• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (2 Viewers)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-287.html

Chương 287: THEO ĐUỔI GIẤC MỘNG DIỄN VIÊN




Lý Hủy Như trừng cô bằng ánh mắt rất âm trầm, nghiến răng nghiến lợi mà nhả ra từng chữ: “Đúng ha, cậu để quên điện thoại ở chỗ mình.”



Chẩm Khê đi ra ngoài một hồi, bốn người khác cũng rời khỏi đó. Tề Lỗ lấy cớ là có công việc đột xuất để rời đi. Chẩm Khê mặc kệ bọn họ đã lấy cớ gì liền hỏi thẳng luôn: “Hôm nay có người đại diện, trợ lý hay nhân2viên nào đi theo mọi người tới đây mà các fan không biết mặt không? Phải đáng tin ấy.” “Có một người họ hàng của anh, hôm nay mới tới làm, sao vậy?” Chu Ý Khanh hỏi. “Hay lắm!” Chẩm Khê lấy một tờ danh thiếp ra, đưa cho anh, “Bảo người họ hàng của anh đứng chờ sẵn ở cửa, chờ đến khi mấy người kia đi ra thì giả vờ là người săn tìm ngôi sao, đưa tấm9danh thiếp này cho cô gái mà trông khá là gầy đó.” Chu Ý Khanh nhìn tấm danh thiếp, trên đó viết tên người và công ty chủ quản rất lạ. “Em định làm gì vậy?”



“Không làm gì cả.” Tấm danh thiếp này, chính là của người mà ngày trước đã hoàn thành giấc mộng làm diễn viên cho Triệu Thanh Lam.



Không phải là ba người này thích mơ mộng lắm sao, vậy cô sẽ giúp bọn họ mơ thật6đẹp. Gọi đầy một bàn thức ăn, còn thêm cả một chai rượu vang có số tuổi không ngắn ngủi, vậy mà mấy người bọn cô không ăn lấy một miếng liền nhấc mông chạy thẳng, giống như bị thứ gì đuổi ngay đằng sau vậy, sau đó nhảy lên xe liền chạy mất. Chẩm Khê suy tính thử, ba cô nàng kia có gom góp lại toàn bộ số tiền tiêu vặt trên người lại cũng không trả nổi0hóa đơn cho bàn thức ăn vừa rồi. Chẩm Khê dự đoán rằng, với điều kiện gia đình của ba người kia, khả năng có bố mẹ sẽ đứng ra thanh toán giúp cho là cực thấp. Mặc kệ cuối cùng Lý Hủy Như thương lượng thế nào với nhà hàng, chắc chắn cuối cùng cô ta vẫn phải trả khoản tiền đó. Nếu như vừa hay có người săn tìm ngôi sao xuất hiện, tâng bốc khen ngợi vài7câu. Với cảm xúc buồn tủi, tức giận và hư vinh lúc đó của cô ta, cùng với cả việc đang cần tiền gấp, không có khả năng cô ta không rơi vào bẫy. Không phải cô ta vẫn luôn nói rằng, Chẩm Khê chỉ nhờ có số tốt, nếu cô ta cũng có điều kiện giống như vậy...



Vậy cô sẽ giúp cho cô ta được theo đuổi giấc mộng làm diễn viên của mình, để xem cô ta có thể “may mắn” được như Triệu Thanh Lam, gặp được một nhà sản xuất như lão Tôn kia hay không. Nhưng trước đó, phải khiến cô ta trả lại khoản tiền cho những bộ quần áo mà cô ta đã cắt nát đã.



Đúng rồi, còn có cả củ thui vào bụng cô ngày hôm qua nữa. “Chẩm Khê, Chẩm Khê!”



Phương Tiện gọi hai tiếng liền mới gọi lại được hồn của Chẩm Khê từ bên ngoài cửa sổ trở về trong xe. “Em đói không?” Chẩm Khê lắc đầu.



“Phương Tiện, anh kiếm một chỗ rồi thả em xuống là được.”



Bốn người đều nhìn về phía cô, vẻ mặt rất khó coi. “Các anh cũng bận rộn cả một ngày rồi, mau về nghỉ ngơi đi đã.”



“Chẳng lẽ bọn anh tới để diễn trò với em cho nên mới đòi ăn cơm chung sao?” Tề Lỗ mở miệng.



“Anh!” Quả Tử Lê giật áo anh ta một cái, “Anh đừng nói vậy.”



“Em rời khỏi giới giải trí, không muốn dính dáng gì nữa, không muốn gặp lại bọn anh cũng được. Nhưng Quả Tử Lê không làm gì sai cả. Bởi vì mấy tin đồn rằng em bị bắt nạt ở trong trường mà mấy ngày hôm nay, thằng bé sốt ruột đến nỗi ngủ không ngon giấc.”



“Anh cũng nói là tin đồn còn gì, đều là giả hết.”



Tề Lỗ vươn tay, hất tóc mái của cô sang một bên.



“Vậy trán em làm sao mà bị thế này?” “Vừa nãy ngồi taxi tới, không cẩn thận bị va phải.”



“Ba cô gái kia vừa nhìn là đã biết không phải loại con gái đứng đắn gì. Nếu anh không nhìn nhầm thì một trong số đó đang đeo chiếc vòng tay mà Phương Tiện mới tặng sinh nhật năm nay của em. Là em tự nguyện tặng lại?”



Chẩm Khê cũng không để ý tới mấy cô gái kia đã cướp giật những thứ gì ở nhà mình.



Nhưng nếu là quà sinh nhật thì cần phải lấy lại mới được.



“Hôm qua, ai trong số bọn họ cầm điện thoại của em suốt vậy? Nếu không phải hôm nay có bọn anh, chắc em còn chưa lấy lại được điện thoại đúng không?” Phương Tiện nhăn nhó nhìn cô: “Sao bây giờ em có thể trở nên nhát chết đến như vậy hả?” Chứ còn muốn sao? Ngay lúc tin tức rời khỏi giới giải trí còn chưa hạ nhiệt đã tạo ra mấy tin xã hội mới chắc? “Em sẽ giải quyết.”



Tề Lỗ cười lạnh. “Được, anh cũng không muốn làm mấy chuyện thừa hơi làm gì. Em chưa ăn cơm, Quả Tử Lê cũng đang đói bụng, anh kiếm chỗ cho hai đứa ăn cơm?”



“Anh!”



Tề Lỗ trừng mắt một cái, Quả Tử Lê lập tức im miệng. Đã nói là làm, xe chở cô và Quả Tử Lê tới một quán cơm, ném hai người xuống xong liền biến mất tăm. Trừ cái lần ăn mì tôm không hẹn mà gặp trong đêm mà hai người cùng tham gia chương trình ngày trước ra, thì đây là lần đầu tiên Chẩm Khê ăn cơm riêng với Quả Tử Lê.



Lúng túng.



Ngược lại là cậu nhóc trông có vẻ rất vui. “Trông cô mập hơn lần trước một chút.” Đấy, chỉ có mắt Phương Tiện bị mù thôi. Ăn được nửa chừng, Quả Tử Lê lấy một thứ ra, đẩy tới trước mặt cô. “Đây là cái gì?”



“The.”



Đương nhiên là cô biết đây là thẻ ngân hàng.



Chẩm Khê thở dài.



“Tôi muốn cô sống thoải mái hơn chút.” “Hiện giờ tôi sống rất thoải mái mà.”



“Nhưng mà cô vừa phải bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, đợt vừa rồi còn ra nước ngoài du lịch cả tháng trời, nghe nói còn mới mua nhà nữa. Tôi nghĩ cô...”



“Hiện giờ tôi sống rất ổn.” Chẩm Khê mỉm cười, “Huống hồ đi học cũng không có gì cần phải chi tiêu nhiều tiền.”



“Đây là tấm lòng của tôi.”



Cậu nhóc trưng cô, vẻ mặt rất cố chấp. “Ừm.” Chẩm Khê vẫn mỉm cười, “Bây giờ kiếm được tiền rồi. Lúc trước, không phải cậu nói là chờ kiếm được tiền sẽ mua nhà cho bố mẹ sao? Cho tôi tiền rồi thì cậu mua kiểu gì?”



“Nhà ở.” Cậu nhóc cười ngượng ngùng, “Đã mua rồi.”



Vậy sao? Xem ra đúng là đã kiếm được không ít tiền. “Đây là tiền tiêu vặt mà tôi đã tự tiết kiệm được, không nhiều lắm đâu.” “Được rồi, đem cất đi.” Chẩm Khê xua tay, “Làm sao mà tôi có thể lấy tiền của trẻ vị thành niên được.” “Sang năm là tôi 18 tuổi rồi.” Quả Tử Lê phụng phịu, “Cho nên cô không được coi tôi là trẻ con nữa.”



Cuối cùng Chẩm Khê cũng lĩnh giáo được sự ngoan cố của cậu nhóc Quả Tử Lê này, dù sao thì, nếu cô không nhận lấy tấm thẻ thì cũng đừng mơ ăn xong bữa cơm này. Không cách nào từ chối được, cảm thấy cứ để vậy cũng có thể kiếm được ít tiền lãi suất, cho nên cô cắn răng nhận lấy. Lúc sắp phải chia tay, đối phương hỏi cô: “Bình thường tôi có thể gọi điện cho cô không?”



“Sẽ không làm ảnh hưởng tới chuyện học tập của cô.” “Cậu không bận sao?” Chẩm Khê hỏi lại. “Lúc tôi không bận thì có thể tới đây thăm cô không?” Trong khoảng thời gian này, chắc chắn cậu nhóc đã cao thêm không ít. Bây giờ đứng nhìn mặt cậu ta để nói chuyện cũng khiến cô cảm thấy mỏi cổ không thôi. Vai rộng chân dài, hoàn toàn có thể đứng chắn cô kín mít, đúng là đã không thể tiếp tục gán cái ấn tượng cố hữu về một cậu nhóc bé bỏng cho đối phương nữa rồi.



***



“Rốt cuộc thì cháu cũng đã về, gọi điện thoại mãi cho cháu mà không được.”



Vừa mở cửa ra, cô đã nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột cùng với hơi chút kỳ quái của dì Từ.



“Sao...”



Chẩm Khê còn chưa nói hết câu, bởi vì dì Từ dịch sang một bên, đã nhìn thấy Lâm Tuệ đang ngồi trên ghế số pha trong phòng khách.



“Bà tới đây làm gì?” “Đan Đan!” Vừa gọi tên cô, Lâm Tuệ đã lại khóc ròng ròng. Trong bộ dạng giống hệt Chẩm Hàm, khiến cô cảm thấy cực kỳ chán ghét. Chẩm Khê nhìn bà ngoại, trông bà vẫn rất bình tĩnh, giống như đã gặp phải tình huống này mấy lần rồi. “Sao vậy ạ?” Chẩm Khê ra hiệu cho dì Từ.



“Có trò hay để xem.”



“Có chuyện thì nói, nhà tôi không chào đón bà.” Chẩm Khê mở thẳng cửa nhà ra. Lâm Tuệ lau nước mắt một cái rất mạnh tay. “Bố con, ông ta!” “Không phải người!” Ô! Hóa ra đến bây giờ bà mới biết sao? Chẩm Khê ngồi xuống cạnh bà ngoại, Lâm Tuệ thì bắt đầu khóc lóc, tố khổ.



Bà ta kêu than suốt gần mười phút, đại khái là, Chẩm Toàn gian díu với một người đàn bà góa trẻ tuổi, còn thuê nhà sống chung với nhau. Suốt ngày ông ta hú hí với ả ta không về nhà, còn nuôi đứa con hoang của ả ta, nói là coi như con trai ruột, sẽ nuôi cho học lên đại học nữa. “Chẩm Toàn ông ta, đúng là không phải người mà!” Chẩm Khê nghe xong, thật sự không nhịn được, bật cười rồi thốt ra một câu:



“Đáng đời!” Lâm Tuệ sửng sốt, nhìn cô chằm chằm.



“Đối phương có dỗ cho bố tôi ly hôn với bà không?”



“4 khốn nạn đó!” Trong nháy mắt, vẻ mặt Lâm Tuệ đã trở nên ác độc, dữ tợn, “Không biết đã chuốc bùa mê thuốc lá gì cho bố con.”



“Bà muốn ly hôn với bố tôi sao?” Chẩm Khê hỏi bà ta.



“Làm sao có thể. Nằm mơ đi!”



“Vậy bà tới tìm tôi làm gì?” “Con có thể khuyên bố con không?” Lâm Tuệ tỏ ra yếu thế, “Ông ấy đã từng này tuổi rồi, vậy mà còn gian díu với một góa phụ, bây giờ hàng xóm đều đang cười vào mặt mẹ đây này.”



“Tôi khuyên ông ta làm gì?” Chẩm Khê mỉm cười, “Ông ta mà đòi ly hôn với bà, tôi còn phải đi mua một nghìn quả pháo để đốt chừng ba ngày ba đêm mới hả dạ.”



Chẩm Khê đứng dậy, nhìn xuống bà ta.



“Lâm Tuệ, bà cũng có ngày hôm nay!”



“Năm đó, khi mẹ tôi đang mang thai, khi mà bà đi mồi chài Chẩm Toàn thì có từng nghĩ tới chuyện, rồi sẽ có một ngày bản thân rơi vào tình huống như vậy? Bà có tư cách gì đi chỉ trích người ta là khốn nạn, là không biết xấu hổ: Người ta cũng đâu có đi dụ dỗ chồng bà lúc bà đang mang thai Chẩm Hàm. Tôi thấy bà cũng đâu có bị trầm cảm hay hậm hực gì đó. Huống hồ, người ta cũng đâu có đối xử quá quắt với hai đứa con cưng của bà. Còn cái gì mà bố tôi muốn nuôi đứa con hoang của người ta. Đúng là ông ta đã nuôi Lâm Chinh không biết bao nhiêu năm rồi, bà còn chưa biết đủ hả?”



“Mày cho là ả đàn bà kia thích gì ở ông ta chứ? Chẳng qua là do ông ta hào phóng mà thôi. Mà nếu không vì mày, ông ta lấy đâu ra tiền mà nuôi con đàn bà khốn nạn kia?”



“Tôi đưa tiền cho bố tôi thì sao hả?” Chẩm Khê nhún vai, “Thành thật mà nói, lúc trước tôi kiếm được nhiều tiền như vậy, tôi lấy một ít đi hiếu thuận với bố tôi cũng đâu có gì sai. Còn chuyện ông ta cần tiền đi làm cái gì thì tôi cũng đâu quản được.”



“Mày cố tình!” Lâm Tuệ chỉ thẳng tay vào mặt cô.



“Tôi cố tình đấy! Bố tôi trông đẹp trai, lại có tinh thần, cũng chưa tính là già lắm, lại còn có hai đứa con gái là ngôi sao nổi tiếng. Dựa vào đầu mà bố tôi cứ phải sống mãi với một bà vợ già khắm già khó như bà cho đến hết đời? Xem ra tôi phải dành thời gian đi thăm bố tôi, khuyên ông ta mau chóng ly hôn với bà mới được. Dù sao thì căn nhà đang ở cũng thuộc về ông nội, còn tiền tôi biết ông ta cũng không bị tính là tài sản chung được. Bà mà ly hôn với bố tôi thì đừng hòng lấy được một đồng nào đâu.”



“Bây giờ mày đã không còn là ngôi sao nữa, nhưng Hàm Hàm của tao...”



“Thôi đi!” Chẩm Khê cười mỉa mai, “Nó cũng đã ra mắt được một thời gian không ngắn, cũng đã được thanh toán lương biết bao nhiêu lần rồi, nhưng có lần nào nó gửi tiền về cho bà chưa? Tiền của nó, hôm nay để mua bộ quần áo, ngày mai đi mua cái túi xách, vừa kết toán chưa được bao lâu là đã bị nó tiêu sạch sẽ, lại còn ngửa tay đòi tiền của tôi.” Chẩm Khê nhìn con mắt bà ta không ngừng đảo quanh, lập tức nói tiếp,



“Tôi biết bà đang suy nghĩ cái gì. Bà cũng chỉ trông cậy vào Chẩm Hàn kiếm được một thằng con rể giàu có để cho bà cũng được thơm lây chứ gì? Tôi nói cho bà biết, nằm mơ! Đúng là có một đứa con gái vừa trẻ lại vừa xinh đẹp chủ động mò tới thì chẳng ai từ chối được. Nhưng con rể quý thật sự thì lại có ai thèm để ý tới nó? Có đồng ý thì cũng chỉ muốn chơi bời mà thôi.”



Chẩm Khê cười ha ha: “Bà cho là những người mà Chẩm Hàm qua lại đều là mấy anh chàng đẹp trai, mặc âu phục giống như bà nhìn thấy trên ti vi sao? Để tôi nói cho mà biết, những người mà tôi đã từng gặp được đó, tuổi tác còn già hơn cả bố tôi. Hai người đúng là mẹ con có khác, bản tính giống nhau như đúc. Nhưng nói thật, con gái bà còn kém hơn bà trong cái khoản tính kế. Ít nhất thì, ngày xưa bà còn có thể lựa cho bố tôi ly hôn với mẹ tôi. Còn con gái bà thì, chỉ vì một chiếc đồng hồ, túi xách gì đó là có thể đi theo người ta luôn. Mà bà nói xem, mấy thứ đó cũng đâu phải là mấy phiên bản giới hạn gì đâu, hết thời cái là giá giảm xuống với tốc độ y như chuyện bà già nua, xấu xí đi, khéo còn nhanh hơn đó.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom