• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (2 Viewers)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-229.html

Chương 229: QUAN HỆ KHÔNG TẦM THƯỜNG




Chẳng mấy khi được nghỉ cả ngày, vậy mà kết quả, ngoài cãi nhau với Vân Tụ ra thì Chẩm Khê chẳng



làm được việc gì khác. Hôm sau tới công ty, cô phát hiện vũ đạo của ca khúc mới đã tập được một nửa, cô phải cố gắng lắm mới có thể đuổi kịp những người khác.



Thế là cô càng oán trách tên2họ Vân kia hơn.



Huấn luyện viên vũ đạo và quản lý đều nói không sao, nhưng Chẩm Khê theo bản năng vẫn rất ghét cái loại cảm giác tụt hậu này.



Đến lúc nghỉ giữa giờ, có rất nhiều người muốn tới nói chuyện với cô. Nội dung chỉ là những thứ trời ơi đất hỡi, hoàn toàn không liên quan. Chị Phan nói, ý9đồ lấy lòng của mấy cô này rất rõ ràng.



Lần này cả nhóm tập hợp lại đem đến cho Chẩm Khê cảm giác rất khác so với lần trước.



Trước kia, lúc mọi người cùng luyện tập, khi được nghỉ thì bọn họ sẽ tám năm tụm ba thành từng nhóm để nói chuyện. Người nào cũng hướng về tương lai, thái độ đối với6người quen và người mình ghét đều thể hiện rõ ràng trên mặt.



Giờ nhìn mọi người có vẻ rất hòa hợp êm thấm, trông cứ như không ai có xích mích gì với nhau.



So với trước kia, bây giờ họ có mối quan hệ hợp tác trưởng thành hơn. Nhưng mối quan hệ hợp tác trưởng thành này chỉ có trong 12 người, ngoại0trừ Triệu Thanh Lam.



Tất cả mọi người không ai bảo ai, đều cùng cô lập Triệu Thanh Lam. Họ không nói chuyện, không giao thiệp với cô ta. Lúc gọi đồ ăn ở bên ngoài cũng vờ như quên mất, dường như coi Triệu Thanh Lam hoàn toàn không tồn tại.



Chẩm Khê nói với chị Phan: “Em chưa bao giờ tỏ ý với bọn7họ là muốn cô lập Triệu Thanh Lam” “Dù gì cũng lăn lộn trong giới giải trí này được gần một năm rồi, chuyện nhìn sắc mặt người khác là chuyện cơ bản nhất đấy cô nương ạ, ai cũng đều hiểu cả.”. “Nhưng em chưa từng muốn để bọn họ nhìn sắc mặt của mình”



“Nhưng em là người nổi tiếng nhất. Phương pháp cạnh tranh sinh tồn trong giới giải trí sẽ tự nhiên dạy họ những điều này mà không cần sự hướng dẫn của bất kỳ ai. “ Chẩm Khê đau đầu.



Cam Như, Hàn Y, Bạch Yến và Lý Tĩnh Ấn, vì nhìn thấy rõ bản chất của Triệu Thanh Lam nên mới ghét và xa lánh cô ta. Chuyện này hoàn toàn khác với việc những người khác bởi vì thấy Chẩm Khê ghét Triệu Thanh Lam nên mới cô lập cô ta.



Cô rất căm thù chuyện bắt nạt và cô lập người khác, nhưng bây giờ lại vô tình trở thành người dẫn đầu của loại chuyện này.



Thật phiền phức. Còn có chuyện phiền hơn nữa là, Đường Nhân đến nói chuyện với cô, tỏ ý hỏi xem cô có muốn dạy cho Triệu Thanh Lam một bài học không. “Dạy cái gì cơ?”



“Ngày nào nó cũng thoải mái đến, thoải mái về, em không cảm thấy nó rất đáng ghét à. Bởi vì nó mà em phải chịu bao nhiêu khổ sở, ngay cả ký túc xá cũng không thể ở. Chẳng lẽ em cứ coi như chưa có gì xảy ra?” “Thể chị muốn thế nào?”



“Cho nó một bài học nhỏ. Chỉ cần em đồng ý, chuyện sau đó không cần em quan tâm. Chị đảm bảo sau này nhìn thấy em, nó sẽ phải đi đường vòng.”



“Nhưng tôi không đồng ý.” Chẩm Khê cười lạnh, “Sao? Muốn dùng những biện pháp mà trước kia đối xử với tôi áp dụng lên cô ta à? Các chị muốn đổ nước vào tủ quần áo hay nhét đinh vào trong giày cô ta? Chị không sợ Triệu Thanh Lam sẽ trở thành một Chẩm Khê thứ hai sao?”



“Chị ngốc quá đấy. Một bài học từ tôi còn chưa đủ à, mà giờ còn dám làm lại những trò bỉ ổi đấy. Tôi và Triệu Thanh Lam có ân oán gì là chuyện giữa hai chúng tôi, có liên quan gì đến các người đâu hả, chị trưởng nhóm.”



Sắc mặt Đường Nhân rất khó coi. Chẩm Khê cảnh cáo. “Đừng lấy tôi ra làm cái cớ. Nếu để tôi biết chị dám lấy danh nghĩa của tôi để làm việc bỉ ổi gì... Giờ tôi không xử lý Triệu Thanh Lam là vì tôi còn nghĩ đến những tình cảm trước đây. Nhưng Đường Nhân à, chị nhớ cho kỹ, tôi và chị chẳng có chút tình nghĩa nào với nhau cả!”



***



Chị Phan đến hỏi Chẩm Khê: “Cấp trên nói muốn tạo thế cho album comeback lần này, nên định tiến hành quảng cáo theo hình thức nhóm. Chị đến hỏi ý kiến của em một chút.” “Nếu tất cả mọi người đều đồng ý thì em không có ý kiến.” Chị Phan hơi nhăn nhó. “Chị lo lắng mức độ kết hợp quảng cáo nhóm không đủ, sẽ khiến hình ảnh thương hiệu cá nhân mà chúng ta cực khổ vun đắp được bị hạ xuống. “ “Vậy chị cứ đốc thúc cấp trên chi nhiều tiền vào quảng cáo hơn nữa là được rồi. Đâu thể bắt mọi người đang quảng cáo cho nhóm lại tách em ra ngoài, em bây giờ vẫn đang là một thành viên của cái nhóm này đấy.” Chị Phan cùng người quản lý của các thành viên khác đều rất để tâm đến chuyện quảng cáo nhóm lần này. Ngoài một hợp đồng đã ký lúc trước, đến lần này cũng đã trải qua một thời gian rất dài rồi. Mọi người đều có những cân nhắc riêng trong lòng. Những người quản lý của các thành viên khác chỉ quan tâm đến thời lượng của nghệ sĩ nhà mình xuất hiện trong quảng cáo.



Chị Phan thì quan tâm đến chuyện công ty dùng quảng cáo nhóm liệu có làm hỏng hình ảnh thương hiệu cá nhân hiện tại của Chẩm Khê hay không.



“Công ty quảng cáo chắc mừng lắm, cát xê ký hợp đồng với nguyên một nhóm nhạc còn không nhiều bằng ký với một mình em. Chúng ta đã thỏa hiệp giá trị bản thân đến mức này rồi, hy vọng D&D có thể để tâm đến chúng ta hơn.”



Từ những kế hoạch quảng cáo ùn ùn kéo đến, chị Phan chỉ nhìn trúng duy nhất một cái làm đại diện thương hiệu thể thao quốc tế nào đó trong nửa năm. Thời hạn kết thúc hợp đồng vừa đúng trước một ngày nhóm bọn cô giải tán. “Cát xê làm đại diện thương hiệu của họ khá thấp, nhưng thế thì có sao, bản thân đẳng cấp của cái thương hiệu này đã là đáng giá rồi. Nếu không phải vì họ chỉ muốn ký hợp đồng với cả nhóm thì chị rất muốn tranh thủ cho em đấy, thương hiệu này khá phù hợp với khí chất của em!” Chị Phan rất hài lòng với thương hiệu này, nhưng cấp trên trong công ty không đồng ý, cả kể nhóm hay cho riêng bất kỳ một thành viên nào.



Nguyên nhân công ty không đồng ý cũng rất trực quan. Lúc trước, thương hiệu này đã ký hợp đồng với một nhóm nhạc khác, nếu họ cũng đồng ý thì sẽ phải làm cùng với nhóm kia. Đường đường là nhóm nhạc quốc dân, sao có thể làm đại diện thương hiệu chung với nhóm nhạc khác được chú.



Cho dù mùa thứ hai của Dream có hiệu ứng và số liệu tốt hơn so với mùa thứ nhất của bọn cô, nhưng bọn cô vẫn là nhóm nhạc quốc dân đầu tiên.



Hơn nữa, Chẩm Khê vẫn còn đang đứng sừng sững trên đỉnh cao chói lòa kìa.



Huống chi, cái nhóm mà họ phải cùng quảng cáo kia chính là nhóm nhạc nhỏ và quê mùa Aurora 7, cái nhóm mà tự nhiên nổi tiếng vì nhờ bám lấy Chẩm Khê và được ăn hỏi độ nổi tiếng của cô.



Không được, tuyệt đối không thể đồng ý.



“Đợi sau hôm thi chung kết “Dream Boy 130, nhóm được ra mắt cũng sẽ giao cho D&D quản lý. Đừng cho là chị không biết họ đang nghĩ gì, họ đang sợ em xuất hiện nhiều sẽ lãng phí sự chú ý. Bọn họ đang chờ em làm vú em cho nhóm nhạc mới sắp được ra mắt đấy. Dù gì, lần hợp tác quảng cáo đầu tiên này, cũng phải để lại cho mấy đứa đàn em cùng nhà chứ, đúng không? Nghĩ hay lắm!”



Chị Phan trợn trắng mắt.



“Em đi nói chuyện với Vân Tụ đi. Bảo với cậu ta rằng, hoặc là cho em nhận quảng cáo cho một thương hiệu cao cấp hơn. Hoặc là để đám vô dụng D&D thích lo chuyện bao đồng kia ngậm hết miệng lại cho chị.”



“Tại sao em lại phải đi nói với anh ta?”



“Vì quan hệ của hai người không tầm thường mà!”



Quan hệ không tầm thường, thế nào là quan hệ không tầm thường. Kiểu nói này nghe sao mà mập mờ, chột dạ thế nhỉ.



Chẩm Khê không dám đi tìm tòi nghiên cứu ý tứ trong lời nói của chị Phan, cũng chẳng dám phản bác lại. Cô đành yên lặng đồng ý, trở về rồi nói chuyện với ngài Giám đốc sau vậy. Cứ mỗi lần nói chuyện về công việc và nghiệp vụ là cô lại ở thể thấp hơn anh, dù gì người ta cũng là ông chủ lớn, còn cô chỉ là người làm công thôi.



***



Giám đốc Vân mặc bộ áo ngủ in hình sóc chuột, ngồi yên lặng dưới ánh đèn, nghe cô báo cáo.



“Quảng cáo cùng cấp? Phan Việt luôn muốn cho em làm người đại diện cho thương hiệu thể thao. Những thương hiệu cùng cấp đều có những nghệ sĩ hợp tác lâu dài, quảng cáo lần này đúng là hiếm có, nhưng phía đối phương chỉ muốn ký với cả nhóm.”.



“Anh không có ý kiến gì về quảng cáo lần này, còn em thấy thế nào.” “Em cũng không có ý kiến gì cả, nhưng chị Phan rất để ý đến cái này.” “Chị ấy một tay kéo giá trị thương mại và đẳng cấp thương hiệu của em từ thần tượng lên đến đẳng cấp siêu sao, tất nhiên sẽ không cho phép có nhân tố uy hiếp em xuất hiện.”



Giám đốc Vận day huyệt Thái Dương. “Thế này đi, anh sẽ nói chuyện với Lý Hà, xử lý chuyện này theo ý của Phan Việt.” Chẩm Khê cười tươi rói, ngày mai cô có thể ngẩng đầu ưỡn ngực nói tin vui này cho chị Phan rồi, không cần khiến mình khó xử nữa.



“Nói xong chuyện công việc rồi chứ?”



“Xong rồi.”



“Vậy giờ chúng ta nói việc riêng đi.” “Việc riêng gì?”



Nhất thời, Chẩm Khê không nghĩ ra được gần đây mình đã làm chuyện gì khiến anh không vui.



Cô bị anh ép ngồi lên đùi, bị ôm lấy từ phía sau, bị anh dựa đầu lên bả vai. “Quảng cáo lần này sẽ được gặp cậu fan hâm mộ nhỏ của em, thế nào, vui chứ.” “Ừm... cũng bình thường.” “Cứ dăm ba ngày là tên của cậu ta và tên của em lại lên sóng tìm kiếm đấy.” “Cái này... đâu phải là chuyện mà em có thể khống chế được.” “Lần hợp tác này không cho phép em nói chuyện với cậu ta.”



“Vì sao?”



“Vì anh không thích.”



“Sao em phải quan tâm anh có thích hay không, hay là anh cứ dứt khoát chém đứt đầu em đi, để em không nói được lời nào nữa có phải hơn không.”



Giám đốc Vân thật sự đưa tay lên chọc cổ cô, chọc cho một trận rồi nói:



“Được rồi, anh cần mỗi cái đầu của em để làm gì, đầu em có đáng tiền đâu.” “Anh nói chuyện có thể khách sáo hơn một tí có được không.”



“Chẳng phải lúc anh nói lời dễ nghe, em lại chê anh phiền đấy à.” Người này chỉ khi nào uống say, hay ở tình huống đặc biệt nào đó mới nói lời dễ nghe thôi. “Anh bây giờ há mồm ra chỉ là để ăn cơm và nói móc người ta đấy à?”



“Không, còn cả hôn em nữa.”



Cái tên lưu manh chết tiệt này!



***



Ông chủ lớn bên này vừa đồng ý, hợp đồng ở bên kia đã đàm phán xong rồi.



Chỉ mấy ngày sau, bên thương hiệu sẽ đến để thương lượng các vấn đề liên quan đến hạng mục công việc của người đại diện thương hiệu.



Hiệu suất cao đến mức mà Chẩm Khê có cảm giác bọn họ đã dự tính từ trước rằng, bạn có chắc chắn sẽ đồng ý lần hợp tác này.



Mấy nhân viên trong công ty nói đùa: “Hay lắm, lần này chúng ta sẽ được thấy sự kết hợp giữa hai nhóm nhạc nam và nữ hot nhất trong nước rồi.” “Hot nhất trong nước?”



Chẩm Khê kinh ngạc.



À không phải.” Người nhân viên kia cười, “Các em là nhóm nhạc nữ hot nhất trong nước thì đúng rồi, về độ nổi tiếng, nhóm nhạc quốc dân, cái gì cũng có. Cái nhóm Aurora 7 kia không thể so sánh với các em được. Độ hot của họ dựa trên tiền đề trong nước đang không có nhóm nhạc nam nổi tiếng nào.”



“Empire Junior...”



“Chẳng phải Empire Junior có xuất thân từ Hàn Quốc sao? Họ vẫn có sự khác biệt với các nhóm nhạc trong nước mình. Nhưng nếu em muốn nói nhóm nhạc nam nổi tiếng nhất trong nước hiện nay, thì chính là bọn họ.”



“Chủ yếu là trong khoảng thời gian này Empire Junior không hoạt động ở Trung Quốc, nên Aurora 7 mới có cơ hội thăng cấp. Gần đây, các số liệu thống kê cho thấy, thành viên Quả Tử Lê của Aurora 7 sắp đuổi kịp Huy Dương rồi. Nếu Empire Junior còn không chú trọng hoạt động trong nước thì đến lúc quay lại, họ sẽ phát hiện sống đã đổi chủ.”



Bây giờ Quả Tử Lê lợi hại như vậy cơ à?



Chẩm Khê lại phải kinh ngạc một lần nữa, Huy Dương vốn là nam thần tượng hot nhất thị trường trong nước.



Lúc này mới được bao lâu chứ? Thế mà đã sắp đuổi kịp anh ấy rồi? “Thằng nhóc Quả Tử Lê kia chẳng có một nhược điểm nào, bất lợi lớn nhất hiện nay của cậu ta là còn chưa trưởng thành. Nếu để sang năm sau, khi cậu ta mười tám tuổi rồi, thì tiềm năng là rất lớn...”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom