• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (1 Viewer)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-291.html

Chương 291: GIẬU ĐỔ BÌM LEO




“Không đến nỗi đó.” Chẩm Khê cười khẩy, “Nói chung thì tôi là kẻ tiểu nhân, hay ghi thù, sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào có thể giậu đổ bìm leo đâu.”



Liên quan đến chuyện giậu đổ bìm leo này, Chẩm Khê đã suy nghĩ rất nghiêm túc.



Lâm2Tuệ đã chuyển ra khỏi nhà rồi, nghe đâu bà ta thuê một căn phòng nhỏ ở bên ngoài, sống cùng với Lâm Chinh. Cô cũng đã từng nghĩ, không biết có nên bỏ tiền ra tìm mấy tên lưu manh để bọn chúng mỗi ngày đều đi “hỏi han” Lâm9Tuệ hay không.



Nhưng cô mới chỉ dừng lại ở việc nghĩ ngợi mà thôi, bởi vì lúc đó cô bận chuyện của Lý Hủy Như nên cũng không có thời gian để ý đến. Thế nhưng Chấm Hàm đã gọi điện thoại cho cô, chưa nói câu gì đã mắng cho6cô một trận té tát, hỏi có phải cô tìm người đến quấy rối mẹ nó không.



“Còn chưa kịp làm đâu.” Chẩm Khê cũng nói với Chẩm Hàm như thế này, “Ai làm thế? Tao còn đang muốn cảm ơn người ta đấy, dạo gần đây tao bận, còn chưa có0thời gian để chăm sóc' mẹ mày đâu.”



“Chị!”



“Mày ngây thơ nghĩ rằng thù hận của tao đối với mày, với mẹ mày chỉ là nói chơi thôi à? Từ cái giây phút tạo bước vào cửa căn nhà đó năm tạo mười hai tuổi, tất cả những gì mà mày với7mẹ mày làm, kể cả Lâm Chinh nữa, tao đều nhớ rất rõ, nhớ cực kỳ kỹ.” Chẩm Khê cười gằn, “Hai năm trước, bởi vì bận đi học, bận debut, không có thời gian cũng chẳng có sức lực để để ý đến mấy người, giờ tao vừa có tiền vừa có thời gian, mày cứ chờ đó mà xem.”



Chẩm Khê ngẫm nghĩ một lát, ngoại trừ mình ra thì còn ai có thâm thù đại hận với Lâm Tuệ nữa? Bây giờ xem ra, ngoại trừ cô thì cũng chỉ còn lại hai mẹ con nhà kia thôi. Nghe nói Lâm Tuệ đạp vào bụng người ta một cú, khiến cho cô ta sẩy thai, như vậy xem ra, phía bên kia còn nôn nóng hơn cả mình.



Kết quả hỏi thăm được cũng rất rõ ràng, toàn là mấy trò trẻ con ấu trĩ như ném đá vỡ cửa kính, rồi ném “bom bẩn” vào trong nhà mà thôi. Có điều ấu trĩ thì ấu trĩ thật, nhưng Lâm Tuệ vẫn không chịu được cảnh nhà mình cứ năm lần bảy lượt bị quấy rối như thế này.



Một hôm, Chẩm Khê đang ở trường thì bị người khác gọi lại. Người gọi cô, chính là con trai của người phụ nữ kia. Tên nhóc này cũng học ở trường số 7 sao? “Thành tích tốt lắm đó, cậu không biết sao?” LưÝ thì thầm nói với cô. Chỉ cần nhìn vào sự cơ trí, thông minh mà thằng bé này biểu hiện ra là biết, chuyện học hành đối với nó cũng không phải là chuyện gì khó. Nhìn nó, Chẩm Khê lại hơi nhớ đến Lâm Tụ thuở ban đầu. Chẳng qua là về mặt dã tâm, thằng bé này thể hiện ra quá rõ ràng, còn Lâm Tụ thì biết ẩn nhẫn, trầm ổn hơn nhiều. Cho nên người ta bây giờ đã trở thành Chủ tịch Hội đồng quản trị trẻ tuổi nhất của tập đoàn Vân Thị. Mang đứa nhóc này ra so sánh với người ta đúng là khoa trương quá.



“Khi nào thì chị trở về ăn cơm vậy? Bố cứ luôn miệng nhắc đến chị đấy.”



“Sắp thi đại học rồi, bận lắm.”



“Chị không thích em ư?”



Cô biểu hiện ra rõ ràng thế cơ à?



Quả thật cô không thích mấy đứa nhóc quá mức lanh lợi, nói đúng hơn thì là cô không thích những đứa nhóc lanh lợi những diễn xuất của nó lại không tốt.



Lâm Tụ lúc đầu...



Chậc, sao lại nghĩ đến Lâm Tụ rồi.



Có đôi lúc, diễn xuất của vị kia đúng là có thể sánh ngang với ảnh đế(*).



(*) Ảnh đế: giải thưởng tôn vinh nam diễn viên xuất sắc nhất trong lĩnh vực phim điện ảnh.



“Chị chưa bao giờ hỏi tên em cả.”



Thế à?



Thằng nhóc này tên gì vậy? Cô chưa hỏi hay là quên rồi nhỉ. “Chị à, em tên là Tinh Thần.” Vì muốn phá vỡ cục diện lúng túng lúc này, đối phương chủ động mở miệng.



“Hà Tinh Thần sao?” Cô nhớ mang máng hình như người phụ nữ kia họ Hà thì phải.



“Không ạ!” Thằng nhóc nhìn cô cười, cười đến nỗi Chẩm Khê sởn cả tóc gáy. Nó giống như mang một linh hồn già nua trong thân xác non nớt của một đứa trẻ vậy.



“Bây giờ tên em là Chẩm Tinh Thần rồi chị à.” Bởi vì cái họ Chẩm này mà nhà bọn họ rất dễ lấy những thứ mang ý nghĩa to lớn để đặt tên. Cho nên nhà bạn cô chỉ dám dùng chữ Khê và chữ Hàm(*) để đặt tên cho hai đứa con gái.



(*) Chữ Khê trong tên của Chẩm Khê có nghĩa là dòng suối nhỏ, còn Hàm trong tên của Chẩm Hàm có nghĩa là bình minh, đều là những thứ nhỏ bé.



Thế nhưng người trước mặt này, đi theo sau chữ Chẩm lại là cả một biển sao trời. Không phải các cụ đã nói, đặt tên mang ý nghĩa rộng lớn quá sẽ tổn thọ sao? Người này, lúc đổi họ sao không đổi luôn tên đi.



“Bố vẫn hay kể rằng chị học rất giỏi, nếu như bài tập có gì không hiểu em có thể nhờ chị giải đáp không?” Hai người họ thân nhau lắm sao?



“Chị mất hai năm không đi học, có rất nhiều kiến thức cũng đã quên rồi, bây giờ trong đầu chẳng có cái gì cả.” Chẩm Khê thật sự rất muốn kết thúc cuộc nói chuyện này. Bởi vì thằng nhóc khiến cho cô cảm thấy giống như là nó đang muốn kiếm được thứ gì từ cô vậy. Bây giờ cô còn có cái gì để cho người ta tính kế sao? Chẩm Khê chạy trối chết.



Chuyện Lâm Tuệ bị quấy rối càng lúc càng nghiêm trọng, đã náo loạn đến tại đồn cảnh sát. Có cánh báo chí nghe tin liền chạy đến phỏng vấn, thuận tiện đào được tin tức bố mẹ Chẩm Hàm ly hôn.



Lâm Tuệ vẫn còn bận tâm đến thể diện của con gái, không dám nói linh tinh trước mặt báo chí, nhưng lại có người lén lút tung tin cho cánh phóng viên, tiết lộ rằng anh trai của Chẩm Hàm buôn lậu ma túy.



Chẩm Hàm tức giận đùng đùng gọi điện thoại cho cô, mở mồm ra đã chửi những câu thô tục. Bản thân Chẩm Khê cũng có chút mơ hồ, bởi vì bình thường những chuyện như thế này đều là do cô làm, nhưng lần này, nếu như cô không mất trí thì đúng là cô chưa từng làm thật. Nếu như không phải do cô làm, mà Chẩm Toàn lại không thích tham gia trò vui, vậy thì chỉ có thể là hai người của nhà kia thôi.



Người phụ nữ đó nhìn có vẻ không có khả năng, vậy người có khả năng làm nhất, chỉ còn lại cậu con trai của bà ta mà thôi.



Một đứa nhóc năm nay mới lên lớp 7, chơi trò châm ngòi ly gián, mượn dao giết người cũng thành thục quá đây. Chẩm Khê không muốn bị cuốn vào ân oán của bọn họ, chỉ có thể dành chút thời gian đi tìm thằng nhóc tên Chấm Tinh Thần kia.



“Mày thích thế nào, thích làm gì thì mặc kệ mày, nhưng đừng có liên lụy đến chị.”



“Không phải chị cũng rất ghét Lâm Tuệ sao?” “Đấy là chuyện của chị. Chị cảnh cáo mày, hiện giờ mày với mẹ mày đều do chị nuôi đấy, tốt nhất là mày đừng có đặc tội chị.”



Chẩm Khê thấy lời cảnh cáo của mình đã có tác dụng, bởi vì quả thật cô đã có được mấy ngày yên ổn. Nhưng ngày vui ngắn ngủi, vào nửa đêm hôm nào đó, lúc cô đang say giấc nồng cô chợt nhận được những cuộc gọi liên hoàn đoạt mệnh của Chẩm Hàm.



Bên kia dùng giọng điệu như đang ra lệnh, bắt cô mang tiền đến bệnh viện ngay lập tức.



“Hình như anh tôi có chuyện rồi, mẹ vừa mới gọi điện thoại cho tôi xong, nói là anh ta đã được đưa đến bệnh viện, tình hình rất nguy cấp.”



Chẩm Khê vừa nghe được tin tức tốt này, thoáng cái cơn buồn ngủ biến mất luôn một nửa.



“Chỗ nào xảy ra chuyện?”



“Hình như là mắt.”



Chẩm Khê cười giễu cợt, “Không phải lo, tao bảo đảm với mày, anh mày ngoại trừ mù ra thì sẽ không có vấn đề nào khác đâu.” Kiếp trước chính là như vậy, đánh nhau với người ta ở quán bar, bị người ta cầm chai bia vỡ chọc mù một bên mắt.



“Bây giờ chị lập tức đến bệnh viện cho tôi.” “Dựa vào cái gì? Anh mày với mẹ mày thì liên quan đếch gì đến tao?” Chẩm Khê cúp điện thoại, sung sướng chui vào trong ổ chăn ấm áp, nhưng lăn lộn cả nửa ngày cũng không ngủ được. Thời điểm này có phải trùng hợp quá không vậy? Liên hệ đến một chuỗi các sự việc xảy ra gần đây, sao lại khéo như thế... Gương mặt nửa cười nửa không của Chẩm Tinh Thần lại xuất hiện trước mặt cô.



Lâm Chinh xảy ra chuyện, có liên quan đến nó không?



***



Khi Chẩm Toàn gọi điện thoại cho Chẩm Khê đến cuộc thứ mười, cô mới đi đến bệnh viện.



Lâm Chinh đã làm xong phẫu thuật, mắt trái xác định là mù rồi. Chẩm Khê chưa đi vào trong phòng bệnh, lúc đứng trên hành lang đã chạm mặt Chẩm Toàn, bất ngờ là hai mẹ con nhà kia cũng có mặt.



“Gọi con đến có chuyện gì?”



“Bố cũng muốn mặc kệ bọn họ, nhưng Hàm Hàm...” Chẩm Toàn nhìn cô nhăn nhó, “Chi phí phẫu thuật của Lâm Chinh không phải là con số nhỏ.”



“Cho nên?” “Con có thể điền lên đơn trước được không, nếu không tiền viện phí này...” Chẩm Khê bật cười, “Bố à, con bây giờ chỉ là một đứa học sinh nghèo rớt mùng tơi, đến tiền để đi học đại học còn chưa tích cóp được đây này. Bố còn có một cô con gái rượu nữa là siêu sao đó, số dư tài khoản ngân hàng của nó ít cũng phải có đến mấy triệu. Lâm Chinh là anh trai nó, tại sao số tiền cứu mạng này còn lại phải chi?”



“Hàm Hàm nói dạo gần đây kinh tế của nó đang hơi khó khăn.” “Có khó khăn đến mấy thì tiền thu nhập của một ngôi sao như nó cũng phải nhiều hơn của con chứ. Nếu như kinh tế của nó đang khó khăn thật thì có thể xin công ty trả trước hoặc là đi vay bạn bè, sao cứ thích nhăm nhe lên đầu con vậy? Con nói thật cho bố biết, con mà có tiền, con cũng sẽ không cho Lâm Chinh. Ngày nào gã ta chết, con sẽ quyên tiền xây dựng mười ngôi trường tiểu học trong công trình Hy Vọng để ăn mừng, ngày Lâm Tuệ chết, con sẽ quyên góp cả hai mươi ngôi trường luôn!”



“Mày nói cái gì?”



Lâm Tuệ âm trầm đứng sau lưng cô. “Điếc à?” Chẩm Khê hỏi bà ta, “Nếu như điếc thật thì phải làm sao bây giờ, bà với con trai bà, một kẻ chột một kẻ điếc, sau này chỉ có thể ăn xin trên đường, sống nương tựa lẫn nhau thôi. Bà nói xem, bà nuôi được đưa con gái như thế kia thì có tác dụng gì? Tốt xấu gì cũng là một ngôi sao, lúc trước hưởng ké hào quang của tôi nên cũng kiếm được không ít tiền, giờ anh trai nó đang nằm chờ tiền cứu mạng, nó lại nói là không bỏ ra nối?”



“Con bé chỉ là tạm thời không có tiền thôi!” Lâm Tuệ gào lên. “Vậy được, bà bảo nó đặt cọc đống đồ trang sức với túi xách của nó ở chỗ tôi đi, số tiền này, tôi vẫn có thể cho được.”



Chẩm Khê nhìn bà ta, cười khinh khỉnh, “Giờ thì biết rồi chứ gì, trong mắt cô con gái rượu của bà, đồng trang sức với túi xách đó còn quan trọng hơn cả mạng với cả con mắt của anh trai nó, nói ra ai thèm tin? Mẹ với anh trai của ngôi sao lớn lại phải sống chen chúc trong một căn phòng có hơn 40m2. Thế này đi, nếu không tôi giúp bà liên lạc với ê-kíp của mấy chương trình truyền hình để cho bà lên đó tố khổ nhé?”



“Tao đã nói rồi, con bé chỉ là tạm thời không có tiền thôi, thu nhập của ngôi sao nhiều, chi ra cũng càng nhiều.” Lâm Tuệ nghiến răng nghiến lợi nói, cũng không biết là nói để cho cô nghe hay là nói để cho chính bà ta nghe nữa.



“Tạm thời không có tiền? Trước đây, con gái bà vì muốn mua một cái túi xách mà lên giường với người ta cũng không ít lần, sao giờ lại không muốn chi tiền ra cứu anh trai ruột mình vậy?”



“Mày nói láo!”



“Tôi nói láo?” Chẩm Khê cười, “Anh nó chột một bên mắt đang sống dở chết dở ra đấy, sao nó không quay về thăm?”



“Nó bận!” “Tôi quen hết mấy người quản lý của nó đấy, có cần tối giản giúp cho nó hai ngày trong lịch trình, để xem có đúng là nó đang bận’ không?” Chẩm Khê lôi điện thoại ra, “Sáng nay tôi vừa mới kiểm tra lịch trình của nó. Đêm qua anh trai nó xảy ra chuyện, thế mà hôm nay nó vẫn có thời gian rảnh rỗi đi Maldives với người ta? Đừng có nói với tôi là vì công việc, đến cả quản lý hay trợ lý cũng không có ai đi cùng. Không tin bà cứ gọi cho nó mà xem, xem xem giờ có phải nó đang ở trên máy bay không.” Lâm Tuệ không nói được câu nào, sắc mặt Chẩm Toàn cũng rất khó coi, chỉ có hai mẹ con nhà kia là vẫn nhìn cô nãy giờ. “Hôm nay, nếu như không giao được tiền viện phí ra thì có phải sẽ bị bắt xuất viện không?” Lâm Tuệ không nói câu nào. “Vậy được, bà quỳ xuống dập đầu với tối ba cái, tôi sẽ cân nhắc đến chuyện chi tiền ra cứu mạng Lâm Chinh.”



Lâm Tuệ trừng mắt nhìn cô hơn mười giây, sau đó mới quỳ phịch xuống đất.



Mắt Chẩm Khê chợt đỏ hoe.



Con người Lâm Tuệ cho dù có xấu xa thế nào đi chăng nữa thì vẫn yêu thương hai đứa con của mình hết mực. Năm đó, bà ta có thể vì Lâm Chinh mà quỳ gối trước mặt người khác, bây giờ cũng có thể quỳ xuống trước mặt cô như thế.



Lâm Tuệ dập đầu ba cái cộm cốp xuống nền nhà, âm thanh vừa nặng nề vừa vang, dập lên trên nền đá cẩm thạch của bệnh viện.



“Hay thật.” Chẩm Khê nói, “Bây giờ mà tôi không cho chút tiền thì có vẻ là không giữ chữ tín nhỉ?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom