• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (2 Viewers)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-219.html

Chương 219: BÓC LỘT LAO ĐỘNG




“Tử Lê, chú vào bếp lấy hộ anh cốc sữa.”



Chu Ý Khanh lại dùng giọng điệu của trưởng nhóm ra lệnh.



“Anh không có chân à?”



Quả Tử Lê mắt chăm chăm nhìn vào điện thoại, đầu cũng không buồn ngẩng lên. Chu Ý Khanh hít vào một hơi: “Giờ anh không sai bảo được chú mày nữa rồi đúng không? Anh làm trưởng nhóm, làm anh cả cho chú mày mà cũng không được phép sai bảo chú mày hả?



Quả Tử Lê bất đắc dĩ đành phải đi lấy.



Cam Như2nhìn cách hai anh em họ cư xử với nhau, trong lòng thầm ngưỡng mộ, quả thật chỉ có người có quan hệ tốt mới có thể như thế này. Không giống như nhóm bọn cô, đúng kiểu quan hệ “bên trong đổ nát hoang sơ, bên ngoài cảnh vật nên thơ trữ tình”.



Quả Tử Lê vừa rời đi, Chu Ý Khanh đã lộ vẻ mặt bà tám xáp lại gần cô: “Anh cũng phục cậu ta thật, không biết có phải kiếp này cậu ta là hồ ly9tinh chuyển thể hay không nữa, hoa đào bay ngập trời luôn. Lúc còn đi học, ngày nào cũng phải công một chồng thư tình về nhà, chơi bóng rổ xong là được nhận hơn mười chai nước. Quản lý của bọn anh sợ cậu ta không chống cự được sức hấp dẫn của các cô gái trẻ, thế là ngày nào cũng phải kiểm tra ba lô của cậu ta.”



Chu Ý Khanh càng nói giọng càng bé đi, “Chả biết tại sao đến đây rồi mà vẫn còn6như thế. Theo lý thuyết thì các vị tiền bối đều đã va chạm với xã hội rồi, Quả Tử Lê có đẹp trai hơn nữa, cũng không thể nào hơn được các ngôi sao lớn đã công thành danh toại được. Thế mà chả hiểu sao cứ hết người này đến người khác... May mà thằng nhóc này còn chưa hiểu sự đời, không có mấy cái suy nghĩ linh ta linh tinh kia”



“Bởi vì em của anh không nổi tiếng” Cam Như bắt trúng trọng tâm, “Nếu0như cậu ta có thể nổi tiếng như Chẩm Khê, hoặc như Huy Dương, thì có cho một trăm lá gan bọn họ cũng không dám la liếm ra đâu”



“Em trải qua chuyện này rồi à? Hoặc là có người nào mà em quen biết từng trải qua chuyện này không, dạy anh với, để anh xem phải xử lý như thế nào?



“Biết thì biết, nhưng mà cách của người ta anh không dùng được đâu.”



“Sao cơ?”



“Cũng không phải là không có, đúng là từng có mấy người lạ7muốn liên hệ với Chẩm Khê. Mở miệng ra là bảo cậu ấy ra giá hoặc là nói sẽ khiến cậu ấy nổi tiếng hơn, cho cậu ấy nhiều nguồn lực hơn.”



“Chẩm Khê xử lý như thế nào vậy?”



Chu Ý Khanh thật sự rất hiếu kỳ.



“Cậu ấy á?” Cam Như nhớ lại rồi bắt đầu cười khúc khích, “Cậu ấy hỏi trực tiếp người ta, xem người ta có thể cho cậu ấy được bao nhiêu tiền. Nếu như họ báo giá thật thì cậu ấy sẽ đổi thái độ luôn, nói là bản thân mình làm việc quần quật bao nhiêu tiếng đồng hồ mà chỉ kiếm được có ngần này tiền, rồi sau đó lại nói cho người ta biết thu nhập một quý của cậu ấy là bao nhiêu, chỉ người ta trả ít tiền quá, hỏi có thể tăng giá lên không. Hơn một nửa số người nghe xong đều bị dọa sợ chạy mất dép”



“Vậy những người nói muốn cung cấp nguồn lực, nâng đỡ cho em ấy nổi tiếng thì sao?”



Cam Như lại cười, “Cậu ấy bây giờ còn muốn nổi tiếng thế nào nữa? Còn có nguồn lực nào có thể cho cậu ấy nữa à? Ngoại trừ phim điện ảnh, phim truyền hình không đề cập đến thì bây giờ các nguồn lực ngon nhất cả nước đều tập trung ở trên người cậu ấy. Những người hứa hẹn cho cậu ấy cái này cái nọ, đều bị công ty chướng mắt, cho out hết.”



Chu Ý Khanh giơ ngón tay cái lên, “Được, trâu bò thật!”



“Bởi vậy, những gì mà Chẩm Khê đã trải qua không hề có tính tham khảo. Anh vẫn là nên cố gắng nghĩ cách xử lý đám hoa đào đeo bám cậu em của anh đi.”



“Anh cũng chẳng có cách nào tốt hơn cả, chỉ có thể nói với công ty tạm thời tịch thu di động của cậu ta thôi.”



Cam Như cũng nghiêm túc hẳn lên, “Công ty của các anh còn có lương tâm chán. Nếu đổi thành các công ty khác ấy à, chắc chắn sẽ vội vàng đem tặng, hoặc là để nghệ sĩ tự chủ động luôn ấy chứ.”



“Hết cách rồi” Chu Ý Khanh thở dài, “Nếu như người ta để ý đến anh, nói không chừng khéo anh cũng đi theo luôn rồi. Nhưng mà Tiểu Lê năm mười hai tuổi tốt nghiệp tiểu học xong đã luyện tập cùng bọn anh, nói là em trai, nhưng thật ra cũng chẳng khác gì con trai cả?



“Thật ra năm nay bọn anh nên đi tham gia chương trình Dream Boy 130, dựa vào ngoại hình và thực lực của cậu em này, việc được vào top 13 chắc chắn không thành vấn đề. Chưa biết chừng còn có thể làm Center luôn ấy chứ. Dù sao cũng chỉ ký hợp đồng có một năm, một năm sau lại quay về công ty, chẳng ảnh hưởng gì cả.”



“Lúc trước cũng không phải là chưa bàn bạc qua, nhưng mà Quả Tử Lê không muốn, nên đành thôi.”



“Sao lại không muốn? Cam Như tò mò, “Em thấy chương trình lần này có nhiều người đã debut lâu năm đến tham gia lắm”



Chu Ý Khanh ai oán nhìn cô, “Cậu ta là fan não tàn của Chẩm Khê, theo đuổi từ chương trình tập đầu tiên, cảm thấy những chuyện mà Chẩm Khê đã từng trải qua trong chương trình quá mức kinh khủng, tự nhận bản thân không làm tốt được như Chẩm Khê, sợ sẽ phụ lòng mong đợi của bọn anh và công ty



Cam Như không nói gì, quả thật là không biết phải nói gì.



“Tất cả 130 thực tập sinh của mùa một, làm gì có ai có được trải nghiệm giống như Chẩm Khê. Cậu ấy là bị thượng đế trong lúc tâm tình không tốt vứt vào trong một cái kịch bản đầy máu chó, ai còn có thể xui xẻo đến mức giống như thế nữa? Anh xem chương trình mùa thứ hai đang phát sóng mà xem. Người thảm hơn cậu ấy thì không có thực lực bằng cậu ấy, còn người có thực lực hơn cậu ấy thì lại không thảm bằng cậu ấy...



“Cô ấy thành công bởi vì cô ấy tích cực, có chí tiến thủ, nỗ lực cố gắng, chứ không phải bởi vì xuất thân của cô ấy”



Một âm thanh đột ngột vang lên khiến cho Cam Như giật hết cả mình.



Quả Tử Lê cầm cốc sữa đi đến trước mặt cô, nghiêm túc nói: “Chị à, chị phải nhìn vấn đề một cách khách quan. Tiền bối Chẩm Khê có thể giành được vị trí debut đầu tiên, tuyệt đối không phải là bởi vì xuất thân”



“OK... Chị sai rồi.”



Cam Như chạy trối chết.



Chu Ý Khanh dưới cái nhìn chằm chằm của đối phương cũng phải cúi thấp đầu xuống.



“Anh!”



Chu Ý Khanh giơ hai tay lên, “Anh chưa từng nói nửa cầu không nhảy nào về Chẩm Khê”



Cốc sữa bị đập xuống trước mặt. Cậu thiếu niên tức giận hằm hè: “Sữa của anh.”



“Cảm... Cảm ơn” Chu Ý Khanh cười gượng hai tiếng để chuyển đề tài, “Sao chú vẫn còn gọi Chẩm Khê là tiền bối thế. Không phải chú đã nói là em ấy không thích chú gọi em ấy là tiền bối rối hay sao?



“Vậy em phải xưng hô thế nào?



Thiếu niên vẫn còn đang tức giận.



“Người ta có tên có họ hẳn hoi”



“Bọn em không thuộc loại quan hệ có thể trực tiếp gọi thẳng tên họ của nhau”



Bộ mặt đứng đắn nghiêm trang của cậu thiếu niên khiến cho Chu Ý Khanh phì cười.



“Vậy thì lần sau gặp lại cứ gọi em ấy là tiền bối nữa đi, xem người ta có để ý đến chủ nữa không. Rõ ràng là chẳng nhiều hơn được bao nhiêu tuổi, thế mà cứ thích gọi già đi mấy bậc”



“Anh!”



Tâm trạng bị thương của cậu thiếu niên lại lan tràn ra ngoài.



“Còn có lần sau sao?”



Chu Ý Khanh nhìn vẻ mặt này của cậu ta, trong lòng như thấy nghẹn lại. Dựa vào địa vị bây giờ của bọn họ, muốn gặp lại Cẩm Khê, có lẽ là chuyện không thể nào xảy ra được.



“Có thể, đợi chúng ta nổi tiếng rồi...”



“Bao giờ chúng ta mới có thể nổi tiếng được?”



Cậu thiếu niên hỏi quá mức thẳng thắn, trong đó lại có một chút vẻ ngây thơ. Vấn đề này giống như một con dao găm, nhắm trúng vào tim Chu Ý Khanh.



***



Chẩm Khê ở đảo X quay quảng cáo mất ba ngày, sau đó lại chuyển đến một thành phố khác tiếp tục công việc. Quay mất một tuần, cuối cùng cũng đến lúc sắp về nước.



Bọn cô phải quá cảnh tại Tokyo. Chị Phan hỏi cô: “Hiếm khi nào được nghỉ một ngày như thế này, em có muốn ở Tokyo một đêm rồi hẵng về không?”



Ý của Chẩm Khê vốn là muốn về nước sớm, nhưng mà...



“Có thể đặt phong ở khách sạn C không ạ?”



“Không thành vấn đề. Nhưng sao em lại muốn đến đó?”



“Nghe nói phong cảnh ở đó không tệ”



Cô chỉ là ngẫu nhiên đọc được trang cá nhân của Sầm Nhiễm, mấy ngày liền đều thấy cô ta đang check in ở khách sạn này.



Có điều, đồ ăn trong tấm ảnh của cô ta quả thật khiến người ta ứa nước miếng. Cảnh đêm cũng đẹp đến say lòng người.



Chẩm Khê chỉ nghĩ, đi nếm thử, đi ngắm thử xem như thế nào.



Chẩm Khê vừa vào phòng đã lăn ra ngủ, đến lúc chạng vạng mới bị chị Phan đánh thức.



Chị Phan nói ở gần Khách sạn có một khu phố thương mại, muốn đưa cô đi ăn, tiện thể đi dạo một vòng.



Chẩm Khê mặc áo hoodie, đeo khẩu trang và đội mũ, che kín mặt mũi xong mới bắt đầu đứng chờ thang máy cùng chị Phan.



Lúc thang máy tới, Chẩm Khê vẫn còn đang cúi đầu nghịch điện thoại, cô nghe thấy tiếng chị Phan hô lên đầy kinh ngạc:



“Giám đốc Vân!”



Chẩm Khê ngẩng đầu, đứng trong thang máy quả thật chính là Vân Tụ và Sầm Nhiễm. Nam mặc comple thẳng thớm gọn gàng, nữ mặc váy ngắn đỏ lộ chân, cả hai đang khoác tay nhau, nhìn kiểu gì cũng thấy giống hình tượng “tổng tài bá đạo và cô vợ nhỏ dịu dàng xinh đẹp”.



Trùng hợp ghê, mặc dù nói là ở cùng một khách sạn, nhưng cũng không lý nào vừa ra cửa lại có thể chạm mặt nhau ngay trong thang máy được.



“Chị Sầm Nhiễm” Chẩm Khê chào, “Khéo ghế”



Vân Tụ rút cánh tay của mình từ trong tay Sầm Nhiễm ra, hỏi: “Sao em lại ở đây?”



Chị Phan bắt đầu báo cáo lịch trình gần đây của của Chẩm Khê cho anh nghe.



Vân Tự yên lặng lắng nghe rồi hỏi: “Bây giờ đi đâu?”



“Cả ngày trời chưa ăn gì rồi, nên giờ tôi tính đưa em ấy đi ăn”



Chẩm Khê đứng trong thang máy, nhìn thang máy đang từ từ hạ xuống, cảm nhận cái cảm giác cơ thể từ từ mất đi trọng lực.



“Có phải em lại gây đi rồi không?” Sầm Nhiễm hỏi cô, “Còn gây hơn cả lần trước chị gặp em nữa.”



Chị Phan lộ ra vẻ mặt cực kỳ lo lắng, “Vốn vừa mới khỏe lên được một chút, nhưng công việc vừa bận lại còn bị lệch múi giờ. Đã vậy, con bé lại không hợp khẩu vị với đồ ăn nước ngoài, cả một tuần nay đều phải dựa vào bánh quy mà chống đỡ đến giờ”



“Sức khỏe không tốt sao không mặc nhiều hơn một chút?” Giám đốc Vần mở miệng.



Chẩm Khê nhìn lại cách ăn mặc của mình. Nửa người trên là áo hoodie ống tay dài oversized, nửa người dưới là quần thể thao ngắn. Vào mùa này, ăn mặc thế này đã được coi là mặc nhiều lắm rồi.



“Giám đốc Vân và cô Sầm đang muốn đi đâu vậy?” Chị Phan hỏi.



“Ăn cơm, à phải rồi, cùng nhau ăn luôn đi. Chị biết một nhà hàng Trung gần đây, đồ ăn ngon lắm. Vừa hay cũng không lo em không hợp khẩu vị” Sầm Nhiễm đề nghị, “Tụ, được không?”



“Không cần đâu ạ? Chẩm Khê cười, “Em cũng không muốn ăn lắm, lát nữa mua que kem là được rồi.”



“Ăn kem gì?” Chị Phan tỏ ý không hài lòng, “Mấy hôm trước đau dạ dày vừa mới đỡ xong, giờ lại quên rồi à?”



Thang máy xuống đến nơi, Chẩm Khê cất bước đi về phía trước. Vân Tụ ở phía sau gọi cổ lại, nói là muốn ăn cơm cùng nhau.



“Được rồi được rồi, làm phiền Giám đốc Vân phải tốn kém rồi” Chị Phan sống chết kéo lấy tay Chẩm Khê, “Sếp lớn bảo em ăn cơm cùng đấy, phải phân biệt rõ đây là trường hợp gì chứ?”



Chẩm Khê bị bắt đi về phía trước, đi qua một con phố, chính là nơi mà Sầm Nhiễm đã nói.



“Chân của Đan Đan đẹp quá” Sầm Nhiễm nói, “Vừa nãy đi đường có bao nhiêu người nhìn luôn đó.”



Vân Tụ quét mắt nhìn cô một lượt từ đầu đến chân, Chẩm Khê thấy bị anh xúc phạm, liền trừng mắt nhìn lại.



Tới nhà hàng, Sầm Nhiễm gọi món, Chẩm Khê chỉ gọi một chén cháo trắng.



Vân Tụ cầm lấy menu, nhanh chóng gọi vài món. Vốn tiếng Nhật lưu loát của đối phương khiến cho Chẩm Khê phải ngẩng đầu lên nhìn anh.



Sầm Nhiễm nói muốn đi toilet.



“Có thể bỏ khẩu trang xuống được rồi, chỗ này không có ai nhận ra em đâu.”



Chẩm Khê bèn tháo khẩu trang xuống.



Ngay trước mặt chị Phan, Vân Tụ nắm lấy cằm cô, ánh mắt dừng ở trên người có mấy lượt rồi nói: “Gầy đi thật”



Chẩm Khê đẩy tay anh ra, cúi đầu xem điện thoại. Bất ngờ nhìn thấy ánh mắt như nhìn thấy ma của chị Phan.



À phải rồi, đối với hành động sàm sỡ này của sếp lớn, biểu hiện của cô đúng là bình tĩnh quá mức cho phép rồi.



Trong những tình huống bình thường thì phải có phản ứng như thế nào nhỉ?



Chắc là phải hất cả cốc nước lên mặt anh ta.



Tay Chẩm Khê lượt xem tin nhắn trong group chat.



Đoạn Ái Đình bảo hôm nay ghi hình chương trình gì đó lại có một vị tiền bối hỏi bao giờ thì bọn cổ giải tán.



[Bọn họ rốt cuộc nghĩ thế nào vậy? Thật chẳng thể hiểu nổi. Cứ làm như chúng ta giải tán là sẽ biến mất trên trái đất luôn ấy. Bên công ty quảng cáo nay đã ký hợp đồng với D&D, đợi chúng ta giải tán sẽ ký hợp đồng với Cloud, làm gì có chuyện đến lượt bọn họ? Đúng là chỉ nhớ nhung hai miếng thịt mỏng trên tay tối thôi, sao họ không có gan đi cướp với Chẩm Khê đi..



Chẩm Khê bật cười thành tiếng.



“Chat chít với ai thế?”



Chẩm Khê ngẩng đầu, “Không với ai cả.”



Group chat của 13 người bọn cô lấy tên là: D&D bóc lột sức lao động, ông chủ bao giờ mới go die.



Thế nên, sao cổ dám để cho ông sếp lớn này nhìn thấy được.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom