• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (3 Viewers)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-265.html

Chương 265: CÔNG CHÚA 18 TUỔI




Ngược lại, bản thân Chẩm Hàm liền nổi lên ham muốn.



Xem dáng vẻ kiêu ngạo tự phụ của Chẩm Khê và ê-kíp của chị ta bây giờ, tài nguyên mà bọn họ có thể coi trọng chắc chắn là thứ tốt.



Đạo diễn không nhìn trúng Chẩm Khê, ngược lại bản thân mình có thể đi thử2một chút. Chẩm Hàm bảo nhân viên của mình đi nghe ngóng tiêu chuẩn nữ chính trong bộ phim đó, ngay điều thứ nhất đã khiến nó tức điên lên.



Nhất định phải thành niên.



“Thật đáng tiếc, những điều kiện khác đều rất thích hợp.” Có độ nổi tiếng nhất định và được nhiều người hoan nghênh,9ngoại hình xinh đẹp đáng yêu, khí chất điềm đạm trang nhã.



Chẩm Hàm cười châm chọc, nghĩ đến Chẩm Khê tự đánh giá bản thân mình quá cao rồi. Rốt cuộc chị ta dính dáng đến xinh đẹp đáng yêu hay điềm đạm trang nhã chứ. Đúng là đáng tiếc mà! Chẩm Hàm nghiến răng.



Bộ phim6Chẩm Khê không được nhận, nếu như nó được nhận, chắc chắn sẽ khiến đối phương tức chết.



Chờ chút, hình như còn có một người có thể khiến Chẩm Khê tức chết.



Chẩm Hàm đặt tư liệu xuống trước mặt Triệu Thanh Lam. “Cô suy nghĩ thật kỹ đi, cơ hội mất đi rồi sẽ không trở0lại đâu. Cô nghĩ xem, tài nguyên mà Chẩm Khê coi trọng như vậy, có thể kém được sao?” “Chẩm Khê không được nhận thì tôi có thể à?”



“Người ta không muốn nhận Chẩm Khê cũng có nghĩa là không coi trọng độ nổi tiếng của chị ta. Chỉ nói đến ngoại hình, khí chất thì7cô thích hợp hơn chị ta nhiều.”



Triệu Thanh Lam đã có chút động lòng, Chẩm Hàm lại kịp thời bổ sung thêm một câu:



“Nếu như không phải người ta đã yêu cầu rõ ràng nữ diễn viên phải thành niên thì cô cho rằng chuyện tốt như thế sẽ rơi xuống đầu cô hay sao?”



Triệu Thanh Lam cũng nghe lọt tai câu này, nhưng trong lòng vẫn có chút kiêng dè. Cô ta không hiểu với độ nổi tiếng và địa vị của Chẩm Khê bây giờ, hoàn toàn có thể tìm đến những tác phẩm của các đạo diễn lớn để từ từ tôi luyện, sao lại phải bon chen giành vai nữ chính trong một bộ phim nhỏ chẳng có ai đầu tư? “Tôi nghĩ là chị ta muốn hoàn thành giấc mộng công chúa của mình. Dù sao thì từ nhỏ đến lớn chị ta đều sống như một con ăn mày, bây giờ khó lắm mới có cơ hội, có thể thông qua đóng phim để hoàn thành giấc mộng của mình.”



“Tôi sẽ suy nghĩ.” Chẩm Hàm rất không ưa sự lề mề của cô ta, bèn nói: “Cô từ từ suy nghĩ đi, dù sao thì cũng chỉ có một cơ hội này thôi. Nếu như cô được nhận, có khi Chẩm Khê tức chết luôn ấy chứ. Chẳng lẽ chuyện này không dễ dàng hơn chuyện cô mất thời gian giả thần giả quỷ hù dọa chị ta à?”



Chẩm Hàm thấy cô ta vẫn đang do dự, lại nói: “Vẫn là câu nói kia, thứ mà Chẩm Khê cùng ê-kíp của chị ta coi trọng thì sao có thể kém được? Chưa biết chừng bộ phim này nổi tiếng rồi, cô còn có thể đuổi kịp chị ta. Bây giờ vì sao chị ta dám động tí là đánh cô ngay trước mặt người quản lý và mọi người? Còn không phải bởi vì chị ta nổi tiếng sao.” “Trong giới giải trí không phải có một cách nói, địa vị của diễn viên điện ảnh còn hơn cả diễn viên phim truyền hình, ca sĩ và thần tượng sao. Cô còn muốn bị chị ta chèn ép trong cái giới thần tượng này bao lâu nữa?”



Câu này vừa vặn chọc đúng vào chỗ đau của Triệu Thanh Lam. Nhóm đã sắp giải tán, thời gian cô ta có thể dựa vào nhóm Dream Girl này không còn nhiều nữa, cô ta phải suy nghĩ cho bản thân mình.



Trong giới nữ thần tượng này, chỉ cần một ngày Chẩm Khê không rớt đài thì người khác sẽ không có cơ hội vượt lên. Diệp Cửu Như bây giờ cũng khá nổi tiếng, nhưng không phải vẫn bị Chẩm Khê trèo lên đầu sao. Tài nguyên trong tay Triệu Thanh Lam đều là thứ mà Chẩm Khê và ê-kíp của cô không coi trọng. Nếu như sau này còn muốn hoạt động trong cái vòng luẩn quẩn này, quả thật nên cân nhắc đến chuyện chuyển sang hoạt động trong lĩnh vực khác. Triệu Thanh Lam âm thầm để quản lý của cô ta đi nghe ngóng về bộ phim điện ảnh này. Ngoài chuyện bộ phim này đã được chuẩn bị từ hơn một năm trước và không biết tên của đạo diễn, biên kịch và nhà sản xuất thì những thủ tục khác đều là chính quy. Cũng ngoài chuyện không biết vì sao Chẩm Khê lại coi trọng bộ phim này thì những thứ khác đều rất bình thường. “Nếu như Chẩm Khê có thể qua được vòng thử vai, lúc quay phim chắc chắn cô ta sẽ đầu tư thêm vào, hiệu quả cuối cùng nhất định sẽ không tệ đâu. Chúng ta không có điều kiện như vậy, cuối cùng bộ phim này...”



Quản lý rất muốn khuyên Triệu Thanh Lam hai câu, không có bản lĩnh đó thì đừng nhận bộ phim này. Bộ phim mà Chẩm Khê không qua được vòng thử vai thì tỉ lệ cô ta qua được cũng không cao.



Hơn nữa, nhìn kịch bản này, chính là loại phim tình cảm vườn trường Mary Sue, loại có chi phí thấp nhất, vừa ấu trĩ vừa buồn cười. Chị ta hoàn toàn không nhìn ra được có chỗ nào nổi bật.



Quản lý luôn cảm thấy trong này có gì đó không bình thường. Nhưng Triệu Thanh Lam rất cố chấp, cứ bảo chị ta thử đi nói chuyện với đạo diễn cùng nhà sản xuất. Lúc nói chuyện cũng rất thuận lợi, sau khi đạo diễn xem qua ảnh và tư liệu của Triệu Thanh Lam liền đồng ý để cho cô ta tới thử vai.



Vì không để chuyện thử vai bị truyền ra ngoài, bọn họ không nói với bất kỳ ai trong công ty. Ngày đi thử vai, Triệu Thanh Lam giả bộ ốm và nói với quản lý Hoàng là đến bệnh viện thì cô ta mới có thời gian đi ra ngoài.



Bọn họ đi cùng Triệu Thanh Lam đến thử vai, hiện trường thử vai cũng rất chính quy, sau khi đạo diễn xem qua phần biểu diễn của cô ta bèn nói:



“Ngoại hình khí chất đều rất thích hợp, nhưng bên tôi cảm thấy không được.” Tại sao không được? Đạo diễn cũng không nói ra lý do cụ thể nhưng ông ta vẫn cứ cố chấp nói không được. Triệu Thanh Lam mặt mày ủ rũ rời khỏi nơi thử vai, cảm thấy tương lai của mình vẫn rất mù mịt.



Qua mấy ngày, đạo diễn đột nhiên gọi điện thoại đến, nói hôm thử vai nhà sản xuất không ở đó. Sau khi đối phương xem qua tư liệu thử vai của Triệu Thanh Lam thì cảm thấy cô ta rất thích hợp, muốn để cô ta đến thử vai một lần nữa.



Triệu Thanh Lam rất vui mừng, cảm thấy mình vẫn còn hy vọng, không kiềm chế được liền hỏi thời gian đến thử vai.



“Gần đây ông ấy bận đi công tác, cũng không biết bao giờ mới quay lại, chờ lúc ông ấy quay lại tôi sẽ ngay lập tức thông báo cho cô.”



Triệu Thanh Lam lại đợi vài ngày. Mấy ngày nữa album mới của nhóm sẽ phát hành. Đến lúc đó mọi người đều bận tối mày tối mặt, chắc sẽ không thể bớt được chút thời gian nào ra để đi thử vai.



Mỗi ngày Triệu Thanh Lam đều phải gọi điện thoại cho đạo diễn để hỏi thăm khi nào thì nhà sản xuất trở về.



Một ngày trước khi album mới ra mắt, rốt cuộc thì Triệu Thanh Lam cũng nhận được điện thoại của đạo diễn, ông ta nói nhà sản xuất sẽ nán lại ba tiếng ở thành phố E, chỉ có lúc này mới gặp cô ta được. “Bây giờ?” Bây giờ cũng không có việc gì, tất cả mọi người đều đang luyện tập vũ đạo, kiếm bừa một cái cớ là có thể rời đi một lúc. Nhưng người quản lý cùng trợ lý đều bị gọi đến tầng cao nhất để họp, điện thoại tắt máy nên căn bản không thể liên hệ được với bọn họ. “Sao thế? Cô lo lắng cái gì vậy?” Chẩm Hàm hỏi.



Chuyện này chỉ có Chẩm Hàm biết, ngoài nó ra thì Triệu Thanh Lam cũng không còn ai ai khác để bàn bạc. “Cô còn chờ cái gì? Cơ hội mà tuột mất thì không có nữa đâu. Tôi nghe nói gần đây Chẩm Khê bàn bạc với êkíp của chị ta, muốn mua lại kịch bản này và mời đạo diễn khác đến quay.”



“Thật sao?”



“Cô có thấy dạo này chị Phan không hay đi cùng Chẩm Khê không? Chị ta đang bận chuyện này đấy. Cô xem, có phải gần đây tính tình Chẩm Khê đặc biệt không tốt? Chị ta cũng đang rất sốt ruột.”



“Vậy tôi sẽ rời khỏi đây mấy tiếng, cô tìm cớ nói với mọi người giúp tôi.”



“Không thành vấn đề.”



Sau khi Triệu Thanh Lam mượn cớ đi vệ sinh, bèn lén chạy khỏi công ty. Cô ta đội mũ, bịt khẩu trang, tiện tay bắt một chiếc taxi ở ven đường, đi đến địa chỉ mà đạo diễn kia đưa. Sau khi Chẩm Khê thấy cô ta rời đi, bèn bấm điện thoại nói với bên kia: “Cô ta đi rồi.”



***



Địa điểm thử vai là một quán rượu nhỏ, từ bên ngoài thoạt nhìn cũng rất sạch sẽ. Triệu Thanh Lam mang theo tâm trạng thấp thỏm đi vào trong, nhìn thấy người đàn ông ngồi bên trong, cả quán rượu lúc này chỉ có một vị khách là ông ta.



Thoạt nhìn, ông ta khoảng năm mươi tuổi, mặc một chiếc áo Polo cổ đứng và quần âu, ngồi quay lưng lại với cô ta, nhìn qua có vẻ già nua. “Xin hỏi, ông là nhà sản xuất Tôn phải không ạ?”



Triệu Thanh Lam nhẹ giọng hỏi.



Người đàn ông quay mặt lại, trên mặt có một cục màu trắng, không biết là bị bệnh bạch tạng hay là vết bớt.



Người đàn ông kia nhìn thấy cô ta thì mắt sáng rực lên.



“Cô Triệu?”



Triệu Thanh Lam gật đầu. “Mời ngồi.”



Người đàn ông bảo cô ta ngồi xuống đối diện, hỏi cô ta muốn ăn gì. Triệu Thanh Lam cảm thấy thời gian rất gấp, vội vàng nói:



“Tôi không đói bụng, thấy ông không có thời gian, chúng ta vẫn nên nói chuyện chính thì hơn, thời gian của tôi cũng không nhiều.”



“Nhưng tôi vẫn chờ cô nên chưa ăn cơm.” Người đàn ông vừa mở miệng nói chuyện liền có thể nhìn thấy hàm răng vàng khè do hút nhiều thuốc của ông ta, hơn nữa còn bốc ra mùi hôi thối.



Triệu Thanh Lam cảm thấy buồn nôn.



“Tôi muốn uống nước chanh.”



Nhà sản xuất Tôn kêu nhân viên phục vụ đến, gọi một cốc nước chanh cho Triệu Thanh Lam.



Cô ta uống một hơi hết hơn nửa cốc, mới thấy cảm giác buồn nôn kia giảm bớt. Người đàn ông kia bắt đầu ăn cơm, Triệu Thanh Lam chỉ có thể chờ ông ta. Trong lúc đó, ông ta hỏi cái gì thì cô ta trả lời cái đó.



Ví dụ như năm nay cô ta bao nhiêu tuổi, nhà ở đâu, trong nhà có những ai, bố mẹ làm công việc gì.



Đều là những vấn đề không liên quan đến chuyện thử vai và bộ phim. Triệu Thanh Lam đã ra ngoài rất lâu rồi, nếu như bây giờ còn không quay về thì nhất định sẽ khiến công ty chú ý. Cô ta muốn nói xin phép về trước với đối phương, nhưng cô ta phát hiện bản thân đột nhiên không nói được câu nào, đầu lưỡi giống như đã liếm qua rất nhiều hạt tiêu, tê cay đến mức nước bọt chảy ròng. Mà toàn thân cũng dần dần không còn sức nữa, đầu óc hỗn loạn không suy nghĩ rõ ràng được gì cả. Người đàn ông ngồi đối diện nhìn cô ta rồi cười đến là ghê tởm. Triệu Thanh Lam ý thức được tình hình không bình thường, muốn lớn tiếng gọi nhân viên phục vụ đến, nhưng toàn thân cô ta nghiêng ngả, cả người ngã xuống mặt đất.



Cô ta nhìn thấy người đàn ông ghê tởm kia ngồi xổm xuống trước mặt mình, dùng cái tay vừa xì mũi sờ lên mặt cô ta, nói: “Tuổi nhỏ như vậy, chắc vẫn còn non lắm nhỉ.” Ông ta lớn tiếng kêu nhân viên phục vụ đến, sau đó hai người cùng đưa Triệu Thanh Lam đi lên tầng.



Còn sau đó, Triệu Thanh Lam đã không còn ý thức nữa.



***



Quản lý họp xong, đến phòng tập vũ đạo truyền đạt lại những thông tin quan trọng của lần họp này, tức là những công việc về album comeback của họ.



Đếm sĩ số người một lượt, chỉ thiếu một người. “Triệu Thanh Lam đâu?” Lão Đồ hỏi.



“Cô ấy nói đến phòng vệ sinh, nhưng “Huấn luyện viên dạy nhảy nhìn đồng hồ, “Đã đi hơn một tiếng rồi.” Lão Đồ nhìn về phía trợ lý cùng quản lý của Triệu Thanh Lam, hỏi: “Cô ta đâu?”



Hai người nhìn nhau, tỏ ý không biết gì.



“Còn không mau tìm đi!”



Điện thoại của Triệu Thanh Lam tắt máy, tìm khắp công ty, cuối cùng thông qua camera giám sát của tòa nhà thấy một bóng người khá giống cô ta chuồn ra ngoài.



“Cô ta đi đâu các người có biết không?”



“Trước khi đi, hình như cô ấy có nói chuyện với Chẩm Hàm.” Chẩm Khê mở miệng.



“Không có!” Sắc mặt Chẩm Hàm trắng bệch, “Cô ấy chỉ nói với tôi là bụng không thoải mái muốn đến phòng vệ sinh.” Chẩm Khê nhún vai, bày tỏ mình không biết. Triệu Thanh Lam cứ như vậy mà biến mất. Người của công ty tìm cả ngày, thậm chí liên lạc cả với người nhà và bạn bè của cô ta, nhưng tất cả mọi người đều không biết cô ta đi đâu.



Lý Hà sốt ruột đến mức muốn báo cảnh sát, khiến chuyện đến tai Vân Tụ. Vân Tụ gọi Chẩm Khê đến văn phòng. Anh nhìn chằm chằm vào cô, còn cô thì thản nhiên ngồi trên sô pha nghịch điện thoại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom