• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (2 Viewers)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-250.html

Chương 250: LỢN CHẾT KHÔNG SỢ NƯỚC SÔI




Chẩm Khê đứng dậy, lúc này mới phát hiện cô gái mà cô nghĩ có đôi chân rất dài và mình phải ngước lên nhìn kia thật ra cũng chỉ cao bằng cô mà thôi.



Đứng thẳng lên nhìn kỹ thì2chân cô còn dài hơn chân cô ta một chút.



Sự phát hiện này khiến Chẩm Khê cảm thấy vui vẻ trong lòng, nhưng ngại tình huống trước mắt nên không biểu hiện ra. “Vui thì vui, không vui thì không9vui, cô giả vờ cái gì?”



Lúc này Chẩm Khê mới xác định được đối phương đang nhằm vào cô. Kỳ lạ thật, ngày hôm nay mới gặp mặt lần đầu tiên, cô có đắc tội gì với đối phương đâu?6“Đâu có gì không vui, cô cũng không phải cố ý.” Chẩm Khê vẫn nở nụ cười nói.



Một giây sau, đối phương đã hất hộp nước tương lên người cô. Nước tương màu nâu đậm dính vào áo hoodie trắng0của cô rồi từ từ chảy xuống. Bởi vì chỗ dính nước tương ở trước ngực, nên Phương Tiện và Quả Tử Lê cầm khăn giấy đứng bên cạnh đều cảm thấy khó xử. Chẩm Khê tùy tiện lau vài7cái, để nó không chảy nước xuống nữa. Cô hỏi: “Cô có ý gì?” Lúc này toàn bộ người trong phòng ăn đều đang nhìn bọn cô. Chẩm Khê không hiểu, đầu óc của cô gái trước mặt này có phải bị úng nước rồi không, sao có thể làm ra hành động như vậy trong trường hợp này. “Tôi ghét nhất là những người thích giả vờ giả vịt làm trò.” Khóe miệng đối phương hơi nhếch lên, tràn đầy thái độ xem thường, đây là vẻ mặt mà Chẩm Khê ghét nhất. “Tôi cũng ghét cô, cho nên tôi cũng có thể làm chuyện tổn thương cô?” Chẩm Khê hỏi lại. Đối phương nhìn cô bằng nửa con mắt, “Cô dám không? Cô biết bố tôi là ai không?”



Loại chuyện trong truyền thuyết thế này mà cô cũng có thể gặp phải? “Không biết.”



Chẩm Khê bình tĩnh mở miệng.



Từ sau khi gặp anh rể của Huy Dương, cô cảm thấy mình chẳng còn có thể bị ai dọa sợ được.



“Có biết công ty Vật liệu xây dựng Hồng Tinh không? Bố tôi chính là Tổng giám đốc của Vật liệu xây dựng Hồng Tinh.” “Không biết. Tôi chỉ biết trong phim điện ảnh Hồng Kông có một tổ chức xã hội đen tên Hồng Hưng(*). Chứ làm vật liệu xây dựng thì tôi chưa bao giờ nghe thấy.” (*) Hồng Hưng phát âm giống với Hồng Tinh.



“Doanh nghiệp đứng trong top 500 doanh nghiệp lớn nhất cả nước mà cô không biết, thật nông cạn.”



“Vậy à?”



Ha ha.



500 doanh nghiệp lớn nhất cả nước? Bây giờ Chẩm Khê đã hiểu ra rồi, hóa ra vị tiểu thư hung hăng vô lễ, kiêu căng tùy hứng này là một phú nhị đại, còn rất có thể là con cái của một nhà giàu mới nổi. Người như này, từ nhỏ đã được lớn lên trong sự nâng niu chiều chuộng của gia đình, bước chân vào giới giải trí chỉ vì cảm thấy thú vị và mới lạ. Cô ta cho rằng trên thế giới này không ai có thể làm trái ý mình, cho nên cô ta càng coi thường một cọng cỏ dại mà lại nổi tiếng hơn mình như Chẩm Khê.



Cô cũng chưa phải là chưa từng gặp mấy người như thế này, thậm chí còn có người có hoàn cảnh gia đình tốt hơn cô ta rất nhiều, ví dụ như Mã Tử Du. Nếu như người ta muốn ra mắt làm ngôi sao thì cũng có thể đi ngang ở giới giải trí này. Nhưng dù vậy đi nữa thì chắc chắn người ta cũng không có tính nết tồi tệ như người trước mặt này.



Nói cho cùng, cốt lõi vấn đề vẫn là “giáo dưỡng”.



“Được rồi, cô xin lỗi đi, chỉ cần xin lỗi thì tôi sẽ bỏ qua chuyện này.” Chẩm Khê đã đói đến mức bụng kêu ục ục, thế nên không muốn tiếp tục dây dưa với con nhóc chưa lớn, tam quan chưa hoàn chỉnh này.



“Cô nghĩ có khả năng sao?” Đối phương dùng vẻ mặt kỳ quái không biết học được từ đâu mà hừ một tiếng, “Cũng không biết đường tự nhìn lại mình.” “Tôi không cần nhìn lại mình, chuyện này là cô sai, tôi có lý, cho nên cô phải xin lỗi tôi.”



“Tôi không xin lỗi đấy thì làm sao?” Chẩm Khê móc điện thoại gọi cho chị Phan, sau đó đổi bàn tiếp tục ăn cơm. “Xin lỗi.” Quả Tử Lê cúi đầu nói xin lỗi với cô.



“Sao lại xin lỗi?” Chẩm Khê hỏi cậu ta.



“Hình như nguyên nhân là do tôi.”



“Cậu là bố hay là mẹ cô ta, con người cô ta không có giáo dưỡng thì liên quan gì đến cậu?” Cô không hề nhỏ tiếng khi nói câu này, nên người xung quanh đều nghe thấy được. “Chẩm Khê!”



Cô gái ương ngạnh kia hét to tên của cô, nói: “Hôm nay tôi muốn cô chết. Lát nữa tôi bắt cô phải quỳ xuống liếm giày tôi.”



Chẩm Khê chán nản trợn mặt, nói với Phương Tiện, “Chắc bình thường toàn xem mấy thứ linh tinh không lành mạnh nên trong đầu mới chứa những thứ như thế. Giới trẻ bây giờ mà cũng có thể nói ra được câu này sao? Động tí là đòi đánh đòi giết, cô ta cho rằng bố cô ta là Cục trưởng Cục cảnh sát?”



“Ai.” Chẩm Khê lại chọc Quả Tử Lê ở bên cạnh hỏi, “Vừa nãy sao cậu lại nói cô gái ngồi đối diện chúng ta không thiếu lịch sự?” “Cô mới là tiền bối. Cô đã chào hỏi với bọn họ trước mà bọn họ lại ngồi im không nhúc nhích cũng không chủ động hỏi thăm.” “Sao cậu biết bọn họ ra mắt muộn hơn tôi?” “Trên số báo danh có viết, mấy con số ở đằng trước chính là ngày tháng năm ra mắt.” Chẩm Khê nhìn thử, đúng là thế thật. Giới trẻ bây giờ đều bị làm sao vậy nhỉ?



Chẩm Khê nghĩ thầm, lúc bọn cô ra mắt đã nổi tiếng như vậy, nhưng mà khi gặp những nghệ sĩ khác ở bất cứ trường hợp nào, bọn cô cũng phải cúi người chào tiền bối. Từ trước đến nay, cô chưa bao giờ bị người ta bàn tán về vấn đề lễ nghĩa. Mặt dày mà nói thì, trong một trăm nghệ sĩ đến tham gia đại hội thể thao hôm nay, Chẩm Khê cô là người nổi tiếng nhất, nhưng cô vẫn rất thật thà chào hỏi người khác. Thế những nghệ sĩ nhỏ, không nổi tiếng, không có fan hâm mộ kia dựa vào cái gì mà dám dùng lỗ mũi để nhìn người khác?



Nghĩ lại thì, chẳng trách lại không nổi tiếng được.



Chị Phan đến, chị cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra. Trong điện thoại Chẩm Khê chỉ nói lúc đang ăn cơm thì xảy ra chút phiền phức. Vì thế, chị cũng gọi quản lý đồ cùng đến. Quản lý Đồ vừa nhìn vết bẩn trên quần áo cô, liền nghiêm nghị hỏi chuyện gì đã xảy ra. Lễ nghi trên bàn ăn của Chẩm Khê là không có gì để bàn cãi, chắc chắn không thể nào tự làm cho bản thân mất mặt như vậy được. Chẩm Khê kể lại chuyện vừa rồi cho bọn họ nghe, sắc mặt của hai người càng lúc càng đen, sau đó triệt để đen sì như đáy nồi.



“Là ai?”



Chẩm Khê chỉ vào cô gái cao cao kia. “Ăn xong chưa?” Quản lý Đồ hỏi, “Ăn xong rồi thì cùng anh đi gặp ban tổ chức.”



Chẩm Khê ăn nốt miếng thịt gà cuối cùng rồi mới đứng lên. Chị Phan đi đến trước mặt cô gái kia, nói: “Em gái này, bây giờ cô đi luôn với chúng tôi hay là chờ người quản lý của cô đến?”



“Chị là ai?” “Quản lý của Chẩm Khê.”



“Đi thì đi, tôi muốn xem mấy người có thể làm gì tôi?”



Quản lý Đồ kéo tay áo Chẩm Khê, nói: “Lát nữa đến trước mặt ban tổ chức, em không cần phải nói gì cả, vừa gặp người ta là phải khóc, biết chưa?” “Tại sao em phải khóc?”



“Em bị người ta bắt nạt, sao lại không khóc?”



“Anh tha cho em đi. Em ra mắt sớm hơn cô ta, lại nổi tiếng hơn cô ta. Chỉ vì cô ta kiếm chuyện khiêu khích em, mà em phải chạy đến chỗ ban tổ chức giả vờ khóc lóc? Anh không cần mặt mũi nhưng em vẫn cần đấy.”



“Thế em nói, phải làm sao?”



“Bọn họ vẫn luôn chụp mũ em mà, chẳng lẽ anh không biết học theo bọn họ sao? Cứ nói, không ngờ trong hoạt động do Cục thể thao tổ chức còn xuất hiện loại chuyện bắt nạt như thế này. Nói Chẩm Khê là một cô bé số khổ, từ nhỏ đã bị mấy người cùng tuổi bắt nạt. Không ngờ đến khi ra mắt rồi, tham gia hoạt động cấp bậc quốc gia này vẫn còn bị bắt nạt. Nói rằng, người như Chẩm Khê không thể nào làm đại diện cho thanh thiếu niên và các bạn học sinh được, để bọn họ mời người khác tài giỏi hơn đến thay thế.”



“Lần này chúng ta tham gia hoạt động là nghĩa vụ. Chưa lấy đồng nào còn giúp bọn họ lôi kéo hơn nửa số nhà tài trợ, nếu như em rút lui, để xem hoạt động này của bọn họ còn có thể tiếp tục được không.”



Quản lý Đồ giơ ngón tay cái với cô: “Em đúng là ngày càng lợi hại, thông minh lắm.”



Đương nhiên!



Chẩm Khê vén tóc mình lên, muốn nói đại boss của anh cũng là do em dạy dỗ ra đấy. Khi đến phòng làm việc của ban tổ chức, Chẩm Khê không nói câu nào, ngồi yên ở trên sô-pha, lầm lì nhìn lên trần.



Chị Phan cùng quản lý Đồ thêm mắm dặm muối mà kể lại chuyện ở nhà ăn cho người ta. Hai người bày ra dáng vẻ, nếu chúng tôi còn không rời khỏi, không biết Chẩm Khê nhà chúng tôi sẽ còn bị bắt nạt đến mức nào nữa.



Mà cô gái cao kều kia lại còn tỏ thái độ: bà đếch sai, bà đếch sợ gì cả, bà ý thế hiếp người đấy, mấy người có thể làm gì được bà. Ban tổ chức đau đầu, bèn gọi công ty quản lý của cô ta đến, hỏi phía Chẩm Khê còn có yêu cầu gì không.



Bất kể là công ty quản lý, nghệ sĩ hay những phương diện khác của đối phương đều không phải cùng một đẳng cấp với D&D, bọn họ có thể yêu cầu đòi hỏi cái gì? Vì vậy bên cô chỉ nói cần cô gái kia xin lỗi, những chuyện khác phía ban tổ chức tự xem mà giải quyết. Người đại diện của công ty quản lý kia đến, sau khi nghe kể lại sự việc cũng rất chân thành phối hợp, ngay lập tức yêu cầu cô gái tên Trương Tuyền xin lỗi. Không ngờ, ngay cả người đại diện của công ty mà Trương Tuyền cũng không coi ra gì, nhất quyết không chịu xin lỗi, còn uy hiếp sẽ xử đẹp Chẩm Khê. Phía ban tổ chức tuyên bố, nếu như không xin lỗi thì Trương Tuyền cùng với tất cả những nghệ sĩ dưới trướng của công ty quản lý này đều sẽ bị ban tổ chức cho vào danh sách đen. Mà bị ban tổ chức cho vào danh sách đen, chính là bị Cục thể thao quốc gia và tất cả các sân chơi truyền thông của Đài truyền hình quốc gia cho vào danh sách đen.



Một công ty quản lý nghệ sỹ mà không được công nhận bởi các phương tiện truyền thông chính thống thì không khác gì sự nghiệp bị hủy.



Nếu như không xảy ra chuyện gì thì còn may, nhưng nếu như có sơ suất gì đó thì sẽ bị tất cả các hãng truyền thông liên quan đến sự kiện lần này giẫm đạp đến chết.



Trước kia, những nghệ sĩ đã từng bị như vậy đều không còn cơ hội xoay chuyển. Người đại diện của công ty quản lý nghe thấy vậy liền hoảng sợ, lập tức yêu cầu Trương Tuyền xin lỗi, không xin lỗi thì sẽ hủy bỏ hợp đồng. “Hủy thì hủy, anh tưởng tôi coi trọng cái công ty rách nát của anh lắm sao?”



Mặt mày người đại diện xám như tro tàn, bày tỏ bản thân cũng hết cách.



“Như vậy đi, cô cho tôi cách liên lạc với bố cô, để tôi nói chuyện với ông ta.” Người đứng đầu trong ban tổ chức lên tiếng.



Trương Tuyền đắc ý đưa cho người ta tên họ cùng cách liên lạc của bố mình, còn tỏ vẻ: xem ông có thể làm gì được tôi. Điện thoại vừa được kết nối, sau khi người ta nói rõ tình hình với bố Trương Tuyền, còn bổ sung: “Nếu như con gái ông vẫn còn không chịu xin lỗi, tôi sẽ bảo người bạn trong cục thuế của tôi đến công ty ông một chuyến.” Chẩm Khê nghĩ thầm, người ta mới được gọi là cao thủ làm trò này.



Tóm lại là sau khi Trương Tuyền nghe điện thoại, không đến mấy giây sau đã bắt đầu khóc rống lên. “Chẩm Khê em đi xem thi đấu đi. Bố cô ta nói một lúc nữa sẽ đến đây, đích thân đến xin lỗi em.” “Không dám không dám.” Chẩm Khê toát mồ hôi. “Nên làm mà. Em là người như thế nào chúng tôi đều biết. Một cô gái tốt thì nên được sống quang minh chính đại dưới mặt trời, không thể bị người khác bắt nạt.” Chẩm Khê toát mồ hôi chạy ra ngoài, cô sợ mình chạy chậm một bước thì lại bị người ta chụp cho thêm cái mũ nữa.



Trèo càng cao ngã càng đau, đạo lý này cô vẫn luôn rõ ràng và cũng rất sợ một ngày nào đó sẽ đến lượt mình. Quản lý Đồ và chị Phan đi ra nói với cô: “Xem cách xử lý của chuyện ngày hôm nay và thái độ của ban tổ chức thì bây giờ em thật sự phù hợp với hình tượng - một thần tượng có đạo đức có kỷ luật - xứng đáng để mọi người noi theo. Có hậu trường như vậy ủng hộ, cho dù có đột nhiên xuất hiện một đối thủ cạnh tranh nổi tiếng thì chúng ta cũng không sợ.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom