Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 4: Mượn thẻ
Chờ thêm một chút, người cuối cùng trong danh sách cũng đến đủ, các nhân viên nữ bắt đầu chia ra để phục vụ.
Lâm Nhã xin vào làm ở Thiên Tinh được hai tuần rồi, với mức lương khá thấp. Cô tốt nghiệp đại học loại ưu, giỏi ngoại ngữ và ngoại hình cũng xinh đẹp, nhưng lại muốn đi làm phục vụ ở khách sạn khiến mẹ cô rất không vui, còn tỏ thái độ khó chịu yêu cầu cô đổi việc. Chỉ là, để tiếp cận mục tiêu của mình, cô cần công việc này.
Nhờ vào vẻ ngoài của mình, Lâm Nhã nhiều lần giả vờ mềm mỏng, dùng sắc dụ với quản lý để anh ta xếp cô vào nhóm phục vụ chính ở sảnh.
Lâm Nhã bưng lấy khay thức ăn, nhẹ nhàng di chuyển đến gần mục tiêu, tiếng nhạc du dương êm tai bao trùm toàn bộ đại sảnh.
Thấy Đường Hạo đứng trong góc uống rượu cùng đối tác, Lâm Nhã cong khóe môi, chậm rãi quan sát anh.
Nửa đêm, các vị khách quý bắt đầu có dấu hiệu ngà ngà say, trái ôm phải ấp mấy vị mỹ nữ trong bữa tiệc đưa vào phòng riêng. Thậm chí có một vài nhân viên phục vụ thật sự được các đại gia nhìn trúng, bỏ lại công việc và rời đi, về phần đi nơi nào thì không cần nói chắc mọi người cũng đoán được.
Lâm Nhã đợi rất lâu, rốt cuộc nhìn thấy Đường Hạo nghiêng ngã được một tên đàn ông đỡ vai kéo vào thang máy. Cô đặt đồ trên tay xuống, đang muốn lại gần thì đột nhiên một cánh tay vươn ra nắm lấy eo cô. Tiếp đó, giọng nói ngả ngớn của một người đàn ông trung niên vang lên bên tai.
“Bảo bối, đi đâu vậy? Có muốn cùng anh một đêm không?”
Ngàn vạn lần Lâm Nhã cũng không ngờ được, mình chẳng làm gì vẫn bị chú ý. Cô không hề nũng nịu với bọn họ, chỉ an phận làm nhân viên phục vụ mà thôi. Ai cũng phải hiểu quy tắc ở nơi này, nếu các nhân viên nữ muốn, họ sẽ ra dấu, ám chỉ, hoặc trực tiếp lại gần mà dụ dỗ. Còn ngược lại, các ông lớn không nên chủ động làm càn mà ve vẫn nhân viên xung quanh, bởi vì người đứng phía sau Thiên Tinh cũng chẳng phải dễ trêu.
Lâm Nhã có chút nhức đầu nghiêng người tránh khỏi móng vuốt của đối phương, đưa mắt nhìn ông ta rồi mỉm cười hòa nhã nói:
“Triệu tổng, phiền ngài tìm các vị tiểu thư khác, tôi còn phải làm việc.”
Bình thường, nếu bên nữ có ý từ chối thế này thì bọn họ cũng sẽ giữ chút hình tượng mà lui lại, nhưng cô đánh giá quá cao người đàn ông trước mắt. Ông ta không ôm được eo cô thì vươn tay về phía vai cô, một lần nữa dây dưa.
Lâm Nhã lui nhanh về sau, mắt nhìn nghiêng về phía Đường Hạo, chết tiệt, anh ta đâu rồi?
Cô hít sâu một hơi, nhân lúc mọi người không chú ý mà nắm lấy cổ tay Triệu tổng, đưa chân gạt mạnh. Động tác kéo kết hợp với gạt chân này làm rất nhẹ nhàng, cô còn phối hợp diễn mà kinh hô một tiếng, nghiêng người té sang một bên.
Rầm. Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Triệu tổng đột nhiên ngã nhào về phía Lâm Nhã, nhưng may mắn là cô phản ứng đủ nhanh nên tránh được.
Ông ta đáp đất bằng mặt sau đó tức giận bò dậy, đang định mắng người thì Lâm Nhã đã nhanh hơn một bước mà đỡ ông dậy, lo lắng hỏi:
“Triệu tổng, ngài say rồi, đứng không vững như vậy, có cần người đưa về không? Hay là gọi Triệu phu nhân đến đón ngài?”
Nghe Lâm Nhã nhắc đến vợ mình, Triệu tổng sợ hết hồn, sâu rượu cũng bay mất.
Ông lồm cồm bò dậy, nhìn cô với ánh mắt giận dữ và tràn ngập không cam lòng. Tay Lâm Nhã lúc này vẫn còn đặt bên ngực của Triệu tổng, vuốt nhẹ vào trong ngực ông rồi nũng nịu thì thầm:
“Thật ra người ta cũng rất thích ngài, nhưng mà Triệu phu nhân nổi danh "hiền lương thục đức", người ta không nỡ.”
Triệu tổng nghe đến câu hiền lương thục đức, sống lưng lạnh toát, vội đẩy tay Lâm Nhã ra rồi bỏ đi.
Lâm Nhã liếm môi, đem thứ trong tay giấu vào túi rồi đi về phía nhà vệ sinh. Cô cởi quần áo phục vụ trên người ra, sau đó thay vào chiếc váy đen bó sát đã chuẩn bị sẵn, tô lại son, xõa tóc xuống.
Loạt động tác trôi chảy này biến một cô gái trông xinh đẹp thường thường thành một mỹ nữ nóng bỏng. Vừa rồi cô mặc áo cao cổ bên trong đồng phục làm việc, áo ngoài cũng chọn size rộng nên không nhìn rõ đường cong lắm, hiện tại như biến thành một người khác vậy.
Sau khi nhét quần áo nhét vào túi xách, Lâm Nhã trở lại trong sảnh. Túi hơi nhỏ, có chút không vừa, nhưng không còn cách khác. Cô vẫn nhớ rõ nơi diễn ra sự kiện khiến thanh danh của Đường Hạo bị tổn hại nặng nề kia, tầng mười hai, phòng 123!
Chạy thẳng vào thang máy, Lâm Nhã đem phấn ra dặm lại một lần. Lúc này cô trang điểm rất đậm, nốt ruồi nhỏ ở gần môi dưới cũng bị phấn che mất. Cô cầm bút kẻ mắt chấm lên gần mắt một nốt đen khá to, tạo hình lúc này có phần khá phóng túng. Không biết người hại Đường Hạo là ai, muốn giúp anh ta thì cẩn thận vẫn hơn.
Vừa bước chân ra khỏi thang máy tầng mười hai, cô đã bị hai bảo vệ chặn lại. Như cô đoán, muốn vào nơi này cũng chẳng dễ dàng gì.
“Xin hỏi tiểu thư là...?”
Lâm Nhã cong môi cười, sau đó rút trong tay ra một tấm thẻ màu vàng có đường viền bạc, vừa huơ huơ nó vừa chớp mắt đầy ngây thơ:
“Ây da, người ta tên Tiểu Thất, là khách của nơi này mà, Triệu tổng bảo người ta đến đây đợi trước, chẳng lẽ người ta không được vào sao?”
Một trong hai nhân viên kia nhận lấy thẻ từ cô, sau khi kiểm tra lại một lượt, phát hiện đúng là của Triệu tổng thì mới gật đầu trả lại cho cô, đưa tay mở cửa lớn và làm động tác mời:
“Mời tiểu thư.”
Lâm Nhã dùng hai ngón tay kẹp thẻ, động tác lẳng lơ vô cùng. Sau khi cong mông nâng ngực hôn gió một cái, làm hai anh chàng kia đỏ mặt thì mới lắc lắc người đi thẳng vào trong.
Nhìn bóng lưng trơn mượt của cô, hai người nọ không khỏi cảm thán:
“Đúng là yêu tinh, Triệu tổng thật có số hưởng.”
“Cố gắng làm việc, sau này sẽ có cơ hội.”
“Thôi, bỏ đi, tôi chỉ hy vọng trong tương lai gần mình sẽ tìm được bạn gái.”
Lúc này, Lâm Nhã nở nụ cười đắc ý, vừa tìm kiếm phòng 123 vừa xoay xoay cái thẻ vàng trong tay. Tên họ Triệu kia đã đưa móng heo lên sờ eo cô, cho nên cô quyết định tìm lại lợi tức, mượn thứ này một hôm.
______________________________
Lâm Nhã xin vào làm ở Thiên Tinh được hai tuần rồi, với mức lương khá thấp. Cô tốt nghiệp đại học loại ưu, giỏi ngoại ngữ và ngoại hình cũng xinh đẹp, nhưng lại muốn đi làm phục vụ ở khách sạn khiến mẹ cô rất không vui, còn tỏ thái độ khó chịu yêu cầu cô đổi việc. Chỉ là, để tiếp cận mục tiêu của mình, cô cần công việc này.
Nhờ vào vẻ ngoài của mình, Lâm Nhã nhiều lần giả vờ mềm mỏng, dùng sắc dụ với quản lý để anh ta xếp cô vào nhóm phục vụ chính ở sảnh.
Lâm Nhã bưng lấy khay thức ăn, nhẹ nhàng di chuyển đến gần mục tiêu, tiếng nhạc du dương êm tai bao trùm toàn bộ đại sảnh.
Thấy Đường Hạo đứng trong góc uống rượu cùng đối tác, Lâm Nhã cong khóe môi, chậm rãi quan sát anh.
Nửa đêm, các vị khách quý bắt đầu có dấu hiệu ngà ngà say, trái ôm phải ấp mấy vị mỹ nữ trong bữa tiệc đưa vào phòng riêng. Thậm chí có một vài nhân viên phục vụ thật sự được các đại gia nhìn trúng, bỏ lại công việc và rời đi, về phần đi nơi nào thì không cần nói chắc mọi người cũng đoán được.
Lâm Nhã đợi rất lâu, rốt cuộc nhìn thấy Đường Hạo nghiêng ngã được một tên đàn ông đỡ vai kéo vào thang máy. Cô đặt đồ trên tay xuống, đang muốn lại gần thì đột nhiên một cánh tay vươn ra nắm lấy eo cô. Tiếp đó, giọng nói ngả ngớn của một người đàn ông trung niên vang lên bên tai.
“Bảo bối, đi đâu vậy? Có muốn cùng anh một đêm không?”
Ngàn vạn lần Lâm Nhã cũng không ngờ được, mình chẳng làm gì vẫn bị chú ý. Cô không hề nũng nịu với bọn họ, chỉ an phận làm nhân viên phục vụ mà thôi. Ai cũng phải hiểu quy tắc ở nơi này, nếu các nhân viên nữ muốn, họ sẽ ra dấu, ám chỉ, hoặc trực tiếp lại gần mà dụ dỗ. Còn ngược lại, các ông lớn không nên chủ động làm càn mà ve vẫn nhân viên xung quanh, bởi vì người đứng phía sau Thiên Tinh cũng chẳng phải dễ trêu.
Lâm Nhã có chút nhức đầu nghiêng người tránh khỏi móng vuốt của đối phương, đưa mắt nhìn ông ta rồi mỉm cười hòa nhã nói:
“Triệu tổng, phiền ngài tìm các vị tiểu thư khác, tôi còn phải làm việc.”
Bình thường, nếu bên nữ có ý từ chối thế này thì bọn họ cũng sẽ giữ chút hình tượng mà lui lại, nhưng cô đánh giá quá cao người đàn ông trước mắt. Ông ta không ôm được eo cô thì vươn tay về phía vai cô, một lần nữa dây dưa.
Lâm Nhã lui nhanh về sau, mắt nhìn nghiêng về phía Đường Hạo, chết tiệt, anh ta đâu rồi?
Cô hít sâu một hơi, nhân lúc mọi người không chú ý mà nắm lấy cổ tay Triệu tổng, đưa chân gạt mạnh. Động tác kéo kết hợp với gạt chân này làm rất nhẹ nhàng, cô còn phối hợp diễn mà kinh hô một tiếng, nghiêng người té sang một bên.
Rầm. Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Triệu tổng đột nhiên ngã nhào về phía Lâm Nhã, nhưng may mắn là cô phản ứng đủ nhanh nên tránh được.
Ông ta đáp đất bằng mặt sau đó tức giận bò dậy, đang định mắng người thì Lâm Nhã đã nhanh hơn một bước mà đỡ ông dậy, lo lắng hỏi:
“Triệu tổng, ngài say rồi, đứng không vững như vậy, có cần người đưa về không? Hay là gọi Triệu phu nhân đến đón ngài?”
Nghe Lâm Nhã nhắc đến vợ mình, Triệu tổng sợ hết hồn, sâu rượu cũng bay mất.
Ông lồm cồm bò dậy, nhìn cô với ánh mắt giận dữ và tràn ngập không cam lòng. Tay Lâm Nhã lúc này vẫn còn đặt bên ngực của Triệu tổng, vuốt nhẹ vào trong ngực ông rồi nũng nịu thì thầm:
“Thật ra người ta cũng rất thích ngài, nhưng mà Triệu phu nhân nổi danh "hiền lương thục đức", người ta không nỡ.”
Triệu tổng nghe đến câu hiền lương thục đức, sống lưng lạnh toát, vội đẩy tay Lâm Nhã ra rồi bỏ đi.
Lâm Nhã liếm môi, đem thứ trong tay giấu vào túi rồi đi về phía nhà vệ sinh. Cô cởi quần áo phục vụ trên người ra, sau đó thay vào chiếc váy đen bó sát đã chuẩn bị sẵn, tô lại son, xõa tóc xuống.
Loạt động tác trôi chảy này biến một cô gái trông xinh đẹp thường thường thành một mỹ nữ nóng bỏng. Vừa rồi cô mặc áo cao cổ bên trong đồng phục làm việc, áo ngoài cũng chọn size rộng nên không nhìn rõ đường cong lắm, hiện tại như biến thành một người khác vậy.
Sau khi nhét quần áo nhét vào túi xách, Lâm Nhã trở lại trong sảnh. Túi hơi nhỏ, có chút không vừa, nhưng không còn cách khác. Cô vẫn nhớ rõ nơi diễn ra sự kiện khiến thanh danh của Đường Hạo bị tổn hại nặng nề kia, tầng mười hai, phòng 123!
Chạy thẳng vào thang máy, Lâm Nhã đem phấn ra dặm lại một lần. Lúc này cô trang điểm rất đậm, nốt ruồi nhỏ ở gần môi dưới cũng bị phấn che mất. Cô cầm bút kẻ mắt chấm lên gần mắt một nốt đen khá to, tạo hình lúc này có phần khá phóng túng. Không biết người hại Đường Hạo là ai, muốn giúp anh ta thì cẩn thận vẫn hơn.
Vừa bước chân ra khỏi thang máy tầng mười hai, cô đã bị hai bảo vệ chặn lại. Như cô đoán, muốn vào nơi này cũng chẳng dễ dàng gì.
“Xin hỏi tiểu thư là...?”
Lâm Nhã cong môi cười, sau đó rút trong tay ra một tấm thẻ màu vàng có đường viền bạc, vừa huơ huơ nó vừa chớp mắt đầy ngây thơ:
“Ây da, người ta tên Tiểu Thất, là khách của nơi này mà, Triệu tổng bảo người ta đến đây đợi trước, chẳng lẽ người ta không được vào sao?”
Một trong hai nhân viên kia nhận lấy thẻ từ cô, sau khi kiểm tra lại một lượt, phát hiện đúng là của Triệu tổng thì mới gật đầu trả lại cho cô, đưa tay mở cửa lớn và làm động tác mời:
“Mời tiểu thư.”
Lâm Nhã dùng hai ngón tay kẹp thẻ, động tác lẳng lơ vô cùng. Sau khi cong mông nâng ngực hôn gió một cái, làm hai anh chàng kia đỏ mặt thì mới lắc lắc người đi thẳng vào trong.
Nhìn bóng lưng trơn mượt của cô, hai người nọ không khỏi cảm thán:
“Đúng là yêu tinh, Triệu tổng thật có số hưởng.”
“Cố gắng làm việc, sau này sẽ có cơ hội.”
“Thôi, bỏ đi, tôi chỉ hy vọng trong tương lai gần mình sẽ tìm được bạn gái.”
Lúc này, Lâm Nhã nở nụ cười đắc ý, vừa tìm kiếm phòng 123 vừa xoay xoay cái thẻ vàng trong tay. Tên họ Triệu kia đã đưa móng heo lên sờ eo cô, cho nên cô quyết định tìm lại lợi tức, mượn thứ này một hôm.
______________________________
Bình luận facebook