• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Thịnh Đường Phong Lưu Võ Trạng Nguyên (1 Viewer)

  • Chương 388

Nhóm dịch: Sói già


- Đúng là vậy đó!


Tần Tiêu cười nói:


- Ta cũng sốt ruột lắm, ngay cả lễ mừng năm mới cũng đón trong dịch trạm trên đường đó.


- Ừ, như vậy cũng tốt.


Lý Trọng Tuấn nói:


- Trương Nhân Nguyện cũng chuẩn bị xong xuôi cả rồi, phỏng chừng là khoảng ngày kia sẽ khởi hành. Chín vạn đại quân Tả, Hữu uy vệ, xuất phát tới Sóc Phương Linh Vũ trước, ngươi có thể đi cùng hắn.


Tần Tiêu cười:


- Hữu uy vệ vốn là thân bộ của Trương Nhân Nguyện, trong Tả uy vệ thì ta chẳng quen biết ai. Thế này đột nhiên lại đi nhậm chức, trở thành đại tướng quân, thật đúng là hơi khó một chút.


- Sợ cái lông gì!


Lý Trọng Tuấn mắng một tiếng:


- Đại tướng quân thập nhị vệ thường hay đổi người. Thay đổi chủ soái cũng không phải là chuyện kỳ lạ hiếm có gì. Tướng sĩ thập nhị vệ đều người quen việc chém giết trên chiến trường, tuyệt đối phục tùng quân lệnh, ngươi không cần lo lắng gì hết.


Tần Tiêu khẽ gật đầu, trong lòng thầm nghĩ:


- Rốt cuộc cũng có cơ hội, mang theo quân chính quy Đại Đường đánh một trận rồi! Cũng không biết năng lực của mấy quân nhân này rốt cuộc tới mức nào đây.


Một lát sau, Lý Long Cơ và Trương Nhân Nguyện đều tới, tự nhiên một đoàn hòa khí, gặp mặt nói cười. Tần Tiêu nói với Trương Nhân Nguyện chuyện muốn mang theo Lý Tự Nghiệp tới Linh Vũ, Trương Nhân Nguyện liền đưa tay vỗ ngực, chỉ cần thái tử đồng ý thì chuyện này liền xong. Lý Trọng Tuấn tự nhiên không nói lời nào, tỏ vẻ đồng ý.


Bắc phong đại tuyết vẫn như cũ, trong người Tần Tiêu, một cỗ nhiệt huyết, cũng đã bắt đầu gào thét, trong đầu cũng hiện lên cảnh tượng dẫn binh xuất trận.


Nghi thức tiễn biệt của đại quân, có thể nói là làm đủ không sót cái nào. Lý Hiển tự mình nâng cốc, tặng rượu tráng hành cho Trương Nhân Nguyện và Tần Tiêu, còn y y nha nha đọc một bài phú ‘tráng hành thi’. Gió bắc lồng lộng, Tần Tiêu nghe câu được câu mất, chẳng qua là cảm thấy biểu hiện của Lý Hiển hôm nay lại nghiêm túc chưa từng có. Xem ra hắn rất muốn lấy lại chút mặt mũi. Dù sao đi nữa thì vừa mới đăng cơ không bao lâu, đã bị đám người Đột Quyết trước đó không lâu còn đưa ra ra ý định cầu thân táng cho một bạt tai, trong lòng cũng sẽ ức chế một chút. Mấy hôm trước, hắn thậm chí còn tính phái một tên sứ thần tới Đột Quyết hỏi thăm thử xem khi nào thì hắn đưa con gái tới. Con của mình cũng làm thái tử rồi, nhưng cả năm nay việc chung thân đại sự vẫn chưa đâu vào đâu. Không ngờ đột nhiên lại gặp chuyện Đột Quyết bất ngờ tập kích Linh Châu, Hội Châu và Nguyên Châu.


Hoàng hậu Vi thị cùng với Thái Bình công chúa, Tương Vương và tất cả các thân vương khác đều kéo tới một mảnh đông nghịt, tất cả đều ở trên đài điểm tướng, nhìn Trương Nhân Nguyện và Tần Tiêu uống xong rượu tráng hành.


Tần Tiêu liếc mắt nhìn Lý Long Cơ ở trên đài một cái, phát hiện hắn mỉm cười một cái tràn đầy tự tin với mình, trong lòng lại nhớ tới lời hắn nói hôm qua —— ‘Thứ nhất là phải đánh thắng; thứ hai là phải nổi danh; thứ ba cần phải nắm thực quyền trong quân đội, xây dựng uy tín, tựa như đối với Tả vệ suất ấy, không ai có thể thay thế được’.


Trong lòng của Tần Tiêu cũng hiểu rõ, tình hình của mình bây giờ, nhất định phải làm được ba điều như Lý Long Cơ đã nói. Nếu như có một điều không thành thì cái tiền đồ chính trị này cơ bản coi như xong.


Nghĩ thêm chút nữa là biết, đánh trận chính là lấy tính mạng và tiền đồ của mình ra mà liều mạng với người Đột Quyết, phân cao thấp với Võ Tam Thư và Vi hậu trong triều.


Vi hậu, Võ Tam Tư cùng với đám tâm phúc Tể tướng Tông Sở Khách, Kỷ Xử Nột, đều lộ ra nụ cười lạnh, nhìn Trương Nhân Nguyện và Tần Tiêu cứ như thể đang khám nghiệm tử thi. Chuyện lần này, nếu như không phải ngay cả hoàng đế cũng tỏ thái độ cường ngạnh chưa từng có, kiên quyết muốn gọi Tần Tiêu về để đối phó với tên Đột Quyết vương tử Khuyết Đặc Cần khó đối phó hệt như ‘Thiên tướng’ trong truyền thuyết kia thì đám người Vi Hậu chết sống gì cũng không muốn gọi tên tiểu tử phiền toái này về, lại còn trao cả binh quyền cho hắn.


Trong tiếng gió gào, vang lên ba tiếng pháo, đại quân xuất phát.


Năm vạn hữu uy vệ của Trương Nhân Nguyện, bốn vạn tả uy vệ dưới trướng Tần Tiêu, chín vạn đại quân chậm rãi đi về phía tây bắc.


Sau khi Tần Tiêu tới Tả uy vệ, chuyện đầu tiên hắn làm sau khi vào soái trướng chính là lấy hết tư liệu về Tả uy vệ tới, đọc qua một lượt. Trong bốn vạn đại quân, thì có một phần tư, chính là gần một vạn người là lính hậu cần vận chuyển quân nhu, binh chủng chiến đấu ước chừng ba vạn người. Trong đó, kỵ binh một vạn. Bộ binh hai vạn. Trong hai vạn bộ binh thì có năm ngàn cung thủ, nỏ thủ ba ngàn.


Đường triều bắt đầu từ thời cao tổ Lý Uyên tới nay, chính là dựa vào kỵ binh để khởi nghiệp. Lúc ấy ở Thái Nguyên, Tùy kỵ ba ngàn. Được người Đột Quyết tài trợ hai ngàn. Năm ngàn kỵ binh bắt đầu mở đường đánh khắp thiên hạ, lộ ra phong mang đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Từ đó về sau, Đại Đường liền thập phần coi trọng cách nuôi luyện ngựa và trang bị kỵ binh, còn thường lấy giống ngựa tốt bên ngoài về lai giống. Ngựa càng thêm cường tráng, số lượng của chúng còn nhiều hơn cả Hán triều, tố chất trung bình của ngựa cũng càng tốt hơn nữa. Về sau vì gia tăng số lượng kỵ binh, kỵ binh nhẹ liền xuất hiện với số lượng lớn. Hơn nữa bởi vì gia tăng tính cơ động, cho nên lại càng có tính thực dụng hơn so với Đột Quyết và Thổ Phiên. Kỵ binh nhẹ cơ bản đã thay thế kỵ binh nặng, trở thành đội quân kỵ binh chủ lực của Đại Đường. Hiện tại trong phủ binh cả nước thì ước chừng có khoảng tám mươi vạn, ngoại trừ trang bị kỵ binh ra thì bộ tốt cũng phổ biến có được ngựa riêng khi hành quân hoặc di chuyển quân nhu, cho nên tốc độ tiến quân của đại quân là rất nhanh.


Hơn nữa, bây giờ toàn dân thượng võ, dân binh quả kính, người trong gia đình bình thường cũng lấy chuyện tập võ cưỡi ngựa bắn tên làm vinh dự, xếp lên hàng đầu. Chính vì có dân phong và quần chúng làm trụ cốt như vậy, cho nên quân Đường cho tới nay cũng là thập phần thiện chiến. Tần Tiêu suất lĩnh bốn vạn Tả uy vệ, tất cả đều là một đám lão làng có kinh nghiệm chiến đấu trên xa trường vô cùng phong phú mà Trương Nhân Nguyện cố ý chọn ra, sức chiến đấu thập phần bưu hãn, làm việc cũng là thập phần dứt khoác gọn gàng, rất có trật tự.


Tả uy vệ và Hữu uy vệ chia đường mà đi, cách nhau khoảng năm dặm.


Tần Tiêu tọa trấn trung quân, bên người là một vạn tinh kỵ. Bốn quân chung quanh chia làm bốn phía, hai bên là ngu hậu quân. Bốn vạn nhân mã, chỉnh tề và nhanh chóng đi về phía trước.


Tần Tiêu ngồi trên lưng ngựa, cầm bản đồ hành quân Lũng Hữu mà Trương Nhân Nguyện đưa cho hắn tham khảo đọc kỹ lại lần nữa. Bản đồ này là do lão gia tử Đường Hưu Cảnh vẽ.


Đường Hưu Cảnh chinh chiến cả đời, đối với ngàn dặm quan ải từ Lũng Hữu tới Quang Trung, có thể nói là hiểu rõ như lòng bàn tay, nơi nào có núi, nơi nào có sông, nơi nào có thể đóng quân, nơi nào bố phòng, tất cả đều rành rẽ không ai bằng. Sau khi cáo lão hồi hương xong thì liền vẽ bản đồ này rồi đưa cho Trương Nhân Nguyện.


Tần Tiêu cẩn thận xem một hồi, từ tận sâu trong nội tâm không thể không bội phục Đường lão gia tử này. Ở thời điểm không có vệ tinh, không có đông cụ đo lường, giao thông không tiên tiến thế này, có thể vẽ ra được địa đồ cỡ này đúng là không dễ chút nào! Tần Tiêu nhìn thử ba chỗ Linh Châu, Hội Châu và Nguyên Châu bị Đột Quyết quấy nhiễu, lại phát hiện, đất Linh Châu lại là nơi đứng mũi chịu sào, Hội Châu và Nguyên Châu phía sau thì thọc sâu xuống hơn trăm dặm. Lúc trước, trận chiến mà cái tên tiểu tử Khuyết Đặc Cần kia tự mình tham gia chỉ huy và tấn công Linh Châu, đánh cho cái tên tiểu tử Sa Trá Trung Nghĩa xui xẻo kia tơi bời, cơ hồ là giết hết Linh Vũ quân.


Sau đó cơ hồ là cùng một lúc, vùng đất lớn như Nguyên Châu và Hội Châu đột nhiên lại xuất hiện hai vạn kỵ binh tinh nhuệ của Đột Quyết, đánh tới quân Đường không kịp trở tay. Người Đột Quyết đánh giết suốt ba ngày ba đêm, ở phụ cận Kính Châu, Vị Châu, Phong Tường trước ngăn chặn binh mã ba phủ chạy tới cứu viện, sau đó nghênh ngang rút lui.


Tần Tiêu không khỏi khẽ nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: Linh Châu bây giờ giống như một cái góc đỉnh, đằng sau có Hội Châu và Nguyên Châu tựa như hai điểm, ba châu liền nhau, vừa vặn lại thành một hình tam giác. Linh Châu vừa phá, người Đột Quyết liền tự sắp xếp xong xuôi cho mình một con đường lui, có thể đường hoàng mà từ Linh Châu lùi lại, cướp xong rồi chạy, đây chính là nguyên tắc trước sau như một của bọn họ. Nhưng vấn đề chính là cùng lúc bọn họ đánh hạ Linh Châu thì cũng đồng thời làm khó dễ Hội Châu và Nguyên Châu, hai chi nhân mã này làm thế nào đi vào trong biên giới Đại Đường?


Tần Tiêu trong lòng khẽ động, liền tìm thám báo hỏi:


- Phụ cận Linh Châu, tình hình địa lý như thế nào?


Thám báo đáp:


- Hồi bẩm đại tướng quân, Linh Châu có sáu huyện, gồm có Hồi Nhạc, Minh Sa, Linh Vũ, Hoài Nguyên, Bảo Tĩnh, Ôn Trì. Quân đóng ở Linh Vũ trước được gọi là quân Linh Vũ. Đại tướng quân lúc trước, Sa Trá Trung Nghĩa là hành quân đại tổng quản của Linh Vũ quân. Phía bắc Linh Châu là hoang mạc, phía tây có Hoàng Hà cắt ngang, phụ cận có núi Hạ Lan, phía đông là núi non trùng điệp cùng quan ải trường thành, nam hạ chính là Tần Xuyên phúc địa của Đại Đường.


Tần Tiêu gật gật đầu, trong lòng lại thầm nghĩ: Núi Hạ Lan? Nếu ta là Khuyết Đặc Cần thì nhất định sẽ cho nhân mã của ta theo giữa núi Hạ Lan và Hoàng Hà mà âm thầm tiến vào, chuẩn bị đánh cướp Hội Châu và Nguyên Châu vốn phòng bị khá yếu. Vấn đề chính là, bọn họ cư nhiên cứ thế dễ dàng qua mặt, lừa được Sa Trá Trung Nghĩa, dưới mi mắt của quân Linh Vũ mà lẻn qua? Quái lạ! Hơn nữa, tên Khuyết Đặc Cần đúng là quá mức cuồng vọng. Hắn dựa vào cái gì mà có thể nắm chắc như vậy, có thể ngay tại thời điểm cướp bóc Hội Châu và Nguyên Châu, vẫn có thể đánh bại quân Linh Vũ, đánh hạ huyện Sa Minh và Linh Vũ, để cho đại quân sau khi cướp bóc xong có đường thối lui? Có điểm là lạ, Khuyết Đặc Cần hắn tự mình cũng có thể lùi lại trước, chỉ là đám người Đột Quyết tới cướp bóc kia có thể sẽ bị đóng cửa đánh chó, bị binh sĩ ba châu và quân Linh Vũ vây lại tại Tần Xuyên phúc địa, một phát giết hết!


Như vậy xem ra, trong chuyện này tất có chỗ nào đó khuất tất. Một số người đều sẽ đặt lực chú ý tới chuyện trận chiến ở Linh Châu quân Đường thua thê thảm như thế nào, lại quên mất nguyên nhân Đột Quyết xâm nhập phúc địa! Hành động lần này của người Đột Quyết, xem ra cũng không phải ngẫu nhiên chạy tới cướp bóc một phen như lúc trước, mà là âm mưu xâm lược quân sự đã dự mưu từ lâu. Từ tiến công tới lui binh, tất cả đều làm chặt chẽ, một giọt nước cũng không lọt. Thật không thể ngờ, người Đột Quyết vốn thiện chiến, giỏi đánh du kịch, dùng võ lực thuần túy để phân cao thấp, bây giờ cũng có thể bày ra hành động quân sự tinh diệu như vậy!


Tần Tiêu nhìn kỹ địa hình vùng đại sa mạc phía bắc của đất Linh Châu. Một khi đại quân đi ra nhất định không có chỗ nào để che dấu hay lẫn trốn, toàn bộ đều bạo lộ trước mắt quân Linh Vũ; phía đông núi non trùng điệp cùng trường thành, kỵ binh Đột Quyết không thể nào vượt qua được; phía nam chính là Đại Đường —— chỉ có phía tây, là núi Hạ Lan!


Núi Hạ Lan, từ xưa tới nay chính là yếu địa quân sự, Sa Trá Trung Nghĩa không có lý do gì mà không rõ đạo lý này. Quân Linh Vũ khẳng định cũng có bố trí phòng vệ ở trong này. Chính là nếu như người Đột Quyết muốn bí mật đột phá phòng tuyến thì cũng chỉ có thể theo núi Hạ Lan đi vòng qua mà vào.


Trong chuyện này, rốt cuộc là có giấu huyền cơ gì đây?


Tần Tiêu càng nghĩ thì nỗi băn khoăn trong lòng lại càng lớn, thúc ngựa đi ra khỏi quân trận. Đi vào trung quân của Hữu uy vệ tìm Trương Nhân Nguyện.


Trương Nhân Nguyện cũng là người hơn năm mươi tuổi rồi, tinh thần vẫn tốt mười phần như cũ. Thể trạng cũng rất cường tráng, nhìn thấy Tần Tiêu phi ngựa tới thì cũng giục ngựa ra khỏi trung quân nghênh hắn tới:


- Tần lão đệ, có chuyện gì vậy?


- Đại soái, Tần Tiêu tựa hồ nghĩ tới mấy chuyện rất lạ.


Trương Nhân Nguyện là hành quân đại tổng quản của Sóc Phương, cũng chính là đại nguyên soái, cho nên Tần Tiêu gọi hắn là ‘đại soái’, mà bản thân hắn tại điểm tướng đài cũng bị Lý Hiển bổ nhiệm làm ‘Phó tổng quản’, tốt xấu gì cũng là ‘phó soái’.


- A, Tần lão đệ phát hiện ra cái gì?


Trương Nhân Nguyện ngạc nhiên nói:


- Chuyện này có liên quan tới tam châu sao?


Tần Tiêu nói mấy điểm đáng nghi mà mình nghĩ ra cho Trương Nhân Nguyện nghe. Trương Nhân Nguyện cau mày suy nghĩ một hồi mới nói:


- Người Đột Quyết từ xưa đã quen đánh du kích, tuyến biên phòng của Đại Đường ta thì lại dài như vậy, có thể lọt qua cũng không phải là chuyện quá kỳ lạ. Nhưng đất Linh Châu này có thể nói là quân trấn trọng yếu của Đại Đường, phòng thủ thập phần nghiêm mật. Tần lão đệ nói như vậy thật đúng là có chút khả nghi. Vậy ngươi nói thử một chút xem, có tình toán gì hay chưa?


Tần Tiêu nói:


- Ta cảm thấy, núi Hạ Lan này rất khả nghi. Ta tuy rằng còn chưa tới núi Hạ Lan bao giờ, nhưng cũng đã sớm nghe nói, trong núi Hạ Lan có rất nhiều sơn quyết, hơn nữa phía đông, chính là phía gần Linh Châu, tất cả đều là vách đá dựng đứng, phía tây thế núi dần dần thoải dần dung nhập cao nguyên. Nói cách khác, chúng ta phải phái quân bố phòng ở núi Hạ Lan, chỉ có vây quanh phía tây, sau đó đóng quân trong sơn quyết.


Lúc đại chiến cũng vừa lúc trời đông giá rét, người Đột Quyết cũng nhân thời điểm hành quân bất lợi này lẻn vào trong núi Hạ Lan... cho nên ta nghĩ, trú quân trong núi Hạ Lan, nhất định là có vấn đề!


- Ừ, có đạo lý!


Trương Nhân Nguyện gật đầu nói:


- Ta nói Tần lão đệ, bản lĩnh suy luận phá án của ngươi ta coi như được thấy tận mắt rồi, không nghĩ tới bây giờ hành quân đánh giặc, ngươi cũng có thể phát hiện mấy đầu mối quan trọng như vậy, quả nhiên là phúc của quân ta mà. Nói đi, ngươi định làm như thế nào?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom