đứng dậy, giơ tay nâng hai ngươi đang bị thương đứng dậy:


- Các ngươi làm cái gì vậy! Mau đứng lên!


Hai tỷ muội cũng nhất định không chịu đứng dậy, ép đầu thấp xuống, cùng nhau kêu lên:


- Từ hôm nay trở đi, hai tỷ muội chúng ta sống là người của đại nhân, chết cũng là quỷ của đại nhân!


Tần Tiêu cười khổ:


- Nhất thời nói đùa mà thôi, không cần cho là thật đâu! Ở trong tình cảnh lúc đó, Tần Tiêu không thể không đáp ứng thỉnh cầu của các ngươi, Được rồi, sự việc đã xong rồi, việc này không cần nhắc lại nữa. Các ngươi, đều đứng lên hết đi!


Mặc Y ngẩng đầu lên, buồn bã và cảm kích nhìn Tần Tiêu:


- Đại nhân, hôm nay có máu tươi của mẫu thân ở đây, hai tỷ muội chúng ta thề độc thêm một lần nữa, sống là người của đại, chết cũng là quỷ của đại nhân. Nếu đại nhân không muốn chúng ta, chúng ta cũng chỉ đành kết thúc thôi!


- A, được được, ta đáp đứng các ngươi là được!


Tần Tiêu bất đắc dĩ nói ra.


-Các ngươi đừng có uy hiếp ta! Nếu để cho Hổ Vạn Cầu thấy ta khi dễ các ngươi như vậy, không chạy tới chém ta mới là lạ!


Hai tỷ muội cuối cùng cũng đứng lên, đứng hầu ở bên cạnh Tần Tiêu.


Tần Tiêu nhìn thấy một thân máu đen, băng vải trên bờ vai hai tỷ muội còn thấy máu dính, không khỏi thương cảm thở dài một hơi nói:


-Ta muốn nói chuyện cùng với Nghĩa Hưng Vương một chút, các ngươi mau đem thi thể Tuân Lệ Lệ đi, hợp táng cùng chỗ mộ Hổ Vạn Cầu đi.


Tử Địch nghe vậy, nhịn không được nức nở nói:


- Tần đại nhân, thực xin lỗi, ta trước giờ vẫn đối xử không khách khí với ngươi. Cha mẹ khi còn sống trên đời này, chúng ta đều không có kêu họ được một tiếng "phụ thân" " mẫu thân". Ngay cả việc nhặt xác hạ táng cũng phải nhờ đại nhân làm thay, ta...


Tần Tiêu cười cười, nhẹ nhàng phủi phủi đầu Tử Địch:


- Địch Nhi, từ hôm nay trở đi, nàng cùng tỷ tỷ của nàng, đều trở thành thân nhân của ta. Tần Tiêu ta cũng là một cô nhi. Từ giờ trở đi, chúng ta đều là thân nhân. Các nàng, cũng đã có thể bắt đầu một cuộc sống mới, các nàng có thể làm những việc mình thích được rồi.


- Tốt..


Tử Địch mặt đầy nước mắt, nghẹn ngào gật đầu.


- Mặc Y...


Tần Tiêu mìm cười nhìn nàng.


- Kỳ thật, ta còn muốn cảm tạ nàng. Nàng giúp ta nhiều lần việc như vậy, bằng không, ta cũng sẽ không biết sớm mà giải quyết sự việc bên này.


Mặc Y nghi ngờ nói:


- Ta?


Tần Tiêu cười:


- Đúng vậy nha! Nói ra lúc đón dâu ở Ngạc Châu, nàng phá vỡ chuyện Từ Tiểu Nguyệt giả trang Vĩnh Thái công chúa; ngày đó còn có, nàng ở trên Thiên Thánh Sơn ám sát ta, về sau cũng làm cho ta hiểu được một việc, kỳ thật, Hỏa Phượng cũng không có đem nơi ở dời đi, chẳng qua đó chỉ là một cái ngụy trang mà thôi!


Giọng nói Mặc Y có chút kinh ngạc:


- Vậy chuyện này...Chuyện này, sao đại nhân có thể nghĩ ra được?


Tần Tiêu nở nụ cười ha ha:


- Nàng thả người tại vách núi, sau đó thì liền mất tung tích. Vì vậy ta liền tin rằng, Thiên Thánh Sơn, ngoại trừ những chỗ đúc tiền chúng ta đã thấy ra, phía dưới khẳng định vẫn còn có các động khác. Lúc ấy nàng lo lắng ta dẫn người tới đuổi giết, nên sẽ chạy về hướng theo bản năng nghĩ là an toàn. Vì vậy ta liền suy đoán, ở dưới caahn núi, khẳng định còn có ám đạo bí mật hơn. Về sau thời điểm ta điều binh, cố ý phái thêm một chi quân đội đi qua, chính là muốn phá hủy căn cứ của Hỏa Phương này.


Mặc Y cùng Tử Địch kinh ngạc liếc nhìn nhau, nhao nhao lắc đầu. Mặc Y giận dữ nói:


- Nguyên lai, từ khi vừa mới bắt đầu. Phượng tỷ đã nhất định phải thất bại. Cả tỷ muội hai người chúng ta, cũng phải đến khi động thủ với Vi Đình, mới biết được ý đồ chân chính của đại nhân. Không ngờ trước đó, địa nhân đã đem tỷ muội chúng ta ra lừa gạt, trong chốc lát trung thần, chốc lát thành gian tà, chúng ta ai cũng mơ hồ, không dám cùng đại nhân nói chuyện gì cả.


-Ha ha!


Ba người đồng thời nở nụ cười. Tần Tiêu ngừng lại một chút rồi nói:


-Được rồi, hôm nay cũng không nói nhiều nữa, các người bị thương rồi, mau tranh thủ thời gian đi băng bó vết thương lại đi, quần áo trên người cũng phải thay cái khác, giống như ta vậy, đều sắp trở thành huyết nhân hết cả rồi!


-Dạ!


Hai tỷ muội đáp lời rồi đi ra khỏi cửa phòng.


Tần Tiêu thở ra một hơi thật dài rồi lại ngồi xuống ghế, đang chuẩn bị nghỉ ngơi một chút thì Lý Tự Nghiệp lại chạy xộc thẳng vào trong.


Lý Tự Nghiệp sớm đã cởi bỏ ngoại bào màu đen dính đầy máu ra, lộ ra một thân da thịt màu đen giống như thiết bản, mặt mày hồng hào, vui vẻ nói với Tần Tiêu:


-Đại nhân, chúng ta đợt này đúng là trút được cơn giận! Con mẹ nó, cái đám ác tặc này, gia gia đã sớm muốn giết bọn nó chết không còn một mống từ lâu rồi!


Tần Tiêu vẫn thong dong ngồi trên ghế, cười ha hả:


-Huynh đệ ngươi giống như sống chỉ để giết người ấy! Đám binh tôm tướng cua kia gặp phải ngươi thật sự đúng là xui mấy kiếp!


-Ha ha!


Lý Tự Nghiệp cười to mấy tiếng, sau đó nói:


-Đại nhân, vừa rồi lúc ta giết tới hăng say có một người xông vào, cùng ta lưng tựa lung cùng chém giết một hồi, thật sự đúng là quá thống khoái! Người này cũng là một hảo thủ chuyên chơi đao đấy! hắn nói là muốn gặp mặt đại nhân một cái, nên ta đã dẫn hắn tới đây!


Tần Tiêu nói:


-Là Vạn Lôi chăng? Mau mời hắn vào.


Dứt lời liền ngồi thẳng lại.


Lý Tự Nghiệp chạy ra cửa, nói:


-Huynh đệ à, mau vào đi! Trên chiến trường thì như một con sói đói như thế, sao bây giờ lại e thẹn như nữ nhân thế này, mau vào đi!


Tần Tiêu nghe được Vạn Lôi đứng ngoài cửa ấp a ấp úng:


-Ta…


Tần Tiêu mỉm cười lắc đầu, đi tới cửa nói với Vạn Lôi:


-Vạn tướng quân à, mau vào trong phòng đi.


Vạn Lôi kinh ngạc nhìn Tần Tiêu, quăng cây đại đao trong tay xuống, quỳ xuống:


-Đại nhân, mạt tướng lúc trước đã vô lễ quá đáng với đại nhân, thỉnh đại nhân giáng tội trừng phạt!


Tần Tiêu liền vội vã đỡ hắn dậy:


-Vạn tướng quân đúng là một hãn tướng trung dũng! Chuyện xảy ra lúc trước lại càng khiến bản quan thêm bội phục ngài, có tội gì mà trừng phạt?


Vạn Lôi chắp tay đứng dậy:


-Lòng dạ của đại nhân bao la như biển, khiến mạt tướng vô cùng hổ thẹn!


Lý Tự Nghiệp cười ha hả:


-Vạn tướng quân, ngươi cũng đừng có lấy đại nhân nhà chúng ta ra so với đám người tầm thường kia! Lão Lý ta bình sinh chỉ bội phục hai người, một là cố tể tướng đã qua đời, Địch Quốc lão, thứ hai ấy à, chính là vị Tần đại nhân đang đứng trước mặt tướng quân đây!


Tần Tiêu cũng cười lên ha hả:


-Lý tướng quân, trước kia không phải cũng nói là chỉ bội phục hai người thôi sao?


-Ha ha ha!


Ba người cùng đồng thanh cười lớn.


Sau khi đã tiễn hai người Lý, Vạn đi khỏi, Tần Tiêu rốt cuộc một mình lẳng lặng ngồi suy nghĩ. Môt mình suy nghĩ hồi lâu sau, mới đứng dậy đi về phía từng được gọi là ‘động phòng’ kia.


Chỗ đó, còn cất giấu một thứ rất quan trọng, chính là Thủy nhạc sách!


Không ngoài sự liệu của Tần Tiêu, Thủy nhạc sách vẫn bình yên vô sự, Tần Tiêu tìm một bộ quần áo trong phòng rồi gói Thủy nhạc sách lại. Sau đó chạy qua một bên rửa mặt sạch sẽ rồi thản nhiên đi về phía đại đường Lăng Vân Cư.


Công đường đã trở thành một quân trướng tạm thời hoặc là nói như là nha môn. Bên cạnh đứng hầu trên dưới một trăm tên Vũ Lâm Vệ, Lý Trọng Tuấn ngồi trên án cao, bắt đầu hạ từng đạo quân lệnh.


Sắc mặt Lý Trọng Tuấn nghiêm túc vô cùng:


- Tất cả nghịch đảng tù binh tiểu tốt, kéo tới bên hồ Bành Lễ chém ngay tại chỗ.


- Vâng!


Vài tên tiểu hiệu bộ dáng sĩ quan lĩnh mệnh chạy ra ngoài.


- Phủ binh tiểu tốt theo bọn phản nghịch Ngạc Châu lập tức bắt giữ, sau khi nghiêm thì tiếp tục xử trí.


- Tuân lệnh!


- Phàm là quan lại lần này đến Sở Tiên Sơn Trang bắt giữ, đợi Giang Nam Đạo khâm sai Tần đại nhân tra thêm thì tiếp tục.


- Tuân lệnh!


Đúng lúc này Tần Tiêu tiến vào công đường, Lý Trọng Tuấn cười to, đứng dậy chỉ vào Tần Tiêu nói:


- Chúng tướng quan, vị này chính là Giang Nam đạo khâm sai, Tần đại nhân! Tần đại nhân lần này anh hùng đại thắng, chúng tướng quan mau tới nghênh đón.


Trong nội đường hơn trăm người đồng thời chắp tay hành quân lễ, cùng lên tiếng:


- Tham kiến Tần đại nhân!


Tần Tiêu ha ha cười nói:


- Chư vị tướng quân miễn lễ!


Sau đó thấy Lý Trọng Tuấn vẫy mình, hắn đi đến trước quan án.


Lý Trọng Tuấn hạ giọng hỏi Tần Tiêu:


- Huynh đệ, người mà ngươi muốn xem đã tới rồi.


Tần Tiêu nghi hoặc nói:


- Ở nơi nào?


- Vừa xong! Trong trướng bên ngoài Sở Tiên Sơn Trang chờ chúng ta.


Lý Trọng Tuấn cười rất mập mờ:


- Bổn vương ở chỗ này chờ huynh đệ. Đi nhanh đi!


Tần Tiêu trong lòng âm thầm có chút nghi hoặc, bị Lý Trọng Tuấn kéo đẩy đi tới Lăng Vân Cư.


Hiện tại xem ra chiến đấu ở tiền viện còn thảm thiết hơn là hậu viện, vệ sĩ Vũ Lâm Vệ không ngừng quét dọn chiến trường bốn phía, cây cối hoa cỏ bị giẫm đạp, có thể chứng kiến vết máu bắn ở bên trên cùng kiếm gãy ở cắm nghiêng ở chung quanh.


Nguyên bản một sơn trang một kẻ trong chốc lát đã trở thành chiến trường Tu La, hiện tại tùy ý có thể thấy được đoạn ngói tàn gạch, tàn cành đoạn lá, cả Thạch Củng Kiều cũng không biết bị ai bổ cho một đao, nhìn có vẻ rách nát vô cùng.


Ngoài cửa lớn Sở Tiên Sơn Trang đã có một chuỗi trướng hành quân thật dài, ở chính giữa có một soái kỳ rất bắt mắt, bên trên có chữ "Lý".


Tần Tiêu đi theo Lý Trọng Tuấn tới bên cạnh quân trướng, Lý Trọng Tuấn dừng chân, cười gian:


- Huynh đệ, tự mình vào đi thôi!


- Hành quân soái trướng, Tần mỗ không dám xông vào...


Tần Tiêu có chút chần chờ, hôm nay biểu hiện của Lý Trọng Tuấn quả thực có chút quái dị.


Lý Trọng Tuấn cười hắc hắc trề miệng ra, tiểu tốt canh giữ ở bên cạnh soái trướng vén rèm cửa lên, Lý Trọng Tuấn đẩy hắn một cái:


- Huynh đệ ngươi cứ vào đi.


Tần Tiêu lảo đảo xông đi vào, đúng là giở khóc giở cười. Thân hình còn chưa đứng lại, lại chứng kiến trong soái trướng có mọt ngời đang ngồi đối diện nhìn hắn:


- Ai da, Giang Nam đạo khâm sai đại nhân. Quan chức to quá mời cũng không được sao?


Tần Tiêu không khỏi ngạc nhiên:


- Là cô? Thượng Quan cô nương như thế nào đến Giang Nam, còn đi tới Ngạc Châu?


Người trong trướng không ngờ lại là Thượng Quan Uyển Nhi!


Hôm nay nàng mặc một bộ nam trang Hồ phục, đầu đội cái mũ hai cánh mặt không xoa phấn, tố trang thanh nhã, thản nhiên đứng dậy, dùng thanh âm trêu tức nói:


- Như thế nào? Chỉ cho phép Tần đại nhân uy phong bát diện Giang Nam Giang Nam, cũng không cho Thượng Quan Uyển Nhi đến xem náo nhiệt sao?


Tần Tiêu cười:


- Thượng Quan cô nương lại muốn giễu cợt Tần mỗ! Bệ hạ gần đây có mạnh khỏe không?


Thượng Quan Uyển Nhi hơi nhíu lông mày một chút:


- Bệ hạ không sao... Chỉ là ngày gần đây tựa hồ Long thể có hơi bất an, đã tiến vào Dương Cung nghỉ dưỡng... À! Tần đại nhân hồi kinh sẽ sớm tận tường thôi. Bất quá những lời này ta mới vừa nói, cũng không thể tùy tiện nói với ai, có biết không?


Trong lòng Tần Tiêu có chút kinh nghi:


- Vâng, Tần Tiêu minh bạch.


Hắn không khỏi nghĩ đến: theo lý thuyết, đến bây giờ năm này, Võ Tắc Thiên tuy rằng tuổi tác đã cao, có lẽ thân thể còn rất tốt, làm sao lại tiến vào bên trên dương quan tĩnh dưỡng? Theo như lời nói của Thượng Quan Uyển Nhi thì một chút "khiếm thỏa" này có chút không ổn rồi. Bởi vì tình huống thân thể của hoàng đế, thân là tùy tùng thân cận không thể khuếch đại.


Thượng Quan Uyển Nhi cảm thấy hứng thú chằm chằm vào Tần Tiêu một hồi, sau đó cười lên khanh khách:


- Không tệ lắm! Hai tháng không gặp, Tần đại nhân hiển nhiên đã thoát thai hoán cốt, xứng đáng cái tên trụ cột quốc gia Đại Chu. Nhớ ngày đó lần thứ nhất gặp mặt tại Trường An, ngươi thật là non nớt. Hì hì.


Tần Tiêu cũng cười một trận, hắn âm thầm đánh giá Thượng Quan Uyển Nhi, trong lòng nhịn không được nhớ tới một sự tình: Thượng Quan Uyển Nhi trước mắt và trong lịch sử trên ti vi hắn đã coi có khác biệt quá lớn.! Đầu tiên chính là tuổi không đúng. Theo lý thuyết nàng hiện tại ít nhất có lẽ cũng phải bốn mươi tuổi rồi, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ vẫn chưa tới mười tám tuổi. Tuổi nhỏ như vậy, lại có thể làm tâm phúc bên cạnh hoàng đế, thật là quái thai. Hơn nữa Thượng Quan Uyển Nhi cả đời trong cung lần này có thể tới được Giang Nam, thật là quái dị!


Thượng Quan Uyển Nhi nhìn bộ dạng âm thầm suy tư của Tần Tiêu không khỏi nói khẽ:


- Nghĩ gì thế, Tần đại nhân?


Tần Tiêu phục hồi tinh thần lại, tinh tế đánh giá Thượng Quan Uyển Nhi. Bởi vì đang mặc nam trang, giữa lông mày của nàng không điểm xuyết hoa, nhưng bộ dáng vẫn xuất chúng kiều mỵ động lòng người. Dù sao cũng là người cả ngày làm bạn với hoàng đế trong hoàng cung, giơ tay nhấc chân cũng lộ ra khí chất ôn nhu thanh tao lịch sự. Tần Tiêu thầm nghĩ trong lòng: đúng là một mỹ nữ có khí chất! Chỉ là Thượng Quan Uyển Nhi trong lịch sử có danh tiếng xấu hoang dâm vô độ, chỉ là không biết, nàng bây giờ...


Tần Tiêu thuận miệng nói:


- Ah, không có gì. Chỉ là kỳ quái, Nghĩa Hưng Vương Điện Hạ vì sao phải đem Tần Tiêu nhét vào trong soái trướng này?


Thượng Quan Uyển Nhi nhăn mày một cái nói:


- Sao thế? Ngươi không muốn nhìn thấy ta sao?


Tần Tiêu cười cười:


- Tự nhiên không phải! Hẳn là Uyển nhi tới tìm ta bởi vì có cái dụng ý khác.


Thượng Quan Uyển Nhi cười thần bí, xoay người sang chỗ khác, úp úp mở mở nói:


- Có thì như thế nào, không có thì sẽ sao?


Tần Tiêu cười ha ha:


- Nếu như là có, vậy Tần Tiêu đành phải quỳ xuống đất tiếp chỉ rồi.


Thượng Quan Uyển Nhi xoay người lại, chậc chậc nói:


- Trách không được Nghĩa Hưng Vương Điện Hạ nói ngươi là nhân tinh, quả nhiên không giả, chuyện này mà ngươi cũng nghĩ ra được. Được rồi! Làm chuyện chính sự trước, dứt lời, nàng xuất ra một quyển thánh chỉ vàng óng, hai tay Thượng Quan Uyển Nhi giơ lên, âm thanh của nàng kéo dài nghiêm mặt nói:


- Khâm Sai Giang Nam đạo, Tần Tiêu tiếp chỉ!


Trong lòng Tần Tiêu cười thầm: quả nhiên không ngoài sở liệu! Hắn quỳ xuống hô to:


- Thần, Tần Tiêu, tiếp chỉ!


Thượng Quan Uyển Nhi giương chỉ tuyên đọc:


- Trẫm ủy quyền cho ngươi: Toàn quyền thay trẫm quản hạt Giang Nam, gặp thời lộng quyền. Quan viên lớn nhỏ, sĩ quan cấp cao, vô luận phẩm cấp chức vụ Giang Nam đạo, khanh có thể tiền trảm hậu tấu. Trẫm đặc khiển Thượng Quan Uyển Nhi trong nội cung cùng Dương Châu Đại Đô Đốc Lý Trọng Tuấn cùng khanh đồng mưu quyết đoán. Khâm thử!


- Thần Tần Tiêu, lĩnh chỉ tạ ơn.


Thánh chỉ ngắn ngủn mấy chục chữ lại làm trong lòng của Tần Tiêu sôi trào: toàn quyền quản lý? Gặp thời lộng quyền? Ta đây há không phải là thật sự trở thành chúa tể của Giang Nam sao? Trước đó khi ở Trường An, Võ Tắc Thiên chính miệng nói với ta, tiền trảm hậu tấu quan viên Tứ phẩm trở xuống. Hôm nay một đạo thánh chỉ xuống, quyền lực của ta, không biết tăng thêm gấp bao nhiêu lần rồi.


Đạo thánh chỉ này của Võ Tắc Thiên hơi có chút kỳ quặc, ta vừa mới phá huỷ Hỏa Phượng, thánh chỉ lại đúng lúc hạ xuống? Hiện tại cũng không có TV cùng E-mail, nhưng đạo ý chỉ này, người sáng suốt xem xét đã biết rõ là nói về chuyện Hỏa Phượng. Tiền trảm hậu tấu có ý tứ đơn giản là không cần trải qua Lại bộ, Hình bộ cùng các đường có thể quyết đoán xử quyết quan viên theo bọn phản nghịch Giang Nam. Như thế xem ra, Võ Tắc Thiên cường điệu ý của nàng:


- Mọi việc ở Giang Nam phải xử lý cho rõ ràng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom