• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (3 Viewers)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-217.html

Chương 217: VẤN ĐỀ RỬA BÁT




“Như vậy, sau này khi anh nói chuyện hợp đồng với tôi phải ghi chú rõ, Chẩm Khê từ chối tất cả các doanh nghiệp và hoạt động. Yêu cầu các khách mời cùng tham gia chương trình không thể có bất kỳ hoạt động gì với cô ấy



“Em biết là anh không phải nói về cái này”



“Tôi biết được anh đang nói2cái gì?”



“Lúc trước, khi scandal của em cùng Huy Dương truyền ra, anh đã nói gì với em.



“Tôi chỉ chụp ảnh chung với khách mời cùng tham gia chương trình, sao lại liên quan đến scandal nữa rồi?”



“Nếu như anh là người phụ trách của công ty đối phương, cơ hội nhno thế này đưa tới cửa này thì anh sẽ không bỏ9lỡ”



“Nhưng anh không phải, anh.”



Chẩm Khê không nói tiếp nữa.



Đầu bên kia điện thoại có giọng nữ đang gọi tên anh ta, lờ mờ giống như đang nói “muốn mang cái gì” và “thứ gì ở đâu” gì đó.



Cách loa hơi xa, là giọng nói của Sầm Nhiễm.



“Không phải là ngày mai cậu đi Nhật Bản công tác à? Lúc nào bay?”



“Chín giờ6sáng mai”



“Cũng không còn sớm nữa, nghỉ sớm đi, lên đường bình an” Chẩm Khê không đợi bên kia trả lời, mà tự cúp điện thoại.



Màn hình điện thoại di động lúc này hiển thị là 11 giờ đêm.



Chẩm Khê cùng Cam Như nằm trên giường, vẫn nói chuyện linh tinh một lúc.



Chỉ chốc lát, Cam Như đã ngủ say, nhưng cô vẫn0mở mắt nhìn trần nhà.



Trong đầu cô rất rối loạn, nhưng lại không thể nghĩ ra chút đầu mối nào. Cô cho rằng, đây là do mình đói bụng nên quyết định đi tìm gì đó lấp đầy bụng.



Đêm khuya, một mình cô bật đèn pin của điện thoại di động và mò mẫm đi đến phòng ăn lúc tối ghi hình.



Cô nhớ7là ở đó có một nhà bếp, bên trong chắc chắn sẽ có thứ gì đó ăn được.



Chuyện Chẩm Khê không ngờ tới là, cô sẽ gặp được người khác ở chỗ này vào giờ phút này.



Cô đẩy cửa phòng bếp ra, mặt đối mặt với người đang đứng dưới ánh đèn sáng rực.



Hai người đều bị giật mình.



Cô còn chưa kịp phản ứng thì cậu nhóc đối diện đã cúi người xuống 90 độ.



“Cẩn...”



Cô còn chưa nói hết lời, đầu cậu nhóc đã đập vào cái bàn sắt.



Cộp!!!



Cẩm Khê vội hỏi: “Không sao chứ?”



Đối phương ôm đầu dựa vào bàn, nhìn dáng vẻ không giống như không sao.



Chẩm Khê tay chân luống cuống đứng bên cạnh, liên tục hỏi han.



Một lúc lâu sau, cậu nhóc này mới ngước đầu lên, mặt mũi đỏ bừng, giống như vừa lăn một vòng trong canh ớt.



Cô bị dọa chết khiếp.



“Có cần đi bệnh viện không?”



Đối phương xua tay.



“Thật sự không sao chứ?”



Đối phương khẽ nói một tiếng, “Không sao ạ.”



Trong nồi, nước đang sôi, bên cạnh có hộp mì đã bóc. Chẩm Khê nhìn một lúc, không nhịn được mà mở miệng hỏi dò:



“Quả... tiển...”



Chẩm Khê do dự, không biết phải xưng hô người trước mặt như thế nào.



Trực tiếp gọi tên thì có vẻ bất lịch sự. Mà đối diện với khuôn mặt này, cô thật sự không thể nào thốt ra hai tiếng “tiền bối” được.



“Bạn... bạn học này, còn mì nữa không?”



Bạn học họ Quả nghiêng người đứng thẳng tắp, mắt cũng nhìn thẳng phía trước, tay chỉ về phía sau cô và nói: “Trong ngăn kéo còn có.”



Chẩm Khê chỉ tìm được hai gói mì vị hải sản trong ngăn kéo, hơi khó xử.



“Nước... nước sôi rồi. Cô... Cô ăn cái này đi.”



Đối phương đưa gói mì vị thịt bò hầm đã bóc cho cô.



“Cảm ơn.”



Chẩm Khê cũng không khách sáo, cô pha hai gói mì vị hải sản kia.



Sau đó liền đưa bát cho người vẫn đang đứng kia.



Cậu nhóc lại cúi xuống, lễ phép nói cảm ơn.



“Cậu mới là tiền bối”



Cô nhắc nhở.



Đối phương không lên tiếng, kéo ghế tựa ra, dè dặt ngồi xuống bên cạnh cô.



Ánh đèn rất sáng, Chẩm Khê vừa nghiêng đầu, là có thể nhìn thấy cái trán đã ửng đỏ của đối phương.



Ngày hôm nay chơi trò chơi cũng có thể thấy được, đây chính là một cậu nhóc liều lĩnh bất cẩn, luôn khiến cho trưởng nhóm của bọn họ lo lắng.



Chẩm Khê đứng dậy, đến chỗ tủ lạnh lấy đá. “Ngày mai còn phải ghi hình.” Chẩm Khê chỉ chỉ đầu của cậu ta, “Xoa đi.”



“Cảm ơn tiền bối”



Chẩm Khê không nói gì, chỉ cúi đầu ăn mì.



Ăn xong bát mì nóng hổi, cô mới cảm thấy người mình thoải mái hơn chút.



Chỉ là bầu không khí này... nếu như không phải là lúng túng thì tốt rồi.



Người bên cạnh ăn rất nhanh, trong chốc lát bát mì đây đã thấy đáy, có vẻ như cậu nhóc rất đói.



Cậu nhóc ăn xong trước cả cô, không nói cũng không làm gì, cứ ngồi yên lặng như vậy.



“Cậu có gì muốn nói với tôi sao?” Chẩm Khê hỏi.



Ánh mắt của cậu nhóc chuyển từ mặt bàn đến mặt cô, vừa mới đối diện với mắt cô liền nhanh chóng quay sang chỗ khác. Rồi đầu cậu ta lắc như trống bỏi.



“Không đi nghỉ à?”



“Phải rửa bát”



Chẩm Khê cười, “Để tối rửa là được rồi.”



“Sao như thế được?”



Giọng khá cao, giống như Chẩm Khê đã nói chuyện gì đó không thể chấp nhận được, khiến cho tâm trạng của đối phương rất kích động.



“Sao lại không được?”



“Cô là Center quốc dân”



Chẩm Khê bật cười, nói: “Center quốc dân thì cũng phải rửa bát” “Không không không? Mắt cậu nhóc sáng lấp lánh nhìn cô, nói: “Để tối rửa”



Chẩm Khê mới vừa đặt đũa xuống, đã được người ta hỏi ăn có ngon hay không. Cô chưa kịp trả lời cái bát trước mặt đã bị cấm đi rồi, tốc độ hấp tấp như ăn cướp thế kia thật khiến người ta khó hiểu.



Đối phương nhanh nhẹn đổ nước mì, rồi bỏ xuống bồn rửa bát.



Động tác nhanh đến khiến Chẩm Khê không phản ứng kịp. Cô chỉ có thể ngại ngùng, đứng ở bên cạnh nhìn.



“Bình thường hay rửa bát à?”



Con trai ở tuổi này không phải đều ghét rửa bát hay sao?



Động tác của cậu nhóc này thật nhanh gọn.



“Bình thường hay cá cược với các anh, người thua phải rửa bát. Mà tôi thì thường xuyên thua”



Đây có lẽ là thú vui mà chỉ những nhóm không bận rộn mới có.



Như mấy người Chẩm Khê, bình thường đừng nói đến rửa bát, ngay cả thời gian chờ người khác nấu cơm cho ăn cũng bị rút đi. Một ngày từ sáng đến tối, chỉ có thể ăn thức ăn nhanh đặt mua từ bên ngoài.



Đối phương đặt nồi và bát đã rửa sạch vào vị trí cũ. Lau sạch các vệt nước ở trên bàn. Ngay cả giấy ăn bị vứt trong thùng rác cũng bị bỏ vào túi đựng rác, chuẩn bị mang ra ngoài vứt.



“Cung Xử Nữ à?” Chẩm Khê hỏi.



Đối phương gật gật đầu.



Chẳng trách.



Chẩm Khê đi trước, đối phương đi sau tắt đèn rồi đóng cửa.



Sau khi đi ra khỏi bếp, phải đi qua một vườn hoa rậm rạp mới có thể về đến chỗ ở.



Chẩm Khê vừa mới đi được vài bước, liền nghe thấy đối phương gọi cổ:



“Tiền bối”



Cô cố ý nghiêm mặt nói: “Tôi ra mắt còn muộn hơn cậu một năm, nên không phải là tiền bối của cậu”



Cậu nhóc rõ ràng sợ rồi. Miệng đóng đóng mở mở, có vẻ muốn biểu đạt cái gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói nên lời.



Chẩm Khê nói với cậu ta: “Tôi có tên.”



Đối phương chạy đi bỏ rác vào thùng rác ở ven đường, sau đó chạy đến bên cạnh cổ, hỏi: “Cô có thể nhìn thấy rõ ràng à?”



“Cái gì.”



“Không phải cô bị quáng gà à.”



Ngay cả cái này mà cũng biết?



Cô nhìn nhìn đèn đường, trả lời: “Vẫn nhìn được.”



“Cùng đi đi.”



Khi đối phương nói câu này, giống như đã dùng rất nhiều dũng khí.



Chẩm Khê có thể nhìn thấy rõ ràng, trước khi nói cậu ta đã tự cổ vũ mình, rồi sau khi nói xong liền thở hắt ra một hơi.



Mãi đến tận chỗ ở mà hai người cũng không nói với nhau thêm câu nào.



Lúc chia tay, cậu nhóc này lại bắt đầu nắm chặt nắm tay, cổ vũ chính mình.



Chẩm Khê làm bộ không biết, chờ cậu ta mở miệng.



“Ngày hôm nay... Cảm ơn cô.”



Chẩm Khê cười, “Ngủ ngon.”



“Ngủ ngon.”



Sáng sớm ngày hôm sau, chị Phan tới đón cô đi đến hòn đảo nhỏ sau năm mươi năm nữa sẽ chìm xuống để quay quảng cáo.



Khi Chẩm Khê đi, Cam Như còn đang ngủ say, trong khu nghỉ dưỡng rất yên tĩnh. Lúc sắp ra khỏi đây, cô lại nhìn thấy hai anh em kia men theo con đường nhỏ mà chạy bộ.



Đúng là người trẻ tuổi có kỷ luật.



“Phải đi rồi à?” Chu Ý Khanh hỏi cô.



Chu Ý Khanh là một người trưởng thành, có bằng cấp đại học, lại còn là trưởng nhóm của một nhóm, cả EQ và IQ đều rất cao, cho nên nói chuyện cùng anh ta khá là thoải mái.



Chẩm Khê gật đầu.



“Thuận buồm xuôi gió.”



“Hẹn gặp lại”



Lúc đi ngang qua Quả Tử Lê, cô thấy cậu nhóc đang ngẩng đầu nhìn trời. Chẩm Khê nói hẹn gặp lại với cậu ta.



Nghe lời của cô, cậu nhóc lại cúi xuống 90 độ.



Chẩm Khê dở khóc dở cười.



Đi ra ngoài khoảng một đoạn, hình như cô nghe thấy Chu Ý Khanh nói Quả Tử Lê không có tiền đồ.



Không có tiền đồ?



Chị Phan ở trên xe hỏi cô: “Đây chính là người hôm qua chụp ảnh với em à?”



“Ngày hôm qua có rất nhiều người chụp ảnh với em”



“Nhưng mà lên top tìm kiếm chỉ có một người thôi. Tên cũng khá là dễ nghe, tên gì ấy nhỉ, Quả Tử Lê?”



“Vâng.”



“Lý Hà đã sắp tức chết rồi. Mới sáng sớm hôm nay đã gọi điện thoại cho chị, nói tối hôm qua bài hát nào đó của nhóm kia đột nhiên nhảy vào top 10 của bảng xếp hạng các ca khúc hot”



“Đó là bởi vì bài hát của người ta hay



“Bài hát hay có rất nhiều, bị mai một thì đã mai một rồi. Nếu không phải ngày hôm qua em chụp ảnh với người ta, còn cười rất tươi thì fan hâm mộ của em cũng sẽ không tò mò mà đi tìm kiếm tên người ta, rồi trong chớp mắt khiến người ta lọt vào top 10 tìm kiếm.”



“Em cười tươi lắm sao?”



“Đấy là nguyên văn lời của Lý Hà. Cậu nhóc chụp ảnh với em trông thật đẹp trai, nếu đổi lại là chị thì chị cũng sẽ cười rất vui vẻ”



Chẩm Khê suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Ngày hôm qua, sau khi bức ảnh được đăng lên, bọn họ liền được lên top tìm kiếm. Chị nói xem, công ty bọn họ có lợi dụng chuyện này hay không?”



Thật ra, ý Chẩm Khê muốn hỏi là liệu công ty bọn họ có giống như Vân Tụ nói, tận dụng mọi thứ để làm quảng cáo hay gán ghép CP gì đó hay không.



“Chị cũng không chú ý. Người ấn vào xem top tìm kiếm đều là fan hâm mộ của em. Cũng có người lợi dụng cơ hội này, nhưng có vẻ không giống làm quảng cáo. Sao vậy, không cho phép người ta có fan hâm mộ thực sự à?”



Chẩm Khê ngả đầu dựa lưng vào ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi.



“Nếu như lần này em khiến nhóm bọn họ nổi tiếng, liệu bọn họ có cảm ơn em không nhỉ?”



“Cảm ơn em làm cái gì. Nếu như bọn họ không có năng lực, bài hát khó nghe, ngoại hình xấu xí, nhân phẩm lại còn kém thì cho dù ngày nào em cũng nhắc đến bọn họ cũng sẽ chẳng có tác dụng gì. Có thể nổi tiếng hay không, không phải do em quyết định, sự lựa chọn của thị trường và các nhà đầu tư chỉ dựa trên lợi ích của họ, ai cũng không nói trước được gì?



“Quả thật, nhóm nhạc nam trong nước chỉ có một mình Empire Junior, nhưng đó lại là của công ty Hàn Quốc. Các nhà đầu tư trong nước cũng hy vọng có nhóm nhạc nam hoàn toàn thuộc về nước mình nổi tiếng. Chỉ khi có càng nhiều người phân chia bánh ga tô thì chiếc bánh này mới có thể càng ngày càng to ra.”



“Sắp rồi.” Chẩm Khê nói.



“Em nói bọn họ?” Chị Phan chỉ chỉ ngoài cửa sổ, “Cũng chưa chắc. Hiện tại độ nổi tiếng vẫn chưa ra khỏi giới, ngay cả tầm mắt của khán giả cũng chưa lọt vào được, nói gì đến nổi tiếng chứ?“.



“Dream Boy 130 của Giám đốc Vân nhà chúng ta không phải đã tiến triển được một nửa rồi à? Nghe nói kết quả cũng tương đối khá, có khả năng vượt qua mùa đầu tiên của chúng ta. Chờ đến vòng chung kết, chọn ra được 13 người đứng đầu tạo thành một nhóm thì thị trường này không phải của một mình Empire Junior nữa rồi”



Chẩm Khê vừa nhìn ra ngoài cửa sổ vừa cười, “Nếu như nửa đường có thể có ngựa ô xuất hiện thì sẽ càng nào nhiệt hơn.”



“Vậy Giám đốc Vân nhà chúng ta chắc sẽ tức đến mức không ngủ được. Hiện tại, thị trường thần tượng trong nước này đều đã nằm gọn trong tay cậu ta rồi, nếu lại có người muốn phân chia chiếc bánh ga tô này.”



“Chị vừa nói rồi đấy thôi, có càng nhiều người phân chia bánh ga tô thì chiếc bánh này mới có thể càng ngày càng to ra mà”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom