• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (1 Viewer)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-284.html

Chương 284: ĐẦU GẤU CỦA TRƯỜNG




Chẩm Khê còn chưa đi vào lớp học thì đã bị người vây lấy. Cô hoàn toàn không biết nữ sinh cầm đầu là ai, chỉ có thể nhìn đồng phục của cô ta mà đoán ra đó cũng là học sinh cấp ba, còn thuộc khối lớp mấy thì rất khó nói.



“Đây là đầu gấu của trường chúng ta, Lý Hủy Như.” Lư Ý nhỏ giọng nói bên tai cô.



Đầu gấu của trường? Chẩm Khê quan sát cô gái trước mặt, thấp hơn cô một chút, hơi gầy, trông mặt cũng khá2xinh, nhưng chính cái biểu cảm hung hăng, càn quấy đã làm hỏng hết khí chất của cô ta.



Đầu gấu của trường không phải đều giống như Huy Dương hay Lý Minh Đình sao?



Sao trường số 7 lại suy tàn đến mức để cho một con bé như vậy làm mưa làm gió rồi? “Lớp 11” Lư Ý lại nói một tiếng. “Chào em.” Chẩm Khê lịch sự chào hỏi. “Ai là em của cô!” Cô gái tên Lý Hủy Như lập tức bật lại, “Tôi cũng không có một đàn chị nào9bị thần kinh rồi tự sát cả.”



Không thể nào nói chuyện được. Chẩm Khê kết luận, cô gái này ác bẩm sinh. Dạy không nổi. “Bình thường trên ti vi thấy cô giả vờ giỏi lắm mà, chắc không phải tự sát cũng để lừa người khác chứ.” Vừa nói xong, cô ta liền giơ tay ra, định xé bằng gạc trên tay Chẩm Khê. Chẩm Khê lùi về phía sau, nhưng phía sau cũng đứng đầy người, ngay cả Lư Ý và Tần Dịch An cũng bị tách ra. Chẩm Khê đứng6co cụm lại giữa đám người, tay nắm chặt cổ tay quấn băng gạc của mình. Cô biết vết sẹo kia xấu xí như thế nào, bản thân cô có thể chấp nhận được nhưng cũng không có nghĩa là cô muốn bày ra cho người khác xem.



Biết thế lúc trước, cô nên nói mình mắc bệnh rối loạn lưỡng cực và rối loạn nhân cách phản xã hội trầm trọng. Nếu không cũng đâu cần phải chịu uất ức, để mấy đứa đàn em bắt nạt.



“Làm cái gì vậy?”



Một giọng nói uy0nghiêm vang lên, Lý Hủy Như sững lại, buông lỏng cái tay đang giữ chặt tay Chẩm Khê. Cô bắt lấy thời cơ, nhanh chóng chui ra khỏi đám người kia, định chạy về phía lớp học.



Nhưng rồi cặp sách sau lưng cô đã bị người ta kéo lại. Vừa quay đầu thì cô mới phát hiện ra, người vừa lên tiếng là Nhiêu Lực Quần.



How old are you?



Tại sao cứ luôn là cậu? “Hội trưởng.” Các học sinh đứng xung quanh bắt đầu chào hỏi cậu ta. Hiện tại, Nhiêu Lực Quần7đã là hội trưởng hội học sinh của trường số 7 rồi hả?



Xem ra phiền phức sau này đúng là không ít.



“Mấy người vừa làm cái gì?”



Cậu ta hỏi lại một lần nữa, vẻ mặt đầy uy nghiêm đúng kiểu hội trưởng hội học sinh.



“Đùa với chị ý thôi mà.” Lý Hủy Như cười đáp.



Đúng là hiếm thấy đầu gấu của trường còn phải nể mặt hội trưởng.



Đầu gấu khóa này đúng là chẳng ra làm sao. Năm đó Huy Dương có biết nể nang ai đâu. “Đàn chị của cô không muốn đùa. Sau này không có chuyện gì thì cũng đừng có tụ tập thành đoàn rồi lượn lời trong trường.”



Nhiêu Lực Quần lại khiển trách vài câu mới để cho bọn họ rời đi.



Trước khi Lý Hủy Như rời đi, Chẩm Khê liếc về phía cô ta, vừa vặn nhìn thấy trên cặp sách cô ta treo một chuỗi ảnh nhỏ. Cái loại móc khóa mà bình thường mấy quán tạp hóa ở cổng trường hay bán, in tầm mười bức ảnh của các ngôi sao rồi xâu chuỗi lại làm móc khóa. Trên mấy bức ảnh đó là hình của ai thì Chẩm Khê không nhìn thấy rõ, nhưng nếu như là fan của đối thủ ngày trước...



Vậy thì xong đời.



“Cậu cứ đứng đấy để người khác bắt nạt à?” Sau khi đuổi những người kia đi, Nhiêu Lực Quần mới buông cái tay kéo cặp sách cô ra. Chẩm Khê cúi đầu vâng vâng dạ dạ, cố gắng thể hiện ra mình là một người có vấn đề về tâm lý. Nhiêu Lực Quần khẽ thở dài một hơi. “Chúng ta đổi phòng học rồi, cậu đi theo tôi.”



Chẩm Khê khoát tay với Lư Ý và Tần Dịch An, đi theo sau Nhiêu Lực Quần. Nhiêu Lực Quần dẫn cô đi gặp giáo viên chủ nhiệm trước, còn kể lại chuyện vừa rồi. Giáo viên chủ nhiệm nhìn Chẩm Khê vẫn luôn cúi đầu, miệng liên tục thở dài.



“Em là lớp trưởng, lại còn là hội trưởng hội học sinh, em hãy để ý nhiều hơn vậy.”



Nhiêu Lực Quần ôm sách giáo khoa mới giúp cô, đưa cô tới phòng học.



“Sau này tôi ngồi cùng bàn với cậu. Ở trong lớp, trong trường, và trong tầm mắt của tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức che chở cho cậu.”



Tại sao lại ngồi cùng bàn!



Sắp xếp cho cô một chị gái dịu dàng đáng yêu không được à? Trước không nói người anh em này có mối thù sâu nặng không thể xóa bỏ với cô, chỉ riêng những cô bạn gái lắm chiêu của cậu ta, còn cả cái tính thích lo chuyện bao đồng và hay càu nhàu...



Đau cả đầu.



Khi cô vào lớp học, đã không ít người có mặt. Có lẽ là áp lực của lớp chọn khi sắp thi đại học, cho nên mọi người đều cúi đầu chăm chỉ học bài. Thấy Nhiêu Lực Quần cùng Chẩm Khê đi vào, tất cả cũng chỉ liếc mắt nhìn rồi thôi.



Chẩm Khê thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống vị trí cạnh cửa sổ.



“Mọi người đều là bạn cùng lớp.” Nhiêu Lực Quần nói với cô.



Đúng rồi, trước khi cô tham gia cuộc thi, mọi người cũng đã từng học chung với nhau không ít thời gian, chắc chắn cũng sẽ hiểu cô hơn là mấy người chỉ biết cô thông qua các chương trình tivi hay những tin đồn.



Nhiêu Lực Quần ngồi xuống bên cạnh cô. Cậu ta đã cao lớn hơn không ít so với lần trước cô gặp. Cậu ta ngồi xuống như vậy, gần như có thể che hết cho cô.



Đối với phương diện này, Chẩm Khê cảm thấy đây là chỗ có ích nhất khi ngồi cùng bàn với cậu ta.



Chuông vào lớp vang lên, giáo viên đi vào lớp, bắt đầu dạy tiết học đầu tiên kể từ khi cô quay lại trường.



Có lẽ đã từng hỏi thăm ý kiến của người có chuyên môn, cho nên các giáo viên dạy lớp cô đều không tỏ ra quan tâm quá mức đến cô, cũng không ép cô nói quá nhiều khi lên lớp. Tất cả hoàn toàn coi Chẩm Khê chỉ là một học sinh bình thường đang chuẩn bị cho kỳ thi đại học mà không phải một ngôi sao, cũng không phải một người có vấn đề về tâm lý. Chẩm Khê cảm thấy rất thoải mái với những điều này. Trước khi đến trường, cô đã rất sợ, sợ giáo viên sẽ có mấy hành động như kiểu hoan nghênh hay cố vũ gì đó, khiến cho ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cô. Cô sợ mình sẽ không chịu được môi trường này quá hai ngày, sẽ vì sợ hãi mà lại lựa chọn xin nghỉ học. Cũng may, các giáo viên đều là giáo viên ưu tú, bạn bè trong lớp cũng đều là bạn tốt.



Tan học, cũng không ai tìm cô để nói chuyện về giới giải trí hay nghe ngóng mấy tin đồn trong đó. Cùng lắm là khi có người nhắc đến ngôi sao nào đó thì sẽ liếc cô mấy lần, nhưng đều bị Nhiêu Lực Quần che lại rồi.



Chẩm Khê coi như đã bình yên mà học xong một buổi sáng, đến lúc tới nhà ăn ăn cơm.



“Nếu như cậu cảm thấy không thoải mái thì cứ ở lại phòng học, một lúc nữa tôi sẽ mang cơm về cho cậu.” Chẩm Khê lắc đầu, “Cũng đâu thể không đi mãi được, còn tận vài tháng nữa.”



“Chồng ơi!” Vừa nghe đến giọng nói này, Chẩm Khê liền biết Hà Viện đến rồi. Cô ta cầm hộp giữ nhiệt xuất hiện ở cửa lớp cô, sau đó không coi ai ra gì mà nghênh ngang đi vào. “Nhìn có vẻ béo hơn trên ti vi một chút.”.



Chẩm Khê rất kinh ngạc khi Hà Viện có thể nói chuyện với cô một cách bình tĩnh lại còn mang theo chút trêu đùa. Cô nhớ lần trước hai người gặp mặt đã cãi nhau rất căng, cô mắng đối phương một trận rồi sau đó ai đi đường nấy. Cô tưởng rằng đối phương sẽ không đội trời chung với mình luôn.



“Ừ.” Cô nhàn nhạt đáp một tiếng.



“Đi ăn cơm?” Hà Viện hỏi cô.



“Tôi chờ Lư Ý.”



“Vậy được, cậu chờ tiếp đi.” Hà Viện kéo cánh tay Nhiêu Lực Quần, “Em thấy thực đơn hôm nay khá là hấp dẫn, có tận mấy món em thích ăn, chúng ta đi trước đi, nếu không chút nữa sẽ hết.” “Chờ Lư Ý đến rồi đi chung” Nhiêu Lực Quần mở miệng. Chẩm Khê thấy sắc mặt Hà Viện bắt đầu không tốt, dục vọng muốn sống vào một cái liền online, vội vàng nói: “Không sao đâu, tôi vẫn chưa đói bụng.”



“Đi cùng đi, đừng để chút nữa lại bị Lý Hủy Như chặn đường.”



Đúng nhỉ, cái này cũng là một vấn đề. “Lý Hủy Như?” Hà Viện hỏi một tiếng.



Nhiêu Lực Quần nói cho cô ta nghe chuyện sáng nay, vẻ mặt Hà Viện mới thoải mái hơn chút.



“Cậu đừng để ý đến cô ta, cô ta chính là một fan não tàn. Cả trường đều biết cô ta si mê Quả Tử Lê. Lúc trước còn nói là chờ cậu quay về trường sẽ dạy cho cậu một bài học. Tôi thấy cô ta cũng chỉ là nói suông thôi, cũng không dám làm gì đâu.”



Hóa ra là fan của Quả Tử Lê.



Thế này thì còn nghiêm trọng hơn cả fan của đối thủ. Huy Dương, Ian, Quả Tử Lê, ba người này đều từng hợp tác với cô sau đó đều có tin đồn tình cảm. Khi Chẩm Khê vẫn còn nổi như cồn thì cũng đã là cái định trong mắt một nhóm fan cuồng nhiệt của ba người họ. Nhưng lúc đó, ngoài chuyện mắng mỏ cô trên mạng thì bọn họ cũng không có cách nào khác làm gì được cô. Nhưng bây giờ...



Chẩm Khê nhớ lại chuyện lúc trước, có người gửi gián, động vật bị mổ bụng hay cả những thứ dơ bẩn đến phòng làm việc và ký túc xá của bọn cô. Còn có những fan cực đoan tới nỗi, cả năm trời không ngừng viết thư máu gửi cho cô. Thật sự không hiểu nổi, bình thường bọn họ sống ở cái góc nào của xã hội. Nếu như trường học của cô cũng có mấy người...



Đau đầu đây. “Chẩm Khê!”



Lư Ý đến, Tần Dịch An cũng đi theo bên cạnh.



“Đi thôi.” Bốn người phía trước đều là hai người đi một hàng, tay trong tay, một mình Chẩm Khê rớt lại phía sau. Đột nhiên cô có cảm giác, mình là một bà cô không ai cần.



Hai năm hoạt động trong giới giải trí, tâm thái của cô cũng đã trở nên chín chắn, già dặn không giống người bình thường. Những đứa trẻ trước mặt cô, phiền não lớn nhất lúc này có lẽ chính là kỳ thi đại học sắp tới. Đau khổ lớn nhất mà chúng đã trải qua, có lẽ chính là kết quả thi không đạt hoặc là thất tình. Đâu giống cô.



Bị người ta bỏ thuốc, đánh nhau với người ta rồi bị quay rồi phát trực tiếp cho hơn trăm triệu người xem, cô đều đã trải qua hết.



Nửa đêm bị người dọa ma trong nhà vệ sinh, cũng đã trải qua. Hợp đồng, quảng cáo giá trị mấy chục triệu, mỗi tháng đều phải ký một hai cái. Mỗi ngày đều phải mặc lên người một đống đồ từ nhà tài trợ mà giá trị tới sáu, bảy con số. Hôm nay lo lắng bị người ta tính kế, ngày mai lại tỉ mỉ tính kế người khác thật.



Đã vậy còn không phải mấy trò vặt vãnh, mà toàn tốn cả đống tiền, còn cả tương lai, thậm chí là tính mạng cũng bị mang ra làm tiền cược.



Kết cục của thua cuộc, hoặc là như Triệu Thanh Lam, hoặc là như Vấn Tưởng, Đỗ Nhược Thu. So sánh với bọn họ mà nói, cô cũng coi như đã rút lui an toàn. Cái cô mất đi, cũng không phải thứ cô vốn có.



Còn may, còn may.



Chỉ có điều, khi nhìn những cô cậu vô tư lự trước mặt, cô vẫn sẽ cảm thấy hâm mộ.



Nếu như lúc trước cô không lựa chọn trở thành thực tập sinh, không tham gia cuộc thi để được ra mắt, mà cứ



lại trường, chăm chỉ học hành. Bây giờ, có lẽ cô vẫn là học bá với kết quả học tập đứng đầu cả khối nhiều lần. Có lẽ cô cũng sẽ hẹn hò với một cậu nhóc đơn thuần nào đó. Không cần phải tham dự vào tranh đấu của cả một gia tộc hay công ty. Càng không phải dính dáng đến hai mạng người.



Nếu như những người cô quen biết đều giống Lư Ý, Tiền Dung, Lý Minh Đình hoặc là loại người như Nhiều Lực Quần, Hà Viện, hay kém hơn một chút như Đoạn Ái Đình, Triệu Dật Lỗi, Lý Hủy Như, có lẽ vĩnh viễn cô cũng sẽ không biết được, con người sau khi bị dục vọng tham lam ăn mòn sẽ trở nên đáng ghê tởm như thế nào.



Có thể giống như Nhiêu Lực Quần, Hà Viện, hoặc là giống như Đoạn Ái Đình trước khi chưa bước vào giới giải trí, cho dù về sau có trở nên xấu xa, nhưng cũng không thể xấu xa đến mức như Triệu Thanh Lam được.



Cái gọi là thời thế đã tạo anh hùng.



Thời thế đâu chỉ tạo nên anh hùng.



Vật đổi sao dời, thật sự, cái gì cũng không còn giống như trước kia nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom