• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (2 Viewers)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-290.html

Chương 290: TỰ NẾM TRÁI ĐẮNG




Tối đó, Chẩm Toàn gọi cho cô, nói rằng Lâm Tuệ đã ký tên lên đơn ly hôn.



“Dứt khoát vậy?”



“Làm gì có chuyện đó. Bố nói với cô ta, nếu như không ký tên thì bố sẽ nói với cảnh sát chuyện Lâm Chinh buôn bán ma2túy. Trước giờ nó đã có tiền án tiền sự rồi, lần này mà lại vào tù nữa là có lẽ không ra được nữa đầu.”



Chẩm Khê nảy ra ý định riêng, hỏi: “Lâm Chinh còn dám buôn ma túy sao?” “Ừ. Nó bán mấy loại thuốc9lắc linh tinh ở quán bar ý. Lúc trước, bổ lục được mấy thứ đó ở trong nhà, bố đã đuối nó ra khỏi nhà luôn.”



Xem ra có thể điều tra một chút xem sao, tranh thủ sớm ngày tống gã vào tù, đỡ phải để gã6sống ngoài này cho chướng mắt ra. Chẩm Khê muốn cúp điện thoại, Chẩm Toàn bên kia lại gọi cô. “Đan Đan, trước đây là bố có lỗi với con, sống đến bây giờ rồi, mới biết ai mới là người thật sự tốt với mình.” “Ấy,0bố nói mấy thứ này làm gì cơ chứ.”



Chẩm Khê cố nén sự phản cảm đang dâng lên trong lòng, nghĩ thầm, để ông vui vẻ thêm một khoảng thời gian nữa vậy. “Sau này chúng ta chính là người một nhà. Lúc nào rảnh rỗi con7nhớ về nhà nhé, bố sẽ nấu cơm cho con, con xem giờ con gầy như que củi ấy.” Sau này chúng ta chính là người một nhà. Xem ông ta nói này. Lúc cô tự sát, tin tức đồn thổi khắp nơi, người này còn chẳng thèm gọi cho cô lấy một cuộc điện thoại. Cứ từ từ, xử lý Lâm Tuệ với Lâm Chinh xong rồi sẽ đến lượt ông. Giờ cô không có gì ngoài thời gian và sức lực, cứ xử lý từng người từng người một, ai cũng đừng hòng chạy thoát được.



***



Đã mấy ngày liền, Lý Hủy Như không đến trường, nghe nói cô ta cũng không hề xin phép nghỉ học. Nhà trường đã liên lạc với gia đình rất nhiều lần, cảnh cáo rằng nếu như cô ta còn tiếp tục trốn tiết như thế nữa thì sẽ bị đuổi học.



Bố cô ta quanh năm không có ở nhà, trong nhà chỉ có bà nội và mẹ kế của cô ta. Bà mẹ kế thì mặc kệ cô ta, bà nội lại yêu quý đứa cháu trai do mẹ kể sinh ra hơn, bình thường đối với tung tích cô ta cũng chẳng mấy quan tâm.



Miệng lúc nào cũng nói, con gái học nhiều làm gì, vô dụng, không bằng sớm ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình còn hơn.



Đại khái, cả trường chỉ có một mình Chẩm Khê là biết tung tích của cô ta.



Ngày thứ hai sau khi Lý Hủy Như đi thử vai, Chẩm Khê nhận được bưu kiện của đối phương. Một bức ảnh kích cỡ lớn, nội dung khó coi, cô chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi đóng hộp lại.



“Bỏ thuốc à?” Chẩm Khê hỏi.



“Không có, sao có thể chứ, trong trạng thái hôn mê thì bọn tôi chụp làm sao được? Lúc đầu cô ta còn õng ẹo không chịu, sau khi nghe nói thù lao không tệ thì mới ỡm ờ ỡm ờ đồng ý.”



Bên kia còn dè bỉu thêm: “Cũng chẳng phải là đứa sạch sẽ gì, tự cô ta nói hồi cấp hai đã quan hệ với người ta rồi... Như vậy cũng tốt, phóng túng còn hơn là nhút nhát. Nhưng bên kia nói là muốn bán lại giá tiền, giá trước đây đưa ra cao quá.”



Vậy sao? Chẩm Khê không hỏi gì thêm nữa mà cúp điện thoại luôn.



Lại qua vài ngày nữa, Lý Hủy Như đột nhiên xuất hiện ở trường. Ăn diện đẹp đẽ, cả người rạng rỡ. Nếu như Chẩm Khê không nhìn thấy mấy bức ảnh kia trước, chắc có lẽ cũng tưởng cô ta đi phỏng vấn bộ phim điện ảnh nào đấy ghê gớm lắm. Cô ta dương dương đắc ý đứng trước mặt Chẩm Khê nói: “Tao qua vòng thử vai rồi.”



“Thế ư?”



“Chừng nào mày mới giới thiệu người của Vân Thị cho tao?” Lý Hủy Như kiễng chân lên, túm chặt lấy cổ áo cô.



Với khoảng cách gần, Chẩm Khê có thể nhìn thấy sắc mặt mệt mỏi của cô ta dưới lớp phấn lót dày.



Con ranh như thế này nếu như muốn gặp mặt nói chuyện với Vân Tụ, chắc là cả tòa nhà Vân Thị sẽ phải dùng nước khử trùng để lau rửa cả tháng mất. “Tôi sẽ cố gắng sắp xếp.” Lý Hủy Như chớp mắt một cái, nói: “Cuối tuần đến chỗ này với tao.”



“Sao cơ?”



“Phải gặp một nhà sản xuất phim người nước ngoài, không phải tiếng Anh của mày tốt lắm sao, đi phiên dịch cho tạo đi.”



“Tiếng Anh của tôi rất bình thường.” Lý Hủy Như đẩy cô một cái, “Bảo mày đi thì cứ đi đi, lảm nhảm cái gì mà lắm thế!” Chẩm Khê không tin chuyện nhà sản xuất người nước ngoài gì gì đó, người như Lý Hủy Như, nếu như có ý bảo cô ra ngoài, vậy chắc chắn chẳng phải chuyện tốt lành gì.



Cô đoán không sai, má mì đột nhiên liên lạc với cô, hỏi cô đã giới thiệu người nào. “Cô ta nói cuối tuần này có thể gọi Chẩm Khê ra cho tôi, bảo tôi chuẩn bị đồ kỹ càng một chút.”



“Chuẩn bị đồ gì cơ?”



“Chụp ảnh nude với quay video thì phải chuẩn bị cái gì? Cô nói xem, cô ta nói thật hay giả thế?”



“Không biết.”



“Có khi trùng họ trùng tên cũng chưa biết chừng. Nhưng mà cô gái đó cũng độc ác thật đấy, bảo tôi chuẩn bị thuốc mê, sau đó tìm ba, bốn người, đến lúc đó cùng... Cô ta còn bảo đến lúc đó, ảnh hay video đều phải quay chụp lại một ít. Có thứ này rồi thì cô ta mới có thể trả tiền cho tôi. Cho dù không phải là Chẩm Khê mà là cô gái khác, cô ta cũng...”



“Tôi biết rồi.” Chẩm Khê nói, “Bà cứ đi chuẩn bị như những gì cô ta nói đi... Sau khi chuyện này kết thúc, tôi sẽ đưa tiền cho bà.”



Xem ra, Lý Hủy Như với đám bạn bè chó má kia của cô ta đúng là không thể giữ lại được, càng giữ lại càng loạn lên.



Suy nghĩ một chút, cô gọi điện cho anh lính mà chị Huy Hỉ đã từng giới thiệu.



“Anh Tự, cuối tuần này anh có rảnh không ạ?”



****



Cuối tuần, lúc Lý Hủy Như và đám bạn đúng giờ đến gõ cửa nhà Chẩm Khê, phát hiện người mở cửa là một người đàn ông vạm vỡ, cao 1m9, mặt ngăm đen. Nhìn thấy người này, mấy lời chửi rủa chỉ trích vốn đã chuẩn bị sẵn của đám Lý Hủy Như trong nháy mặt đều không thốt ra được. “Chú ơi, Chẩm Khê có nhà không ạ?”



“Con bé phải làm bài tập.”



“Bọn cháu đi chơi một tí thôi.”



“Không được.”



Người đàn ông vạm vỡ nói xong toan đóng cửa thì Lý Hủy Như đưa tay ra chặn liền bắt gặp phải ánh mắt hung ác của đối phương. Phảng phất như mang theo mùi vị máu tanh và thuốc súng ngập trời. “Cháu... cháu có thể nói với Chẩm Khê mấy câu không ạ?” “Đang làm bài tập, không rảnh!”



Người đàn ông vạm vỡ nói xong, đóng sầm cửa lại, quay đầu nói với Chẩm Khê:



“Sao lại là ba con nhóc vậy?”



A phải rồi, lúc cô nhờ anh ấy đến đây, có nói là nhờ anh đuổi giùm mấy kẻ quấy rối, nhưng không nói là nam hay là nữ.



Liên hệ tới cảnh tượng mấy hôm trước nhìn thấy trong nhà cô, Tự Tư rất khó tưởng tượng ra cảnh cô bị ba con nhóc này quấy rối.



“Phải làm sao bây giờ?” A Trân khó xử nhìn sang Lý Hủy Như. “Còn có thể làm thế nào nữa? Hôm nay sợ là không xong rồi, chỉ có thể đi nói với bọn họ một tiếng, đợi đến lần sau thôi.” Nhưng mà chẳng có lần sau nữa rồi. Mấy tiếng sau, Chẩm Khê nhận được điện thoại của đối phương, nói chuyện đã xong rồi. “Chuẩn full HD không che, 360 độ không góc chết, mặt cũng chụp rõ lắm. Đợi tối biên tập cắt ghép xong sẽ tung lên mạng.”



“Bà làm như thế có tính là phạm tội không?” Chẩm Khê hỏi. “Xem cô nói này, những thứ này đều là do cô ta bảo tôi đi chuẩn bị, tôi đã ghi âm lại hết rồi, tôi đã chuẩn bị theo lời dặn dò của cô ta thì tôi phạm tội gì được chứ.”



“Tôi gọi điện thoại cho bà bà cũng ghi âm lại ư?”



“Chị hai à!” Đầu bên kia hộ một tiếng, “Suốt quá trình cô đều dùng máy thay đổi giọng nói để nói chuyện với tôi, địa chỉ IP lại đều là ở nước ngoài, mỗi lần đều không giống nhau. Cuộc điện thoại của cô tôi ghi âm thì có tác dụng gì?” Đối phương cười ha ha hai tiếng, “Cũng không biết lúc đầu cô ta muốn tính kế cô gái đen đủi nào, rốt cuộc là có thâm thù đại hận đến mức nào vậy?”



“Ngộ nhỡ là Chẩm Khê thật thì sao?”



“Cho dù có là Chẩm Khê thật, có cho bọn tôi trăm ngàn lá gan cũng không dám trêu chọc. Có điều cô ta cũng coi như tự làm tự chịu, vốn là bẫy chuẩn bị cho người ta, giờ lại thành ra tự cô ta hưởng thụ.” Lại hơn một tiếng sau, Chẩm Khê nhận được đường link đối phương gửi tới, click vào xem, chính là video đêm nay quay được. Trong video là hình ảnh Lý Hủy Như đang nằm, còn hai người khác, A Trần và Tư Kỳ đang đứng hoặc là đang ngồi.



Video này được phát tán trên trang web có đông người xem nhất, được up lên vào giờ mọi người truy cập nhiều nhất, vì thế mà ngay lập tức dẫn tới một trận chấn động. Còn chưa quá nửa tiếng đồng hồ, thông tin cá nhân của cô gái lộ mặt trong video đã bị đào lên.



Bởi vì trong video cô ta vẫn ở trong trạng thái nhắm mắt, cư dân mạng còn lo lắng không biết video này có tồn tại chuyện phạm tội gì hay không, có người mang tấm lòng chính nghĩa còn tốt bụng gọi điện báo cảnh sát. Thế nhưng, một tiếng đồng hồ sau, trên mạng lại phát tán một xấp ảnh khác của cô gái đó. Mặc dù các bộ phận quan trọng đều đã được che mờ, nhưng vẫn có thể nhìn ra được kích thước của mấy bức ảnh đó lớn như thế nào, điều quan trọng là, cô gái này đang ở trong trạng thái hưng phấn điên cuồng.



[Hóa ra là vậy.]



Cộng đồng mạng lập tức đổ dồn sự chú ý vào chuyện sao cô gái nọ còn ít tuổi như vậy mà lại có thể mặt dày vô liêm sỉ đến thế.



Trường số 7, đột nhiên lên hot search.



Ngôi trường này nổi tiếng toàn quốc bởi vì năm ngoái đã sinh ra mấy siêu sao, bây giờ đột nhiên chỉ vì phốt của học sinh nào đó mà được đưa lên trang đầu. Chẩm Khê đoán, chắc chắn lãnh đạo nhà trường sẽ mất một đêm không ngủ, bởi vì ngày hôm sau, trường số 7 đã đưa ra lời giải thích về vụ việc của ba em học sinh Lý Hủy Như, Trần Trân và Mao Tư Kỳ đang gây tranh cãi trên mạng. Lời giải thích rất đơn giản. Ba học sinh này vốn đang phải chịu kỷ luật, bình thường cũng làm ra những chuyện không phù hợp với thân phận của học sinh, hơn nữa thời gian trốn học cũng đủ tiêu chuẩn để đuổi học. Lại thêm cả chuyện gần đây, do vậy nhà trường đã ra văn bản quyết định buộc thôi học đối với ba học sinh này.



Văn bản quyết định được công bố trên trang web chính thức của trường số 7. Má mì nhìn thấy liền gọi điện cho Chẩm Khê.



“Trường số 7? Ba con nhóc kia đúng là học sinh trường số 7 à? Nói như vậy, Chẩm Khê đúng là Chẩm Khê' đó sao?” Người bên kia thở phào nhẹ nhõm, nói với Chẩm Khê, “Tiền cô cũng đã đưa cho tôi rồi, lần này nếu không có cô chắc tôi toi rồi, nếu như chọc phải Chẩm Khê thật thì... Bà cô à, sau này cô sẽ là bà cô ruột thịt của tôi, tôi...”



Chẩm Khê không chút khách khí cúp luôn điện thoại. Cũng chính vào lúc này, Chẩm Khi nhận được lời hỏi han của Chu Ý Khanh, Tề Lỗ, Phương Tiện và Quả Tử Lê. Toàn bộ đều là dấu chấm hỏi màu đen, so với quần chúng đang hóng hớt trên mạng thì mấy người này thậm chí còn có duyên gặp ba kẻ kia một lần rồi cơ mà.



Chẩm Khê mặc kệ trong lòng bọn họ đang nghĩ cái gì, giả bộ như không nhìn thấy.



Ba người này đã bị đuổi học rồi, sau này ở trường cũng sẽ không gặp phải nữa. Nhưng lại sợ rằng, ba người bọn họ sau khi trở thành đám vô công rồi nghề ngược lại sẽ có rất nhiều thời gian.



Chẩm Khê cảm thấy chắc mình lại phải bỏ tiền ra để tìm mấy tên du côn đầu đường xó chợ, rảnh rỗi thì đi uy hiếp người ta, bắt bọn họ không được lảng vảng quanh trường số 7 nữa, nếu không... Tóm lại là cô bỏ ra số tiền này không hề uổng phí tí nào bởi vì ba người bọn họ đã hoàn toàn biến mất trước mặt cô rồi.



Tuy nhiên, chuyện cô không ngờ được là có một ngày cô còn có cơ hội chạm mặt với Lý Hủy Như.



Chỉ có điều lúc đó, thân phận của cô ta đã không bằng với lúc trước.



Sau khi xử lý một loạt chuyện này xong, Chẩm Khê cảm thấy bản thân mình làm cũng khá là chu toàn và kín kẽ. Cô đều không để cho những người xung quanh cô ra tay, tất cả đều dùng tiền đi tìm người chuyên nghiệp. Mọi người đều là kiểu tiền trao cháo múc, ai cũng không liên lụy đến ai.



Thế nhưng, cô vẫn bị một người hoài nghi. Nhiêu Lực Quần một mực khẳng định một loạt sự việc xảy ra xung quanh Lý Hủy Như, tất cả đều từ một tay Chẩm Khê mà ra.



“Thủ đoạn bây giờ của cậu ác hơn trước nhiều ghê nhỉ, không hổ là đã từng lăn lộn trong giới showbiz. Lúc cậu tính kế Chẩm Hàm còn giữ lại cho người ta một con đường lui, giờ thì đã dồn người khác vào con đường cùng thật rồi.”



Lúc Nhiêu Lực Quần nói với cô những câu này, trong vẻ mặt lẫn giọng điệu có chứa đựng một chút khâm phục và tán thưởng như có như không.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom