Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3: Con mồi
Kiếp trước, Lâm Nhã tốt nghiệp đại học ngoại ngữ, bên cạnh Tiếng Trung thì còn thông thạo Tiếng Anh và một chút tiếng Pháp, sau này còn đặc biệt học thêm rất nhiều nghiệp vụ để hỗ trợ cho công việc của Trần Chính Hào. Có thể nói, cô của kiếp trước là một phụ nữ thời đại mới giỏi giang được nhiều người ngưỡng mộ, nhưng lại vướng vào lưới tình và bị mờ mắt bởi những hành động ngọt ngào của tên họ Trần kia.
Kiếp này, cô nhất định không phạm phải sai lầm đó nữa. Tình yêu ư? Làm gì tồn tại tình yêu thật sự chứ. Đứng trước tiền tài và danh vọng, mọi thứ tình cảm đều trở nên vô nghĩa.
Lâm Nhã siết chặt nắm tay, sau đó run rẩy sờ khuôn mặt trẻ con của mình trong gương. Thân thể này mới mười bốn tuổi, nghĩa là cô còn một chặng đường rất dài để đi...
Cô xốc lại tinh thần, nghỉ ngơi một ngày, sau đó lên kế hoạch trả thù, bắt đầu với việc cải thiện cuộc sống và chính bản thân mình.
Trước kia cô là dạng người nói ít làm nhiều, tính cách bộc trực thẳng thắn, bởi vì bản thân từng đạt được thành tựu kha khá trong công việc nên cô đã tự tin thái quá, làm hỏng các mối quan hệ xung quanh, đặc biệt là trong gia đình. Hiện tại, cô phải cư xử đúng mực hơn, học cách kiềm chế bản thân.
Những ngày kế tiếp là chuỗi ngày điên cuồng đào tạo bản thân. Võ học, y học, âm nhạc, mỹ thuật, kinh tế, chính trị, các loại kỹ năng mềm, kỹ năng giao tiếp… tất cả mọi thứ đều phải đạt đến một trình độ nhất định, thậm chí là thành thạo thì càng tốt!
Thời gian nhanh chóng trôi qua, Lâm Nhã cũng dần bắt nhịp với cuộc sống mới. Mẹ vốn không thích cô, nhưng từ khi thấy cô nhận được nhiều bằng khen và được hàng xóm tâng bốc, những câu chửi mắng thậm tệ của bà dần ít đi, thậm chí không còn nữa.
Lâm Nhã dịu dàng hơn, bước đầu trở thành một người phụ nữ chuẩn mực của xã hội. Không ai biết, tất cả chỉ là lớp mặt nạ giả tạo mà cô đắp lên mình.
Hai mươi hai tuổi, Lâm Nhã tốt nghiệp đại học với bằng ưu khoa kinh doanh quốc tế.
Kiếp trước, ngay chính năm hai mươi hai tuổi vẫn còn ngây ngô này, cô đã từng làm thực tập sinh cho công ty của Trần Chính Hào và sau đó rơi vào bẫy tình của anh ta. Nhớ lúc ấy cô còn chưa tốt nghiệp đại học, thật sự là trẻ người non dạ.
Để trả thù tên tra nam khốn nạn đó, Lâm Nhã đã chọn ra mục tiêu để bám đùi ở kiếp này, chính là đại thiếu gia của Đường gia, Đường Hạo - đối thủ kiếp trước của Trần Chính Hào.
Gọi là đối thủ cũng không đúng lắm, như vậy sẽ hạ thấp vị trí của Đường Hạo.
Mặc dù Trần Chính Hào đã nhiều lần cố gắng đả kích đối phương nhưng luôn không thành. Anh ta từng lợi dụng vẻ ngoài xinh đẹp của cô để lôi kéo nhiều tài nguyên cho mình, có thể nói, cô là con cờ của anh ta. Thân làm bạn trai mà chỉ trực chờ đưa bạn gái lên giường cùng những người khác, đúng là cặn bã trong cặn bã. Đây cũng là lý do khi biết cô mang thai, anh ta tìm cách phá bỏ cái thai đó, chờ cô khỏe lại sẽ cưới cô ư? Chờ cô khỏe lại thì dâng cô vào miệng cọp mới đúng.
Lâm Nhã vừa nghĩ đến đã cảm thấy không vui, vội đem những chuyện cũ ném ra sau đầu. Cô vẫn nhớ rõ, hôm nay ở khách sạn Thiên Tinh sẽ diễn ra một buổi tiệc với sự góp mặt của các ông lớn trong giới thượng lưu, trong đó có cả Đường Hạo. Cô muốn nhân cơ hội này làm một sự kiện trọng đại, cứu vớt một chút hình tượng của Đường Hạo. Mặc dù không rõ là ai phản bội khiến anh ta lên giường cùng một nhân viên phục vụ, nhưng cô nghĩ mình phải lợi dụng tốt bữa tiệc hôm nay.
Mười giờ đêm, Lâm Nhã trong bộ đồng phục của nhân viên khách sạn Thiên Tinh đứng xếp hàng ở cửa lớn, chuẩn bị đón chào các vị khách quý.
Từng người ăn mặc sang trọng đi lướt qua tầm mắt, nhưng Lâm Nhã chỉ chăm chăm chờ đợi một nhân vật trọng yếu nhất.
Thời điểm cô bắt đầu ngủ gật vì mãi vẫn chưa thấy Đường Hạo đến, đám nhân viên nữ đột nhiên đẩy hông nhau thì thầm:
"Tới rồi tới rồi, là Đường tổng, mau, thẳng người lên."
Lâm Nhã vô thức đứng thẳng lưng, mắt thì lén liếc ra cửa.
Một người đàn ông thân hình cao lớn bước vào trước ánh nhìn chăm chú của mọi người. Anh mặc vest màu xanh sẫm, tóc vuốt keo gọn gàng, giày da bóng loáng. Khuôn mặt tuấn mỹ làm người khác tim đập chân run xuất hiện trong tầm mắt của Lâm Nhã. Một đôi mắt phượng xinh đẹp sáng ngời, sống mũi cao thẳng có thể làm cầu trượt cho bao thiếu nữ, môi dày vừa phải, không mỏng không thô, lúc nhìn nghiêng sẽ phát hiện đường xương hàm của anh vô cùng quyến rũ.
Lâm Nhã và đám nhân viên nữ đều phấn khích trong lòng, đồng loạt cúi đầu, hô:
"Xin chào Đường tổng, hoan nghênh ngài đến Thiên Tinh."
Bọn họ từ sớm đã nhận được một bảng danh sách đề tên của những vị khách quý của bữa tiệc hôm nay và học thuộc lòng, chào đến giờ sắp mỏi cả miệng rồi.
Người khác phấn khích vì được gặp người trong mộng, còn Lâm Nhã phấn khích vì gặp được con mồi, nhân lúc người khác cúi đầu thì len lén đưa mắt nhìn về phía người đàn ông kia. Làm đối thủ nhiều năm, cô đã nhìn thấy Đường Hạo vô số lần rồi nhưng không thể phủ nhận, anh ta quá thu hút, mỗi lần nhìn thấy đều không thể rời mắt. Không nói đến khuôn mặt đẹp trai của anh ta, chỉ riêng thân hình cao lớn và đôi chân dài miên man kia cũng đủ làm vô số phụ nữ thèm thuồng. Huống chi, anh còn có một số tiền cực khủng trong tài khoản.
Đường Hạo lướt ngang qua người của Lâm Nhã, sau đó đi thẳng vào trong thang máy.
"Đẹp trai quá đi!"
"Ôi trời, không thể tin được, tôi vừa tận mắt nhìn thấy Đường Hạo đó! Còn ở khoảng cách cực gần thế này nữa!"
"Không uổng công vất vả cả ngày nay, làm ở Thiên Tinh thật sự quá hời! Có quá nhiều giám đốc công ty lớn đến dự tiệc, bọn họ vừa trẻ vừa tài giỏi, ước gì tôi được nhìn trúng!"
Lâm Nhã co giật khóe miệng, thầm nghĩ, trước kia cô cũng có tư tưởng như thế, nhưng sau khi chết đi sống lại, cô bắt đầu thực tế hơn rồi. Người giàu để ý đến các cô gái xinh đẹp chỉ có thể là vì lợi dụng, vì chơi đùa, rất ít, thật sự rất ít trường hợp yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Cô biết rõ, muốn đột nhiên được các ông lớn chú ý là không thể nào, chỉ có chờ đến mấy chục kiếp sau. Nếu không sinh ra trong gia đình thượng lưu, không quá xuất chúng thì ít nhất phải biết dùng mưu.
______________________________
Kiếp này, cô nhất định không phạm phải sai lầm đó nữa. Tình yêu ư? Làm gì tồn tại tình yêu thật sự chứ. Đứng trước tiền tài và danh vọng, mọi thứ tình cảm đều trở nên vô nghĩa.
Lâm Nhã siết chặt nắm tay, sau đó run rẩy sờ khuôn mặt trẻ con của mình trong gương. Thân thể này mới mười bốn tuổi, nghĩa là cô còn một chặng đường rất dài để đi...
Cô xốc lại tinh thần, nghỉ ngơi một ngày, sau đó lên kế hoạch trả thù, bắt đầu với việc cải thiện cuộc sống và chính bản thân mình.
Trước kia cô là dạng người nói ít làm nhiều, tính cách bộc trực thẳng thắn, bởi vì bản thân từng đạt được thành tựu kha khá trong công việc nên cô đã tự tin thái quá, làm hỏng các mối quan hệ xung quanh, đặc biệt là trong gia đình. Hiện tại, cô phải cư xử đúng mực hơn, học cách kiềm chế bản thân.
Những ngày kế tiếp là chuỗi ngày điên cuồng đào tạo bản thân. Võ học, y học, âm nhạc, mỹ thuật, kinh tế, chính trị, các loại kỹ năng mềm, kỹ năng giao tiếp… tất cả mọi thứ đều phải đạt đến một trình độ nhất định, thậm chí là thành thạo thì càng tốt!
Thời gian nhanh chóng trôi qua, Lâm Nhã cũng dần bắt nhịp với cuộc sống mới. Mẹ vốn không thích cô, nhưng từ khi thấy cô nhận được nhiều bằng khen và được hàng xóm tâng bốc, những câu chửi mắng thậm tệ của bà dần ít đi, thậm chí không còn nữa.
Lâm Nhã dịu dàng hơn, bước đầu trở thành một người phụ nữ chuẩn mực của xã hội. Không ai biết, tất cả chỉ là lớp mặt nạ giả tạo mà cô đắp lên mình.
Hai mươi hai tuổi, Lâm Nhã tốt nghiệp đại học với bằng ưu khoa kinh doanh quốc tế.
Kiếp trước, ngay chính năm hai mươi hai tuổi vẫn còn ngây ngô này, cô đã từng làm thực tập sinh cho công ty của Trần Chính Hào và sau đó rơi vào bẫy tình của anh ta. Nhớ lúc ấy cô còn chưa tốt nghiệp đại học, thật sự là trẻ người non dạ.
Để trả thù tên tra nam khốn nạn đó, Lâm Nhã đã chọn ra mục tiêu để bám đùi ở kiếp này, chính là đại thiếu gia của Đường gia, Đường Hạo - đối thủ kiếp trước của Trần Chính Hào.
Gọi là đối thủ cũng không đúng lắm, như vậy sẽ hạ thấp vị trí của Đường Hạo.
Mặc dù Trần Chính Hào đã nhiều lần cố gắng đả kích đối phương nhưng luôn không thành. Anh ta từng lợi dụng vẻ ngoài xinh đẹp của cô để lôi kéo nhiều tài nguyên cho mình, có thể nói, cô là con cờ của anh ta. Thân làm bạn trai mà chỉ trực chờ đưa bạn gái lên giường cùng những người khác, đúng là cặn bã trong cặn bã. Đây cũng là lý do khi biết cô mang thai, anh ta tìm cách phá bỏ cái thai đó, chờ cô khỏe lại sẽ cưới cô ư? Chờ cô khỏe lại thì dâng cô vào miệng cọp mới đúng.
Lâm Nhã vừa nghĩ đến đã cảm thấy không vui, vội đem những chuyện cũ ném ra sau đầu. Cô vẫn nhớ rõ, hôm nay ở khách sạn Thiên Tinh sẽ diễn ra một buổi tiệc với sự góp mặt của các ông lớn trong giới thượng lưu, trong đó có cả Đường Hạo. Cô muốn nhân cơ hội này làm một sự kiện trọng đại, cứu vớt một chút hình tượng của Đường Hạo. Mặc dù không rõ là ai phản bội khiến anh ta lên giường cùng một nhân viên phục vụ, nhưng cô nghĩ mình phải lợi dụng tốt bữa tiệc hôm nay.
Mười giờ đêm, Lâm Nhã trong bộ đồng phục của nhân viên khách sạn Thiên Tinh đứng xếp hàng ở cửa lớn, chuẩn bị đón chào các vị khách quý.
Từng người ăn mặc sang trọng đi lướt qua tầm mắt, nhưng Lâm Nhã chỉ chăm chăm chờ đợi một nhân vật trọng yếu nhất.
Thời điểm cô bắt đầu ngủ gật vì mãi vẫn chưa thấy Đường Hạo đến, đám nhân viên nữ đột nhiên đẩy hông nhau thì thầm:
"Tới rồi tới rồi, là Đường tổng, mau, thẳng người lên."
Lâm Nhã vô thức đứng thẳng lưng, mắt thì lén liếc ra cửa.
Một người đàn ông thân hình cao lớn bước vào trước ánh nhìn chăm chú của mọi người. Anh mặc vest màu xanh sẫm, tóc vuốt keo gọn gàng, giày da bóng loáng. Khuôn mặt tuấn mỹ làm người khác tim đập chân run xuất hiện trong tầm mắt của Lâm Nhã. Một đôi mắt phượng xinh đẹp sáng ngời, sống mũi cao thẳng có thể làm cầu trượt cho bao thiếu nữ, môi dày vừa phải, không mỏng không thô, lúc nhìn nghiêng sẽ phát hiện đường xương hàm của anh vô cùng quyến rũ.
Lâm Nhã và đám nhân viên nữ đều phấn khích trong lòng, đồng loạt cúi đầu, hô:
"Xin chào Đường tổng, hoan nghênh ngài đến Thiên Tinh."
Bọn họ từ sớm đã nhận được một bảng danh sách đề tên của những vị khách quý của bữa tiệc hôm nay và học thuộc lòng, chào đến giờ sắp mỏi cả miệng rồi.
Người khác phấn khích vì được gặp người trong mộng, còn Lâm Nhã phấn khích vì gặp được con mồi, nhân lúc người khác cúi đầu thì len lén đưa mắt nhìn về phía người đàn ông kia. Làm đối thủ nhiều năm, cô đã nhìn thấy Đường Hạo vô số lần rồi nhưng không thể phủ nhận, anh ta quá thu hút, mỗi lần nhìn thấy đều không thể rời mắt. Không nói đến khuôn mặt đẹp trai của anh ta, chỉ riêng thân hình cao lớn và đôi chân dài miên man kia cũng đủ làm vô số phụ nữ thèm thuồng. Huống chi, anh còn có một số tiền cực khủng trong tài khoản.
Đường Hạo lướt ngang qua người của Lâm Nhã, sau đó đi thẳng vào trong thang máy.
"Đẹp trai quá đi!"
"Ôi trời, không thể tin được, tôi vừa tận mắt nhìn thấy Đường Hạo đó! Còn ở khoảng cách cực gần thế này nữa!"
"Không uổng công vất vả cả ngày nay, làm ở Thiên Tinh thật sự quá hời! Có quá nhiều giám đốc công ty lớn đến dự tiệc, bọn họ vừa trẻ vừa tài giỏi, ước gì tôi được nhìn trúng!"
Lâm Nhã co giật khóe miệng, thầm nghĩ, trước kia cô cũng có tư tưởng như thế, nhưng sau khi chết đi sống lại, cô bắt đầu thực tế hơn rồi. Người giàu để ý đến các cô gái xinh đẹp chỉ có thể là vì lợi dụng, vì chơi đùa, rất ít, thật sự rất ít trường hợp yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Cô biết rõ, muốn đột nhiên được các ông lớn chú ý là không thể nào, chỉ có chờ đến mấy chục kiếp sau. Nếu không sinh ra trong gia đình thượng lưu, không quá xuất chúng thì ít nhất phải biết dùng mưu.
______________________________
Bình luận facebook