• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (2 Viewers)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-253.html

Chương 253: CON NGƯỜI CÓ THỂ ĐỘC ÁC ĐẾN CỠ NÀO




“Gây mê không có tác dụng với em, đến bệnh viện nhổ ra thì vẫn đau như thường thôi.” Chẩm Khê nói.



Thế nên cô làm gì cũng rất cẩn thận, không để mình bị ngoại thương. Mùi vị của việc khâu không thuốc mê thật sự không dễ chịu chút nào.



“Chí ít thì cũng có thể đảm bảo được không bị nhiễm trùng.”



Trong lúc đợi xe cứu thương đến, quản lý Đồ đã dọn dẹp hiện trường và mời tất cả những người không phận sự ra ngoài.



Quả Tử Lê trước khi2rời đi cứ nhìn cô mãi: “Sẽ không sao thật chứ?”



Chẩm Khê nặn ra một nụ cười cay đắng: “Sẽ không sao đâu.” Nhân viên không phận sự vừa đi khỏi, chị Phan liền trừng đôi mắt đỏ hoe của mình lên, vứt đôi giày hỏng xuống dưới đất, gằn giọng hỏi: “Đây là do ai làm? Ai lại có thể độc ác đến như thế?



Tất cả đều im thin thít. Chẩm Khê lần lượt nhìn từng thành viên trong nhóm đang đứng trước mặt. “Phòng nghỉ phải có mật mã mới9mở được cửa, ngoại trừ chúng ta và một số ít nhân viên ra thì không còn ai biết cả.” Ánh mắt của Chẩm Khê dừng lại trên người Triệu Thanh Lam, hỏi: “Là cô?”



đây, ngoại trừ cô ta ra thì hình như không có ai to gan như thế nữa.



“Tại sao lại là tôi?” Triệu Thanh Lam cười giễu, “Đừng nói là cô lại mắc cái chứng vọng tưởng bị hại đấy nhé?”



“Trong tất cả mọi người ở đây, chỉ có cô là người hạn tối nhất.” “Ấy đừng có nói6như thế, nếu như nói hận cô, thì không ai bằng cô em gái ruột của cô đâu.” Ánh mắt của Chẩm Khê rời sang người Chẩm Hàm, cô hỏi nó: “Là mày sao?” “Không phải. Em đã học được bài học rồi.” Lời này Chẩm Khê tin, Chẩm Hàm biết rõ cô là người như thế nào. Từ sau lần bị cô lừa đến thị trấn X, ở ngoài mặt nó đã không dám giở trò gì với cô rồi. “Ở cửa có camera giám sát, lát nữa điều tra là0biết.” “Vậy cô đi mà điều tra đi.” Triệu Thanh Lam nói, “Cô làm người cẩn thận như thế, sao lại không phát hiện ra được trong giày có ghim đinh? Chắc không phải là do cô tự biên tự diễn ra đấy chứ?”



“Câm miệng lại cho tôi!” Chị Phan quát.



Quả thật, trước khi xỏ giày cô đã kiểm tra qua đế giày, cũng đã dốc hết đồ trong giày ra, đều không có vấn đề gì.



Cô nghĩ mình đã cẩn thận lắm rồi, ấy vậy mà không ngờ được rằng lại7có người rắp tâm ghim định gù xuống bên dưới miếng lót đế giày. Phần đế giữa của đôi giày chạy bộ này thoạt nhìn có hơi dày, nhưng độ đàn hồi của nó có thể giúp cơ chế giảm xóc hoạt động tốt nhất. Thế nên nếu ghim định ở mặt trái của phần đế giữa thì đúng là không thể nào phát hiện ra được. Ngay cả chính cô khi đi đôi giày này đến sân vận động cũng không phát hiện ra được điều gì khác thường.



Người cô gầy, bình thường lúc đi lại cũng không đè quá nặng lên lớp đế giữa. Chỉ có lúc cô chạy nhanh và



mạnh, lớp đế giữa mới bị đè ép mạnh xuống, đinh ghim được giấu trong giày mới có thể nhân cơ hội đó mà đâm vào da thịt của cô. Cô càng chạy nhanh thì áp lực đè lên lại càng lớn, định cũng vì thế mà càng đâm vào sâu hơn. Hiện tại, đống định này đã ghim thịt của cô với cái để giữa của giày lại làm một.



“Cô biết tôi hận cô.” Triệu Thanh Lam đột nhiên mở miệng, “Nếu như việc này là do tôi làm, tôi nhất định sẽ bôi lên trên đống đinh đó những virus lây truyền qua đường máu, ví dụ như... HIV/AIDS ấy, cô nói có phải không?”



Cô ta vừa dứt lời, chị Phan và quản lý Đồ đã trợn trừng hai mắt, sắc mặt của Chẩm Khê cũng trắng bệch, hàm răng không nhịn được mà bắt đầu run cầm cập.



Kiến thức về môn Sinh học đã được học từ nhỏ nói cho cô biết HIV/AIDS lây truyền qua những con đường nào. Cô biết, chỉ cần một mũi kim thôi, người bị tiếp xúc với máu nhiễm HIV đều sẽ bị lây nhiễm. Bây giờ trên chân cô lại có quá nhiều đinh ghim.



HIV/AIDS có thể biến con người ta thành bộ dạng như thế nào? Hình ảnh Lâm Chinh của kiếp trước hiện lên một cách sống động trước mắt cô. Chẩm Khê run rẩy kéo tay chị Phan: “Bệnh viện chỗ này có thể điều trị phơi nhiễm HIV không?” Chị Phan lắc đầu, không rõ là do chị ấy không biết, hay là bệnh viện chỗ này không làm được. “Quay về thành phố E, thành phố E có thể làm được.” Chẩm Khê nhổm người dậy, muốn xuống khỏi ghế, lúc bàn chân tiếp xúc với mặt mất mới thấy đau đến giật mình.



“Về thành phố E, mau về thành phố E đi!” Chẩm Khê hét to. Kiếp này của cô vừa mới bắt đầu, cô không muốn sống không bằng chết. “Em bình tĩnh lại đã!” Chị Phan nắm chặt hai vai cô, “Cô ta chỉ ăn ốc nói mà thôi.”



Chẩm Khê nhìn chị, hỏi: “Chị có biết con người có thể độc ác đến cỡ nào không? Những chuyện em đã trải qua trước đây còn chưa đủ cảnh tỉnh sao? Kẻ đó có thể giấu nhiều định như thể vào trong giày em thì bôi thêm máu nhiễm HIV đã là gì?”



“Sẽ không đâu.” Chị Phan an ủi cô.



“Chị không phải là em!” Chẩm Khê gào lên, “Nên chị sẽ không thể nào hiểu được bây giờ em đang sợ hãi như thế nào đầu! Cho dù không phải là máu nhiễm HIV, nhưng lỡ đầu là bệnh khác lây qua đường máu thì sao? Viêm gan B? Viêm gan C? Giang mai? Chỉ cần bị nhiễm một bệnh thôi cũng đã đủ khiến em toi đời rồi!”



Chẩm Khê giật tay chị Phan ra, hét lên: “Em mới chỉ có mười bảy tuổi thôi chị có biết không?”



“Giờ anh lập tức đi liên lạc, chúng ta sẽ bay đến thành phố E ngay, em đừng sợ!” Quản lý Đồ nói với cô, “Anh sẽ bảo bên bệnh viện chuẩn bị sẵn sàng, em đừng quá lo lắng.” “Báo cảnh sát!” Chẩm Khê nói, “Báo cảnh sát! Để cho cảnh sát mang những thứ này đi xét nghiệm!” “Một trò đùa ác ý thôi, cô cần làm đến mức ấy à?” Triệu Thanh Lam hỏi.



“Trò đùa ác ý?” Chẩm Khê vừa cười vừa khóc, “Đây không phải trò đùa ác ý: Đây là mưu sát! Tốt nhất là kẻ làm ra chuyện này nên cầu nguyện lúc thực hiện không bị ai phát hiện, nếu không, cứ chờ mà xem!”



Chẩm Khê để cho bác sĩ xử lý tiêu độc và khử trùng cho mình. Sau đó, cũng chẳng hề đợi xe cứu thương lúc nãy vừa gọi, mà lên xe ô tô phóng thẳng ra sân bay. Phía ban tổ chức cùng với đám cảnh sát đến ngay sau đó đều ngây như phỗng. Sau khi biết được toàn bộ sự việc, mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Trong hoạt động do Tổng cục Thể dục thể thao tổ chức lại xảy ra loại chuyện này, nếu như bị truyền ra ngoài, tất cả mọi người sẽ chẳng có mặt mũi nào đối diện với chỉ trích của truyền thông.



Ban tổ chức vừa yêu cầu cảnh sát mau chóng điều tra, vừa vội vàng phong tỏa tin tức. Những tin tức Chẩm Khê gặp chuyện vẫn bị truyền ra ngoài. Nguyên nhân là do fan của cô chụp lại được sắc mặt xám xịt của cô sau khi về nhất, cùng với việc sau khi cô về nhất nhưng lại không hề lên nhận giải.



Chẩm Khê cũng không quan tâm chuyện này sẽ tạo thành ảnh hưởng đến mức nào. Cả người cô đều bị bao phủ bởi nỗi kinh hoàng. Mọi người nói chuyện với cô nhưng cô lại không nghe nổi một chữ nào. Cô hận, tại sao cô không thể mọc ra một đôi cánh để có thể trực tiếp bay đến bệnh viện ở thành phố E.



Cô lại càng hận những kẻ bày mưu tính kế, rắp tâm muốn dồn cô vào chỗ chết. Máy bay hạ cánh xuống thành phố E, cô được quản lý Đồ ôm xuống máy bay rồi lên thẳng xe cứu thương.



Ở trong xe, cô nhìn thấy Vân Tụ và Sầm Nhiễm. “Hai người đi đi.” Chẩm Khê nói, “Tôi không muốn nhìn thấy hai người.” “Đan Đan, bọn chị cũng rất lo lắng cho em mà.” Sầm Nhiễm mở miệng.



“Mời hai người đi cho!” Cô hét lên, “Tôi không cần sự quan tâm và đồng tình của mấy người!” Tâm trạng của cô quá mức kích động, nhân viên và y tá cũng kiến nghị Vân Tụ và Sầm Nhiễm không nên ở lại trong xe.



Bọn họ xuống xe, chỉ có chị Phan ở lại bên cạnh cô. Bác sĩ kiểm tra chân của cô một lượt, cuối cùng vẫn quyết định đến bệnh viện xử lý.



“Có muốn báo cho bà ngoại em không?” Chị Phan hỏi.



“Không cần, có khi bà còn chẳng biết HIV/AIDS là cái gì nữa.” “Em đừng suy nghĩ nhiều, sẽ không đến mức như vậy đâu. Đợi đến khi lấy được hết định trên chân em xuống, chúng ta sẽ ngay lập tức đi xét nghiệm, em đừng sợ! Tại chị nghĩ em cần có người bên cạnh nên mới



muốn thông báo cho bà ngoại em.” “Em không cần đâu.” Chẩm Khê che mặt ngăn nước mắt lại, khẽ nói, “Trên thế giới này chỉ có bà ngoại là người quan tâm em thật lòng, em không thể lại khiến cho bà lo lắng thêm nữa.”



“Không phải đâu.” Chị Phan kéo tay cô.



“Chỉ có mẹ và bà ngoại là mong chờ sự ra đời của em. Giờ mẹ em đã không còn nữa rồi. Em không muốn vào thời điểm này lại khiến cho bà ngoại phải đau lòng nữa.”



“Triệu Thanh Lam chỉ hù dọa em thôi, em đừng để ý đến lời cô ta.”



Không phải! Là cô ta đã gióng cho cô một hồi chuông cảnh tỉnh.



Nếu như chuyện này là do cô ta làm, vậy thì những lời cô ta nói sẽ không phải là hù dọa. Nếu như chuyện này là do bên Vân Tưởng làm, vậy thì mục đích ban đầu của họ cũng không chỉ dừng lại ở việc đầm mấy lỗ lên bàn chân cô. Bất luận người làm ra chuyện này là ai, cô vẫn phải nghĩ đến phương hướng xấu nhất.



Bây giờ chẳng phải báo đài vẫn hay đưa tin, người bị chẩn đoán nhiễm HIV/AIDS thường hay ôm tâm lý báo thù xã hội, thích đi đến những nơi đông người, cầm ống tiêm dính máu của mình đi chích người khác đó sao. Hoặc là chủ động đi hiến máu. Hoặc là đến suối nước nóng tắm rửa, ngâm da dẻ đã thối rữa của mình vào trong nước. Đối với người dân bình thường vô tội mà còn như vậy, nữa là người kết oán chồng chất, bị người đố kỵ như cô. Thời buổi bây giờ, con người có thể độc ác đến cỡ nào, chẳng ai có thể nói trước được.



“Tâm trạng của em đang không ổn định, chị thấy vẫn nên có người em tin tưởng ở lại chăm sóc em thì hơn. Chứ bây giờ bọn chị nói cái gì em cũng chẳng nghe vào tai.”



**



Xe cứu thương đến bệnh viện, Chẩm Khê được cáng xuống, mặt cô còn được che lại bằng chiếc áo khoác của chị Phan, nhằm tránh cho người khác nhìn thấy.



Tầm mắt bị ngăn lại, cái gì cũng không nhìn thấy, Chẩm Khê lại càng cảm thấy sợ hãi hơn. Cô giống như bị nhốt trong hầm bằng mùa đông, cả người rét run cầm cập.



Cả người cô bị ngâm trong nước đá, phía trên đỉnh đầu là lối thoát, nhưng cho dù cô có cố gắng vùng vẫy thế nào thì cũng chẳng thể nào thoát ra ngoài.



Ngón tay cô túm chặt vỏ đệm dưới người đến nỗi nó nhăn nhúm lại, cảm giác nghẹt thở kia đã vượt lên cảm giác đau đớn trên chân.



Khi cô thấy mình dần dần không thở được nữa thì đột nhiên, bàn tay cô được ai đó nắm chặt. Một bàn tay xa lạ, nhỏ nhắn, ngón tay dài và mềm mại bao trọn lấy tay cô, lòng bàn tay còn mang theo mô hồi và độ ẩm nóng. “Ôi trời ơi, lần đầu nhìn thấy chân bị như thế này.” Giọng của Huy Hỉ. Không biết tại sao khi nghe được giọng của chị ấy, Chẩm Khê lại có một loại cảm giác như trút bỏ được gánh nặng. Giống như đột nhiên có thể hô hấp lại được như bình thường.



“Huy Dương số nhọ bị chặn lại trên đường. Giờ mới có thể nhìn ra được học vấn của việc đặt tên. Em xem, tên chị là Huy Hỉ, làm việc gì cũng thuận lợi hơn một chút.”



Đầu cô bị chị ấy sờ.



“Trán đổ mồ hôi hết cả ra rồi, cứ như vừa mới đi xông hơi xong ấy. Quả nhiên tuổi trẻ vẫn là tốt nhất, như chị đến tầm tuổi này cũng chẳng dễ dàng đổ mồ hôi được.” Cáng cứu thương ngừng lại, áo khoác trên mặt được lấy đi. Chẩm Khê nhìn thấy ánh sáng chói mắt của đèn sợi đốt, sau đó mới đến sắc mặt hồng hào của Huy Hỉ. Tốt hơn rất nhiều so với lần trước cô gặp chị ấy. Huy Hỉ vỗ nhẹ mặt cô: “Khóc thành như vậy rồi mà trông vẫn xinh.”



Chẩm Khê vừa chun mũi, mắt lại bắt đầu cay cay. Bác sĩ nói phải lấy hết đám định ghim này ra trước.



“Em bảo thuốc mê không có tác dụng với em, vậy...”



“Cứ trực tiếp lấy ra đi.” Chẩm Khê cắn răng nói. “Vậy thì sẽ đau lắm đấy!” Bác sĩ khó xử.



“Cũng chẳng còn cách nào.”



“Hóa học không được, không phải vẫn còn vật lý sao?” Huy Hỉ nói.



“Vật lý?”



Bác sĩ vừa dứt lời, Chẩm Khê đã thấy phía sau đầu đau rần, cảnh vật trước mắt cũng kéo theo đó mà đen kịt lại.



Huy Dương lúc đó mới đuối đến, vừa khéo nhìn thấy cảnh tượng này.



“Chị!”



Huy Dương xông đến, tức giận chất vấn: “Sao chị lại đánh cô ấy!”



“Nếu không thì phải làm sao? Nhổ đinh ra trong lúc con bé còn tỉnh táo à?”



Huy Hỉ ra hiệu cho Huy Dương nhìn xuống chân Chẩm Khê, “Em nhẫn tâm được nhưng chị thì không nỡ. Dùng thuốc gây tê lại không có tác dụng với con bé, em nói đi, phải làm thế nào?”



Huy Hỉ vỗ nhẹ lên vai cậu em trai vẫn còn đang trưng vẻ mặt hết sức khó coi của mình nói: “Em yên tâm đi, chiêu này chị học của lão Kỳ đấy, trong lòng chị biết nặng nhẹ mà.” “Em sợ trong lòng chị biết nặng nhẹ nhưng mà tay chị thì không!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom