• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (1 Viewer)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-270.html

Chương 270: HÒA GIẢI




Triệu Thanh Lam đánh bay tay của cô ta, cười nói: “Tôi rất thỏa mãn, được như vậy là đủ rồi. Đâu có giống một số người, là cóc mà còn muốn ăn thịt thiên nga. Cô cũng không tự xem lại mình đi, rốt



cuộc cô là thứ gì trong mắt người ta. Chỉ nói chuyện với cô thôi mà người ta còn phải xịt thuốc khử trùng không khí nữa là. Đến vậy rồi mà cô còn mơ mộng hão huyền?” Vẻ mặt Đoạn Ái Đình liền biến. Cô ta2cắn răng, nghiến lợi đáp lại:



“Cô nói cái gì?”



“Mỗi lần boss lớn xuất hiện là ánh mắt của cô lại dính chặt vào người ta, cô có thấy người ta để ý tới cô hay muốn nói chuyện riêng với cô lần nào sao? Lại nói, loại người mặt dày bám đít như cô, thà đi bán luôn còn hơn. Ít nhất, còn có thể kiếm được thứ gì đó. Còn bây giờ, ngoài việc bị mất mặt ra, cô còn có được cái gì?”



“Mày thì biết cái gì!“.



Đoạn Ái Đình9hét lên một câu, sau đó bổ nhào về phía Triệu Thanh Lam, nhưng rồi lại bị những người khác giữ chặt lại: “Bình tĩnh lại đi, sắp lên sân khấu rồi, đừng có để xảy ra chuyện gì.”



“Triệu Thanh Lam, cô cũng thôi đi! Cô muốn đắc tội hết mọi người thì mới thỏa lòng hả?” “Tôi không quan tâm. Nhưng mà các cô thì sao, chẳng phải đều nghe theo sự điều khiển của Chẩm Khê mà cô lập tôi rồi sao? Thế nào mà bây giờ còn ra6vẻ, là do tôi đắc tội với các người nên mới bị cô lập vậy?” “Vì sao Chẩm Khê muốn cô lập cô, cô không biết à?”



“Tôi không cô lập cô ta.” Chẩm Khê mở miệng, “Tôi chỉ cảm thấy, nhìn thấy cô ta là buồn nôn thôi.”



Vốn dĩ cô còn định chờ đến lúc kết thúc công việc của ngày hôm nay, sẽ kéo theo Cam Như đi nói chuyện với cô ta, xem thử có thể kéo cô ta khỏi bờ vực được không. Cô ta chỉ mới tròn0mười tám tuổi, chỉ cần bây giờ tỉnh ngộ ra thì mọi thứ vẫn còn kịp sửa đổi.



Nhưng qua những lời mà cô ta vừa nói đó, từ tận đáy lòng, cô ta cảm thấy bản thân hoàn toàn không có vấn đề gì. Cô ta còn ra vẻ rất đương nhiên mà coi việc dựa vào đàn ông để bò lên vị trí cao hơn là thủ đoạn duy nhất. Đồng thời, cô ta còn coi thường những người muốn dựa vào sự cố gắng và thực lực để bước7từng bước lên.



Đúng là hết thuốc chữa.



Thực ra, chỉ nhìn vào việc bỏ thuốc cô thôi là có thể thấy, nhân cách Triệu Thanh Lam xấu xa từ tận trong xương tủy rồi, hoàn toàn hỏng bét. Là do bản thân cô quá ngây thơ, cảm thấy cô ta còn có thể cứu vớt được.



Chuyện với nhà sản xuất phim lần trước cũng là do cô nghĩ sai hướng rồi. Danh dự và lòng tự trọng của một người con gái, căn bản không đe dọa được Triệu Thanh Lam. Ngược lại, còn cho cô ta lý do để hoàn toàn buông thả bản thân.



Cứ như vậy đi. Hợp đồng kết thúc, người nào đi đường của người nấy, về sau cũng đừng có liên quan gì tới nhau nữa.



“Nếu như không phải là do cô bị dị ứng với xoài thì liệu hôm nay, cô còn đứng được ở chỗ này để nói chuyện với tôi sao?”



Xem đi, con người này, đúng là xấu xa tới tận xương rồi. “Tôi đã nói rồi, từng có người xem bói rồi nói rằng, tôi có mệnh cách mà dù là đi chơi xuân cũng có thể nhìn thấy kẻ thù của mình treo cổ ở trên cây hòe. Từ lúc thi đấu cho đến nay, tôi đã gặp phải chuyện như vậy rất nhiều rồi. Còn hôm nay, vì sao tôi còn có thể đứng ở đây mà nói chuyện với cô, cô đã từng suy ngẫm thử chưa?” “Đúng, cô đúng là tốt số.”



“Tốt số? Tốt số đến mức, mẹ đẻ chết sớm, cha đẻ vứt bỏ, mẹ kế ngược đãi?”



“Đó là do cô đáng đời.”



“Ừ, là do tôi đáng đời. Cho nên, Triệu Thanh Lam cô mới có ngày hôm nay. Hoàn toàn không có gì bất ngờ, chuyện quá là bình thường.” Vốn chỉ là từ Triệu Thanh Lam khoe khoang quá mức nên làm cho Chẩm Hàm khó chịu, dần dần thế nào mà kéo luôn cả Đoạn Ái Đình và Chẩm Khê vào.



Chẩm Khê nói xong liền không để ý tới người khác nữa. Chẩm Hàm và Đoạn Ái Đình thì vẫn đứng lại đó cắn xé với Triệu Thanh Lam. Đường Nhận thấy tình hình trở nên khó kiểm soát, bèn chạy ra ngoài gọi boss to nhất và boss to thứ hai.



Trông cô ta rất ra dáng chó săn khi học theo mấy đứa học sinh tiểu học, chạy đi mách lẻo với giáo viên để được khen ngợi.



Đáng tiếc, Vân Tụ ghét nhất là loại người này. Lúc bọn họ đi vào, ba người kia vẫn còn đang cãi nhau, Vân Tụ đứng bên ngoài cửa lắng nghe một lúc rồi mới mở miệng: “Nghe giọng điệu của các cô, có vẻ miếu nhỏ này của tôi không chứa nổi các cô nữa rồi. Mọi người chỉ cần chi trả tiền vi phạm hợp đồng là tôi sẽ thỏa mãn giấc mộng tung cánh bay xa của các cô.” Tất cả mọi người đều im thin thít. Đoạn Ái Đình vừa thấy anh ta xuất hiện, nước mắt mới chỉ rơm rớm trong vành mắt đã lập tức rơi xuống.



Ôi chao, sao mà đáng thương đến thế là cùng. “Tại sao lại cãi nhau?” Vân Tụ kéo một chiếc ghế ra, ngồi xuống cạnh thẩm Khê, “Nói thử cho tôi nghe.” Mọi người đều cúi thấp đầu, không dám nói lời nào. “Mang cả cảm xúc cá nhân lên sân khấu biểu diễn không hay lắm đâu. Các fan có mặt hôm nay đều đã phải bắt đầu xếp hàng từ tối hôm qua.” Vẫn không có ai mở miệng. “Bọn họ cãi nhau cái gì?” Vân Tụ quay sang hỏi cô.



xì!



Người này!



“Làm sao mà em biết được.”



“Trưởng nhóm nói đi.” Đường Nhân đứng ra giữa, vẻ mặt đầy chính nghĩa, kể lại từ đầu đến cuối, từ nguyên nhân cho tới kết quả của câu chuyện, ngay cả nội dung cãi nhau cũng được thuật lại y nguyên đến 80%.



Khó có được lúc nào trí nhớ của cô ta lại tốt vậy. “Để tôi xem thử.” Vân Tụ chìa tay về phía Triệu Thanh Lam, “Tôi còn chưa từng thấy vòng tay nào mà giá trên triệu đấy.”



Thôi đi cha nội! Đợt sinh nhật của Sầm nhiễm, cái đồng hồ Tourbillon mà có thể nở hoa(*) mà anh tặng đó cũng không phải chỉ là tiền triệu đầu. Giá cái đồng hồ đó chắc cũng đủ mua mấy cái vòng tay rồi.



(*) Có thể là dòng RM 19-02 Tourbillon Fleur, khi đến thời điểm nhất định, bông hoa được khắc trên mặt đồng hồ có thể di chuyển các cánh và nhụy hoa, trông như bông hoa đang từ từ nở ra.



Giả vờ cái gì chứ?



“Lý Hà, ông tới xem thử đi.” Vân Tụ dùng khăn tay phủ lên tay Triệu Thanh Lam rồi cầm giơ lên, ý bảo Lý Hà tới xem thử.



Lý Hà dựa vào ánh sáng ngọn đèn trong phòng để nhìn đi nhìn lại mấy lần, sau đó phát biểu: “Nhìn chất lượng rất khá, ước chừng cũng phải hai, ba chục nghìn tệ.“.



Đoạn Ái Đình nín khóc rồi mỉm cười: “Em đã nói mà, làm gì có phỉ thúy nào mà trông màu đá lại đục như vậy.”



Triệu Thanh Lam mím môi, rụt tay lại, có lẽ đang cho rằng Lý Hà ăn nói lung tung.



Điện thoại của Chẩm Khê đổ chuông, cô liền đứng lên, định ra ngoài nghe điện thoại, cũng coi như để tránh né sóng gió đang ập tới, đỡ phải lát nữa, cô lại nằm im cũng trúng đạn.



“Đi đâu?”



Vân Tụ hỏi cô, Đoạn Ái Đình cũng nhìn về phía cô.



“Nghe điện thoại.” “Sắp lên biểu diễn rồi.” “Là bà ngoại em.” Vân Tụ phất tay ý bảo đồng ý.



“Di Từ, có chuyện gì ạ?” Mỗi lần thấy dì Từ gọi điện thoại cho mình, cô đều có cảm giác thấp thỏm không thôi, rất sợ nghe thấy tin tức xấu về bà ngoại truyền tới từ phía bên kia điện thoại. “Không có gì đâu. Chẳng qua là thấy nhóm cháu ra album mới, cho nên bà ngoại cháu nhờ gì gọi điện thoại cho cháu.”



Điện thoại được chuyển cho bà ngoại cô, vừa bắt đầu, bà đã hỏi thăm tình hình ăn uống dạo gần đây, vết thương trên chân đã khỏi hay chưa, công việc có có mệt mỏi không, vân vân.



Chẩm Khê nghe mà cảm thấy rất đau lòng, nước mắt rơm rớm. “Đan Đan, tiền thì kiếm lúc nào cũng được. Cháu suốt ngày gặp chuyện không may như vậy, bà... hay là cháu quay về đi học tiếp được không. Dù sao thì với tuổi của cháu, vẫn nên tập trung học hành mới đúng. Lúc trước, mẹ cháu cũng hy vọng cháu được đi học để có tương lai rộng mở.”



“Vâng, chờ bên này kết thúc thì cháu sẽ quay trở về.”



“Dạo này thế nào? Còn bận lắm không?”



“Có hơi ạ...”



Lịch trình công việc của cô đã xếp kín tới tận cuối tháng sau, gần như là mỗi ngày đều có việc để làm.



“Có việc nào là ở thành phố Y không?”



“Hình như không có ạ, sao vậy ngoại?” “... Không có gì, chỉ là, bà nhớ cháu.” Chẩm Khê cũng đã không kìm được nước mắt nữa. Cô nói với bà: “Chờ lúc rảnh rỗi, cháu sẽ quay về thăm bà, chắc chắn ạ.” Bà ngoại cũng khóc, đưa điện thoại lại cho dì Từ. “Đan Đan, lúc nào mà không bận việc thì nhớ trở lại thăm nhà một chuyến, bà ngoại cháu thật sự rất nhớ cháu đó, cả dì nữa.”



“Bà cháu vẫn khỏe chứ ạ?” Hình như đầu bên kia đang nói chuyện gì đó, một lát sau, Chẩm Khê mới nghe thấy tiếng trả lời: “Vẫn khỏe.” Lại nói thêm mấy câu, Chẩm Khê mới tắt điện thoại. Chờ tới khi mắt không còn đỏ hoe nữa, cô mới quay lại phòng chờ. Có vẻ như chuyện trong phòng đã được giải quyết ổn thỏa.



Dù sao thì trông Đoạn Ái Đình rất vui vẻ, Chẩm Hàm và Triệu Thanh Lam cũng không còn tỏ ra oán hận mấy. “Cũng sắp tới giờ rồi, chuẩn bị đi.” Nhân viên của đài tới thông báo. Chẩm Khê đi theo cả nhóm ra ngoài, Vân Tụ đứng ở đằng sau, hỏi cô một câu:



“Em có cần tư vấn tâm lý không?”



“Tại sao tôi lại cần?”



“Mới khóc? Nhớ nhà?” “Vậy khi nào thì anh cho tôi nghỉ?” “Nếu em dẫn cả anh theo, vậy lúc nào cũng được.”



“Tại sao?”



Vân Tụ không trả lời, chỉ xoa nhẹ đuôi tóc được thả hờ hững sau lưng cô.



“Chơi nhiều hơn với cậu nhóc Quả Tử Lê kia chút, em ở cạnh cậu ta cũng vui vẻ.” “Cái quỷ gì vậy?” Chẩm Khê quay lại nhìn anh, nhưng lại nhận ra, hình như đối phương cũng không phải là đang nói đùa.



“Thật là khó hiểu!”



***



Sân khấu comeback chính thức bắt đầu, Chẩm Khê đứng trên sàn nâng, từ từ được nâng lên sân khấu, tiếng thét chói tai của tất cả các fan trên khán đài đều nhét đầy vào hai màng tại cô.



Khiến cô có cảm giác như lần cuối cùng cô được biểu diễn đã là chuyện từ rất lâu rồi.



Cam Như nói không sai, bọn cô đã quên mất cái mục đích mà lúc trước đã khiến bọn cô mỗi ngày luyện tập đến mất ăn mất ngủ là cái gì.



Lúc trước, cô còn có thể oán trách Vân Tụ không cho cô ra album, nhưng gần đây thì cô cũng ít nói tới chuyện đó. Sân khấu đối với cô mà nói, thật sự quan trọng như trong tưởng tượng của cô sao?



Chính bản thân Chẩm Khê cũng không xác định được.



Một lần nữa được đứng trên sân khấu, cô thiểu mất một phần lo lắng, thấp thỏm, nhiều hơn một phần tự tin, ung dung.



Sự lo lắng của cô, cũng là do trên khán đài hôm nay có hơn một nửa số người đang cầm trong tay những chiếc lightstick màu đỏ - vàng.



Số người hét to tên của cô, còn nhiều hơn cả tổng số người hét tên của những người khác. Màn biểu diễn cho ca khúc đầu tiên kết thúc, 13 người bọn cô đứng ở trên sân khấu, chào hỏi khán giả:



“Xin chào mọi người, chúng tôi là Dream Girl, sau này xin được quan tâm nhiều hơn. Biểu diễn trong fan meeting cũng không giống như với trong concert, không cần phải có những màn biểu diễn thật đặc sắc, mà quan trọng hơn chính là sự giao lưu với các fan.



Sau khi ca khúc đầu tiên của bọn cô kết thúc, sẽ đến màn công bố thứ hạng về lượng album bán ra và trên bảng xếp hạng âm nhạc của album mới trong ngày hôm nay. Không ngoài dự đoán, cả hai đều đứng đầu. Lượng album bán ra được cho đến mấy phút trước đã là 430.000 đĩa. MC nói với giọng rất kích động rằng, các cô đã lập nên kỷ lục với số lượng allbum tẩu tán được trong ngày đầu tiên cao nhất của một nhóm nhạc nữ.



Một thành tích rất đáng kiêu ngạo, nhưng Chẩm Khê lại cảm thấy rất bình tĩnh.



Từ lúc còn thi đấu cho đến bây giờ, bởi vì đã lập nên quá nhiều kỷ lục, cho nên cô cũng quên mất sự vui sướng lúc ban đầu có được là vì cái gì. Thậm chí lúc này, cô cũng không biết mình nên cảm thấy phấn khích, hài lòng đối với điều gì.



Niềm vui sướng của ngày xưa, khi chỉ cần thứ tự xếp hạng được tăng lên vài bậc đó, đã không còn nữa. Sau khi biểu diễn xong hai bài hát, bắt đầu chuyển sang phần, fan đặt câu hỏi. Những fan được đứng lên đặt câu hỏi, đều là do phía ban tổ chức lựa chọn ngẫu nhiên. Người thứ nhất được chọn trúng, chính là fan của Chẩm Khê.



Thật ra cũng không có gì khó đoán, số lượng fan của cổ đông, cho nên xác suất được chọn trúng cũng lớn, ước chừng cũng phải năm, sáu người trên tổng số mười người được chọn.



“Em muốn hỏi Đan Đan, MV chính thức lần này, không phải là Đan Đan hợp tác với Quả Tử Lê của A7 sao? Em muốn hỏi, Đan Đan thấy thế nào cũng như hãy đưa ra một đánh giá đơn giản về con người Quả Tử Lê.”



Có ý gì vậy? Fan của cô mà tại sao lại hỏi cái vấn đề này?



Quả nhiên, fan này vừa hỏi xong, lập tức khiến cho cả khán đài vang lên từng tràng phản đối, có người hét to: “Chúng tôi không quan tâm tới chuyện này, đổi câu hỏi.” MC nhìn Chẩm Khê, như có ý rằng, nếu cô không muốn trả lời thì anh ta sẽ bỏ qua câu hỏi này.



“Đúng vậy, lần này chúng tôi đã hợp tác với nhau.” Chẩm Khê cầm micro lên, “Tôi và Quả Tử Lê đã quen biết nhau từ trước, và vẫn luôn là bạn tốt của nhau. Hẳn mọi người cũng biết, chúng tôi có một nhóm giao chat gọi là Những siêu sao tương lai.”



Cam Như giơ tay lên.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom