• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (1 Viewer)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-241.html

Chương 241: PHỤ NỮ CÓ THỂ ĐIÊN CUỒNG ĐẾN MỨC NÀO




Loại giọng điệu chất vấn như vậy.



Chẩm Khê đột nhiên cảm thấy rất tức giận, cô muốn hỏi anh ta có phải mù hay không mà chưa rõ tình hình hiện tại.



Chẳng lẽ anh ta không nhìn ra Sầm Nhiễm với Đoạn Ái Đình đang đánh nhau đến mức một mất một còn?



Tại sao cô ở đây thì liên quan quái gì đến anh ta chứ.



“Ăn cơm.” “Khéo vậy2sao.”



“Không khéo.” Huy Dương nói, “Chỗ này là của người thân trong nhà mở, ăn cơm ở đây có thể được giảm giá.”



Tên này cũng nói linh tinh gì nữa vậy?



Giảm giá!



Giảm giá cái gì?



Vừa nãy không phải do cô thanh toán sao?



Ngay cả số lẻ cũng không tha mà gọi là giảm giá cái quỷ gì?



“Hai người.” Vân Tụ nhìn hai người. “Lấy thân phận gì đến đây.”



“Yêu9đương vụng trộm.”



Chẩm Khê trừng mắt nhìn Huy Dương, người anh em này có phải ăn no rửng mỡ rồi không. Chuyện này có liên quan gì đến anh đâu. Tự mình nhảy vào thì thôi, lại còn muốn lôi cô nhảy cùng. “Tốt lắm.”



“Cho nên Giám đốc Vân à, chúng tôi có thể tiếp tục đi hẹn hò được chưa?”



Vân Tụ nhìn chằm chằm vào Chẩm Khê.



“Em định6giải thích thế nào.”



“Mấy người quả thật cần thời gian và không gian để giải quyết chuyện riêng của mình. Tôi thấy chúng tôi nên đi trước thì hơn.”



“Chờ một lát!” Vẫn là Sầm Nhiễm mở miệng, “Vấn Tụ, trước mặt tất cả mọi người, cậu hãy nói cho rõ ràng đi, cậu cùng con đĩ này đến đây để làm gì.” “Ăn cơm.”



Giọng điệu quen thuộc, lời nói0quen thuộc! Chẩm Khê mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nhẫn nhịn để mình không lộ ra dáng vẻ trào phúng.



“Hai nam nữ độc thân đi ăn cơm? Lại đến chỗ kín đáo thế này?”



“Không thể sao?” Vân Tụ hỏi cô ta, “Tôi ăn cơm với ai, đến đâu ăn là tự do của tôi.”



“Được được được!” Sầm Nhiễm vừa gật đầu vừa khóc, đột nhiên cô ta bổ7nhào về phía Đoạn Ái Đình cướp lấy mấy con gấu bông trong tay Đoạn Ái Đình rồi vứt xuống đất và giẫm mạnh lên.



Sau đó dưới ánh mắt ngỡ ngàng của Chẩm Khê, Sầm Nhiễm túm lấy tóc Đoạn Ái Đình, rồi cầm lấy túi xách da cứng của mình mà đập tới tấp lên người, lên mặt cô ta.



Đoạn Ái Đình chỉ biết dùng hai tay ôm đầu, không dám đánh trả.



“Chị!”



Tề Lỗ tiến lên can ngăn.



Huy Dương kéo Chẩm Khê lùi về phía sau, nói: “Coi chừng đánh nhầm vào người lại không biết kêu ai.” “Chị làm loạn đủ chưa?”



Vân Tụ dùng sức, Sầm Nhiễm không đứng vững liền ngã ngồi xuống đất. Đoạn Ái Đình có người lại, trốn ra sau lưng anh ta. “Tôi phải... Tôi phải báo cảnh sát.”



Đoạn Ái Đình nước mắt lưng tròng mở miệng. “Câm miệng!” Vân Tụ liếc cô ta một cái. Vẻ mặt Sầm Nhiễm không thể tin nổi mà ngây người ngồi trên đất một lúc, sau đó cô ta chỉ vào Đoạn Ái Đình, nói với Tề Lỗ: “Em... Em xử nó cho chị. Chỉ cần không chết, tàn phế cũng không sao.” Chẩm Khê và Huy Dương nghe thấy cô ta nói như vậy thì cùng lui về phía sau, với tình hình trước mắt, bọn cô đã không thể nào chỉ đứng xem cuộc vui được rồi. “Chị, bây giờ là xã hội pháp trị!”.



Sầm Nhiễm cao ngạo ngẩng đầu lên, nghiến răng nói: “Không sao, đền tiền là xong. Có đánh chết cô ta, chị cũng đền được.” Sầm Nhiễm bám vào tay Tề Lỗ đứng dậy, đi tới trước mặt Vân Tụ, nhìn anh ta.



“Tránh ra.”



“Chị náo loạn đủ chưa?” “Chưa đủ!” Sầm Nhiễm điên cuồng gào lên, “Hôm nay tôi nhất định phải giết chết con đĩ này. Không phải nói giết gà dọa khỉ sao? Vừa hay, làm cho tất cả mọi người đều rõ ràng, quyến rũ cậu sẽ có kết cục gì.”



Không biết có phải cô nhìn nhầm hay không mà sau khi Sầm Nhiễm nói xong câu này, Vân Tụ lại liếc về phía cô một cái.



Cô lập tức bị dọa giật nảy mình. Cô kéo tay áo Huy Dương, nói: “Thừa dịp họ không để ý, chúng ta chuồn thôi.” Huy Dương không hề bị lay động, đứng lại với vẻ mặt đầy hứng thú. “Vội cái gì, đang đến đoạn gay cấn mà.”



Cái tên này!



Một tiếng bíp vang lên. Vân Tụ ra tay, đánh vào mặt Sầm Nhiễm. “Cần tôi đưa chị đến bệnh viện tâm thần không?”



“Cậu...”



“Chị là đại tiểu thư của bất động sản Sầm Thị, là phu nhân của nhà họ Vân, chị nhìn lại mình bây giờ đi. Chị còn biết xấu hổ là gì không, còn chút thể diện nào không.” “Vân Tụ!”



Tề Lỗ tức giận, “Cậu có tư cách gì mà nói câu này.”



“Cậu có thời gian thì đưa chị cậu đi gặp bác sĩ tâm lý đi.” Sầm Nhiễm giống như đột nhiên tỉnh táo lại, cô ta lau sạch nước mắt trên mặt, nói: “Chúng ta nói chuyện, ba người chúng ta ngồi xuống nói chuyện thẳng thắn với nhau đi.” Huy Dương cảm thấy không còn gì hay để xem nữa, liền nói: “Đi thôi.” “Chờ chút, tôi đi cùng hai người.” Tề Lỗ mở miệng, “Mấy người nên tìm một chỗ ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng đi, đừng tức giận nữa. Chị, em ở ngay dưới tầng chờ chị, có chuyện gì thì chị gọi điện thoại cho em.”



Chẩm Khê lại không vui, vì sao người anh em này lại muốn chen một chân vào. Hơn nữa, vừa nãy chị anh ta như bị lên cơn điện thế kia, mà bây giờ anh ta lại có thể yên tâm rời khỏi?



Nhưng lúc này, ý muốn rời khỏi đây đã chiến thắng tất cả những suy nghĩ khác. “Chuyện này là sao?” Quay lưng lại với những người còn lại, Chẩm Khê hỏi Tề Lỗ.



“Chị tôi nhận được một tin nhắn nặc danh, nói Vân Tụ dẫn theo một em gái xinh đẹp đến đây ăn cơm. Xui xẻo là, lúc đó tôi đang đứng ở bên cạnh chị ấy, nên bị chị ấy kéo đến đây.” “Tin nhắn nặc danh? Ai lại vô vị như vậy chứ?”



Trò ấu trĩ này chắc chắc không phải là bên Vân Tưởng bày ra. “Khó nói lắm, có rất nhiều người muốn xem trò cười của hai người kia mà.” Hai tay Huy Dương đút túi quần, dùng khuỷu tay huých Chẩm Khê.



Chẩm Khê thấy thầy Huy đột nhiên bày ra dáng vẻ của siêu sao, bèn nói với Tề Lỗ: “Giới thiệu với anh, người này là...”



“Tôi biết anh.” Tề Lỗ đưa tay ra, nói: “Lần đầu gặp mặt.”



Huy Dương bắt tay với anh ta, rồi dùng giọng nói rất lạnh nhạt nói: “Huy Dương. Lần đầu gặp mặt.”



Chẩm Khê nhìn dáng vẻ này của Huy Dương, nghĩ thầm trong đầu, giả bộ lạnh lùng chim công cái gì chứ. Tính cách anh như thế nào không phải đều lộ hết trên tivi rồi sao.



“Những gì vừa rồi là thật à?” Tề Lỗ hỏi cô.



“Cái gì?”



“Yêu đương vụng trộm.”



“Hì...”



“Là thật đấy.” Huy Dương mở miệng, “Nếu không thì buổi tối vắng người như vậy hai chúng tôi đến đây làm gì. Cậu cảm thấy Vân Tụ cùng Đoạn Ái Đình cũng là quan hệ bình thường nên mới đến đây ăn cơm?”



Nếu không phải để ý đến hình tượng trưởng thành của anh thì rất có thể Chẩm Khê đã đạp cho anh một cú trước mặt người khác rồi. “Đừng nghe anh ấy nói linh tinh!” Ba người tìm một quán trà ngồi xuống. Thật ra thì Chẩm Khê muốn mau chóng rời khỏi chỗ thị phi này, nhưng Tề Lỗ muốn ở đây chờ Sầm Nhiễm, Huy Dương cũng không có ý muốn đi. “Cô nghĩ chị tôi sẽ xử lý Đoạn Ái tình như thế nào?” Chẩm Khê hơi giật mình khi Tề Lỗ hỏi có vấn đề này, cô suy nghĩ một lúc mới nói: “Vừa nãy không phải chị ấy đã nói rồi sao.” “Chị ấy chỉ hù dọa thôi. Nếu bây giờ Đoạn Ái Đình rời khỏi nhóm thì sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của Vân Tụ. Chị ấy không làm vậy đâu.” Sầm Nhiễm quả nhiên là người nặng tình nhất thời buổi này. “Nhưng chị ấy lại không phải người có thể nhẫn nhịn được.” “Có thể nhìn ra được.”



Giống như vừa nãy, thật sự không phải là hành động mà một tiểu thư con nhà danh giá được tiếp nhận nên giáo dục cao cấp có thể làm ra được. Nếu như có thể nhẫn nhịn một chút thì tuyệt đối sẽ không khiến bản thân mình bị rơi vào tình huống xấu mặt như vậy. Điện thoại Tề Lỗ đổ chuông, Sầm Nhiễm gọi anh ta đi lên. “Vậy chúng tôi đi trước đây.” Chẩm Khê chỉ lo lại xảy ra chuyện gì, vì vậy liền vội vàng bày tỏ lập trường của mình.



Tề Lỗ nhìn hai người, gật nhẹ đầu.



Chẩm Khê kéo Huy Dương bỏ chạy, hoàn toàn không bận tâm đến thân phận của hai người bây giờ.



“Chạy cái gì, chúng ta nên lên đó xem trò vui mới đúng.”



“Xem trò vui gì chứ.” Chẩm Khê bĩu môi, “Lòng em buồn muốn chết đây này.” “Ngừng! Em đừng có giả vờ nữa! Em buồn cái gì mà buồn, nhìn cái dáng vẻ cười trên nỗi đau người khác của em kìa.”



Chẩm Khê thả cái tay đang che mặt xuống, tỏ vẻ tiếc nuối nói: “Thế mà cũng bị anh nhìn ra.”



“Em nói xem, Lâm Tụ sẽ đứng về phía ai? Đoạn Ái Đình hay là Sầm Nhiễm.”



“Không, chắc chắn tối nay anh ta sẽ đến tìm em. Chuyện của Đoạn Ái Đình với Sầm Nhiễm đều có thể để sau. Nếu như không dỗ cái bất động sản di động là em vui trở lại thì sẽ làm lỡ dở mất chuyện kiếm tiền của anh ta.”



Chẩm Khê cười, “Anh cứ chờ mà xem.” Huy Dương lại không vui nói, “Anh thật sự không muốn em có quá nhiều quan hệ với cậu ta. Chẩm Khê, con người Lâm Tụ rất phức tạp, không phải là người em có thể trêu vào được.” “Nói thế nào thì anh ta cũng là ông chủ của em, trong thời gian ký kết hợp đồng, mối quan hệ này cũng không thể làm căng. Nhỡ đâu sau này anh ta lại cắt xén bớt tài nguyên của em thì phải làm sao? Anh không cần lo cho em đâu, em tự có tính toán.”



-



Huy Dương đưa Chẩm Khê về đến cổng ký túc xá rồi lập tức rời khỏi.



Chẩm Khê đẩy cửa phòng ký túc xá ra, bên trong đen kịt một màu, không một bóng người. Đã giờ này rồi mà ký túc xá vẫn không có một bóng người? Không biết mọi người đang bận gì. Chẩm Khê chưa chuẩn bị chút tâm lý nào thì đã bị người ngồi trên sô pha dọa cho hết hồn. Giám đốc Vân rảnh rỗi như vậy sao? Lại còn có thể về đến đây trước cả cô để chờ. Chẩm Khê ý thức được vẻ mặt mình lúc này có chút cứng ngắc, vội vàng mượn việc đổi giày để điều chỉnh lại biểu cảm.



“Chơi vui không.” Đối phương hỏi cô. Chẩm Khê không lên tiếng, đổi dép xong trực tiếp đi vào trong.



“Chúng ta nói chuyện một chút.”



“Đợi tôi thay quần áo.” Chẩm Khê khóa cửa phòng ngủ, đứng trước gương nhìn thật kỹ bản thân. Cô đang nghĩ, cô nên làm gì mới ổn. Lát nữa, hoặc là hoàn toàn trở mặt với anh ta, sau đó lại quay về cuộc sống trước kia. Hoặc là chấp nhận hết tất cả những lời giải thích của anh ta, coi những chuyện kia như chưa từng xảy ra, trước kia như thế nào thì sau này vẫn như thế. Hoặc là giả vờ chấp nhận lời giải thích của anh ta, giả vờ không để ý đến chuyện trước đó, tất cả chờ đến khi kết thúc hợp đồng rồi lại nói.



Loại thứ nhất là thoải mái nhất, cũng phù hợp với tính cách của cô nhất. Loại thứ hai là tủi thân nhất, là cách mà kiếp trước cô sẽ lựa chọn. Loại thứ ba là phiền toái nhất, cần rất nhiều tinh lực và thời gian để bảo vệ lời nói dối này, mà có thể lừa được đối phương hay không cũng khó nói.



Đau cả đầu!



Chẩm Khê cởi chiếc áo khoác bị gió đêm thổi lạnh ra, thay một bộ quần áo mặc ở nhà. Cô đứng trước gương, bình tĩnh hít sâu mấy hơi mới đẩy cửa đi ra ngoài. Cô lấy một cái ghế, ngồi xuống trước mặt đối phương, không nói gì, chỉ cúi đầu nghịch ngón tay. “Chuyện ngày hôm nay..” Rất lâu sau, đổi phương mới mở miệng.



“Ăn cơm với Đoạn Ái Đình là kế hoạch đã được chuẩn bị từ trước. Tin nhắn nặc danh mà Sầm Nhiễm nhận được là do anh gửi.”



Nghe vậy, Chẩm Khê thực sự giật mình, thầm nghĩ trong đầu đây lại là chuyện quỷ gì nữa. Anh ta ăn cơm với Đoạn Ái Đình lại còn gửi tin nhắn nặc danh cho Sầm Nhiễm để làm gì? “Anh hy vọng Sầm Nhiễm có thể chuyển sự chú ý lên Đoạn Ái Đình.”



Thế à.



Có phải cô nên nặn ra hai giọt nước mắt để bày tỏ sự cảm ơn sâu sắc với đối phương hay không. Trên thực tế, đúng là cô đã khóc thật.



Cố gắng mở to mắt nhớ lại tất cả oan ức khổ sở phiền muộn tức giận trong khoảng thời gian này. Vừa nghĩ như vậy, nước mắt cô cứ thế rơi xuống. Rơi xuống quần ngủ của cô, lan ra tạo thành một bông hoa nước đẹp đẽ.



“Chẩm Khê.”



“Những gì anh nói, em có tin không?”



Tin.



Đây là suy nghĩ chân thật của cô lúc này.



Thế nhưng tin thì tin, còn có thể chấp nhận hay không, lại là vấn đề khác. Chuyện này cũng giống như fan hâm mộ của cô lấy danh nghĩa vì yêu cô mà đi công kích những nghệ sĩ khác, họ đều nói là vì cô, cô tin. Nhưng, cô tuyệt đối không thể hiểu cũng như đồng ý cách làm này.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom