• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (2 Viewers)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-286.html

Chương 286: SỰ ĐỐ KỴ ÁC ĐỘC




Lý Hủy Như dẫn đám tay sai của mình rời đi, đồng thời mang luôn cả điện thoại của cô theo.



Chẩm Khê ngồi sụp xuống, nhặt những quyển sách, quyển vở bị giẫm bẩn, trong lòng bỗng có một cảm giác rất quen thuộc. Năm đó, Lâm Chinh và bạn gái của gã ta cũng làm như vậy với cô. Còn về kết cục của bọn họ...



Cô nàng Lý2Hủy Như này, đúng là không biết con người có thể nào, cho nên mới không biết sự tích vĩ đại năm đó của cô.



Có lẽ vẫn phải dạy dỗ giống như kiểu dành cho Chẩm Hàm vậy, chỉ cần dạy dỗ một lần thật nhớ đời là ngoan ngay thôi. Vấn đề là, một cô nàng như vậy thì sẽ sợ cái gì đây? Thật là đau đầu.



***



Thời9gian và địa điểm gặp A7 thế nào cũng là do Lý Hủy Như thông báo với Chẩm Khê, đồng thời còn dọa nếu cô không đi là chết chắc.



Lý Hủy Như và A Trân cùng với một người trong nhóm của bọn họ tên Tư Kỳ đến nhà cô từ rất sớm. Bởi vì lát nữa sẽ được gặp thần tượng và ông xã trong mộng của mình,6cho nên mấy người này đều rất chăm chút cho vẻ ngoài của mình.



Chẩm Khê đưa mấy người vào trong phòng ngủ, tiện tay khóa lại luôn. “Nhà mày to thật đấy, xem ra làm ngôi sao đúng là kiếm được nhiều tiền.” Chỉ với một câu này, Chẩm Khê đã có thể đoán rằng, gia cảnh của Lý Hủy Như cũng không khá giả cho lắm. Căn hộ0mà cô đang ở chính là kiểu ba phòng ngủ hai phòng khách rất phổ biến, chẳng qua là diện tích cả căn hộ rộng hơn đôi chút mà thôi. Ba người này vừa đi vào liền cực kỳ không khách sáo mà lục lọi đồ đạc trong phòng. Tủ quần áo, đồ mỹ phẩm của cô hầu như đều bị sờ mó đến rồi đều có thể khiến7cho ba người này xuýt xoa không thôi. Đương nhiên, những thứ mà bọn họ thích thì đều ngang nhiên bỏ vào trong túi của mình. “Những chiếc váy này thật là đẹp.” A Trần nhìn quần áo, váy vóc trong tủ quần áo của cô, nói đầy tiếc nuối, “Tiếc là tao không mặc được.” “Đều rất đắt đấy! Những bộ này là?” Lý Hủy Như hỏi cô.



“Của nhà tài trợ cũ.”



Sau khi cô rời khỏi giới giải trí, Cam Như đã gửi toàn bộ đồ trong phòng ngủ của cô qua đây cho, đống quần áo này chiếm số lượng nhiều nhất. Ý tứ của Cam Như chính là, không muốn cho mấy kẻ giỏi mơ mộng hão huyền trong ký túc xá vớ bở. Dù sao những bộ váy vóc này, có nhiều cái cho dù có tiền cũng không mua được.



“Tao thấy bây giờ mày cũng không có cơ hội để mặc mà.” Chẩm Khê nhìn cái vẻ mặt rõ ràng là muốn làm cái gì đó của cô ta, còn tưởng rằng cô ta muốn mang hết đống này về nhà mình.



Vấn đề là, cô ta có thể mặc được sao?



Một giây sau, Lý Hủy Như lấy cây kéo trong ống bút của cô, cười rất tươi, rất điên cuồng, bắt đầu cùng với hai người bạn khác của cô ta, cắt nát toàn bộ những bộ quần áo đẹp đẽ trong tủ quần áo của cô.



Thật đúng với câu, tao không có được thì cũng không để lại cho mày. Chẩm Khê nhìn những mảnh vải vụn bay đầy đất, trong lòng cảm thấy đau xót.



Chưa nói tới việc, những bộ quần áo này đại diện cho bao nhiêu danh dự, địa vị, chỉ riêng bản thân chúng cũng đã rất giá trị rồi.



Tất cả đều là tiền cả. Đến lúc chuẩn bị đi, quần áo mà Chẩm Khê mặc đều là do Lý Hủy Như chọn cho cô. Cô ta moi được từ tận dưới đáy tủ quần áo một chiếc quần bò đã bạc phếch cùng với một chiếc áo phông màu xám tro cổ lỗ sĩ không biết bị cô nhét ở trong tủ quần áo mấy năm rồi?



Có lẽ đều là đồ cổ mà cô mang theo khi rời khỏi căn nhà kia.



Áo phông quá ngắn, để lộ cả một phần bụng cô. Quần cũng ngắn cả một mẩu. Ánh mắt A Trần liếc qua liếc lại giữa cái phần bụng của cô và cái bụng ngấn mỡ của chính cô ta, miệng mỉa mai: “Sao mày lại lẳng lơ vậy?”



Chẩm Khê quay đầu nhìn vào gương.



Làm ngôi sao có lợi ở chỗ, có thể rèn giũa được cái khí chất phóng khoáng, tự tin, tự nhiên. Hơn nữa, tỷ lệ chân của cô như vậy rồi, có mặc trang phục xấu đến mấy cũng vẫn có thể trông rất thời trang. Cuối cùng, Lý Hủy Như bảo cô mặc quần áo đồng phục, và không cho cô rửa mặt hay trang điểm gì cả.



Cô đang tuổi mười tám, cho dù không rửa mặt, trang điểm thì cũng chẳng ảnh hưởng tới vẻ ngoài là bao. Có lẽ Lý Hủy Như cũng nghĩ tới điều đó, cho nên cầm hộp phấn tạo khối đánh mấy lớp lên mặt cô.



Chẩm Khê nhìn chính mình trong gương, thật đúng là như cô bé lọ lem vậy.



Đến lúc đi, Lý Hủy Như không muốn chen chúc trên xe buýt liền bắt Chẩm Khê cầm tiền bắt xe taxi.



Bốn người cùng chen chúc lên xe, Lý Hủy Như ngồi một mình ở ghế trước, Chẩm Khê và hai người còn lại ngồi đằng sau. Hai vị này có dáng người đô con y như vận động viên đẩy tạ, ngồi xuống là phần bụng xếp chồng thành mấy ngấn luôn.



Chẩm Khê vừa hít vào một hơi đã ngửi thấy một mùi nước hoa nồng nặc. Chai nước hoa mà Huy Dương đi Pháp công diễn về mua tặng cho cô. Ba người này giật mất không nói, cũng không biết phun bao nhiêu lên người nữa. Lúc cửa kính xe còn chưa được hạ xuống, trong xe chỉ toàn mùi nước hoa xen lẫn mùi cơ thể, cực kỳ khó chịu. “Cháu..” Tài xế xe taxi nhìn qua kính chiếu hậu một hồi lâu mới hỏi, “Cháu là Chẩm Khê sao?”



Chẩm Khê không đáp, Lý Hủy Như đã trả lời thay cô. Tài xế rất vui vẻ: “Không ngờ chú lại được chở một ngôi sao lớn đấy. Lúc trước, đi đến đâu chú cũng nhìn thấy quảng cáo của cháu. Cái biển quảng cáo to nhất ở ngay trung tâm thành phố đó, khoảng thời gian trước vẫn còn để cái ảnh quảng cáo đồng hồ của cháu đó. Sao mà bây giờ lại đối thành người khác rồi?”



Xem ra chủ tài xế này không biết mấy chuyện xảy ra gần đây. “Chú không biết à?” Lý Hủy Như tỏ ra ngạc nhiên, “Chẩm Khê đã không còn là ngôi sao nữa rồi.”



“Hả? Tại sao chứ?”



“Bởi vì cô ấy bị bệnh thần kinh, lúc trước còn tự tử rồi phải vào bệnh viện nữa. Bác sĩ nói là không chữa được, lo lắng chẳng may hôm nào đó cô ấy nghĩ không xuôi mà đi giết người, cho nên không để cho cô ấy làm ngôi sao nữa.”



Chú lái xe nghe vậy, lập tức giảm mạnh vào phanh xe, khiến cho Chẩm Khê đập trán bếp một cái vào lưng ghế trước, đỏ ửng cả lên. Tiếp đó, không khí trong xe trở nên im lặng, nặng nề. Lúc đến nơi rồi, chú lái xe cũng không lấy tiền mà phóng xe đi thắng luôn.



“Xem ra ai cũng sợ bệnh thần kinh.” Lý Hủy Như chốt lại một câu.



Chỗ mà Tề Lỗ đặt là một nhà hàng rất cao cấp. Toàn bộ phần tường được làm bằng kính tạo một tầm nhìn rất rộng mở, bên ngoài ban công nhà hàng là một chiếc hồ rất rộng, còn nuôi thả không ít thiên nga.



Ba người kia nhìn xung quanh mà không ngừng hô to gọi nhỏ, cầm điện thoại chụp lấy chụp để, ầm ĩ tới mức khiến Chẩm Khê cảm thấy đau hết cả tại.



Nhân viên phục vụ thông báo rằng, một lúc nữa mới tới thời gian mà anh Tề đã đặt bàn, anh ấy có lẽ sẽ tới muộn, hỏi Chẩm Khê có muốn ăn bánh ngọt trong lúc chờ không.



“Được đấy!” Lý Hủy Như hỏi tiếp, “Các anh có cái gì?”



Thực đơn được đưa tới, nhưng Lý Hủy Như vừa lật ra xem, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi.



“Tại sao đều là tiếng Anh?”



Chẩm Khê không quan tâm, một mình chạy ra ngoài ban công ngắm thiên nga.



Lúc Tề Lỗ và những người khác đi vào, cảnh tượng đầu tiên nhìn thấy, chính là cô bé mặc đồng phục đang ngồi khoanh chân bên bờ hồ, làn váy vừa đủ che tới gối, để hở một phần chân trắng nõn đẹp mắt. Mái tóc xõa



sau lưng, sắp chạm tới sàn gỗ. Trên tay cô cầm một chiếc bát nhỏ, trước mặt có một đám thiên nga vây quanh thành một vòng.



“A!”



Bởi vì có một cô gái bỗng nhiên thét lên, khiến cho cô gái đang ngồi trên ban công quay đầu lại, phần vai và cổ vươn ra, tạo nên một đường cong tuyệt đẹp. Chỉ có người đã tập múa trong thời gian dài mới có thể có được đường nét như vậy.



Tề Lỗ cực kỳ ngạc nhiên. Nhìn dáng lưng kia đúng là giống Chẩm Khê như đúc, nhưng anh ta lại không dám chắc chắn chỉ sau cái nhìn đầu tiên.



Đã bao lâu rồi anh ta chưa gặp Chẩm Khê?



Cô gái lúc này hoàn toàn khác với người trong trí nhớ của mình. Cái vẻ đẹp chói lóa hoàn toàn toát ra ngoài, cái khí thế luôn nắm chắc phần thắng trong tay, tất cả đều không còn nữa? Cô gái trông rất yên tĩnh, lạnh lùng trước mặt chính là Chẩm Khê sao?



“Đến rồi à!”



Cô gái đứng dậy, buông tay áo mà lúc nãy bản thân xắn lên để nghịch nước xuống. Chỉ liếc mắt, Tề Lỗ đã nhìn thấy bằng vải trắng toát trên cổ tay trái của cô.



Nghe nói lúc đó, vết cắt cực kỳ sâu, phải khâu đến mấy chục mũi.



Nhận ra Chẩm Khê đang nhìn theo hướng ánh mắt của mình, anh ta vội vàng nhìn sang chỗ khác, đồng thời mở miệng hỏi một câu:



“Mấy người này là?” Còn có thể là cái gì?



Nếu không phải bởi vì mình đang được mô tả là một người mắc chứng trầm cảm, có lẽ cô đã nằm bò xuống đất mà kêu rên, xin các vị đại nhân thương xót, mau mau đưa cái đám quái thai toàn là cái gì mà bà xã Quả Tử Lê, bạn gái Tề Lỗ với cả bà xã của Phương Tiện đi xa thật xa giùm.



“Em gây quá.” Phương Tiện dụi mắt.



“Béo.” Chẩm Khê đáp lại.



“Gầy, sắc mặt cũng quá là khó coi.”



Nói đùa, non nửa hộp phấn tạo khối trát trên mặt chứ đâu.



Chẩm Khê âm thầm liếc nhìn ba cô nàng vẫn luôn giả vờ đoan trang, ngoan ngoãn từ nãy tới giờ, giơ tay giới thiệu: “Ba người này là...”



Cô chỉ nói mấy tiếng đầu, còn lại để cho ba người đó tự giới thiệu tiếp. Hoàn toàn không cần suy nghĩ, ba người kia lại bắt đầu màn vừa nói vừa khóc, giọng lại còn cực kỳ to. Chu Ý Khanh nghe ba người nọ nói một hồi, sau đó mới đánh mắt sang nhìn cô, ý tứ rõ ràng là đang hỏi, mấy người này là thế nào vậy. “Tui đói” Chẩm Khê mở miệng. “Gọi món đi.” Tề Lỗ đẩy thực đơn qua.



Chẩm Khê tiện tay đẩy về phía Lý Hủy Như. “Cô muốn ăn cái gì?” Thực đơn toàn là tiếng anh, cô còn không hiểu nổi nội dung bên trong là gì, càng miễn bàn mấy cô nàng không chăm chỉ học tập này.



Lý Hủy Như giả đò lật lật mấy trang, sắc mặt cực kỳ khó coi.



Tề Lỗ thọc tay vào tay cô, viết một chữ “tháng” (tới tháng) lên mặt bàn. Chẩm Khê hiểu ý, khẽ lắc đầu, đối phương cũng hiểu ngay. Chẩm Khê giả vờ ho khan, một tay che miệng, nói nhỏ với anh ta:



“Một lúc nữa nhìn em ra hiệu.”



“Em gọi giống mọi người là được.” Lý Hủy Như vẫn tỏ vẻ thoải mái, đẩy thực đơn ra, “Em cũng không kén chọn.”



Chẩm Khê liếc mắt nhìn Tề Lỗ một cái, anh ta lập tức mở miệng nói ngọt.



“Bọn anh chọn theo sở thích của ba người đẹp.” Ba người đó sung sướng ra mặt, nhất là A Trân, mặt đỏ như gấc vậy. “Tử Lê!” Lý Hủy Như hỏi nhỏ một câu, “Anh có muốn gọi món gì không?” “Không phải cậu kêu đói sao, muốn ăn cái gì?” Lướt qua Phương Tiện, Quả Tử Lê nhìn luôn về phía cô. Chẩm Khê ôm mặt, cái cậu nhóc này vẫn giống hệt như trước, chẳng biết xem tình hình gì cả. “Ai mời nào?” Tề Lỗ mở miệng. Nhìn đi, đây mới là giác ngộ cần có của người đã lăn lộn trong giới giải trí.



“Tôi...” Quả Tử Lê mới vừa thốt ra một tiếng, phần đùi đã bị Phương Tiện véo cho một cái.



“Ba cô gái xinh đẹp đây sẽ mời bọn anh sao?” Phương Tiện mỉm cười nhìn Tư Kỳ ngồi đối diện mình. “A?” Tư Kỳ vừa hưởng thụ sự dịu dàng trong nụ cười của Phương Tiện, vừa xoắn xuýt vấn đề mời khách. “Không thành vấn đề ạ.” Người trả lời là Lý Hủy Như, đồng thời, cô ta còn trừng Chẩm Khê, “Mọi người muốn ăn gì thì cứ gọi thoải mái.” “Vậy bọn anh sẽ không khách sáo đầu nhé.” Tề Lỗ mở thực đơn, sử dụng thứ tiếng Anh - Anh mà anh ta quen thuộc, gọi liền một lúc chừng hơn chục món.



Chẩm Khê chỉ nghe đại mấy món cũng đã thấy giá cả đảm bảo trên trời. Cuối cùng, anh ta còn gọi một chai rượu vang mà tuổi rượu cũng không ngắn ngủi chút nào.



Vậy nhưng ba cô nàng ngồi ở đối diện còn bận chìm đắm trong công cuộc ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai đang thốt ra những câu tiếng Anh lưu loát, cho nên hoàn toàn không để ý gì tới những món ăn với giá cả đắt đỏ. Hoặc cũng có lẽ là vì bọn họ căn bản là không để vào mắt, bởi dù sao thì cuối cùng còn có Chẩm Khê. Thế nhưng, Chẩm Khê sắp chuồn mất rồi.



Chờ đến khi các món được mang hết lên rồi, Chẩm Khê cũng xác nhận là rượu vang đã không thể trả lại, lúc này mới nói với Lý Hủy Như:



“Tôi còn chưa nói với bà ngoại tôi là mình đi ra ngoài, cô có thể trả lại điện thoại cho tôi để tôi gọi một cú không?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom