• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (1 Viewer)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-292.html

Chương 292: TAN CỬA NÁT NHÀ




Chẩm Khê móc từ trong ví tiền ra năm hào, vứt đến trước mặt bà ta.



“Cầm lấy đi.”



Lâm Tuệ trừng mắt nhìn cô, ánh mắt đó giống như đang muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.



“Chị à.” Chẩm Tinh Thần mở miệng, “Bây giờ đến cả cho ăn xin người ta cũng cho tận một đồng rồi.” (1 đồng của Trung Quốc bằng 10 hào.)



“Thế2à?” Chẩm Khê nghe thế, lại vứt cho bà ta thêm một đồng.



“Đủ chưa?”



“Con đĩ! Tao giết mày!” Lâm Tuệ đang cúi đầu dưới đất chợt đứng bật dậy xông thẳng về phía cô. Chẩm Khê nhẹ nhàng né qua một bên, hỏi: “Lúc đầu bà cầm rìu đến chém tôi có từng nghĩ tới sẽ có một ngày như thế này không?” Lâm Tuệ9giống như con chó cái sắp chết, nằm trên mặt đất lè lưỡi ra thở phì phò. Chẩm Khê đi qua người bà ta, không thèm quay đầu nhìn lại.



***



Chẩm Khê xem bản tin thời sự mới hiểu rõ được tình hình Lâm Chinh nằm viện. Không biết là ai đã đem tin tức về chuyện của Lâm Chinh cho truyền hình địa phương của6thành phố Y, sau khi bọn họ đưa tin liên được rất nhiều phóng viên của các nhà truyền thông lớn khác quan tâm. Anh trai Chẩm Hàm bị người ta chọc mù một mắt đang nằm ở bệnh viện chờ cứu, bởi vì không chỉ nổi tiền viện phí, thuốc thang nên bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị bắt dừng điều0trị.



Bốn chữ “Anh trai Chẩm Hàm”, đúng là tin giật gân kinh thiên động địa!



Không chi trả nổi tiền viện phí, thuốc thang?



Thế Chẩm Hàm đâu? Đi đâu rồi?



Có người tung tin, mới vừa nãy ở Maldives nhìn thấy Chẩm Hàm, bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên bụng phệ.



Còn có người tung tin, mẹ Chẩm Hàm yêu cầu Chẩm Khê phải7chi trả số tiền viện phí thuốc thang này cho con trai bà ta.



Người tung tin vừa mới nhắc đến tên Chẩm Khê, độ hot của tin này ngay lập tức tăng lên theo cấp số nhân.



Mọi người đều nói, bản thân Chẩm Khê còn đang bị bệnh tật về tinh thần giày vò, chuyện nhà của Chẩm Hàm có thể tự mình đi mà xử lý đi được không? Điểm mấu chốt, rốt cuộc tại sao Vân Thị lại sắp xếp công việc cho cô ta vào lúc này. Fan hâm mộ của Chẩm Hàm đổ tội cho bên Vân Thị, Vân Thị cũng nhanh nhẹn đổ tội ngược lại, gần như là cùng một lúc đã thanh minh với bên ngoài.



“Lúc tin tức nổ ra thì mới biết chuyện này.” “Dạo gần đây không sắp xếp công việc cho Chẩm Hàm, Maldives là lịch trình cá nhân của cô ấy, công ty không hỏi đến.”



“Hiện tại sẽ lập tức xử lý việc này.” “Xin các vị phóng viên truyền thông và các bạn fan hâm mộ không nên đặt tiêu điểm lên trên người những nhân viên không liên quan.” Xảy ra một vụ bê bối như thế này, hầu hết các hợp đồng quảng cáo và hoạt động thương mại trên tay Chấm Hàm đều bị chịu ảnh hưởng. Có một số bên quảng cáo đã đưa ra đề nghị hủy hợp đồng, một số khác sau khi thương nghị đã quyết định đến khi hợp đồng hết hạn cũng sẽ không tiếp tục ký nữa. Mà các hạng mục hiện tại đang được khởi động, toàn bộ đều bị hủy bỏ hết.



Dựa theo hợp đồng của Vân Thị, chuyến đi Maldives lần này của Chẩm Hàm ít nhất cũng phải ngốn mấy chục triệu.



Lâm Chinh chột một bên, sau này biến thành kẻ tàn phế hoàn toàn. Chẩm Hàm bởi vì hành vi cá nhân dẫn đến vi phạm hợp đồng, một mình cô ta phải gánh chịu chi phí bồi thường. Thể diện mà Lâm Tuệ trước giờ vẫn liều mạng giữ cho Chẩm Hàm toàn bộ đều mất sạch. Trải qua chuyện này, nhân dân cả nước đều biết Chẩm Hàm là cái dạng đức hạnh gì.



Ba chuyện này kết hợp lại với nhau, trở thành chuyện vui cực lớn.



Chẩm Khê cực kỳ vui vẻ, ăn cơm cũng ăn nhiều hơn bình thường một bát. À phải rồi, vẫn còn một chuyện vui nữa. Trong khoảng thời gian này còn xảy ra một chuyện đại sự nữa trong cuộc sống của cô.



Bố của Nhiêu Lực Quần - Giám đốc Nhiều bị bắt vì tội tham ô. Nghe nói cơ quan chức năng nửa đêm xông vào nhà ông ta, cầm lệnh bắt giữ và lệnh khám xét, không nói hai lời đã còng tay Giám đốc Nhiêu đi.



Nhiêu Lực Quần và Hà Viện cũng vì vậy mà mấy ngày liền không đến trường. Lúc gặp lại là lúc Nhiêu Lực Quần nửa đêm đến gõ cửa nhà cô, mang theo một gương mặt râu ria lởm chởm, cầu xin Chẩm Khê giúp cứu bổ cậu ta ra. “Tôi thì có thể có cách gì được?” Nhiêu Lực Quần có thể cầu cứu cô chuyện này, xem ra quả thật là đi đến bước đường cùng rồi. “Lúc cậu làm ngôi sao không phải quen biết rất nhiều người có chức có quyền sao, cậu có thể xin bọn họ giúp đỡ không?”



“Nhưng tôi đã không còn là ngôi sao nữa rồi. Vả lại, giúp đỡ: Giúp thế nào? Bố cậu tham ô là bị oan sao? Nếu như đúng là bị oan uổng thật, chẳng lẽ không nên đi tìm luật sư sao? Tìm quan to có chức có quyền thì có tác dụng gì?”



Nhiêu Lực Quần không nói được nào, trong lòng cậu ta cũng biết rõ, tiền của bố mình, cùng với cuộc sống no đủ kia đến từ đâu.



“Cậu có thể cầu xin Huy Dương giúp đỡ hộ tôi không?”



“Sao tôi phải làm thế?” Chẩm Khê ngồi bắt tréo chân trên ghế sô-pha, bày ra dáng vẻ ung dung kiêu ngạo,



muốn Nhiêu Lực Quần thức thời rời đi. “Nếu như cậu đi cầu xin anh ta, chắc chắn anh ta sẽ giúp.”



Tên này bắt đầu tự nói tự nghe. “Tại sao tôi phải đi cầu xin người khác?” Chẩm Khê hỏi cậu ta, “Tại sao tôi phải giúp cậu?” Nhiêu Lực Quần ngẩng đầu lên nhìn cô, tơ máu giăng đầy trong mắt.



“Không phải bố tôi đối với cậu rất tốt sao?”.



“Đúng.” Chẩm Khê thừa nhận, “Cho nên tôi vẫn không giấu đổ bìm leo đấy thôi?” Trên tay cô từ lâu đã cơ chứng cứ tham ô của bố Nhiêu Lực Quần, chỉ là niệm tình trước đây, bố cậu ta đối với cô cũng không tệ, bằng không từ lúc ngứa mắt Nhiêu Lực Quần cô đã muốn bí mật gửi chứng cứ đi rồi, sao có thể để cho cậu ta sống thoải mái đến tận ngày hôm nay?



Bịch!



Nhiêu Lực Quần đột nhiên quỳ xuống trước mặt cô.



Dạo này làm sao thế nhỉ, mới có dăm ba ngày mà đã có hai người quỳ trước mặt cô rồi, mà đều là chuyện vui tai vui mắt nữa chứ. “Tôi cầu xin cậu.”



Câu nói này, từng từ từng chữ mang theo toàn bộ lòng tự tôn của cậu ta. Chẩm Khê cố gắng siết chặt tay, không để cho mình bị mất phong thái. Chỉ mới quỳ xuống cầu xin người ta mà đã không chịu nổi rồi sao?



Kiếp trước cô còn phải làm hơn thế này nhiều, nhưng đã bao giờ thấy ai rủ lòng thương hại hay đồng cảm nào chưa.



“Tại sao lại cầu xin tôi? sức tôi giúp được chỉ có hạn thôi. Chẩm Hàm quen biết không ít người như cậu nói, mà nó còn là bạn gái cũ của cậu nữa đấy.” Hai người bọn họ mới là nồi nào úp vung nấy.



“Cho nên cậu nhất định không chịu giúp tôi đúng không?” Chẩm Khê ngoảnh mặt làm ngơ, tỏ ý tiễn khách.



“Tôi không biết vì sao cậu lại ghét tôi đến như vậy. Từ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, sự chán ghét của cậu đối với tôi giống như khắc từ trong xương vậy, tôi vẫn không biết tôi đã đắc tội cậu chỗ nào.”



“Vậy cậu cứ coi như từ lúc sinh ra tôi đã ghét cậu đi.” Nhiêu Lực Quần đứng dậy, lại khôi phục lại dáng vẻ cao ngạo nhìn cô. “Có phải cậu thấy từ nay về sau coi như tôi đã xong đời rồi, không có bố, tôi chỉ là đồ bỏ đi, hai bàn tay trắng, đúng không?”



“Cậu chỉ là mất đi quyền lực về chính trị mà thôi.”



Không thể theo con đường chính trị, vẫn có thể lựa chọn kinh doanh buôn bán, kiếp trước cậu ta đã phất lên như vậy còn gì. Không thể nói chuyện tiếp được nữa, Nhiêu Lực Quần sắp sửa rời đi.



Ngẫm nghĩ một lát, Chẩm Khê vẫn hỏi cậu ta một câu: “Sau này cậu định thế nào với Hà Viện?” “Có phải cậu bận tâm hơi nhiều rồi không?”



“Cô ta vì cậu đã làm quá đủ thứ rồi.” Nhiêu Lực Quần đóng cửa lại. Cô vẫn thường nghĩ, Nhiêu Lực Quần lại bước lên con đường giống như kiếp trước, vậy Hà Viện, người vẫn luôn ở bên cậu ta, có khi nào sẽ trở thành cô của kiếp trước không?



Sau này cùng với dã tâm càng ngày càng lớn của mình, liệu cậu ta có còn để mắt đến người con gái không có gia thế, không có địa vị, chẳng thể giúp gì đối với sự nghiệp của cậu ta nữa không? Giám đốc Nhiêu bị tuyên án hai mươi năm tù giam. Với tuổi của ông ta bây giờ mà nói, rất có khả năng không sống được cho đến ngày mãn hạn tù.



Sau hôm có kết quả phán xử, Nhiêu Lực Quần liền đến trường làm thủ tục thôi học. Lãnh đạo nhà trường và các thầy cô giáo đều vô cùng tiếc nuối vì kết quả này. Ngoại trừ chuyện của bố cậu ta ra, bản thân Nhiêu Lực Quần cũng là một đứa trẻ ưu tú. Thành thích vượt trội, lại còn là Chủ tịch Hội học sinh của trường, nếu như có thể tham gia kỳ thi đại học, chắc chắn cũng sẽ là một trong những người được nêu tên trên bảng vàng của trường số 7.



Nhưng mọi người cũng hiểu rõ rằng, bởi vì chuyện của bố cậu ta, cho nên đời này cậu ta sẽ chẳng còn cơ hội bước vào cơ quan, đơn vị nào nữa. Tương lai của cậu ta, hoặc là đi làm công làm thuê cho người khác, hoặc là tự mình gây dựng sự nghiệp. Với tình hình gia đình cậu ta hiện tại, học đại học chắc chắn là một chuyện vừa xa xỉ lại vừa tốn thời gian. Có lẽ cậu ta lựa chọn thôi học, tìm kiếm một lối thoát khác lại là một sự lựa chọn tốt.



Sau khi thôi học, Nhiêu Lực Quần liền muốn đi đến một thành phố ven biển, Hà Viện cũng muốn thôi học theo, đây là chuyện Chẩm Khê đã đoán trước được.



Từ lớp 7 đến giờ, Hà Viện thích cậu ta cũng đã được sáu năm, thử tính thời gian hai người họ ở bên nhau, cũng phải đến mấy năm rồi. Với tình hình khó khăn mà hiện giờ Nhiêu Lực Quần đang gặp phải, Hà Viện tuyệt đối sẽ không để một mình cậu ta đi đối mặt với tương lai mịt mù phía trước.



Vì chuyện thôi học này mà Hà Viện đã cãi nhau một trận to với bố mẹ cô ta ở trong văn phòng đoàn trường.



Chẩm Khê vì vấn đề bài tập nên đang được thầy dạy môn Toán kèm cặp hướng dẫn, thành ra trận cãi vã hỗn loạn này có nghe không sót một chữ nào. Lập trường của bố mẹ Hà Viện đều rất kiên định, thôi học là chuyện không thể được, tốt nhất là cắt đứt quan hệ với Nhiêu Lực Quần. Lập trường của Hà Viện cũng rất kiên định, cô ta kiên quyết không chia tay với Nhiêu Lực Quần, cậu ta đi đâu, cô ta sẽ theo đó.



“Nếu như mày dám bỏ học để theo thằng Nhiêu Lực Quần đó, tạo và mẹ mày sẽ cắt đứt quan hệ với mày.”



Bố mẹ Hà Viện cũng giống như biết bao ông bố bà mẹ trên đời, đã khuyên nhủ cô ta hết nước hết cái, hơn nữa họ cũng chỉ có thứ này là có thể đem ra uy hiếp cô ta mà thôi.



“Cắt đứt thì cắt đứt! Có bố mẹ không nghĩ thoáng, không tôn trọng con, can thiệp vào cuộc đời của con như hai người, con sống cũng chẳng vui vẻ gì.”



Bố Hà Viện tức đến mức phải đỡ lấy gáy.



Bất đắc dĩ, thầy cô giáo trong trường đành phải gọi Nhiêu Lực Quần đến. Bố Hà Viện vừa nhìn thấy Nhiêu Lực Quần xuất hiện, đã hùng hùng hổ hổ xông đến muốn đánh cậu ta.



“Bố muốn làm gì?”



Hà Viện đẩy bố cô ta một cái, bảo vệ Nhiêu Lực Quần ở phía sau.



“Tao hỏi mày, có phải mày lừa con gái tao bỏ học để trốn đi với mày không?” Bố Hà Viện chỉ thẳng vào mặt Nhiêu Lực Quần. “Bỏ học?” Nhiêu Lực Quần giống như lần đầu tiên nghe thấy cái từ này. “Em muốn bỏ học?”



“Vâng.”



Nhiêu Lực Quần nhíu mày, hỏi: “Tại sao lại muốn bỏ học?”



“Sao em có thể để một mình anh đến thành phố Z được.”



“Không phải chỉ có một mình tôi, còn có cả mẹ tôi nữa.” “Con gái tao nói muốn cắt đứt quan hệ bố con để bỏ trốn với mày, chuyện này mày tính thế nào hả?” “Cháu chưa từng có ý nghĩ như vậy.” Nhiêu Lực Quần tỏ ra phiền não liếc về phía Hà Viện, sau đó mới mở



miệng. Chẩm Khê đại khái có thể đoán được ý nghĩ của cậu ta. Nhiêu Lực Quần bây giờ là một kẻ nghèo rớt mùng tơi phải đến thành phố Z để tìm kế mưu sinh, phải chăm sóc mẹ mình đã là một gánh nặng rồi, nếu như lại có thêm một Hà Viện nữa...



Một cô gái mười bảy mười tám tuổi, chưa từng va chạm xã hội, không có bằng cấp, muốn ra ngoài xã hội tìm công việc tử tế cũng chẳng tìm được. Nếu như cắt đứt quan hệ với bố mẹ cô ta, vậy cũng tức là, thu nhập của một mình cậu ta sẽ phải nuôi hai kẻ ăn không ngồi rồi. Mẹ cậu ta thì không có cách nào khác rồi, nhưng Hà Viện thì rõ ràng có thể cắt đuôi được.



Với sự khôn khéo ích kỷ của Nhiêu Lực Quần thì cậu ta tuyệt đối không thể mang theo một Hà Viện chẳng có tác dụng gì với mình cùng đến thành phố Z cả. Nhiêu Lực Quần đã nói thẳng với Hà Viện rồi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom