• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (2 Viewers)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-267.html

Chương 267: VU OAN




Chuyện cũ trước kia tựa như mây khói, toàn bộ rải rác ở trong không trung, thông qua hô hấp xông



vào trong đầu cô, chiếm cứ tất cả suy nghĩ của cô hiện tại. Lúc này Triệu Thanh Lam gọi tên cô, hoàn toàn khác với lần đầu tiên cô ta gọi. Khi cô ta nhìn thấy cô thò đầu ra từ sau cửa, hô lên tên cô, làm cho cô cảm thấy phấn khởi và xấu hổ. Vào lúc đó, các bạn lớp A đều là những sự tồn tại cao tít tắp và xa vời, Chẩm Khê không ngờ2được, ngoài Hàn Y ra còn có người quen biết mình. Khi đó Triệu Thanh Lam nhìn cô, hỏi: “Sao cậu vẫn chưa đi nghỉ ngơi?” Cũng là bởi vì câu nói này mà cô tiến vào lớp A cùng luyện tập với bọn họ, cuối cùng trở thành một thành viên làm người khác thấy tự hào của lớp A.



Bọn cô cùng nhau biểu diễn theo nhóm, cùng nhau lau mồ hôi trong phòng tập vào đêm khuya, cùng nhau bị xa lánh bởi những người do Đoạn Ái Đình và Chấm Hàm dẫn dắt và rất nhiều lần đứng9cuối trong cuộc thi nhóm.



Khi đó, bạn có nằm trên giường đều lo lắng lần sau liệu mình có bị loại hay không.



Triệu Thanh lam luôn lôi kéo tay cô hỏi: “Chẩm Khê, mình nên làm thế nào đây?”



Sau đó, rất bất ngờ, bởi vì onetake mà cô ta được khán giả chú ý, từ đó những ám ảnh bị loại đã dần rời xa cô ta, cô ta bắt đầu mong đợi lọt vào top 13 để ra mắt.



Thành viên của lớp A từng người từng người bị loại, cuối cùng chỉ còn bốn người bọn cô. Chính là vào6lúc đó, cô đã rất nóng lòng mong ngóng cả bốn người bọn cô có thể cùng nhau ra mắt. Cũng chính là vào lúc đó, một trăm nghìn người liên kết lại ép buộc cô phải rút lui khỏi cuộc thi.



Cô từ bệnh viện trở về, cô ta đứng đợi cô ở cửa, khi nhìn thấy cô thì tiến tới và ôm lấy cô, vừa mở miệng ra liền bắt đầu khóc, nói lớp A chỉ còn vài người thôi. Cô an ủi Triệu Thanh Lam rằng bốn người còn lại cuối cùng này nhất định có thể cùng nhau0ra mắt.



Cô đã hứa với cô ta.



Trước khi vào vòng chung kết, cô rốt cuộc vượt lên giành được top 1, có cơ hội sắp xếp phần biểu diễn của tất cả mọi người. Cô nhường vị trí Center quý giá nhất cho cô ta, cho dù lúc đó từ đầu chương trình đến cô chưa từng được đứng ở vị trí này.



Trong lòng cô rất tiếc nuối, nhưng cô càng sợ cô ta không thể được ra mắt.



Kết quả cuối cùng, cô đứng thứ nhất và lấy vị trí Center để ra mắt, mà cô ta, cũng là người thứ7mười một khiến người ta tự hào. Khi huấn luyện viên Lâm Sâm tuyên bố kết quả xong, Triệu Thanh Lam ôm lấy cô khóc một trận, miệng nói, có thể ra được mắt cùng nhau thực sự là quá tốt. Đúng, có thể ra mắt cùng nhau thực sự là quá tốt. Cô tự tay đưa cô ta vào danh sách mười ba người được ra mắt, trở thành một thành viên của Dream Girl - nhóm nhạc nữ quốc dân.



Thời gian mới qua bao lâu? Mâu thuẫn bắt đầu nổ ra là cái ngày mà Huy Dương debut, cô với cô ta cùng nhau xem buổi ra mắt được phát sóng trực tiếp của anh ấy. Đối với biểu hiện của Huy Dương trên sân khấu, Triệu Thanh Lam khen không dứt miệng.



Cô ta hỏi cô có thể cho cô ta cách liên lạc với Huy Dương không, cô đã đồng ý. Cô ta nói thích Huy Dương và muốn tiến thêm một bước, cô không đồng ý, hơn nữa yêu cầu quản lý tịch thu điện thoại di động của cô ta. Cô ta ở hiện trường ghi hình chương trình giải trí nói cô thích dùng hàng hiệu thích khoe hoang, trước mặt nhiều người như vậy, nói cô không ra gì. Khi đó Đoạn Ái Đình nói với cô, chỉ biết cắn người sẽ không sủa(*). (*) Cho biết cắn người sẽ không sủa: Ý chỉ loại người bình thường sẽ tỏ ra rất ngoan ngoãn, đáng yêu nhưng một khi động đến lợi ích của họ thì họ sẽ không do dự mà cắn bạn.



Cô và cô ta bắt đầu chiến tranh lạnh.



Cô ta đồng ý yêu cầu của Vân Tưởng cùng vị phu nhân kia, trong bữa tiệc từ thiện, lấy cớ làm hòa mà đưa cho cô một cốc nước xoài ép có bỏ thuốc mê. Cô ta mở cửa cho Trương Tuyền, để đinh ghim kín bàn chân cô, rồi nói với cô rằng trên đó có máu của người nhiễm bệnh AIDS.



Cô ta tỉ mỉ bày ra một vở kịch ma quái lớn, muốn hù dọa cô vào đêm khuya.



Cô cảm thấy mình không thể nhẫn nhịn cô ta được nữa, sau đó cô bắt đầu phản kích. Từ đầu đến cuối thẩm Khê đều không thể hiểu nổi, vì sao hai người bọn họ lại trở thành như vậy. Cô bé không hiểu chuyện như Hàn Y nói là bởi vì Huy Dương, nhưng thật ra không phải.



Huy Dương có bản lĩnh thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là một người, không bao giờ đánh lại được con quỷ mang tên lòng tham và dã tâm chôn sâu trong lòng Triệu Thanh Lam.



Cô ta lấy danh nghĩa của tình yêu để làm ra những chuyện này thì đó là không tôn trọng tình yêu. Cô ta chỉ là ích kỷ, chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân. Cô ta muốn đi đường tắt, dựa vào việc đạp cô xuống để bước lên đỉnh cao. Thật kỳ lạ, lúc trước khi thi đấu, rõ ràng cô ta vẫn luôn tự nói với mình rằng, chỉ cần nỗ lực... Hiện tại thứ cô ta xem thường nhất, cũng là nỗ lực. Lúc trước, chỉ cần cô uống hết cốc nước xoài ép kia thì tài nguyên mà Vân Tưởng đồng ý cùng lợi ích tiền tài mà vị phu nhân kia cam kết chắc chắn sẽ được thực hiện ngay lập tức.



Quả thật, làm như vậy nhanh chóng hơn nỗ lực một cách mờ mịt rất nhiều. Tay Triệu Thanh Lam bóp lấy cổ Chẩm Khê. Quản lý đứng ở đằng sau thấy tình hình như vậy thì vội vàng chạy về phía hai người. Chẩm Khê đẩy tay cô ta ra, nhưng không đẩy được, có thể thấy cô ta đã cố hết sức để bóp chết cô.



“Bỏ... bỏ ra.”



Dưới tình huống cô đã có cảm giác nghẹt thở, cô vẫn khuyên cô ta bỏ tay ra.



“Bỏ... bỏ ra đi, đều... Đều đã qua rồi.” Tay Triệu Thanh Lam càng thêm siết chặt, “Mày đi chết đi! Mày đi! Chết!” Cô ta điên cuồng gào thét làm màng nhĩ của Chẩm Khê đau nhói. Cô cắn chặt hàm răng nhắm mắt lại, tự nói với mình, Triệu Thanh Lam mà cô biết kia đã chết rồi. Cô nhấc đầu gối lên, đạp về phía bụng dưới cô ta. Cô ta bị đau, đành buông lỏng cánh tay đang bóp cổ cô ra, rồi ôm bụng ngã xuống đất.



Áo khoác lông cô ta vẫn luôn ôm chặt cũng vì vậy mà bị lỏng ra, lộ ra thân thể vẫn bị che kín bên trong.



Mọi người đứng bên cạnh nhìn thấy đều lập tức che miệng lại, nhưng vẫn không nhịn được thốt lên một tiếng kinh ngạc.



Cam Như hô lên một tiếng “Thanh Lam” , nước mắt liền không khống chế lại được mà chảy ra.



Cô ấy quỳ trên mặt đất, ngón tay run rẩy muốn buộc lại quần áo cho Triệu Thanh Lam, muốn che lại thân thể cho cô ta, nhưng hồi lâu mà cũng không có tí sức nào.



Vẫn là quản lý của Triệu Thanh Lam xông đến đây Cam Như ra, tay chân lanh lẹ giúp cô ta buộc lại quần áo. “Cô có phải là hơi quá đáng rồi không?” Chị ta hét lên với Chẩm Khê.



“Tự vệ chính đáng.” Chẩm Khê chỉ nói một câu như vậy rồi cũng quay đầu qua chỗ khác.



Cô nhìn thấy rất rõ thân thể Triệu Thanh Lam, cho dù lúc trước đã chuẩn bị tâm lý, nhưng cô vẫn cảm thấy không đành lòng nhìn. Cô ta có thể nhẫn nhịn được để cả người như vậy mà trở về, quả thật rất giỏi.



“Tại mày!”



Triệu Thanh Lam nằm trên đất nhìn cô, “Tất cả là tại mày! Đều do mày hãm hại tao!” Chẩm Khê phất tay, “Hiện tại đầu óc cô ta không minh mẫn, để cô ta đi nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì sau này hãy nói.”



Triệu Thanh Lam vừa gào thét vừa bị quản lý cùng trợ lý lôi vào phòng.



“Đây là...”



Nửa ngày sau, mới có người mở miệng. “Chuyện ngày hôm nay không được phép nói ra ngoài!” Lão Đồ nghiêm nghị nhắc nhở. “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Đoạn Ái Đình hỏi, “Bộ dạng của cô ta bây giờ... không nên báo cảnh sát sao? Không nên đưa đi bệnh viện sao? Mang về ký túc xá làm cái gì?”



“Chuyện như vậy có thể báo cảnh sát, có thể đưa đi bệnh viện sao? Bị người khác biết thì phải làm thế nào?” Lão Đồ gào lên.



“Nhưng...”



Lão Đồ hít một hơi thật sâu, “Đã sắp xếp bác sĩ riêng rồi, lát nữa sẽ đến kiểm tra cho cô ta.” “Làm thế nào mà tìm được cô ta vậy?” Chẩm Khê hỏi. “Tự cô ta gọi điện đến nội địa chỉ, khi chúng tôi chạy đến... lúc đó không biết tình huống, một đám đàn ông đẩy cửa tiến vào... những nhân viên công tác có mặt lúc đó, ngoài tối, lão Hoàng cùng quản lý và trợ lý của cô ta thì đều bị điều đi khỏi thành phố này rồi.”



“Là ai? Tên súc sinh nào?” Cam Như nước mắt lưng tròng hỏi.



“Cô ta nói là nhà sản xuất điện ảnh, họ Tốn, quay bộ phim “Công chúa 18 tuổi' gì đó bảo cô ta đến thử vai...”



Chẩm Hàm là người đầu tiên nhìn về phía Chẩm Khê, sau đó là những người còn lại. “Thật sự có bộ phim này?” Đoạn Ái Đình kinh ngạc. “Sao vậy?”



Chẩm Hàm không thể chờ đợi được mà nói ra toàn bộ những chuyện mình biết.



“Làm sao có thể? Lịch trình của cô ấy chính xác đến từng phút, làm gì có thời gian mà đi thử vai Công chúa 18 tuổi' gì đó chứ.” Lão Đồ mở miệng.



“Nhưng...”



“Nói như vậy là mày lấy tin tức không biết nghe được từ đầu để xúi giục Triệu Thanh Lam đi thử vai?” Chẩm Khê nhìn Chấm Hàm, “Một bộ phim cái gì cũng không rõ ràng, sao mày lại dám xúi giục cô ta đi thử vai?”



“Không phải... tôi...” “Ngày hôm nay cô ta biến thành thế này đều là do mày!” “Không phải!” Chẩm Hàm kêu to, “Nếu như không phải chị đi thử vai bộ phim này trước...”



“Tao chưa từng đi thử vai!” Chẩm Khê ngắt lời nó, “Ngay từ đầu tạo đã nói với công ty, tạo không có ý định đóng phim, ngay cả làm khách mời tao cũng không nhận thì tại sao lại đi thử vai? Mày nói những tin tức này là hỏi thăm được từ nhân viên công tác bên cạnh tao, vậy mày nói cho tao biết, đấy là ai, gọi ra ba mặt một lời đi!”



Chẩm Hàm nói không nên lời, tất cả những tin tức này đều là những tin tức rải rác tập hợp lại, cũng không lấy trực tiếp từ nhân viên công tác nào. “Chẩm Hàm, Triệu Thanh Lam rốt cuộc đã đắc tội gì với mày mà mày phải làm như vậy để hại cô ta?” Chẩm Khê mở miệng. “Tôi không...!” Chẩm Hàm cố dặn ra nước mắt.



“Tao hỏi mày, có phải mày đưa thông tin về bộ phim này cho cô ta hay không? Người gọi là đạo diễn với nhà sản xuất kia có phải là do mày giới thiệu hay không? Có phải mày xúi cô ta đi thử vai hay không?”



Chẩm Hàm á khẩu không trả lời được, một lát mới nói một câu. “Là chị vu oan cho tôi, tất cả những thứ này đều là cái bẫy chị chuẩn bị từ trước.”



“Tao cài bẫy gì? Tất cả những thứ này, cái gì mà “Công chúa 18 tuổi, đều là thứ mày bịa ra, sau đó xúi giục Triệu Thanh Lam nhảy vào hổ lửa. Tao hỏi mày, chuyện tao đi thử vai phim “Công chúa 18 tuổi gì đó kia, ai sẽ tin chứ?”



“Nhưng rõ ràng chị...”



“Quản lý cũng nói, lịch trình của tạo chính xác đến từng phút một. Nếu không chúng ta báo cảnh sát, xem xét lại lịch trình của tao trong khoảng thời gian này một chút, xem xem là tạo có thời gian hay là mày có thời gian?”



“Báo cảnh sát? Báo cảnh sát gì?”



Ánh mắt Đoạn Ái Đình sáng lên, nhìn về phía người vừa nói chuyện, một chữ Vân đã đến bên mép, lại nuốt trở về.



“Chờ sức khỏe Triệu Thanh Lam khá hơn một chút là có thể hỏi cô ta.” Vân Tu mở miệng, “Hỏi cô ta, có phải là Chẩm Khê giới thiệu cho cô ta chuyện thử vai này không.” “Anh họ!” Mắt Chẩm Hàm đỏ lên, “Chẩm Khê là loại người như thế nào anh biết rất rõ mà.”



“Tự trọng.” Chẩm Hàm cắn môi dưới, “Vậy thì báo cảnh sát là được rồi, để cảnh sát điều tra cẩn thận xem rốt cuộc là ai đang giở trò ở đây.” Nó vừa nói xong, Chẩm Khê liền cho nó một cái tát.



“Tình trạng bây giờ của Triệu Thanh Lam thế nào mày còn không biết sao? Mày muốn báo cảnh sát có phải muốn ép cô ta chết? Trên thế giới này tại sao lại có người độc ác như mày.”



Chẩm Hàm ôm nửa bên mặt trăng cô, một cái tay giơ lên thật cao đánh về phía cô. Cánh tay vừa vung lên liền bị chặn lại giữa không trung, Chẩm Khê phản ứng nhanh lại cho cô ta một cái tát nữa.



“Lúc trước hỏi tung tích Triệu Thanh Lam tại sao mày không nói? Nếu như mày sớm nói ra những gì mày biết thì Triệu Thanh Lam có thể xảy ra chuyện sao?”



“Thật không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom