• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (1 Viewer)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-244.html

Chương 244: TRANH CÃI




Chẩm Khê nhặt áo sơ mi của anh lên, chậm rãi trùm áo qua đầu và cánh tay giúp anh.



Huy Dương nhìn Chẩm Khê cài cúc áo cho mình, ra vẻ nghiền ngẫm nói: “Sau này mà2anh có vợ, chắc chắn là sẽ giống như em.”



Chẩm Khê không ngẩng đầu lên, chỉ đáp lại một câu, “Nếu như sau này em sinh con trai, chắc cũng sẽ giống như anh đấy.” Gáy bị9đập cho một cú đau điếng. Chẩm Khê ôm đầu, hít vào một hơi.



“Không phải nói là không còn sức nữa sao, đánh gì mà đau thế.”



***



Hai người họ đều không ngờ rằng, người đầu tiên đến6nơi này lại là người của đối phương. Chỉ nghe tiếng gõ cửa, Chẩm Khê đã có thể hình dung ra được người phía sau cánh cửa là người như thế nào. Quả đúng như dự đoán,0người tới là bốn gã đàn ông cao to lực lưỡng xăm trổ đầy mình cùng với một người đàn bà có dáng người nhỏ bé.



Nhìn thấy người nằm trên đất bà ta liền che miệng lại,7hét thất thanh, rồi lập tức ôm mặt khóc.



Chẩm Khê và Huy Dương liếc mắt nhìn nhau, thật sự rất muốn nói: bà chị à, khóc giả quá đi.



“Bà là?”



Chẩm Khê muốn phá vỡ sự trầm mặc này, nhưng cô vừa mới nói xong, bốn gã đàn ông lực lưỡng kia liền nhìn thẳng về phía cô, khí thế thật sự dọa người. “Các người đã làm gì chồng tôi?” Người đàn bà bắt đầu chất vấn.



Chồng? Cái tên khốn béo như lợn này mà cũng có vợ?



Giả vờ kết hôn à?



“Mấy người đã làm gì chồng tôi?” Người đàn bà hùng hùng hổ hổ tra khảo, “Sao lại đánh anh ấy thành ra thế này?” “Chồng bà là loại mặt hàng gì chị còn không biết?” Huy Dương hỏi.



Anh không muốn nói lại cái chuyện đáng ghê tởm kia ra để mình phải buồn nôn thêm, do vậy nháy mắt với Chẩm Khê một cái.



“Bà xem bây giờ phải làm như thế nào, muốn đưa ông ta đến bệnh viện trước rồi chúng ta nói chuyện, hay là nói chuyện xong rồi mới đưa?” Người đàn bà nhìn chòng chọc cô nói: “Tôi biết cô, cô là Chẩm Khê” “Hân hạnh!” “Tôi phải báo cảnh sát. Tôi muốn biết vì lý do gì mấy người lại đánh chồng tôi ra nông nỗi này.”



“Khuyên bà một câu, đừng có dại, việc mà rùm beng lên rồi là ai cũng không hay đầu. Vẫn câu nói cũ, chồng bà là loại mặt hàng gì bà còn không biết?”



“Các người đánh người còn có lý?” “Bà có thể báo cảnh sát. Trước khi bà đến tôi đã kiểm tra quần áo và túi đồ của chồng bà rồi, tìm thấy một vài thứ có dấu vân tay của ông ta, vừa hay có thể giao nộp cho bên cảnh sát.” Người đàn bà biến sắc, khẽ ra hiệu cho gã du côn xăm trổ đầy mình đứng bên cạnh.



Chẩm Khê phát hiện ra ám hiệu đó, liền nói, “Đánh tôi cũng chẳng có ích gì đâu, đồ tôi đã giấu đi rồi.”



Chẩm Khê cố gắng câu giờ, trong lòng thầm nghĩ, sao người của Vân Tụ mãi mà chẳng thấy đến, nếu như trì hoãn thêm một lát nữa thì mồ hai người bọn cô cũng xanh cỏ rồi.



“Em gái.” Người đàn bà kia đứng trước mặt Chẩm Khê, nhìn thẳng cô, “Chắc là lăn lộn trong cái giới này chưa được bao lâu đúng không. Chẳng hiểu quy củ tí nào cả, công ty em dạy dỗ kiểu gì thế?” “Cái này không cần bà phải bận tâm. Bà vẫn nên quan tâm đến vấn đề sống chết của chồng bà thì hơn. Nếu cứ để trì hoãn thêm, ông ta mà ngoèo, bà cũng không tránh khỏi cái tội chậm trễ cứu chữa đâu đấy.” Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên. Chẩm Khê đoán là người của Vấn Thị.



Cuối cùng cũng đến rồi.



Kết quả của vừa mở ra, đi phía trước lại là Vân Tưởng, phía sau là vợ anh ta - Đỗ Nhược Thu. Chẩm Khê cố nén lại vẻ giật mình, sao Vân Tụ lại gọi hai kẻ ôn thần này đến đây, thế này không phải cố ý đã loạn càng thêm loạn sao? Nếu như phân chia theo hệ thống của nội bộ tập đoàn Vân Thị, Chẩm Khê cô chắc là con gái rượu của Vân Tụ, còn Huy Dương sẽ là chàng rể quý. Nếu như bọn họ rơi vào tay Vân Tưởng, liệu sẽ có được kết cục tốt?



“Chuyện này là sao?” Câu đầu tiên của Vân Tưởng khi bước vào, chính là chất vấn Chẩm Khê và Huy Dương.



“Đi gặp nhà sản xuất phim, bị bỏ thuốc, phòng vệ chính đáng.” Đây là lời giải thích của Huy Dương, ngắn gọn, rõ ràng, rành rọt.



Hai vợ chồng Vận Tưởng với người đàn bà dáng người nhỏ nhắn kia đều có vẻ mặt rất khó coi.



“Cậu nói chồng tôi bỏ thuốc cậu?” Người đàn bà đó lại ra vẻ khiếp sợ, “Sao có thể thể được?”



“Có thể hay không không phải do chị nói là được. Trên cái cốc tôi bị bỏ thuốc còn có dấu vân tay của ông ta đấy. Ở trên người ông ta tôi cũng tìm thấy số bột thuốc còn sót lại, đợi lát nữa giao cho cảnh sát là được.” “Làm càn!” Vân Tưởng mặt tối sầm tối xịt nói, “Ông Trần trước giờ vẫn là đối tác có mối quan hệ hợp tác tốt đẹp của công ty, là nhà sản xuất từng phụ trách nhiều bộ phim điện ảnh do công ty đầu tư. Tôi hết sức tin tưởng vào nhân cách của ông ấy, tuyệt đối không có chuyện như cậu vừa nói.”



Úi chà chà!



Đúng là cái đồ không biết xấu hổ.



“Vậy xin hỏi, là tôi tự bỏ thuốc chính mình à?” Huy Dương làm động tác nhún vai, “Giờ tôi còn chả có tí sức nào đây này, lát nữa tôi phải đi xét nghiệm máu, xem có bao nhiêu thành phần độc hại ảnh hưởng đến thần kinh của tôi mới được.”



Huy Dương nhìn Vân Tướng cười.



“Ngài Vân, tôi như thế này có được tính là tai nạn lao động không? Công ty có định chi trả viện phí cho tôi không?



“cười đùa cợt nhả như thế còn ra thể thống gì” Vân Tưởng nói với anh như thế. “Nói đi, chuyện này muốn xử lý như thế nào? Tôi thấy vẫn là nên đến bệnh viện trước. Ông ta có chết hay không không quan trọng, nhưng tôi thì phải đi kiểm tra cẩn thận đã.”



Vân Tưởng và Đỗ Nhược Thu bàn bạc với nhau, cũng cảm thấy nên đưa người này đi viện trước thì tốt hơn. Chẩm Khê nhìn Vân Tưởng, giả bộ ngây ngô hỏi: “Ngài Vân, có khi nào ở cửa khách sạn sẽ có phóng viên không? Đợi tôi với Huy Dương đi ra là họ sẽ dí máy ảnh vào mặt chụp lia lịa, rồi sau đó, tối nay sẽ có một vài tin đồn không hay xuất hiện?” Đây tuyệt đối là chuyện mà Vân Tưởng có thể làm ra được.



“Sao tôi biết được.” Ấy, chột dạ rồi kìa. “Vậy để tránh trường hợp này xảy ra, mấy người đi trước đi, tôi và Huy Dương đợi lát nữa sẽ rời đi.” “Cô lấy thân phận gì mà dám ra điều kiện với tôi?” Vân Tưởng hỏi. “Ra điều kiện? Ổ không, tôi nào dám ra điều kiện với ngài. Tôi chỉ đang thực hiện quyền tự do mà một người công dân được có mà thôi. Tôi nghĩ việc tôi đi đâu, lúc nào tôi đi, bản thân tôi vẫn tự quyết định được.”



D&D vẫn còn chưa sáp nhập vào Vân Thị đâu nhé, Vân Tưởng anh ta lấy thân phận gì mà dám dùng giọng điệu bề trên đấy nói chuyện với cô.



“Chẩm Khê, cô đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”



“Ấy, ngại quá, tôi còn chưa thành niên, không được uống rượu.” “Nhưng mà Chẩm Khê, tại sao em lại ở đây?” Đúng lúc này, Đỗ Nhược Thu hỏi một câu, lại câu chuyện sang hướng khác.



“Dù sao sau này cũng là người một nhà, tôi cũng không giấu chị làm gì. Tôi tới để gặp bạn trai tôi.” Chẩm Khê chìa điện thoại ra, rồi lại chỉ tay vào Huy Hương, “Mấy ngày nữa anh ấy lại phải về Hàn Quốc, hiếm lắm hôm nay mới được rảnh, vốn là đến nhà hàng đợi anh ấy, nhưng kết quả đợi mãi mà không thấy đến, cho nên mới...”



“Bạn trai?” Đỗ Nhược Thu ngạc nhiên, “Em nói Huy Dương là bạn trai em?” “Có vấn đề gì sao?” Chẩm Khê cười. “Sao có thể thế được.”



Chẩm Khê thấy vẻ thất kinh cô ta lộ ra trong thoáng chốc, liền cảm thấy cực kỳ thoải mái. Lúc trước, cô ta cho là cô thích Vân Tụ, thế nên mới sắp đặt và dẫn cô đến bên hồ sen để chứng kiến cảnh tượng kia. Còn tưởng đã đùa bỡn được cô trong lòng bàn tay, bộ dạng nắm chắc phần thắng lúc đó kiêu ngạo thế cơ mà.



Nhưng mà ngại quá, Chẩm Khê cô không phải Thượng đế, không có sở thích đi giúp đỡ chuyện tốt của người khác. Từ trước đến nay cô ghét nhất là bị lừa dối, lợi dụng. Cuộc đời cô tuyệt đối sẽ không đi theo kịch bản của ai cả.



Đỗ Nhược Thu cho là sau khi nhìn thấy cảnh đó cô sẽ tâm tàn ý lạnh, trở mặt với Vân Tụ sao. Thật nực cười, cô với Vân Tụ có ra sao thì cũng chẳng phải là chuyện của bọn họ. Cứ chăm chăm xem người ta có chia tay, có cắt đứt hay không, để chuyện này làm trò cười cho người khác. Muốn lấy cô làm trò cười? Cứ đợi đi, qua một thời gian nữa, cô sẽ tặng cô ta một món quà thật lớn. “Tuy nói thần tượng yêu đương là không tốt, nhưng trong hợp đồng cũng không quy định mà? Hơn nữa, chuyện này ông chủ của tôi cũng biết.”



Chẩm Khê cười, để xem ai có thể khiến người khác buồn nôn hơn nào.



“Cô nói Vân Tụ? Vân Tụ biết chuyện này?”



Không thể nào. Tại sao Chẩm Khê lại lòi ra thêm một người bạn trai?



Cô ta với Vân Tụ đã sống chung rồi mà. Đỗ Nhược Thu nhìn sang đương sự còn lại. Đối phương chẳng có phản ứng gì, đã thế còn cười ngô nghê như một thằng ngốc. Rốt cuộc chuyện này là sao? Đỗ Nhược Thu chưa kịp tìm hiểu sâu thêm thì Lý Hà đã đến. “Cửa khách sạn chật ních phóng viên, hai người tạm thời đừng manh động, đợi chúng tôi sắp xếp đã.”



Quả nhiên! Lý Hà nói với Vân Tưởng: “Làm phiền cậu Ba đi cùng đến bệnh viện xem tình hình của đối phương thế nào. Chúng tôi ở đây đợi lát nữa rồi sẽ tới.”



Lý Hà vừa đến, liền có người khống chế được tình hình, tất cả các kế hoạch ngoài sáng trong tối của Vân Tưởng đều không thực hiện được, chỉ đành rời đi trước. “Chuyện này là sao? Chuyện Chẩm Khê nói là thật?” Vừa ra khỏi cửa, Vân Tưởng đã dò hỏi Đỗ Nhược Thu.



“Không biết.” Đỗ Nhược Thu như có điều suy nghĩ, chậm chầm lắc đầu, “Tình báo của chúng ta chắc sẽ không sai đâu. Hai người bọn họ đã sống chung rồi... Chẩm Khê còn nói Vân Tụ đã biết chuyện của cô ta với Huy Dương?”



“Em đợi chút, để anh gọi điện cho Vân Tụ.”



Vân Tưởng lấy điện thoại ra gọi cho Vân Tụ.



“Anh!”



“Chú có biết anh nhìn thấy ai ở khách sạn không?”



“Khách sạn gì?”



Vân Tưởng hơi không được tự nhiên, bất giác sờ mũi, “Chú đừng có giả bộ với anh, xảy ra chuyện lớn thế này công ty cũng đồn thổi hết cả lên rồi. Anh cũng chỉ muốn tốt cho Vân Thị, nên mới vội vàng chạy đến đây xử lý. Chú đoán xem anh gặp được ai ở trong phòng? Ngoại trừ Huy Dương ra ấy.” “Không biết.”



“Chẩm Khê!” Vấn Tưởng kéo dài âm thanh, “Sao cô ta lại ở đây?”



“Không có gì kỳ lạ cả. Cô ấy với Huy Dương là người yêu. Cô ấy cũng đã nói với em rồi. Mấy ngày nữa Huy Dương phải rời đi, nên hôm nay muốn ăn cơm với cậu ta.”



“Chú biết?”



“Em không được biết sao?” Vân Tưởng nháy mắt với Đỗ Nhược Thu, vội vã nói mấy câu rồi cúp máy.



Đầu dây bên kia, Vân Tụ cười không thành tiếng, qua hồi lâu mới bỏ điện thoại từ bên tai xuống.



Mở di động ra, câu đầu tiên của tin nhắn thoại cũng chính là đoạn đối thoại vừa nãy của Chẩm Khê với Đỗ Nhược Thu.



Xem ra tin tức phía bên Vân Tưởng còn nhanh nhạy hơn cả Sầm Nhiễm, nhưng cứ cho là bọn họ biết đi, cũng đầu làm được gì?



Đồ bỏ đi vĩnh viễn là đồ bỏ đi. “Lát nữa phải làm sao giờ?” Vân Tưởng hỏi. “Chúng ta cứ đến bệnh viện trước, cố gắng thuyết phục bọn họ làm ầm chuyện này lên. Chỉ cần Huy Dương với Chẩm Khê toi đời thì Vân Tụ sẽ mất đi hai cánh tay đắc lực. Tốt nhất là làm bọn họ báo cảnh sát, bắt Huy Dương với Chẩm Khê phải ra hầu tòa.” “Chẩm Khê vốn có tiền sự, xem lần này cô ta còn có thể may mắn như thế được nữa không.”



“Nếu như đối phương báo cảnh sát thì phải làm sao bây giờ?” Chẩm Khê hỏi Lý Hà, “Cho dù bọn họ có kể chân tướng câu chuyện ra ngoài thì hình tượng của Huy Dương cũng bị ảnh hưởng.” “Có gì đâu, dù sao anh cũng không chịu thiệt.” Chỉ có mình Huy Dương là có bộ dạng nhàn nhã, “Còn báo cảnh sát? Hừ!”



“Vừa nãy em nói với bọn họ là em có chứng cứ chứng minh đối phương có hành vi vi phạm pháp luật. Nhưng đó chỉ là kế hoãn binh, lừa bọn họ thôi. Tên già kia rõ ràng là kẻ lão luyện, vân tay trên cốc của Huy Dương đều bị lão ta lau sạch. Trên người cũng chẳng tìm thấy cái gì cả.” “Không phải em đã lấy tay tên già đó in dấu vân tay lên trên cốc rồi à?” Huy Dương hỏi.



“Chỉ in dấu vân tay không thì có tác dụng gì? Cốc nước anh uống là được tìm thấy ở trong bồn rửa tay, chắc chắn đã được rửa qua rồi, bên trong ngoại trừ nước máy ra thì chẳng kiểm tra ra được gì cả!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom