• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên (3 Viewers)

  • Chương 386

Nhóm dịch: Sói già


- Hai tháng trước, Đột Quyết vượt qua Hoàng Hà xâm nhập Minh Sa, tiến vào Nguyên Châu và Hội Châu, cướp hơn một vạn thớt ngựa của lũng hữu giám mục, giết người phóng hỏa, cướp của bắt dân, tình huống thập phần nguy cấp. Nguyên linh vũ đại tổng quản Sa Trá trung nghĩa chỉ huy quân lính hội chiến cùng Đột Quyết, Đại Đường chúng ta chết trận hơn sáu ngàn người, Nguyên Châu và Hội Châu bây giờ đã là một mảnh tan hoang rồi.


- Sa Trá Trung Nghĩa? Người này ta có biết, lúc trước là bộ hạ của Thái tử, lúc tiễu trừ nghịch phỉ ở Giang Nam hắn cùng với Lý Đa Tạc suất lĩnh vũ lâm vệ hỗ trợ, có một phần công lao của hắn.


Tần Tiêu nói:


- Nhưng hắn không phải đối thủ của kha hãn Mặc Xuyết của Đột Quyết!


- Ai, đúng vậy! Sa Trá thân bị trọng thương, suýt nữa đã bỏ mình ở Linh Châu. Sau khi về triều liền bị giáng chức, còn suýt mất mạng. Về sau có Thái tử và Thái Bình công chúa cầu tình nên mới được ở lại vũ lâm vệ lập công chuộc tội.


Cao Lực Sĩ nói tiếp:


- Chính là lần này Đột Quyết xuất quân xêm nhập, không phải bản thân Mặc Xuyết. Mà là cháu của Mặc Xuyết, là con của A Sử Na Cốt Thổ Lộc, A Sử Na Khuyết, chính là Khuyết Đặc Cần!


- A Sử Na Cốt Thổ Lộc là người thành lập Đột Quyết hãn quốc, A Sử Na Mặc Xuyết là đệ đệ của hắn, là kha hãn Đột Quyết đại danh đỉnh đỉnh hiện nay. Vậy Khuyết Đặc Cần này là ai?


Tần Tiêu chau mày:


- Tại sao ta chưa từng nghe nói tới hắn?


- Đại tướng quân không biết Khuyết Đặc Cần cũng là vì có nguyên do của nó, bởi vì tiểu tử này năm nay cư nhiên chỉ mới có mười sáu mười bảy tuổi thôi!


Cao Lực Sĩ sau đó lại nói:


- Nhưng đại tướng quân nhất định biết sư phụ của hắn. Chính là con lợn rừng Đột Quyết mà lúc thánh hậu còn tại thế, trên túc vũ đình ở Trường An, người còn cùng hắn tỷ võ, đánh hắn gãy bảy cái răng!


- Là đồ đệ của hắn?


Tần Tiêu không khỏi cười lạnh một tiếng:


- Nói vậy thì tên Khuyết Đặc Cần có lợi hại không?


Cao Lực Sĩ cười nhẹ một tiếng, nói:


- Lại nói tiếp, đại tướng quân hẳn là nên cảm tạ Khuyết Đặc Cần. Bởi vì nếu như không phải vì hắn quá mức chói mắt, không ái dám xung đột trực tiếp với hắn thì bệ hạ cũng sẽ không chấp nhận đề nghị của của Thái Bình công chúa, Thái tử, Trương Nhân Nguyện cùng một đám thân vương, đại thần, gọi đại tướng quân trở về triều đình, đi tới Sóc Phương.


Khóe miệng Tần Tiêu không khỏi nhếch lên thành một nụ cười lạnh:


- Lực Hạ Đạt cũng chỉ là một tên mãng phu, thủ hạ bại tướng của ta mà thôi. Đồ đệ của hắn có thần kỳ như vậy không?


- Đại tướng quân chớ có coi thường thiếu niên này.


Cao Lực Sĩ nói:


- Nếu như có người đồng thời chỉ huy đại quân hơn ba vạn người, âm thầm bất ngờ tập kích ba châu của Đại Đường ta, sau đó một con ngựa, một cây đao, đơn độc xông vào trong linh vũ doanh quân Đường chém giết, trên người cắm trên trăm mũi tên (tác giả ghi chú: Không chém gió tí nào đâu, trong sách sử thật sự ghi lại như vậy đấy!) còn có thể chống lại công kích của ba vị lang tướng, bảy vị hiệu úy, sau đó chặt hết đầu của bọn họ xuống, cột lên cổ ngựa. Như vậy, người này khẳng định cũng xứng để đánh một trận cùng đại tướng quân!


Trong lòng Tần Tiêu không khỏi hít một ngụm khí lạnh: Ngoại trừ chuyện trên người cắm hơn một trăm mũi tên ra thì cái tên Khuyết Đặc Cần này cũng liều mạng chả khác gì trường sơn Triệu Tử Long năm đó! Xem ra, dân tộc lớn lên trên yên ngựa, lấy chiến mà sống như Đột Quyết này thật đứng là nơi ngọa hổ tàng long, nhân tài xuất hiện lớp lớp!


- Hay lắm!


Tần Tiêu hưng phấn đập bàn một cái:


- Rốt cuộc cũng có đối thủ rồi! Lần này ta nhất định so cao thấp với hắn trên chiến trường!


Cao Lực Sĩ vui mừng gật gật đầu, chắp tay hành lễ một cái:


- Đã như vậy thì quốc sự khẩn cấp, mời đại tướng quân lập tức tây tiến bắc thượng, vào kinh gặp vua! Thái tử và Sở Vương thật sự là trông ngóng ngài tới mòn con mắt rồi!


- Tốt lắm!


Tần Tiêu vỗ bàn một cái:


- Hôm nay sắc trời đã tối, để ta và bộ hạ chuẩn bị một chút, ngày mai lập tức lên đường. Cao công công và các huynh đệ Thiên Ngưu Vệ đường xa khổ cực, trước mời nghỉ ngơi cái đã.


Cao Lực Sĩ ý cười đầy mặt:


- Đa tạ đại tướng quân.


Tần Tiêu ra khỏi thư phòng, mang theo Quách Tử Nghi và Hoàn Tử Đan, sải bước đi về phía quân doanh ở hậu viện.


Đi lên giáo thai, Tần Tiêu vung chùy, tự mình điểm trống trận. Các tướng sĩ đặc chủng doanh trải qua cả ngày huấn luyện đều đang nghỉ ngơi trong doanh, lúc này nhất tề chạy ra, trong nháy mắt đã tập kết xong.


Tần Tiêu tinh thần rung động, lớn tiếng nói:


- Các huynh đệ, quốc nạn trước mắt, thời điểm để chúng ta trảm tướng lập công đã tới rồi! Đột Quyết khi dễ nước ta không người, trắng trợn xâm nhập Linh Châu, Hội Châu và Nguyên Châu, cướp hơn một vạn thớt chiến mã, giết người vô số. Thánh thượng có chỉ, triệu ta và các huynh đệ suất lĩnh Tả Uy Vệ, tới Sóc Phương giết địch!


Hơn ba mươi người lập tức vô cùng vui mừng, cùng nhau hét lên:


- Hay lắm.


Tần Tiêu gật gật đầu:


- Hôm nay chuẩn bị một chút, giờ thìn ngày mai xuất phát, mau chóng tới Trường An!


- Tuân lệnh!


- Tốt lắm, mau đi chuẩn bị đi. Hôm nay được nghỉ, buổi tối không cần phải tập thêm nữa. Về gặp mặt người thân một chút đi.


Người đặc chủng doanh nháy mắt liền tản đi, Hình Trường Phong đi tới trước mặt Tần Tiêu, ôm quyền thi lễ, mặt mày hớn hở kích động:


- Đại tướng quân, rốt cuộc cũng đợi được ngày này rồi!


- Đúng vậy!


Tần Tiêu nói:


- Cuối cùng cũng tới!


Ngẩng đầu nhìn bầu trời, tuyết rơi trắng xóa, gió bắc gào thét, một cỗ khí thế nặng nề trong thiên địa ập lên người.


Trong huyết quản của Tần Tiêu như đang có một cỗ liệt hỏa mãnh liệt bôn đằng.


Phong Tuyết trường đao bên hông tựa hồ cũng giống như mấy cơn gió bắc kia, phát ra một trận tiếng gầm nhẹ ong ong rõ ràng.


Gió bắc vẫn thổi lồng lộng như cũ, thổi tung hai bước mành kêu sàn sạt.


Trong phòng ngủ chính của hậu phủ, Tần Tiêu cùng Lý Tiên Huệ và Thượng Quan Uyển Nhi ngồi cạnh lò sưởi đặt ở đầu giường, trên người đắp một cái chăn bông thêu, không cảm thấy rét lạnh chút nào. Lúc còn ở Trường An, Tiên Nhi vốn sợ lạnh nên Tần Tiêu liền làm ‘giường lò’ để ủ ấm cho nàng ta. Hiện tại tuy là đã tới phía nam, nhưng trời mùa đông vẫn giống như lúc còn ở phương bắc, trong phòng ngủ ngoại trừ giường gỗ ra thì cũng làm một cái giường lò cho Lý Tiên Huệ nằm chống lạnh. Bây giờ trời đổ tuyết lớn, nhìn qua thì tuyệt chẳng thấy ấm hơn phương bắc được chút nào.


Tràng diện im lặng, ba người tựa hồ cũng không biết nên nói gì cho phải, chỉ nghe được tiếng gió bắc gào thét bên ngoài mà thôi.


- Lão công....


Thượng Quan Uyển Nhi lên tiếng đầu tiên:


- Ngươi đi chuyến này phải mất bao lâu vậy? Uyển Nhi rất sợ phải chịu nổi khổ tương tư chia cách hai nơi.


Tần Tiêu mỗi tay ôm một giai nhân, khẽ cười nói:


- Không có chuyện gì đâu Uyển Nhi, không phải còn có Tiên Nhi ở đây với ngươi sao? Còn có hài tử sắp sinh của chúng ta nữa. Nói tới cũng thấy tiếc thật, không thể tận mắt nhìn thấy hài tử chào đời được.


Lý Tiên Huệ lặng lẽ tựa vào Tần Tiêu:


- Chúng ta cũng biết, kỳ thật một năm nay.


- Ngươi ngoài mặt thoạt nhìn rất vui vẻ, rất nhàn nhã, kỳ thật trong nội tâm vẫn luôn buồn bực không vui. Bây giờ có thể trở lại triều đình lập công, mở mày mở mặt rồi, đây cũng là chuyện tốt. Nếu ngươi không vui thì chúng ta cũng sẽ không thể vui vẻ được, chỉ cần là việc mà ngươi cho là đáng giá để làm thì cứ yên tâm mà làm đi. Không cần lo lắng mấy chuyện trong nhà đâu.


Trong nội tâm của Tần Tiêu dâng lên một cỗ ôn thủy, thầm ôm Lý Tiên Huệ chặt hơn nữa, tặng cho nàng một ánh mắt tán thành và cảm kích.


Thượng Quan Uyển Nhi khẽ thở dài một hơi:


- Lão công. Ngươi muốn làm gì, đều là lựa chọn của ngươi, chúng ta không thể giúp được gì, cũng tôn trọng sự lựa chọn của ngươi, nhưng tình hình trong triều bây giờ ngươi cũng biết đó. Cho dù là mang binh ra ngoài chiến đấu cũng phải đề phòng đám tiểu nhân trong triều giở trò! Già trẻ lớn bé trong nhà chúng ta đều dõi mắt trông theo người, ngươi nhất định phải bình ăn trở về, không được tổn hao gì. Ngươi là đại tướng quân, đừng có mà liều mạng trên chiến trường giống như mấy tên tiểu tốt, ở trong trướng hoạch định tiến công là được rồi....


Tần Tiêu cũng ôm chặt Uyển Nhi:


- Ta biết rồi, Uyển Nhi. Các ngươi cứ yên tâm đi, không phải ta đã nói với các ngươi rồi sao, ta là mèo, có chín cái mạng. Ta còn chờ các ngươi sinh cho ta tám mươi đứa con gái đây!


- Ngu ngốc! Gì mà tám mươi....


Lý Tiên Huệ nhịn không được bật cười khanh khách:


- Vậy ít nhất cũng phải tám mươi năm đó nha!


Tần Tiêu cười lớn:


- Sinh bốn là được mà, hai mươi năm là đủ số rồi.


Thượng Quan Uyển Nhi dở khóc dở cười:


- Thật là... chúng ta cũng không phải heo mẹ!


- A, đúng rồi!


Lý Tiên Huệ đột nhiên nhớ ra:


- Nếu sinh con rồi mà ngươi vẫn chưa về thì tính sao bây giờ? Phải có người đặt tên con nha!


- A, quên mất chuyện quan trọng như vậy.


Tần Tiêu khẽ kéo Thượng Quan Uyển Nhi một cái:


- Uyển Nhi ngươi học rộng hiểu nhiều, cho mọi người chút ý kiến coi thử đi?


Thượng Quan Uyển Nhi nhíu mày lại suy nghĩa:


- Đặt tên ấy à, vẫn là lão công quyết định đi, bọn ta góp ý một chút là được rồi. Tiên Nhi, thứ mà bọn ta muốn nhất bây giờ chính là lão công có thể sớm chiến thắng trở về đúng không? Vậy đứa nhỏ đích danh một chữ Lý, tên gọi Khải Toàn có được không?


- Ừ, được lắm.


Lý Tiên Huệ gật đầu tán dương:


- Còn có, không phải tới Sóc Phương sao? Tám trăm dặm gần hoàng hà là đất Tần Xuyên, chẳng phải chúng ta vừa lúc cũng là họ Tần sao? Vậy lấy tên là Xuyên có được không?


- Ô, hai vị lão bà đều có học vấn ghê nha!


Tần Tiêu cười ha hả nói:


- Được rồi, các ngươi cũng đã đề nghị thế rồi thì cứ đặt tên đó cho hài tử. Nếu là con trai thì gọi là Khải Xuyên, là con gái thì gọi là Huyền Nguyệt có được không?


- Khải Xuyên, Huyền Nguyệt....


Thượng Quan Uyển Nhi đọc thầm, vui mừng nói:


- Ừ, đúng là tên hay! Tên con trai đại khí nhưng không mất văn nhã, con gái thì lộ ra vẻ ôn nhu đầy ý thơ. Lão công nha, không ngờ ngươi cũng có văn tài lắm nha!


Lý Tiên Huệ cười hì hì nói:


- Hắn còn có thể ngâm thơ nữa kia, ngươi quên rồi à? Lần trước lúc ở Nhạc Châu, chính là dọa cả đám người. Hiện tại chỗ gọi là ‘Trịch bút đình’ ở Nhạc Châu vẫn còn khắc mấy câu thơ của lão công kia!


Trong lòng Tần Tiêu không khỏi cảm thấy buồn cười: Xong rồi, võ công trí lực thì cũng coi như không tệ lắm, ngâm thơ ấy à? Ta chỉ biết sao chép thôi. Lấy hai cái tên này chính là vì ghép lại sẽ thành ‘Khải toàn xuyên việt’, chỉ là vì có ý nghĩa kỷ niệm thôi nha....


Nói mấy đề tài vui vẻ một chút, không khí cuối cùng cũng thoải mái hơn, nhưng nét u buồn thoáng hiện trên mặt Lý Tiên Huệ và Thượng Quan Uyển Nhi vẫn không tiêu tan.


Ba người lại trò chuyện thêm một lát, mắt thấy sắc trời đã tối dần, Tần Tiêu phân biệt vỗ vỗ vai hai người:


- Đã trễ rồi, mau ngủ đi. Đang mang thai phải nghỉ ngơi nhiều một chút.


Mặt của Lý Tiên Huệ không tự chủ được mà đỏ lên, kề sát vào tai Tần Tiêu, thấp giọng nói:


- Bụng của hai người bọn ta đều lớn như vậy... ba người chúng ta làm sao hành phòng đây?


Thượng Quan Uyển Nhi cũng nghe thấy, trên mặt thoáng cái đã đỏ bừng.


Tần Tiêu nhếch môi cười:


- Nói gì vậy hả, ta cũng không phải lợn giống đâu mà cần phải hành phòng mỗi ngày. Hôm nay lão công liền chiếu cố hai vị lão bà đại nhân, cứ an tâm mà ngủ một giấc thật ngon đi!


Khoảng thời gian Thượng Quan Uyển Nhi ở cùng Tần Tiêu ngắn hơn một chút, nên chung quy cũng không thể cởi mở được như Lý Tiên Huệ, nhưng thật sự không muốn đêm cuối cùng mà lại không được cùng hắn, càng không muốn kéo Tần Tiêu tới phòng mình độc chiếm, thế nên thu người lại, lẳng lặng tựa lên người Tần Tiêu, chôn đầu trong ngực hắn.


Lý Tiên Huệ cũng nhu thuận rụt người lại. Tần Tiêu hai tay ôm hai nữ nhân, ba người gắt gao kề cùng một chỗ, có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.


Nói thật, Tần Tiêu thật là có điểm không quen lắm. Hai cái bụng lớn của hai lão bà chen chúc ở giữa, khiến trong lòng hắn có điểm lo sợ, cảm thấy bó chân bó tay, sợ đụng phải bụng của các nàng. Cũng may cái giường lò này lúc thiết kế cũng đã tính qua rồi nên khá lớn, Tần Tiêu để hai nàng xích ra một tí, tốt xấu gì cũng để mình được dễ chịu một chút.


Vừa mới im lặng một chút, đang chuẩn bị ngủ thì Lý Tiên Huệ đột nhiên mở miệng nói chuyện:


- Lão công... bây giờ ta và Uyển Nhi đều sắp sinh rồi, ngươi cũng chưa cưới Mặc Y vào cửa là có ý gì? Lại nói, thời gian nàng ở cạnh ngươi là lâu nhất. Cứ vậy cũng không hay đâu, ngươi biết không?


Thượng Quan Uyển Nhi cũng nói:


- Đúng đó, ta thấy Mặc Y không có điểm nào là không tốt cả! Vừa thông minh lại ổn trọng, tâm địa cũng thiện lương, quan trọng hơn là nàng có một mặt đều mạnh hơn bọn ta, chính là võ công của nàng cũng rất khá, có thể thường xuyên ở bên cạnh ngươi, chiếu cố ngươi nhiều hơn. Mấy tên đại nam nhân kia dù đối với ngươi thiết đảm trung tâm cỡ nào đi nữa thì cũng bê bối cẩu thả, làm sao mà hầu hạ ngươi được?


- Đúng đó, Uyển Nhi nói rất phải.


Lý Tiên Huệ nói:


- Theo ta thấy, lão công lần này đi bắc cương, cứ mang theo Mặc Y đi cùng cũng rất tốt.


- A?


Tần Tiêu không khỏi kinh ngạc kêu lên:


- Như vậy không tốt đâu? Trong quân doanh tất cả đều là đại nam nhân, mang theo nữ hài tử... chưa nói tới việc sẽ ảnh hưởng không tốt, bản thân Mặc Y cũng sẽ không thoải mái.


- Ối giào, có chuyện gì đâu chứ!


Lý Tiên Huệ kiên trì nói:


- Ngươi cứ để nàng hầu hạ trong soái trướng, mặc khôi giáp tướng sĩ, coi như là thiếp thân thị binh là được rồi. Ai dám tùy tiện xông vào hoạch họe gì ngươi chứ? Hơn nữa, cho dù là ra trận đi nữa, Mặc Y cũng sẽ không kém hơn nam nhân đâu! Ngươi cũng không phải chưa thấy qua. Lần trước trên đường từ Lạc Dương trở lại Trường An, nếu không phải có nàng hỗ trợ thì ngươi cũng xui xẻo rồi.


Tần Tiêu một trận dở khóc dở cười:


- Ta van ngươi, đó là chiến trường, là quân doanh. Không phải chốn giang hồ giới đấu...


Thượng Quan Uyển Nhi suy nghĩ một hồi:


- Ta cũng tán thành với những gì Tiên Nhi nói. Nữ tử thì thế nào? Nữ tử cũng có thể vì nước kiến công, giết địch dương oai cơ mà.


- Lúc trước Tùy đánh nhau với Đột Quyết, không phải cũng có nữ trung hào kiệt Hoa Mộc Lan thay cha tòng quân đó sao? Chinh chiến sa trường mười hai năm, lập vô số chiến công, trở lại triều còn được phong làm thượng thư, bây giờ không phải còn được truy phong là Hiếu Liệt tướng quân, được người đời ghi nhớ ca ngợi sao? Ta thấy, bản lĩnh của Mặc Y còn hơn Hoa Mộc Lan! Ngươi cũng nên cho Mặc Y một cơ hội đi, mang nàng đi cùng. Người ta cũng sắp mười chín tuổi rồi, ngươi còn tính để nàng đợi tới khi nào nữa chứ hả? Tuy là ngươi không nói ra, nhưng chúng ta cũng biết, ngươi lần này dẫn binh đi, ít thì nửa năm, nhiều thì mấy năm cũng không trở lại. Cũng không thể cứ để cô nương nhà người ta một mực chờ đợi mãi như vậy chứ?


Tần Tiêu không khỏi buồn cười, trước mắt không khỏi cũng xuất hiện dáng vẻ anh khí, thành thục ổn trọng, xinh đẹp tuyệt trần của Mặc Y.


Lý Tiên Huệ nhẹ nhàng lay Tần Tiêu:


- Mang theo đi mà, nha..... thật tốt nha! Không mang Tử Địch theo thì cũng được. Cái cô ấy chỉ thích gây sự thôi, sợ là sẽ gây chuyện long trời lở đất trong quân doanh. Xưởng bàn chải đánh răng ở Giang Nam lúc này cũng đang cần người tới xử lý công việc, hơn nữa chúng ta cũng muốn để người quen của mình tới làm. Mặc Y thì vô luận thế nào ngươi cũng phải mang theo đó.


- Được rồi.


Tần Tiêu cười nói:


- Cẩn tuân mệnh lệnh của hai vị lão bà đại nhân, mang theo hiệp nữ Mặc Y cùng tới bắc cương!


Ngày hôm sau, trước đại môn hậu phủ, đám người Tần Tiêu đã chuẩn bị xong, chỉ đợi xuất phát mà thôi.


Tần Tiêu nói với Cao Lực Sĩ:


- Cao công công, quốc sự khẩn cấp, chúng ta cưỡi ngựa tới Trường An trước. Trên đường sẽ đổi ngựa ở dịch trạm, nhanh chóng về kinh, ngươi và Thiên ngưu vệ ở phía sau tránh bão tuyết chậm rãi đi theo là được rồi.


Cao Lực Sĩ liên tục gật đầu:


- Được lắm, được lắm. Ngạc Châu dịch trạm không thiếu ngựa, có thể đưa thêm cho đại tướng quân mỗi người một con ngựa. Ta thấy đại tướng quân và chư vị tướng quân cưỡi đều là thượng đẳng lương câu, đổi với dịch trạm đúng là có chút đáng tiếc.


Tần Tiêu cười nói:


- Đa tạ Cao công công nhắc nhở, bọn ta liền đi trước một bước.


Hoàn Tử Đan một mực giúp Tần Tiêu xử lý yên ngựa cùng hành lý, lúc này mới buồn bực nói:


- Sư phụ... ta tới lúc nào mới có thể cùng ngươi và sư huynh ra trận giết giặc đây?


Tần Tiêu vỗ vỗ bờ vai rắn chắc của hắn:


- Đừng nóng vội, ngươi bây giờ xuất hiện ở Trường An và trong quân chỉ e là sẽ dẫn tới phiền toái không cần thiết, chỉ sợ bọn người Võ Tam Thư lại muốn nhổ cỏ tận gốc, không buông tha cho ngươi. Đợi phong thanh qua rồi, ngươi liền đi theo cùng bọn ta. Ở nhà cũng đừng có lười biếng đó, phải luyện công phu cho tốt vào.


Hoàn Tử Đan cảm động gật đầu:


- Sư phụ cứ yên tâm, đồ nhi nhất định sẽ cố gắng gấp bội.


Tần Tiêu gật đầu vài cái, trong lòng thầm nghĩ: Cái tên tiểu tử Hoàn Tử Đan này, mấy tháng qua cơ hồ là trải qua huấn luyện như liều mạng, cố gắng hơn hẳn tất cả mọi người, một thân bản lĩnh võ công đột nhiên tăng mạnh. Hiện tại cho dù là có ra chiến trường cũng có thể là một con mãnh hổ. Chỉ là đáng tiếc, bởi vì chuyện của Hoàn Ngạn Phạm cha hắn nên bây giờ vẫn chưa phải lúc để hắn xuất hiện được.


Trên bậc thang dưới mái hiên nơi cửa phủ, Lý Tiên Huệ và Thượng Quan Uyển Nhi đều đứng đó, lẳng lặng nhìn Tần Tiêu, Tử Địch đứng bên cạnh hai mắt đỏ hoe, nhìn như vừa mới khóc xong, oán hận nhìn Tần Tiêu. Địch Quang Viễn và Mạc Vân Nhi cùng với thiếp thất của tướng sĩ đặc chủng doanh cũng đều lưu luyến không rời nhìn mấy nam nhân sắp sửa rời đi này. Ngay cả tiểu la lỵ Dương Ngọc Hoàn cũng mang vẻ mặt đau lòng, nước mắt lưng tròng nhìn Tần Tiêu.


Tần Tiêu nhắm mắt một cái, anh hùng khí đoản, nhi nữ tình trường, nếu cứ dây dưa mãi như thế này thì tới lúc nào mới xong!


Liền khoát tay một cái:


- Lên ngựa, xuất phát thôi!


Hơn ba mươi người đồng loạt xoay người lên ngựa, xếp thành một hàng dài thẳng tắp, phóng ngựa chạy ra khỏi trang.


Lý Tiên Huệ khẽ nhấc mũi chân, kiễng chân nhìn theo bóng lưng mặc chiến bào màu đỏ của Tần Tiêu đang chạy ở trước nhất, khóe mắt rốt cuộc trào ra hai dòng lệ nóng.


Thượng Quan Uyển Nhi nâng tay, giúp Lý Tiên Huệ lau đi nước mắt trên mặt, đỡ nàng đi vào trong nhà, khẽ nói với nàng:


- Ta còn cho là ta sẽ không nhịn được mà khóc lên ấy chứ, không ngờ ngươi lại khóc trước cả ta.


Lý Tiên Huệ khẽ ngẩng đầu, thấp giọng nói:


- Ta là chủ mẫu mà, phải thể hiện kiên cường một chút, bằng không người ta sẽ chê cười, lão công lên đường cũng không an lòng... kỳ thực, ngày hôm qua ta rất muốn khóc, chỉ là cố nén mà thôi.


Thượng Quan Uyển Nhi cũng rơi lệ, hai người dìu nhau đi vào trong phòng ngủ của Lý Tiên Huệ, ngồi trên giường lò lặng lẽ rơi lệ.


Chỉ có Tử Địch đứng nhìn bóng lưng của mấy người kia xa dần, nhịn không được giãy chân khóc lớn lên:


- Gì chứ hả! Tại sao đã mang tỷ tỷ theo mà lại không mang thêm ta.... Ô ô! Ta không muốn cùng tỷ tỷ tách ra nữa đâu!


Nàng vừa khóc xong thì Dương Ngọc Hoàn cũng oa một tiếng khóc ré lên:


- Ta muốn Hầu gia ca ca!


Trong mấy tiểu thiếp cũng có người khóc theo. Chỉ có Mạc Vân Nhi kiên cường hơn người là cố nén lệ, khuyên nhủ mấy vị tỷ muội khác. Địch Quang Viễn cũng dỗ dành Tử Địch và Dương Ngọc Hoàn ngoan ngoãn đi vào trong nhà.


Cao Lực Sĩ nhìn một hồi, lắc đầu cười khẽ một tiếng rồi nói:


- Các tướng sĩ, chúng ta cũng mau lên đường về triều giao chỉ đi thôi.


Mang theo Thiên ngưu vệ rời khỏi sơn trang.


Gió bắc lạnh thấu xương, bông tuyết bay lả tả nện lên mặt cũng có thể khiến người ta cảm thấy đau.


Cách ngựa của Tần Tiêu không xa là Mặc Y và Quách Tử Nghi, Hình Trường Phong và Vạn Lôi thì dẫn đặc chủng doanh theo sát phía sau, bỏ Phạm Đức Thức cưỡi ngựa không, ngựa cũng không nhanh rớt lại sau cùng. Ba mươi sáu người cưỡi gió đạp tuyết, khí thế ùn ùn giục ngựa như bay trong cảnh đất trời một mảnh trắng xóa.


Tần Tiêu thân mặc trọng giáp, tay mang phượng sí lư kim đang, hông dắt Phong Tuyết trường đao, hoàng kim giáp, trường bào đỏ, bảo mã đang cưỡi tung vó lướt nhanh. Trong nội tâm đột nhiên dâng lên một cỗ hào tình tựa như đại tuyết mãn cung đao, phi mã đạp liên doanh. Quay đầu lại nhìn thoáng qua Mặc Y, thần sắc lạnh nhạt nhíu mày, trên gương mặt thanh lệ anh khí tràn ngập bình tĩnh và ung dung.


Tần Tiêu trong lòng thầm nhủ: Mặc Y, trong lòng ngươi, thật sự là nguyện ý đi theo ta sao?....


Một đường ngựa không dừng vó chạy đến Ngạc Châu, cướp sạch ngựa tốt ở dịch trạm không còn gì thì tiếp tục đi thuyền qua sông Trường Giang, phong tuyết y cựu.


Ba mươi sáu mười giục ngựa không ngừng, vội vàng phóng đi như lưu tinh cản nguyệt, rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy đô thành Trường An tráng thịnh của Đại Đường thấp thoáng đằng xa!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom