• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Thực tập sinh thần tượng full dịch 2024 (1 Viewer)

  • thuc-tap-sinh-than-tuong-340.html

Chương 340: LỜI CHÚC PHÚC TỒI TỆ




Cho dù đã lật đi lật lại quyển sổ màu đỏ trước mặt hàng trăm lần, bà ngoại vẫn cảm thấy đây không phải là sự thật, bà cho rằng Chẩm Khê đang lừa bà để bà đồng ý làm phẫu thuật.



“Nếu như ngay cả giấy chứng nhận được đóng dấu in nổi do nhà nước cấp mà bà cũng không tin thì cháu cũng2hết cách rồi.”



Sau khi mang giấy chứng nhận kết hôn đến bệnh viện, biết cô và anh kết hôn, người đầu tiên bật khóc lại là chị Phan. Một mình chị ấy ngồi trên ghế sô-pha khóc gần mười phút, không hề nói một câu nào. Dì Từ đã biết từ trước, lúc này trong mắt dì chỉ có sự vui mừng, chỉ có bà9ngoại là vẫn chưa tin.



“Bà xem này.” Chẩm Khê kéo tay áo Vân Tụ dẫn đến trước mặt bà ngoại, “Tiền người ta kiếm được trong một tiếng còn nhiều hơn cháu kiểm trong một năm, bình thường quản lý hàng nghìn nhân viên, thỉnh thoảng còn xuất hiện trên báo và tạp chí doanh nhân, như vậy người ta dựa vào cái gì mà6phải cùng cháu diễn kịch chứ? Bà cho rằng cháu gái bà là búp bê làm bằng vàng ạ?”



“Thật sự không lừa bà?”



Chẩm Khê giơ tay ra, cho bà xem chiếc nhẫn trên ngón tay cô. “Bà nhìn thứ này đi, giá trị của nó có khi còn đủ mua cả mười căn nhà chúng ta ở ấy chứ. Người ta diễn kịch cùng cháu0mà còn phải mua cho cháu viên kim cương lớn như vậy, bà cho rằng người ta bị ngốc hả?”



“Chiếc nhẫn này nhìn quen thế.”



Chẩm Khê vẫn cứng cổ kêu lên, “Những viên kim cương lớn như thế này ở trên thế giới đều giống nhau mà. Bà còn muốn cháu làm thế nào nữa? Nếu như chỉ cần một ngày mà con người có7thể đẻ ra con thì ngày mai cháu sẽ ôm con đến cho bà xem, nhưng chẳng phải chuyện này là không thế nào sao?”



“Tiểu Tụ, cháu nói gì đi.” Vân Tụ ngồi ở bên giường cầm lấy tay bà ngoại. “Tất cả những gì cháu có, cháu đều đưa cho Chẩm Khê, cháu sẽ đối xử tốt với cô ấy.”



Rốt cuộc thì bà ngoại cũng bật khóc, nước mắt chảy xuống theo những nếp nhăn trên mặt.



“Ừ, cháu là một cậu bé tốt, giao Đan Đan cho cháu, bà rất yên tâm.”



***



Đã sắp xếp xong thời gian làm phẫu thuật, một giờ chiều ngày mai sẽ bắt đầu.



Khi nhận được tin tức chính xác, Chẩm Khê mới có thể thở phào nhẹ nhõm.



Cô mới dỗ được bà ngoại ăn một chút thức ăn lỏng đã bị bà xua tay đuổi đi.



“Hôm nay mới kết hôn thì đừng ở bệnh viện với bà, tránh bị xui xẻo. Nhân lúc thời gian còn sớm, hai vợ chồng cháu tìm chỗ nào đó để ăn bữa cơm chúc mừng đi.”



“Nhưng ngày mai phải phẫu thuật...”. “Được rồi, được rồi.” Dì Từ cũng hùa theo, “Đêm nay, dì với Tiểu Phan đều ở lại đây, không có chuyện gì đâu, ngày mai hai đứa lại đến đây là được.”



Chẩm Khê vẫn do dự đứng ở trước giường bệnh. “Đi đi, lấy chồng rồi phải thật vui vẻ, đừng để bà ngoại lo lắng nữa.” Vân Tụ nắm tay cô đi ra ngoài, lúc ngồi lên xe, anh mới hỏi cô muốn đi ăn cơm ở đâu. “Chỗ nào cũng được.” “Mua thức ăn về nhà tự làm?” Chẩm Khê nhìn anh.



“Được.”



Đi được nửa đường, chuông điện thoại của Chẩm Khê vang lên, trên màn hình hiện lên tên của Huy Dương. Vân Tụ lơ đãng liếc một cái liền dời mắt đi. Chẩm Khê vừa nhận điện thoại đầu bên kia đã hỏi: “Này, anh về rồi đây, bà ngoại ở phòng nào thế, bây giờ anh đến thăm bà.”



Chẩm Khê liếc nhìn Vân Tụ, che loa điện thoại lại hỏi anh: “Em có thể gặp mặt Huy Dương không?”



“Đó là chuyện của em.”



“Em muốn đưa giấy chứng nhận kết hôn cho anh ấy xem.”



“Bao giờ em về?”



“Sẽ nhanh thôi.”



Vân Tụ thả cô xuống ở ven đường, xoa đầu cô, “Anh chờ em về ăn cơm, đi đường cẩn thận.” Chẩm Khê bắt xe đi đến quán cà phê đã hẹn với Huy Dương. “Sao giờ này rồi mà còn uống cà phê?” “Anh có thể gọi sữa tươi.” “Có gì muốn nói với anh à?” Chẩm Khê lấy quyển sổ màu đỏ từ trong túi xách ra, đặt xuống trước mặt anh và nói: “Huy Dương, hôm nay em kết hôn rồi.” Người vẫn đang xem thực đơn ở bên kia đột nhiên sửng sốt, mắt nhìn quyển sổ trước mặt rồi lại nhìn cô, cuối cùng đưa tay sờ lỗ tai. “Em nói cái gì?” “Ngày hôm nay, em và Vân Tụ đã đăng ký kết hôn rồi.”



“Tại sao?”



“Kết hôn còn có thể vì sao chứ, đương nhiên là thích người ta.” Chẩm Khê nở nụ cười, nói: “Vốn cũng định sớm báo cho anh biết chuyện này, không ngờ hôm nay anh đã quay về rồi.”



Huy Dương sững sờ nhìn chằm chằm quyển sổ màu đỏ trước mặt một lúc, song vẫn cầm nó lên rồi mở ra xem.



“Tại sao lại vội vàng như vậy?” Chẩm Khê kể tóm tắt lại chuyện bà ngoại phải làm phẫu thuật cho anh nghe.



“Em chắc chắn em không phải vì vấn đề phẫu thuật của bà ngoại mới lựa chọn kết hôn với cậu ta chứ?”



“Chắc chắn.”



“Em dựa vào cái gì mà chắc chắn chứ?”



“Mười bảy tuổi em đã chắc chắn rằng mình thích anh ấy.”



“Bởi vì thích nên kết hôn à? Em cảm thấy chỉ dùng “thích” để duy trì cuộc hôn nhân của hai người là đủ sao?”



“Huy Dương, anh cũng hiểu em mà.” Chẩm Khê hơi thở dài, “Cái thích của em đã đủ sâu nặng rồi.”



“Em mới hai mươi mốt tuổi.”



“Nhưng em có cảm giác như là đã sống qua hai đời người rồi. Em rất chắc chắn mình muốn lấy anh ấy. Ngày hôm nay, cái giây phút cầm trên tay giấy chứng nhận kết hôn là lúc em vui vẻ nhất. Cái cảm giác đó, em phải miêu tả như thế nào cho anh biết đây... Còn vui vẻ gấp hàng nghìn lần khi em đạt được danh hiệu quán quân. Khi đó em đã muốn khoe tin này với tất cả mọi người, để cho tất cả mọi người trên thế giới đều biết.”



“Bây giờ em vẫn là thực tập sinh của CL, em không cần tương lai và ước mơ của mình nữa sao?



“Chờ sau khi chuyện của bà ngoại em kết thúc, em sẽ quay lại thú nhận chuyện này với công ty, bọn họ muốn xử lý như thế nào, em đều chấp nhận.”



“Chẩm Khê, em biết không? Bây giờ em rất không lý trí.” “Chính vì hai mươi mốt năm trước em sống quá lý trí và quá kiềm chế, cho nên em mới đánh mất sức sống tuổi trẻ và sự lãng mạn ngây thơ mà một cô gái nên có, cũng vì thế mà em sống vô cùng gò bó và đau khổ. Huy Dương, đời người không nên như vậy. Luôn sẽ có những chuyện vui và người đáng để anh mong đợi xuất hiện, cuộc sống mới có ý nghĩa, không phải sao?”



“Xem ra, em thật sự không tiếc nuối và hối hận, vậy anh có nói gì đi nữa cũng vô dụng.” Huy Dương nhìn cô, “Chắc em sẽ không tàn nhẫn đến mức hy vọng nhận được lời chúc phúc từ anh chứ.” “Em không cần anh chúc phúc, bản thân em vui vẻ là được rồi.” Lúc này, Huy Dương mới cầm quyển sổ chứng nhận kết hôn ở trước mặt lên, mở ra, nhìn hồi lâu mới nói:



“Em thế này ở trước mặt cậu ta thật sự rất khó coi. Em không có nhiều tiền như cậu ta, sự nghiệp của em không thành công như cậu ta, em không sợ một ngày nào đó cậu ta bị một cô gái tài giỏi hơn lừa mất à?” “Không sao.” Chẩm Khê cười nói, “Có lẽ Vân Tụ còn thích em nhiều hơn em thích anh ấy.”



“Không biết xấu hổ.”



“Anh nói ai không biết xấu hổ?” “Hai người bọn em đều không biết xấu hổ, nồi nào úp vung nấy, ở bên nhau cũng tốt, khỏi gây tai họa cho người khác nữa.”



Chẩm Khê do dự một lúc, vẫn mở miệng: “Anh muốn mắng thì cứ mắng thoải mái đi, có thể đừng khóc không?”



“Trong lòng anh buồn không được à?” Huy Dương hít sâu một hơi, “Con mẹ nó, trước khi cậu ta quen biết em thì anh đã thích em rồi, cậu ta dựa vào cái gì chứ? Chỉ dựa vào hoàn cảnh thê thảm của cậu ta mà giả vờ đáng thương trước mặt em, cho nên chuyện gì em cũng nghĩ cho cậu ta. Sớm biết làm như thế có tác dụng thì lúc đầu anh nên tự đánh gãy chân mình rồi đến nhà em ăn nhờ ở đậu để em nuôi anh cho xong.”



“Bây giờ anh cũng rất tốt mà, anh nổi tiếng như vậy, trên thế giới có bao nhiêu cô gái thích anh. Minor... khi hai người không cãi nhau thì ở bên nhau cũng rất thoải mái mà.”



“Con mẹ nó nếu ngày nào đó cô ấy nhớ lại Lionel thì anh sẽ bị đánh đến hiện nguyên hình. Anh, mẹ nó kiếp trước đã tạo nghiệp gì mà cứ phải đi làm áo cưới cho người khác như vậy?”



“Trên thế giới này có rất nhiều cô gái ưu tú...”



“Dừng dừng!” Huy Dương vật quyển sổ chứng nhận kết hôn lên người cô, chỉ về phía cửa lớn, nói: “Mang theo thứ này của em cút đi, khi anh có bạn gái thì em còn chẳng biết đang nghịch bùn ở chỗ nào đấy. Làm như kết hôn là giỏi lắm ấy, mau mau đi cho anh!”



Chẩm Khê vẫn không nhúc nhích.



Trong mắt Huy Dương còn vương nước mắt, anh lớn tiếng với cô: “Chị cả ạ, trong lòng em đang buồn muốn chết, bây giờ em chuẩn bị hẹn bạn đi uống rượu, chị đi nhanh đi hộ em có được không? Nhìn em khóc ở đây vui lắm đúng không?”



“Vậy ôm một cái, ôm một cái rồi em sẽ đi.” “Cút! Anh sẽ không chúc phúc cho hai người đâu.” Chẩm Khê ôm anh, “Nhớ về nhà sớm chút.” “Đứng lại!” Huy Dương gọi cô lại, “Sau này anh giới thiệu cho em một luật sư, để Vân Tự chia một nửa tài sản của mình cho em.” “Không cần thiết.”



“Sao lại không cần thiết? Em biết Vân Thị bây giờ có giá thế nào không? Cổ phần trong tay cậu ta trị giá bao nhiêu tiền? Nếu như ngày nào đó hai người ly hôn, em cầm số tiền đó thôi là cũng có thể làm một phú bà nhàn hạ không ai cần.”



“Anh ấy không làm xác nhận tài sản riêng trước hôn nhân... Hơn nữa, bọn em sẽ không ly hôn đầu, anh yên tâm đi.”



“Anh có ý này à?”



“Mặc kệ là anh có ý gì, thật sự, cảm ơn anh.” “Đã nói là không cần sự em cảm thông rồi!” Huy Dương cầm gối ôm ném về phía cô, “Em cút đi cho anh! Không có sự cho phép của anh thì không được mang theo người chồng giàu có của em xuất hiện trước mặt anh, cả em nữa, đời này anh không muốn nhìn thấy em nữa, em đi nhanh lên cho anh!”



****



Chẩm Khê chịu đói đi đến, lại chịu đói đi về. Lúc về đến nhà, Vân Tụ đã nấu cơm xong. Cả một bàn đầy các món ăn.



Chẩm Khê liền nói rửa tay chuẩn bị ăn cơm.



“Em qua đây trước đã.” Vân Tụ ngồi ở trên ghế sô-pha gọi cô. Chẩm Khê đến gần, mới nhìn thấy trên khay trà bày vài tờ tài liệu.



“Ký đi.”



“Cái gì.”



“Thỏa thuận ly hôn.”



“Cái gì?”.



“Nếu như một ngày nào đó chúng ta ly hôn, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, anh đều sẽ cho em cả Vân Thị và tất cả những tài sản mà anh có.”



“Anh điên à?”



“Có một cột anh vẫn chưa điền, em nói xem, nếu một ngày nào đó chúng ta ly hôn thì em có thể cho anh cái gì.”



“Em chẳng có gì cả.”



Vân Tụ lại đưa thêm một tờ tài liệu cho cô.



“Nếu như sau này chúng ta có con, nếu ly hôn thì con theo anh, cả đời này em không được đến thăm nó.” “Anh đừng như vậy.” Chẩm Khê đi đến ôm lấy anh, “Chúng ta phải sống với nhau thật tốt, không có những quy định cứng nhắc này ràng buộc, em cũng sẽ không rời xa anh.” Vân Tụ trở tay sờ mặt cô, nói: “Có quá nhiều người thích em. Anh có thể thắng được một hai người, nhưng không thế chắc chắn thắng được mười người, tám người còn lại.” “Không có một hai người, cũng không có mười người, tám người còn lại.” “Em đi gặp Huy Dương, cậu ta nói thế nào?” “Anh ấy nói cả đời này cũng không muốn gặp lại hai chúng ta, bảo chúng ta xin di dân chuyển đến sao Hỏa



mà ở.” “Em bảo cậu ta tự chuyển đi.” “Nhưng anh ấy không muốn gặp em nữa thì em nói với anh ấy kiểu gì?” Vân Tụ nghiêng mặt nhìn cô, “Sao miệng lại ngọt như vậy.” Chẩm Khê nghiêng đầu dựa vào bả vai anh. “Chao ôi, sau này em phải sống nương tựa vào anh, nên phải lấy lòng anh chứ.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom