• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (2 Viewers)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-285.html

Chương 285: BẮT NẠT




Chẩm Khê cảm thấy bản thân còn nghĩ quá đơn giản.



Chuyện bắt nạt học đường không chỉ có chặn bạn trên đường đi học hay dùng ngôn từ để chế nhạo.2Càng nhiều hơn nữa là, nó đã bị len lỏi vào trong cuộc sống hằng ngày, từng chút từng chút một.



Ví dụ, sáng sớm đến lớp sẽ thấy ngăn bàn bị9nhồi nhét một đống rác rưởi. Trên bảng tin của trường có thể có đủ thể loại ảnh với những biểu cảm xấu xí của cô xuất hiện bất cứ lúc6nào. Sách vở của cô cũng thường bị mất tích, rồi mấy ngày sau sẽ xuất hiện trở lại trước mặt cô trong trạng thái đã nát tươm.



Những chuyện như vậy0đã được Nhiêu Lực Quần phản ánh lại với trường học rất nhiều lần, ban giám hiệu cũng rất chú ý tới, tăng cường mức độ giám thị, nhưng hiệu quả7không lớn.



Chẩm Khê cũng bắt đầu hoài nghi trong trường này tụ tập rất nhiều người ghét cô. Hoặc có thể nói là thể lực của Lý Hủy Như, đầu gấu của trường, đúng là rất to lớn. Mấy trò bắt nạt học đường kiểu này, chỉ cần có người khởi xướng rồi đến bị tập thể cô lập, cũng rất hiển nhiên.



Không ngờ bản thân cũng có ngày gặp phải tình huống như vậy, Chẩm Khê cũng cảm thấy nghẹn lời. Người xưa thường nói, lạc đà gầy vẫn còn hơn ngựa, chuyện cô lập, bắt nạt chốn học được này là những thứ mà cô chưa bao giờ được “hưởng thụ” khi sống trong giới giải trí, cái thế giới coi trọng thế lực nhất. Hiện giờ, những thứ đó lại đột nhiên rơi xuống đầu cô, khiến cô hoàn toàn không biết phải làm thế nào.



Cô định tìm một cơ hội nói chuyện với Lý Hủy Như, để xem có thể tìm được biện pháp giải quyết nào hay không. Nhưng cô còn chưa đi tìm thì đã bị người ta chặn đường trước rồi.



Bởi vì cảm thấy không thoải mái, cô xin nghỉ buổi tự học tối, một thân một mình đi về nhà. Vừa đạp xe đi chưa được bao xa, bỗng nhiên có bốn, năm nữ sinh đã xông ra chặn ngay trước đầu xe.



Cô vội vàng bóp phanh xe cái “kết”, cả người đập vào tay lái.



Lý Hủy Như phì phèo điếu thuốc lá trong miệng, chiếc áo đồng phục cũng để hở tới khuyu áo thấp nhất, bước rất thong dong từ một gốc cây nào đó đi tới.



“Hey, siêu sao, đi một chuyến đề.” Chẩm Khê bị hai nữ sinh trông khá là đô người kéo xuống khỏi xe đạp, mỗi bên giữ một tay, lôi cô đi thẳng. Lý Hủy Như ngồi trên xe đạp của cô, vừa hút thuốc, vừa bắt người đi cùng đẩy xe cho.



Thật đúng là giống đầu lĩnh sơn trại.



Chẩm Khê bị đưa tới câu lạc bộ bỏ đi ở phía sau trường.



Nơi này...



Thật đúng là có nhiều kỷ niệm. Cô bị người ta đẩy mạnh vào tường. Có người giật lấy cặp sách của cô, dốc ngược hết sách vở của cô xuống đất.



Chẩm Khê nhắm mắt lại, không đành lòng nhìn cái tình trạng lúc này của bản thân. Tại sao cô có thể có vòi sợ hãi đến như vậy.



Nói tới nói lui, có lẽ là do mới rời khỏi giới giải trí không bao lâu, vẫn còn vô thức mà choàng lên mình cái yêu cầu về hình tượng của một nhân vật của công chúng, một thần tượng. Cô vẫn còn lo lắng, nếu bây giờ đánh nhau với người khác, ngày mai sẽ được lên đầu trang nhất.



Về chuyện cô bị bắt nạt trong trường, trên mạng cũng đã có một vài tin đồn, fan của cô cũng rất lo lắng, nhưng lại không biết nên tìm ai để đứng ra giải quyết.



Cuối cùng cũng chỉ có thể lo lắng suông.



“Mày thật là giỏi nhịn. Cả ngày không rời khỏi hội trưởng ngoài ba bước, làm tao mãi mà không tìm được cơ hội để gặp riêng mày đấy.” “Có chuyện gì?” Chẩm Khê hỏi thẳng.



“Có chuyện? Đương nhiên là có, không có thì tao gọi mày ra đây làm gì?”



“Chuyện gì?”



“Thì không gặp được mày, cho nên muốn đánh mày một trận để cho đỡ bực thôi.”



OK, hoàn toàn không có cách nào để nói chuyện. “Tôi sẽ báo cảnh sát.” Chẩm Khê nói với cô ta, “Nếu cô đánh tôi, ngày mai cô sẽ bị đuổi học.” “Ồ, sợ quá cơ! Tao sẽ bị đuổi học? Ai dám đuổi tao?”.



Vô giáo dục lại còn kiêu căng, miệng toàn mấy lời mất dạy, đúng là không thể nào nói chuyện được. “Hôm nay cô đánh tôi, ngày mai ảnh chụp và thông tin cá nhân của cô sẽ được lên báo, kể cả người nhà của cô nữa. Đứng trước áp lực của dư luận, trường học chắc chắn sẽ đuổi cô. Nếu không tin, cô cứ thử xem.”



Đối phương vừa cười, còn vừa làm cái vẻ mặt trông rất dữ tợn.



“Mày tưởng rằng mày vẫn là ngôi sao như trước à? Mày tưởng rằng bây giờ vẫn còn người quan tâm tới mày?”



“Nhưng bạn bè của tôi cũng là ngôi sao nổi tiếng. Tôi bị bắt nạt, bọn họ sẽ đứng ra bênh vực cho tôi.” Lý Hủy Như nhìn cô, hỏi lại: “Mày có được bạn bè nào là ngôi sao nổi tiếng?” “Nhiều lắm nhiều. Giám đốc mấy tờ báo, tạp chí cũng quen biết không ít, phóng viên cũng có rất nhiều người khá thân thiết.”



“Tao hỏi ngôi sao!” Lý Hủy Như bắt đầu mất kiên nhẫn. “Cô muốn biết cái gì?”



Cuối cùng, cô cũng giành được thể chủ động trong cuộc nói chuyện này. Chỉ cần cô còn giữ thể chủ động, vậy tức là vẫn có cơ hội để đàm phán.



“Cmn, tao hỏi mày.” Lý Hủy Như ném đầu mẩu thuốc lá xuống ngay trước chân cô, giọng nói rất vang dội,



“Mày và Quả Tử Lê có quan hệ thế nào.”



Quả nhiên.



“Bạn bè.”



“Bạn bè g?”



“Bạn bè tốt.”



“Bạn bè cái đệch. Bạn bè tốt mà mà lại có xì-căng-đan? Năm tin weibo có kèm ảnh selfie của Quả Tử Lê thì có bốn cái là về mày, mày định giải thích thế nào?”



Chẩm Khê nhìn cô ta, rất muốn hỏi một câu, fangirl điên cuồng đều là như vậy sao?



Còn chưa từng gặp mặt lần nào, hoặc là nên nói, đối phương còn không biết cô là ai, mà cô đã tự coi mình là bạn gái của người ta rồi?



Cái giọng điệu mà cô ta dùng để chất vấn cô, không hề khác là bao so với của Hà Viện ngày trước.



Nhưng dù sao, Hà Viện đúng là bạn gái của Nhiêu Lực Quần, còn vị này lại là thế nào? “Có thể là do cậu ta không thích selfie.”



“Có phải các ngươi có lén lút liên lạc, đúng không?” “Không có.” Chẩm Khê phủ nhận rất dứt khoát. Một thiếu nữ bạo lực, ngốc nghếch đang trong thời kỳ yêu đương điên cuồng, nói đúng hơn là tự cho rằng mình đang yêu điên cuồng, cô cũng không dám dây vào. Cái tuổi này, có làm ra mấy chuyện điên cuồng, não tàn, ấu trĩ cũng không có gì kỳ quái.



“Không cái đệch. Không liên lạc thì cái group chat chết tiệt kia của các người từ đâu mà ra?” Một cô bé xinh đẹp biết bao, vậy mà miệng thật là bẩn. “Cam Như và Chu Ý Khanh có quan hệ khá tốt, tôi và Cam Như cũng vậy, cho nên.” “Mày có phương thức liên lạc của bọn họ?”



“Không có.”



“Đưa điện thoại đây.”



Cái đệt!



“Đưa điện thoại đây, có nghe thấy không?”



Lý Hủy Như nháy mắt một cái, nữ sinh trông như là luyện đẩy tạ đang đứng bên cạnh Chẩm Khê liền giơ tay lên. Cái tát này mà thành công, một tuần tới, cô tuyệt đối không gặp nối ai.



Chẩm Khê đầu hàng, móc điện thoại của mình ra.



“Điện thoại ngon đấy, đắt phết nha.” Cô nàng này có hiểu nhầm gì về thu nhập trước kia của cô chăng?



“Nhà tài trợ tặng.”



“Mật mã.”



Chẩm Khê không đáp, nữ sinh đứng bên cạnh liền thụi một cú vào bụng cô. Ngay lập tức, dạ dày của cô có cảm giác quay cuồng cả lên.



Muốn nôn.



Chẩm Khê thực sự cảm thấy tức giận. Cô nhanh chóng nhìn lướt xung quanh, lại lặng lẽ cúi thấp đầu xuống.



Lúc này cô chỉ có một mình, nếu có đánh thật thì cũng chỉ thiệt thân.



“Mật mã!”



“0328.”



“Sinh nhật của ai?” Chẩm Khê không trả lời. Lý Hủy Như cũng không quan tâm, bắt đầu lượt xem tin nhắn của cô.



Cái này thì cô không lo. Quả Tử Lê, Chú Ý Khanh hay là những người nổi tiếng trong giới giải trí mà có trao đổi tin nhắn với cô, đều không để tên chính thức, cũng là sợ chẳng may làm mất điện thoại sẽ gây ra phiền phức không đáng có.



Nếu không phải người quen của cô thì hoàn toàn không đoán ra được ai là ai.



Lý Hủy Như lướt nhìn một hồi, chân mày ngày càng nhíu chặt lại.



“Đã nói là không liên lạc riêng mà.” Chẩm Khê mở miệng.



“Chờ đã, A Trân, mày đoán xem tao thấy của ai nè?”



Lý Hủy Như đột nhiên cười rất hớn hở, nói với về phía nữ sinh đứng bên cạnh cô, cũng chính là người vừa thụi một cú lên bụng cô.



“Ai?”



“Chồng mày.”



Nữ sinh được gọi là A Trân lập tức cười tít cả mắt, hỏi lại một câu: “Thật không?” Lý Hủy Như chìa điện thoại ra cho cô ta xem, tên người nhắn chính là Tề Lỗ.



Chết tiệt!



Bởi vì Sầm Nhiễm, cho nên cô vẫn không chưa sửa tên của anh chàng này.



“Mau mau, mày mau học thuộc số điện thoại, sau này mỗi ngày, mày có thể chào hỏi với chúc ngủ ngon chồng mày rồi.” Đúng là, đủ rồi đấy. “Điện thoại của các ngôi sao đều đã được cài đặt, số lạ không thể nào liên hệ được.” Chẩm Khê dội thẳng một gáo nước lạnh. Sắc mặt của hai cô gái lập tức uể oải. “Không sao, sau này cậu cứ lấy điện thoại của Chẩm Khê để gọi là được rồi.”



Ha ha.



“Người ta sẽ chặn số thôi.” “Vậy mày mau gọi cho chồng mày luôn đi.”



Vừa nói, Lý Hủy Như đã bấm gọi đi. Chẩm Khê cảm thấy rất tuyệt vọng.



Bởi vì Sầm Nhiễm, bởi vì những chuyện của nhà họ Vân, quan hệ giữa cô và Tề Lỗ cũng trở nên rất lúng túng. Đã khá lâu rồi, bọn cô cũng không liên lạc lại với nhau. Lúc này đột nhiên gọi tới, không khéo người ta còn tưởng rằng cô lại đang phát điên phát rồ gì đây.



“Chẩm Khê?”



Âm thanh này vừa truyền tới, Chẩm Khê liền nghe thấy một tràng tiếng thét đến đinh tai, nhức óc của đám con gái xung quanh.



Cô nghe cũng đã thấy chói tai, nói gì là Tề Lỗ ở đầu dây bên kia. Chờ mấy cô kia thét xong rồi, bên kia mới hỏi thêm một câu: “Có chuyện gì vậy?” A Trần bắt đầu vừa khóc vừa nỉ non với đầu dây bên kia, bày tỏ tình yêu sâu đậm của bản thân với đối phương, nói mình thích người ta từ lúc nào, đã nghe những bài hát nào, mua bao nhiêu album, dán bao nhiều tranh ảnh của đối phương ở đầu giường, vân vân và mây mây.



Giọng nói vô cùng chói tai.



“Đây có phải là điện thoại của Chẩm Khê không?” Đối phương yên lặng nghe cô ta nói xong, mới mở miệng hỏi lại một câu. A Trần sửng sốt, lập tức bị Lý Hủy giật lấy điện thoại, hét to vào điện thoại với một giọng cũng chói tại không kém.



“Anh hai! Quả Tử Lê có ở cạnh anh không ạ?” Tề Lỗ là người nhiều tuổi thứ hai trong nhóm, cô nàng tự xưng là vợ của cậu chàng Quả Tử Lê, đúng thật là không khách sáo tẹo nào.



“Có.”



“Em có thể nói chuyện với cậu ấy không ạ?” “Em trả lời anh trước, đây có phải là điện thoại của Chẩm Khê không?” Lý Hủy Như nhìn về phía cô bằng ánh mắt rất thâm độc, sau đó mới không cam tâm mà đáp lại một tiếng. “Cô bé đâu?” “ở bên cạnh đây ạ.” Lý Hủy Như đột nhiên nói với giọng rất thoải mái, “Bọn em là bạn cực kỳ cực kỳ thân.” Thân cái đệt. “Em có thể đưa điện thoại cho em ấy nói chuyện không?” Lý Hủy Như còn đang do dự, bên kia đã nói thêm một câu: “Anh nói với Chẩm Khê mấy câu, xong rồi sẽ chuyển cho Quả Tử Lê nghe.” Lý Hủy Như đưa điện thoại cho Chẩm Khê, đồng thời cũng trừng mắt mà cảnh cáo cô không được ăn nói bậy bạ. A Trần đứng bên cạnh cũng vòng cánh tay ở quanh cổ cô. “Ồ.”



Bên kia bỗng nhiên im lặng mất một lúc, rồi mới nói tiếp,



“Ngày mai bọn anh có hoạt động ở thành phố Y, ước chừng đến buổi chiều là có thể xong việc. Tụ họp một chuyến được không?” “Không...”



Chẩm Khê mới vừa thốt ra một tiếng, cổ đã bị siết chặt lại, Lý Hủy Như chĩa thẳng ngón tay vào mắt cô, giống như cái móng tay sắc nhọn của cô ta có thể chọc thẳng vào võng mạc của cô bất cứ lúc nào.



“Vâng.” “Gọi cả Quả Tử Lê” Khẩu hình của Lý Hủy Như há ra ngậm vào nói câu này. “Một mình anh?” Chẩm Khê hỏi lại.



“Những người khác cũng đi chung.”



Lý Hủy Như cười hài lòng, giật lại điện thoại, nhưng vừa gọi một tiếng anh hai” thì bên kia đã cúp điện thoại.



Lý Hủy Như rất sung sướng, ra hiệu cho A Trần thả Chẩm Khê ra. “Khá lắm. Hôm nay tha cho mày, ngày mai cùng đi nhá.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom