• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (2 Viewers)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-242.html

Chương 242: MÔN HỌC BIỂU DIỄN




Vân Tụ nhìn người đang cúi đầu yên lặng rơi nước mắt trước mặt, trong lòng cảm thấy rất bất lực. Có | một số việc, một số chuyện, anh không2có cách nào quang minh chính đại nói thẳng cho cô nghe được.



Anh biết đối phương sống kiêu ngạo như thế nào. Sầm Nhiễm luôn miệng nói trong mắt cô ta9không chấp nhận được dù chỉ là một hạt cát, nhưng thật ra Chẩm Khê mới là người chán ghét những thứ dơ bẩn nhất. Nếu như anh kể cho cô6nghe một vài chuyện, chắc chắn cô sẽ chê bẩn. Nhưng mà hết cách rồi, sự bế tắc hiện nay của anh căn bản không có cách nào giải quyết được.0Trừ phi, anh trở thành Chủ tịch Hội đồng quản trị của Vân Thị, như vậy anh sẽ không cần phải tiếp tục nhìn sắc mặt của người khác hay bị7những người khác uy hiếp.



Vì ngày đó, cái gì cũng phải nhẫn nhục chịu đựng.



Không có cách nào.



“Tôi biết hôm nay anh sẽ đi ăn với Đoạn Ái Đình, cũng biết chỗ hai người ăn cơm. Mà hôm nay Huy Dương trở về, vốn là hẹn ở chỗ khác, là tôi muốn đến đó.” Chẩm Khê vẫn cúi đầu, cô sợ nếu lúc này mà mình ngẩng đầu lên, đối phương sẽ có thể nhìn thấy sự chán ghét trong mắt cô.



Đó là sự chán ghét khi phải bịa chuyện, nói dối!



Ngay tại giây phút mở cửa nhìn thấy đối phương, cô đã quyết định phải làm thế nào để tiếp tục trò chơi này.



Cô vẫn luôn nói, mình không phải là loại người bị đánh lại còn chìa má còn lại ra cho người ta đánh tiếp. Từ trước đến giờ, nguyên tắc làm người của cô vẫn luôn là, chuyện không liên quan đến mình thì phải tránh thật xa, người không động mình, mình không động người.



Nếu như bị đánh, cô sẽ chỉ có hai cách giải quyết.



Hoặc là ngay lúc đó ra tay đánh lại.



Hoặc là nhẫn nhịn chịu đựng, sau đó đánh trả gấp bội.



Cho nên đến cả cô cũng không hiểu, Lâm Tụ là một trong những người nhìn cô lớn lên, thậm chí tự mình tham dự vào cuộc sống của cô. Thế mà sau khi gặp lại Chẩm Hàm, Lâm Chinh và Lâm Tuệ mà còn có thể có ý nghĩ muốn giải thích, làm hòa, cứu vãn mối quan hệ giữa cô và họ.



Chẩm Khê cô là người như thế nào, anh ta còn không rõ sao?



Mặc kệ anh ta nói với cô bao nhiêu lời nói dối không thiết thực, xây cho cô bao nhiêu ảo mộng đẹp đẽ. Anh ta thích cô, chuyện này không phải giả. Trong chuyện tình cảm, ai yêu càng sâu đậm hay chịu cúi đầu trước thì chính là kẻ thua cuộc. Đây là đạo lý mà Chẩm Khê sống cả hai kiếp mới có thể ngộ ra được. Cô tin, đối phương làm tất cả cũng đều là vì mình.



Nhưng cô sống lại một đời, không phải là để mình phải chịu uất ức. Thừa dịp bây giờ vẫn chưa thích người ta đến mức chết đi sống lại, phải nhanh chóng dứt ra, quay đầu là bờ. “Tôi cũng rất muốn đến xem, anh ăn cơm với cô ta có thể vui vẻ đến mức nào.”



Chẩm Khê lại nặn ra một giọt nước mắt, ngẩng đầu lên hỏi, “Chơi gắp thú bông vui lắm sao?”



Lúc này Vân Tụ mới thấy rõ vẻ mặt của cô. Thật dễ thấy, anh chàng đã hoảng sợ rồi. Dù sao cũng chỉ là một cậu trai chưa đến hai mươi tuổi, cho nên thực sự không biết làm thế nào để đối phó với nước mắt của con gái.



“Xin lỗi. Sau này.”



“Không có sau này.”



Vẻ mặt đối phương cứng ngắc. “Sau này không cho phép đi ăn với cô ta nữa, gặp mặt cũng không được.” Đối phương nhìn cô một lúc, rồi nói “Được.”



“Em mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, anh về đi.” “Em về với anh.”



Chẩm Khê khẽ cau mày. “Chờ em giải quyết xong ân oán của em với Triệu Thanh Lam thì em sẽ quay về. Lúc này mà rời khỏi thì cô ta lại cho rằng em sợ cô ta.”



“Được.”



Đối phương ngồi xổm ở trước mặt cô, nắm chặt lấy tay cô và nói: “Sắp tới anh phải đi công tác.”



“Ừm.”



“Mấy ngày nữa mới trở lại.”



“Ừm.”



“Em nhớ gọi điện cho anh.”



“Ừm.”



“Anh đi đây.” Chẩm Khê tiễn anh ra đến cửa.



Cửa vừa đóng lại, vẻ mặt của hai người trong và ngoài cửa đều thay đổi.



Chẩm Khê buồn bực lau sạch nước mắt trên mặt đi.



Vân Tụ nhìn cánh cửa đóng chặt mà trầm tư rất lâu. Sắc mặt đen sì hệt như ngày âm u không trăng, không sao.



***



“Chẩm Khê...”



Lý Khoái thấy vẻ mặt của ông chủ nhà mình thật sự rất khó coi, do dự rất lâu mới quyết định mở miệng.



Anh ta cảm thấy lúc này Vân Tụ cần một người để tâm sự. “Đoạn Ái Đình thật là kém cỏi.” Vân Tụ nhắm mắt ngả lưng vào ghế ngồi, tháo kính mắt xuống cầm trong tay. “Va chạm với Sầm Nhiễm mà ngoài khóc ra thì chẳng biết làm gì cả.” “Dù sao người ta vẫn còn nhỏ tuổi.”



“Nhưng những suy nghĩ xấu xa của cô ta lại vượt qua tuổi tác. Là cô ta quá coi trọng mình, cho rằng tôi sẽ đứng ra bảo vệ cô ta. Mà Sầm Nhiễm cũng quá ghê gớm, khiến người ta không có biện pháp nào.”



Vân Tụ ôm mặt, âm thanh nặng nề giống như phát ra từ lồng ngực.



“Chọn sai người rồi.”



“Vậy Chẩm Khê..”



Lý Khoái cẩn thận đánh giá vẻ mặt Vân Tụ. Vừa nãy khi đi đón người, đó là lần đầu tiên anh ta thấy sắc mặt của ông chủ mình khó coi đến như vậy. Tức giận, hoảng sợ cùng cảm giác không biết làm sao đan xen lẫn nhau, hoàn toàn không giống với ấn tượng lạnh lùng mà thường ngày anh ấy bày ra.



Thậm chí còn ép Lý Hà đuổi tất cả mọi người trong ký túc xá đi, chỉ để có thể nói vài lời với Chẩm Khê. “Không nói gì nhiều, cứ khóc thôi.”



Lý Khoái thở phào, nói: “Còn có thể khóc là tốt rồi. Theo kinh nghiệm của tôi, con gái khóc trước mặt mình là biểu hiện của sự yếu đuối.” Vân Tụ cười một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. “Cậu có biết nước mắt của Chẩm Khê đáng giá thế nào không?”



“Gi cơ?”



“Nếu bây giờ cậu đâm cô ấy một nhát khiến cô ấy phải đi viện khâu. Cho dù không có thuốc gây tê đi nữa thì cô ấy cũng sẽ không khóc. Từ trước đến giờ, cô ấy không phải là người chỉ chịu chút uất ức hay buồn bực là khóc lóc. Nhất là khi người trước mặt là người mà cô ấy không muốn tỏ ra yếu đuối.”



“Vậy thế là...”



Đối với việc này, Lý Khoái cũng không hiểu.



“Kế hoãn binh. Phỏng chừng trong đầu đang nghĩ làm thế nào để chỉnh chết tôi, nhưng hiện tại vẫn chưa nghĩ ra biện pháp nào hay ho.”



“Không... Không đến nỗi vậy chứ.” “Chuyện ngày hôm nay còn khiến cho cô ấy khổ sở hơn là việc tát thẳng vào mặt cô ấy. Con người Chẩm Khê, phân biệt phải trái rất rõ ràng, cô ấy sẽ không so đo với Sầm Nhiễm hay Đoạn Ái Đình, mà sẽ chỉ tính món nợ này lên người tôi.”



“Vậy làm sao bây giờ?”



“Tính sai một bước, thua cả ván cờ. Tôi còn tưởng Đoạn Ái Đình với cô ấy ghét nhau như chó với mèo, chắc chắn cô ta sẽ không nói chuyện này với cô ấy. Là tôi tính sai lòng hư vinh con gái. Trước nay, Chẩm Khê luôn ngăn cản tôi và cô ta qua lại với nhau, bây giờ tôi lại đột nhiên đồng ý đi ăn với cô ta, đương nhiên là cô ta phải đi khoe khoang. Là tôi không nghĩ tới chi tiết này.”



Vân Tụ thở dài, “Sai một li, đi một dặm.” “Tôi lại cảm thấy chưa chắc. Ít nhất thì bây giờ, sự chú ý của cô Sầm đều tập trung vào Đoạn Ái Đình, tạm thời sẽ không chú ý đến Chẩm Khê.” “Khó nói lắm. Lúc trước cô ta có thể buông lỏng cảnh giác với Chẩm Khê, là do tôi tiết lộ cho cô ta biết Chẩm Khê có khuynh hướng thích con gái. Nhưng hôm nay Huy Dương lại ở ngay trước mặt cô ta nói đang qua lại với Chẩm Khê, mà Chẩm Khê lại không phủ nhận. Sau này Sầm Nhiễm sẽ nghĩ như thế nào...”



Vân Tụ ôm đầu, “Thật đau đầu.” “Vẫn phải tìm một người khác. Tìm người có thể lực ngang với Sầm Nhiễm, không thể gặp chuyện là chỉ biết khóc như Đoạn Ái Đình.” “Ít nhất là khi bị Sầm Nhiễm tát cho một cái thì cũng phải biết hung hăng ăn miếng trả miếng.”



***



Đêm đó Đoạn Ái Đình không trở về. Ngày hôm sau, lúc xuất hiện ở phòng tập, nửa bên mặt cô ta vẫn còn sưng. Tất cả mọi người kể cả nhân viên công tác đều ngơ ngác nhìn nhau, không một ai dám mở miệng hỏi dò. Đoạn Ái Đình gọi Chẩm Khê vào phòng vệ sinh, uy hiếp cô không được phép nói chuyện ngày hôm qua ra.



“Cô nghĩ nhiều rồi.”



Tôi không hề có hứng thú với mấy chuyện tình máu chó dầm dề nhà các người.



“Cô không tò mò chuyện sau đó sao?”



“Không tò mò.”



Với bản lĩnh của Vân Tụ thì nhất định đã dỗ được cả hai bên. Còn về chuyện sau này có yên ổn được hay không, thì cô không nói trước được.



“Cô chẳng giống con gái gì cả.” Đoạn Ái Đình nhận xét cô như vậy. Chẩm Khê đang định rời đi thì Đoạn Ái Đình kéo cô lại, ép buộc cô nghe câu chuyện của cô ta. “Anh ấy bảo tôi yên tâm, sau này nên như thế nào thì cứ như vậy. Về sau, Sầm Nhiễm sẽ không làm khó tôi nữa.”



Chẩm Khê nhìn dáng vẻ tươi cười ngọt ngào của cô ta, cảm thấy cô ta thật đáng thương.



Nhưng sao Vân Tụ lại nói như vậy? Anh ta dám nói những lời này, chẳng lẽ trước đó anh ta đã đồng ý với Sầm Nhiễm chuyện gì rồi sao?



Nói không chừng chính là mấy câu như: sau này sẽ không gặp mặt cô ta, hay là không nói chuyện với cô ta nữa.



Chẩm Khê thật muốn bảo Đoạn Ái Đình gọi lại cho đối phương ngay bây giờ, xem đến lúc này cô ta còn có thể kết nối được hay không.



“Cô vẫn nên cách Vận Tụ xa một chút thì hơn.”



Chẩm Khê vẫn không nhịn được mà khuyên một câu.



“Tại sao?”



Đoạn Ái Đình tỏ vẻ không hiểu. “Cô Sầm...” Vẻ mặt Đoạn Ái Đình giống như nuốt phải con ruồi.



“Đừng có nhắc đến người phụ nữ ghê tởm kia nữa. Trước giờ tôi chưa bao giờ nghĩ đến, trên thế giới này lại còn có người không biết xấu hổ như vậy tồn tại.” “Cô ta có thể giết chết cô, giống như giết chết một con kiến.”



“Tôi lại ước gì cô ta đến gây chuyện với tôi đấy. Như vậy tôi mới có lý do đi tố cáo với Vân Tụ. Cô ta càng làm khó dễ tôi thì Vân Tụ sẽ càng nghiêng về phía tôi. Sầm Nhiễm không hiểu rõ mối quan hệ này, cô ta cho rằng mạnh mẽ ngăn cản Vân Tụ tiếp xúc với những người phụ nữ khác là biện pháp tối ưu nhất. Nhưng có người đàn ông nào lại đi thích một người phụ nữ thích ngồi trên đầu mình như vậy không? Đã là gái góa chồng, lại còn không biết đường tự hiếu lấy thân phận mình.”



“Nói như vậy rất quá đáng đấy.” “Tôi nói sai sao? Chẳng lẽ cô ta không phải gái góa chồng, không chịu nổi cô đơn cho nên mới tơ tưởng đến cậu em chồng? Theo tôi thấy ấy à, Vân Tụ coi trọng cô còn có thể, chứ còn cô ta thì...”



Chẩm Khê cười, muốn nói: Đám phàm phu tục tử các người đúng là chẳng biết gì cả. Phần lớn tài sản riêng của Vân Tụ là ở trong cái thẻ mà lúc trước cô đưa cho anh ta, chủ sở hữu cái thẻ đó là dì Từ, cũng gián tiếp thuộc về cô. Nếu như ngày nào đó cô không vui mà đóng băng tấm thẻ kia, thì trong nháy mắt Vân Tụ sẽ trở thành một kẻ nghèo rớt mồng tơi. Cô ta cùng Sầm Nhiễm tranh giành đến mức sứt đầu mẻ trán làm cái gì, Vân Tụ thích một trong hai người các cô sao?



Chờ một ngày nào đó anh ta tình nguyện mua một căn nhà giấu cô đi, thì lúc đó hãy đến nói chuyện này với tôi, OK?



Cũng không biết chạm phải mạch nào mà sao lại tự cho rằng mình là bảo bối quý giá chạy đến trước mặt cô khoe khoang.



Đúng là không hiểu nổi mà! “Cô đang hẹn hò với Huy Dương thật à?” Đoạn Ái Đình hỏi cô. “Không phải.”



“Cũng đúng. Tôi cảm thấy cho dù người ta có mù cũng không coi trọng cô được đâu. Cô lại không đẹp bằng



mấy người bạn gái trước đây của anh ta khi còn ở trường, anh ta có rớt giá hơn nữa thì ánh mắt cũng không thụt lùi đến trình độ này đâu.”



ô hô hô!



“Cô cho rằng xinh đẹp là có tất cả hay sao?”



“Không phải vậy sao?”



“Sầm Nhiễm còn đẹp hơn có nhiều đấy.”



Sắc mặt Đoạn Ái Đình lập tức thay đổi, “Nhưng cô ta là gái già.”



“Ai cũng sẽ đến tuổi hai bảy thôi, chờ đến khi cô hai bảy tuổi, liệu có thể giống như người ta, cả ngày buồn phiền vì không biết tiêu tiền như thế nào cho hết không?”



“Chồng tôi sẽ đưa cho tôi tiêu.” Chẩm Khê cười, nói: “Cái tay hôm qua đánh cô, trên cổ tay đó có một chiếc đồng hồ hiệu Patek Philippe(*) có giá trị bảy con số, là Vân Tụ tặng cho cô ta. Anh ta đã từng mua món quà có giá trị từ hai con số trở lên cho cô chưa?”



(*) Patek Philippe: Đồng hồ Patek Philipe có xuất xứ từ Thụy Sỹ, là một trong những thương hiệu đồng hồ danh giá nhất thế giới. Trung bình sau khi xuất xưởng, mỗi chiếc đồng hồ Patek Philippe đều có mức giá không dưới 15.000 USD (tương đương với hơn 300 triệu VND), thậm chí nhiều chiếc còn có giá từ vài tỉ đến vài chục tỉ. Cứ mỗi năm tuổi, chiếc đồng hồ loại này càng tăng thêm giá, càng cũ thì giá càng cao và còn tùy vào tên tuổi những chủ nhân đã từng sở hữu chiếc đồng hồ đó. Sắc mặt Đoạn Ái Đình rất khó coi.



“Cô tự nhìn lại bản thân mình đi, cô chẳng có tư cách nói tôi đâu.”



“Cũng đúng, quần áo trang sức của tôi bây giờ cũng không phải do tự tôi mua, đó đều là nhà tài trợ bỏ tiền ra mua quan hệ, dâng đến trước mặt tôi rồi cầu xin tôi liếc mắt tới. Đồng hồ đeo tay trị giá bảy con số, mới nghe



qua đúng là có chút đáng sợ thật. Vậy cô đoán xem, giá trị bản thân của tôi bây giờ là bao nhiêu?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom