• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (1 Viewer)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-254.html

Chương 254: CÁI GỌI LÀ KẺ ĐỊCH




Tỉnh lại trong cơn mê man, Chẩm Khê chỉ cảm thấy phía sau gáy đau nhức kinh khủng. Phía trước mặt là trần nhà trắng xóa đến nỗi khiến lòng người phát hoảng, xung quanh không hề có lấy một tiếng động.



Tất cả2đều tồn tại theo một cách khiến người ta không thể nào an lòng được. Chẩm Khê nhớ lại lý do tại sao mình ở đây, cũng nhớ lại được chuyện đã xảy ra lúc trước. Giây cuối cùng khi ý thức vẫn9còn tỉnh táo, chính là đôi bàn chân máu me đầm đìa của mình.



Cô thử nhúc nhích, có cảm giác đau, cũng cảm giác được chân đã được cái gì đó bó lại. Có vẻ là đã xử lý xong rồi. Điều khiến6cô bất ngờ chính là không cần phải tiêm thuốc gì cả. Cô chống người, muốn tự mình ngồi dậy.



Vẫn còn chưa được, chỉ vừa mới cử động cơ thể là sẽ đụng tới chân, cơn đau buốt bất chợt có thể làm0cho cơ thể mất sức, tay cũng không sử dụng được lực mấy.



Cô nhìn quanh bốn phía, muốn tìm chuông báo gọi y tá. Còn chưa kịp ấn xuống, cửa phòng bệnh đã bị mở ra.



“Ôi tổ tông, cuối cùng ngài cũng tỉnh7lại rồi.”



Giọng điệu thật đáng ghét.



Huy Dương bỏ đồ trong tay xuống, kính cẩn nghiêng mình trước mặt cô, chắp hai tay giống hệt tên quan chủ quản bộ nội vụ.



“Sao anh lại ở đây?” Lúc cô còn tỉnh táo, rõ ràng chỉ nhìn thấy chị Huy Hỉ.



“Tổ tông đúng là có tuổi rồi, mau quên quá. Tổ tông quên rồi à, lúc đấy tổ tông vừa gào vừa khóc gọi điện cho cháu còn gì.”



Huy Dương hờn dỗi lườm cô một cái. Chẩm Khê nhớ ra rồi, lúc chị Phan nói tâm trạng cô quá kích động, nói muốn tìm một người mà cô có thể tin tưởng để có thể ở bên chăm sóc cô, cho nên cô mới gọi điện thoại cho người này. Bây giờ bình tĩnh lại rồi đúng là có hơi hối hận, sau này không biết tên này sẽ cười nhạo cô đến mức nào nữa.



“Tổ tông có gì phân phó ạ?” “Em muốn ngồi dậy.” Ý của Chẩm Khê là muốn để anh phụ một tay, cho cô mượn lực ngồi dậy, kết quả tên này lại đỡ lấy đầu gối của cô, bế cô lên theo kiểu bế công chúa.



“Không nhìn ra đấy, trông anh thế mà cũng thành thạo phết nhỉ.” Sắc mặt Huy Dương hơi thay đổi, phân trần nói: “Hồi trước chị anh ngã gãy chân, đều do anh ôm tới ôm lui cả.” “Ồ, còn rất hiếu thuận nữa.” “Hiếu thuận?” Huy Dương ngoẹo đầu nhìn cô, “Sao cái từ này cứ thấy sai sai thế nào ấy nhỉ? Chờ cô ăn táo xong, Huy Dương mới nghiêm túc kể lại chuyện trong lúc cô hôn mê. “Vết thương đã xử lý xong rồi, bác sĩ cũng bảo thương thể không nặng lắm, sẽ không ảnh hưởng đến hoạt động sau này của em.”



“Hoạt động?”



“Ý là trước đây em như thế nào thì sau này vẫn sẽ như thế. Chỉ cần dưỡng thương cẩn thận thì sau này em có muốn đi nhảy disco cũng chẳng vấn đề” Huy Dương lại nhìn cô một cái, “Điều trị phơi nhiễm mà em yêu cầu cũng đã làm rồi, sau này cứ uống thuốc theo lời dặn của bác sĩ là được. Đống đinh ghim nhổ ra cũng đã được giao cho phía cảnh sát, kết quả xét nghiệm cũng sắp có rồi.”



Huy Dương vuốt lên đôi bàn tay đang nổi đầy gân xanh của cô, an ủi: “Sẽ không sao đâu, em đừng sợ.” Chẩm Khê chẳng nói chẳng rằng cúi đầu nhìn chăn. “Anh rể anh có ông bạn là bác sĩ chuyên nghiên cứu về mảng này. Người ta nói cho dù có là các hành vi nguy hiểm khác có nguy cơ bị lây nhiễm cao hơn, khi tiến hành điều trị phơi nhiễm ngay trong khoảng thời gian đầu phát hiện thì tỉ lệ thành công vẫn sẽ cực kỳ cao.”



“Nếu như không phải AIDS, mà là bệnh khác thì...”



Tay bị nắm chặt lại, Huy Dương nói với cô: “Em yên tâm đi, anh đã nói chuyện với bác sĩ rồi, những gì có thể làm đều đã làm hết, em đừng sợ.”



Chẩm Khê liếc mắt nhìn anh, cẩn thận hỏi: “Có phải anh cũng thấy em chuyện bé xé ra to không?”



“Không phải.” “Không phải đâu, Chẩm Khê. Em làm rất tốt, rất rất rất tốt. Trong tình hình rối loạn nguy cấp như thế mà em có thể nhận thức được những vấn đề này, đối với những cô bé bằng tuổi em mà nói, là đã cực kỳ phi thường rồi.” Huy Dương mỉm cười, “Lúc anh rể anh biết, còn luôn miệng khen em bình tĩnh và trầm ổn đấy.”



“Lúc đó em kích động quá, chắc là đã dọa cho mọi người sợ mất mật luôn rồi.”



Đầu lại bị sờ, Huy Dương nói với cô:



“Nên vậy mà, em cũng có phải thánh nhân đâu.”



“Bọn họ đều cho là Triệu Thanh Lam đang hù dọa em, nhưng em lại khoa trương quá mức coi lời cô ta nói là thật. Thế nhưng bọn họ đâu phải là em, bọn họ không trải qua chuyện trong bữa tiệc từ thiện đó. Không biết được những chuyện như, ngay cả chai nước khoáng đã được mở nắp em cũng không dám uống.”



“Em làm vậy là đúng.” “Bọn họ không biết trước đây em đã phải trải qua những chuyện gì, cũng không biết em quý trọng tính mạng của mình đến mức nào.”



Huy Dương lau đi những giọt nước mắt vừa mới lăn xuống khỏi hốc mắt cô.



“Thời buổi này lòng người phức tạp như thế, em...”



“Anh biết.”



Huy Dương ôm cô, dùng tay vuốt lại tóc cô cho gọn gàng, ngón tay chậm rãi vượt qua da đầu, có tác dụng an ủi động viên.



“Anh biết mà, nín đi.”



“Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Vài ngày nữa ra viện, em vẫn sẽ là Center quốc dân xinh đẹp, hào quang chói lòa.”



Chẩm Khê ôm mặt, âm thanh thút thít vọng ra ngoài kẽ ngón tay. “Nhưng em không muốn làm Center quốc dân nữa. Em sợ, em muốn quay về đi học” “Vậy thì quay về đi học thôi.” Huy Dương lại vỗ nhẹ lên đầu cô, “Chẩm Tiểu Khê của chúng ta thông minh như thế, học lại giỏi, muốn làm cái gì thì làm cái đó...”



Thấy đầu Chẩm Khê đã hoàn toàn tựa lên vai mình, hô hấp nhẹ nhàng phả vào phía sau tai cũng đã trở nên đều đều. Huy Dương mới nghiêng đầu nhìn, cô đã ngủ thiếp đi rồi.



Anh ôm cô thêm một lúc, sau đó mới nhẹ nhàng thả cô xuống giường.



Chẩm Khê trở mình, khuôn mặt hướng về phía cửa sổ, thoạt nhìn có vẻ ngủ rất sâu. “Sao rồi?”.



Huy Hỉ thấy cậu em mình hơn nửa ngày mới ra ngoài, liền biết Chẩm Khê đã tỉnh. “Tâm trạng coi như đã ổn định rồi.”



“Vậy thì tốt.” Huy Hỉ nhìn anh, “Không phải phía Hàn Quốc luôn thúc giục em sao, em quay về đi. Chẩm Khê có chị chăm sóc rồi.”



Huy Dương nhíu mày, “Đợi có kết quả của bên cảnh sát đã rồi nói sau, bây giờ mà đi... em cũng không yên tâm.” “Em tin đống đinh ghim kia bị bôi thứ gì đó lên thật à? Không phải nói đó là trò đùa ác ý của mấy cô bé sao?”



Huy Dương nhìn chị mình, thở dài. “Chẳng biết chồng chị nuôi dạy chị kiểu gì nữa, sắp ba mươi rồi mà vẫn cứ như trẻ đi mẫu giáo ấy.” Huy Dương rút một điếu thuốc ra, nhìn thấy biển “Cấm hút thuốc liền đi về phía lối thoát hiểm, Huy Hỉ cũng cất bước theo sau.



“Điều mà em với Chẩm Khê lo lắng nhất vẫn chính là không biết người làm chuyện này là ai. Chỉ sợ là do đối thủ cạnh tranh với Vân Tụ làm ra mà thôi. Bên đó trước giờ đều ra tay rất tàn nhẫn, không thể có chuyện cầm mấy cái đinh đâm cô ấy mấy cái để cô ấy đau đớn vài ngày là xong. Chị nói xem, vết thương nhỏ như thế, dưỡng thương mấy ngày là đến sẹo cũng chẳng nhìn thấy nữa là, người ta phí tâm phí sức như vậy làm gì cơ chứ.”



Huy Hỉ nghe xong, vẻ mặt cũng vô cùng phức tạp, chị nhìn Huy Dương hỏi: “Nếu thật sự...” “Nếu thật sự cái gì?” Huy Dương ngậm điếu thuốc lá cười cười, “Nếu như thật sự lây nhiễm cái gì đó, thì chị phải bảo anh rể chuẩn bị cho em ít thuốc nổ” Huy Dương rít thêm một hơi nữa, “Em phải cho nổ tung cả Vân Thị lên mới được.”



***



Lúc Huy Dương quay về, đúng lúc nhìn thấy Vân Tụ và Sầm Nhiễm đang đứng trước cửa. “Này!” Anh gọi một tiếng, “Hai vị, xin dừng bước.” Vân Tụ bình tĩnh nhìn anh, cái cảm giác chán ghét kia đúng là không thể miêu tả bằng lời được. “Chẩm Khê sao rồi?” Sầm Nhiễm hỏi. “Không sao. Vừa tỉnh lại, ăn chút đồ rồi lại ngủ thiếp đi rồi.” “Vậy thì tốt.” Dứt lời, Sầm Nhiễm liền đưa tay đẩy cửa.



“Cô Sầm.” Huy Dương giữ chặt cửa lại nhắc, “Chẩm Khê đang nghỉ ngơi.”



Nghĩa bóng là, cô mau lượn ra chỗ khác cho tôi.



“Tôi đến thăm em ấy.”



Năm lần bảy lượt bị từ chối, Sầm Nhiễm cảm thấy mình không giữ được nụ cười trên mặt nữa, đồng thời cũng có chút tức giận.



Cậu ta là cái thá gì cơ chứ!



“Chẩm Khê đang nghỉ ngơi, để lần sau đi.”



Huy Dương vẫn nói câu đó. “Tôi với Chẩm Khê là bạn tốt, tôi đến thăm em ấy cũng không được sao?”



Huy Dương nhếch mép cười, “Tôi chưa từng nghe cô ấy nói rằng mình có một người bạn tốt nào như chị cả.” “Vậy cậu là ai? Cậu dựa vào gì mà đại diện cho Chẩm Khê nói chuyện với tôi?”



“Bạn trai còn không đủ tư cách à?” Huy Dương hỏi chị ta.



“Bạn trai?” Ánh mắt Sầm Nhiễm đong đầy nghi ngờ, chiếu thẳng đến Vân Tụ đang đứng cạnh.



“Cô đúng là quý nhân hay quên chuyện, chẳng phải là lần trước đã nói cô rồi à.”



“Thật à?” Chị ta kéo ống tay áo Vân Tụ, hỏi: “Những gì cậu ta nói là thật sao?” “Chị đi trước đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu ta.” “Cái gì?” Sầm Nhiễm cứ ngỡ mình nghe nhầm. “Mời chị rời đi trước.” Vân Tự lặp lại câu vừa rồi.



Sầm Nhiễm nhìn Vân Tụ, rồi lại quay sang nhìn Huy Dương vẫn đang mỉm cười ung dung như không hề có chuyện gì đứng đối diện.



“Nói chuyện một lát.”



“Chúng ta thì có cái gì để mà nói.”



“Vậy thì tôi đi vào nói chuyện với Chẩm Khê.”



Huy Dương nhún vai, đưa tay ra hiệu về hướng phía lối thoát hiểm.



“Nói chuyện thì nói chuyện.”



“Tôi là bạn trai cô ấy.”



Cửa vừa mới khép lại, Vân Tụ đã bật ra một câu như thế.



Huy Dương sửng sốt mất vài giây mới bật cười thành tiếng.



“Tôi chưa hề nghe cô ấy kể rằng mình có người bạn trai nào như cậu cả. Cậu với Sầm Nhiễm đúng là một đối, ngay cả cách nói chuyện cũng giống nhau như đúc, chẳng có tính logic gì cả.” “Đến giờ bọn tôi vẫn chưa chia tay.” “Hai người còn chưa từng ở bên nhau thì lấy đâu ra chia tay? Không phải là cậu uống say chưa tỉnh đấy chứ.”



“Cậu có thể đi hỏi cô ấy.” Vân Tụ châm điếu thuốc, nhìn Huy Dương xuyên qua làn khói mờ. Huy Dương cũng châm một điếu, cười nói: “Cậu cho rằng tôi chưa từng hỏi sao?” “Cậu hỏi là sẽ biết lời tôi nói là thật hay không.” Nụ cười của Huy Dương càng nhếch càng rộng, “Chi bằng lát nữa cậu hỏi thẳng cô ấy đi, xem cô ấy có thừa nhận không.” Huy Dương nhìn Lâm Tụ, “Chắc là cậu không dám hỏi đâu nhỉ.” “Bất kể cô ấy có thừa nhận hay không, thì sự thật vẫn bày ra trước mắt.”



“Sự thật gì? Mình cậu nói linh tinh cũng được tính là sự thật?”



“Bọn tôi đã sống chung với nhau được hai tháng rồi.” Vân Tụ nhìn Huy Dương im lặng, đột nhiên bật cười, “Cậu không biết sao? Tôi còn tưởng cái gì cậu cũng biết. Sao nào, cô ấy không nói với cậu? Bắt đầu từ cái ngày cậu mở concert đấy.” Vân Tụ hít một hơi thuốc, chầm chậm nhả khói ra.



Tất cả đồ đạc của cô ấy đều vẫn ở đó, chẳng thiếu cái gì cả.” Vân Tụ ghé sát lại gần Huy Dương, “Đã như vậy rồi, cậu còn tưởng mối quan hệ giữa tôi với cô ấy là mối quan hệ trong sáng thuần khiết?” Một giây sau, Vân Tự liền nghiêng mặt đi hướng khác, cặp kính rơi trên nền đất, nghe tiếng động, chắc là đã vỡ rồi.



Anh nuốt xuống mùi máu tanh đột nhiên dâng trào lên đến miệng, sờ lên chỗ trên mặt bị nhẫn quét rách. “Muốn nhận giấy gọi của tòa?”



“Kiện đi, tôi chờ.”



Huy Dương đá bay cửa và đi ra ngoài. Vân Tụ nhìn cánh cửa bị đá bay kia, nụ cười trên mặt cũng dần dần tắt. Anh nhìn cặp kính rơi trên mặt đất, đã không thể dùng được nữa rồi, anh chậm rãi dùng gót giày giẫm cho nó nát vụn.



***



Thấy Huy Dương tức giận bừng bừng đạp cửa xông vào, Chẩm Khê giật mình, quả táo đang cầm trong tay suýt bị rơi xuống. “Ai chọc anh thế?” Vừa dứt lời, thế giới trong mắt liền thay đổi. Trần nhà trắng xóa xuất hiện một giây, rồi bị che lại bởi một cảnh tượng hoàn toàn khác.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom