• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (1 Viewer)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-228.html

Chương 228: ĂN LÀ TRÊN HẾT




Chậu hoa mà Giám đốc Vân mua về bị vứt chỏng chơ.



Chẩm Khê rất muốn coi như không nhìn thấy, nhưng lại cảm thấy chúng thật đáng thương. Cô xuống dưới nhà dạo một vòng, mua một vài dụng cụ làm vườn, rồi trở về chuyển chúng sang chậu mới. Cô vừa chuyển được chậu thứ nhất, cửa phòng ở phía sau bỗng vang lên tiếng mở khóa.



Chẩm Khê tức giận quay đầu lại, và thấy2Giám đốc Vân đang ướt như chuột lột đứng ở cửa.



“Oh my god.” Cô nhìn lướt qua bên ngoài cửa sổ, đúng là trời đang mưa rất to.



Tên này bị bệnh hả? Giám đốc Vận cứ như rắn lột da, vừa đi vừa cởi quần áo tiến vào phòng tắm, để lại một đống bừa bộn trên sàn nhà. Chẩm Khê tức đến mức muốn đi sập cầu dao cho bõ ghét. Tiếng nước ào ào9vang lên khiến lòng người càng thêm phiền não. Cô chẳng còn muốn đóng tay động chân vào mấy cái cây này nữa.



Dù sao cũng không phải do cô mua. Cô ngồi phịch xuống ghế sô pha, chỉnh âm thanh ti vi lên mức lớn nhất, để người bên trong kia biết đây là địa bàn của ai. “Da của anh kìa.” Thay đổi phương vừa đi ra vừa lau khô đầu, cô nhắc nhở anh6chú ý tới “đám da rắn” anh lột bỏ ở trên sàn nhà.



“Còn cả nước nữa đấy nhé!” Tên này chắc không phải là Bạch Tố Trinh chuyển thể đấy chứ. Giám đốc Vân lấy chân đạp lên đống quần áo rồi di chân lau sạch nước trên mặt sàn. “Anh...”



Chẩm Khê giơ ngón cái lên.



“Ngài giỏi lắm!”



Bộ quần áo mười mấy nghìn tệ cứ như thế biến thành giẻ lau nhà. Thấy anh ném bộ0đồ vào trong thùng rác, cô kêu lên: “Đều là tiền cả đấy.” “Bẩn rồi.”



“Nếu anh không dùng nó lau sàn thì nó có thể bẩn được à?” Giám đốc Vân không nói gì, nhưng vẫn cố chấp ném chúng vào thùng rác, sau đó cầm thùng rác ra khỏi phòng. Lúc quay trở lại, anh nói một câu: “Toàn mùi nước hoa của Sầm Nhiễm.” Chẩm Khê biến sắc.



Cô cẩn thận hít sâu mấy hơi7nhưng không thấy trong không khí có mùi gì.



“Anh gặp cô Sầm à?”



“Về nhà họ Vân một chuyến.”



Chẩm Khê cười nhạo, “Mang theo đồ đạc của anh cút ra ngoài cho tôi.”



“Bên ngoài trời mưa to.”



“Không phải anh vừa đội mưa tới à.”



“Không giống nhau.” Anh ngồi xuống cạnh cô. “Anh tự tới và em đuổi anh đi là hai chuyện khác nhau.” Chẩm Khê nổi trận lôi đình. “Anh có thể đứng ngồi lên số pha của tôi được không?”



“Anh cảm thấy Sầm Nhiễm có bệnh.”



“Anh đứng lên cho tôi! Tôi thấy anh mới là người có bệnh ấy, bệnh còn không nhẹ đâu.” “Hôm nay cô ta đứng trước mặt anh rồi cởi sạch quần áo.” Bàn tay đang giữ chiếc gối ôm của Chẩm Khê khựng lại giữa không trung. “Cô ta bảo anh hãy muốn cô ta đi, thế là có ý gì.”



“Hả... hả?”



“Quá ghê tởm.”



“Ghê tởm?” Chẩm Khê nhìn anh bằng ánh mắt như thấy người ngoài hành tinh, “Anh có chắc là thấy ghê tởm không? Dáng người của cô Sầm đẹp thế cơ mà, anh mới là người được lời ấy chứ?”



Vân Tụ xụ mặt. “Đầu óc em mới có bệnh ấy.”



Chẩm Khê lập tức quên luôn lời mình định nói, cô ngây người nhìn anh, cuối cùng cô hỏi: “Anh cảm thấy Sầm Nhiễm thật lòng thích anh à?”



“Lúc trước anh đã nói rồi, cô ta với Đoạn Ái Đình chẳng có gì khác nhau.”



Đúng rồi, rất lâu trước đây anh đã từng nói, Đoạn Ái Đình thích anh cũng chỉ vì thích cái danh hiệu đứng thứ nhất của anh. Cô ta cảm thấy, nắm tay anh đi ra ngoài có thể khiến cô ta nở mày nở mặt trước đám nữ sinh toàn trường. “Vậy còn Sầm Nhiễm, anh cảm thấy chị ta thích anh ở điểm gì?”



“Em cho là vì cái gì?”



Vân Tụ ném lại câu hỏi cho cô. “Làm sao tôi biết.” “Vậy em thích anh ở điểm gì? Chẩm Khê trợn to mắt. “Tôi thích anh bao giờ.”



Lần trước uống say anh đã nói như vậy, lần này tỉnh táo cũng nói thế. Rốt cuộc cô đã làm cái gì để cho anh có ảo tưởng kỳ quái như thế.



“Không thích sao.”



“Đương nhiên không...”



Lại nữa! Chẩm Khê đưa tay đẩy anh. Lần này cũng giống hệt lần trước và lần trước nữa. Giờ đang là giữa ban ngày, dù thời tiết mưa âm u, nhưng trong phòng bật đèn sáng trưng, trên ti vi phát ra âm thanh quảng cáo. Ngoài cửa sổ, màn hình LED của mấy tòa nhà chọc trời không ngừng thay đổi làm cô cảm thấy đó như là một không gian mở và trong suốt. Giữa khuôn mặt anh và cô chỉ cách nhau một chút xíu, cô có thể thấy rõ hàng lông mi dài và mảnh của anh đang cọ lên mặt mình.



Nó làm cho cô có cảm giác ngứa ngứa. Chẩm Khê đẩy Vân Tụra, hỏi: “Anh làm vậy là có ý gì?” “Em cảm thấy nam nữ hôn nhau thì có nghĩa là gì?” Sao câu này quen tai vậy nhỉ. “Bởi vì anh thích em nên mới hôn em sao?”



Trong đầu cô tự động lồng vào tình huống lần trước.



“Tại sao lại là anh thích em?”



Nhìn người trước mặt nhắm mắt lại và hít sâu một hơi, Vân Tụ biết cô lại tức giận rồi.



Hành động hít sâu không phải muốn cưỡng chế đè nén cơn tức giận, mà ngược lại, là cô đang tự nhắc nhở chính mình và người khác. Nếu lúc này anh có lý trí một chút thì nên cách xa cô ra.



Cách Chẩm Khê đánh người giống như cách của những con thú nhỏ vậy, cô sẽ dùng móng tay sắc nhọn của mình cào lên người đối phương. Lúc này anh nên ngoan ngoãn dỗ cô đi thôi. Chẩm Khê là cô gái dễ mềm lòng nhất thế giới này đấy. “Vậy cứ giả vờ là anh thích em đi.” Chẩm Khê tức giận ngẩng đầu, chỗ tóc gần lỗ tai mọc ra một cái sừng nhỏ, dưới ánh đèn nó có màu trong suốt.



Lâu rồi cô không cắt tóc, tóc thật của cô lúc này đã dài xấp xỉ bằng tóc giả. Không chăm sóc cẩn thận, nó sẽ xù lên như cục bông, làm đầu cô to gấp đôi bình thường. Khuôn mặt cô giấu trong mái tóc xù, trông khá đáng thương. Chẩm Khê có gương mặt khá nhỏ, chỉ lớn hơn bàn tay một chút xíu. Thỉnh thoảng ngắm nhìn cô, anh lại nghĩ, cặp mắt và chiếc mũi kia có thể đặt được trên khuôn mặt cô, đúng là sắp xếp tài tình thật đấy.



Anh luồn tay vào mái tóc của cô, trượt nhẹ xuống tai. Anh mân mê tai cô khiến nó cuộn thành hình thù kỳ quái.



Tai cô thật mềm.



Chẩm Khê rụt cổ tránh về phía sau, hùng hùng hổ hổ đập mạnh lên mu bàn tay của anh. “Mẹ nhà anh, buông ra!” Anh thật sự không thích nghe cô nói những lời thô tục kiểu này.



Cùng với người mình yêu hôn nhau có cảm giác gì. Là khi gương mặt cô ấy nhíu lại, tỏ vẻ không vui, nhưng lúc tiếp xúc với bạn vẫn sợ làm bạn bị thương. Do vậy không có cách nào khác, chỉ có thể kiềm chế thu răng nanh sắc nhọn của mình lại, dùng mũi phát ra những tiếng hừ hừ để diễn tả cảm xúc của mình.



Từ trước đến nay Chẩm Khê chưa từng yêu đương với ai, có lẽ cô cũng không phân rõ được giới hạn giữa chuyện tức giận và làm nũng nó mơ hồ và mập mờ đến thế nào.



Đây là cô gái mười bảy tuổi lúc nào cũng gào thét nói mình là siêu sao, cô ấy xa lánh mùi nước hoa và tất cả những thứ khiến cô ấy trông trưởng thành. Cô ấy chỉ thích dùng mỹ phấn dưỡng da có mùi sữa bò.



Mười bảy tuổi, trên phương diện luật pháp có thể được xem là trẻ vị thành niên, vẫn nhận được sự bảo hộ của pháp luật và xã hội, là những đứa trẻ mà khi gặp bác sĩ cũng bị người ta bắt đến khoa nhi. Nhưng ở cái tuổi này, khi một cậu bé và một cô bé yêu đương thì không còn được tính là yêu sớm nữa.



Da mặt của anh xưa nay vốn rất dày, nhưng thỉnh thoảng anh vẫn có cảm giác tội lỗi, bởi vì đôi lúc trên người Chẩm Khê lại toát ra hương vị của một đứa trẻ.



Chẩm Khê là một người không có tính nhất quán, IQ và EQ của cô liên tục dao động giữa độ tuổi ba mươi và mười ba. Có đôi khi, những gì cô nói lại khiến người ta phải kinh ngạc. Cô là một người có quy tắc sinh tồn mãnh liệt, phù hợp với mọi hoàn cảnh sống. Cho dù có vứt cô vào cái giới hỗn loại như giới giải trí cũng không khiến người ta phải lo lắng quá nhiều. Nhưng có lúc cô lại hết sức ngây thơ, ngây thơ đến mức khi bạn nói chuyện cùng cô ấy sẽ cảm thấy như đang sỉ nhục trí thông minh của cả hai vậy. Và cô cũng rất giỏi làm ra những chuyện rối rắm không quan trọng, khiến bản thân và cả những người xung quanh đều đau đầu.



Một cô gái như vậy, được sinh ra với hai thái cực hoàn toàn đối lập nhau.



Ở cô vừa có tính cách độc lập, lại vừa ngây thơ của trẻ con. Do đó, anh sẽ không cảm thấy kinh ngạc nếu có người thích cô. Một cô gái như cô, ở chung lâu ngày ai cũng sẽ thích. Hồn thì cần gì lý do.



Anh thích hôn.



Thích được hôn người này đấy. Đó là hai lý do cùng nhau tạo thành hành vi này.



“Hôm nay anh đến viện điều dưỡng gặp Vân Lĩnh.”



Vân Tụ ôm và tựa đầu mình vào vai Chẩm Khê, thì thầm vào tai cô.



“Ông ta yếu lắm. Bác sĩ bảo anh nên chuẩn bị sẵn sàng. Chẩm Khê, nếu ông ta chết, trên đời này chỉ còn lại mình anh thôi.” Sau lưng anh được vỗ nhẹ, một động tác an ủi vụng về. “Có đôi khi anh nghĩ thế cũng tốt. Ông ta chết rồi, anh sẽ bớt được rất nhiều phiền phức.”



“Anh cũng không biết mình đang ngóng trông ông ta chết sớm, hay là mong ông ta sống lâu thêm mấy ngày.” “Em có từng hy vọng Chẩm Toàn sẽ chết sớm không?”



“Không, em hy vọng ông ta sống lâu trăm tuổi.”



“Vì sao.”



“Để nhìn thấy em sống nở mày nở mặt như thế nào.” “Tâm tình anh đang không được tốt.” Anh nói.



“Sẽ qua thôi.” Cô nói.



“Hôn một chút đi.”



“Hửm?”



“Tâm tình anh không tốt, cho nên... hôn một chút đi.”



***



Chẩm Khê gối đầu lên tay anh để ngủ trưa.



Cô rất không muốn thừa nhận, cái con người cao ngạo lạnh lùng mà cô cố gắng duy trì bấy lâu nay vừa mới sụp đổ hoàn toàn.



Với chuyện hôn hít này, cô luôn giữ nguyên tắc, nếu anh muốn hôn cô, cô sẽ đánh anh ngay. Nhưng vừa rồi... Bầu không khí quá lãng mạn, cô đã siết tay mình đến mức sắp bật máu mà cũng không thể nhấc nổi nắm đấm lên để đánh anh. Cô không có sức lực để đánh người này.



Ngay cả sức mắng chửi anh cũng biến mất. Cô không còn là cô gái kiêu ngạo và can đảm như cô vẽ ra trong lòng mình nữa.



Cô muốn ôm đầu khóc một trận thật to.



Còn một chuyện phiền toái hơn nữa là, sau này nên làm thế nào đây.



***



“Đến giờ ăn tối rồi.” “Không ăn!” Cô đạp chăn ra, cảm thấy tất cả mọi thứ trong phòng này đều không vừa mắt, bao gồm cả cái tên trước mặt này.



“Sao anh vẫn còn ở trong nhà của em.”



“Đêm nay anh sẽ ở lại đây.”



Chẩm Khê lạnh mặt.



“Anh nói lại xem nào.”



“Dù sao tối hôm qua cũng thế này mà.”



Anh nhìn cô. “Anh ngủ trên ghế sô pha.” “Anh ngáy to lắm, sẽ ảnh hưởng đến em.” “Anh không ngáy, chỉ có em nói mở với nghiến răng thôi.” Trên mặt đối phương lộ ra biểu cảm rất đáng ghét. Chẩm Khê tức giận, cô khoanh tay ngồi trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.



“Ăn cơm thôi.”



“Không ăn.” “Được rồi, vậy em cứ để cho mình bị đói đi.”



Vân Tụ cầm điện thoại lên để gọi đồ ăn, miệng còn lẩm bẩm đọc. “Bún thập cẩm cay... Ừm, món này không được, không sạch sẽ.” “Gọi cho em một suất.” Chẩm Khê bỗng lên tiếng, “Cay vừa.” “Sao em nói em không ăn.”



“Bây giờ em muốn ăn đấy, được không?”



“Được, qua đây hôn một cái, anh mua cho em” “Anh đi chết đi.” Chẩm Khê đen mặt, “Em không tự mình mua được chắc?” “Vậy em tự mua đi, tự lấy số di động của mình ra mà gọi, rồi lát nữa tự mình xuống mà lấy đồ. Để xem trên bảng hot search hôm nay có bị em chiếm sóng hết không.”



“Em có ăn không. Quán này chỉ mở cửa đến tám giờ, còn chưa đầy nửa tiếng nữa.”



“... Ăn!”



“Nào, tới đây.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom