• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (2 Viewers)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-243.html

Chương 243: RẮC RỐI




Chẩm Khê tự nhận mình không phải là một người thích khoe khoang.



Nhưng điều mâu thuẫn là, cô lại rất thích và mặt người khác.



Mỗi khi xuất hiện tình huống có người đến khoe khoang, khoác lác trước mặt cô rồi tiện thể đạp cho cô một cú là cô lại muốn tát trả lại cho người ta một cái thật mạnh. m thanh đó, vừa vang lại vừa giòn, dễ nghe đến phát sợ.



“Cô có biết vì sao Sầm Nhiễm đối xử với tôi và2cô khác nhau không? Là bởi vì, có những lúc đồ tôi mặc trên người là hàng HF được thiết kế riêng, chị ta có tiền cũng không mua nổi.” Chẩm Khê chọc chọc vai Đoạn Ái Đình, “Còn cô mới chỉ là ngôi sao có chút danh tiếng thôi. Ai cũng có thể đánh đập mắng chửi, đi đâu cô cũng phải nhìn sắc mặt người ta. Tôi thì không giống thế, cô cứ thử đi hỏi ông sếp Vân Tụ của cô đi, xem9anh ta có dám mang tôi ra xì hơi không?”



Đoạn Ái Đính đá đổ thùng rác trong nhà vệ sinh, gây ra tiếng động không nhỏ. Chẩm Khê làm như không nghe thấy cũng không nhìn thấy, xoay người đi ra ngoài. Hôm nay, Huy Dương phải đi gặp nhà sản xuất phim. Vừa nãy anh có nhắn tin cho cô, nói là đang ở nhà hàng của một khách sạn mấy sao nào đó ngồi đợi nhà sản xuất phim kia đến.



“May mà là anh6đấy, nếu như hôm nay người cần gặp là em, xem ông ta có dám cao su không.”



“Em cũng đâu có đi casting phim được đâu.”



“Sao lại thế?”



“Như em đây thì đi đóng phim kiểu gì được?”



“Chẳng phải là lần trước em quay quảng cáo với Kim Do Hoon rất tốt đó sao?”



“Do công cắt ghép của đạo diễn với biên tập hậu kỳ cả đấy. Anh xem, bây giờ Kim Do Hoon đi đóng phim thần tượng còn có thể duy trì trình độ như0quảng cáo lần đấy à? Mỗi một phân cảnh đều là tiền cả đấy, OK?” “Anh đã cho người đi nghe ngóng trước rồi, nghe đâu nhà sản xuất này có xu hướng giới tính hơi đặc thù.” “Nam hay nữ thế?” Chẩm Khê hỏi.



“Nam.”



“Cũng chưa đủ để thể hiện được cái gì cả. Thời đại bây giờ ấy à, chúng ta phải tôn trọng lựa chọn của mỗi một cá nhân. Chỉ cần người ta khách khí lịch sự là được rồi.” “Ông ta đến7rồi, thôi lát nữa anh sẽ nói chuyện với em sau nhé.” “Chờ tin tức tốt của anh.”



***



Chẩm Khê vừa mới làm nóng toàn thân, quản lý đã đến thông báo phải thay đổi ca khúc hit của album lần này, hơn nữa còn có khả năng bị trì hoãn.



“Có ý gì thế?” Chẩm Khê hỏi, “Sao đột nhiên lại xảy ra chuyện này?”



Bọn cô đã phải luyện tập bài nhảy này vất vả bao nhiêu lâu như như thế! “Nói chính xác hơn thì là có hai ca khúc hit. Bài này vẫn được tính là hit, nhưng sẽ nâng thêm một bài trữ tình trong album lên làm ca khúc hit nữa.”



Vừa nghe xong, Chẩm Khê liền biết đây nhất định là do Vân Tụ với Lý Hà giở trò.



Cô hỏi thẳng: “Có phải muốn thay đổi Center?”



Tình hình trước mắt cũng quen thuộc quá đi. “Không không không!” Người quản lý vội vàng phủ nhận, “Em là Center, cả hai bài hát em đều là Center.” “Vậy thì có ý gì? Nâng thêm bài hát trữ tình nữa thành hit là có ý gì?” “Hit trữ tình dự định quay MV theo hướng có cốt truyện.”



Chẩm Khê ngay lập tức phản ứng lại: “Nam chính là ai?”



“Khó nói trước.”



“Có cái gì mà lại nói là khó nói trước? Mấy người đã ra quyết định, thế thì nhất định phải có kế hoạch cụ thể chứ?”



“Phải chờ xem công ty muốn push ai trong Dream Boy.”



“Mặc kệ là ai. Cái MV này tôi không tham gia.”



“Em là Center.”



“Tôi chỉ là Center trên sân khấu thôi.” Chẩm Khê chẳng muốn phí lời với anh ta nữa, trực tiếp gọi điện cho Lý Hà, nói thẳng yêu cầu của mình cho ông ta nghe. “Để phối hợp với lần phát hành album này tôi đã phải hủy hơn nửa lịch trình cá nhân và công việc của mình, bây giờ lại nói với tôi là phải trì hoãn. Vậy xin hỏi trong khoảng thời gian bị trống ra đấy tôi phải sắp xếp thế nào?”



“Quay MV.”



“Lại muốn soạn lại trò cũ, bắt tôi đi tạo CP với bên nam để tạo độ hot? Cái thủ đoạn này, mấy người chơi mãi không thấy chán à?”



“Không phải ý này.” “Nói gì đi nữa thì chuyện hoãn phát hành album đã quyết định rồi, và tôi đây cũng sẽ tôn trọng quyết định này. Nhưng nếu như mấy người lên kế hoạch bắt tôi đi xào CP, thì xin lỗi, tôi không phối hợp.” “Em chờ Tiểu Tụ nói chuyện với em đi.” Mấy ông già có chức có quyền đều nói thế này cả. Dù sao thì tâm lý của Chẩm Khê vẫn chính là, bà đây nổi tiếng rồi thì còn phải sợ cái quái gì nữa, chẳng lẽ bà không được phép muốn làm gì thì làm?



“MV này là phối hợp quay với bộ phận quảng cáo của Vấn Thị, là để nâng đỡ đạo diễn mới ký hợp đồng gần đây chứ không phải là để push người trong Dream Boy. Thế nên, cái MV quảng bá này em phải quay, nam chính là ai cũng chẳng ảnh hưởng gì cả.” “Được, tôi quay! Nhưng diễn viên nam phải do tôi chọn.” “Huy Dương thì không được.”



“Ha!” Chẩm Khê ngạc nhiên, “Anh lại còn muốn mời cả ngôi sao lớn như Huy Dương đến quay MV của anh cơ đấy? Cho dù anh có là ông chủ công ty quản lý nghệ sĩ thì cũng không thể tùy hứng được như thế chứ. Người ta bây giờ đang chuẩn bị hợp tác với đạo diễn gạo cội để quay phim rồi, ai có thời gian rảnh đi quay MV của anh, nằm mơ đấy à.”



“Anh không quản được phỏng đoán của em, cũng không quản được tư duy suy nghĩ của em. Chỉ hy vọng, lúc em có gì thắc mắc có thể chủ động đến hỏi anh. Có rất nhiều việc, không phải lúc nào cũng xấu xa để tiện như em nghĩ đâu.”



Thế cơ à.



“Thôi được rồi, cúp máy đây, tôi còn phải đi tập luyện nữa.”



“Chẩm Khê.”



Chẩm Khê kẹp điện thoại lên vai, hỏi đối phương còn muốn chỉ giáo thêm cái gì. “Anh đến thành phố Y công tác, ngày mai có thời gian khoảng nửa ngày... Có muốn anh đi thăm bà ngoại không?” “Đừng!” sống lưng của Chẩm Khê chợt thẳng lên, “Anh đừng có đi.”



“Tại sao?”



“Đó là bà ngoại của tôi.” “Cũng lâu rồi em chưa được gặp bà mà.” “Bà cháu tôi hay gọi video call, không phiền đến anh đâu.” “Anh lấy thân phận là bạn trai của em đi thăm bà cũng không được sao?”



Chẩm Khê mặt không cảm xúc nói: “Anh là cháu ruột của Lâm Tuệ, Lâm Tuệ lại là kẻ đầu sỏ hại chết con gái của bà, hại chết mẹ của tôi. Nếu như anh còn chút lương tâm, xin đừng xuất hiện trước mặt bà, như vậy sẽ khiến bà nhớ lại những chuyện không hay.”



“Chúng ta đã từng ăn Tết với nhau, còn là do em đưa anh về nữa đấy.”



“Tôi rất hối hận.”



“Em nói lại lần nữa.” “Xin anh đấy, đừng đi gặp bà ngoại tôi, cũng đừng đi gặp bạn bè thân thích gì khác nữa. Bọn họ không hề có quan hệ gì với anh cả.” “Em có biết, những lời em vừa nói thật sự rất nhẫn tâm không?” “Nếu như mạo phạm đến anh thì cho tôi xin lỗi.” “Ngày mai anh về, chúng ta gặp nhau đi.”



“Không phải muốn đối bài hit sao? Tôi còn phải luyện tập nữa.” Có âm báo tin nhắn đến vang lên.



“Cúp máy đây.” Chẩm Khê cúp điện thoại. [Anh thấy vẻ mặt khi nhìn anh của cái ông sản xuất phim kia cứ làm sao ấy.]



[Cứ làm sao là làm sao?] [Vừa nãy lúc anh đi toilet ông ta cứ nhìn chằm chằm vào chân anh.]



[Thì chân anh dài thật mà.] [Thái độ đối với anh cũng cực kỳ tốt.] [Người ta lịch sự thì có vấn đề à?]



[Tóm lại là cứ làm sao ấy, lát nữa nếu có chuyện gì xảy ra anh sẽ chuồn]



[Nhớ giữ liên lạc nhé.].



Qua một lúc lâu sau, Chẩm Khê vẫn không nhận được hồi âm gì của Huy Dương, tin nhắn cô gửi đi cũng như đá chìm xuống biển lớn. Cô bắt đầu hoảng loạn, lập tức gọi điện thoại cho đối phương. Tắt máy!



À đúng rồi, vừa nãy anh ấy nói điện thoại sắp hết pin. Chẩm Khê lên mạng tra số điện thoại của khách sạn đó, nhân viên phục vụ nói Huy Dương đã rời đi.



“Đi một mình ạ?” “Cùng với một người đàn ông.” Chẩm Khê cầm áo khoác lên, “Tôi có việc, phải đi trước, nói với quản lý một tiếng hộ nhé.” Cô bắt xe đến thẳng khách sạn đó, gặp được người vừa nãy nghe điện thoại của cô.



“Họ đi đâu chị có biết không?” “Xin lỗi quý khách, chúng tôi không tiện tiết lộ.” “Tôi tìm anh ấy có việc gấp, nếu làm trễ nải chị có chịu trách nhiệm được không?” Nhân viên phục vụ không dám quyết định, lập tức đi gọi quản lý bộ phận lễ tân tới.



Dưới sự uy hiếp của cô, quản lý bộ phận lễ tân đành phải tiết lộ, vị khách dùng bữa với Huy Dương là khách ở tại khách sạn này, đến giờ vẫn chưa trả phòng.



“Phòng nào?”



Chẩm Khê vặn hỏi.



“Xin lỗi, cái này không thể tiết lộ được, chúng tôi phải...” Chẩm Khê không muốn phí lời thêm, cô biết trên phương diện này, cho dù cô nói gì thì người ta cũng sẽ không tiết lộ thông tin cá nhân của khách hàng cho cô.



Cô gọi điện thoại cho Vân Tụ để báo chuyện này. “Em đừng cuống.” “Tôi không cuống thể nào được? Đã qua bao lâu rồi? Xảy ra chuyện thì phải làm sao?”



“Giờ anh sẽ liên hệ với quản lý của cậu ta, em đừng cuống.” Chẩm Khê cúp điện thoại, nghĩ một chút lại gọi điện thoại cho Lý Minh Đình. Để anh ấy đi tra thông tin chứng minh thư lẫn ghi chép ra vào khách sạn của cái gã sản xuất phim kia.



Bên đó làm việc rất nhanh, ngay lập tức báo số phòng cho cô. Chẩm Khê đến quầy làm thủ tục đăng ký, thuê phòng cùng tầng với gã sản xuất phim kia.



Cô biết nếu như mình tùy tiện xông lên sẽ gây chú ý, không chừng còn chưa lên được tới nơi thì đã bị bảo vệ túm xuống.



Thấy chứng minh thư cô đưa tới, cô nhân viên đứng quầy cứ nhìn cô mãi.



“Làm ơn nhanh giùm.” Thẻ phòng vừa đến tay, Chẩm Khê liền đi, lễ tân nói muốn dẫn cô lên, cô nói không cần. Vừa đi qua căn phòng kia, đã nghe thấy bên trong vang lên những tiếng binh binh bốp bốp.



Trái tim Chẩm Khê nguội ngắt.



Không thèm để ý đến những người khách khác đang ở trên hành lang, cô cuống quýt chạy đến gõ cửa căn phòng kia. “Huy Dương! Huy Dương anh có ở trong đó không? Mau nói gì đi! Mau mở cửa!” Động tĩnh bên trong liền ngừng lại. Trái tim Chẩm Khê giật thót lên tận cuống họng.



Cửa phòng mở ra, Huy Dương xuất hiện sau cánh cửa với tình trạng cởi trần, trên người có một vài dấu vết kỳ quái, hằn trên làn da trắng nõn của anh nên lại càng dễ thấy.



“Vào trong trước đi.”



Chẩm Khê bị anh kéo vào trong. Đi vào trong phòng, cô nhìn thấy trên đất có người đang cuộn tròn, tấm ga giường màu trắng quấn trên người gã ta đầy dấu chân, thấp thoáng còn có vết máu.



Trông Huy Dương không còn chút sức lực nào cả. Vừa mới đi vào, anh đã ngã ngồi thụp xuống ghế sô pha.



“Anh không sao chứ?” Chẩm Khê hỏi. “Em đi xem xem ông ta đã chết chưa.”



“Sao cơ?”



Chẩm Khê nghi ngờ tại mình có vấn đề.



“Em xem xem ông ta còn thở không.”



Chẩm Khê vén tấm ga trải giường lên, bên trong là một gã đàn ông trần truồng, hai tay ôm đầu, một bên mắt bầm tím, trên mặt toàn là máu.



Chẩm Khê để ngón tay xuống dưới mũi ông ta, vẫn mơ hồ cảm nhận được hơi thở của đối phương.



“Vẫn còn thở, nhưng mà hơi yếu.” Huy Dương thở phào một hơi. “Chuyện này là sao?”



“Ông ta bảo anh lên phòng lấy kịch bản, sau đó bỏ thuốc vào trong nước của anh, anh uống không nhiều, nhưng vẫn bị choáng váng. Vừa mở mắt ra đã thấy tên già này giở trò trên người anh, anh mới đánh cho một trận. Ra tay không biết nặng nhẹ, còn đánh gãy một cái ghế nữa. Anh còn tưởng ông ta bị anh đánh ngỏm luôn rồi.”



“Vậy giờ phải làm sao?” Chẩm Khê nói, “Em gọi Vấn Tụ đến xử lý. Mà không được, bây giờ anh ấy không ở thành phố E.” “Em đưa điện thoại cho anh, anh gọi cho chị anh. Tên gia này cũng chẳng phải dạng vừa đâu, Lâm Tụ chưa chắc đã xử lý được.” Huy Dương chỉ nói vắn tắt tình hình qua điện thoại cho chị mình. Chẩm Khê hỏi anh: “Có cần phải đưa ông ta đi bệnh viện không? Không lát nữa lại chết người đấy.”



“Không sao, còn thở thì không chết được đâu.” “Thôi bỏ đi. Em cứ nói với Lâm Tụ một tiếng, để cho người nhà ông ta đến nhận xác đi.”



Chẩm Khê cũng chỉ nói vắn tắt, để cho Vân Tụ mau cử người có thể xử lý được việc này tới.



“Anh biết rồi, chuyện này anh sẽ xử lý, em mau rời khỏi chỗ đó đi.” Chẩm Khê làm như không nghe thấy, cáp điện thoại. “Em sờ thử túi quần tên già kia có thuốc lá không, chứ anh váng đầu quá.”



Chẩm Khê cầm áo sơ mi của anh lên: “Hay là anh cứ mặc quần áo vào trước đi đã.”



“Không còn sức.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom