• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (3 Viewers)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-230.html

Chương 230: LÝ DO BỐC ĐỒNG




Vì những lời này của nhân viên, Chẩm Khê quyết định đi tìm hiểu xu thế của các nhóm nhạc trong



nước hiện giờ.



Cô lên trang W xem bảng xếp hạng độ nổi2tiếng của các nhóm nhạc. Bên nhóm nhạc nữ, Dream Girl đang đứng đầu, xếp ngay sau đó là nhóm Rainbow Girls. Số liệu thống kê của họ thấp hơn nhóm cô9hơn nửa.



Còn những nhóm nhạc đứng ở phía sau, hầu hết đều là những cái tên mà Chẩm Khê chưa từng nghe đến. Bên nhóm nhạc nam, đứng đầu là Empire Junior6đã lâu chưa hoạt động trong nước, bám sát ngay phía sau họ, có số liệu thống kê không kém bao nhiêu chính là nhóm Aurora 7 gần đây đột nhiên nổi0tiếng. Những nhóm nhạc đứng sau họ có biên độ số liệu giảm dần, nhưng xét về tổng thể thì không quá khoa trương như bên bảng xếp hạng các nhóm nhạc7nữ. Chẩm Khê không nhịn được mà nghĩ, chờ đến khi nhóm nhạc nam đầy tham vọng của Vân Tụ ra mắt, liệu nó có thể vượt qua Aurora 7 và Empire Junior để dành vị trí thứ nhất? Cô có thể dự đoán được, lại một cỗ máy kiếm tiền nữa sắp được sinh ra.



***



Hôm nay, bên thương hiệu đối tác đã đưa ra công bố về người đại diện mới lên trên trang chính thức của họ. Trong phần bình luận của bài đăng này, lần đầu tiên Chẩm Khê trông thấy bài đăng có tin tức liên quan đến mình lại có bình luận nhắc tới những cái tên khác, đúng là hiếm thấy.



[Woa! Là Aurora 7 của chúng ta, chúc mừng nhé, vui quá.]



[Hi vọng Aurora 7 của chúng ta thuận buồn xuôi gió, được bước lên con đường dát kim cương của riêng mình.).



[Chắc A Lê của chúng ta mừng lắm, lần này được hợp tác cùng nữ thần của cậu ấy mà.]



[Hy vọng sự hâm mộ điên cuồng của Tiếu Quả nhà chúng ta sẽ không làm Đan gia sợ.] [Theo như hình quảng cáo thì hình như họ sẽ nhảy chung hay sao ấy? Tôi vẫn luôn lưu giữ clip nhảy chung của họ ở chương trình lần trước, ngày nào cũng bật lên xem mấy lần.] Đây đều là những lời bình luận đến từ fan hâm mộ của Aurora 7.



So sánh với bên này, những fan hâm mộ của Chẩm Khê để lại lời bình luận hoàn toàn trái ngược.



[12 cục nợ kia còn muốn bám lấy Chẩm Khê nhà chúng tôi tới khi nào? [Hôm nay Lý Hà đã chết chưa? Vì sao Đạn của tôi phải giúp kéo cả 12 cái máy bay kia lên.] [Mấy đứa mộng nát kia không bám lấy Đan của tôi thì không thể nhận được hợp đồng đại diện à?] [Trong khoảng thời gian này, Đan của tôi đã nhiều lần mặc đồ của thương hiệu này xuất hiện, tôi cũng đoán họ sắp ký hợp đồng đại diện với cô ấy. Kết quả! Tôi thật sự không còn lời nào để nói, tại sao lại lấy danh nghĩa nhóm để ký hợp đồng này?]



[Chẩm Khê có thời gian đi kéo máy bay thì thà đi chụp ảnh trang bìa của tạp chí còn hơn. Thật muốn hỏi tên Lý Hà kia, tại sao lại đẩy bớt lịch trình và tài nguyên cá nhân của Đan đi như vậy?



[Tại sao cái nhóm này phải duy trì cho đến tháng Hai sang năm?]



Đương nhiên cũng có khá nhiều bình luận nói tốt, nhưng Chẩm Khê nhìn thấy những bình luận này vẫn cảm thấy không thoải mái. “Tình hình ngày hôm nay cũng do anh đã lên kế hoạch trước à?” Cô hỏi Vân Tụ.



“Cái gì?”



“Chuyện fan hâm mộ của em không chấp nhận nhóm nhạc và các thành viên khác trong nhóm ấy. Hiện trạng này anh đã lường trước rồi đúng không?”



“Ừm.”



“Từ khi nào thì bắt đầu?”



“Việc đối Center trong album ra mắt là bước đầu tiên. Bước thứ hai là cho em quay cảnh nhảy xuống biển khi quay MV cho ca khúc chủ đề. Cuối cùng là để fan hâm mộ của em biết các thành viên khác có lập em.”



“Vì sao phải làm như thế.” “Để làm suy yếu sự tán đồng của các fan hâm mộ em đối với những thành viên khác, tách em ra thành một cá thể độc lập, khiến họ chỉ sẵn lòng bỏ tiền cho một mình em, hay còn gọi là ngược đãi fan trung thành. Theo kế hoạch ban đầu, nhanh nhất cũng phải tiến hành đến thời điểm này của năm nay mới có hiệu quả. Chờ quy mô fan hâm mộ của em lớn mạnh rồi mới để cho em đi theo hướng phát triển solo, chỉ là không nghĩ rằng...”



“Không nghĩ đến chuyện gì?” “Sự kiện biển đen' ở buổi nhạc hội cảm ơn đã đẩy mạnh tốc độ cho kế hoạch này lên sớm hơn nửa năm. Fanclub của em được định hình theo quy mô và tốc độ mà tất cả mọi người và cả sự tính toán của máy tính cũng chưa từng nghĩ tới. Em và cả fan hâm mộ của em đều là kỳ tích trong ngành giải trí đấy.”



Vân Tụ cười khẽ. “Bây giờ Vân Tưởng đang muốn sao chép cách làm này để nâng Diệp Cửu Như lên.”



“Anh cho rằng mỗi bước đi đều được mình tính toán rất chuẩn, anh rất tin tưởng vào kế hoạch mà mình vạch ra sao?”



Ý thức được giọng điệu của cô hơi bất thường, Vân Tụ ngẩng mặt trời khỏi cái máy tính. “Trong một cấp độ nhất định nào đó thì đúng.” “Cho nên em là con rối bị điều khiển theo toàn bộ kế hoạch được vạch sẵn của anh? Hay là một con robot.” Giận rồi! “Anh chỉ cầu ổn định mà thôi. Trước đó anh đã từng nói với em rồi, kế hoạch cho Center và kế hoạch cho chương trình được tiến hành song song. Cho dù cuối cùng, Center là ai thì đều được chạy theo kế hoạch giống hệt nhau.



“Cho nên, không phải thiếu em thì không thể, trái đất này dù không có em vẫn chuyển động như bình thường phải không. Thôi, anh vui là được rồi.”



Chẩm Khê buông tay. “Nhưng em là một người tồn tại trên thế giới này, một người có cá tính độc lập, nên em vẫn có quyền được bốc đồng, giờ thì...” Chẩm Khê chỉ tay ra cửa.



“Xin mời ngài đi ra ngoài cho nhà tôi không chào đón ngài.”



“Bây giờ em đang hy vọng anh buông công việc xuống để dỗ dành em.” Giám đốc Vân hỏi, “Hay đơn thuần chỉ là muốn bốc đồng thôi.”



“Bốc đồng.”



“Được thôi.” Giám đốc Vần ôm lấy máy tính của mình đứng dậy, “Anh xuống quán cà phê dưới tầng, khi nào em hết giận anh sẽ trở lại.”



Giám đốc Vân nói đi là đi luôn, đột nhiên dứt khoát thế này không giống tính cách của anh chút nào.



Thật ra, Chẩm Khê cũng không thật sự tức giận, đối với những chuyện thế này cô đã hiểu rõ từ lâu rồi. Lúc trước, sau khi cãi nhau với anh về chuyện này, cô cũng đã tiếp nhận nó.



Giờ lại lôi ra chỉ vì cô đang chán, muốn trên chó chọc mèo một chút thôi. Cô cũng biết rõ đối phương sẽ không dỗ mình, anh sẽ chỉ nghiêm túc giảng giải đạo lý cho cô nghe. Mà vốn có cũng không cần anh dỗ, cô đã sống hai kiếp rồi, chuyện gì cũng đều có thể suy nghĩ thông suốt. Mà chuyện cô vô duyên vô cớ phát cáu, từ lâu anh cũng đã quá hiểu rồi. Anh quen dần với tính cách này của cô rồi dần dần tạo thành kẻ mặt dày đáng ghét như bây giờ.



Anh vừa đi ra ngoài, Chẩm Khê liền nhận được một tin nhắn.



[Em bắt anh đi ra ngoài là vì em đang thật sự giận dỗi, hay là muốn nhờ anh đi mua đồ.] [Đi mua đồ.]



Chẩm Khê gửi cho anh một danh sách, vừa nhìn liền biết không phải là những thứ mà cô mới nghĩ ra.



Vân Tụ đành cười rất bất đắc dĩ.



Cửa hàng bán bánh sầu riêng ở bên kia đường có mặt tiền nhỏ, trông khá bẩn, nhưng có rất nhiều người đến mua.



Vì nó không sạch sẽ, có mùi khó ngửi, lại còn phải xếp hàng nên từ trước đến nay anh không bao giờ vào đây mua.



Giờ thì có cớ rồi.



[Mua xong là được về.]



[Vậy anh không về đâu.]



[Bây giờ em gọi người đến đổi khóa luôn]



Thời gian và địa điểm quay quảng cáo đã được xác định, nhóm bọn cô phải đến thành phố khác để quay. Không hiểu do trùng hợp hay do bên công ty quảng cáo sắp xếp mà nhóm bọn cô ngồi cùng một máy bay với Aurora 7.



Lúc ra sân bay rất náo nhiệt, fan hâm mộ của hai nhóm tập trung một chỗ. Rõ ràng chẳng ai kiên nhẫn muốn đứng cùng nhóm khác, nhưng vì nghĩ đến thể diện của thần tượng mình nên đành mỉm cười chào đón. Chẩm Khê ngồi cùng hàng ghế với chị Phan, vị trí ngay cạnh lối đi.



Phía trước là bảy người của nhóm Aurora 7 đang bàn bạc chuyên phân chia từng người ngồi ở chỗ nào.



Do bên công ty quảng cáo đặt vé hạng thương gia cho bọn họ, nên bên nhóm Aurora 7 không có quản lý và trợ lý theo cùng. Bảy cậu thanh niên đứng ở nơi đó với ánh mắt hoang mang, bất lực. Chẩm Khê quay đầu nhìn quanh, quản lý bên phía bọn cô cũng chỉ có mình chị Phan. Bên công ty quảng cáo không đặt vé hạng thương gia cho các quản lý và trợ lý, vé của chị Phan là dùng tiền của Chẩm Khê đổi lên.



“Nếu chị không đi theo em thì em sẽ phải ngồi một mình với người lạ đấy.”



“Sao em có thể ngồi một mình được?” Chẩm Khê lẩm bẩm, “Chẳng phải còn Triệu Thanh Lam đấy à?”



Đám người phía trước bắt đầu chơi oẳn tù tì, mỗi vòng kết thúc lại có một người hô thêm lần nữa. Vì vậy, trò chơi đang đơn giản từ ba vòng hai thắng, biến thành năm vòng ba thắng, rồi cuối cùng trở thành mười một vòng chín thắng.



Bạn học Quả Tử Lê thua nhiều nhất, cậu ta bị sáu ông anh trong nhóm gạt phắt ra. Chị Phan lẩm bẩm, “Chọn chỗ ngồi mà cũng phải phiền hà như vậy à?” “Thằng nhóc này sợ người lạ lắm.” Chẩm Khê nói, “Hơn nữa, ai cũng có thú vui riêng, chẳng lẽ tất cả các nhóm khác đều phải có quan hệ nội bộ giống nhóm bọn em à? Họ là đồng đội lớn lên bên nhau từ nhỏ, tất nhiên phải khác với kiểu nhóm nhạc tập hợp lại vì mục đích kinh doanh như bọn em rồi.”



Lúc hai người đang nói chuyện, Quả Tử Lê cầm vé máy bay và thẻ căn cước đi về phía bọn cô. Lúc còn cách chỗ Chẩm Khê ngồi khoảng hai, ba ghế, cậu ta đột nhiên khom người cúi chào.



cả cơ thể gập lại như sắp bị gãy đôi. Chẩm Khê đành phải đứng lên đáp lễ. Cô khom lưng chào lại xong mới phát hiện các thành viên phía sau vẫn đang ngồi. Cô nhắc nhở: “Tiền bối đến chào hỏi.” Có mấy thành viên vội đứng dậy chào lại, nhưng có mấy người vẫn ngồi im. “Không cần, không cần đâu ạ.” Bạn học Quả xua tay liên tục, sau đó ngồi xuống chỗ đối diện với Chẩm Khê. “Thì ra là muốn ngồi ở chỗ này.” Chị Phan nói, “Cái gì mà sợ người lạ chứ, rõ ràng là cậu ta căng thẳng vì chỉ cách nữ thần của mình một lối đi.” Các ông anh của cậu ta ngồi ở phía trên đều quay đầu nhìn về phía bên này. Trông rất giống kiểu đám học sinh cấp hai ồn ào vì phát hiện trong lớp có đối tượng yêu sớm. Nhưng mỗi lần Chẩm Khê nhìn sang, thì tất cả đều nghiêm túc quay người đi, ra vẻ không có chuyện gì xảy ra cả. Chẩm Khê bật cười, thầm nghĩ đám trẻ con bây giờ thú vị thật. “Em ngủ đi.” Chị Phan lên tiếng, “Khi nào đến chị sẽ gọi” Chẩm Khê nghe lời, cô đeo bịt mắt lên, chỉ năm giây sau đã ngủ như chết. Tuổi trẻ thích nhất là điểm này, dễ ngủ.



Đến khi bên thương hiệu mở cuộc gặp mặt, mấy người bọn cô mới có cơ hội chính thức chào hỏi đối phương. Trước mặt người ngoài và trước máy quay, các thành viên bên nhóm cô đều rất lễ phép, cúi đầu chào hỏi như dập đầu với người ta vậy, làm người đối diện phải sợ hãi.



Kịch bản quay quảng cáo, phân chia cảnh quay và các đồ dùng dụng cụ phục vụ cho việc quay đều đã được bàn bạc từ trước đó, lần này họ chỉ dặn dò lại một lần nữa thôi.



Chẩm Khê nhàm chán, cầm bút vẽ vào cuốn sổ.



Thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, cô lại trông thấy mấy cậu trai phía đối diện đang nhìn mình bằng ánh mắt tò



mò thuần túy. Thuần túy đến mức Chẩm Khê thấy lạ lùng, cô là người có tính cách thế nào thì trên ti vi cũng thể hiện ít nhiều rồi, sao bây giờ còn dùng ánh mắt như thấy động vật hiếm có để nhìn cô.



Cuộc họp kết thúc, quản lý hai bên dẫn người của mình đi qua ân cần chào hỏi nhau. Khâu này bên nhóm bọn cô đều đã rất quen thuộc, mà Chẩm Khê càng thuần thục hơn, trông cô rất có dáng vẻ chuyên nghiệp của những nghệ sĩ nổi tiếng trong giới.



Thực tế thì, cách thức chào hỏi của mọi người đều gần giống như nhau.



Kết quả, khi cô đưa tay ra và nói “Chào anh”, người thanh niên ở trước mặt cô, cũng là một trong những giọng ca chính của nhóm bọn họ, nhìn tay cô, sau đó phát ra một tiếng cảm thán có ý “Thì ra là như thế này.”



“Woa.”



Tay Chẩm Khê vẫn còn duỗi ra giữa không trung, cô bắt đầu cảm thấy hơi lúng túng.



“Anh!”



Quả Tử Lê ở phía sau đó cho ông anh này một cái, đối phương mới có phản ứng bắt tay lại với Chẩm Khê và nói:



“Tham kiến tiền bối.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom