• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (1 Viewer)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-296.html

Chương 296: CUỘC GẶP GỠ BẤT NGỜ




Chẩm Khê chia tay với những người đến tiễn cô ở sân bay.



“Không phải còn tận hai tháng nữa mới khai giảng sao, em đi sớm như vậy làm cái gì?” Lý Minh Đình không hiểu. “Phải tiếp xúc với người của công ty bên kia trước, phải đi tìm chỗ ở, phải thích ứng với hoàn cảnh mới, có rất nhiều việc2phải làm.” Lý Minh Đình không vui, “Em làm như vậy không phải là tự hành hạ mình sao? ở trong nước em đã nổi tiếng như vậy rồi, sao lại phải đến một nơi xa lạ bắt đầu lại từ đầu?” Tiến Dũng bực mình cốc cho anh một cái để anh ngậm miệng lại. “Đừng để ý đến anh ta. Em9muốn làm cái gì thì làm. Em còn trẻ mà lại có tiền, không cần lo lắng chuyện sau này.” “Đúng là không cần. Dù sao thì anh Dương đã nói là sẽ cưới em ấy, quả thật em ấy không cần lo lắng bất cứ điều gì cả.”



Chẩm Khê lườm anh một cái. Lý Minh Đình ho khan hai tiếng, nói: “Đãi6ngộ của em như thế này là không được, năm đó khi anh Dương của anh đi còn có một nhân viên công tác đi cùng, sao mà em thì chỉ có một mình?”



“Vẫn chưa đến thời gian mà công ty quy định, em chỉ là muốn đi trước xem một chút.”



“Vậy có phải em cũng nên chờ anh Dương hoàn thành chuyến0lưu diễn Nam Mỹ không? Bây giờ em đi, cuộc sống không quen...”



“Một mình em có thể mà.” Sắp đến giờ lên máy bay, Chẩm Khê ôm mọi người rồi nói tạm biệt. Không giống khi Huy Dương đi mọi người lo lắng khóc lóc, hiện tại khi cô đi, mọi người đều cười vui vẻ đưa tiên.



Muốn làm gì thì cứ mạnh7dạn làm.



Hình như đây là lời mà mỗi người đều nói với cô.



“Bà nhớ giữ gìn sức khỏe nhé.”



Người duy nhất Chẩm Khê lo lắng chính là bà ngoại. Cũng may, có dì Từ làm bạn với bà, cô cũng có thể yên tâm hơn rất nhiều.



Bà ngoại nâng mặt cô, nói: “Đan Đan của chúng ta, chỉ cần khỏe mạnh vui vẻ là được rồi.” “Vâng.” “Bà ngoại vĩnh viễn ủng hộ cháu.” Khi thông báo nhắc nhở hành khách lên máy bay lại một lần nữa vang lên, Chẩm Khê kéo chiếc va ly giản dị quay người rời đi.



Chẩm Khê ngồi bên cửa sổ nhìn máy bay xuyên qua giữa tầng mây như con thoi, một màu xanh thẳm rộng lớn không nhìn thấy điểm cuối đang ở ngay trước mắt, dường như có thể chạm tay đến cả mặt trời. Trước đây khi ngồi máy bay bay đến các nơi trên thế giới vì công việc, hình như cô chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái như bây giờ. Chuyến bay đã đi vào giai đoạn ổn định, có người bắt đầu đi lại trên hành lang.



Hầu như mỗi một người đi ngang qua người cô đều sẽ quay lại liếc cô vài lần. Chẩm Khê đoán không phải bởi vì thân phận ngôi sao trước kia của cô, bởi vì những hành khách ngồi trên hạng thương gia này hầu như đều là người Hàn Quốc, khả năng biết cô là không lớn. Bọn họ nhìn cô, hẳn là bởi vì tuổi của cô, lại đi một mình, cùng với chỗ ngồi trống không bên cạnh.



Trước đó có một hành khách Hàn Quốc thấy chỗ trống bên cạnh cô, bèn yêu cầu đổi chỗ ngồi, nhưng tiếp viên hàng không lại nói chỗ đó đã “có chủ”.



Vị hành khách này thấy máy bay thuộc về công ty hàng không trong nước, liền muốn dùng thân phận người nước ngoài của mình để ép tiếp viên hàng không đổi chỗ cho anh ta. Thật ra, chỗ ngồi ở hạng thương gia không khác gì nhau, mục đích của người này cũng chỉ là muốn thông qua chuyện làm khó dễ này để tìm được cảm giác ưu việt. Vị trí đó quả thật trống, tiếp viên hàng không đến hỏi Chẩm Khê có để ý nếu đổi chỗ cho vị hành khách kia không. Biết đại khái sự việc, Chẩm Khê bày tỏ từ chối.



“Tôi đi máy bay không thích có người ngồi bên cạnh.”



“Nhưng chỗ ngồi bên cạnh quý...”



“Chỗ này này là tôi dùng thân phận của người khác đặt, trong quá trình bay này tôi chỉ muốn ngồi một mình



đây. Tôi có thể cho cô xem vé máy bay.” Sau khi nữ tiếp viên hàng không kiểm tra qua vé của cô, chỉ có thể đi giải thích với vị hành khách Hàn Quốc kia.



Một mình cô bé bên kia mua hai vé máy bay hạng thương gia.



Ngồi một ghế, bỏ trống một ghế. Thế là tất cả người Hàn Quốc trên khoang thương gia đều biết chuyện này, họ luôn tìm các loại lý do để đi ngang qua cô, nhìn cô. Họ muốn xem xem con bé nhà quê lắm tiền ngu ngốc người Trung Quốc trông như thế nào.



Lúc chuẩn bị đi thì Chẩm Khê bị Lư Ý cho leo cây., chỉ có thể nhìn chỗ ngồi trống không bên cạnh và số tiền bị lãng phí mà đau lòng. Hơn thế nữa, khi những người Hàn Quốc kia nhìn qua lại phải bày ra dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn. “Vị tiểu thư xinh đẹp này...”



Khi cô nhìn ra bên ngoài máy bay, bên cạnh đột nhiên có một người đàn ông trẻ ngồi xuống, miệng nói tiếng Trung với khẩu âm nghe mà buồn nôn.



“Khi em vừa lên máy bay anh đã để ý đến em rồi, có phải chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi không?”



Sau khi quan sát từ trong ánh mắt của anh ta, Chẩm Khê xác định đối phương hoàn toàn không biết mình thì cô rất muốn gọi tiếp viên hàng không đến để hỏi lại cô ấy xem bây giờ là thời đại nào. Đã thời buổi nào rồi, tại sao vẫn có người dùng lời mở đầu cũ rích như vậy. “Em đến Hàn Quốc để du lịch à? Anh có thể làm hướng dẫn viên du lịch cho em.”



“Ha ha(*).”



“Có thể gặp được một cô gái xinh đẹp như em, anh thấy rất vui.” Người này nói tiếng Trung lưu loát như vậy, chẳng lẽ không biết “ha ha” trong tiếng Trung có nghĩa là gì sao? (*) Ha ha: kiểu cười đểu, khinh bỉ. “Anh là Park Ji Hoon.” Đối phương nhét cho cô một tấm danh thiếp, “Là Giám đốc kinh doanh thị trường của CL ở Trung Quốc, em có biết CL không?”



Chợt nghe đến cái chức vụ này, đúng là khiến Chẩm Khê hơi kinh ngạc.



Chờ sau khi xem xong tấm danh thiếp trên tay, cô càng muốn “ha ha”.



Danh thiếp nhân viên của CL đều thống nhất một kiểu, cô đã nhìn thấy danh thiếp của Huy Dương và Triệu Vinh Chân, nên có thể chắc chắn vị Park tiên sinh này là một tên lừa đảo.



“Tư chất của em rất xuất chúng, không biết em có hứng thú đến công ty CL tham gia khóa huấn luyện đào tạo thực tập sinh không? Người giống như em, sau này nhất định có thể ra mắt hơn nữa còn nổi tiếng trên phạm vi toàn thế giới.” “Vậy anh thật sự là rất lợi hại nha.”



Chẩm Khê mở miệng nói câu đầu tiên.



Đối phương vui mừng khôn xiết, cho rằng Chẩm Khê bị câu nói của mình làm cho rung động. “Lần này anh cũng dẫn theo thực tập sinh đến CL tham gia khóa huấn luyện đào tạo, nếu như em có hứng thú, lát nữa xuống máy bay...” Máy bay chuẩn bị hạ cánh, nữ tiếp viên hàng không đến nhắc nhở anh ta trở lại chỗ ngồi của mình.



Chẩm Khê tiện tay nhét tấm danh thiếp kia vào chỗ nào đó, cho rằng đây chỉ là đoạn nhạc đệm buồn cười trên chuyến bay này.



Máy bay hạ xuống ở Hàn Quốc. Chẩm Khê đi xuống máy bay, liền nhìn thấy quảng cáo của Empire Junior ở cửa hàng miễn thuế. Huy Dương với Ian cùng đứng ở giữa, rất bắt mắt. Khi đứng đợi lấy va ly, cô lại gặp phải người đàn ông tên Park Ji Hoon kia. Đối phương nhìn thấy cô thì rất nhiệt tình chào hỏi, giới thiệu hai cô gái đứng bên cạnh anh ta cho cô.



“Hai người bọn họ khá là điềm đạm, không thích nói chuyện cho lắm, em không cần để ý đến bọn họ.”



Hai cô gái rất thanh tú, tuổi không chênh lệch mấy so với cô. Đứng bên cạnh Park Ji Hoon có chút rụt rè nhút nhát, đôi mắt cũng luôn cẩn thận đánh giá xung quanh, nhìn còn có vẻ run rẩy sợ hãi.



Không biết nên hình dung là nhát gan hay không tự nhiên nữa.



Không hề có chút dáng vẻ nào của ngôi sao.



Người muốn làm ngôi sao, mặc kệ vẻ bề ngoài như thế nào, thì ít nhất cũng phải có chút tự tin. Cho nên khi Park Ji Hoon nói hai người này là thực tập sinh mà anh ta chuẩn bị đưa đến CL tham gia khóa đào tạo, Chẩm Khê liền không tin. Khi Park Ji Hoon đi lấy valy, một trong hai cô gái kia cẩn thận kéo tay Chẩm Khê. Chẩm Khê nhìn cô ta một cái, cô hiểu ý trong ánh mắt của cô ta.



“Cô biết tôi sao?” Thầy Park Ji Hoon nhìn sang, cô gái kia lập tức nhìn qua chỗ khác, nhưng vẫn kéo tay cô, ngón tay nhẹ nhàng viết chữ lên lòng bàn tay cô.



“C...ứu?”



“Cứu?”



Cô gái kia nháy mắt với cô, từ trong đôi mắt rưng rưng kia, Chẩm Khê nhìn thấy sự sợ hãi tột cùng và...



Hy vọng?



“Sao vậy?”



Park Ji Hoon lại nhìn qua đây, mặc dù trên mặt vẫn cười, nhưng trong mắt lại lóe lên tia hung ác. Chẩm Khê sờ cổ họng của mình, cô gái kia lập tức vẽ một dấu hở lòng bàn tay cô. Không nói được? Chẩm Khê nhìn về phía cô gái còn lại, cô gái trước mắt kéo tay cô, cẩn thận mà đụng vào tai mình.



Đây ý là người này không nghe được?



Chẩm Khê đung đưa chân, bày ra dáng vẻ thiếu kiên nhẫn, nhưng trong lòng cũng đã rối tung lên. Park Ji Hoon không thể nào là nhân viên công tác của CL, nhưng anh ta mang theo hai cô gái Trung Quốc, một người điếc một người câm, anh ta muốn làm gì?



Lừa bán?



Giao dịch phi pháp? Chuyện này, sao lại để cô gặp phải? Vẻ mặt cô bé bị điếc kia ngây ngô đơn thuần nhìn cô, khiến Chẩm Khê suýt chút nữa không kìm được nước måt.



Hai cô bé câm điếc tha hương ở nơi đất khách quê người, bị một người đàn ông xa lạ bắt giữ. Không có cách nào để nói với người khác, cho dù là biết viết chữ, nhưng nếu như không gặp được đồng bào thì cũng hết cách.



Bây giờ xem ra, chứng minh nhân dân, hộ chiếu các loại của hai người này chắc chắn đều ở trong tay tên họ Park kia, chuyện này... Cũng do tên họ Park kia thấy tiền là sáng mắt, thấy cô tuổi còn nhỏ lại có tiền, thoạt nhìn rất dễ lừa, mới có ý bắt chuyện, nếu không thì chắc hai cô bé này sẽ không tiếp xúc được với ai khác. Chẩm Khê không biết chút tiếng Hàn nào, bây giờ đi tìm nhân viên công tác ở sân bay cũng không nói rõ được.



Vẫn là không thể liều lĩnh quá.



Chẩm Khê thấy cô bé vẫn tội nghiệp nhìn mình, chỉ có thể xoa tay cô bé, để cho cô bé yên tâm. Lấy được valy, Chẩm Khê bày ra dáng vẻ đau đầu nói: “Lần đầu tiên tới Hàn Quốc, thật không biết...” “Sao thế?” Tên họ Park lập tức đến hỏi. “Anh có thể đưa tôi đến chỗ nào đó sầm uất hơn không? Tôi không biết chút tiếng Hàn nào nên cũng không thể gọi xe. Chờ đến chỗ đó rồi tôi trả anh tiền.” “Được chứ, bọn anh cũng định đến chỗ đó.”



Nơi sầm uất ở Hàn Quốc nhiều như vậy, làm sao anh ta biết cô cần đi đâu.



Người đàn ông đẩy va ly giúp cô, khi đi qua biển quảng cáo của Empire Junior, Chẩm Khê liền dừng bước.



“Sao vậy?”



“Anh nói anh là quản lý gì đó của CL đúng không?”



“Đúng vậy.” Chẩm Khê chỉ vào mặt Huy Dương, “Anh có thể để cho tôi gặp mặt anh ấy không? Tôi đưa tiền cho anh.” “Không thành vấn đề, đây là nghệ sĩ trong công ty bọn anh. Hơn nữa, không phải anh đã mời em tham gia khóa đào tạo của CL sao?” Chẩm Khê cùng ngồi lên taxi với ba người bọn họ, tên họ Park kia để cô ngồi một mình ở ghế trước, đoán chừng là sợ hai cô gái kia nói chuyện với cô. Chẩm Khê nghe anh ta nói với tài xế một địa chỉ, xem nội dung mà điện thoại có phiên dịch ra, đó không phải một nơi hẻo lánh.



Chỉ cần đi đến chỗ có nhiều người, là sẽ có biện pháp.



Chẩm Khê chống tay vào cửa xe, ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, đột nhiên cô khóc to.



Tên họ Park nhìn cô, tài xế cũng nhìn cô.



“Sao vậy?”



Chẩm Khê nói cho anh ta nghe hoàn cảnh bản thân mà mình vừa bịa ra.



Cô nói mình vì mê Huy Dương nên muốn đến Hàn Quốc tìm anh ấy, nhưng bố mẹ cô nhất quyết không đồng ý. Nói lần này là cô giấu người nhà, một mình đi đến đây, lúc này chắc chắn bố mẹ cô đang tìm cô khắp nơi.



Tên họ Park vừa nghe thấy vậy, liền lộ ra một nụ cười mê hoặc.



Tốt nhất là khiến cho hắn phải tin, tốt nhất là để cho hắn nghĩ cô là một con nhóc thiểu năng, và tốt nhất là để cho hắn mất hết cảnh giác với cô, chỉ có như vậy thì cô mới có thể cứu giúp hai cô gái.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom