• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (2 Viewers)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-252.html

Chương 252: TRẢ THÙ




Cái cô Diệp Cửu Như này cũng thật kỳ lạ.



Mọi người đều thích nói Chẩm Khê cô nổi tiếng một cách phi lý, là kết quả của thiên thời địa lợi nhân hòa đan xen với huyện học.



Nhưng theo cô thấy thì Diệp Cửu Như này nổi tiếng mới là phi lý. Chẩm Khê cô dù thế nào đi nữa cũng là quán quân của chương trình giải2trí hot nhất năm ngoái. Là ví dụ điển hình của sự cố gắng khi leo lên từ vị trí thứ bảy mươi mấy bằng mồ hôi nước mắt của mình, nhân dân cả nước đều nhìn thấy.



Đúng vậy, vẻ bề ngoài của cô, ngoại trừ đôi chân dài miên man ra thì còn lại đều chẳng giống với tiêu chuẩn của một nữ thần tượng. So sánh9với mấy cô gái yểu điệu dịu dàng kia, cô lại hơi thiên về sự mạnh mẽ và nam tính. Cho dù để tóc dài, mọi người vẫn thích dùng từ khí khái hào hùng để khen cô.



Nhưng như vậy thì sao chứ, sau khi cô nổi tiếng, số người bắt chước theo cô cũng ngày càng nhiều. Người rõ ràng nhất mà cô từng gặp chính là6người đến gây chuyện hôm trước - Trương Tuyền.



Nhìn cách ăn mặc trang điểm của cô ta, gần như giống hệt cô hồi còn trong cuộc thi. Mới đầu cô chỉ cảm thấy quen mắt, nhưng nhất thời không liên tưởng được. Bây giờ nghĩ lại, ngoại trừ việc cô rất ít khi mặc quần hay váy lộ chân thì cách trang điểm ăn mặc của cô ta0đều sao chép y bản chính là cô.



Nhìn ra điểm này, Chẩm Khê lại càng muốn cười. Cho nên nói, tại sao cái cô Trương Tuyền kia lại coi thường có trong khi vẫn cố gắng để trở nên giống cô?



Nhưng vị Diệp Cửu Như này, cũng coi như là xinh đẹp. Đứng trong nhóm người bình thường cũng có thể được xem là trình độ hoa khôi7của lớp. Mấy năm nay, dưới sự giúp sức của một đống tiền, cô ta cũng đã đạt đến trình độ hoa khôi của khối. Nhưng nếu ở trong làng giải trí - một nơi tập hợp đủ loại các người đẹp, thì lại có vẻ khá là bình thường.



Ít nhất bản thân Chẩm Khê cô còn có thể thổi phồng về trình độ chuyên môn. Nhưng Diệp Cửu Như này, ngay cả trình độ chuyên môn cũng chẳng ra gì. Từ trước đến nay, chỉ cần nhảy thì nhất định nhóm của bọn họ sẽ hát nhép, một khi hát thật thì sẽ xuất hiện thảm kịch. Người có trình độ tốt nhất trong số bọn họ, cũng chính là Diệp Cửu Như. Nhưng trình độ Diệp Cửu Như lại còn không bằng An Phỉ và Chấm Hàm - hai người có trình độ kém nhất trong nhóm cô.



Chí ít thì người ta cũng đã được rèn luyện mấy tháng khi tham gia cuộc thi Dream Girl. Cho nên phần giới thiệu về Diệp Cửu Như, chiếm phần nhiều là tâng bốc cô ta là người đẹp nhất thế giới. Cái bảng xếp hạng không biết do ai bình chọn và cũng không có tính chuyên nghiệp đáng nhắc đến này thế mà lại được đội ngũ marketing của cô ta nhai đi nhai lại từ năm ngoái đến năm nay. Đập bao nhiêu tiền như thế, cuối cùng năm nay Vấn Tưởng cũng khiến cho cô ta nổi tiếng được. Theo lý mà nói, nổi tiếng thì nổi tiếng thôi, nhưng cô ta cùng đội ngũ hậu trường của cô ta lại không an phận. Mục tiêu với dã tâm của bọn họ đều nhằm vào Chẩm Khê cô - người năm sau sẽ rút lui khỏi nhóm và quay trở về đi học. Như thể không giẫm đạp cô xuống được thì thề không bỏ qua, thật là khiến người khác thấy mất hết thiện cảm.



Dù sao thì bây giờ khi tìm kiếm tên Diệp Cửu Như trên các trang mạng, cái tên có liên quan nhiều nhất lại là Chẩm Khê. Tùy tiện ấn vào một cái, liền có thể nhìn thấy các loại bài đăng so sánh vẻ đẹp của hai người.



Vẻ ngoài của Chẩm Khê bị Diệp Cửu Như cùng đội ngũ marketing của cô ta giẫm đạp lên cả nghìn lần. Nhưng đối với Chẩm Khê mà nói, nó cũng chả có tính ảnh hưởng thực chất gì.



Nói cái gì mà lần này đăng quang là có thể thay thế được vị trí của cô. Chẩm Khê có thể nói thẳng rằng, cho dù ngày nào cô cũng chỉ đi quay quảng cáo, tham gia những hoạt động kinh doanh, kiếm tiền, không làm việc nghiêm chỉnh. Thậm chí, cho dù mỗi ngày đều có rất nhiều fan hâm mộ bỏ cô mà đi, thì chỉ cần cho cô đứng trên sân khấu ba phút là cô có thể khiến tất cả quay lại quỹ đạo ban đầu của nó.



Còn Diệp Cửu Như, fan hâm mộ của cô ta dám nhìn thẳng vào trình độ chuyên môn của cô ta sao? Chẩm Khê nhếch miệng, không nói chuyện với Diệp Cửu Như nữa. Dưới sự chăm chú của tất cả mọi người, một tiếng súng vang lên, đột ngột phá vỡ sự yên tĩnh. Quãng đường thứ nhất của cuộc thi chạy tiếp sức đã bắt đầu.



Trước khi tiếp xúc với quãng đường thứ hai, đội A của bọn cô và đội B ở bên cạnh đã bỏ xa hai đội còn lại. Theo như tình hình hiện giờ, đội giành được quán quân cuối cùng sẽ là một trong hai đội bọn cô.



Chẩm Khê vốn không ôm quá nhiều hy vọng, nhưng sau khi nhìn thấy tình hình này, trong lòng cũng dậy lên niềm mong muốn chiến thắng, giành được giải quán quân. Chẳng trách nói cuộc thi chạy tiếp sức là hạng mục có tính quan sát nhất, ngay cả Chẩm Khê đứng từ xa nhìn cũng bị bầu không khí trên sân làm cho nhiệt huyết sôi trào. Gậy tiếp sức sắp đến tay người thứ ba, Chẩm Khê xoay xoay cổ chân, chuẩn bị tư thể chạy.



Ôi, gây tiếp sức của đội cô rơi mất rồi. Cũng may, Hàn Y phản ứng nhanh, nhặt lên ngay lập tức, nên không chênh lệch quá lớn với đối phương.



“May thật đấy.” Diệp Cửu Như ở bên cạnh nói một câu.



“Thế à.” Chẩm Khê cười cười, bắt đầu nghiêng chân chuẩn bị. Không biết có phải ảo giác của cô hay không, mà cô luôn cảm thấy gan bàn chân mình có chút đau. Khoảng cách người cầm gậy tiếp sức càng ngày càng gần, Chẩm Khê nhìn chằm chằm gậy tiếp sức trong tay Hàn Y, tiện thể chạy về phía trước vài bước.



Không phải ảo giác, cảm giác đau nhói ngày càng rõ ràng. Diệp Cửu Như bên cạnh cô bắt được gây tiếp sức liền chạy về phía trước. Chẩm Khê vừa quay đầu lại nhìn, vừa chạy vài bước lên trước, chờ Hàn Y đến.



Khi cái gậy mang theo mồ hôi và nhiệt độ cơ thể tiếp xúc lòng bàn tay cô, Chẩm Khê lập tức điều động cơ bắp toàn thân chạy nhanh về phía trước.



Cô nhìn Diệp Cửu Như đang chạy ở phía trước, trong đầu không có bất kỳ suy nghĩ gì khác ngoài việc muốn đuổi kịp cô ta.



Phía trước chính là một chỗ ngoặt, cũng là cơ hội tốt nhất. Vì muốn rẽ sang bên nên Diệp Cửu Như bắt đầu giảm tốc độ. Nhưng Chẩm Khê lại không hề giảm, khi chạy dọc theo vòng tròn bên trong, cô dùng sức mạnh của cơ thể và cảm giác cân bằng để áp chế các loại tình huống cản trở vật lý. Vì thế nên ở chỗ ngoặt cô đã đuổi kịp Diệp Cửu Như.



Phía trước là đoạn đường thẳng 100 m, một dải lụa màu đỏ dài thẳng vắt ngang đường đua. Chẩm Khê cắn răng, điều chỉnh hô hấp, tiếp tục tăng tốc lần thứ hai, vượt qua Diệp Cửu Như.



Mãi đến tận khi vượt qua sợi dây đỏ kia, cô mới nghe được tiếng hoan hồ định tại nhức óc đến từ quân đoàn fan hâm mộ có thanh thể to lớn ai cũng không phục của cô.



Nhưng trên mặt Chẩm Khê lại không hề có sự vui sướng khi giành được thắng lợi. Sau khi vượt qua vạch kết thúc, bước chân của cô bắt đầu chậm lại. Không còn sự tiếp xúc mạnh mẽ với mặt đất như khi chạy, cảm giác đau đớn như bị đâm vào tim lập tức truyền khắp cơ thể cô.



Ngay lập tức cả người cô toát mồ hôi lạnh. Cô từ từ đứng thẳng lên, cố nhịn sự đau đớn, nhưng lại không dám đi thêm bước nào. Đồng đội chạy ùa đến chúc mừng cô, nhưng khi nhìn thấy mặt mũi cô ai nấy đều rất khiếp sợ. “Cậu làm sao vậy?”



Vai bị đụng một cái, người cô liền nghiêng về phía trước, ngay lập tức, cái cảm giác đau thấu tim kia ép cô phải quỳ xuống.



“Đừng đụng vào!” Sau khi cô hét lên một tiếng, mới bình tĩnh lại, nói, “Đừng đụng vào mình.”



“Chẩm Khê, cậu làm sao thế?”



Cam Như lo lắng hỏi. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy fan hâm mộ đang thò đầu ra khỏi khán đài, bọn họ nhìn cô, vẻ mặt trong nháy mắt chuyển từ vui vẻ thành sợ hãi lo lắng.



Không được, không thể để cho bọn họ biết, nếu không sẽ gây ra náo động.



đây nhiều người như vậy, không được!



“Bây giờ tớ đi vào hậu trường, giúp tớ gọi điện thoại cho chị Phan và bác sĩ.” Chẩm Khê cắn răng, nâng chân lên bước lên trước một bước. Lên núi đao là cảm giác gì, bây giờ cô coi như đã hiểu rồi.



Mỗi khi cô đi một bước, đều có thể cảm giác được cái thứ ở trong giày kia lại đâm sâu hơn vào gan bàn chân cô. Còn chưa bước được bước tiếp theo, thứ kia đã đâm sâu vào trong thịt cô rồi.



Chẩm Khê đi đến cửa vào sân vận động, sau khi xác định fan hâm mộ không nhìn thấy được, cô liền hạ hai đầu gối quỳ bệt xuống mặt đất. Những người đi theo sau cô đều bất ngờ với tình huống này, bọn họ đều lớn tiếng gọi tên cô. Chẩm Khê cúi đầu xuống đất, nước mắt liền rơi xuống. Nước mắt chảy ra do phản ứng sinh lý. Trời ạ, bên trong giày cô rốt cuộc là cái gì? Sao lại đau đớn như vậy! “Mình không đi được nữa.” Chẩm Khê nói, “Bảo người ta tới đón mình.” “Tôi ôm cô qua đó.” Giọng nói của Quả Tử Lê vang lên. Cùng lúc đó, đầu gối cô được người ta nâng lên. “Mặt, che mặt lại.” Cô sợ ở sau hậu trường sẽ có phóng viên chụp được vẻ mặt kinh khủng của mình.



Một cái áo khoác chùm lên đầu cô, lúc này cô mới được ôm lên. Đối phương rất khỏe, mỗi một bước đi đều rất mạnh mẽ vững chãi. Chẩm Khê nghe thấy tiếng chất vấn của chị Phan cùng quản lý Đồ, nghe thấy tiếng xôn xao ồn ào từ phía ban tổ chức, cảm nhận được sự thay đổi của ánh sáng bên ngoài áo khoác.



Người ôm cô rốt cuộc cũng ngừng lại, cô được người ta đặt cẩn thận lên một chiếc ghế.



Lúc vừa lấy áo khoác xuống, đập vào mắt cô là vẻ mặt căng thẳng đáng sợ của chị Phan và quản lý Đồ. Chẩm Khê đoán là vẻ mặt cùng trạng thái của mình bây giờ đã dọa cho bọn họ sợ.



“Em bị làm sao?”



“Chân!”



“Chân bị làm sao?”



“Như bị kim đâm vào trong thịt.” “Bị kim đâm mà thành ra như vậy sao?” Chị Phan hỏi, “Em nói thật đi!”



“Như bị hàng trăm cây kim đâm vào trong thịt ấy.” Sắc mặt Chị Phan trắng bệch, lập tức ngồi xổm xuống cởi giày cho cô.



Dây giày mới tháo ra, chị Phan mới chỉ cần gót giày kéo về phía sau, Chẩm Khê đã kêu lên vì đau đớn. Cô liều mạng bịt miệng mình, nhưng nước mắt vẫn không khống chế được mà lăn ra ngoài.



“Đây...”



Bác sĩ kiểm tra rồi nói: “Đừng cởi ra như vậy, lấy kéo cắt giày đi.”



Chị Phan cùng Cam Như ngồi xổm cắt giày cho cô. Trong quá trình này, dù hai người đã rất cẩn thận, nhưng nước mắt Chẩm Khê vẫn chảy ra ào ào. Quản lý Đồ ở phía sau giữ lấy cô, không để cô vùng vẫy lộn xộn, cô bấu chặt cánh tay đổi phương đến mức hằn cả vết móng tay lên trên đó.



Cam Như đã cắt chân giày bên kia, vốn đang ngồi xổm bình thường, cắt xong đột nhiên lại ngồi bệt xuống đất. Trong tay cô ấy còn cầm chiếc giày mới cắt cong, còn mắt thì nhìn thẳng vào bàn chân trước mặt mình.



Tất cả mọi người ở đây chứng kiến đều phải hít vào một ngụm khí lạnh.



Trong mắt mọi người, chân Chẩm Khê đã bị máu nhuộm ướt đẫm không nhìn ra hình dáng gì nữa. Có vết máu đã bắt đầu khô, cũng có rất nhiều máu vẫn đang nhỏ xuống từ gót chân.



Mặc dù đã cởi giày cô ra, những miếng lót giày vẫn dính chặt vào lòng bàn chân cô. Miếng lót giày kia ban đầu có màu gì không ai biết, nhưng lúc này ở trước mặt mọi người thì là màu đỏ, đang dần biến thành màu đen.



Cuối cùng bên chị Phan cũng cắt xong chiếc giày còn lại. Bàn chân này cũng như vậy, miếng lót giày vẫn dính chặt trên chân.



Không ai hỏi vì sao lại xuất hiện tình huống như vậy. Tất cả mọi người đều nhìn thấy, trên bàn chân Chẩm Khê đang giơ lên kia, phía sau miếng lót giày cũng chính là mặt đối diện với mọi người, có rất nhiều đầu kim loại hình tròn, có cái bị dính đầy máu, có cái vẫn tản ra cảm giác lạnh lẽo riêng biệt của kim loại.



Không ai là không biết thế này.



Thứ kim loại màu bạc hình tròn.



Đó là đinh ghim.



Có thể nói, bây giờ lòng bàn chân Chẩm Khê đã bị hơn mười mấy cây thậm chí là hơn hai mươi cây đinh ghim đóng chặt vào miếng lót giày. Những người lấy lại được ý thức sau cơn khiếp sợ đều quay đầu sang chỗ khác, không dám nhìn tiếp. Chẩm Khê nhìn thấy tình trạng của chân mình hiện giờ, cũng bị dọa sợ. “Gọi xe cứu thương mau, nhanh chóng đưa đến bệnh viện, những cái này phải tiêm thuốc tê mới có thể rút ra được!” Trong lúc hãi hùng, Chẩm Khê nghe thấy tiếng hét đầy khiếp sợ của bác sĩ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom