• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên (6 Viewers)

  • Chương 387

Nhóm dịch: Sói già


Thập lý đạo đình, ngoài thành Trường An mười dặm.


Tần Tiêu ghìm chặt dây cương, quay đầu nhìn thoáng lại, trên người mỗi người đều phủ một tầng tuyết trắng, bờm ngựa cũng đều biến thành một mảnh tuyết trắng, khí tức phun ra từ trong mũi hóa thành từng đoàn sương trắng.


Tần Tiêu chỉ một ngón tay về phía trạm dịch, mọi người hiểu ý, nhất tề xua ngựa chạy về phía dịch trạm.


Thập lý đạo đình là dịch trạm ở gần thành Trường An nhất, bình thường không ai dừng lại nghỉ ngơi ở đây cả, phần lớn là đổi ngựa xong rồi lại lên đường ngay. Hai lão dịch thừa vây quanh một đống lửa, vừa uống rượu vừa ngáp dài ngáp ngắn. Chính là đang gật gù buồn ngủ thì đột nhiên bị tiếng vó ngựa vang lên bên ngoài dịch trạm đánh thức. Mở cửa ra thì thấy bên ngoài có hơn ba mươi người cưỡi ngựa đi tới, mỗi người dáng vẻ uy phong lẫm lẫm, cả người đội tuyết, liền cuống quít gọi thêm mấy tên sai vặt tới nghênh đón.


Tần Tiêu xuống ngựa, đạp lên tuyết động làm vang lên tiếng sột soạt, đi tới cửa chính của dịch trạm, lão dịch thừa thoáng kinh ngạc nhìn Tần Tiêu một cái, nói vẻ nơm nớp lo sợ:


- Vị.... Đại nhân này là tới đổi ngựa sao? Có thể cho lão hủ xem điệp văn một cái được không?


Tần Tiêu trên thân khoác một cái áo choàng lớn, trên mặt vì chống lạnh nên cũng quấn một cái khăn vải bố bên ngoài giống hệt Mặc Y, trông thoáng qua thì ngược lại có chút âm trầm hệt như cường đạo hoặc là thích khách gì đó, khiến người khác không khỏi sợ hãi. Tần Tiêu lấy khăn che mặt xuống, giơ thánh chỉ ra:


- Quan điệp thì không có, chỉ có thánh chỉ thôi. Chúng ta cũng đi suốt cả ngày đường rồi, ngựa là của dịch trạm Lạc Châu, giao trả lại cho các ngươi. Ngoài ra cảm phiền mang lên chút rượu nóng và cơm nóng, để bọn ta ăn rồi còn vào kinh.


- Dạ dạ dạ!....


Lão dịch dạ thưa liên hồi, sau đó liền sai mấy tên sai vặt tiếp quản lũ ngựa, đốt thêm mấy đống lửa lớn rồi đi chuẩn bị rượu và thức ăn.


Một đoàn người đi vào trong dịch trạm, giũ tuyết trên người rơi xuống hết rồi vây quanh đống lửa để sưởi ấm.


Phạm Đức Thức lạnh tới mức môi cũng tím tái, toàn thân run rẩy không ngừng, nói:


- Tuyết rơi ở đây còn lớn hơn ở Giang Nam nhiều! Thật sự là làm lão hủ muốn chết rét luôn đây.


Mặc Y ngồi xuống bên cạnh Tần Tiêu, lặng lẽ xoa xoa hai tay sưởi ấm. Tần Tiêu nghiêng đầu hỏi:


- Có lạnh lắm không?


Mặc Y cười yếu ớt lắc đầu:


- Vẫn còn chịu được mà. Nhưng con ngựa ta cỡi thì lại không được thế, chạy được nửa đường đã chết mất.


Tần Tiêu cười nói:


- Cũng may là thân thủ của ngươi khá tốt. Đổi lại là người bình thường thì cũng ngã xuống cùng với ngựa rồi. Đợi lát nữa vào kinh rồi, tới trại nuôi ngựa của Tả vệ suất ở hoàng thành cho ngươi chọn một con thật tốt.


Mặc Y mỉm cười nói:


- Cái bao tay này đúng là đồ tốt nha. Nếu không có nó thì tay nhất định là sẽ bị thương tổn vì giá rét.


Tần Tiêu cười nói:


- Đúng đó, vật này tuy nhỏ nhưng tác dụng lại lớn lắm nha. Hiện tại số lượng còn chưa nhiều, chỉ có người đặc chủng doanh chúng ta là có thôi, tất cả đều là do các vị thị thiếp tự tay may đó, hiện tại có hai loại là may từ vải bông và da. Cưỡi ngựa ấy à, mang bao tay bằng da là tốt nhất. Tử Địch còn nói muốn mở một xưởng may bao tay để kiếm tiền, ta thấy ý này cũng được lắm.


Mặc Y mỉm cười:


- Muội muội của ta không có chí lớn, cho nàng chút chuyện để làm cũng tốt. Miễn cho nàng chạy đông chạy tây gây họa khắp nơi.


Một lúc sau, dịch thừa trước mang rượu đã hâm nóng đi lên, mọi người đều cầm lên uống một chút cho ấm người, thân thể vì lạnh mà có chút cứng ngắc cũng dần dần ấm lên, y phục trên người bị tuyết làm cho ướt cũng bắt đầu toát ra từng đợt vụ khí.


Đúng lúc này, ngoài dịch trạm lại truyền tới một hồi tiếng vó ngựa, mặt đất cũng thoáng run động. Nhìn như người tới cũng không ít cho nên lão dịch thừa bận bịu không ngừng chạy ra ngoài tiếp đón, chỉ nghe bên ngoài có người hét lớn:


- Lão nhân, hôm nay có vị đại quan nào từ Giang Nam tới đổi ngựa không?


Tần Tiêu nghe rõ, trong nội tâm liền kích động một hồi: Đây không phải tên đại đầu quỷ Lý Tự Nghiệp kia sao?


Mọi người cũng đều nghe ra nên đứng dậy đi hết cả ra ngoài. Tần Tiêu sải bước đi ra cửa chính của dịch trạm:


- Lý Tự Nghiệp! Có phải Lý Tự Nghiệp không?


- A? Ha ha! Là đại tướng quân!


Vị cự hán che kín mặt phía trước thất thanh kêu to. Vội vàng xoay người nhảy xuống ngựa, giẫm lên tuyết lão đảo chạy về phía Tần Tiêu:


- Đại tướng quân, ta chờ người lâu lắm rồi!


Mấy trăm người đi theo phía sau hắn cũng lục tục xuống ngựa, đi về phía dịch trạm.


Trong lòng Tần Tiêu dâng lên một cỗ nước ấm, bước nhanh tới chỗ Lý Tự Nghiệp. Lý Tự Nghiệp đi tới trước mặt Tần Tiêu, đột nhiên quỳ xuống, ôm quyền thi lễ, giọng nói có chút run rẩy:


- Đại tướng quân, từ sau khi triều đình hạ chỉ tới nay, ta mỗi ngày đều tới chỗ này xem một chút, chính là muốn đón đại tướng quân. Hôm nay... hôm nay cuối cùng cũng được thỏa ước nguyện rồi!


Tần Tiêu nắm chặt tay Lý Tự Nghiệp, kéo hắn đứng dậy:


- Hảo huynh đệ! Mau đứng dậy đi! Ta cũng rất nhớ ngươi. Chỉ muốn chạy tới Trường An ngay để được gặp lại các huynh đệ!


Đám người sau lưng nhất tề hành lễ, lớn tiếng hô:


- Cung nghênh đại tướng quân!


Tần Tiêu đi lên vài bước:


- Các huynh đệ đứng lên hết đi. Băng thiên tuyết địa thế này, vào trong rồi hãy nói tiếp.


Lý Tự Nghiệp cởi áo choàng ra, vui mừng cười ha hả đi lên chào hỏi với đám Hình Trường Phong. Vạn Lôi và Phạm Đức Thức đứng sau Tần Tiêu, vừa nắm tay vừa ôm nhau thắm thiết, vui vẻ nói cười.


Cả nhóm kéo nhau đi vào trong dịch trạm, trong đại sảnh lập tức có điểm chật chội một chút, lão dịch thừa vội vàng dọn dẹp bàn ghế, mang lên mấy bình rượu nóng, trên trán túa mồ hôi ròng ròng.


Lý Tự Nghiệp cười ha hả một hồi mới quay sang nói với Tần Tiêu:


- Đại tướng quân, hôm nay ngươi trở về rồi, đám huynh đệ bọn ta đây lại có thể hãnh diện rồi. Dịch trạm nhỏ như vậy, không bằng chúng ta vào kinh, tới Đông cung đi, Thái tử điện hạ mỗi ngày đều đứng ở cửa điện mỏi mắt trông ngóng ngươi đó, còn có Điền Trân cùng với tất cả huynh đệ Tả vệ suất nữa, vừa nghe nói đại soái anh hùng của Tả vệ suất chúng ta sắp trở về, trong lòng mỗi người đều vô cùng vui mừng, mong có thể được nói vài lời cùng với đại tướng quân.


- Vậy thì đi!


Tần Tiêu vỗ một cái lên cánh tay lớn cứng như sắt thép của Lý Tự Nghiệp:


- Vào kinh rồi lại nói.


Hơn ba trăm người, cưỡi ngựa đạp tuyết vượt gió, chạy về phía Trường An. Lý Tự Nghiệp phóng ngựa chạy lên phía trước đuổi kịp Tần Tiêu rồi nói:


- Đại tướng quân, lần này bất kể nói thế nào đi nữa, ngươi nhất định phải mang ta đi cùng tới Linh Vũ. Bằng không thì lão Lý ta cũng không cần phải sống nữa!


- Nói bậy nói bạ, bây giờ là tháng giêng đó! Nói cái gì may mắn chút đi.


Tần Tiêu cười nói:


- Ta biết rõ là ngươi kềm nén không được, muốn đi cùng với ta mà. Lát nữa ta tìm Trương Nhân Nguyện hỏi thử xem, xem hắn có đồng ý hay không.


- Nếu hắn dám không đồng ý thì ta sẽ châm lửa đốt trụi nhà hắn!


Lý Tự Nghiệp hét lớn:


- Người khác ta mặc kệ, lão Lý ta nhất định phải ra trận giết giặc cùng với đại tướng quân. Cả ngày lượn lờ trong hoàng thành, hết ăn rồi lại nằm thế này sớm muộn gì cũng biến thành một quả trứng mất thôi, lại còn là quả trứng nín hỏng nữa..


Tần Tiêu cười ha hả:


- Gọi tắt là trứng ung.


Minh đức môn Trường An, vệ sĩ thủ thành từ xa nhìn thấy một đoàn người cưỡi ngựa phóng nhanh tới, nhận ra người đi đầu là Lý Tự Nghiệp, không ngừng kêu mọi người tránh qua một bên. Trên đầu thành, tiểu giáo thủ thành nhìn kỹ mấy lần, không khỏi cảm thấy kinh ngạc: Nha, đây không phải là Tần Tiêu sao. Hắn đã trở lại rồi à? Phải tranh thủ thời gian mau đi báo cho đại đô đốc...


Tần Tiêu đưa mắt nhìn Chu tước đại đạo quen thuộc ngày xưa, dưới trời tuyết lớn, người đi lại cũng thưa thớt. Tình hình cũng giống như lúc mình lần đầu vào kinh ứng thí chẳng khác gì mấy, từ ống khỏi của mấy điếm phô và nhà dân bay lên từng đợt khói bếp.


Chu tước đại môn của hoàng thành đóng chặt, Lý Tự Nghiệp thúc ngựa tiến lên vài bước, hét lớn:


- Mau mở cửa ra! Đại tướng quân Tần Tiêu phụng chỉ hồi kinh!


Đám lính Bắc nha thủ thành không khỏi kinh ngạc một hồi, tay chân luống cuống mở ra cửa chính hoàng thành, để Tần Tiêu cùng hơn ba trăm người cưỡi ngựa chạy vào.


Lý Tự Nghiệp cười lớn:


- Cái đám Vũ lâm quân và Vạn kỵ này, hiện tại cũng đều lẫn lộn đi theo tên Vi Nguyên rồi, ngày thường kiêu ngạo tới mức chướng cả mắt. Bây giờ nhìn thấy đại tướng quân, trong lòng tên nào cũng nơm nớp run sợ. Hắc! Con mẹ nó đã thật!


Tần Tiêu nhếch môi cười khẽ:


- Tục ngữ nói, người đi trà lạnh. Bây giờ ở Bắc nha, trừ bỏ


tướng sĩ Đông cung lục suất ra thì chắc là không có ai nhận ra ta.


- Cần gì bọn chúng nhận ra chứ?


Lý Tự Nghiệp tức giận kêu lên:


- Một đám bạch nhãn lang, đi theo tên Vi Nguyên kia hoành hành ngang ngược, chẳng kém hơn Võ Ý Tông năm xưa là mấy. Ta đang nghĩ xem làm sao mới được như lúc trước, giết hắn một cách thống khoái mới có thể xả giận được.


- Bậy bạ, còn không im miệng.


Tới Đông cung vệ suất phủ rồi. Điền Trân cùng mấy vị tướng quân khác đứng từ xa đã nhìn thấy cả đám người đi trở về. Đi đầu cư nhiên không phải Lý Tự Nghiệp, trong nội tâm liền mừng rỡ một trận, biết nhất định là Tần Tiêu đã trở lại, chạy ra nghênh đón không ngừng.


Tần Tiêu phi thân nhảy xuống ngựa, đám người Điền Trân liền cúi đầu hành lễ:


- Cung nghênh đại tướng quân.


Tần Tiêu thoải mái cười to một tiếng đỡ bọn họ đứng dậy:


- Các huynh đệ, đã lâu không gặp, dạo gần đây các ngươi thế nào?


Đám người Điền Trân đều là vui mừng không ngớt:


- Nhờ hồng phúc của đại tướng quân. Coi như cũng không tệ.


Tin này vừa truyền đi, các tướng sĩ Tả vệ suất trong quân doanh đều chạy ra, vây quanh Tần Tiêu cùng hắn chào hỏi. Trên giáo trường nháy mắt đã vây quanh hơn cả ngàn người, chật như nêm cối.


Tuyết rơi ngày càng nhiều, trong phủ Tả vệ suất cũng là một hồi phi thường náo nhiệt, tiếng người cười nói không ngừng. Bắt đầu từ Lý Tự Nghiệp Điền Trân, tất cả mọi người đều bởi vì Tần Tiêu trở về mà vui mừng khôn xiết.


Náo loạn một hồi, Lý Tự Nghiệp lớn tiếng hô:


- Các huynh đệ đều trở lại doanh đi. Đại tướng quân đi đường vất vả, phải để cho hắn nghỉ ngơi một chút nữa chứ.


Các tướng sĩ Tả vệ suất lúc này mới lục tục tản đi. Lý Tự Nghiệp dẫn bọn người Tần Tiêu vào trong suất phủ nghỉ ngơi.


Tần Tiêu nhìn suất phủ Tả vệ suất quen thuộc, trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ cảm giác tang thương, cùng với một loại tư vị vừa quen thuộc lại thân thiết. Đại hồ tử Lý Tự Nghiệp toàn thân cũng dính đầy bông tuyết, còn kết thành hai rãnh băng nhỏ, chính mình cũng hồn nhiên chưa phát giác, cứ lớn tiếng hô hào đám tiểu tốt mau mau chuẩn bị tiệc rượu.


Không đợi đám người Tần Tiêu ngồi yên thì một tên tiểu thái giám liền vội vàng chạy vào vệ suất phủ:


- Tiểu nhân là người của chiêm sự phủ Đông cung, Thái tử điện hạ nghe nói Tần đại tướng quân đã trở lại nên mời đại tướng quân qua phủ một chuyến.


Tần Tiêu cười ha hả:


- Tin tức của Thái tử cũng nhanh thật đấy! Các huynh đệ cứ nghỉ ngơi đi, ta phải đi tới Đông cung một chuyến.


Lại nghĩ một chút, Mặc Y thân là nữ tử lại ở chỗ này một mình cũng không được tiện lắm cho nên nói:


- Mặc Y, ngươi đi cùng với ta. Dù sao thì Thái tử cũng là người quen, không sao cả.


Hai người sóng vai đi ra khỏi suất phủ, qua một con đường, đối diện chính là đại môn Sùng minh môn của Đông cung. Trên Minh Đức điện, Lý Trọng Tuấn đứng ngồi không yên, bực bội đi qua đi lại, giẫm cho đống tuyết trước điện thành nát bét, áo choàng trên người cũng phủ một lớp tuyết dày. Từ xa nhìn thấy thái giám đang chậm rãi dẫn theo hai người đi tới, trong lòng không khỏi một trận cuồn hỉ, cao giọng hỏi:


- Tần huynh đệ! Là Tần huynh đệ đúng không?


Tần Tiêu trong lòng vui mừng, bước nhanh về phía trước:


- Điện hạ, đúng là Tần Tiêu!


Lý Trọng Tuấn không quản gì nữa, bước xuống bậc thang xong liền vội vàng chạy tới trước, lớn tiếng cười nói:


- Hảo huynh đệ! Cuối cùng ngươi cũng đã tới rồi! Ta ngày nào cũng phái người tới cạnh hoàng thành nghe ngóng tin tức, hôm nay cuối cùng cũng đợi được ngươi rồi.


Tần Tiêu đi tới trước mặt Lý Trọng Tuấn, ôm quyền thi lễ:


- Thái tử điện hạ, ngài trông vẫn như xưa, biệt lai vô dạng!


- Chậc chậc! Tần huynh đệ ngươi nhìn qua thì cũng như trước, hơn nữa hình như là trắng hơn một chút, cuộc sống ở Giang Nam thế nào?


Lý Trọng Tuấn nắm tay Tần Tiêu đi về phía Minh Đức điện, nhìn thoáng qua Mặc Y bên cạnh hắn, không khỏi cười nói:


- Ô, đây không phải là bát vạn sao? Thế nào lại không thấy cửu đồng vậy?


Mặc Y cười cười:


- Muội muội vẫn ở Giang Nam, không về cùng.


- Ái chà, lần này nàng ta sao lại an phận thế, sao không khóc lóc ăn vạ đòi đi theo nhỉ?


Lý Trọng Tuấn cười nói:


- Như vầy có điểm không giống tính tình của nàng ta.


Tần Tiêu nhìn Lý Trọng Tuấn một cái, mỉm cười nói:


- Ngươi là đang muốn trách ta vì sao không dẫn nàng theo chứ gì? Mà sao các ngươi cứ gọi Tử Địch là cửu đồng vậy? Ta hỏi nàng ta, nàng ta cũng không chịu nói lý do.


Lý Trọng Tuấn cười to nói:


- Danh hiệu này là ta đặt đấy! Có mấy hôm, trên mặt nàng ta nổi đậu đậu, đếm một cái thì vừa đủ chín nốt. Hơn nữa nàng ta thích nhất là ‘chọc rắc rối’ (thống lâu tử) kết quả liền tặng cho nàng ta cái danh hiệu đó, thiếu chút nữa chọc nàng ta nổi điên lên, ha ha!


Ba người vừa đi vừa nói một hồi thì đã vào trong sảnh nhỏ của Minh Đức Điện, một bàn tiệc rượu đã mang lên sẵn, vô cùng đẹp mắt.


Lý Trọng Tuấn kéo Tần Tiêu ngồi xuống:


- Ta đã phái người đi gọi A Man và Trương Nhân Nguyện rồi, chắc là bọn họ sẽ chạy qua đây nhanh thôi.


- A?


Tần Tiêu hỏi:


- Trương Nhân Nguyện vẫn ở lại Trường An chờ ta, không tới Linh Vũ trước sao?


- Vẫn chưa đi.


Lý Trọng Tuấn nói:


- Triều đình bổ nhiệm hắn làm đại đô đốc ở Sóc Phương, cùng hạ chiếu cho ngươi hồi chức đại tướng quân cơ hồ là chuyện cùng lúc. Cho nên, mấy hôm nay hắn một mực vội vàng điều phối binh mã giáp trượng, cùng với lương thảo hướng ngân. Chỉ là không ngờ tới ngươi cư nhiên lại về nhanh như vậy, không phải là một đường chạy thục mạng về đây đấy chứ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom