• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (2 Viewers)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-266.html

Chương 266: CHUYỆN XƯA NHƯ MÂY KHÓI




“Triệu Thanh Lam đi đâu rồi?”



Gọi một mình cô đến văn phòng là để hỏi câu này sao? “Bố mẹ người thân bạn bè cô ta cũng không biết thì tôi làm sao mà biết2được.” “Đừng làm mấy chuyện liều lĩnh.” “Cái gì gọi là chuyện liều lĩnh?” “Chuyện Chẩm Hàm lúc trước anh đã từng cảnh cáo em rồi, đừng tưởng rằng những chuyện em làm kín kẽ9không chút sơ hở cho nên không có gì phải sợ.” Chuyện Chẩm Hàm...



Đó hình như là chuyện rất rất lâu trước kia, bây giờ nhắc lại, cô có cảm giác như đã qua một6đời rồi. “Vậy tôi vẫn nói câu kia, nếu như anh có chứng cứ thì báo cảnh sát bắt tôi, tôi chờ!”



Toàn bộ công ty tìm Triệu Thanh Lam đến mức như muốn suy sụp.0Bởi vì phải để ý đến thân phận ngôi sao của cô ta, nên có rất nhiều biện pháp tìm người không thể sử dụng được. Công ty đành phải sai tất cả những người7có thể dùng được ra ngoài tìm kiếm.



Công việc của bọn cô chỉ có thể tạm dừng lại, ngồi yên trong ký túc xá đợi tin tức. Từ khi Triệu Thanh Lam mất tích cho đến bây giờ, Chẩm Hàm vẫn luôn ở trong trạng thái lo sợ không yên. Mặt mũi trắng bệch kinh người, bất kỳ ai nhìn thấy đều không tin cô ta không biết tí gì về chuyện Triệu Thanh Lam mất tích.



Nhưng mọi người cũng đều rõ ràng con người Chẩm Hàm, luôn luôn ích kỷ chỉ nghĩ đến lợi ích bản thân, nó sợ nhất là có bất kỳ chuyện gì gây bất lợi cho mình xảy ra, cũng càng sợ phải chịu trách nhiệm. Cho nên, mặc kệ quản lý cùng các lãnh đạo cấp cao hỏi dò bức ép như thế nào, nó đều khăng khăng rằng mình không biết gì cả.



Lúc này, tất cả mọi người đều ngồi trong phòng khách của ký túc xá, Đoạn Ái Đình hỏi: “Chẩm Hàm, lúc này không có người ngoài, cô hãy nói thật đi, có phải cô biết Triệu Thanh Lam đi đâu không?”



Chẩm Hàm liếc mắt nhìn Chẩm Khê, “Cô đi mà hỏi chị ta.” “Nếu như tao biết Triệu Thanh Lam đi đâu thì tốt rồi.” Chẩm Khê cười khổ, “Cô ta biến mất, làm chậm trễ công việc thì trách nhiệm đều đổ lên đầu tao. Ngược lại là mày, khoảng thời gian này tao thấy mày cùng cô ta qua lại thân thiết lắm đấy, bình thường cũng có thể thấy hai người tụ lại một chỗ nói chuyện. Nói chuyện gì? Có muốn nói cho mọi người cùng nghe hay không?”



“Chị xác định muốn tôi nói?”



Chẩm Khê nhún vai. “Tôi hỏi chị” Chẩm Hàm đứng lên nhìn chằm chằm vào cô, “Khoảng thời gian trước, có phải chị đi thử vai một bộ phim tên là Công chúa 18 tuổi' hay không?”



“Cái gì?” Đoạn Ái Đình hét lên, “Cô nói cô ta đi thử vai bộ phim gì?”



“Công chúa 18 tuổi.” “Ha ha ha ha...” Đoạn Ái Đình lớn tiếng cười khoa trương, “Tôi không nghe nhầm đấy chứ? Đó là phim quỷ quái gì vậy? Cô thật sự đi thử vai rồi hả?” “Tôi chưa từng có suy nghĩ muốn làm diễn viên.” Chẩm Khê thành thật trả lời.



“Chị nói dối! Khoảng thời gian trước rõ ràng là chị đã đi thử vai rồi. Đạo diễn cùng nhà sản xuất của bộ phim đó còn không coi trọng chị!”



“Không coi trọng tạo? Xin hỏi là vị đạo diễn nào?”



Chẩm Hàm nói ra một cái tên.



“Không quen biết.” Chẩm Khê lấy điện thoại ra tìm kiếm, “Đạo diễn mà trên mạng cũng không tìm thấy tên, mày xác định người này thực sự tồn tại?” Chẩm Hàm lờ mờ hiểu ra được cái gì đó. “Còn nữa, rốt cuộc là mày có đầu óc hay không! Cái gì mà Công chúa 18 tuổi, tại sao mày lại cho rằng tao sẽ muốn quay phim đó?”



Chấm Hàm không nói gì. Quả thật, cho tới nay vấn đề khó hiểu lớn nhất trong lòng nó và Triệu Thanh Lam chính là bây giờ Chẩm Khê đã nổi tiếng như vậy rồi sao lại coi trọng một bộ phim có kinh phí đầu tư ít ỏi, chẳng có gì nổi bật như vậy chứ.



Nhưng đây thực sự là tin tức mà nhân viên công tác bên cạnh thẩm Khê cung cấp. Mà liên hệ với khoảng thời gian có lời đồn cô không qua vòng thử vai với tính tình nóng nảy của cô vào thời điểm đó cũng rất trùng hợp. Hơn nữa, gần đây chị Phan - người luôn như hình với bóng với cô cũng rất ít khi xuất hiện, mọi người đều nói chị ta ra ngoài giúp Chẩm Khê mua lại kịch bản và mời đạo diễn. Điều quan trọng nhất là nó đã nhìn thấy Chẩm Khê dùng ipad xem kịch bản rất nhiều lần, mỗi lần đều là dáng vẻ mặt mày cau có, thoạt nhìn có vẻ rất sốt ruột.



Nếu như Chẩm Khê nói trước mặt với Chẩm Hàm rằng cô muốn diễn bộ phim này thì chắc chắn nó sẽ không tin. Nhưng chính là bởi vì những chi tiết này mới có thể xác định được mức độ để ý của Chẩm Khê đối với bộ phim này.



Nếu không thì tại sao lại cần lén lút làm sau lưng như vậy.



Nhưng Chẩm Khê vẫn không chịu thừa nhận, mà mặt mày còn rất tự nhiên, giả bộ giỏi thật. “Đã lâu rồi không gặp chị Phan, chị ấy đi đâu vậy?”



“Liên quan gì đến mày.”



Chẩm Khê vừa nói xong, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô. Theo lý mà nói, hiện tại chị Phan cũng tương đương với phụ tá đắc lực của Chẩm Khê. Nếu như thiếu mất người này, Chẩm Khê sẽ có rất nhiều chuyện không thể làm được. Hiện tại nhờ sự nhắc nhở của Chẩm Hàm, bọn họ mới nhớ tới, đúng là một thời gian rồi chưa nhìn thấy chị Phan.



“Là giúp chị đi mua kịch bản? Hay là liên hệ với đạo diễn và nhà sản xuất? Hay là trực tiếp giúp chị liên hệ với công ty điện ảnh?” “Ha!” Chẩm Khê cười, “Tao muốn đóng phim thì sao phải tự đi liên hệ với đạo diễn, nhà sản xuất cùng kịch bản? Vân Tụ Nói rồi, nếu như tao muốn đóng phim, tạo có thể tùy chọn những kịch bản và vai diễn trong tay Vân Thị. Thế thì tại sao tao phải bỏ công ty điện ảnh lớn nhất cả nước qua một bên để đi làm những gì mày vừa nói hả?



“Anh ấy thật sự đã nói như vậy sao?” Chẩm Khê liếc Đoạn Ái Đình một cái, nghĩ loại đầu óc như cô ta đúng là không biết bắt lấy trọng điểm. Bây giờ là lúc nói đến cái đấy à?



“Vậy chị nói đi, chị Phan đi đâu?” “Xin nghỉ về nhà thăm người thân không được à?” “Tôi chưa từng nghe nói trong thời gian làm việc mà người quản lý có thể xin nghỉ một thời gian dài như vậy để về nhà thăm người thân.”



“Nếu mày thật sự muốn biết thì cũng được thôi, nhưng mày phải xác định mình có trái tim mạnh mẽ để tiếp nhận sự thật.”



“Nói khoác không biết ngượng! Bây giờ cô còn có chuyện gì có thể kích thích đến chúng tôi?” An Phỉ hỏi, “Chẳng qua là lại đại diện thêm cho một cái thương hiệu, cô cảm thấy chúng tôi sẽ ngưỡng mộ lắm à?” “Một người chẳng được đại diện riêng cho bất kỳ một thương hiệu nào như cô thì có tư cách gì nói chuyện với tôi?”



“Cô...”



“Tốt nhất là cô nói rõ chị Phan đã đi đâu đi.”



“Tháng sau! Nhân dịp kỷ niệm một trăm năm thành lập, thương hiệu ES tổ chức một buổi dạ tiệc ở Paris, mời tôi đến tham gia. Bây giờ chị Phan đang ở Paris bàn bạc với người ta về những công việc liên quan.”



Cô vừa nói xong câu này, cả nửa ngày không có một ai nói chuyện. Nếu nói trước kia, những quảng cáo mà Chẩm Khê đại diện còn có thể làm người ta có suy nghĩ ngưỡng mộ đố kỵ thì hiện tại nghe được cái tên ES từ miệng cô, ai nấy đều không dám ý kiến gì.



Dạ tiệc trăm năm của thương hiệu xa xỉ dành cho tầng lớp quý tộc trên thế giới! “Khoác lác! Cô dùng tiền mua phải không?” Thời buổi này, không phải là chỉ cần dùng tiền là có thể bước được lên thảm đỏ điện ảnh hay sao? “Cô mua một cái cho tôi xem đi.”



“Cô có thư mời không?” “Có. Mấy ngày trước, thành viên ban giám đốc khu vực châu Á - Thái Bình Dương của ES đã đích thân mang đến.”



“Ở đâu?”



“Trong tay Vân Tụ. Chắc là đã được treo ở tổng bộ Vận Thị rồi, nghe nói tôi là nghệ sĩ châu Á duy nhất được mời tham dự lẫn dạ tiệc này.” Thật ra Chẩm Khê chính là cố ý kích thích bọn họ, chân tướng thật sự cũng không khoa trương như vậy.



Mặc dù nghệ sĩ duy nhất châu Á được mời và thư mời do đích thân thành viên ban giám đốc khu vực châu Á - Thái Bình Dương của ES đem đến là sự thật, nhưng người ta mời cô cũng không phải bởi vì độ nổi tiếng cùng địa vị của cô bây giờ hay là gì đó khác. Đương nhiên, những thứ này cũng là tiêu chuẩn để xem xét. Nhưng chủ yếu nhất, chính là nhờ có Huy Hỉ ở giữa giật dây. Đến tận bây giờ mà Chẩm Khê vẫn không biết chính xác Huy Hỉ đang làm công việc gì, chỉ từng nghe Huy Dương nhắc tới một hai câu, nói chị ấy ở trong giới thời trang vẫn có chút tiếng nói. Có thể giúp cô lấy được thư mời dạ tiệc trăm năm của ES mà chỉ là có chút tiếng nói hay sao?



Sâu xa hơn nữa, Chẩm Khê không dám nghĩ.



Nhưng bây giờ cũng không phải lúc để nói chuyện này.



“Cho nên, mày có thể nói cho mọi người biết Triệu Thanh Lam đi đâu rồi chứ?” Chẩm Hàm còn đang nói quanh co, tin tức của lão Đồ cũng đã truyền đến đây. “Tìm được rồi.”



“Sao rồi?” Đường Nhân hỏi.



“Không tốt lắm, trở về rồi nói.” “Không tốt lắm? Cái gì không tốt lắm?” Đường Nhân hỏi bọn họ, “Chắc sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.”



“Tự nhiên biến mất gần hai mươi bốn tiếng đồng hồ, nếu như cô ta chỉ là chuồn ra ngoài chơi thì hiện tại chờ đợi cô ta chính là lửa giận của Lý Hà cùng với số tiền bồi thường khổng lồ vì vi phạm hợp đồng, tự nhiên làm chậm trễ rất nhiều công việc của chúng ta. Tốt nhất là cô ta có lý do hợp lý để giải thích chuyện này, bằng không...” Đoạn Ái Đình lạnh mặt mở miệng. Không biết là thật sự tức giận chuyện Triệu Thanh Lam tự nhiên biến mất, hay là vẫn chìm đắm trong câu chuyện vừa nãy của Chẩm Khê.



Lại đợi hơn một tiếng nữa, cửa ký túc xá rốt cuộc bị mở ra. Nhưng người đi theo bên cạnh Triệu Thanh Lam lại không nhiều, chỉ có quản lý, trợ lý của cô ta cùng với lão Đồ và lão Phương. Bây giờ đang là giữa tháng Tám, trong thời tiết nóng nực như vậy mà cô ta mặc một cái áo khoác lông dài cao cổ, quản lý và trợ lý mỗi người một bên đỡ cô ta đi.



Thật ra nói là đỡ, chẳng bằng nói là kéo cô ta đi về phía trước. Chân cô ta không có chút sức nào, giống như ngay cả giày cũng không đi tử tế được.



Sắc mặt trắng bệch, còn tái hơn cả bị lạnh cóng trong tủ lạnh, thật sự không có chút huyết sắc nào, cả người không chút sức sống.



Nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta, lời chất vấn đã đến bên mép của Đoạn Ái Đình cũng không thốt ra được, ngược lại kinh ngạc hỏi:



“Triệu Thanh Lam, cô làm sao vậy?” Nghe được tiếng nói, tầm mắt Triệu Thanh Lam mới chậm rãi ngước lên khỏi mặt đất, giống như sản phẩm



máy móc lên dây cót, mỗi khi di chuyển một tấc đều phải tiêu hao hết tất cả sức lực của cô ta. “Ít nói mấy câu đi! Trước hết để cô ấy đi nghỉ ngơi.” Lão Đồ trách cứ mở miệng. Đoạn Ái Đình mất hứng.



“Tôi quan tâm cô ta cũng là sai sao? Vậy được, cô hãy giải thích cho tôi, tại sao cô lại lén lút chuồn ra ngoài, khoảng thời gian cô biến mất này đã đi làm cái gì rồi hả? Công việc chúng tôi bị chậm trễ nên xử lý như thế nào?”



Ánh mắt Triệu Thanh Lam từ từ đảo qua từng người bọn cô, dừng lại trên mặt Chẩm Hàm lâu nhất, cứ nhìn đến khi Chẩm Hàm cúi đầu xuống. Cuối cùng rơi vào trên người Chẩm Khê, sau đó hoàn toàn dừng lại.



Chẩm Khê đối diện với cô ta, nhếch khóe miệng.



Triệu Thanh Lam hiểu được ý của cô, đột nhiên giống như bị điên mà thoát khỏi người bên cạnh, dưới tình huống mọi người chưa kịp phản ứng mà chạy về phía Chẩm Khê.



Chẩm Khê nhìn cô ta sắp đến gần mình, đôi mắt cô ta trừng to hết cỡ kia hiện đầy tia máu, giống như ngay cả lòng trắng mắt cũng đều lộ ra sự căm hận.



Trong tiếng kêu sợ hãi của những người bên cạnh, cô vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.



Từ tháng Tư năm ngoái quen biết Triệu Thanh Lam cho đến bây giờ, cũng đã được khoảng một năm rưỡi. Bọn cô ở cùng nhau trong chương trình gần một trăm năm mươi ngày, cùng nhau từ một người vô danh không ai biết trở thành một ngôi sao lớn nổi tiếng khắp cả nước.



Chẩm Khê không quên được những ngày chuẩn bị đánh giá thứ hạng, nhìn thấy những người xung quanh lười biếng từ bỏ, hay sự hoang mang khi thấy rất nhiều người nói rằng ở trong chương trình này chỉ có ngoại hình xinh đẹp mới là điều cần thiết duy nhất.



Cô nhớ đến đêm khuya, chính mình khom lưng đi qua cửa lớp A, nghe thấy tiếng bước chân tập luyện đồng đều ở bên trong. Cô nhớ đến bản thân từ cửa thò đầu vào với tâm trạng mong mỏi khẩn trương, rồi ngưỡng mộ nhìn cảnh tập luyện trong đó. “Chẩm Khê.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom