• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (2 Viewers)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-295.html

Chương 295: THI ĐẠI HỌC




Lại phải làm lại một lần.



Chẩm Khê cam chịu ngồi xuống ghế sô pha. “Muốn hát bài chúc mừng sinh nhật cho tôi à?” Đối phương lấy ipad từ trong chiếc ba-lô to đùng của mình ra, mở một app trong đó. “Tôi vốn định muốn mua bánh ga-tô cho cô, nhưng máy bay cất cánh muộn, nên tiệm bánh ga-tô đều đóng cửa rồi, chỉ có thể...”



“Không sao.”



Trên hình chiếc bánh ga tô xuất hiện trong ipad có 18 cây nến. Trong bài hát mừng sinh nhật của đối phương, Chẩm Khê lại2ước nguyện một lần nữa, sau đó thổi tắt nến.



“Quà sinh nhật.”



Một chai nước hoa đóng gói tinh xảo được đưa đến trước mặt cô.



“Tôi không mua được hoa hồng. Nghe nói quà cho lễ trưởng thành phải tặng hoa hồng, nước hoa với...” “Với hôn phải không?” Chẩm Khê ngắt lời cậu ta, “Đây là những thứ được tặng trong lễ trưởng thành của người Hàn Quốc, trong nước chúng ta không chú ý cái này.” Cậu nhóc đỏ mặt, ấp úng, “Nhưng mà...”



“Không có nhưng mà gì cả.” Chẩm Khê sờ đầu9của cậu ta, “Cám ơn tấm lòng của cậu, chị đây thật sự phải đi rồi.”



“Tôi tiễn cô.”



Chẩm Khê lại bắt đầu khước từ cậu nhóc, nói nửa ngày, ai cũng không có dấu hiệu thỏa hiệp. Cô giận dỗi nói: “Vậy tôi ở đây, ngủ trên ghế sô-pha, được chưa?” “Tôi ngủ trên sô-pha.”



Chẩm Khê đá giày đi, rồi tiến vào phòng ngủ. Dù sao ghế sô-pha cũng rất lớn, sẽ không làm cậu ta khó chịu được.



Ấy vậy mà đêm nay không thể nào ngủ ngon được. Cả một đêm, Chẩm Khê6mơ thấy những câu nói kia của Huy Dương và khuôn mặt của thầy Triệu Vinh Chân - người mà chỉ có thể nhìn thấy trên ti vi.



Trong đầu toàn là Huy Dương và vài người xa lạ đang hỏi cô.



Chẩm Khê em cam lòng sao? Chẩm Khê em hài lòng sao? Đầu đau như búa bổ. Ngày hôm sau vừa rời giường, cô liền nhanh chóng đặt vé máy bay cho Quả Tử Lê để cậu ta quay về. Vừa sáng sớm không biết cậu nhóc mua ở đâu một bó hoa hồng.0Cô bảo cậu ta đi, cậu ta rề rà hỏi cô:



“Tôi có thể bù lại nụ hôn ngày hôm qua tôi nợ cô không?” Chẩm Khê nghiêm túc nhìn cậu ta, không nói lời nào. “Có thể không?” “Xe đã đến dưới lầu. Cậu đến sân bay thì nhắn tin cho tôi, lúc xuống máy bay cũng phải nhắn tin lại cho tôi, gặp Phương Tiện hoặc là Chu Ý Khanh thì bảo hai người bọn họ nhắn tin cho tôi.” “Tôi đã không phải trẻ con rồi. Lần trước tôi đã hỏi cô,7có thể đừng coi tôi là trẻ con được không?”



“Có thể không?” Chẩm Khê vẫn là nghiêm mặt nhìn cậu ta.



“Chị...”



“Có thể không?” Vẻ mặt nghiêm túc mà Chẩm Khê vẫn cố gắng bày ra trong nháy mắt không khống chế được mà tan vỡ. Lời nói ngọt ngào của người trước mặt này thực sự có thể vượt qua bất kỳ một loại trà sữa hay món kem nào trên thế giới.



“Tôi đi đây.”



Chẩm Khê gật đầu.



Cô mở cửa, để cậu nhóc đi ra ngoài.



Cậu nhóc đi xuống được vài bậc thang, sau đó lại quay trở lại kéo tay cô, nhìn cô giống như muốn lấy hết dũng khí để nói gì đó, kết quả chỉ nói một câu:



“Cố lên!”



****



Sau khi tiễn Quả Tử Lê đi được một lúc, Huy Dương gọi điện thoại đến, bảo cô đi ăn cơm. “Không ăn. Không muốn ăn.” “Bảo em đến thì em cứ đến đi, nói nhiều thể làm gì? Bây giờ em không tôn trọng anh nữa đúng không? Em mà không đến anh sẽ bê đồ ăn đến nhà em.” Chẩm Khê chỉ gội đầu liền đi đến đó. Vừa đến cửa, nhìn thấy quy cách của nhà hàng đã muốn mắng Huy Dương là đồ phá của. Kết quả vào đến bên trong, toàn bộ nhà hàng không còn bất kỳ ai khác nữa.



Chỉ có Huy Dương và một người đàn ông mặc âu phục ngồi ở một vị trí rất dễ thấy. Nghe thấy tiếng động hai người đều ngẩng đầu lên, Chẩm Khê đối diện với người đàn ông mặc âu phục kia, ngay lập tức trái tim cô nhảy lên liên hồi.



“Giới thiệu với em.” Huy Dương kéo cô, “Giám đốc sản xuất của công ty bọn anh, thầy Triệu Vinh Chân” Chẩm Khê vẫn còn ngẩn ra, nhưng đối phương đã đứng dậy cúi người chào hỏi cô. Chẩm Khê vừa hoang mang chào hỏi lại vừa nháy mắt hỏi dò Huy Dương. Ngày hôm qua anh nói với cô rằng Triệu Vinh Chân muốn gặp cô, cô còn tưởng rằng người này nói khoác. Kết quả, ngày hôm nay đã cùng ngồi ăn trên một bàn? Chẩm Khê lúng túng, cũng không biết nên đặt tay chân ở đâu. Người đối diện này là người đã sáng lập ra nhiều nhóm nhạc hot nhất châu Á.



Nói ông ta là cha đỡ đầu của các ngôi sao cũng không quá. Ông ta mặc một bộ âu phục có vẻ không vừa người cho lắm, sống lưng có chút cong, khiến cho cả người ông giống như đã có tuổi, có điều mặt mũi ông rất hiền hòa, thoạt nhìn rất gần gũi. Huy Dương dùng vốn tiếng Hàn sứt sẹo của mình để làm phiên dịch tạm thời cho hai người. Sau khi hàn huyên qua loa, đối phương liền nói thẳng ý đồ của mình. Ông ta muốn mời Chẩm Khê đến công ty CL thực tập.



“Anh không nói với ông ấy tình trạng của em bây giờ sao?”



“Người ta đã quan tâm em từ khi em còn thi đấu thì có chuyện gì của em mà người ta không biết chứ?”



“Vậy tại sao...”



Để cô - một nghệ sĩ đã ra mắt, hơn nữa đã từng nổi tiếng - đến CL làm lại từ đầu? “Thầy Triệu nói, ông ấy có thể thấy được dã tâm của em không chỉ dừng lại ở đó.”



“Vậy ở đâu?”



“Thầy Triệu nói, mặc dù thị trường trong nước lớn, nhưng so với châu Á và so với toàn thế giới mà nói thì thị trường để cho ca sĩ hoạt động lại rất nhỏ.” Khẩu khí thật là lớn, nhưng với thân phận của người nói chuyện này, lại có vẻ rất hợp tình hợp lý.



“Em có thể hỏi không? Tại sao lại là em?” “Một chu kỳ của CL là bốn năm, năm nay là năm bắt đầu của chu kỳ mới. CL dự định sau bốn năm nữa sẽ cho ra mắt một nhóm nhạc nữ xuất sắc đẳng cấp châu Á và thậm chí là thế giới, cho nên bây giờ họ đang tìm kiếm nhân tài phù hợp trên toàn thế giới.”



“Nhưng thân phận của em... Họ không sợ khi em là thành viên ra mắt sẽ cướp mất sự chú ý của khán giả dành cho nhóm và các thành viên khác hay sao?”



Đối với kế hoạch lâu dài của CL mà nói, đây là một chuyện không tốt.



Huy Dương lườm cô một cái. “Em nghĩ quá nhiều rồi. Cho dù em đã từng nổi tiếng như thế nào thì cũng chỉ là ở trong nước, ở những nơi khác thuộc châu Á, em cũng chỉ có chút tiếng tăm thôi, mà đây còn là vì em đã đóng vài quảng cáo. Ra khỏi đất nước này, ai biết em là ca sĩ hay là ngôi sao quảng cáo.”



Anh lại đâm vào tim cô rồi.



“Huống hồ bốn năm sau, ai còn nhớ tới em? Em thật sự cho rằng mình có thể ăn được vốn của chương trình cả đời à?”



Chẩm Khê suýt chút nữa cắn nát hàm răng. Huy Dương nói tiếp: “Mời em tham gia thực tập cũng không phải trực tiếp ký hợp đồng với em, em tưởng rằng mình quay được vài cái quảng cáo đã là lợi hại rồi sao? Nói không chừng em luyện tập bốn năm cũng không có cơ hội ra mắt. Anh đã sớm nói với em rồi, cuộc tuyển chọn nhóm để ra mắt của CL khó gấp trăm lần cái chương trình vớ vẩn kia của bọn em. Em nhìn từ chất của anh mà xem, anh đã như vậy rồi mà còn phải từng bước từng bước giẫm lên xương máu mới có thể sống sót sau đợt tuyển chọn ra mắt.”



Thầy Triệu thấy một mình Huy Dương bla bla nói một tràng dài mà sắc mặt Chẩm Khê càng ngày càng khó coi thì vội vàng hỏi anh đang nói cái gì. Chẩm Khê cắn răng mỉm cười, nếu không phải đang ở ngay trước mặt người ngoài, lúc này có lẽ cô sẽ tát cho anh một cái.



Sao người này nói chuyện lại ngứa tại như vậy chứ? “Thầy Triệu nói rồi, vì cái nhóm nữ này mà CL đã tìm kiếm nhân tài trên khắp thế giới, em chỉ là một trong số đó mà thôi.” Huy Dương tự mình bổ sung, “Nói cách khác, người như em, ít nhất CL cũng có hai ba mươi người nổi tiếng hơn em cũng không phải không có. Em dựa vào cái gì mà cảm thấy mình chính là người giỏi nhất trong số đó?”



“Bởi vì em sống, chính là hai chữ xuất sắc.”



Chẩm Khê nhịn không được, oán giận đáp trả.



“Em xuất sắc cái gì mà xuất sắc? Chỉ chuyện cỏn con ở nhà Vân Tụ mà đã khiến em phải rạch lên tay mình một nhát. Nếu như thật sự đến đó luyện tập sợ rằng ngày nào cũng phải lấy nước mắt rửa mặt, anh thấy hay là thời đi.”



“Anh có tin anh còn nói như thế nữa em sẽ đánh anh không?”



“Hơn nữa, khả năng biểu diễn của em cũng chỉ có thể nổi ở nơi vàng thau lẫn lộn như trong nước, cùng lắm thì chính là người giỏi nhất trong số họ. Nếu thật sự đến CL thực tập, có thể ngay cả vòng đầu tiên em cũng không qua được. Anh thấy ấy à, bỏ đi.” “Thầy Triệu của bọn anh cũng có lúc nhìn nhầm, ngày hôm nay vì để gặp mặt em mà ông ấy còn đặc biệt đi



mua một bộ âu phục, thật là thừa thãi.” Huy Dương sờ mặt cô, “Dù sao thì em cũng kiếm đủ tiền rồi, nửa đời sau có thể sống thoải mái nhẹ nhàng như một con cá muối, không nhất thiết phải liều mạng nữa ha.”



“Anh nói lại lần nữa xem.”



“Anh thấy em cũng rất hài lòng với tình trạng hiện tại, ước mơ cái gì đó đều không cần thiết. Tùy tiện chọn lấy một trường đại học, học xong thì gả cho anh, đời này không phải lo gì về cơm áo cả.” Chẩm Khê kéo khăn ăn trước ngực xuống, đẩy ghế ra rồi đứng dậy. Sau đó, đẩy cửa rời đi mà không thèm quay đầu lại. “Đây là...” Triệu Vinh Chân hỏi. “Hẳn là được rồi. Người giống như Chẩm Khê, nếu như ông không ép cô ấy, không nói kích cô ấy thì cô ấy sẽ rất khó để nhận ra được bản thân mình muốn cái gì.”



Chẩm Khê chặn luôn số Huy Dương. Nói đúng hơn là cô tắt nguồn điện thoại, tập trung hết sức để chuẩn bị cho kỳ thi đại học.



Cuối cùng, vào tháng sáu nóng bức kia, cô trở thành một thành viên trong đại quân tham gia thi đại học.



“Không cần lo lắng quá. Không phải đã xin vào một trường học ở Hàn Quốc rồi à? Cháu phát huy thật tốt chắc chắn không thành vấn đề.”



Dì Từ luộc cho cô hai quả trứng gà, nói chúc cô được 100 điểm tất cả các môn. Cô không nói với bà, thật ra có rất nhiều môn điểm tối đa không chỉ là một trăm.



Sau hai ngày chiến đấu hết mình, Chẩm Khê đã hoàn thành kỳ thi đại học duy nhất trong cả hai kiếp của cô, cũng kết thúc thời cấp ba mà thực tế cô chỉ học một năm. Khi liên hoan tốt nghiệp, mọi người đều khóc. Có người tiếc nuối những gì đã qua, nhưng đa số là lo lắng thấp thỏm đối với tương lai. So với bọn họ, Chẩm Khê ung dung tự tin hơn nhiều.



Tài sản bây giờ của cô đã nhiều hơn kiếp trước rất nhiều, cô cũng có những người thân vẫn còn khỏe mạnh ở bên. Quả thật cô đã có khả năng theo đuổi giấc mơ hơn kiếp trước và hơn rất nhiều người ở đây.



Hiện tại cô 18 tuổi, bốn năm sau, 22 tuổi.



Mười năm sau, cũng mới 28 tuổi.



Khi cô 28 tuổi, cô sẽ trở thành người như thế nào? Làm một công việc đơn giản bình thường, mỗi ngày bận rộn đi làm, ăn uống, ngủ nghỉ? Có lẽ lúc đó cô đã kết hôn, đã có con cái, bắt đầu bận rộn với công việc bếp núc, dạy dỗ con cái?



Đó là cuộc sống mà cô mong muốn sao?



Hay là cứ đi đấu tranh một trận cuối cùng để xem khi cô 28 tuổi có thể đứng trên sân khấu sáng chói nhất, khiến cho hàng nghìn hàng tỉ khán giả nhìn thấy màn biểu diễn của cô hay không? Có thể giống như những tiền bối mà cô ngưỡng mộ, dùng gần hết thời gian trong một năm để đi lưu diễn trên toàn thế giới hay không?



Cô hy vọng khi mình 28 tuổi, sẽ không trở thành loại người ôm đông của cải sẵn có mà lãng phí nửa đời còn lại như Huy Dương đã nói. Cô nghĩ, ông trời cho cô cơ hội sống lại một lần nữa, là để cô đi hoàn thành tất cả những giấc mơ mà trước kia cô đã bỏ lỡ.



“Cậu đến Hàn Quốc học, liệu sau này có kiểm và lấy một anh chàng Hàn Quốc rồi ở lại luôn bên đó không? Cũng không biết đến bao giờ mới gặp lại cậu nữa.” Một người bạn học nói.



“Không đâu, sau này chúng ta sẽ thường xuyên gặp mặt mà.”



Các cậu sẽ thường xuyên thấy tôi xuất hiện trên ti vi và trên báo đài với thân phận là một ca sĩ. Chẩm Khê thầm nghĩ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom