• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (1 Viewer)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-268.html

Chương 268: THỨ NGU XUẨN XỔNG CHUỒNG




“Thật không?”



Không biết Triệu Thanh Lam đã đi ra khỏi phòng từ lúc nào, cô ta đã đổi một bộ quần áo kín đáo, lúc này đang dựa vào cửa nhìn bọn cô.



“Thanh Lam cô nghe tôi nói, đều là Chẩm Khê...” Chẩm Hàm không thể chờ đợi được2mà mở miệng. “Khoảng thời gian tối biến mất này, cô không nói bất cứ cái gì với họ sao?” Triệu Thanh Lam ngắt lời của nó.



“Tôi chỉ là sợ...”



“Cô sợ cái gì? Có phải cô cảm thấy bảo vệ bản thân mình mới là quan trọng nhất, những9cái khác, ví dụ như sự an toàn của tôi, chẳng chút liên quan gì với cô hay không?”



Lời này thì đúng rồi, Chẩm Hàm chính là nghĩ như vậy. “Không phải, tôi chỉ là...” Chẩm Hàm càng sốt ruột phản bác thì càng không tiện mở miệng. “Chỉ6là cái gì? Chị cô nói không sai, là cô cứ xúi giục tôi đi thử vai, cô nói nếu như tôi thông qua, là có thể khiến Chẩm Khê tức chết.”



“Cô nói linh tinh!” Chẩm Hàm vừa nhìn ánh mắt mọi người vừa hét lên.



Chẩm Khê mỉm cười,0trong lòng có thể đoán được tất cả.



“Giám đốc Lý, Giám đốc Vân, hai người xem chuyện này nên xử lý như thế nào?” Trên mặt Triệu Thanh Lam còn vương một hàng nước mắt, “Tôi ra nông nỗi này đều là do Chẩm Hàm!” “Không phải! Được thôi!”7Chẩm Hàm gật đầu, “Coi như là tôi xúi giục cô, nhưng đó là bản thân cô quyết định. Ngày hôm qua là chính cô quyết định lén lút chuồn ra ngoài gặp cái tên gọi là nhà sản xuất kia mà không thông báo cho công ty và quản lý.”



Thứ ngu xuẩn!



“Các vị, mọi người cũng đều nghe thấy rồi chứ, tôi thành ra thế này, đều là do Chẩm Hàm!” Triệu Thanh Lam được quản lý đỡ đi về phía những người còn lại trong nhóm, ngay trước mặt mọi người liền cho Chấm Hàm một cái tát.



“Mày sẽ không được chết tử tết” Đến bây giờ Chẩm Hàm đã bị đánh ba cái tát, trong lòng vẫn luôn kìm nén tức giận, bây giờ lại nghe Triệu Thanh Lam nói như vậy, lập tức trả cho cô ta một bạt tai.



“Còn không phải do mày nghe nói đạo diễn không coi trọng Chẩm Khê nên mới có suy nghĩ như vậy. Nếu như mày không tự mình đi liên hệ với đạo diễn và nhà sản xuất thì sẽ xảy ra chuyện sao? Tao thấy đây không phải là bị hiếp dâm mà là mày tự nguyện hiến thân để đổi tài nguyên thì đúng hơn.”



Thật đúng là thứ ngu xuẩn! Chẳng học được tí khôn khéo giả dối nào của mẹ nó cả, chỉ toàn học được sự ngu dốt. Nghe được những lời này, ai cũng đều cảm thấy chói tai, người bên cạnh còn chưa kịp mở miệng khuyên can thì Triệu Thanh Lam đã túm chặt lấy tóc của Chẩm Hàm, liều mạng quất cho nó mấy cái tát. Đến lúc này, quản lý mới vội vàng tách hai người ra.



Chấm Hàm ôm mặt kêu to, miệng chửi toàn những lời khó nghe.



Chẩm Khê bóp ngón tay, cô thật sự không ngờ Chẩm Hàm lại ngu đần như vậy. Nhưng như vậy cũng tốt, những phương án dự phòng mà cô chuẩn bị cũng không cần dùng đến nữa, bớt được bao nhiêu việc. “Đủ rồi.” Vân Tụ ngăn lại trận chiến cấu xé lẫn nhau của hai bên, anh hỏi Triệu Thanh Lam: “Cô muốn thể nào?”



“Bộ phim năm nay mà Vần Thị đầu tư nhiều nhất, tôi muốn vai nữ chính.” “Không thể được.”



Chẩm Khê cũng cảm thấy cô đang ta mơ mộng viển vông. “Vậy tôi đi báo cảnh sát, nói chuyện Chẩm Hàm xúi giục lừa dối tôi ra.” Triệu Thanh Lam hung tợn uy hiếp. Người này cũng là đầu óc có vấn đề. Cô ta có thân phận gì và Vân Tụ có thân phận gì, cô ta dựa vào cái gì mà muốn uy hiếp người ta? “Đi đi.” Vân Tụ tựa vào lưng ghế sô pha, tháo kính mắt xuống. “Bởi vì các người làm ảnh hưởng đến hoạt động và việc làm đại diện thương hiệu của cả nhóm, tôi sẽ tính vào tiền vi phạm hợp đồng.” “Loại bê bối này mà truyền ra, anh cảm thấy cả cái nhóm này, hay cả D&D có thể chỉ lo thân mình hay sao?”



“Nhóm này giải tán, tôi sẽ chuyển thương hiệu mà cả nhóm này đại diện cho người khác, tôi không phải đền bất cứ một đồng nào cả. Nhưng ngược lại là các cô, cần trả cho chúng tôi không ít tiền vi phạm hợp đồng đấy.”



“Vậy chuyện này, cứ như thế mà bỏ qua sao?” Triệu Thanh Lam không thể tin hỏi, mỗi cũng bị cô ta cắn chảy máu. “Chuyện của hai người có thể thương lượng, chỉ cần không liên lụy đến nhóm và những người khác.” “Thương lượng như thế nào?” “Trong thời hạn hợp đồng của nhóm vẫn còn hiệu lực, chuyển phần thu nhập của Chẩm Hàm cho cô.”



Chẩm Hàm hét to “Nằm mơ”, ngược lại Triệu Thanh Lam không nói gì thêm nữa. “Sau này tài nguyên cá nhân của Chẩm Hàm cũng phải cho tôi.” “Chỉ cần bên đối tác không có ý kiến.” “Dựa vào cái gì chứ?” Chẩm Hàm gào thét, “Tao phải báo cảnh sát, mày nói tao xúi giục mày, mày có chứng cứ không?”



“Tao có ghi âm.” Triệu Thanh Lam bình tĩnh lại, “Lần đầu tiên mày tìm tao nói chuyện, tao đã ghi âm lại.” Ô! Lúc này đúng là thông minh. Nhờ phúc của Chẩm Khê, Chẩm Hàm vừa nghe đến hai chữ ghi âm liền sợ có vòi. “Trong đoạn ghi âm đó còn có nội dung mày phỉ báng, chửi bới Chẩm Khê nữa.” Chẩm Khê mỉm cười, Triệu Thanh Lam thực sự là muốn lợi dụng cô hết mức. Đây là ân oán cá nhân của cô ta cùng Chẩm Hàm, liên quan quái gì đến cô, cô còn lâu mới bị lừa. Vân Tụ đứng dậy, “Nghĩ kỹ rồi thì tìm Lý Hà sửa hợp đồng.” Người này cũng thật máu lạnh. “Chẩm Khê, đi ra đây với anh.” Chẩm Khê giả vờ không nghe thấy. Lý Hà ở phía sau đây có một cái. Chẩm Khê ngồi trên xe.



“Có gì thì mau nói đi.”



Vân Tụ bảo tài xế xuống xe, hỏi cô: “Nói từ đầu.”



“Nói cái gì.”



“Từ lúc nào thì lên kế hoạch, sắp xếp như thế nào.” “Không biết anh đang nói cái gì.”



“Lần này giống hệt thủ đoạn em trêu đùa Chẩm Hàm lần trước.” Vân Tự suy nghĩ một lúc, nói tiếp: “Cũng có chút không giống, lần trước em để lại đường lui cho Chẩm Hàm, cho nên nó mới có cơ hội tránh thoát. Lần này, Triệu Thanh Lam nói sau khi uống cốc nước chanh liền không có ý thức nữa. Em bỏ thuốc cô ta.” “Giám đốc Vân, nói chuyện phải cẩn thận. Người trưởng thành phải chịu trách nhiệm với những gì mình nói ra.”



“Quá trình đại khái tôi biết. Hồ sơ của bộ phim đó đã chuẩn bị từ hơn một năm trước, sau đó liền không có tin tức gì nữa. Em đã mua lại?”



“Không biết anh đang nói cái gì, tại sao tôi phải dùng tiền mua kịch bản chứ?”



“Sau đó tìm một tên đạo diễn giả để diễn kịch, số điện thoại của đạo diễn kia ở trong máy Triệu Thanh Lam đã không thể liên lạc được nữa. Em đã nói gì với nhà sản xuất Tôn kia, nói tặng một ngôi sao trẻ đẹp mà sẽ không phải lo lắng gì về sau cho ông ta sao?”



“Tôi không quen biết đạo diễn hay nhà sản xuất Tôn gì đó.”



“Anh rất tò mò, em đã làm thế nào để khiến cho cả Chẩm Hàm và Triệu Thanh Lam cùng tin tưởng rằng mình có hứng thú với bộ phim vớ vẩn kia.”



“Đã nói không có chuyện này rồi, bên cạnh tôi không phải đều là người của anh hay sao? Tôi làm cái gì anh còn không biết ư?” Chẩm Khê bắt đầu buồn bực.



“Em lưu lại chiêu gì cho mình để uy hiếp Triệu Thanh Lam? Chụp hình à? Hay là quay video?”



Chẩm Khê giơ tay mở cửa xe, cô không muốn ngồi đây thêm một giây đồng hồ nào nữa, ở đây khiến cô cảm thấy nghẹt thở. Cô vẫn cảm thấy toàn bộ kế hoạch của mình rất hoàn mỹ không chút sơ hở nào, nhưng người trước mặt này lại chỉ cần dựa vào một chút manh mối và sự hiểu biết đối với cô là có thể đoán được gần hết quá trình.



Anh còn biết cô có hậu chiêu.



Chẩm Khê cảm thấy rất kinh khủng, giống như mình không có bí mật gì có thể giấu giếm được anh. “Anh là ông chủ của em, em phải tin tưởng anh, lỡ như xảy ra chuyện gì...” “Anh cũng là ông chủ của Chẩm Hàm và Triệu Thanh Lam.” “Em không giống hai người họ.” “Có cái gì không giống nhau chứ, anh và Chẩm Hàm còn có quan hệ máu mủ cơ mà, đúng không anh họ?” Vẻ mặt Vân Tụ cứng ngắc, Chẩm Khê kéo cửa xe ra, nói: “Tôi biết mình đang làm cái gì, không cần anh phải quan tâm.” “Chuyện của Đỗ Nhược Thu.” Đúng rồi, còn có Đỗ Nhược Thu, người kia cũng phải nắm chắc lấy. “Cô ta không giống với Triệu Thanh Lam hay Chẩm Hàm.”



Quả thật không giống, cho nên cô mới bắt đầu tấn công tâm lý cô ta. “Em quá mạo hiểm.” “Tôi không có thời gian nữa.” Chẩm Khê nói, “Sang năm tôi sẽ rời khỏi nơi này, sau này chắc sẽ không có cơ hội gặp lại bọn họ nữa.”



“Anh sẽ xử lý.” “Sao phải cần anh xử lý?” Chẩm Khê cười, “Đây là chuyện của riêng tôi, anh họ thân yêu của tôi ạ.”



*****



Lúc Chẩm Khê trở về, Triệu Thanh Lam nói muốn nói chuyện riêng với cô.



Hai người đi vào phòng rồi khóa cửa lại.



“Tao biết chuyện này là do mày làm.” “Vậy thì đi báo cảnh sát đi, để cho họ đến bắt tôi.”



“Mày biết tao không thể báo cảnh sát.”



Triệu Thanh Lam nhìn cô và cười, nụ cười này không có chút hơi thở của thiếu nữ, nó trưởng thành tang thương giống như một người phụ nữ đã chịu khổ nửa đời.



“Có phải mày cảm thấy vì chuyện này mà tao chịu đả kích rồi không gượng dậy được hay không? Tao nói cho mày biết!” Triệu Thanh Lam nắm chặt nắm đấm của mình, “Tao không sợ! Chẳng phải chỉ là... Không sao hết, tạo không sợ.”



“Bản thân cô có thể nghĩ thoáng là tốt rồi.” “Tao không có gì mà không nghĩ thoáng được cả. Chẳng phải bây giờ, thu nhập cùng tài nguyên của Chẩm Hàm đều vào tay tạo sao, tao... tao còn lãi ấy.”



Chẩm Khê nhìn cô ta, nghĩ thật sự là vịt chết còn cứng mỏ.



“Sau này tao chẳng cần sợ cái gì nữa rồi, mày còn có thể đối phó tạo như thế nào? Ngược lại là mày, mày cứ cẩn thận đấy, lần sau... lần sau mày sẽ không may mắn như vậy nữa đâu.”



“Triệu Thanh Lam, từ đầu đến cuối tôi không hề có lỗi với cô.”



“Không hề có lỗi với tao? Vậy bây giờ tao...” Triệu Thanh Lam cúi đầu nhìn thân thể mình, nước mắt rớt xuống, “Bây giờ tao...” “Không liên quan đến tôi.”



“Cái gì gọi là chuyện không liên quan tới mày?” Triệu Thanh Lam kêu to: “Rõ ràng chính là mày lừa Chẩm Hàm đến gạt tao!”



Biết là tốt rồi, nếu như hai người các cô còn không bị lừa thì tôi thực sự không còn cách nào nữa.



“Tôi nói rồi, cô có chứng cứ thì đi báo cảnh sát, tôi chờ.”



“Sẽ có một ngày tao giẫm lên đầu mày, cầm giày quất vào mặt mày.” Triệu Thanh Lam nước mắt lưng tròng, hung tợn mở miệng.



“Sợ rằng không cơ hội này.” Trừ khi cô ta có thể bò lên được độ cao này trước khi hợp đồng kết thúc.



Không có khả năng. “Hợp đồng giữa mày và D&D với Vân Tụ cũng sắp hết hạn rồi, mày sắp phải quay về cái công ty Melon rách nát cái gì cũng không có kia. Bây giờ tinh lực của bọn họ đều tập trung trên người Diệp Cửu Như, mày cảm thấy họ sẽ quan tâm đến mày à?” “Vậy là cô không biết rồi, tôi với Melon chỉ là hợp đồng thực tập sinh, tôi muốn hủy hợp đồng bất cứ lúc nào chẳng được, bọn họ còn không dám đòi tiền hủy hợp đồng của tôi. Cô biết là không có công ty lớn nào liên hệ với tôi à? Cô có biết Vân Tụ đề ra điều kiện gì khi ký hợp đồng với tôi không? Anh ta có từng liên hệ với cô không?”



Chẩm Khê lạnh lùng nhìn cô ta, hỏi: “Uống thuốc chưa?” “Uống thuốc gì?”



“Thuốc tránh thai khẩn cấp. Cô không sợ ngày nào đó phát hiện bụng mình to lên hay sao?”



Sắc mặt Triệu Thanh Lam xám ngoét như tro tàn, không dám nói lời nào.



“À còn nữa, tiêm thuốc phòng ngừa HIV càng sớm càng tốt. Cô có thời gian ở đây nói khoác với tôi còn không bằng mau tới bệnh viện. Nhưng mà cô sẽ lấy cớ gì để nói với bác sĩ rằng mình muốn tiêm thuốc phòng ngừa HIV?”



“Mày nói cái gì?” Chẩm Khê kinh ngạc, “Lẽ nào cô có thể bảo đảm đối phương không mắc bệnh? Con đường tình dục là con đường dễ truyền nhiễm HIV nhất đấy.”



Cô kéo lại quần áo giúp cô ta, “Thế nào cũng phải sống thật tốt mới có thể cầm giày quất lên mặt tôi đúng không? Đừng để sau này có cơ hội nhưng cô lại không có mạng để dùng nữa.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom